“Vô dụng, vô dụng, thủ đoạn như vậy căn bản vô dụng! Chẳng lẽ chân truyền hết cách rồi?”
Nhìn Như Ý Linh Bảo đột ngột xuất hiện trên đỉnh, Phục Sơn Chân Tiên không chút sợ hãi.
Công kích như vậy, đối phương cũng không phải lần đầu tiên sử dụng.
Mình đã sớm có phòng bị.
Tiên lực trong cơ thể lập tức sôi trào.
Phục Sơn Chân Tiên thuần thục thúc dục bảo ấn màu vàng đã đầy vết thương, muốn ngăn cản một kích này.
Nhưng mà lại là không ngờ tới, ngay tại giờ khắc này, hắn đúng là đột nhiên mất đi cảm ứng đối với Đạo Tắc.
Đừng nói là thôi động bảo ấn, ngay cả tiên lực tràn ngập trên người cũng bắt đầu tản đi từng chút một.
Phục Sơn Chân Tiên lập tức đại loạn.
Sau đó, làm như ý thức được điều gì, hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trương Cảnh, trong ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi trước nay chưa từng có.
“Là ngươi? Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”
Lời còn chưa dứt.
Tam Bảo Ngọc Như Ý đã trực tiếp hung hăng gõ vào Thiên Linh của đối phương.
Cùng với tiếng dưa hấu vỡ ra thanh thúy vang lên, lực lượng khủng bố của Như Ý trong khoảnh khắc theo đầu vỡ nát, đi thẳng vào trong cơ thể đối phương.
Ý thức của Phục Sơn Chân Tiên hỗn độn.
Nhưng dưới nguy cơ sinh tử, thân thể không đầu của hắn theo bản năng bước ra, trực tiếp bước vào hư không, bóng người đã biến mất không thấy gì nữa.
“Ôi, vẫn là không thể giữ hắn lại.”
Nhìn cảnh tượng trống rỗng trước người, Trương Cảnh mặc thanh bào tự trách thở dài một tiếng.
“Đạo huynh đừng tự trách, tốt xấu gì cũng là một tôn Hợp Đạo Chân Tiên, đâu có dễ dàng đánh chết như vậy.”
Thân hình Trương Cảnh hoàng bào chậm rãi xuất hiện bên cạnh Trương Cảnh thanh bào, chỉ vào bảo ấn màu vàng tựa như ruồi bọ không đầu loạn chuyển cách đó không xa, cười an ủi: “Huống hồ cũng không phải không có thu hoạch gì.”
“Ha ha, đúng vậy. Hơn nữa bảo uy này rất mạnh, thêm thuộc tính, rất thích hợp cho đạo huynh sử dụng.”
…
…
Nằm xuống đất.
Buồn vui giữa người với người không tương thông, nụ cười cũng sẽ không biến mất trong hư không.
Bốn người Du Nguyên Minh mừng rỡ như điên.
Và ngược lại.
Phục Sơn Chân Tiên... Vậy mà lại bại?
Nhìn bầu trời hỗn độn, trên mặt Sở phụ vẫn lưu lại thần sắc khó có thể tiếp nhận.
Về phần nụ cười lúc trước, thì là đã sớm biến mất không thấy.
Hắn vốn còn muốn chờ Phục Sơn Chân Tiên chiến thắng vị kia, thừa dịp đối phương vui mừng thì đi lên bái kiến một phen.
Giờ thì ổn rồi.
Lần này Phục Sơn Chân Tiên thất bại, lỡ như tương lai càng nghĩ càng tức giận, nói không chừng còn có thể giận chó đánh mèo với các tu sĩ Linh Giang Tiên Thành nhìn thấy một màn như vậy, cùng với Sở thị chấp chưởng Tiên Thành.
“Nhất định phải lấy được xiềng xích tiên bảo cùng tiên thiên thần vật, lỡ như Chân Tiên giận chó đánh mèo, cũng dễ dùng để đi bồi tội. Đương nhiên, nếu Chân Tiên không giận chó đánh mèo, hai món bảo bối sẽ đều thuộc về Sở thị.”
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía bốn người Du Nguyên Minh, đang nghĩ nên làm thế nào ép hỏi thời điểm Tiên Thiên thần vật hạ lạc từ trong miệng đối phương, lại đột nhiên phát hiện, trước người bốn người lại thình lình xuất hiện thêm một bóng người mặc thanh bào.
“Vị này là...”
Cha Sở hình như có chút quen mắt.
“Sư huynh... huynh, ngài.... ngài Trói Tiên Liên của ngài!”
Du Nguyên Minh cẩn thận trả Trói Tiên Liên lại cho Trương Cảnh, run rẩy nói.
Hắn len lén nhìn Trương Cảnh, giống như muốn làm quen lại với đối phương
Dựa vào tu vi kim đan, chính diện đánh bại một tôn Hợp Đạo Chân Tiên, đây thật sự là hành động vĩ đại mà Nhân tộc có thể đạt thành sao?
Sẽ không phải là tiên thiên thần thánh khoác da người chứ?
Đối diện.
Trương Cảnh cười gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người nhìn về phía Sở phụ, ôn hòa nói: “Nghe nói ngươi muốn Trói Tiên Liên của ta?”
Một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi đập vào mắt.
Đó là...
Cha Sở ngơ ngác há miệng, giống như có một tia chớp xẹt qua cơ thể hắn, làn da toàn thân đột nhiên dâng lên mụn nhọt.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra!
Đây không phải là vị trước đây ở trên trời đấu pháp với Phục Sơn Chân Tiên sao?
Mà vừa rồi sở dĩ cha Sở không nhận ra, cũng không phải bởi vì mắt vụng về, mà là thuần túy không dám nghĩ đến phương diện này.
Dù sao mấy người này, ngoại trừ Sở Nhan, những người khác cũng chỉ là tiểu tu sĩ vừa mới từ hạ giới đi lên mà thôi, làm sao có thể nhận ra một vị Chân Tiên?
Chớ nói chi là còn có thể mượn pháp bảo tồn tại như này.
Quả thực chính là đầm rồng hang hổ.
Nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt, cho dù trong lòng không thể tin, Cha Sở cũng không thể không tiếp nhận hiện thực… sau lưng đạo lữ hạ giới chân chất mà nữ nhi nhà mình tìm được kia, vậy mà lại là một tôn Hợp Đạo Chân Tiên!
Trong lúc nhất thời, địa vị hai bên trao đổi.
Cho nên, cuối cùng ngược lại thành Sở thị ta trèo cao?
Trong lòng cha Sở dâng lên một vòng phức tạp, nhưng theo đó chính là từng trận hưng phấn khó có thể áp chế.
Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục.
Lần này chưa chắc không phải là kỳ ngộ của Sở thị bọn họ!
Dù sao vừa rồi xưng hô của Phục Sơn Chân Tiên đối với vị này, hắn là một chữ không rơi xuống đất, toàn bộ đều nghe lọt vào trong tai.
Chân truyền!!!
Tại Thanh Tiêu Huyền Minh Thiên, có thể bị gán cho xưng hô ‘Chân truyền’, ngoại trừ đệ tử chân truyền của Bất Hủ đạo thống trong truyền thuyết, còn có thể là ai?
Đây chính là đại nhân vật chân chính.
Mấu chốt là, hắn nghe thấy rõ ràng, mấy người này đúng là giáp mặt gọi vị này là sư huynh, mà cũng không thêm hai chữ đại biểu cho thân phận ‘Chân truyền’ ở phía trước.
Thế nghĩa là sao?
Hô hấp của cha Sở bất giác tăng thêm. Hắn mơ hồ thấy được một đại cơ duyên trước nay chưa từng có.
Nhưng trước mắt còn có một cửa ải khó khăn phải qua.
Một khi quá khứ qua đi, tương lai sẽ quang minh vô hạn. Đến lúc đó cái gì mà Hoàng Thú Vực đỉnh cấp thế gia, không đáng nhắc tới ở trước mặt Sở thị.