Tuy rằng hắn đã đồng ý liên thủ với Trương Cảnh sư điệt, hợp lực tiêu diệt Bạch Cốt Tẩu cùng Vụ Ẩn Thượng Nhân, nhưng trong lòng cũng rõ, trên thực tế chủ yếu đều là tự mình ra tay.
Về phần Trương Cảnh sư điệt, tu vi vẫn là quá thấp.
Cho nên diễn kịch phải diễn trọn bộ, như thế mới có thể không làm cho người này sinh nghi, mình cũng có thể hạ độc thủ từ sau lưng.
“Cũng không phải không có khả năng, đạo hữu cần đáp ứng ta ba điều kiện.”
…
…
Dưới chân núi Linh Xu.
“Đạo hữu Động Minh, lần này đã quyết định rồi, lát nữa không thể đổi ý.”
Bạch Cốt Tẩu căm giận nói, xem biểu tình là biết được, để có được hậu duệ Cửu Sắc Lộc kia, tất nhiên phải trả giá rất nhiều.
Trong lúc nói chuyện.
Ầm ầm!
Sơn môn đạo tràng mở ra từng chút một, sau đó một bóng băng tinh đi ra từ hai luồng khí ắc bạch nhị khí tràn ngập tiên quang.
“Tiểu tiên bái kiến hai vị thượng tiên, không biết hôm nayv đến đây, là có chuyện gì quan trọng?”
“Mời thượng tiên nói rõ, tiểu tiên cũng có thể trở về thông báo cho lão gia.”
Hàn Sinh cung kính nói, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Hắn biết hai vị này cùng đến đây, chín phần chín là không có chuyện gì tốt. Có lòng muốn từ chối hắn ngoài cửa, lại e sợ đưa tới họa hoạn cho lão gia.
“Làm càn, một tiên nho nhỏ...”
Đối diện.
Lời răn dạy của Bạch Cốt Tẩu thốt ra, đã ý thức được cái gì đó, nhanh chóng ngậm miệng lại, trên mặt theo đó nặn ra nụ cười.
“Lão gia nhà các ngươi có ở đây không? Làm phiền thông báo một tiếng, nói hai vị sư thúc đặc biệt tới thăm hỏi, nhân tiện nhận lỗi chuyện lần trước.”
“Hai vị thượng tiên chờ một chút, Tiểu Linh đi bẩm báo.”
Hàn Sinh khom người, được sủng ái mà lo sợ.
Chẳng qua trong nháy mắt xoay người, sắc mặt hắn lạnh lẽo, trong lòng dâng lên một trận bất an.
Tính tình của vị Địa Tiên này, bất kể là lần trước, hay là vừa rồi cũng vậy, vậy mà có thể thấy được rõ ràng, nhưng đối phương lại có thể nhịn được, ngược lại bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón đối với mình.
Không bình thường!
Chỉ sợ không có ý tốt, hơn nữa ý đồ cũng không nhỏ.
“Xem có thể thuyết phục lão gia, từ chối bọn họ ngoài cửa hay không.” Hàn Sinh lo lắng bay đến Thanh Cảnh cung.
…
…
Không lâu sau.
Trong Thanh Cảnh cung.
“Xin hỏi hai vị sư thúc tới đây có việc gì?”
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Trương Cảnh lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt dường như vô tình liếc Địa Tiên Động Minh đối diện một cái, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển tầm mắt sang một vị Địa Tiên khác.
Bạch Cốt Tẩu, có Hậu Thiên Linh Bảo Thất Sát Bạch Cốt Phiên!
Hắn thầm nghĩ, trái tim hơi hơi nhấc lên.
Trương Cảnh cũng không lo lắng chuyện lần này Địa Tiên Động Minh có thể tạm thời quay đầu phản chiến hay không, dù sao cũng có lời thề đại đạo ràng buộc, không chấp nhận đối phương càn rỡ.
Chỉ là trong quá trình, hắn cũng không dám cam đoan rốt cuộc đối phương sẽ xuất mấy phần lực, có thể kịp thời ra tay hay không.
Mà ở đối diện Trương Cảnh.
Bạch Vân Tẩu cũng không vội vã đáp lại, chỉ thản nhiên thích ý thưởng thức tiên trà trong chén, trên mặt lộ ra ý cười như ẩn như hiện.
“Ngộ đạo cổ trà tiên căn! Có Cửu Sắc Lộc hậu duệ chính là tốt, nơi khác khó cầu tiên căn, tại nơi này của sư điệt giống như là không cần khí vận. Rất tốt, rất tốt, rất nhanh sẽ đều là của ta.”
“Chờ một chút, cũng không thể lãng phí Ngộ Đạo Tiên Trà này.”
Hắn âm thầm nghĩ đến.
Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ lửa nóng.
“Sư thúc?”
Mắt thấy đối phương không có phản ứng, Trương Cảnh không khỏi nhẹ giọng la lên một câu, chỉ là vẫn như cũ, không có người trả lời.
Hắn cũng không hỏi nữa, chỉ nhìn hai người với ánh mắt đạm mạc.
Sau thời gian uống cạn chén trà.
“Đa tạ sư điệt thịnh tình khoản đãi, đã như vậy sư thúc cũng không thể không phúc hậu, để sư điệt chết cho rõ ràng đi.”
Bạch Cốt Tẩu uống một hơi cạn sạch tiên trà trong chén, chợt cười khẽ một tiếng, dùng thanh âm khàn khàn nói ra: “Có người muốn mạng của ngươi, còn có Huyết Lô kia. Điều kiện đưa ra, sư thúc thật sự khó có thể từ chối, cho nên cũng chỉ có thể mượn đầu sư điệt dùng một chút.”
Nói xon.
Dường như không cho Trương Cảnh thời gian phản ứng, trong tay hắn lặng lẽ xuất hiện một cây cờ trắng. Chỉ thấy lá cờ trắng kia nhẹ nhàng nhoáng lên, trong đại điện đột nhiên xuất hiện mười con bạch cốt đạo binh quanh người tràn ngập khí tức Hợp Đạo, nhanh chóng đánh giết Trương Cảnh từ bốn phương tám hướng.
Mười bạch cốt đạo binh, phong kín tất cả vị trí mà Trương Cảnh có khả năng né tránh, trực tiếp muốn hoàn toàn dồn hắn vào chỗ chết, không để cơ hội sống nào.
Whoa!
Tiếng khóc thê lương vang vọng tứ phương, khí tức tử vong nồng đậm mục nát kích động ra, cả tòa Thanh Cảnh cung tựa như bị kéo vào trong u minh.
“Đáng chết, đã đoán ra được là như vậy, cuối cùng lão gia vẫn sơ suất.”
Nhìn thấy một màn này.
Hàn Sinh thủ vệ ở một bên với sắc mặt cuồng biến.
Tuy tu vi của lão gia có thể tấn thăng, nhưng đối phương là mười con sinh linh Hợp Đạo Cảnh liên thủ, làm sao có thể địch nổi?
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Hàn Sinh bước ra một bước, thần quang quanh thân đại phóng, cả người tới trước, trực tiếp chắn trước người Trương Cảnh.
Hắn vung một quyền, hàn băng thần quang kích động mà ra, chính diện nghênh đón Bạch Cốt đạo binh đang đánh tới.
Bùm!
Lực lượng cường đại kích động lan tràn bốn phía, chấn động khiến Thanh Cảnh cung sụp đổ từng mảng lớn.
Mà song phương chỉ giằng co trong chớp mắt.
Hàn Sinh không thể khống chế mà bay ngược ra ngoài, thân hình băng tinh phủ đầy những vết nứt đáng sợ như mạng nhện.
Dù sao địch nhiều ta ít, lực lượng chênh lệch quá xa.
Đương nhiên, đối mặt Hàn Sinh liều chết ngăn chặn, thân hình mười con Bạch Cốt đạo binh cũng không thể khống chế mà dừng lại nửa tức.
Thời gian cũng đủ để lão gia khởi động đại trận đạo tràng, lần này xem như an toàn rồi.
Hàn Sinh cố gắng chống đỡ thân thể sắp tan rã, vui mừng nghĩ.
Quả nhiên.