Trương Cảnh dời tầm mắt xuống.
[Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp · Cấp 4 (1/1200)]
Kỹ năng đặc tính: Tụ Nguyên Linh Quang (cấp thấp), Xích Thần Linh Quang (trung cấp)
Sau khi nhìn rõ kỹ năng đặc tính mới.
Đôi mắt của Trương Cảnh trở nên cứng đờ.
Tin vui: Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp được nâng lên cấp 4, phù hợp mong đợi.
Tin vui hơn: kỹ năng đặc tính mới xuất hiện là đặc tính trung cấp, ngoài sự mong đợi!
“Sao lại xuất hiện đặc tính trung cấp? Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp chẳng phải là quan tưởng pháp cơ sở nhất dùng để tu hành ư? Bên trong chẳng lẽ có bí mật gì đó mà mọi người không để ý?”
“Không đúng! Đạo viện không thể không biết, nhưng tại sao bọn họ lại không nói?"
“Chẳng lẽ Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp. . . Không phải là đồ của đạo viện?!”
Tầm mắt của Trương Cảnh lập tức trở nên bao la mờ mịt.
Hắn không khỏi nghĩ đến dãy linh quanh dày rộng mơ hồ nhìn thấy khi lần đầu tiên tu hành Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp. Dãy linh quang ấy chiếm trọn một bầu trời vô lượng, là mặt trời, là mặt trăng, cũng là ngân hà mênh mông.
Phảng phất như dãy linh quang ấy chính là ánh sáng duy nhất.
Nhưng sau này Trương Cảnh không gặp nó khi tu hành nữa.
Những suy nghĩ trong lòng bắt đầu sôi sục, đủ loại suy nghĩ đan xen, hết suy đoán này đến suy đoán khác xuất hiện, nhưng càng theo sau càng nhiều nghi ngờ.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Hô —
Trương Cảnh thở ra một hơi dài, tạm thời gạt bỏ những lo âu trong lòng.
Chỉ cần dọc theo tiên lộ mịt mờ đi về phía trước, hắn tin rằng sớm muộn gì mình cũng hiểu rõ được những thứ này.
Hắn nhìn Xích Thần Linh Quang, trong đầu cũng tự động hiện lên một thông tin.
Sau một thời gian dài.
Một tia giác ngộ lóe lên trong mắt Trương Cảnh .
Xích Thần Linh Quang, Xích Thần Giả, tức tâm như sơ sinh, tâm ma không sinh, chư tà bất xâm, tà niệm không tồn. Linh phản tiên thiên, ta chính là chúa tể của tâm hồn.
Trong phạm vi của Xích Thần Linh Quang, tất cả mọi tạp niệm tàn niệm đều sẽ biến mất.
“Xích Thần Linh Quang có lẽ sẽ kích hoạt chung được với tâm nhãn pháp chủng. Bằng cách này, tiềm lực bên trong tư duy ngộ tính được tâm nhãn pháp chủng tăng phúc sẽ được giải phóng hoàn toàn! Tốc độ xoát điểm kỹ năng được nâng cao, đồng thời hiệu suất tu luyện còn được tăng lên!”
Trương Cảnh suy nghĩ.
Tâm linh thuần nhất, không sinh tạp niệm, đây chẳng phải là trạng thái được gọi là ‘tâm lưu’ ở kiếp trước sao?
Ở trạng thái này, khả năng học học tập và năng lực lĩnh ngộ sẽ được kéo căng đến mức giới hạn.
Nếu vậy… Tỉ lệ chế bùa thành công có lẽ cũng sẽ được tăng lên?!
Đôi mắt của Trương Cảnh sáng lên.
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy Xích Thần Linh Quang nhìn có vẻ bình thường nhưng thực tế thì lại có tác dụng kinh khủng.
Chờ chút!
Ánh mắt của Trương Cảnh lóe lên, hắn vội đưa tay vào túi trữ vật.
Yêu đan của hổ yêu xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Trong yêu đan chứa đựng oán niệm và sát ý của yêu ma, mấy oán niệm này có lẽ cũng được xem là tàn niệm, dầu gì cũng là yêu mà mà.”
Trương Cảnh có chút không chắc lắm.
Cơ thể hắn từ từ phát ra một luồng linh quang màu đỏ.
Yêu đan được bao phủ trong ánh ánh sáng đỏ này dần dần rung chuyển, trong phút chốc, từng làn khói đen bốc lên, chậm rãi đi về phía hư vô.
Một thanh âm hung ác đột nhiên vang lên bên tai Trương Cảnh, nhưng rồi lại biến mất không tung tích.
"Nhân loại, ngươi đáng chết!"
"Ngươi thật đáng khinh!"
"Giết giết giết!"
“Ha ha, thịt người vừa ngon vừa bổ!”
Đêm trôi qua chậm rãi.
Yêu đan trên tay Trương Cảnh được ánh sáng của Xích Thần Linh Quang bao lấy đang lập lòe một vầng sáng trắng óng ánh, không còn chút oán niệm nào của con yêu ma bám lên trước khi chết.
Xích Thần Linh Quang chậm rãi tiêu tán.
Trương Cảnh không quản mệt mỏi, vội vàng đưa yêu đan lên trước mắt cẩn thận kiểm tra.
Linh khí cực kỳ dồi dào dần dần thoát ra từ trong viên yêu đan.
“Nếu lời lúc trước Đinh sư huynh nói là đúng thì viên yêu đan Luyện Khí trung kỳ này… Trị giá 100 đạo công?”
Có vẻ như hắn… Vừa tìm được một con đường kiếm đạo công mới rồi.
"Trương Cảnh sư đệ, ngươi dậy chưa? Lý sư huynh, phó đội trưởng của tiểu đội La Đô chúng ta đang đóng giữ ở Lang Gia muốn gặp ngươi, ngươi mau đi theo ta.”
Đinh sư huynh vừa gõ cửa vừa nói.
Phó đội trưởng Lý sư huynh?
Trương Cảnh nghe vậy, bỏ viên yêu đan đã xử lý xong về không gian trữ vật, sau đấy đứng dậy ra khỏi cửa.
"Đinh sư huynh, vì sao phó đội trưởng lại đột nhiên muốn gặp ta?"
Trương Cảnh nhìn Đinh sư huynh, nghi ngờ hỏi.
"Ha ha, đây là chuyện tốt của ngươi, sư đệ nhanh đi theo ta, đừng để Lý sư huynh chờ."
Trên mặt Đinh sư huynh tràn đầy ý cười.
"Chuyện tốt gì vậy? Sao phó đội trưởng lại tìm ta?”
Trương Cảnh quay người đóng cửa lại, sau khi đi theo Đinh sư huynh ra ngoài thì có chút nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là có việc!”
Đinh sư huynh đi trước dẫn đường, đồng thời giải thích với Trương Cảnh :
"Sư đệ, ngươi có một chuyện không biết. Hôm qua sau khi ta vào phòng sửa soạn lại một chút thì đi gặp Lý sư huynh ngay."
"Sau đó ta chợt nhớ tới việc sư đệ có thể chế bùa, việc này ngay cả Đông Dao sư muội cũng không biết. Vậy nên có lẽ sư đệ không biết rõ, tiểu đội La Đô chúng ta rất coi trọng những tu sĩ đặc biệt như Đan sư, Luyện Khí sư và Phù sư,”
“Cho nên ta liền nói việc này với Lý sư huynh. Hắn nghe xong thì rất muốn gặp vị phù sư thiên tài là ngươi!”
Nghe đến đây.
Trương Cảnh lúc này mới hiểu được nguyên nhân, cũng biết Đinh sư huynh làm việc này hoàn toàn là vì chính mình.
"Cảm ơn sư huynh đã quan tâm tới ta."
Hắn không khỏi cảm kích nói.
"Ha ha, sư đệ đừng khách khí. Sau này nếu có chế được bùa trung cấp hay cao cấp, nếu ngươi có thể nhớ đến tình nghĩa này, cho sư huynh một chút ưu đãi, sư huynh đã vô cùng cảm kích."
Đinh sư huynh xoa xoa đôi bàn tay, cười ha hả nói.
"Sư huynh yên tâm!"
Trong lúc nói chuyện.