Ta Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 110

Đêm 30 Tết, đúng vào ngày Giao thừa.

 

Khắp Hoa Hạ, nhà nhà đều đắm chìm trong không khí đoàn viên, sum vầy.

 

Ngay cả các thiên sư vốn luôn ra ngoài làm nhiệm vụ cũng tạm nghỉ một ngày, trở về nhà đoàn tụ.

 

Mà đối với tổ chức Tà thiên sư mà nói, đây cũng là một ngày đáng để ăn mừng.

 

Bởi vì nội gián cài cắm trong giới huyền môn đã truyền tin cho chúng —— các thiên sư của văn phòng và Công đoàn dự bị hiện tại đều đang ở trụ sở, vui vẻ hòa thuận gói bánh chẻo!

 

Tin tức này vừa được tung ra, những kẻ trong tổ chức Tà thiên sư đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Bởi vì điều này có nghĩa là, sự chèn ép cao độ mà giới huyền môn đã giằng co với chúng hơn nửa năm qua cuối cùng cũng có thể tạm dừng một ngày!

 

Bên trong mười cứ điểm còn sót lại của tổ chức Tà thiên sư.

 

Từng tên Tà thiên sư nằm dài trên đất như cá mắm.

 

"Mệt quá. Ta làm Tà thiên sư hai mươi mấy năm, chưa bao giờ mệt như năm nay."

 

Không chỉ thân mệt, mà tâm cũng mệt.

 

Hơn nửa năm qua, chúng bị giới huyền môn vây quét, ngày nào cũng có đồng bạn bị bắt.

 

Chúng chỉ cần vừa ra khỏi cửa là đã cảm thấy có một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu. Mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ, mỗi ngày đều sống trong kinh hoàng.

 

Cuộc sống như vậy, nếu không phải vì thủ lĩnh quá đáng sợ, có lẽ chúng đã không nhịn được mà bỏ trốn từ lâu!

 

Mà bây giờ...

 

Mọi người liếc nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ và hối hận trong mắt đối phương.

 

Tuy nhiên, cảm xúc nặng nề đó không kéo dài quá lâu.

 

Chúng sợ những suy nghĩ thật trong lòng mình sẽ bị thủ lĩnh biết được.

 

Có kẻ lập tức đề nghị: "Hay là chúng ta cũng gói bánh chẻo ăn Tết đi?"

 

"Được được được, ta có một cương thi trước đây là đầu bếp, nấu ăn không tệ đâu."

 

"Ta cũng nuôi một con tiểu quỷ, linh hồn của nó dùng làm gia vị là tuyệt nhất."

 

"Khà khà, gần đây ta bắt được một cô thiếu nữ, đến lúc đó..."

 

Suy cho cùng vẫn là Tà thiên sư, nói dăm ba câu đã để lộ bản tính táng tận lương tâm.

 

Sau khi bàn bạc xong, chúng liền chạy đi thương lượng với hộ pháp của cứ điểm.

 

Hộ pháp cũng đang cần xả hơi gấp, không chút do dự liền gật đầu đồng ý.

 

Thế là, mười cứ điểm này, không hẹn mà cùng tràn ngập không khí vui vẻ của ngày lễ.

 

Mãi cho đến...

 

Mười hai giờ trưa.

 

Chính là thời khắc âm khí cực thịnh trước khi dương khí của dương gian lên đến đỉnh điểm.

 

Trên khắp đại địa Hoa Hạ, đột nhiên có mấy chục đạo bạch quang từ dưới lòng đất lan tỏa ra!

 

Những người ở gần bạch quang dường như có cảm giác.

 

Họ nghi hoặc quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì.

 

Cùng lúc đó.

 

Thánh vật tại một cứ điểm nào đó của tổ chức Tà thiên sư đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng.

 

Những Tà thiên sư đang uống rượu chúc mừng đồng loạt nhìn sang.

 

Chỉ thấy thánh vật "ầm ầm" nảy lên hai lần.

 

Sau đó... nó nhảy vọt lên không trung, biến mất không còn tăm hơi!!

 

Một đám Tà thiên sư đột nhiên trợn mắt, bật người đứng dậy: "Tình huống gì thế? Thánh khí bị trộm rồi?!"

 

Hộ pháp của cứ điểm lại cứng đờ cả người.

 

Một dự cảm cực kỳ chẳng lành bao trùm lấy hắn.

 

Trụ sở phía Tây của văn phòng.

 

Phong Cảnh Thần đứng trên không trung nhờ ngự phong thuật, cảm ứng thông tin truyền về từ Thiên Võng.

 

Y chỉ suy nghĩ một chút, liền gửi một tin nhắn vào nhóm chat của văn phòng: 【Động thủ.】

 

Hai chữ này vừa hiện lên.

 

Nam Kiều, Vệ Đạo, Công Dã Thu, Tông Dương, đồng loạt ra tay tấn công những cứ điểm đã bị theo dõi từ lâu!

 

Phong Cảnh Thần quay đầu nhìn về phía Nam Phong: "Cái còn lại, phiền chân nhân."

 

Nam Phong xua tay: "Dễ nói dễ nói, ta đi một lát sẽ về."

 

Ông bước một bước đã biến mất tại chỗ.

 

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, ông đã đến được cứ điểm bị mãnh vỡ của Tam Sinh Thạch tiết lộ.

 

Tiếp đó, chính là một màn nghiền ép nghiêng về một phía của một mình một ngựa.

 

Các thiên sư của văn phòng và Công đoàn dự bị đúng là đang làm bánh chẻo.

 

Nhưng để diệt một cứ điểm, cần bao nhiêu người chứ?

 

Thiên sư Hóa Thần và Quỷ Vương ra tay.

 

Trừ phi Người áo đen không muốn sống nữa mà nhảy ra ngăn cản, nếu không thì mấy tên hộ pháp có thể làm được gì?

 

À, còn có thủ lĩnh của tổ chức Tà thiên sư.

 

Phong Cảnh Thần nhìn về phía đông nam, khóe môi nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia hàn quang.

 

Thủ lĩnh tốt nhất là dám xuất hiện.

 

Phong Cảnh Thần đã chuẩn bị sẵn cho hắn một món quà lớn nhất.

 

Thế nhưng.

 

Phong Cảnh Thần dường như đã đánh giá quá cao gã thủ lĩnh.

 

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi.

 

Nam Kiều đã dẫn đầu đưa toàn bộ Tà thiên sư và ác quỷ của một cứ điểm về địa phủ.

 

Hai phút sau, Đại tướng quân Vệ Đạo cũng theo sát phía sau.

 

Công Dã Thu và Tông Dương chậm hơn một chút, mất hơn hai mươi phút mới giải quyết xong.

 

Nam Phong tuy là đến sau, nhưng cũng kết thúc trận chiến trong vòng ba mươi phút.

 

Chỉ trong ba mươi phút ngắn ngủi.

 

Mười hai cứ điểm Hộ pháp mà tổ chức Tà thiên sư đã tính toán suốt mấy năm, trăm phương ngàn kế mới xây dựng được, trong nháy mắt đã mất đi năm cái!

 

Bây giờ Mười hai Hộ pháp chỉ còn lại bảy người.

 

Ngay cả một nửa so với ban đầu cũng không còn.

 

Thủ lĩnh biết được tin tức này, tức giận bóp nát ly rượu đỏ trong tay.

 

"Phong, Cảnh, Thần!" Thủ lĩnh ném mạnh mảnh vỡ thủy tinh trong tay xuống đất!

 

Không khí trong mật thất thoáng chốc nặng như đá tảng đè xuống, ngột ngạt đến mức gần như khiến người ta không thở nổi.

 

"Khụ khụ khụ..." Người áo đen ôm ngực, một vệt máu tanh trào lên cổ họng.

 

Thủ lĩnh khẽ cau mày, từ từ thu lại khí thế của mình: "Áo choàng đen, vết thương của ngươi còn bao lâu nữa mới lành?"

 

Giọng Người áo đen trầm thấp: "Ta cũng không biết..."

 

Đúng như Nghiệt Cảnh Đài từng nói, không có thiên tài địa bảo bổ sung, hắn muốn khôi phục lại một nửa tu vi đã mất cũng chẳng khác gì tu luyện lại từ đầu.

 

Đó là khoảng thời gian dài hàng trăm, hàng ngàn năm.

 

Người áo đen chẳng biết vì sao lại theo bản năng che giấu điểm này với thủ lĩnh.

 

Thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cần gì cứ nói. Chờ ngươi hồi phục xong, ngay lập tức đi giết Phong Cảnh Thần cho ta!"

 

Giọng hắn âm trầm đến đáng sợ: "Chắc chắn là hắn! Đây nhất định là chủ ý của hắn! Phong Cảnh Thần không thể không chết!"

 

Hắn đã khổ công bố trí bao nhiêu năm, rõ ràng thành công chỉ còn cách một bước cuối cùng!

 

Nhưng cố tình chính là một bước như vậy.

 

Kể từ khi Phong Cảnh Thần xuất hiện, đã từng chút một phá hỏng tất cả!

 

Đầu tiên là các cứ điểm thông thường của tổ chức Tà thiên sư.

 

Sau đó là cứ điểm Hộ pháp.

 

Đến cuối cùng, ngay cả những cái gai cài cắm trong giới huyền môn cũng bị nhổ đi tám, chín phần mười!

 

Thế cục tốt đẹp ban đầu, đã rơi vào tình cảnh như bây giờ.

 

Tuy chưa đến mức dã tràng xe cát, nhưng chúng cũng đã bị dồn vào đường cùng!

 

Điều này khiến gã thủ lĩnh vốn luôn nắm chắc phần thắng, lần đầu tiên nếm trải cảm xúc tức đến nổ phổi.

 

Thế nhưng.

 

Tin tức tiếp theo càng làm hắn tức đến điên cuồng.

 

Đám Quỷ Khẩu Nghiệp mà chúng đã vất vả gieo rắc khắp cả nước đang biến mất với số lượng lớn!

 

Là Mộ Dung Kiều và các Vô Thường Sống khác.

 

Chắc chắn là do tên Phong Cảnh Thần đáng ghét đó sai khiến!!

 

Trong mật thất, thủ lĩnh không còn cách nào duy trì được tâm trạng bình tĩnh.

 

Cơn giận dữ như vũ bão khiến cả mật thất chìm trong một áp suất cao cực kỳ kh*ng b*.

 

"Phong, Cảnh, Thần!" Thủ lĩnh tức giận nhìn về phía trước.

 

Trong cơn tức giận tột độ, hắn lại đột nhiên khôi phục một chút bình tĩnh.

 

Hắn nghiến răng, giọng điệu âm u nói: "Vốn dĩ ta không muốn ra tay sớm như vậy, nhưng... đây là ngươi ép ta!"

 

Hắn đột ngột quay đầu nhìn về phía Người áo đen: "Áo choàng đen! Ngươi đến thị trấn Phong Vân..."

 

...

 

Phong Cảnh Thần lục tục nhận được phản hồi từ các nơi.

 

Kế hoạch của họ tiến triển thuận lợi ngoài mong đợi.

 

Không chỉ Người áo đen không xuất hiện, mà ngay cả thủ lĩnh cũng không thấy tăm hơi.

 

Không có hai kẻ này cản trở, đám Tà thiên sư và ác quỷ trong tổ chức căn bản không phải là đối thủ của phe chính đạo huyền môn.

 

Tuy nhiên...

 

Thủ lĩnh lại không có phản ứng gì.

 

Điều này khiến Phong Cảnh Thần không khỏi khẽ nhíu mày.

 

Điều này thực sự rất đáng suy ngẫm.

 

Chẳng lẽ...

 

Con ngươi Phong Cảnh Thần lóe lên, một suy đoán táo bạo vụt qua trong đầu.

 

Hai giờ sau.

 

Năm cứ điểm đã được dọn dẹp triệt để, văn phòng và Công đoàn dự bị chính thức đón năm mới!

 

Mộ Dung Kiều cũng không ở bên ngoài lâu, chỉ dọn dẹp sạch Quỷ Khẩu Nghiệp trong địa phận tỉnh An Long rồi lập tức chạy về tiểu trúc hoa đào.

 

Còn những tỉnh khác, tự nhiên đã có các thiên sư khác phụ trách giải quyết.

 

Phong Cảnh Thần đã chờ trong phòng từ lâu.

 

"A Ngọc~" Mộ Dung Kiều vừa đến, lại bay như chim đến bên cạnh Phong Cảnh Thần.

 

Phong Cảnh Thần mỉm cười nhìn hắn: "Thuận lợi cả chứ?"

 

"Ừm~" Mộ Dung Kiều ôm lấy cánh tay Phong Cảnh Thần, mong đợi nói: "A Ngọc, chúng ta bây giờ đến địa phủ sao?"

 

Phong Cảnh Thần nhìn tin nhắn trong nhóm.

 

Bữa tiệc tất niên của bầy quỷ đã chuẩn bị xong, chuyện bên dương gian cũng đã xử lý ổn thỏa.

 

Vì thế y lấy ra hai chiếc mặt nạ chỉ che nửa trên khuôn mặt: "Đeo cái này vào, chúng ta đi thôi."

 

Mộ Dung Kiều nhìn hai chiếc mặt nạ quỷ một đen một trắng trông không được đẹp mắt cho lắm: "A Ngọc, đây là gì vậy?"

 

Phong Cảnh Thần: "Lần này chúng ta phải đi qua Quỷ Môn Quan. Mặt nạ này có thể che giấu thân phận người sống của chúng ta, đỡ phiền phức."

 

Chiếc mặt nạ này cũng không phải pháp khí gì lợi hại, chỉ là một món đồ chơi nhỏ do Phong Cảnh Thần dùng quyền hạn của Diêm Vương làm ra.

 

Mộ Dung Kiều nghe đến việc được vào Quỷ Môn Quan, đôi mắt hoa đào lập tức sáng lên.

 

Hắn vội vàng đeo chiếc mặt nạ màu đen lên: "A Ngọc, đệ chuẩn bị xong rồi nha~"

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn hắn.

 

Làn da Mộ Dung Kiều trắng nõn, đường nét nửa dưới khuôn mặt tuấn mỹ, đôi môi càng đỏ mọng quyến rũ.

 

Kết hợp với chiếc mặt nạ quỷ đen dữ tợn này, lại tạo ra một vẻ đẹp tương phản.

 

So với khí chất thường ngày, lại có thêm vài phần nguy hiểm và cấm kỵ.

 

Con ngươi Phong Cảnh Thần khẽ co lại, cũng đeo mặt nạ lên, dắt tay Mộ Dung Kiều: "Đi thôi."

 

Dứt lời.

 

Hai người trực tiếp xuất hiện phía sau Quỷ Môn Quan!

 

Trong khoảnh khắc đó, không khí náo nhiệt ập vào mặt.

 

Trên quảng trường sau Quỷ Môn Quan, bữa tiệc tất niên đã được bày ra.

 

Mấy trăm chiếc bàn tròn lớn chiếm hết mọi khoảng trống trong tầm mắt.

 

Các hồn ma hôm nay đều cố ý "thay" một bộ quần áo lễ hội, hớn hở đi lại giữa các bàn tiệc, trò chuyện với những con quỷ quen và không quen.

 

Cảnh tượng này, trông cũng không khác gì tiệc cưới ở làng quê của họ.

 

Mộ Dung Kiều tò mò nhìn xung quanh.

 

Quỷ Môn Quan nguy nga ở ngay phía sau, Điện Tần Quảng trang nghiêm ở ngay trước mắt.

 

Nhưng điều đầu tiên hắn chú ý đến lại là những "người" qua lại!

 

Mộ Dung Kiều liếc mắt là có thể nhận ra, những người này đều là hồn ma.

 

Nhưng những con quỷ này và quỷ ở dương gian lại có hai dáng vẻ hoàn toàn khác biệt.

 

Quỷ ở dương gian mặt mày trắng bệch, âm khí dày đặc. Bất kỳ con nào cũng có thể dọa khóc trẻ con.

 

Còn quỷ ở địa phủ, trông không khác gì người sống!

 

Trên quảng trường có nam có nữ, có già có trẻ.

 

Gương mặt ai nấy đều mang nụ cười vui vẻ, hân hoan.

 

Mộ Dung Kiều thậm chí còn tinh mắt phát hiện ra hai gương mặt quen thuộc: "Ồ A Ngọc, người phụ nữ kia có phải là người mà huynh đã mang đi từ Quỷ Lâu không?"

 

Người hắn nói chính là Ông Hiểu Xu.

 

Phong Cảnh Thần giới thiệu cho Mộ Dung Kiều: "Đúng vậy. Hiện tại cô ấy là tổ trưởng tổ sản xuất và xây dựng của địa phủ, người liên lạc với Sầm Sầm chính là cô ấy."

 

"Oa~" Mộ Dung Kiều ghé sát vào tai Phong Cảnh Thần, nhỏ giọng hỏi: "A Ngọc, huynh mang về cho địa phủ một nhân tài như vậy, có được thưởng gì không?"

 

Phong Cảnh Thần quay đầu lại nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: "Không có."

 

"Ồ~" Mộ Dung Kiều kéo dài giọng, đầy ẩn ý.

 

Hắn lại nhìn sang một người phụ nữ khác đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, chính là oán quỷ mẹ con mà họ đã gặp ở biệt thự của Khúc Khoáng Đạt lần trước.

 

Mộ Dung Kiều: "A Ngọc, cô ấy bây giờ đang làm gì ở địa phủ vậy ạ?"

 

Phong Cảnh Thần: "Nhập ngũ."

 

"Hả?" Mộ Dung Kiều ngơ ngác.

 

Phong Cảnh Thần: "Trước đây cô ấy đã vô tình hại chết đứa trẻ kia. Bị xử phải nhập ngũ ở địa phủ mười năm mới có thể rửa sạch tội nghiệt, trước khi được đi đầu thai."

 

Tuy nhiên, xét thấy người phụ nữ đó không có ác ý chủ quan, hôm nay đặc biệt cho phép cô mang theo con đến tham dự Gala Xuân.

 

Mộ Dung Kiều nghe Phong Cảnh Thần nói cặn kẽ như vậy, liền liếc nhìn y một cách đầy suy tư.

 

Phong Cảnh Thần coi như không phát hiện hành động nhỏ của Mộ Dung Kiều: "Gala sắp bắt đầu rồi, chúng ta lên nóc Điện Tần Quảng xem đi."

 

Nói xong, y nắm tay Mộ Dung Kiều nhảy một cái lên nóc điện!

 

Kiến trúc của Điện Tần Quảng vô cùng to lớn và nguy nga.

 

Chỉ riêng phần mái cũng đủ để hai người vững vàng ngồi xuống, còn có thể kê thêm một cái bàn nhỏ và vài đĩa đồ nhắm.

 

Mộ Dung Kiều đột nhiên lên được chỗ cao, lập tức nhân cơ hội phóng tầm mắt ra xung quanh.

 

Nhưng trong tầm mắt, không phải quỷ thì cũng là tiệc rượu. Còn có hai gian nhà bị niêm phong.

 

Mộ Dung Kiều hóa thân thành một đứa trẻ tò mò: "A Ngọc, hai nơi đó là chỗ nào vậy?"

 

"Mà sao không thấy Diêm Vương và Phán Quan đâu cả?"

 

"A Ngọc, những người mặc đồng phục kia là Quỷ sai sao? Thứ họ đeo ở eo không phải là súng chứ?!"

 

"Đệ thấy hình như có mấy người còn đeo đồng hồ giống nhau? Đó là để làm gì vậy?"

 

Phong Cảnh Thần kiên nhẫn trả lời từng câu: "Đó là nhà xưởng chế tạo chổi âm khí, hôm nay nghỉ một ngày. Diêm Vương gia và Phán Quan hôm nay không chắc sẽ xuất hiện..."

 

Hai người thủ thỉ tâm tình trên nóc Điện Tần Quảng.

 

Bên dưới, cũng có không ít người chú ý đến động thái của Diêm Vương gia.

 

Ông Hiểu Xu và Ôn Hân Nghiên nhỏ giọng hóng chuyện: "Vị kia chính là tình nhân nhỏ của Diêm Vương gia à?"

 

Ôn Hân Nghiên nhìn bộ hoa phục lộng lẫy trên người Mộ Dung Kiều: "Chắc là vậy. Trên diễn đàn đều nói, bạn trai của Diêm Vương gia trông rất đẹp, còn có rất nhiều quần áo đẹp nữa."

 

Ánh mắt sắc bén của Ông Hiểu Xu đánh giá Mộ Dung Kiều từ trên xuống dưới: "Vóc dáng thì không tệ, tiếc là che mặt rồi. Nhưng có thể khiến Diêm Vương gia động lòng, chắc hẳn phải đẹp trai lắm."

 

Ôn Hân Nghiên hai tay chống cằm nhìn hai người trên nóc nhà, giọng điệu vô cùng ngưỡng mộ: "Tình cảm của Diêm Vương gia và bạn trai tốt thật đấy."

 

Tuy rằng hai người đều đeo mặt nạ, người khác hoàn toàn không thấy rõ biểu cảm của họ.

 

Nhưng không biết tại sao, dù cách xa như vậy, họ vẫn có thể cảm nhận được sợi dây tình cảm không thể cắt đứt giữa hai người.

 

Ông Hiểu Xu nghe vậy, đôi mày thanh tú nhướng cao: "Em gái, nghe chị khuyên một lời. Tình yêu ấy à, ai dính vào là chết. Chúng ta cứ chuyên tâm kiếm tiền đi~"

 

Ôn Hân Nghiên thở dài: "Em biết mà. Người đàn ông tốt như Diêm Vương gia cũng giống như vé số độc đắc vậy."

 

Mọi người đều biết nó tồn tại, nhưng chưa từng có ai thực sự gặp được.

 

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hy vọng kiếp sau mình có thể rút kinh nghiệm, đừng chọn phải tra nam nữa."

 

Ông Hiểu Xu nhớ lại nguyên nhân cái chết của Ôn Hân Nghiên, đồng cảm vỗ vai cô.

 

Sau đó...

 

Quay đi hóng chuyện khác rồi!

 

Lúc này, cách giờ khai mạc Gala Xuân còn ba tiếng.

 

Hai tiếng rưỡi sau.

 

Tất cả các con quỷ ở địa phủ đều biết: người ngồi trên nóc Điện Tần Quảng chính là Diêm Vương gia và bạn trai của ngài!

 

Trong phút chốc.

 

Hai người trên nóc nhà đã thực sự trở thành tâm điểm của "vạn người chú ý"!

 

Chủ đề nói chuyện của tất cả các con quỷ đều không hẹn mà cùng xoay quanh hai người họ.

 

Mộ Dung Kiều đột nhiên rùng mình một cái: "Kỳ lạ. Ta cứ có cảm giác gì đó là lạ."

 

"Lạnh à?" Phong Cảnh Thần lấy áo khoác ra, choàng lên cho hắn.

 

Mộ Dung Kiều được A Ngọc sưởi ấm, lập tức ném những cảm giác kỳ lạ đó ra sau đầu, đắc ý ngồi sát lại một chút: "Không lạnh~"

 

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phong Cảnh Thần, hai mắt long lanh: "A Ngọc, sau này khi nào có cơ hội, huynh đưa đệ đi bái kiến Phán Quan đại nhân nhé?"

 

Hắn muốn gặp mặt gia trưởng!

 

Phong Cảnh Thần nhìn ra tâm tư của Mộ Dung Kiều, đáy mắt nở nụ cười: "Lần sau nhất định."

 

Mộ Dung Kiều: "..."

 

Hắn "chậc" một tiếng, rồi ôm chặt lấy Phong Cảnh Thần: "A Ngọc, hôm nay Tết, ta có chuẩn bị cho huynh một món quà~"

 

Phong Cảnh Thần nhìn hắn: "Cái gì?"

 

Mộ Dung Kiều lại hỏi ngược lại: "Huynh có chuẩn bị cho ta không?"

 

Phong Cảnh Thần lắc đầu: "Không có."

 

"Hừ, ta đoán được mà." Mộ Dung Kiều vênh váo nói, "Vậy ta tự mình đến lấy nhé?"

 

Phong Cảnh Thần nhíu mày: "Có thể."

 

Mộ Dung Kiều chớp mắt mấy cái, hít một hơi thật nhẹ.

 

Đột nhiên, hắn nhoài người đến trước mặt Phong Cảnh Thần.

 

Khoảng cách giữa hai người thoáng chốc được rút ngắn đến gần như bằng không!

 

Hơi thở ấm áp từ từ quấn quýt, dường như có một thứ tình cảm nào đó đang xoắn xuýt lấy nhau.

 

Chỉ cần một cái ngẩng đầu nhẹ nhàng.

 

Mộ Dung Kiều có thể chạm đến đôi môi mỏng kia.

 

Trong mơ hồ, tiếng tim đập của hắn cũng bắt đầu ngày càng rộn ràng.

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn Mộ Dung Kiều.

 

Không hề chống cự, thậm chí còn mang theo vài phần thắc mắc.

 

Thắc mắc tại sao Mộ Dung Kiều còn đứng ngây ra đó? – theo cách Mộ Dung Kiều tự diễn giải.

 

Mộ Dung Kiều làm sao chịu nổi sự "mê hoặc" này?!

 

Hắn nhất thời đầu óc nóng lên, nhắm mắt lại!

 

Đột nhiên... hắn đặt lên má Phong Cảnh Thần một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

 

Vừa hôn xong, Mộ Dung Kiều liền đột ngột ngồi thẳng dậy, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

 

Đầu hơi cúi xuống, biểu cảm vừa chính trực lại vừa ngượng ngùng, tiếng tim đập gần như đã phá thủng màng nhĩ!

 

Hắn cong mắt nhìn xuống mái ngói dưới chân: "Ta, ta lấy quà xong rồi!"

 

Phong Cảnh Thần: "..." Thật là, ngây thơ đến mức khiến người ta phát điên.

 

Mộ Dung Kiều thấy Phong Cảnh Thần không có phản ứng, lén lút ngước mắt lên.

 

Hắn thấy Phong Cảnh Thần mặt không cảm xúc, trong lòng đột nhiên thót một cái: "A Ngọc, huynh giận sao? Ta..."

 

"Không có." Phong Cảnh Thần vội ngắt lời hắn, "Nếu quà của ngươi đã lấy xong. Vậy tiếp theo đến lượt ta."

 

Mộ Dung Kiều: "Hả?"

 

Phong Cảnh Thần nắm chặt tay Mộ Dung Kiều, nhẹ nhàng kéo người đến trước mặt. Tay phải nâng cằm Mộ Dung Kiều, hơi ngẩng đầu lên.

 

Hai đôi môi ấm áp mềm mại không hề báo trước mà chạm vào nhau.

 

Giống như nụ hôn bất ngờ trong bóng tối kia.

 

Không hẹn mà cùng, cả hai đều cảm thấy như có một luồng điện mạnh mẽ từ môi lan ra, đánh thẳng l*n đ*nh đầu!

 

Mộ Dung Kiều: "!!"

 

A——!!

 

Toàn bộ lý trí của Mộ Dung Kiều đều bị nổ tung!

 

Nhưng khi nhận ra Phong Cảnh Thần muốn rời đi, cơ thể hắn đã theo bản năng ôm chặt lấy eo Phong Cảnh Thần.

 

Trọng tâm cơ thể nghiêng đi, mạnh mẽ làm sâu sắc thêm nụ hôn này!

 

"Xoạt——"

 

Trên quảng trường, đám quỷ hóng chuyện cuối cùng cũng không nhịn được, phát ra những âm thanh hóng hớt.

 

Phong Cảnh Thần khẽ động ý niệm, trực tiếp mở chiếc ô đen lớn ra, che khuất tầm mắt của mọi người.

 

Bầy quỷ: "..." A a a, nội dung tiếp theo, trả tiền có được xem không?!

 

Chiếc ô đen lớn đã ngăn cách những ánh mắt oán niệm của bầy quỷ.

 

Mộ Dung Kiều càng thêm trắng trợn không kiêng dè, đột nhiên nghiêng người đè Phong Cảnh Thần lên bàn, giọng nói mơ hồ: "A Ngọc..."

 

Phong Cảnh Thần giơ tay ôm lấy gáy Mộ Dung Kiều, một lần nữa dùng nụ hôn chặn lại những lời thừa thãi của hắn.

 

Mộ Dung Kiều cũng không còn ngốc nghếch nữa.

 

Lúc này đầu óc hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

 

Chỉ dựa vào bản năng, như một con chó săn lớn, hận không thể ôm trọn Phong Cảnh Thần vào lòng!

 

Động tác của Mộ Dung Kiều tuy không thuần thục, nhưng thái độ thì tuyệt đối đủ nóng bỏng.

 

Dưới tán ô, hơi thở càng thêm hỗn loạn.

 

Bộ não luôn tỉnh táo của Phong Cảnh Thần cũng dần thiếu dưỡng khí.

 

Y chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác mới mẻ như vậy.

 

Cứ như thể tim đập đã hoàn toàn không còn thuộc về mình, chỉ muốn lại gần thêm một chút, lại gần thêm một chút nữa!

 

Phong Cảnh Thần túm chặt lấy vải áo sau lưng Mộ Dung Kiều, bộ não hỗn loạn rất nhanh chỉ còn lại một câu —— lần này chơi lớn rồi.

 

Nửa giờ sau, tám giờ tối.

 

Gala Xuân của địa phủ sắp bắt đầu.

 

Màn hình sân khấu khổng lồ treo trên tường thành Quỷ Môn Quan.

 

Trên đó chiếu cảnh sân khấu của Gala Xuân, để cho tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ.

 

Tuy nhiên... khi nhạc mở màn vang lên, đám quỷ đã mong đợi từ lâu lại có vẻ đặc biệt mất tập trung.

 

Ánh mắt của tất cả các con quỷ vẫn không kiểm soát được mà nhìn về phía nóc Điện Tần Quảng.

 

Ngược lại, Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều lại bị tiếng nhạc đánh thức, lý trí cuối cùng cũng dần dần trở về.

 

Hai người mở mắt, bốn mắt nhìn nhau.

 

Mộ Dung Kiều: "..."

 

Phong Cảnh Thần: "..."

 

Mặt Mộ Dung Kiều trong nháy mắt đỏ bừng như một con tôm hùm luộc!

 

Hắn đột ngột ngồi bật dậy: "A Ngọc, ta, ta..."

 

Hắn lắp bắp muốn giải thích, nhưng lại không biết mình còn có thể giải thích cái quái gì nữa.

 

Họ còn chưa xác định quan hệ, đây vẫn chỉ là nụ hôn đầu!!

 

Vậy mà hắn lại trực tiếp mất kiểm soát, kéo A Ngọc hôn lâu như vậy dưới con mắt của bàn dân thiên hạ!

 

Mộ Dung Kiều hận không thể tại chỗ đào một cái lỗ để chôn mình vào đó!

 

Phong Cảnh Thần bình tĩnh sửa lại quần áo có chút lộn xộn: "Xem Gala đi."

 

Mộ Dung Kiều hơi sững sờ, cẩn thận nhìn về phía Phong Cảnh Thần: "A Ngọc, huynh... không giận sao?"

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn hắn: "Giận cái gì?"

 

"Ờ..." Mộ Dung Kiều nhất thời im lặng.

 

Phong Cảnh Thần cười khẽ một tiếng, đột nhiên cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi Mộ Dung Kiều.

 

Mộ Dung Kiều: "!!"

 

A——!!

 

Đại não hắn lại một lần nữa nổ tung, cả người ngây như phỗng.

 

Phong Cảnh Thần xem phản ứng này của Mộ Dung Kiều, hứng thú mỉm cười.

 

Cuối cùng.

 

Buổi dạ hội mừng năm mới đầu tiên của địa phủ rốt cuộc đã diễn những gì.

 

Mộ Dung Kiều không biết, Phong Cảnh Thần không biết, các hồn ma không biết, ngay cả người biểu diễn cũng không biết.

 

Họ chỉ muốn biết—— phía sau chiếc ô đen lớn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a a a!!

 

Nửa đêm mười hai giờ, xung quanh địa phủ bắt đầu vang lên tiếng pháo hoa.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều mới trở về dương gian.

 

Lúc này, Tử Tiêu Đạo Cung cũng đang đốt pháo hoa.

 

Tiếng nổ ầm ầm, lẽ ra phải rất huyên náo.

 

Nhưng không khí bên trong tiểu trúc hoa đào lại đặc biệt yên tĩnh.

 

Mộ Dung Kiều lúc này cuối cùng cũng tìm lại được phần lớn lý trí.

 

Hắn lắp bắp nhìn Phong Cảnh Thần: "A Ngọc..."

 

Phong Cảnh Thần cũng ngước mắt nhìn hắn: "Hửm?"

 

Mộ Dung Kiều hơi cúi đầu, hai má ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta bây giờ có phải là đang hẹn hò không?"

 

"Ầm ầm ầm..."

 

Một tràng pháo nổ đã che lấp đi giọng nói của Mộ Dung Kiều.

 

Mộ Dung Kiều: "..."

 

Phong Cảnh Thần đáy mắt ánh lên nụ cười, giơ tay tháo mặt nạ của Mộ Dung Kiều xuống: "Ngươi vừa nói gì? Ta không nghe rõ."

Bình Luận (0)
Comment