Nương theo tiếng kim thiết giao minh sắc bén, một tia lưu quang đen kịt bay ngược ra từ trong hố, chợt lóe lên ở giữa không trung rồi biến mất.
“Ô…ô thiết hỗn nguyên đốt của tộc trưởng!”
Mấy người phục hồi tinh thần lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm pháp bảo xương sắt cắm ngược trên mặt đất trước mặt, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, đũng quần ướt một mảnh.
Không có hắn.
Trong bọn họ thiếu một người.
Mà ở dưới xương sắt đen nhánh này, rõ ràng là một mảng lớn xương vụn còn ấm áp, đỏ trắng hỗn tạp.
Bên kia.
Nhìn thấy tia kiếm quang xanh biếc kia, trong lòng đám Lý thị đồng loạt run lên. Nhất là tu sĩ Pháp Tương Cảnh ở đây, bọn họ nhìn nhau một chút, chợt không chút do dự kích động pháp lực toàn thân.
Trong chốc lát.
Tựa như diễn luyện trăm ngàn lần.
Từng đạo pháp thuật, từng kiện pháp bảo hóa thành lưu quang bay ra, đan xen lẫn nhau, khí tức hóa thành một mảnh, hóa thành nước lũ, trực tiếp đi đến cái hố to cách đó không xa.
Lần trước ngay cả Tiên Bảo cũng có thể đối phó, lần này hẳn là cũng có thể đi.
Sắc mặt đám Lý thị ngưng trọng nghĩ đến.
Cùng lúc đó.
“U, còn muốn làm lại trò cũ sao?”
Nửa người Trương Cảnh mới thò ra từ trong hố, trông thấy pháp thuật thần thông rít gào tới cùng với pháp bảo hội tụ mà thành nước lũ.
Khóe mắt hắn gợi lên một ý cười như có như không.
Trong lòng vừa động.
Phía sau Trương Cảnh hiện ra một phương thế giới màu xanh như thật như ảo, bên trong mơ hồ có thể thấy được đạo bia thật lớn, cùng với Hỗn Nguyên Tiên Hạch hùng vĩ bao la cùng Hư Không Dung Lô.
Là người đứng đầu Thanh Vân giới, hắn trời sinh đã có thể tiếp dẫn điều động lực lượng Thanh Vân giới.
Ánh mắt Trương Cảnh ngưng tụ.
Lực lượng thế giới bàng bạc hội tụ trong cơ thể, sau đó không ngừng quán thâu vào trong bản mệnh pháp kiếm.
Bùm!
Thanh quang vô cùng vô tận tuôn ra, ở phía sau hắn ngưng tụ thành một thanh giống như Bích Thanh Tiên Kiếm thực chất, kiếm quang tung hoành, phân cách hư không.
Trương Cảnh nhẹ nhàng vung kiếm.
Tiên kiếm phía sau cũng đi theo động tác của hắn, chậm rãi vung ra.
Một tia kiếm quang huy hoàng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bỗng nhiên vượt qua tất cả quang huy, chiếu rọi thiên địa này thành một mảnh xanh biếc.
Thiên phú thần thông - Tiên Thiên Thanh Tiêu Đạo Kiếm!
Tất cả thanh âm đều biến mất.
Nước lũ kia, không có lập công lần nữa giống như trong lòng mọi người Lý thị chờ đợi, mà là Tiên Thiên Thanh Tiêu đạo kiếm bị lực lượng thế giới thúc giục trực tiếp chia làm hai.
Kiếm quang lướt qua, pháp thuật chôn vùi, pháp bảo vỡ nát.
Ngơ ngác nhìn tia kiếm quang không thể ngăn cản kia, một loại sợ hãi cùng tuyệt vọng khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung lập tức bò lên khuôn mặt mọi người.
Không biết đã qua bao lâu.
“Ha ha, ta còn chưa chết!” Hai bàn tay run rẩy của Lý Tự kinh hỉ sờ loạn trên mặt mình.
Nhưng vào giờ phút này.
“Xin hỏi hiện tại có thể trả lại Trói Tiên Liên cho ta không?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, lại khiến cho toàn thân Lý Tự bỗng dưng cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên ý cười nhàn nhạt đập vào mắt.
Ý cười kia rõ ràng ấm áp như mùa xuân, nhưng trong mắt Lý Tự cùng với một đám tộc nhân Lý thị chung quanh hắn, lại giống như là Ma Uyên cắn nuốt sinh mệnh, làm cho trong lòng bọn họ không khỏi phát lạnh từng trận.
Một bên.
Nam tử khôi ngô hít sâu một hơi, chợt cố lấy dũng khí, tất cung tất kính nói: “Vị đại nhân này xin chờ một chút, bây giờ ta sẽ lấy sợi Xích Tiên Bảo của ngài ra.”
Trong lúc nói chuyện.
Ánh mắt hắn không thể khống chế nhìn về phía Bích Thanh Tiên Kiếm trong tay Trương Cảnh, trong lòng thầm nghĩ: “Rốt cuộc thanh kiếm này là pháp bảo đẳng cấp gì, uy năng quá mức kinh khủng đi. Còn có tu vi của vị này, tuyệt đối không phải Kim Đan Cảnh! Hắn… Rốt cuộc là lai lịch gì?!”
“Hả? Đã tới rồi, không cho ta vào ngồi một chút sao?”
Thanh âm ôn hòa của Trương Cảnh lại vang lên, cũng làm cho thân thể mọi người run lên.
“Nên vậy, nên vậy, xin mời đại nhân vào nghỉ ngơi một lát!”
Nam tử khôi ngô cố nén bất an trong lòng, không cần nghĩ ngợi mà trả lời.
Dứt lời, hắn cẩn thận từng li từng tí dẫn đường ở phía trước.
Hiện tại hắn, hoặc là nói Lý thị nhất tộc bọn họ, không có lựa chọn.
“Nếu tộc trưởng thịnh tình mời, ta đây mà từ chối thì thật bất kính.”
Trương Cảnh vui tươi hớn hở nói.
Soạt soạt!
Trong Lý thị tộc, đoàn người chúng tinh xung nguyệt bát địa vây quanh một nam tử trẻ tuổi áo bào xanh, chậm rãi đi về phía trước.
Ngoại trừ Lý thị cẩn thận giảng giải từng li từng tí, cùng với tiếng bước chân hỗn độn rất nhỏ bên ngoài, thì chung quanh không còn cái khác dù là một tiếng vang ồn ào, yên tĩnh tới cực điểm.
Số lượng tôi tớ đông đảo ban đầu lặng lẽ biến mất, không thấy nửa bóng người.
Rất hiển nhiên, những người này đã bị Lý thị sớm ngăn cản.
“Đại nhân, phía trước là Nghênh Tân điện, các đại nhân tiếp đãi Thái Ất các đều ở chỗ này, nếu có chỗ tiếp đãi không chu toàn, mong đại nhân đừng trách.”
Bên cạnh Trương Cảnh, nam tử khôi ngô câu nệ nói.
“Còn có người của Thái Ất Các, bọn họ thường xuyên tới đây sao?” Trương Cảnh như có điều suy nghĩ hỏi, đáy mắt lại hiện lên một tia hiểu rõ.
Xem ra suy đoán lúc trước của mình, là tám chín phần mười.
Trong lúc suy nghĩ.
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía chung quanh.
Trong số những người vây quanh, số lượng đại tu sĩ Pháp Tướng Cảnh không ít, tuổi tác hơi lớn, thiết nghĩ hẳn là cao tầng của Lý thị nhất tộc.
Mà trong góc nhìn của Trương Cảnh.
Những người này, có một người tính một người, trên đỉnh đều bao phủ nghiệp lực rất dày.
Nhất là “Tộc trưởng” bên cạnh hắn, nghiệp lực dày đặc như mực, nhìn qua rất là dọa người.
Chính xác thì họ đã làm gì?
Trong lòng Trương Cảnh thản nhiên sinh ra một tia kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn ở Huyền Hoàng Giới, trông thấy có sinh linh có nghiệp lực khổng lồ như vậy.