Trương Cảnh chỉ nghĩ một lát, sau đó hiểu ý của Quý thị là gì.
Mà hắn cũng rất vui khi thấy điều này.
"Nhân tiện, cha, mẹ, vị trí của ngôi nhà đó ở đâu?"
"Trên phố đông, hình như là bên cạnh Vĩnh An thư viện."
Trương phụ lật khế đất ra, nhìn nó và trả lời.
"Quý thị có tâm." Trương Cảnh gật đầu, hài lòng nói.
Vậy không thể tốt hơn.
Hắn bận rộn tu luyện ở đạo viện, không thể thường xuyên trở về, phụ thân và mẫu thân sống bên cạnh Vĩnh An thư viện, cho nên an toàn đương nhiên được đảm bảo.
Nếu như yêu ma đột nhiên xuất hiện ở thành Vĩnh An, Liễu phu tử của học viện nhất định sẽ ra tay. Chỉ cần bọn họ tranh thủ thời gian, người tu hành Quý thị nhất định sẽ đến.
Nghĩ tới đây.
Trương Cảnh nói với giọng chắc nịch: "Cha, mẹ, hai ngày tới chúng ta chuyển qua thôi. Các ngươi ở đó ta cũng yên tâm."
Cảm nhận được ý nghĩa trong giọng nói của Trương Cảnh không thể từ chối, Trương mẫu muốn nói gì đó thì đành phải gật đầu đồng ý.
"Vậy chúng ta nghe Cảnh nhi."
...
Hôm sau.
Lúc này vừa mới bình minh.
Quý Tiên Minh dường như đã nhận được tin tức gì đó, vội vã đi đến cửa hiệu thuốc Trương Ký.
Thấy một bóng người trẻ tuổi xuất hiện bên trong.
Hắn không khỏi nở nụ cười rạng rỡ trên môi, ân cần nói:
"Dám hỏi, nhưng đó là Trương hiền chất?"
Giọng nói vang lên.
Trương Cảnh không khỏi quay đầu nhìn lại, nghi ngờ hỏi: "Ngài là?"
"Ha ha.” Quý Tiên Minh đi thẳng đến cửa tiệm thuốc, nhiệt tình nói: "Không biết hiền chất có nhớ tới Quý Bá Thường không? Đó là con trai của ta."
"Quý huynh?"
Trương Cảnh lập tức phản ứng lại, sau đó cười nói:
"Hóa ra là Quý bá phụ, những thứ kia của ngài, Trương Cảnh nhận mà hổ thẹn, khi ta còn ở đạo viện, Quý huynh đã giúp đỡ ta rất nhiều. Bá phụ, xin chú mời vào."
"Hiền chất khách khí, ngươi và ta đều là người tu hành, chút vàng bạc này sao có thể tính được. Chỉ là thứ để lệnh tôn giải tỏa nỗi buồn mà thôi.”
Đang khi nói chuyện.
Dưới sự chào hỏi của Trương Cảnh, Quý Tiên Minh bước vào tiệm thuốc.
Trùng hợp Trương mẫu bước ra từ phòng sau.
Khoảnh khắc nàng nhìn thấy Quý Tiên Minh, biểu cảm trên mặt nàng trở nên kiềm chế hơn một chút, nàng khẽ nói:
"Quý lão gia…"
Ngay khi nhận xét này được đưa ra.
Sắc mặt Quý Tiên Minh đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng ngắt lời:
"Đệ muội, ngu huynh ngốc già này mà hiền đệ hơn thua nhau vài tuổi, cứ gọi ta là Quý huynh đi, từ lão gia này Quý mỗ không chịu nổi đâu."
"Quý…Huynh, ngươi mau mời ngồi, ta đi pha trà."
Trương mẫu lúng túng nói.
"Phiền toái đệ muội." Quý Tiên Minh đứng dậy khách khí nói.
Không bao lâu.
"Trương Cảnh hiền chất, hôm nay bá phụ đến đây, thứ nhất, ta nghe nói ngươi đã về nhà, cho nên ta đến đây chúc mừng ngươi, thứ hai, ta muốn nói với ngươi về chuyện của Bách Thảo các."
Sau khi Quý Tiên Minh nhấp một ngụm trà, hắn đi thẳng vào vấn đề.
"Bách Thảo các? Có vấn đề gì với họ?"
Trương Cảnh ngạc nhiên.
"Cái này..." Quý Tiên Minh bối rối liếc nhìn cha và Trương mẫu đối diện, và hỏi: Hiền đệ và đệ muội chưa nới với Cảnh hiền chất về điều này sao?" "
Trương phụ lắc đầu cười gượng gạo đáp:
"Quý huynh, lúc đầu ý chủ yếu sợ ảnh hưởng đến việc sát hạch của Cảnh nhi nên lúc đó ta không nói. Hai ngày trước, không phải ngươi giúp giải quyết chuyện này sao, cho nên không cần phải nói ra, cho nên Cảnh Nhi lo lắng vô ích."
"Cha, mẹ, có chuyện gì vậy?"
Trương Cảnh vội vàng hỏi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Trương Cảnh hiền chất, là như thế này..."Thấy Trương phụ và Trương mẫu không muốn lên tiếng, Quý Tiên Minh lập tức nói ra vấn đề này.
"Ta hiểu rồi, cảm ơn bá phụ đã giúp đỡ." Trương Cảnh cảm kích nói với Quý Tiên Minh.
Nhưng sau đó hắn nghĩ đến điều gì đó, bình tĩnh nói: "Phía sau Bách Thảo các còn có một tán tu? Trong trường hợp này, không thể tránh khỏi sẽ có rắc rối."
Hiển nhiên, giọng điệu của Trương Cảnh rất bình tĩnh.
Không biết tại sao, Quý Tiên Minh chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Thật xứng đáng giành được vị trí thứ ba với sức mạnh áp đảo tuyệt đối trong kỳ thi sát sạch đạo viện quy tụ những cường giả này, chỉ kém hai yêu nghiệt giáp cấp!
Thật đáng sợ!
Quý Tiên Minh muốn đột nhiên nhớ lại những chỉ dẫn trước đây của Quý Bá Thường trong đưa tin phù, không khỏi thầm thở dài, đồng thời cũng có chút khó hiểu.
Làm thế nào một đứa trẻ từ một gia đình phàm nhân bình thường có thể đi đến điểm này?
Hẳn là mộ tổ nổ?
Nếu bây giờ hắn đi cho nổ tung ngôi mộ tổ của mình, nới lỏng đất, sau đó nhanh chóng sinh thêm một đứa con, không biết liệu có quá muộn không...
Lấy lại tinh thần.
Quý Tiên Minh vội vàng giải thích: "hiền chất cứ yên tâm, chủ nhân của Bách Thảo các và tán tu phía sau, hôm qua ta phái người đi 'dọn dẹp', tuyệt đối không có phiền toái gì."
Nghe tới đây.
Trương Cảnh đột nhiên lộ ra nụ cười trên mặt, gật đầu: "Vẫn là bá phụ chu đáo, phiền não bá phụ phí tâm."
"Ha ha, hiền chất khách khí, Quý thị chúng ta là người tốt nổi tiếng làm đến cùng. Còn nữa, xin hãy yên tâm, ở Đông Thành, ta đã mời hai vị luyện khí tầng năm tộc thúc đến thường trú. Ngay cả khi có yêu ma xuất hiện, có thể đảm bảo sự an toàn của hiền đệ và đệ muội."
Sau đó, Quý Tiên Minh uống hết trà trong cốc và nói lời tạm biệt:
"Đã như vậy, vậy thì bá phụ sẽ đi cho nổ… Trở về.”
"Bá phụ đi thong thả, Quý huynh bên kia, ta sẽ chăm sóc hắn ở đạo viện.”
Nhìn bóng lưng Quý Tiên Minh, Trương Cảnh Lãng nói.
"Tốt, tốt! hiền chất, ngươi có lòng, ha ha ha…"
Nghe được lời trấn an của Trương Cảnh, Quý Tiên Minh không nhịn được bật cười.
Sau.
"Cảnh nhi, chủ nhân của Bách Thảo các, còn là tiên trưởng sau lưng hắn, là... Đã chết rồi sao?” Trương phụ kinh ngạc hỏi, như thể hắn có thể nhét mười quả trứng vào miệng.
Trương Cảnh chậm rãi gật đầu.
Đột nhiên, Trương phụ và Trương mẫu nhìn nhau.
Họ không thể tưởng tượng rằng một tiên trưởng cao cao tại thượng lại chết một cách khó hiểu như vậy. Điều quan trọng là tất cả điều này đều do người của Quý thị chủ động làm, vẻn vẹn vì nịnh nọt hài tử nhà mình.