"Năng lượng không đủ?" Phong Cảnh Thần nhớ lại lai lịch của hệ thống đa vũ trụ, liền ngước mắt nhìn về phía Ấn Diêm Vương.
Toàn thân cái ấn giật nảy! Nó chột dạ bay ra xa.
Phong Cảnh Thần có chút buồn cười, khẽ lắc đầu, cũng không so đo với nó. Ánh mắt cậu quay lại màn hình, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một danh sách dài dằng dặc, được sắp xếp ngay ngắn như một bảng tính, nhanh chóng hiện ra. Bên trong toàn là các vũ trụ cấp một có thể lựa chọn, số lượng vượt xa con số mười nghìn!
Thế nhưng, Phong Cảnh Thần nhanh chóng nhíu mày.
Cậu không hài lòng với những lựa chọn mà hệ thống đưa ra.
Bởi vì trên danh sách chỉ có những cái tên như 【 Vũ trụ Thần Quái cấp một 1345 】, tức là chỉ có loại hình và mã số.
Phong Cảnh Thần hoàn toàn không có cách nào biết chi tiết được rằng những vũ trụ đó có thể cung cấp cho cậu loại hàng hóa gì.
Thiếu đi những điều kiện cần thiết để phán đoán, Phong Cảnh Thần không vội vàng đưa ra quyết định.
Cậu trầm tư nửa giây, rồi bỗng nhiên gõ nhẹ vào màn hình, thăm dò hỏi: "Siêu thị vũ trụ bị giới hạn số lượng kết nối là do cậu không đủ năng lượng. Vậy khi năng lượng của cậu được khôi phục, số lượng kết nối có thể tăng lên không?"
Màn hình: "..."
Phong Cảnh Thần khẽ nhíu mày.
Không thể giao tiếp sao?
Vậy xem ra, phải dựa vào vận may rồi.
Ngay khi Phong Cảnh Thần chuẩn bị tùy ý chọn một vũ trụ thần quái.
Màn hình bỗng nhiên chậm rì rì, từ từ hiện lên một dòng chữ: 【 Đúng vậy. Ngài cứ mỗi khi đạt được mười vạn kim ngạch giao dịch, sẽ có thể tăng thêm một kết nối với vũ trụ cấp một. Nếu cấp độ người giao dịch của ngài tăng lên cấp hai, toàn bộ chức năng của hệ thống sẽ được khôi phục như bình thường. 】
Phong Cảnh Thần: "?"
Tốc độ phản ứng này là sao vậy?
Cậu vội vàng hỏi tiếp: "Tôi phải làm thế nào mới có thể nâng cao cấp độ người giao dịch?"
Màn hình: "..."
Không có phản ứng.
Phong Cảnh Thần lại nhíu mày. Cậu đăm chiêu nhìn chằm chằm vào màn hình, không vội hành động.
Quả nhiên.
Khoảng mười mấy giây sau, dòng chữ trên màn hình lại thay đổi: 【 Người giao dịch cấp một, khi kim ngạch giao dịch đạt đến một triệu điểm, sẽ có thể thăng lên cấp hai, mở khóa nhiều chức năng hệ thống hơn. 】
"Kim ngạch giao dịch," Phong Cảnh Thần suy ngẫm, "Bất kể là tôi mua vào hay bán ra, đều được tính vào kim ngạch giao dịch phải không?"
Hỏi xong, Phong Cảnh Thần kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Ấn Diêm Vương không biết đã lén lút bay lại từ lúc nào, nhìn cái màn hình chậm chạp này, lí nhí làu bàu: "Cái hệ thống này, có phải hơi ngốc không vậy?"
Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn nó một cái, cười như không cười: "Chắc là do thiếu năng lượng nên mới phản ứng chậm như vậy."
Bị Phong Cảnh Thần cà khịa như vậy, Ấn Diêm Vương sợ hãi kêu "chít" một tiếng rồi bay ra xa vài bước.
Lúc này, màn hình cuối cùng cũng hiện ra hai chữ: 【 Đúng vậy. 】
Phong Cảnh Thần đã hiểu rõ.
Nói cách khác, chỉ cần cậu có thể kiếm được năm mươi vạn điểm giao dịch, đồng thời tiêu hết toàn bộ. Vậy kim ngạch giao dịch của cậu sẽ đạt đến một triệu, thăng cấp thành người giao dịch cấp hai.
Cũng tương đương với việc đào và bán nửa tấn đất.
Đã như vậy, trong lòng Phong Cảnh Thần cũng đã có quyết định.
Cậu nhẹ nhàng gõ vào màn hình, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất: "Tôi có thể dùng tiêu chuẩn kết nối ba vũ trụ cấp một này để đổi lấy một vũ trụ cấp hai không?"
Lần này thời gian phản ứng của màn hình đặc biệt lâu.
Phải mất trọn một phút sau, nó mới hiện ra hai chữ: 【 Có thể 】
Ngay lập tức, danh sách vũ trụ cấp một đầy màu sắc nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là danh sách các vũ trụ cấp hai trông cũng không khác là bao.
Phong Cảnh Thần không do dự, tùy ý chọn một vũ trụ có tên là 【 Vũ trụ Thần Quái cấp hai 261 】.
Địa Phủ hiện tại nghèo rớt mồng tơi, muốn gì không có nấy.
Muốn phát triển với tốc độ nhanh nhất, lựa chọn tốt nhất là tìm một vũ trụ cùng loại để học hỏi kinh nghiệm.
Nếu như nhắm mắt chọn bừa ba vũ trụ thần quái cấp một, lỡ như tình hình bên đó cũng chẳng khác gì mình, thậm chí còn thê thảm hơn... thì cái hệ thống giao dịch này ít nhất cũng phế đi một nửa!
Mà vũ trụ cấp hai, dù thế nào đi nữa cũng phải tốt hơn bên cậu.
Phong Cảnh Thần nghĩ như vậy, và hình ảnh trên màn hình cũng theo lựa chọn của cậu mà một lần nữa xuất hiện thay đổi mới.
Chỉ thấy giao diện 【 Siêu thị hệ thống 】 khổng lồ, được chia thành hàng trăm ngàn ô kệ hàng. Nhưng trên đó lại chỉ có hình ảnh thu nhỏ của khoảng mười mấy món hàng.
Hơn nữa những món hàng này, không phải là [Hồn ma không trọn vẹn], thì cũng là [Hồn đan cấp thấp], trông chẳng giống đồ tốt gì.
Phong Cảnh Thần: "?"
Ấn Diêm Vương chậc chậc hai tiếng: "Hệ thống này có vẻ không ổn lắm. Hay là chúng ta đổi cái khác đi."
Phong Cảnh Thần không nói gì.
Ánh mắt cậu lướt qua mười mấy món hàng này, phát hiện không có món nào giá vượt quá 50 điểm.
Lẽ nào...
Phong Cảnh Thần ngồi xổm xuống, vốc lên một nắm đất bùn, lựa chọn bán ra.
Khi cậu nhận được thêm 50 điểm, các món hàng trong siêu thị ào ào làm mới thêm mấy chục món. Mức giá cao nhất đạt tới 100 điểm.
Quả nhiên!
Cậu phải có đủ số điểm tương ứng thì mới có thể nhìn thấy hàng hóa.
Phong Cảnh Thần cất bước đi về phía ngọn núi rác sau Quỷ Môn Quan, ngón trỏ gõ nhẹ lên màn hình: "Chuyện gì thế này? Cũng là do không đủ năng lượng sao?"
Là một hệ thống giao dịch mà lại ẩn giấu hàng hóa? Điều này không hợp lý.
Đợi đến khi Phong Cảnh Thần đi đến chân ngọn núi rác ở Quỷ Môn Quan.
Màn hình mới đáp lại: 【 Đúng vậy. 】
Phong Cảnh Thần cũng không hỏi thêm nữa.
Cậu ngồi xổm xuống bắt đầu đào đất, rồi bán.
Rõ ràng trông là một nam sinh vô cùng sạch sẽ và nho nhã, nhưng khi đào đất trong núi rác lại không hề cau có chút nào. Động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng gọn gàng.
Nếu bỏ qua bối cảnh xung quanh, chỉ nhìn động tác và dáng người của Phong Cảnh Thần, thậm chí còn có vài phần đẹp mắt.
Ấn Diêm Vương đứng bên cạnh do dự vài giây.
Cuối cùng vẫn lảo đảo bay đến bên cạnh Phong Cảnh Thần, ấp úng hỏi: "Cậu, cậu định làm gì vậy?"
Phong Cảnh Thần vừa đào đất, các món hàng hiển thị trên màn hình cũng đang nhanh chóng được làm mới.
Cậu một lúc làm hai việc, luôn tỉ mỉ lướt xem những món hàng mới xuất hiện.
Nghe thấy lời của Ấn Diêm Vương, cậu còn có thể một lúc làm ba việc mà thản nhiên đáp: "Tìm công cụ có thể nâng cao hiệu suất công việc trong thời gian ngắn."
"A?" Ấn Diêm Vương có chút mơ hồ.
Phong Cảnh Thần không giải thích thêm.
Động tác trong tay cậu chưa từng dừng lại, trên mặt kính cũng đang nhanh chóng phản chiếu thông tin của các món hàng khác nhau.
Ấn Diêm Vương nhìn dáng vẻ hết sức chuyên chú của Phong Cảnh Thần, do dự nửa giây, cuối cùng vẫn rụt rè không dám hỏi tiếp.
Vài phút sau.
Một nắm đất đen trong tay Phong Cảnh Thần biến mất, số dư điểm trên màn hình cũng theo đó đạt tới 1000.
Giao diện siêu thị hệ thống lập tức làm mới ra hơn trăm món hàng.
Con ngươi của Phong Cảnh Thần nhanh chóng lướt qua vài lần, rồi đột nhiên dừng động tác lại.
Khóe miệng cậu cong lên một nụ cười: "Có rồi."
Ấn Diêm Vương nghe vậy, vội vàng tò mò lại gần: "Cái gì cái gì?"
Phong Cảnh Thần dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái trên màn hình, mở ra chi tiết sản phẩm.
[Sách Trói Hồn Tự Động Sơ Cấp]: Sản phẩm này có thể tự động khóa và trói buộc một Ác Hồn trong phạm vi một mét. Thời gian và uy lực trói buộc tùy thuộc vào thực lực của Ác Hồn.
Sản phẩm này là một trong những phát minh vĩ đại của Đại sư Phí Mạn! Nó giúp cho người bình thường không có hồn lực cũng có thể gia nhập hàng ngũ Thợ Săn Hồn, mở ra một thời đại hoàn toàn mới!
Nhưng xin chú ý, nếu bạn không có hồn lực, hãy nhớ nạp năng lượng cho pháp khí này trước khi nó hoàn toàn chuyển sang màu đen. Đồng thời cũng đừng thử dùng nó để bắt giữ ác quỷ hơn trăm năm tuổi nhé~!
Ảnh sản phẩm của Sách Trói Hồn này trông hơi giống một xấp tiền giấy màu trắng nối với một dải giấy dài, trông cũng khá ra dáng đồ thần quái.
Phong Cảnh Thần nhìn dòng mô tả sản phẩm dài dằng dặc, đăm chiêu nheo mắt lại, tạm thời đè nén sự tò mò về "Đại sư Phí Mạn" và "Thợ Săn Hồn".
Đầu ngón tay thon dài trên màn hình, nhẹ nhàng nhấn mua.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sáng dịu nhẹ từ màn hình b*n r*, rơi vào tay cậu, thoáng chốc hóa thành Sách Trói Hồn mà cậu đã mua!
Chuyện này... có chút giống dịch chuyển lượng tử trong truyền thuyết?!
Phong Cảnh Thần cảm nhận được phương thức vận chuyển hàng hóa thần kỳ này, trong mắt ánh lên những tia sáng kỳ lạ.
Cậu cúi đầu, tỉ mỉ quan sát món hàng đến từ dị thế giới trong tay.
Toàn bộ Sách Trói Hồn dài chừng hai mét. Bề ngoài tuy mỏng như giấy, nhưng cảm giác lại hơi nặng, giống một loại vải vóc nào đó hơn, vô cùng bền chắc.
Ấn Diêm Vương sáp lại gần vai Phong Cảnh Thần, nghi hoặc: "Có thứ này, chúng ta có thể nâng cao hiệu suất công việc như thế nào?"
Phong Cảnh Thần thành thục vê Sách Trói Hồn thành một cục nhỏ. Trên mặt mang một vẻ đầy ẩn ý: "Nó không thể trực tiếp nâng cao hiệu suất công việc. Nhưng, những hồn ma mà nó bắt về thì có thể."
Cậu ngước mắt nhìn về phía Ấn Diêm Vương: "Địa Phủ bây giờ trống không, vậy thì nhân gian chắc phải có rất nhiều quỷ nhỉ?"
Ấn Diêm Vương lúc này mới bừng tỉnh, lập tức hưng phấn nói: "Đúng vậy! Chúng ta có thể đến nhân gian bắt quỷ về làm việc!"
Nó không thể chờ đợi được nữa: "Vậy chúng ta bây giờ quay về nhân gian sao?"
Phong Cảnh Thần lại vẫn bình tĩnh như cũ.
Cậu đóng màn hình hệ thống giao dịch đa vũ trụ lại, rồi nhét Sách Trói Hồn đã được vo tròn bằng nắm tay vào túi đồng phục.
Sau đó giơ tay trái lên.
Chỉ thấy trên cổ tay với khớp xương rõ ràng, đang đeo một chiếc đồng hồ cơ kiểu cũ màu đen.
Trên chiếc đồng hồ, hai kim dài ngắn vừa vặn chỉ sáu giờ hai mươi phút.
Đáy mắt Phong Cảnh Thần loé lên một tia suy tư sâu sắc, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Ấn Diêm Vương, vẻ thản nhiên còn xen lẫn vài phần hứng khởi: "Đi thôi."
Ấn Diêm Vương hưng phấn hô lớn: "Aooo! Xông lên!!"
Trong tiếng vang của giọng trẻ con non nớt, bầu trời âm u của Địa Phủ, trong chớp mắt biến thành ánh hoàng hôn nóng bỏng.
Những ngọn núi rác khắp nơi biến mất, thay vào đó là khu rừng nhỏ với tiếng ve kêu râm ran.
Cảm giác âm u lạnh lẽo từ Địa Phủ vẫn chưa tan hết, tiếng người huyên náo ở cách đó không xa lập tức kéo Phong Cảnh Thần về thực tại.
Phong Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện mình đang đứng ở đúng vị trí trước khi xuyên đến Địa Phủ.
Phía trước chính là ký túc xá của trường, người qua kẻ lại. Phụ huynh, học sinh vừa nói vừa cười chuyển hành lý ra ngoài.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi đại học.
Các học sinh nội trú đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn chuyển về nhà, bắt đầu tận hưởng một kỳ nghỉ hè tươi đẹp.
Phong Cảnh Thần nhìn khung cảnh khói lửa nhân gian quen thuộc này, mà cứ ngỡ như đang mơ.
Từ lúc cậu bước ra khỏi phòng thi và bị Ấn Diêm Vương đập trúng trán, quỹ đạo cuộc đời của cậu đã rẽ sang một con đường hoàn toàn không thể đoán trước.
Phía trước là gai góc chông chênh, hay là gấm hoa rực rỡ, tất cả đều là một ẩn số.
Nhưng... cậu lại vô cùng yêu thích những điều chưa biết này.
Phong Cảnh Thần đẩy gọng kính trên sống mũi, đôi môi mỏng cong lên một đường cong, khí chất nho nhã lại xen thêm vài phần vẻ quyến rũ đầy nguy hiểm.
Ấn Diêm Vương ở bên cạnh nhìn thấy nụ cười này của Phong Cảnh Thần, không biết vì sao, bỗng nhiên có chút rợn tóc gáy!
Toàn thân cái ấn rúm ró lại, lùi về sau vài bước.
Thế nhưng, sự thật chứng minh, nó căn bản không trốn thoát được.
Phong Cảnh Thần rất nhanh thu lại nụ cười, ngước mắt nhìn về phía Ấn Diêm Vương đang lơ lửng bên cạnh: "Tiểu Ấn."
Ấn Diêm Vương theo bản năng giật mình một cái: "Có... có!"
Phong Cảnh Thần: "Cậu có thể tìm được nơi nào có quỷ không?"
"Được! Đương nhiên là được!" Ấn Diêm Vương vội vã trổ tài (để sinh tồn), "Chỉ cần ta nhẹ nhàng quét một cái, trong phạm vi trăm dặm không có con quỷ nào có thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của bản ấn! Để ta xem nào..."
Giọng Ấn Diêm Vương ngừng lại, bắt đầu nghiêm túc quét.
Đột nhiên.
Giọng Ấn Diêm Vương trở nên gấp gáp và lanh lảnh: "A a a! Không ổn rồi! Trong phòng 304 của tòa nhà phía trước có một con ma nữ, nó chuẩn bị hại người rồi!!"