Chương 22: Trực Giác Của Thiên Tài
"Khụ khụ khụ!" Mộ Dung Kiều suýt nữa thì bị nước bọt của chính mình làm cho sặc chết!
Hắn hoàn hồn lại, có chút ngượng ngùng nói: "Khụ, cái này... không hay lắm đâu nhỉ~"
Phong Cảnh Thần: "..."
Hắn bình tĩnh giải thích: "Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi vẽ một ít bùa. Nếu có thể, còn muốn nhờ sư đệ của cậu giúp tôi luyện chế một vài thứ."
Vẽ bùa cần có pháp lực để khởi động.
Mà tâm pháp tu luyện do Phong Cảnh Thần tự sáng tạo ra, giai đoạn đầu là để đặt nền móng, chỉ đơn thuần lợi dụng năng lượng để cải tạo cơ thể và linh hồn chứ không tu luyện ra pháp lực.
Cho nên kế hoạch này của hắn nhất định phải mời người giúp đỡ.
Mộ Dung Kiều hiển nhiên là người phù hợp nhất.
Phong Cảnh Thần: "Những thứ đổi được từ Hoàng Cân Lực Sĩ Phù, các cậu cứ tự phân chia. Cứ coi như đó là thù lao tôi trả cho sự giúp đỡ của các cậu, được không?"
"Ồ..." Giọng điệu của Mộ Dung Kiều ngược lại còn lộ ra vẻ thất vọng rõ rệt, "Đương nhiên là được rồi. Mà tôi cũng biết một chút về luyện khí, anh bạn nhỏ muốn luyện pháp khí cấp bậc nào? Nếu không quá phức tạp thì tôi cũng có thể giúp cậu."
Phong Cảnh Thần: "Cũng không phải pháp khí gì, là bản vẽ do chính tôi thiết kế, không biết có làm được không."
"...?" Mộ Dung Kiều bỗng nhiên híp mắt lại.
Cái câu nói quen thuộc này, sao mà giống hệt sư đệ của hắn thế nhỉ?!
Bảo sao lúc trước anh bạn nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào sư đệ.
Ra là hai người họ là người cùng một giuộc?!
Mộ Dung Kiều đột nhiên cảm nhận được một luồng khủng hoảng vô hình.
Phong Cảnh Thần thấy hắn không trả lời, nghi hoặc hỏi: "Có gì khó xử sao?"
"Không có!" Mộ Dung Kiều nói chắc như đinh đóng cột, "Không vấn đề gì. Tôi sẽ nói với Tinh Hải ngay, kinh nghiệm của nó trong lĩnh vực này rất phong phú, tìm nó là chuẩn không cần chỉnh."
Đến lúc đó cứ để sư đệ vùi đầu vào nghiên cứu, còn hắn sẽ ngồi tán gẫu với anh bạn nhỏ! Hừ~
Phong Cảnh Thần không hề phát hiện ra mưu đồ nho nhỏ của Mộ Dung Kiều: "Được. Các cậu khoảng khi nào thì rảnh? Bên tôi tương đối gấp."
"Cần ngay bây giờ à?" Mộ Dung Kiều quay đầu nhìn Sư Thu Lộ và Ngũ Tinh Hải đang ở trong xe.
Họ đang trên đường trở về sư môn.
Hôm qua Quỷ Môn Quan mở ra, sáng sớm nay sư môn đã truyền tin, triệu tập tất cả đệ tử đang ở bên ngoài trở về.
Cũng chính vì vậy mà Mộ Dung Kiều mới quyết định tạm thời ngừng truy đuổi tên Tà Thiên Sư kia.
Đôi mắt đào hoa của Mộ Dung Kiều khẽ chuyển, rất nhanh đã trả lời: "Bọn tôi bây giờ rảnh luôn. Vừa hay chúng tôi không cần phải truy bắt lão già gian xảo đó nữa. Anh bạn nhỏ, chúng tôi đến đâu tìm cậu đây? Nhà cậu sao?"
"Kítttt——!"
Chiếc xe thể thao phanh gấp ngay tức thì.
Sư Thu Lộ kinh hãi quay đầu lại trừng Mộ Dung Kiều.
Người sư huynh này của nàng, vậy mà lại vì sắc đẹp mà dám vi phạm lệnh của sư môn?!!
Mộ Dung Kiều liếc nàng một cái, ra hiệu cho nàng bình tĩnh.
Ở đầu dây bên kia, Phong Cảnh Thần nghe thấy tiếng phanh xe, tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hắn chỉ nói: "Đúng vậy. Lát nữa tôi sẽ gửi định vị qua WeChat cho cậu, các cậu cứ trực tiếp đến là được."
"Ok~ vậy bọn tôi qua ngay đây, chắc là trước bữa tối sẽ đến nơi nhé~" Mộ Dung Kiều nói xong, đôi mắt đào hoa không khỏi cong lên đầy mong đợi.
Dáng vẻ cười tươi như hoa này khiến Sư Thu Lộ nhìn mà nắm đấm cũng phải cứng lại!
Điện thoại vừa cúp, Sư Thu Lộ liền tức giận nói: "Sư huynh! Anh đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ thật sự bị tên đó câu mất hồn rồi sao?!"
"Haizz, đừng nóng." Mộ Dung Kiều vỗ vai an ủi nàng, "Sư môn lần này triệu chúng ta về, chủ yếu là sợ sau khi Quỷ Môn Quan mở ra sẽ có biến cố gì, thực lực các em còn thấp, ở ngoài không an toàn."
Mộ Dung Kiều dựa lưng vào ghế, đắc ý khoanh tay: "Nhưng ta đã ở kỳ Kết Đan rồi thì không sao cả. Sư phụ có nói với ta, nếu ta có việc khẩn cấp thì không cần phải về."
Sư Thu Lộ: "..."
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy đây mà là việc khẩn cấp sao?!"
"Đương nhiên!" Mộ Dung Kiều lý lẽ hùng hồn, "Trên người anh bạn nhỏ có nhiều bí mật như vậy. Chẳng lẽ em không muốn biết, Hoàng Cân Lực Sĩ Phù của cậu ấy là từ đâu ra sao?"
Sư Thu Lộ im lặng.
Cuối cùng, Mộ Dung Kiều hộ tống Sư Thu Lộ đi gặp một nhóm sư huynh đệ khác, rồi dẫn theo Ngũ Tinh Hải hăm hở thẳng tiến đến nhà Phong Cảnh Thần!
Ở một nơi khác.
Phong Cảnh Thần cúp điện thoại.
Sau khi gửi định vị cho Mộ Dung Kiều, hắn liền thu dọn đống giấy nháp rồi lại bắt đầu một vòng tính toán mới.
Nếu nhờ Mộ Dung Kiều và Ngũ Tinh Hải giúp đỡ, thì nên lấy bùa chú làm chủ thể.
Dù sao thì Mộ Dung Kiều bất kể là thực lực hay ngộ tính, đều rõ ràng mạnh hơn Ngũ Tinh Hải rất nhiều.
Nếu đã như vậy...
Phong Cảnh Thần suy nghĩ kỹ càng, rồi hạ bút như có thần.
Từng bản vẽ hoàn toàn mới được nhanh chóng phác thảo ra.
Thỉnh thoảng hắn còn mở hệ thống thứ nguyên, dùng Chân Thực Chi Nhãn để kiểm tra một số bản vẽ bùa chú, trận pháp được rao bán trong cửa hàng.
Đây là công dụng mới của bàn tay vàng mà Phong Cảnh Thần phát hiện ra tối qua, có thể tham khảo miễn phí rất nhiều quy tắc và công thức vụn vặt. Vô cùng hữu dụng!
Trong lúc Phong Cảnh Thần đang tập trung cao độ, thời gian bất tri bất giác trôi qua rất nhanh.
Bỗng nhiên, vài tiếng gõ cửa đã đánh thức Phong Cảnh Thần.
"Anh bạn nhỏ à~ có nhà không~" Giọng Mộ Dung Kiều từ ngoài cửa truyền vào.
Phong Cảnh Thần theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây.
Hắn hơi sững người.
Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, đôi môi mỏng không khỏi khẽ cong lên. Cả người toát ra một luồng khí tức vui sướng.
Đã bao nhiêu năm rồi.
Hắn đã rất lâu rồi không có giống như hôm nay, vì một bài toán mà toàn tâm toàn ý chìm đắm vào trong đó, đến mức thời gian trôi qua cũng không hề hay biết.
Cảm giác này... thật khiến người ta say mê.
Phong Cảnh Thần thỏa mãn thu lại nụ cười, chậm rãi đặt bút xuống, đứng dậy đi mở cửa.
"Két——"
Cánh cửa sắt mới tinh mở ra, bóng hình Mộ Dung Kiều ngược nắng hoàng hôn, lọt vào trong mắt Phong Cảnh Thần.
Hôm nay Mộ Dung Kiều mặc một bộ trường bào màu xanh lam.
Lớp áo ngoài bằng lụa trắng mỏng như sương khói, khiến cho bộ trang phục này có thêm vài phần tiên khí.
Mái tóc dài của hắn cũng không được búi lên hết, mà lười biếng xõa xuống một nửa. Bên thái dương còn rủ xuống vài sợi tóc mai, lấp lánh nhẹ dưới ánh tà dương.
Chiếc ngạch sức màu vàng hình vầng trăng trên trán càng khiến hắn trông như một vị hoàng tử bị lưu lạc trần gian.
"Anh bạn nhỏ." Mộ Dung Kiều nhìn thấy Phong Cảnh Thần, ánh mắt sáng rực lên, khiến cả người hắn trông càng thêm long lanh.
Nhưng rồi bỗng nhiên, hắn vô cùng kinh ngạc: "Anh bạn nhỏ, cậu bây giờ... đã là cảnh giới Hậu Thiên rồi?!"
"Ừm." Phong Cảnh Thần không giải thích, bình tĩnh nghiêng người, "Vào đi."
Mộ Dung Kiều liếc nhìn Phong Cảnh Thần đầy thâm ý vài lần, nhưng cũng không hỏi sâu vào bí mật của người ta: "Được thôi~"
Hắn không hề khách sáo, vừa vào đã nhìn quanh tứ phía, trang sức trên người va vào nhau kêu leng keng: "Anh bạn nhỏ ở một mình à?"
"Ừm." Phong Cảnh Thần nhìn ra ngoài cửa.
Ngũ Tinh Hải vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, cả người lúng túng đến mức chỉ hận không thể tìm ngay một cái lỗ để chui vào!
Khóe mắt hắn liếc trộm Mộ Dung Kiều, vẻ mặt gần như sắp khóc.
QAQ sư huynh!! Mau tới cứu em a a a!!
Mộ Dung Kiều lúc này mới nhớ ra người sư đệ này, vội vàng kéo cậu ta vào: "Đứng ngây ra đó làm gì, thả lỏng chút đi."
Hắn vỗ mạnh vào vai Ngũ Tinh Hải: "Lát nữa còn phải giúp người ta làm việc đấy, lanh lợi lên một chút."
Ngũ Tinh Hải khẽ run lên: "...QAQ"
Phong Cảnh Thần đóng cửa lại, cũng dùng giọng ôn hòa an ủi Ngũ Tinh Hải: "Là tôi nhờ các cậu giúp đỡ, không cần căng thẳng. Ăn tối chưa?"
Mộ Dung Kiều nghe vậy, bỗng đáng thương nhìn về phía Phong Cảnh Thần.
Phong Cảnh Thần: "?"
Mộ Dung Kiều có chút ai oán thở dài: "Tôi còn cố ý nói với cậu là bọn tôi sẽ đến trước bữa tối, cứ tưởng sẽ được ăn cơm do anh bạn nhỏ tự tay nấu chứ."
Kết quả là, đừng nói cơm.
Mộ Dung Kiều vừa liếc qua, trong căn nhà này sạch sẽ đến mức sợ là chuột cũng không tìm thấy gì để ăn!
"..." Phong Cảnh Thần nhìn vẻ mặt u oán của mỹ nhân sắc nước hương trời này, biểu cảm vẫn bình tĩnh, "Tôi đi mua đồ ăn bây giờ?"
"Haizz, thôi được rồi." Mộ Dung Kiều tỏ ra chu đáo và rộng lượng, "Tôi lái xe lên thị trấn mua chút đồ ăn về. Sư đệ, cậu ở đây làm quen một chút đi."
Ngũ Tinh Hải: "?!!"
Sư huynh hại tôi!!
Ngũ Tinh Hải còn chưa kịp kháng nghị, Mộ Dung Kiều đã đảo mắt một cái, lái xe chạy biến!
Bây giờ, cả căn phòng chỉ còn lại Phong Cảnh Thần và Ngũ Tinh Hải.
Ý thức được điểm này, thân thể Ngũ Tinh Hải đột nhiên cứng đờ.
Cả người như hóa đá, ngay cả hô hấp cũng dần dần ngừng lại!!
Phong Cảnh Thần có chút kinh ngạc.
Hắn không ngờ hội chứng sợ xã hội của Ngũ Tinh Hải lại nghiêm trọng đến vậy.
Suy nghĩ một chút, Phong Cảnh Thần quay người vào phòng lấy ra một tờ giấy nháp, đưa tới trước mặt Ngũ Tinh Hải: "Đây là bản vẽ luyện khí tôi phác thảo, cậu xem giúp xem có vấn đề gì không?"
Ngũ Tinh Hải như một người máy, cứng nhắc nhận lấy tờ giấy nháp, cúi đầu nhìn.
Vài giây sau, đáy mắt Ngũ Tinh Hải chợt lóe lên vài tia sáng.
Hơn mười giây sau, cơ thể Ngũ Tinh Hải cuối cùng cũng không còn cứng ngắc nữa, đồng tử sáng rực nhìn vào tờ giấy.
Đợi đến khi xem xong toàn bộ bản vẽ, cậu ta thậm chí còn dám chủ động hỏi Phong Cảnh Thần: "Cái này... định luyện chế cái gì vậy?"
Phong Cảnh Thần thấy chiêu này có hiệu quả, trong lòng thầm gật đầu.
Không hổ là người cùng chí hướng, quả nhiên đam mê nghiên cứu lớn hơn tất cả.
Phong Cảnh Thần ôn hòa giải thích cho Ngũ Tinh Hải: "Tôi định nhờ cậu giúp một tay, luyện chế một căn phòng nhỏ có thể tạm thời giam giữ hồn ma."
Bước đầu tiên của tự động hóa, tự nhiên là phải cố định "vật liệu" vào vị trí thích hợp, sau đó mới có thể tiến hành các thao tác chính xác.
Trong suy nghĩ của Phong Cảnh Thần, Ngũ Tinh Hải chỉ cần giúp hắn luyện chế một "dụng cụ cố định".
Các chức năng còn lại có thể thực hiện thông qua việc khảm các lá bùa vào bên trong căn phòng nhỏ.
Ngũ Tinh Hải nghe được một thiết kế mới mẻ như vậy, hai mắt sáng rực.
Cái gì mà sợ xã hội hay không, lúc này đã bị cậu ta ném hết ra sau đầu!
Nghe đến những điểm mấu chốt, cậu ta còn chủ động xen vào, đưa ra không ít đề xuất thực tế.
Phong Cảnh Thần nghe được những kinh nghiệm thất bại quý giá này cũng gật đầu lia lịa, trực tiếp bắt tay vào sửa chữa bản vẽ.
Hai người trò chuyện hợp ý như bạn bè lâu năm.
Đợi đến khi Mộ Dung Kiều xách theo hai túi vịt quay heo quay trở về.
Hắn liền thấy người sư đệ mắc hội chứng sợ xã hội của mình đang cùng với anh bạn nhỏ của hắn trò chuyện khí thế ngất trời, kề vai sát cánh.
Cái mức độ thân thiết đó sắp đuổi kịp hắn rồi!!
Mộ Dung Kiều kinh ngạc trợn tròn mắt, tức giận chống hai tay lên hông, hừ lạnh một tiếng!
Sau đó... dứt khoát lựa chọn gia nhập!
Đương nhiên, là sau khi lôi hai con nghiện nghiên cứu này đi ăn tối xong.
Mộ Dung Kiều ăn uống no đủ, xắn tay áo lên hào khí nói: "Anh bạn nhỏ, muốn tôi làm gì nào?"
Phong Cảnh Thần lấy ra một bản vẽ: "Cậu xem thử lá bùa này có thực hiện được không?"
Mộ Dung Kiều cúi đầu nhìn.
Bản vẽ này được vẽ rất chi tiết.
Không chỉ có bản vẽ bùa chú, mà còn có cả hướng dẫn từng nét bút phải kích hoạt năng lượng ra sao, cần vận dụng bao nhiêu năng lượng, đâu là điểm nút quan trọng... vân vân, đều được đánh dấu vô cùng rõ ràng.
Nếu đây là một lá bùa bình thường, đã có thể mang đi cho các tiểu thiên sư mới nhập môn học tập rồi.
Thế nhưng, Mộ Dung Kiều nhìn chằm chằm vào tờ giấy, vẻ mặt tươi cười tinh quái dần thu lại.
Đôi mắt đào hoa khi thì nghi hoặc, khi thì bừng tỉnh, nhưng nhiều hơn cả là sự mông lung.
Sau khi xem kỹ bản vẽ một lần, hắn quay đầu nhìn về phía Phong Cảnh Thần, khẽ nhíu mày: "Anh bạn nhỏ, lá bùa này của cậu... kỳ lạ thật đấy. Cảm giác như một nồi lẩu thập cẩm."
Phong Cảnh Thần tò mò: "Đây là những chức năng tôi trích xuất từ các loại phù văn khác nhau, cậu có nhận ra bóng dáng của lá bùa nào không?"
Mộ Dung Kiều chỉ vào một đồ án hình vòng tròn kép trong bản vẽ, có chút chần chừ: "Cái này, khá giống Sưu Tra Phù."
Phong Cảnh Thần: "Đây là mô-đun tiếp nhận thông tin."
Mộ Dung Kiều lại chỉ vào đồ án hình bông tuyết bên dưới: "Cái này giống Hảo Vận Phù."
Phong Cảnh Thần: "Đây là mô-đun nhận dạng thông tin."
Mộ Dung Kiều: "Cái này..."
Phong Cảnh Thần: "Đây là mô-đun tính toán."
...
"Mô-đun phân luồng tín hiệu."
...
"Mô-đun phát tín hiệu."
...
Sau khi Mộ Dung Kiều chỉ ra hết các đồ án quen mắt và nghe xong giải thích của Phong Cảnh Thần, cả người hắn liền lộ ra vẻ mặt hoang mang nhưng vẫn đẹp trai.
Hắn muốn nói lại thôi: "Anh bạn nhỏ, cậu chắc là lá bùa này có thể thành công không?"
Phong Cảnh Thần thẳng thắn đáp: "Không chắc. Cho nên mới cần các cậu giúp đỡ, không phải sao?"
Mộ Dung Kiều: "...Thôi được rồi."
Hắn nhìn thẳng vào Phong Cảnh Thần, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc: "Anh bạn nhỏ, tuy tôi không biết cậu đã trích xuất ra nhiều mô-đun kỳ quái như vậy từ đâu. Nhưng lá bùa này không cần thử cũng biết, chắc chắn không được!"
Nói xong, Mộ Dung Kiều liền cẩn thận liếc nhìn Phong Cảnh Thần.
Hắn nói nặng lời như vậy, sẽ không đả kích anh bạn nhỏ chứ?
Phong Cảnh Thần đương nhiên sẽ không bị đả kích, thậm chí ánh mắt còn sáng lên, hỏi tới: "Tại sao? Cậu thấy chỗ nào có vấn đề?"
"À..." Đôi mắt đào hoa của Mộ Dung Kiều khẽ chớp, biểu cảm mang theo vài phần vô tội, "Chỉ là... trực giác thôi."
Phong Cảnh Thần: "...?"