Đệ nhất Thiết Chùy đầu tiên là bất đắc dĩ cười cười, sau đó tiếp tục nói: “Chỉ là lần này từ trong sáu phần thu hoạch của ta phân ra một nửa cho Thanh Vân, xem như bồi thường cho hắn. Thanh Vân đạo hữu, như thế nào?”
Hắn cười ha hả nhìn chằm chằm Trương Cảnh, khuyên giải an ủi: “Còn nữa, ngươi cũng thấy thực lực của mọi người, so với việc đi một mình, sao không cùng chúng ta khám phá.”
“Ha ha, ý tốt của đạo hữu Thanh mỗ đã nhận, về phần thu hoạch lần này, ta thấy vẫn là các ngươi tự mình chia đi, dù sao bọn họ nói không sai, ta quả thực không có ra tay gì.”
Trương Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu, ôn thanh uyển chuyển từ chối.
Thực lực của những người này tạm được, hẳn cũng đều là thiên tài đương địa, chỉ là nơi mà mình định đi tiếp theo, vẫn là quá nguy hiểm đối với bọn họ.
Và phía bên kia.
Sau khi nghe được lời bổ sung phía sau của Đệ nhất Thiết Chùy, vẻ mặt mấy người còn lại bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Đệ nhất Thế huynh vừa mới nói cái gì?
Muốn chia định mức của mình cho Thanh Vân một nửa?
Thường Tự Tại và Cơ Tiểu Vân không thể khống chế nhìn về phía Đệ nhất Thiết Chùy, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra một tia sáng không thể tưởng tượng nổi, giống như ngày đầu tiên quen biết đối phương.
“Từ trước đến nay Đệ nhất Thế huynh tâm cao khí ngạo, từ lúc nào mà lại khách khí với một tán tu Kim Đan Cảnh như vậy?”
“Chờ một chút, người gì vậy?”
Trong lòng Cơ Tiểu Vân có chút không bình tĩnh, nhất là sau khi nghe được giọng điệu từ chối của Trương Cảnh, lại càng nhấc lên sóng to gió lớn.
Ánh mắt nàng ta không ngừng băn khoăn trên người hai người kia.
“Tên Thanh Vân này có tài đức gì, có thể được Đệ nhất Thế huynh bồi thường? Còn là ba phần!”
Vừa nghĩ tới bộ dạng mình vừa mới chật vật, đau khổ chống đỡ ở dưới tay Tuần Hải Dạ Xoa Pháp Tương Cảnh, lại nghĩ tới mình nịnh nọt Đệ nhất Thiết Chùy, đối phương lại không có phản ứng gì, trong lòng Lôi Hồng không nhịn được nổi lên từng trận uất ức.
Nhưng loại uất ức này thoáng qua đã chuyển thành căm hận đối với Trương Cảnh.
Nếu như hắn chết trong tay đám Tuần Hải Dạ Xoa này thì tốt biết bao! Sớm biết như vậy, đã làm bộ vô tình, dẫn Tuần Hải Dạ Xoa Pháp Tướng Cảnh tới trước mặt Thanh Vân rồi.
Sự hối hận trong lòng Lôi Hồng càng ngày càng đậm.
“Thật sự không suy nghĩ một phen nữa sao?”
Đệ nhất Thiết Chùy nhìn Tô Linh Linh với sắc mặt u ám, còn muốn thử vãn hồi Trương Cảnh.
Nhưng vào lúc này.
“Chậc, mấy vị thật là vận khí tốt, bảo quang trùng thiên này, huynh đệ chúng ta cách xa đều thấy được. Gặp ai có phần, chư vị đạo hữu chia cho chúng ta một ít, nghĩ đến hẳn không phải là yêu cầu quá đáng chứ?”
Phía sau, một giọng nói khàn khàn bỗng dưng vang lên.
Mọi người xoay người nhìn lại.
Bốn đạo pháp bảo mặc áo bào xám, mặt đeo mặt nạ ác quỷ đập vào mắt.
Vừa nói xong, pháp lực chấn động mạnh mẽ đến cực điểm như áp tới dời núi lấp biển.
Bùm một tiếng!
Lôi Hồng đứng ở phía trước không kiên trì được, hai chân mềm nhũn, lúc này hung hăng quỳ xuống.
Đầu gối đập nát phiến đá, chảy ra vết máu đỏ sẫm.
Cùng lúc đó, ba người Tô Linh Linh không hẹn mà cùng dâng lên tiên quang hộ thể, cố gắng chống đỡ cỗ lực lượng khủng bố này.
“Bốn người, tất cả đều là Pháp Tướng Trung Kỳ, lần này phiền toái rồi.”
Ánh mắt Đệ nhất Thiết Chùy lóe lên, kéo chùy Nanh Sói cực lớn chậm rãi đi tới trước người mọi người.
“Các ngươi muốn bao nhiêu?”
Hắn bình tĩnh hỏi.
Chỉ là thái dương chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, mơ hồ bộc lộ nội tâm không bình tĩnh như bề ngoài.
Đối diện là bốn tôn Pháp Tướng Trung Kỳ!
Trong lòng Đệ nhất Thiết Chùy hiểu rõ, mình quả quyết không có khả năng giống như Tuần Hải Dạ Xoa phía trước, lấy một địch bốn còn có thể thắng.
Lúc này đây, hắn có thể bảo trụ mình trước những người này. cũng đã là cám ơn trời đất.
Trừ phi.. Thanh Vân đạo hữu!
Nghĩ đến đây.
Đệ nhất Thiết Chùy không khỏi len lén liếc Trương Cảnh phía sau một cái, khi trông thấy khuôn mặt cổ kim vô ba của đối phương, trong lòng thoáng yên ổn lại.
Đối diện.
Một bóng người ở giữa đi ra.
“Đạo hữu yên tâm, chúng ta cũng không phải là người không hiểu quy củ. Như vậy, Trụ Hà Kim Sa trong rương các ngươi lấy đi, bốn người chúng ta chỉ cần khối Trụ Hà Kim Tinh này là được.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trên sân bỗng dưng biến đổi.
Cái rương Trụ Hà Kim Sa tính toán đâu ra đấy, giá trị ở trăm vạn khí vận tả hữu, so với Trụ Hà Kim Tinh, kém hơn vạn lần.
Những người này rõ ràng là tới cường đoạt.
Hơn nữa...
Độn quang lóe ra.
Bốn người đối phương rõ ràng đã quen thuộc mà phân lập bốn phía, trận hình giống như túi tiền, gắt gao vây quanh người Trương Cảnh.
Từng tia sát ý lạnh như băng tràn ngập ra.
Rất hiển nhiên, mấy người này mưu đồ không chỉ có khối Trụ Hà Kim Tinh này.
“Trên người tiểu cô nương áo xanh kia vậy mà mang theo đại lượng bảo vật, còn có mấy người này, hẳn là đều là con cháu thế gia, bảo vật trên người cũng không ít, lần này hợp với bốn huynh đệ chúng ta phát tài rồi, một người cũng không thể bỏ qua.”
“Đợi ta, lão Nhị và lão Tam hợp lực vây công tráng hán pháp tướng kia, lão Tứ mau chóng xử lý mấy người còn lại.”
Lão đại trong bốn người âm thầm truyền âm dặn dò.
“Vâng!”
“Hiểu rồi!”
“Chờ một chút, lão đại, hai nữ oai xinh đẹp kia , ta có thể hay không...”
Lão Tứ năn nỉ.
“Có thể, nhưng sau đó nhất định phải diệt khẩu.”
“Đại huynh yên tâm, ta biết mà.”
Được đồng ý, lão Tứ nhất thời vui vẻ ra mặt dùng sức vỗ vỗ ngực.
Đối diện với họ
Trương Cảnh đứng tại chỗ, ánh mắt bất giác trở nên lạnh lẽo.
Hội giao dịch Chân Tiên sắp tới, thời gian đã rất cấp bách, mấy người này còn đi ra lãng phí thời gian của mình.
Nghĩ như vậy, Trương Cảnh trực tiếp bước ra.
Hắn không muốn chậm trễ nữa.
Nhưng mà ngay lúc này.
Một âm thanh không thể phát hiện lặng lẽ truyền vào trong tai.