Ta Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 100

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi ung dung giải quyết mười đối thủ chỉ trong năm phút.

 

Mộ Dung Kiều dứt khoát bước lên võ đài.

 

Lần này, ba vị thiên sư Nguyên Anh, hai nam một nữ, cùng đứng dậy.

 

Nữ sinh trong số đó cười khúc khích nói: "Mộ Dung, hai vị Nguyên Anh trước đó không đủ cho cậu đánh, lần này ba người chúng tôi cùng lên, được chứ?"

 

Mộ Dung Kiều nhướng mày, nụ cười nửa miệng đánh giá ba người họ vài lượt: "Phiền phức vậy sao? Vừa hay, tôi cũng khởi động xong rồi."

 

Hắn ngước mắt quét về phía khán đài.

 

Đám thủ lĩnh của các thế lực kia đã lo lắng đến mức nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể tự mình xông vào trận để đoạt lại mảnh vỡ chí bảo!

 

Mộ Dung Kiều nhìn họ, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười nhưng không chạm tới đáy mắt: "Các người không phải muốn mảnh vỡ chí bảo sao? Trùng hợp quá, tôi cũng muốn. Hay là chúng ta cá cược đi."

 

Hắn dùng thanh kiếm gỗ đào chỉ một vòng: "Cứ dùng mảnh vỡ chí bảo trên tay các người, cược với ba mảnh này của tôi. Chỉ cần có thể lấy ra ba mảnh vỡ, đều có thể cùng lên đây!"

 

"Cuối cùng, bất kể ai thắng, tất cả mảnh vỡ trên sân đều thuộc về người đó! Các người, có dám cược không?"

 

Lời vừa nói ra, cả hiện trường lập tức xôn xao.

 

Ngay cả Nam Hoa chân nhân cũng không khỏi giật mí mắt.

 

Đứa cháu trời đánh của ông, hôm nay có phải là ngông cuồng hơi quá rồi không?!

 

Thế nhưng các thủ lĩnh của những thế lực kia nghe vậy, lại không khỏi động lòng.

 

Vụ cá cược mà Mộ Dung Kiều đưa ra, có thể nói là ván cược lớn nhất trong giới huyền học mấy trăm năm qua!

 

Thua, thì mất đi ba mảnh vỡ.

 

Nhưng nếu thắng...

 

Một bước lên trời! Tuyệt đối là một bước lên trời!

 

Lòng tham bắt đầu lan tràn trong không khí, vẻ mặt của tất cả mọi người đều đang thay đổi chóng mặt.

 

Mộ Dung Kiều mắt hơi đảo, liền châm thêm một mồi lửa: "Ván cược hôm nay, sẽ do các vị Hóa Thần chân nhân chứng kiến. Ai dám nuốt lời, thì dù có phải san bằng môn phái cũng phải bắt kẻ đó nhả mảnh vỡ ra. Thế nào?"

 

Nam Phong xem kịch không chê chuyện lớn, vỗ bàn đánh rầm: "Hay! Đồ đệ cứ lên, sư phụ chống lưng cho con!"

 

Nam Hoa liếc cho Nam Phong một cái sắc lẻm.

 

Chuyện đã đến nước này, ba vị chưởng môn cũng dần bình tĩnh lại: Tên nhóc Mộ Dung Kiều này, tuyệt đối có âm mưu!

 

Nhưng không đợi họ kịp suy nghĩ.

 

Phong Cảnh Thần cũng nhàn nhạt phụ họa: "Ván cược này không tồi, Địa phủ cũng có thể làm bên giám sát."

 

Mọi người nghe vậy, lập tức nghĩ đến sức mạnh của Địa phủ tại dương gian hiện nay, trong lòng không khỏi càng thêm rục rịch.

 

Chỉ là, không ai là người đầu tiên đứng lên.

 

Ánh mắt Mộ Dung Kiều quét một vòng: "Sao nào? Không cược à? Ai, vậy thôi bỏ đi. Chán thật."

 

"Chờ đã!" Một người đàn ông trung niên râu dê đứng lên, "Ta cược với ngươi!"

 

Ông ta đã khổ luyện ở cảnh giới Nguyên Anh hơn ba mươi năm.

 

Cho dù những người khác không cược, ông ta cũng có lòng tin xử lý được tên nhóc Mộ Dung Kiều vắt mũi chưa sạch này!

 

Cơ hội trời cho như vậy, ai bỏ qua kẻ đó là đồ ngốc!

 

Có người râu dê đi đầu, lục tục lại có hơn mười thiên sư Nguyên Anh khác đứng lên.

 

Mộ Dung Kiều nhìn họ: "Các vị thật muốn cược? Vậy các người phải đảm bảo mình có thể lấy ra ba mảnh vỡ đấy. Nếu không... là phải để mạng lại đền đó!"

 

Sắc mặt mọi người hơi đổi, nhưng cũng không bị dọa sợ.

 

Người râu dê nhảy lên võ đài: "Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi."

 

Những người khác cũng không thể chờ đợi được nữa, tất cả đều bước lên võ đài.

 

Tổng cộng mười tám vị thiên sư Nguyên Anh, cũng chính là mười tám vị chưởng môn của các thế lực hạng trung.

 

Đây cũng là hơn một nửa trong số hai mươi bốn thế lực hạng trung còn sót lại của giới huyền học sau sự kiện giam cầm.

 

Nhìn thấy họ lên đài, ba vị chưởng môn Nam Hoa hơi nhíu mày.

 

Không phải lo lắng Mộ Dung Kiều thất bại.

 

Mà là vì những vị chưởng môn này, không thể không biết dụng ý của ba thế lực lớn.

 

Vậy mà họ không chỉ dùng thủ đoạn ngầm để tranh đoạt mảnh vỡ, bây giờ lại còn không màng thể diện mà tự mình vào trận.

 

Quả thực là không coi ba thế lực lớn ra gì!

 

Mười tám vị chưởng môn này cũng tự biết hành động này sẽ chọc giận ba thế lực lớn, nhưng mảnh vỡ chí bảo ở ngay trước mắt, họ cũng chẳng nghĩ được nhiều nữa!

 

Lúc này, ai nấy đều nhìn Mộ Dung Kiều với ánh mắt sáng rực, phảng phất như đang nhìn một tên công tử bột coi tiền như rác.

 

Một tên nhóc vừa đột phá Nguyên Anh kỳ, cho dù chiến tích vừa rồi có kinh người đến đâu, cũng nhất định không thể so với mấy chục năm khổ luyện của họ!

 

Mộ Dung Kiều đối mặt với ánh mắt tr*n tr** của họ, khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía ghế trọng tài: "Chưởng môn, xin chỉ thị."

 

Nam Hoa chân nhân: "..." Chỉ thị cái gì nựa!!

 

Bây giờ mười tám vị chưởng môn này đều đã không biết xấu hổ mà đứng trên võ đài rồi, ông có thể nói "không" được sao?!

 

Nam Hoa chân nhân lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống.

 

Ông nhìn đứa cháu trời đánh này, hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì phong thái tiên phong đạo cốt: "Ừm, bắt đầu đi."

 

Mộ Dung Kiều rút cây ô đen lớn bên hông, hướng lên trời tung một cái: "Các vị, cẩn thận."

 

Vừa dứt lời.

 

Mười tám vị thiên sư đột nhiên phát động, tất cả các đòn tấn công cùng lúc nhắm về phía Mộ Dung Kiều!

 

Nhưng động tác của Mộ Dung Kiều còn nhanh hơn họ.

 

Hai tay vung lên, mười tám lá ngọc phù tức khắc bay về phía đối thủ.

 

Các thiên sư trên võ đài đột nhiên ngước mắt, một luồng dự cảm chẳng lành lập tức bao trùm lấy họ.

 

Giây tiếp theo.

 

"Ầm——!!"

 

Vụ nổ kịch liệt đã kích hoạt trận pháp phòng ngự của võ đài, khiến cả sân vận động đều rung nhẹ!

 

Huyền Nguyên lập tức ra tay, ổn định trận pháp.

 

Nhưng vụ nổ bên trong võ đài lại không hề dừng lại nửa giây!

 

Năng lượng kịch liệt bùng nổ, cuốn lên từng lớp bụi, khiến người ta gần như không thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra trên võ đài.

 

Chỉ nghe thấy tiếng nổ kinh hoàng liên tiếp, phảng phất như vô tận!

 

Huyền Nguyên sắc mặt hơi đổi, liên tiếp đánh vào trận pháp võ đài mấy đạo pháp thuật.

 

Nhưng dù vậy, dư chấn bên trong võ đài vẫn không ngăn được, từ từ lan ra bên ngoài.

 

Huyền Nguyên không còn cách nào, chỉ có thể cầu viện: "Xin chưởng môn ra tay."

 

Nam Hoa chân nhân có chút bất ngờ, cũng truyền pháp lực vào trận pháp.

 

Lần này, trận pháp mới vững vàng ngăn lại được dư chấn chiến đấu trên võ đài.

 

Cảnh tượng này khiến khán giả không khỏi khẽ ồ lên.

 

Sóng năng lượng của mười chín vị thiên sư Nguyên Anh, lại cần đến hai vị Hóa Thần chân nhân ra tay dẹp loạn?

 

Chuyện này trước đây, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra!

 

Hiện giờ...

 

Chẳng lẽ là do Mộ Dung Kiều?!

 

Chỉ có hắn, là lần đầu tiên toàn lực ra tay sau khi đột phá Nguyên Anh, khiến người ta không thể dò ra được thực lực.

 

Trên khán đài.

 

Người của tổ chức tà thiên sư thấy vậy, liếc mắt ra hiệu cho nhau. Rất nhanh liền có người thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ chuồn ra khỏi sân vận động.

 

Phong Cảnh Thần chú ý tới động tác của họ, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.

 

Thủ lĩnh của tổ chức tà thiên sư muốn giở trò trong kỳ thi cuối kỳ.

 

Phong Cảnh Thần sao lại không muốn cho chúng một đòn nặng nề chứ?

 

Vừa hay, danh sách những kẻ bất lương mà Mạnh Vinh Hưng điều tra được trước đó, đã giúp họ bắt được một con cá lớn.

 

Lần này, hãy xem ai cao tay hơn ai.

 

Trận đấu hôm nay qua đi, toàn bộ dương gian, cũng nên có một cuộc đại thanh trừng rồi.

 

Bề ngoài Phong Cảnh Thần trông như đang chuyên chú nhìn võ đài.

 

Thực chất đã phân một phần tâm thần, lợi dụng quy tắc "liên động", để liên lạc chặt chẽ với bên ngoài.

 

Sư Thu Lộ bên cạnh nhìn võ đài mờ mịt, vô cùng lo lắng: "Thần ca, sư huynh anh ấy không sao chứ?"

 

Phong Cảnh Thần mở Chân Thực Chi Nhãn, nhìn rõ mồn một mọi thứ đang diễn ra trong võ đài: "Yên tâm đi, sắp kết thúc rồi."

 

Chỉ thấy trên võ đài.

 

Mộ Dung Kiều chống cây ô đen lớn, thong dong dạo bước.

 

Mà mười tám lá ngọc phù kia thì lơ lửng giữa không trung, không ngừng bắn phá kẻ địch.

 

Đây là loại ngọc phù hoàn toàn mới mà Mộ Dung Kiều và Phong Cảnh Thần đã nghiên cứu ra.

 

Được Phong Cảnh Thần đặt tên là: Ngọc Phù Gatling* phiên bản 1.7.

 

(Gatling: súng máy.)

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Đúng như tên gọi, tần suất tấn công của loại ngọc phù này, giống hệt như súng máy Gatling: Cộc cộc cộc cộc!

 

Uy lực khoan hãy nói, chỉ riêng tần suất này, đã khiến các thiên sư Nguyên Anh mệt mỏi đối phó!

 

Chưa đầy năm phút.

 

Giọng của Mộ Dung Kiều từ bên trong truyền ra: "Còn không nhận thua sao? Bây giờ chịu thua, chỉ mất mảnh vỡ. Cố chống đỡ tiếp, thì cả mảnh vỡ lẫn mạng đều mất."

 

Khán giả nghe vậy, không khỏi giật mình.

 

Ngay cả mười tám thiên sư Nguyên Anh cũng không đánh lại Mộ Dung Kiều?!

 

Đây là sức chiến đấu kh*ng b* đến mức nào?!

 

Lúc này, một giọng nói nghe có vẻ yếu ớt truyền ra: "Hừ! Ngươi đừng có đắc ý quá sớm..."

 

"Cộc cộc cộc!" Ngọc phù kích hoạt một loạt công kích, trực tiếp cắt ngang màn ra vẻ của hắn.

 

Tên đó không khỏi nôn ra một ngụm máu!

 

Nhưng, họ không thể dễ dàng thua như vậy.

 

Họ đã lăn lộn trong giới huyền học mấy chục gần trăm năm, át chủ bài không phải là thứ Mộ Dung Kiều có thể tưởng tượng được.

 

Dưới sự áp chế của ngọc phù, họ tuy đã lộ ra vẻ yếu thế, nhưng tuyệt đối chưa đến mức phải chịu thua!

 

Họ chỉ cần chờ thêm một chút.

 

Đợi đến khi cơ hội phản công xuất hiện, đó chính là lúc Mộ Dung Kiều chết không có chỗ chôn!

 

Mười lăm phút sau.

 

Tần suất tấn công của Ngọc phù Gatling hơi giảm xuống, rõ ràng là năng lượng không đủ!

 

Các vị thiên sư cuối cùng cũng phấn chấn lên, lập tức chuẩn bị nắm lấy thời cơ, ý đồ phản kích.

 

Nhưng đúng lúc này.

 

Lại có mười tám lá ngọc phù mới lững lờ bay tới: "Cộc cộc cộc cộc!"

 

Mười tám vị chưởng môn: "..." Xong chưa vậy!!

 

Lúc này, cuối cùng cũng có chưởng môn phản ứng lại: "Đây, đây không phải là pháp khí, là bùa chú!!"

 

Lời vừa nói ra, mười bảy người còn lại đột nhiên tỉnh ngộ.

 

"Bùa chú? Sao có thể?!" Phần lớn mọi người không muốn tin.

 

Họ sở dĩ bình tĩnh lúc nãy, là vì cho rằng Mộ Dung Kiều không có nhiều pháp khí như vậy.

 

Chặn được đợt này, chính là giờ chết của Mộ Dung Kiều!

 

Nhưng nếu đây là bùa chú...

 

Mọi người không khỏi nhớ lại phong cách chiến đấu dùng bùa đập người trước đây của Mộ Dung Kiều, nhất thời thấy tối sầm mặt mũi.

 

Mộ Dung Kiều cười dịu dàng: "Cũng biết hàng đấy. Nhưng mà, bùa chú trên tay ta, không chỉ có mỗi loại này đâu nha~"

 

Nói xong, hắn lật tay lấy ra một khối ngọc phù mới: "Cái này, gọi là, Một Hai Ba."

 

Vừa dứt lời.

 

Một tia sáng quỷ dị quét qua toàn bộ võ đài.

 

Mười tám vị thiên sư không kịp phòng bị, thân thể đột nhiên trở nên cứng ngắc!

 

Tuy rằng chỉ có một thoáng ngắn ngủi, nhưng dưới sự uy h**p của ngọc phù Gatling, sự đình trệ này gần như là chí mạng!

 

"Cộc cộc cộc cộc!"

 

"Phụt—!" Lập tức có một thiên sư Nguyên Anh bị đánh trúng, phun ra một ngụm máu.

 

Những người khác cũng không khá hơn, hoặc nhiều hoặc ít đều bị đánh trúng, bị thương không nhẹ!

 

Mọi người không khỏi kinh hãi, đối phó càng thêm cẩn thận.

 

Lại qua hơn mười phút.

 

Ngay tại thời khắc các thiên sư sắp xây dựng lại được nhịp điệu chiến đấu.

 

Tia sáng quỷ dị lại xuất hiện!

 

"Phụt... Rầm!"

 

Một thiên sư đột nhiên bị đá văng khỏi võ đài!

 

Các thiên sư đang xem cũng choàng đứng dậy!

 

Vẻ mặt ai nấy đều đầy nghi hoặc.

 

Nhanh như vậy đã có người bị loại? Rốt cuộc trong võ đài đã xảy ra chuyện gì?

 

Mà vị thiên sư bị loại kia, sắc mặt càng là trắng bệch.

 

Không phải vì bị thương.

 

Mà là, hắn đã mất đi ba mảnh vỡ chí bảo! Nỗi đau này không khác gì cắt da khoét thịt!

 

Cũng may, không đợi hắn đau lòng bao lâu.

 

Hai phút sau, lại có một thiên sư bị đá xuống võ đài.

 

Ngay sau đó, cứ cách vài phút, lại có một thiên sư bị loại.

 

Khán giả từ kinh ngạc lúc đầu, đến quen dần về sau, rồi đến tê dại cuối cùng.

 

Mọi người nhìn từng người từng người bị đá ra, trong đó không hề có bóng dáng của Mộ Dung Kiều, trong lòng đã mơ hồ đoán được điều gì.

 

Ngay cả Sư Thu Lộ cũng không khỏi che miệng: "Sư huynh lại lợi hại đến vậy? Sư đệ hôm nay không đến xem, thật sự là thiệt thòi lớn rồi!"

 

Mà Tả Chiêu thì nắm chặt cây gậy, môi mím chặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào võ đài.

 

Khoảng cách giữa hắn và Mộ Dung Kiều, ngày càng lớn!

 

Cảm giác thất bại khi phải nhìn theo một bóng lưng xa vời này.

 

Khiến Tả Chiêu đột nhiên có thể hiểu được, vì sao năm đó vị thiên tài nổi danh cùng thời với Nam Kiều, lại sa vào ma đạo.

 

Yến Tư Diệu nhận ra Tả Chiêu không ổn, lo lắng nắm chặt tay hắn: "A Chiêu?"

 

Tả Chiêu hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu: "Không sao."

 

Hắn không phải Tông Chính Thao, cũng sẽ không trở thành Tông Chính Thao thứ hai.

 

Một giờ sau.

 

Khi Mộ Dung Kiều đá đối thủ cuối cùng xuống võ đài.

 

Ngọc phù Gatling dừng công kích, lớp bụi mù trên võ đài cũng chậm rãi lắng xuống.

 

Trên võ đài rộng lớn, chỉ còn lại một bóng người màu đỏ vàng kiên cường đứng vững.

 

Trong phút chốc, cả sân vận động chìm vào một sự im lặng kỳ quái.

 

Mộ Dung Kiều một mình, đã đánh bại mười tám vị chưởng môn Nguyên Anh kỳ.

 

Đây chẳng phải là chứng minh, một mình hắn cũng có thể tiêu diệt cả một thế lực hạng trung hay sao?!

 

Đây là sức chiến đấu kinh khủng đến mức nào!

 

Ngay cả Nam Hoa và Nam Phong, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.

 

Thiên tư như vậy, so với Nam Kiều năm đó còn mạnh hơn ba phần!

 

Mà Mộ Dung Kiều đang được vạn người chú ý, lúc này lại không nghĩ đến chuyện uy chấn thiên hạ.

 

Hắn quay đầu nhìn về phía Phong Cảnh Thần, tinh nghịch nháy mắt một cái.

 

Phong Cảnh Thần không khỏi cười khẽ, sự lạnh nhạt nơi đáy mắt cũng tan đi rất nhiều.

 

Lúc này.

 

Mọi người cũng dần hoàn hồn.

 

Huyền Nguyên cao giọng tuyên bố: "Ván cược lần này, Mộ Dung Kiều thắng. Các ngươi có dị nghị gì không?"

 

Câu cuối cùng này, là hỏi mười tám vị thiên sư kia.

 

Mười tám người sắc mặt vô cùng khó coi, không ai mở miệng trả lời.

 

Mộ Dung Kiều nghiêng đầu: "Không sao. Những mảnh vỡ này ta cũng là định giao cho Địa phủ. Các ngươi nếu không muốn đưa, thì cứ chờ Quỷ sai tới cửa đi."

 

Mười tám người không khỏi mặt mày trắng bệch.

 

Mộ Dung Kiều cũng không quan tâm đến họ, cười hì hì nói: "Bây giờ còn ai muốn khiêu chiến ta không? Nếu không có, thì cứ trực tiếp trao giải hạng nhất luôn đi~"

 

Mọi người im phăng phắc.

 

Chỉ có đám người của tổ chức tà thiên sư, ánh mắt trao đổi càng thêm thường xuyên.

 

Tả Chiêu xem bộ dạng vênh váo của Mộ Dung Kiều, hít sâu một hơi, cố nén lại sự thôi thúc muốn lên đài đập cho hắn một trận!

 

Không phải hắn sợ mình đánh không lại, mà đây là một tín hiệu trong kế hoạch của họ.

 

Tả Chiêu cũng không phải là người không để ý đại cục.

 

Hừ. Hạng nhất năm nay, cứ để cho tên đó đi.

 

Nam Hoa chân nhân cũng nhận được tín hiệu, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

 

Ông đứng lên nói: "Nếu không ai có dị nghị, vậy bản tọa xin trao giải."

 

Mọi người vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

 

Mười tám vị chưởng môn Nguyên Anh còn không đánh lại Mộ Dung Kiều, họ lên đó nộp mạng à?

 

Nam Hoa thấy thế, liền từ trong pháp bảo chứa đồ lấy ra ba mảnh vỡ to bằng lòng bàn tay.

 

Ba mảnh vỡ này hình dáng không đều, có mảnh mỏng manh, có mảnh lại dày nặng như đá.

 

Nhưng không ngoại lệ, tất cả đều tỏa ra thần quang lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm!

 

Những thiên sư chưa từng thấy tận mắt mảnh vỡ chí bảo, lúc này mắt đều nhìn không chớp.

 

Ngay tại thời khắc mọi người đang ngẩn ngơ vì chí bảo.

 

Đột nhiên.

 

Bóng tối ngập trời, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ sân vận động!

 

Mọi người hoảng hốt trong giây lát.

 

Nhưng tất cả đều lập tức phản ứng lại, lấy ra vũ khí đề phòng.

 

"Quỷ vực?!"

 

"Không, đây không phải quỷ vực? Đây là cái gì?!"

 

Giữa lúc ồn ào.

 

Bỗng nhiên một luồng khí đen, lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh Nam Hoa chân nhân, ý đồ bao phủ lấy ba mảnh vỡ!

 

Nhưng Nam Hoa chân nhân đã sớm chuẩn bị.

 

Lật tay một cái, trực tiếp cất ba mảnh vỡ trở lại pháp bảo chứa đồ.

 

Mà Nam Phong bên cạnh, và vị Trấn Thủ Sứ đã ra tay hung hãn, nhắm thẳng vào luồng khí đen mà tung một chưởng!

 

"Ầm——"                              

 

Sóng khí kinh hoàng ập tới.

 

Mộ Dung Kiều lắc người một cái, trở lại bên cạnh Phong Cảnh Thần.

 

Cùng lúc đó, dưới màn đêm đột nhiên có mấy chục con ác quỷ trăm năm lặng lẽ xuất hiện.

 

Các thiên sư Trúc Cơ trong sân, căn bản không có năng lực đối mặt với ác quỷ trăm năm. Bất ngờ không kịp chuẩn bị bị dọa cho la hét om sòm, thậm chí suýt nữa bị ác quỷ nuốt chửng!

 

Quân cờ do tổ chức tà thiên sư cài vào trà trộn trong đám người, khi thì gào thét không ngừng, khi thì lén lút đâm sau lưng.

 

Dưới sự kích động của đám người này, bầu không khí hiện trường dần dần trở nên hoảng loạn.

 

Mà luồng khí đen kia sau khi bị Nam Phong và Trấn Thủ Sứ đánh tan, liền ẩn nấp đi, không thấy tăm hơi.

 

Phong Cảnh Thần chống cây ô đen lớn, kéo Sư Thu Lộ vào trong ô. Một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào mấy người trong sân.

 

Mộ Dung Kiều đứng bên cạnh hắn, ra hiệu cho Tả Chiêu và Tuệ Thanh.

 

Ba người không động thanh sắc gật đầu.

 

Đột nhiên.

 

Phong Cảnh Thần khẽ nói: "Ở kia."

 

Mắt Mộ Dung Kiều liếc qua, dẫn đầu lao ra như tia chớp!

 

Tả Chiêu và hai người còn lại lập tức đuổi theo.

 

Một luồng kiếm quang như sấm sét từ trên trời giáng xuống, chém thẳng về phía một bóng người không tên tuổi trong góc.

 

Bóng người đó đột nhiên ngẩng đầu.

 

Cùng lúc đó, lại có một luồng kiếm quang lạnh như băng tựa nước Hoàng Tuyền theo sát phía sau.

 

Hai luồng kiếm quang một trước một sau.

 

Bóng người đó né được kiếm thứ nhất, nhưng không thể không nhận lấy kiếm thứ hai!

 

"Xoẹt" một tiếng, kiếm quang chém rách lớp ngụy trang của bóng người đó.

 

Lại chính là người áo đen của tổ chức tà thiên sư!

 

Trong đôi mắt màu xanh của hắn, phản chiếu ra hai luồng hàn quang sắc bén.

 

Là đòn tấn công của Tuệ Thanh và Yến Tư Diệu.

 

Nhưng đối với người áo đen mà nói, đây chẳng qua chỉ là trò trẻ con.

 

Hắn đang định phất tay đỡ hai đòn này.

 

Thì bốn luồng công kích mạnh hơn Nguyên Anh kỳ gấp trăm, gấp ngàn lần nối đuôi nhau kéo đến.

 

Là năm vị thiên sư Hóa Thần ra tay!

 

Sự kết nối hoàn hảo này, đánh cho người áo đen một đòn bất ngờ.

 

Người áo đen miễn cưỡng dồn sức tấn công, đối đầu với năm vị thiên sư Hóa Thần.

 

Chỉ là bốn người tấn công Nam Hoa, rõ ràng đã có chuẩn bị.

 

Lại đồng loạt móc ra bảo vật trấn phái của môn phái!

 

Tử Hà Bảo Kiếm của Tử Tiêu Đạo Cung, tử quang lấp lánh, mỗi một chiêu thức đều mang theo sự kinh hoàng.

 

Trấn Ma Tử Kim Bát của chùa Bồ Đề, phật quang chiếu rọi, khống chế đến mức động tác của người áo đen cũng chậm đi ba phần.

 

Phục Ma Đao của Càn Thanh Môn, từng chém vạn ma dưới lưỡi đao, sát khí đâm vào xương tủy!

 

Còn có Nam Phong chuyên môn luyện chế ra một đống lớn độc đan, các loại debuff suy yếu đều ném hết lên người áo đen.

 

Ngay cả Huyền Nguyên không giỏi đánh nhau nhất, cũng thỉnh thoảng ném cho hắn một pháp thuật.

 

Năm người phối hợp ăn ý, liên thủ ép tới mức người áo đen nhất thời không tìm được kẽ hở để phản kích!

 

Người áo đen càng đánh sắc mặt càng trầm.

 

Tử Hà Bảo Kiếm và Trấn Ma Bát hắn đều biết.

 

Đây là những chí bảo cực mạnh, từ trước khi Thiên Đình sụp đổ, ngay cả tiên nhân cũng phải cẩn thận đối phó.

 

Hiện tại tuy chí bảo đã bị hư tổn, nhưng tuyệt đối không phải thứ hắn có thể tùy tiện ứng phó.

 

Người áo đen sao lại không biết chứ?

 

Hắn đã một chân đạp vào bẫy rồi!

 

Sáu mảnh vỡ chí bảo kia, chính là mồi nhử chí mạng nhất!

 

Người áo đen mặt âm trầm, từng chiêu cẩn thận ứng đối.

 

Mà ở phía bên kia.

 

Mộ Dung Kiều bốn người lại là một đòn xong liền rút, quay đầu nhắm về phía những thiên sư đang lén lút kích động đám đông!

 

Phong Cảnh Thần cũng bình tĩnh chống ô đen chỉ huy: "Tất cả thiên sư Nguyên Anh kiềm chế ác quỷ, thiên sư Kết Đan hỗ trợ người bị thương đến võ đài. Thiên sư Trúc Cơ phụ trách phòng thủ võ đài."

 

Phong Cảnh Thần từng mệnh lệnh chính xác một được ban xuống.

 

Mọi người cũng mặc kệ là ai đang chỉ huy, lập tức răm rắp làm theo.

 

Ở đây đều là những đệ tử ưu tú nhất và những người cầm quyền của giới huyền học, khi sự hoảng loạn tan đi, trật tự trở lại, rất nhanh họ đã tổ chức được lực lượng phòng vệ và phản kích.

 

Các thiên sư Nguyên Anh và Kết Đan sau khi dàn xếp xong người bị thương, bỗng nhiên cùng nhau quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía mấy chục con ác quỷ trăm năm.

 

Vẻ mặt đó, giống như sói đói thấy thịt.

 

Đối với các thiên sư Trúc Cơ mà nói, ác quỷ trăm năm tương đương với Tử thần.

 

Nhưng đối với các thiên sư Kết Đan và Nguyên Anh mà nói, đó chính là công đức, điểm tích lũy, là vé mua hàng trong trung tâm thương mại của Địa phủ!!

 

Tình thế hôm nay, mảnh vỡ chí bảo họ không có phần.

 

Nhưng đồ trong trung tâm thương mại của Địa phủ, chỉ cần có tiền có công đức, muốn mua bao nhiêu thì mua!

 

Ý nghĩ này vừa nảy lên, khí thế trên người các thiên sư đột nhiên thay đổi.

 

Từ con mồi, thoáng chốc trở thành thợ săn.

 

Tình thế trong sân vận động chớp mắt đảo ngược.

 

Ác quỷ trăm năm bị các thiên sư đánh cho gào khóc thảm thiết.

 

Mà bên phía người áo đen, cũng đã nắm được một lỗ hổng nhỏ của năm vị thiên sư Hóa Thần, một lần hành động lật ngược thế cờ.

 

Tại thời khắc gió mây biến ảo này.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều cùng nhóm người kia, lại chẳng biết từ lúc nào đã mất tăm.

 

Người áo đen cũng không chú ý tới sự biến mất của họ, chỉ đánh đến mức vô cùng bực bội.

 

Bởi vì thiên đạo của dương gian bị tổn hại, cho dù thực lực bản thân hắn có mạnh hơn, cũng không thể sử dụng sức mạnh vượt qua Hóa Thần kỳ.

 

Trừ phi hắn muốn tự chịu diệt vong như Cơ Quang.

 

Cứ như vậy, đối mặt với sự liên thủ của năm vị thiên sư Hóa Thần, lại còn có ba món bảo vật phụ trợ, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể không rơi vào thế hạ phong.

 

Nhiệm vụ thủ lĩnh giao, không hoàn thành được rồi!

 

Hắn con ngươi hơi trầm xuống: "Các ngươi làm sao phát hiện ra chúng ta?"

 

Kế hoạch lần này của họ, tuy không phải là hoàn hảo tuyệt đối.

 

Nhưng trong tính toán của họ, ít nhất cũng có thể giết được một lượng lớn sinh viên khoa Tôn giáo, cắt đứt thế hệ kế cận của giới huyền học!

 

Nhưng hôm nay...

 

Nam Phong hừ lạnh một tiếng: "Ác giả ác báo, Áo Đen, tổ chức tà thiên sư các ngươi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, ngươi cứ chờ chết đi!"

 

Vừa nói, hắn còn liên tiếp ném ra vài quả độc đan phát nổ.

 

Hoàn toàn không có võ đức.

 

Người áo đen bị tên vô liêm sỉ này làm cho tức điên, cũng không còn lòng dạ nào nói chuyện khách sáo nữa. Hắn bắt đầu điên cuồng trút pháp lực, ý đồ đoạt lại nhịp điệu chiến đấu!

 

Năm người Nam Hoa sao lại để hắn được như ý?

 

Kết quả là nhịp điệu của hai bên càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức không ai có thời gian phân tâm, thậm chí chỉ có thể dựa vào trực giác để ra chiêu.

 

Bằng không chỉ cần chậm 0.001 giây, cũng sẽ bị chấn thương mất quyền thi đấu!

 

Người áo đen một chọi năm, càng thêm mệt mỏi đối phó, đáy mắt không khỏi lóe lên một tia hung ác.

 

Lần này nếu hắn trở về tay trắng, tổ chức của họ tuyệt đối sẽ tổn thất nặng nề.

 

Nhưng nếu có thể giết một vị thiên sư Hóa Thần...

 

Sát ý trong lòng người áo đen tăng vọt.

 

Trong mắt hắn, thiên sư Hóa Thần chẳng qua cũng chỉ là giun dế. Chỉ cần tốn chút thủ đoạn, cũng không phải là không thể giết được!

 

Năm vị thiên sư Hóa Thần cũng là những kẻ tinh ranh, làm sao không nhìn ra ý đồ của hắn?

 

Thế công của năm người lập tức trở nên cảnh giác hơn rất nhiều.

 

Ngay lúc này.

 

Người áo đen đột nhiên nhận được truyền âm từ thủ lĩnh của mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi!

 

Hắn trừng mắt muốn nứt ra, nổi giận gầm lên một tiếng: "PHONG CẢNH THẦN!!"

 

Hắn quay người định rời đi.

 

Ngay lúc đó.

 

Một luồng sáng của đại trận phong tỏa thời không sáng lên, thoáng chốc bao phủ toàn bộ không gian dưới màn đêm.

 

Không gian quanh người áo đen, chớp mắt vững chắc như bàn thạch. Không thể dễ dàng xé rách được nữa!

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều lại một lần nữa hiện thân.

 

Chàng thanh niên đeo kính gọng đen, nở một nụ cười ôn hòa: "Áo Đen, ngài đang gọi tôi đấy à?"

Bình Luận (0)
Comment