Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 496 - Chương 496. Tam Tai Sắc Lệnh

Chương 496. Tam tai sắc lệnh
Chương 496. Tam tai sắc lệnh

Động tác trên tay cũng không chậm chút nào.

Bàn bên cạnh, một lão già buông đũa xuống, cười ha hả hỏi: “Hai vị vừa tới Kim Kê Vực chúng ta phải không?”

“Ông cụ, sao ông biết?” Nữ tử váy ngắn ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi lại một tiếng.

Mà thừa dịp nữ tử nói chuyện.

Tốc độ gắp thức ăn của nam tử lại tăng nhanh, chiếc đũa trực tiếp chém ra từng đạo tàn ảnh.

“Qua không lâu nữa, chính là ngày các thượng tiên trong Thanh Thần cung giảng đạo, những cường giả này chính là đến vì điều này. Đúng rồi, nếu như vận khí tốt, nói không chừng còn gặp được vị kia tự mình giảng đạo. Chậc chậc, đây chính là thiên đại cơ duyên.”

“Hạng người tư chất xuất sắc, không chừng còn có thể tiến vào đạo tràng tu hành.”

Lão già tự hào giải thích.

Nghe vậy.

“Ông cụ.”

Nam tử hung hăng nuốt xuống một ngụm, mắt thường có thể thấy được gân xanh trên cổ.

Hắn len lén liếc nhìn bóng người mặc áo bào xanh phía sau, cố ý lớn tiếng nói: “Ta cùng sư muội chính là vì điều này mà tới. Không giấu diếm ông , hai chúng ta có tư chất siêu quần, lần này nhất định có thể được thượng tiên chọn trúng, tiến vào đạo tràng tu hành.”

Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến mọi người nhao nhao ghé mắt.

Và phía bên kia.

“Khai sơn giảng đạo sao? Lần này thật đúng lúc.”

Một tiếng của Trương Cảnh mặc thanh bào, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua đám người bên ngoài, hoàn toàn không chú ý tới thanh âm trong nhà trọ.

Pháp Tương Cảnh, Hợp Đạo Cảnh...

Có một nói một, số lượng cường giả thật có thể nói là không ít.

Dựa vào đó có thể thấy được, lần này đạo tràng Phong Vô Ngu sư huynh mở rộng sơn môn, truyền đạo chúng sinh, quả thật có khả năng vượt xa lúc trước mình giảng đạo.

“Tiên lộ dài đằng đẵng.”

Hắn lạnh nhạt cười, lúc này đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Trên bàn, lẳng lặng có ba viên tiên tinh hiện ra linh quang.

“Khách quan đi thong thả!”

Tiểu nhị nhanh chóng thu hồi tiên tinh, vui vẻ ra mặt hô.

Linh tửu thức ăn trên bàn chỉ đáng giá hai viên tiên tinh, mà viên còn lại đương nhiên thuộc về hắn.

“Sư muội, đừng ăn nữa, chúng ta cũng đi nhanh một chút. Xem ra lần này không ít người muốn bái nhập đạo tràng, cạnh tranh kịch liệt, chúng ta phải nhanh đi cướp vị trí mới được.”

“Càng tiến về phía trước, đạo tràng thượng tiên mới càng có khả năng chú ý tới chúng ta.”

Nhìn bóng lưng Trương Cảnh rời đi, trong lòng nam tử vừa mới nói chuyện kia căng thẳng, vội vàng nói.

“Sư huynh ngươi là nói vị vừa rồi kia”, váy ngắn nữ tử chỉ ngoài cửa: “Hắn cũng chuẩn bị bái nhập đạo tràng giống chúng ta?”

“Xem khí tức, tu vi của người này không kém chúng ta nhiều lắm, đều là Kim Đan cảnh. Hơn nữa rõ ràng không quen thuộc nơi này lắm, chín phần chín là thiên tài chuẩn bị bái nhập đạo tràng. Mau mau!”

Nam tử không ngừng thúc giục, trên tay lại trực tiếp kéo nữ tử, bước nhanh ra ngoài.

“Ôi chao, hai vị khách quan, các ngài còn chưa đưa tiên tinh đâu.”

Núi Địa Phế.

Trong một tòa cung điện đỏ thẫm, dung nham nóng bỏng trong hồ lửa nhanh chóng bắt đầu khởi động, ngưng tụ ra một khuôn mặt lãnh đạm.

“Ta ở Đạo môn tổ đình nghe đạo, có chuyện quan trọng bẩm báo?”

Thấy thế, Cửu Viêm Chân Tiên và Phục Sơn Chân Tiên đều rụt cổ lại, cẩn thận nói: “Đại... Đại nhân, bên Hoàng Thú Vực xảy ra chút biến cố.”

Không khí chợt ngưng tụ.

Không lâu sau.

“Nói rõ xem nào.” Mặt người hờ hững nói.

“Đại nhân, trước đó vài ngày có một chân truyền tên là Trương Cảnh...”

“…”

“…”

Thời gian trôi qua từng chút từng chút.

Cửu Viêm Chân Tiên nói xong, cả tòa cung điện một mảnh tĩnh mịch.

“Cho nên Phục Sơn ngươi đường đường là Chân Tiên, suýt nữa bị Trương Cảnh đánh chết? Hiện tại hắn hẳn vẫn chỉ là tu vi Kim Đan.”

“Như thế còn chưa tính, mấu chốt còn để cho hắn mang Sinh Linh Huyết Lô đi!”

“Phế vật!”

Một tiếng quát mắng lạnh như băng thình lình vang vọng.

Sau đó, chỉ thấy một ánh mắt đỏ thẫm từ trong hai con mắt trống rỗng trên mặt người phóng ra, hóa thành thần hỏa ùn ùn kéo đến, trong khoảnh khắc bao phủ Phục Sơn Chân Tiên.

“A! Tiểu nhân biết sai, tiểu nhân biết sai, mong đại nhân tha mạng.”

Phục Sơn Chân Tiên vừa thống khổ không ngừng lăn lộn trên mặt đất, vừa sợ hãi lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Nhưng mà lại không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.

Cửu Viêm Chân Tiên chỉ yên lặng nhìn cảnh này, trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cái gọi là tử đạo hữu bất tử bần đạo.

Nếu Phục Sơn thừa nhận lửa giận của đại nhân, vậy cũng có nghĩa là mình tạm thời an toàn.

Nghĩ đến đây.

Trong lòng Cửu Viêm Chân Tiên không khỏi sinh ra một tia may mắn.

Vị Chân truyền Trương Cảnh kia, trong tay lại có một món Hậu Thiên Linh Bảo với uy năng đáng sợ, hơn nữa còn có thể kích hoạt.

Vẫn may lúc ấy hắn quyết đoán xóa bỏ Lý thị, vẫn may hắn để Phục Sơn đi ngăn cản đối phương, bằng không giờ phút này kết cục của mình, e là cũng không tốt hơn người mặt đất này.

Một lát sau.

Tiếng kêu thảm thiết biến mất.

Cả đại điện chỉ còn lại một mình Cửu Viêm Chân Tiên câm như hến nhìn khuôn mặt lạnh lùng ngưng tụ từ dung nham.

“Vẫn may, chư vị Thiên Tiên Chân Quân, Kim Tiên Đạo Quân, cùng với chân truyền đều nghe đạo ở Tổ Đình, tạm thời không rảnh để ý đến hắn. Chuyện liên quan đến Sinh Linh Huyết Lô, vị Trương Cảnh sư đệ kia nhất thời không truyền ra được.”

“Cửu Viêm.”

“Có thuộc hạ.”

“Ta sẽ sai người xử lý việc này, ngươi tạm thời về Hoàng Thú Vực xóa sạch mọi dấu vết. Sau đó ở lại Thái Ất các của Hoàng Thú Vực đi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

“Nếu như cuối cùng việc này bị bại lộ, hẳn là ngươi vphải làm như thế nào chứ?”

“Xin đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã rõ.”

Cửu Viêm Chân Tiên khom người cung kính đáp, trong lòng không khỏi nhớ lại nhân quả dị bảo lúc trước lấy được từ đại nhân.

Có lẽ ngay từ đầu, đại nhân đã đoán được có ngày hôm nay.

Hắn thầm nghĩ.

Không lâu sau.

Nhìn bóng lưng Cửu Viêm Chân Tiên vội vàng rời đi, dung nham trên mặt không khỏi nổi lên một tia lạnh lẽo.

Hết chương 496.
Bình Luận (0)
Comment