Ánh mắt Trương Cảnh chợt ngưng tụ.
Theo quái phong màu đen này tới gần, hắn mới nhìn rõ, chỗ đối phương là gió gì, rõ ràng là hàng tỉ con cá chép vảy đen du đãng xuyên qua không trung.
Trong đó con nhỏ nhất chỉ dài bằng ngón út, còn con lớn thì đủ để có thể so với một căn nhà.
Mấu chốt là số lượng!
Lít nhít, liếc mắt một cái không nhìn thấy biên.
“Thanh Vân đạo hữu, đây là Phệ Hồn Hắc Phong, một trong ba nguy hiểm lớn nhất của phần mộ Tiên Lý, Hắc Lân Lý Ngư trong truyền thuyết đều là tàn hồn con nối của một vị Lý Tiên đăng lâm trường sinh thất bại năm xưa, kế thừa oán khí và sự không cam lòng của Lý Tiên, gặp người sẽ cắn, cực kỳ đáng sợ.”
“Cái này, nhớ rõ thời khắc mấu chốt dùng pháp lực kích hoạt.”
Tô Linh Linh dời bước đến bên cạnh Trương Cảnh, nhỏ giọng giải thích, sau đó Trương Cảnh cảm giác trong tay mình có thêm một tiên bội ôn nhuận.
Nhìn nữ tử áo xanh chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Cơ Tiểu Vân, trên mặt làm như không có việc gì.
Ôi!
Trương Cảnh than nhẹ một tiếng, cười khổ lắc đầu, ánh mắt không khỏi trở nên thâm thúy vô cùng.
“Thanh Vân đạo hữu, thứ vừa rồi Tô Linh Linh đưa cho ngươi, ra giá thế nào?”
Bên tai bỗng dưng vang lên một thanh âm không thể phát hiện.
Trương Cảnh quay đầu nhìn lại, đập vào mắt rõ ràng là một khuôn mặt quái dị rõ ràng đã ghen tị đến vặn vẹo, nhưng lại cứng rắn nặn ra nụ cười.
“Lôi Hồng đạo hữu, ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Trương Cảnh mỉm cười, từ chối nói.
Tuy rằng hắn không dùng được tiên bội Tô Linh Linh đưa cho mình, nhưng cho dù như thế nào cũng là tâm ý của người ta, qua tay đem bán đi…Trương Cảnh không làm được chuyện như này.
“Một ngàn vạn khí vận! Đạo hữu cần phải nghĩ kỹ, qua thôn này, sẽ không có cửa hàng này.”
Lôi Hồng cười híp mắt mở miệng nói, trong ánh mắt lóe ra một tia quang mang không có ý tốt.
“Không.”
Trương Cảnh đầu tiên là kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, sau đó lại cười từ chối.
Xem ra vận khí trong tay người này thật đúng là không ít.
Dù sao trong tu sĩ Kim Đan Cảnh, tồn tại có thể xuất ra một ngàn vạn khí vận bất cứ lúc nào, quả thực là lông phượng sừng lân.
“Hai ngàn vạn!”
Lôi Hồng trực tiếp ra giá đề cao gấp đôi, trong lời nói mang theo một cỗ hào khí thôn sơn hà.
“Không.”
Còn không đồng ý?
Hai mắt Lôi Hồng híp lại, trong ánh mắt lộ ra một tia bất ngờ.
Suy tư một lát sau.
Hắn cắn răng tiếp tục mở miệng báo giá, bộ dạng không thể không mua.
“Năm ngàn vạn!”
Nghe vậy, Trương Cảnh không khỏi sửng sốt.
Không phải là hắn bị con số này chinh phục, trên thực tế năm ngàn vạn khí vận không tính là gì với mình bây giờ.
Nhưng mà...
“Thật đúng là ngạc nhiên, vậy mà cũng sẽ có một ngày ta bị người ta dùng khí vận đập?”
Trương Cảnh dở khóc dở cười nghĩ đến.
Một bên, mắt thấy Thanh Vân trước mặt như có chút ý động, khóe miệng Lôi Hồng bất giác nhếch lên một tia trào phúng.
“Dù sao tán tu cũng là tán tu, không có kiến thức gì, chỉ năm ngàn vạn khí vận đã động tâm.”
“Lần này nhất định sẽ hoàn toàn phá hủy ấn tượng tốt của ngươi trong lòng Tô Linh Linh, hắc hắc!”
Tuy nhiên.
Vẻ đắc ý trên mặt Lôi Hồng còn chưa kéo dài được hai tức, đã đột nhiên ngưng đọng.
“Thật sự không có.”
Trương Cảnh cười lắc đầu nói.
“Trẻ tuổi thật tốt.”
Hắn thầm than một tiếng, lại hoàn toàn quên ở trong đoàn người này, nếu bàn đến tuổi tác, chỉ sợ mình là nhỏ nhất.
“Tốt, tốt, tốt! Đạo hữu thật sự là tốt lắm, sau này chúng ta lại nói chuyện!”
Lôi Hồng lạnh giọng nói, trên mặt nắng mưa thất thường.
Mà ngay tại lúc hai người nói chuyện.
Gió lốc màu đen gần như thổi quét thiên địa lặng lẽ tới gần.
Phía trên.
Nương theo một tiếng hét lớn.
Thân thể cường tráng củaĐệ Nhất Thiết Chùy hóa thành một tia hồng mang, hung hãn giết chết một con cá chép khổng lồ vảy đen với thân thể dài mấy chục trượng phía trước, quanh thân quấn quanh lực lượng Pháp Tương Cảnh dao động.
Bùm!
Song phương vừa va chạm, đã truyền ra một động tĩnh đáng sợ đinh tai nhức óc, dư âm của lực lượng trực tiếp xóa sạch mọi thứ xung quanh trong phạm vi ngàn trượng.
Thấy thế.
Cá chép vảy đen còn lại nhao nhao tránh khỏi khu vực giao chiến, tụ lại thành sóng triều bàng bạc, trực tiếp bao phủ mấy người Trương Cảnh.
Trong thoáng chốc, mọi người chỉ cảm giác trước sau trái phải tất cả là miệng cá mọc đầy răng nanh, không ngừng mở ra.
“Thanh Vân đạo hữu có tấm Trấn Hồn Bội, lần này hẳn có thể bình yên vô sự.”
Tô Linh Linh giãn mặt cười, lúc này từ trong túi nhỏ trước người lấy ra một kiện kim chung pháp bảo, lén lút đặt ở trên trán,
Không xa lắm.
Một con cá chép vảy đen tả đột hữu đột, sau khi vượt qua vô số đồng loại, cuối cùng gian nan chen tới trước người Trương Cảnh.
Ngửi được khí tức thần hồn mới mẻ, nó theo bản năng mở rộng miệng, gặm thẳng lên mặt Trương Cảnh, nhưng mà sau một khắc, đã bị một ngón tay thon dài quấn quanh bích thanh quang hoa bắn bay.
Một luồng kiếm quang sắc bén đến cực điểm hiện ra, trực tiếp giết con cá chép vảy đen này thành từng mảnh nhỏ.
Sau đó.
Luồng kiếm quang này vòng vo một cái ở trên không trung, uốn lượn trở lại trong tay Trương Cảnh, ẩn đi từng chút từng chút.
Tình cảnh tương tự không ngừng xảy ra ở bên cạnh Trương Cảnh, không có một con cá chép vảy đen nào có thể đột phá tiến vào trong vòng ba thước quanh thân hắn.
Chỉ có điều thế cục trước mắt căng thẳng, hơn nữa cá chép vảy đen ở trong không trung quá dày đặc, cũng không có người chú ý tới một màn này.
“Xem ra không cần ta ra tay.”
Ánh mắt Trương Cảnh nhẹ nhàng đảo qua bóng dáng thành thạo của ba người Cơ Tiểu Vân, Tô Linh Linh và Thường Tự Tại, trên mặt bất giác hiện ra một nụ cười.
Phệ Hồn Hắc Phong này nhìn qua đáng sợ, thật ra thực lực đơn thể bên trong của những con cá chép vảy đen cũng không mạnh, nếu như thủ đoạn phòng ngự đầy đủ, thậm chí có thể trực tiếp không cần nhìn.
Điều duy nhất cần lo lắng là…