Hàng chục con Trành Bì Quỷ mặt mũi tái nhợt đang loay hoay đẩy chiếc cối xay lớn.
Ngoài ra, còn có hàng trăm Trành Bì Quỷ xếp hàng bên cạnh cối xay, liên tục khạc nhổ máu thịt tươi nối với xương trắng vào cối xay.
Giữa vòng quay của cối xay.
Những giọt chất lỏng màu đỏ đặc như thủy ngân liên tục rơi xuống hồ nước bên dưới gây gợn sóng.
Cùng lúc đó, trong ao bốc lên một làn sương nước tinh khiết, sau đấy lại bị bình ngọc trắng đặt cạnh ao hút vào.
Vù vù ------
Một cơn gió ma kỳ lạ thổi qua.
Chỉ thấy con hổ đen bước xuống ghế, thò cái đầu hung dữ xuống ao, hít một hơi thật sâu, sau đấy trong mắt hổ chợt hiện lên vẻ hài lòng.
"Hàng tốt, đúng là hàng tốt. Chỉ tiếc là phải chia cho bọn chúng năm phần."
“Nếu mấy thứ này đều là của mình thì tốt biết bao?”
Đột nhiên, Hắc Hổ nhắm mắt lại, dường như cảm nhận được điều gì đó.
Giây tiếp theo, trong mắt nó hiện lên một tia kinh ngạc.
"Sao lại có nhiều Trành Bì Quỷ chết như vậy? Chẳng lẽ là người của Đạo viện tới rồi? Đâu thể nào!”
“Chẳng phải lão gia ta đã ăn thịt hết yêu quái ở huyện Hắc Sơn rồi ư? Chẳng lẽ ba người đó đã giở trò? Nếu không một huyện Hắc Sơn yên bình làm sao có thể thu hút sự chú ý của Đạo viện?”
"Phế vật, đều là phế vật! Ta biết con người ngoại trừ việc lắp đầy cái bao tử ra thì chẳng còn tác dụng gì mà! Gào~”
Một tiếng hổ gầm buồn bã vang lên trong đại điện.
"Không được, không được, chúng tiểu nhân, tranh thủ thời gian dọn hết gia sản của lão gia ta đi ngay.”
Vừa mới dứt lời.
Con hổ đen lại một lần nữa đưa đầu hổ hung dữ của mình vào trong ao. Chỉ thấy nó hút nhẹ một cái, chất lỏng màu đỏ trong ao đã giảm đi một nửa. Sau đó, nó lại mở miệng phun ra một túi trữ vật, thu hết cái cối xay màu đỏ, đống chất lỏng màu đỏ còn lại trong ao vào trong túi.
Đồng thời cũng dọn sạch bình ngọc màu trắng bên cạnh ao.
...
Một bên khác.
Sau khi diệt hết đám Trành Bì Quỷ, Đinh sư huynh nhìn Trương Cảnh hỏi:
"Trương sư đệ, ngươi có biết con yêu ma kia hiện tại đang ở đâu không?"
“Sư đệ nghe ba tên tán tu kia nói hiện tại nó có lẽ là đang ở trong cung điện ngay bên dưới lòng đấy huyện thành, cửa vào thì… Sư huynh, mời đi theo ta."
Nói xong, Trương Cảnh nhớ lại lời nói của người đàn ông có nốt ruồi đen, bay lên không trung rồi nhanh chóng bay về phía thành Đông.
Không lâu sau.
Ở một phế tích cạnh tường thành.
Trương Cảnh chỉ vào một cánh cửa đá bên dưới, đồng thời có chút lo âu nói:
“Đinh sư huynh, đây là một trong những lối vào cung điện dưới lòng đất. Nhưng ta nghe nói yêu ma kia đã đạt đến tu vi luyện khí tầng bốn đỉnh phong. Chúng ta đi vào như thế này chẳng phải sẽ có chút mạo hiểm sao?"
Hắn vừa nói xong, Hạ sư huynh ở bên cạnh mỉm cười đáp:
"Sư đệ, thực lực của Đinh sư huynh… Rất mạnh! Ngươi cứ yên tâm!”
"Trương sư đệ, ngươi vừa mới nói đây là một trong những lối vào cung điện dưới lòng đất, ngươi có biết vị trí của những lối vào khác không?"
Đinh sư huynh trịnh trọng hỏi.
Trương Cảnh lắc đầu:
“Sư huynh, ba tên tán tu kia cũng không biết.”
“Chúng ta vừa mới giết nhiều Trành Bì Quỷ như vậy, yêu ma dưới lòng đất có lẽ đã phát hiện ra, chúng ta không đủ nhân lực, vị trí lối ra của cung điện dưới lòng đất cũng không rõ ràng, đối với kế hoạch hiện tại, chúng ta chỉ có thể đi xuống giết chết nó trước khi nó có thể phản ứng kịp.”
Lưu sư huynh đẩy cửa đá bước nhanh vào.
"Các ngươi đi theo ta, đừng đi quá xa, chăm sóc Trương sư đệ."
"Được rồi, sư huynh!"
…….
Những lối đi quanh co tiếp tục kéo dài xuống dưới, các ngã ba phủ đầy mạng nhện.
Cứ khoảng mười trượng thì trên đỉnh của vách tường lại được khảm một viên dạ minh châu phát sáng. Nhưng vì sương mù trắng ngày càng dày đặc nên những viên dạ minh châu này chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ.
Đinh sư huynh là người đi đầu tiên.
Trương Cảnh và bốn người còn lại theo sát nhau, nhanh chóng dọc theo lối đi chính bước xuống bên dưới.
Trong lúc di chuyển.
Trương Cảnh đột nhiên cảm thấy sương mù trắng dày đặc trước mặt đang nhanh chóng dâng trào, như thể có thứ gì đó đang đến gần.
Còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở.
Gầm! Một tiếng gầm đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một con hổ khổng lồ ẩn mình trong sương mù dày đặc, không nhìn rõ hình dáng cụ thể, đột nhiên từ bên đường nhảy ra rồi hung hãn lao về phía Đinh sư huynh.
Sát khí lạnh lẽo tràn ngập bốn phía.
Đinh!
Vào thời điểm quan trọng.
Cây trúc trượng canh biếc đột nhiên bộc phát dao động linh lực mạnh mẽ, rồi lao thẳng ra nghênh đón.
Cùng lúc đó, một tầng linh quang bảo vệ đột nhiên xuất hiện quấn chặt lấy Đinh sư huynh, pháp thuẫn không ngừng xoay dọc theo bề mặt của linh quang.
Bùm——
Thân hình to lớn hình con hổ va chạm mạnh với cây trúc trượng, phát ra một tiếng động nặng nề rồi cùng nhau bay ra ngoài.
Con hổ khổng lồ gầm lên một tiếng rồi lập tức biến mất trong làn sương mù dày đặc.
Vì lối đi tương đối hẹp, thời gian một người một hổ chiến đấu cũng cực kỳ ngắn nên Trương Cảnh đang đứng phía sau,vừa định dùng Ngũ Pháp Linh Hà để giúp đỡ thì chợt phát hiện con hổ khổng lồ đã biến mất.
Hắn đành ngượng ngùng rút tay lại.
Cùng lúc đấy.
Đinh sư huynh nhìn trúc trượng trong tay, khí tức trên đó mờ đi rất nhiều.
“Một con hổ yêu luyện khí cấp bốn, xem ra chính là nó!"
Sau đó, Đinh sư huynh quay đầu nhìn Trương Cảnh và những người khác, nhanh chóng nói:
“Sư đệ, sư muội chú ý theo kịp.”
Một luồng linh lực mạnh mẽ đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể đối phương, khiến tốc độ của hắn đột nhiên tăng tốc mấy lần.
…….
Trong đại điện.
Linh lực dao động không ngừng càn quét chung quanh, thanh âm sắt thép va chạm liên miên kết hợp với những tiếng gầm dữ dội, vang vọng khắp cung điện dưới lòng đất.
Âm thanh giao tranh khốc liệt khiến toàn bộ cung điện dưới lòng đất run rẩy, như thể sẽ sụp đổ trong giây tiếp theo.