Ta Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 35

Tiếng quát của Mộ Dung Kiều vang lên, trong nháy mắt kinh động cả chim muông trong phủ.

 

Ngay lập tức, một lão nhân mặc Đường trang đạp không mà đến.

 

Lão nhìn thấy Mộ Dung Kiều, vẻ mặt vừa giận vừa sợ: "Mộ Dung Kiều, ngươi muốn làm gì?!"

 

Mộ Dung Kiều ngước mắt quét qua, một tấm phù triện tức khắc được ném ra như một quả bom!

 

Lão nhân kia không dám khinh suất, vội vã đáp xuống đất.

 

Tấm phù nổ tung giữa không trung, đánh sập một nửa mái hiên của cổng lớn!

 

Lão nhân vừa tức vừa phẫn nộ: "Mộ Dung Kiều! Ngươi nhất quyết muốn đối đầu với chúng ta đến cùng sao?!"

 

Mộ Dung Kiều cười lạnh: "Nực cười, các người đã làm gì tự mình biết rõ. Bây giờ còn ở đây giả vờ vô tội à?"

 

Sắc mặt lão nhân sa sầm: "Vậy là ngươi nhất định phải đuổi cùng giết tận?"

 

Mộ Dung Kiều từ trong tay áo bào rộng thùng thình móc ra hai xấp phù triện dày cộp, vẻ mặt khinh bỉ và ngạo mạn: "Ngươi nói xem?"

 

Biểu cảm của lão nhân cứng đờ!

 

Chừng này cực phẩm phù triện đã có giá trị bằng toàn bộ gia sản của nhà bọn họ!

 

Đôi mắt lão nhân đỏ ngầu, trong lòng vừa ghen tị vừa căm hận!

 

Đồng thời, cũng có chút hoảng loạn.

 

Ai cũng nói Mộ Dung Kiều là thiên tài Phù đạo, nhưng không ai biết trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu cực phẩm phù triện.

 

Nếu thật sự giao đấu, kẻ thua cuộc chắc chắn sẽ là lão! Nhưng...

 

Lão nhân hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên hung ác.

 

Chuyện đã đến nước này, lão không còn đường lui.

 

Mộ Dung Kiều đã chà đạp lên mặt mũi của bọn họ, nếu lão lùi nửa bước, sau này nhà họ Nghiêm sẽ không còn chỗ đứng trong giới huyền môn!

 

Lão nhân hừ lạnh một tiếng, rút bội kiếm bên hông ra: "Mộ Dung Kiều, ngươi và ta đều ở Kết Đan kỳ. Ngươi tưởng có thể tùy tiện làm càn ở Nghiêm gia ta sao, vậy thì sai lầm lớn rồi!"

 

Mộ Dung Kiều nhướng mày, môi nở nụ cười nhưng đáy mắt lại lạnh như băng: "Lão già, giữa Kết Đan kỳ với nhau, cũng có sự khác biệt đấy."

 

Vừa dứt lời, phù triện trên tay hắn đồng loạt được kích hoạt, ầm ầm bay về phía lão nhân!

 

Lão nhân cả kinh, nhưng không hề rối loạn.

 

Dù sao ông ta cũng là người đã lăn lộn từ dưới đáy đi lên, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn Mộ Dung Kiều, một tiểu tử miệng còn hôi sữa, rất nhiều!

 

Lão khó khăn né được đợt tấn công đầu tiên, đang chuẩn bị nhân cơ hội phản công.

 

Thế nhưng! Làn sóng phù triện tiếp theo lại như mưa rào trút xuống!

 

Lão nhân căn bản không có thời gian để thở, nói gì đến phản công!

 

Mộ Dung Kiều thậm chí còn không cần di chuyển nửa bước, chỉ dùng phù triện đã áp chế hoàn toàn đối phương.

 

Hắn rút thanh kiếm gỗ đào của mình ra, ra hiệu cho Phong Cảnh Thần.

 

Phong Cảnh Thần hiểu ý, khẽ gật đầu.

 

Mộ Dung Kiều liền không còn e dè, xông lên giao đấu với lão nhân! Hơn nữa còn là vừa ném phù triện vừa dùng kiếm tấn công, không cho lão nhân một chút cơ hội lật ngược tình thế.

 

Phong Cảnh Thần quan sát một lúc, xác nhận Mộ Dung Kiều đã chiếm thế thượng phong hoàn toàn mới bung chiếc ô đen lớn, thong thả tiến về phía cổng chính của Nghiêm gia.

 

Người nhà họ Nghiêm nấp trong bóng tối, thấy gia chủ bị Mộ Dung Kiều treo lên đánh như một con gà con, vốn đã thấp thỏm không yên.

 

Bây giờ thấy Phong Cảnh Thần bước tới, họ càng sợ đến hồn bay phách lạc, quay đầu bỏ chạy!

 

Phong Cảnh Thần cất giọng lạnh lùng: "Đi thêm một bước, giết."

 

Cả người bọn họ cứng đờ, như hóa đá tại chỗ.

 

Nhưng có vài kẻ tinh mắt, nhận ra tu vi của Phong Cảnh Thần chỉ mới ở mức Tiên thiên.

 

Một tên đầu trọc trong số đó, mắt loé lên tia hung ác: "Hay lắm! Một tên Tiên thiên nho nhỏ cũng dám đến Nghiêm gia chúng ta làm càn à?! Bắt lấy hắn để ép Mộ Dung Kiều dừng tay!"

 

Mọi người nghe vậy, nhất thời cảm thấy rất có lý.

 

Thế là ngay lập tức, vô số đao thương gậy gộc từ bốn phương tám hướng bổ về phía Phong Cảnh Thần!

 

Tuy nhiên, khi tất cả các đòn tấn công chạm đến chiếc ô đen lớn, chúng lại như đập vào bức tường vững chắc nhất thế gian.

 

Vũ khí kém chất lượng thì gãy làm đôi. Có kẻ còn bị lực phản chấn làm cho nứt cả hổ khẩu!

 

Lúc này người nhà họ Nghiêm mới kinh hãi.

 

Phong Cảnh Thần khẽ nhếch môi, nhại lại lời của Mộ Dung Kiều: "Giữa Tiên thiên với nhau, cũng có sự khác biệt đấy."

 

Hắn nhìn về phía tên đầu trọc vừa lên tiếng.

 

Chân Thực Chi Nhãn ở mắt phải mở ra, chỉ trong nửa khắc đã nhìn thấu đối phương.

 

Thấy được tức là chạm được.

 

Vậy thì...

 

Ánh mắt Phong Cảnh Thần lóe lên, hắn giơ tay, dùng ngón trỏ chỉ về phía tên đầu trọc.

 

Công thức "Hấp Dẫn" được áp dụng lên mục tiêu mới, thay đổi biến số "Năng lượng" thành... "Tu vi" của kẻ đó!

 

Đầu ngón tay Phong Cảnh Thần khẽ cong lại.

 

"Bụp" một tiếng.

 

Một vật vô hình bị kéo vào lòng bàn tay Phong Cảnh Thần.

 

Mà khí tức của tên đầu trọc kia đột nhiên tụt dốc không phanh! Hai chân hắn mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

 

Tu vi Trúc Cơ kỳ của hắn... đã biến mất sạch!

 

Tất cả mọi người xung quanh hoảng sợ nhìn Phong Cảnh Thần, như thể đang nhìn thấy con hồng thủy mãnh thú đáng sợ nhất trên đời!

 

Họ theo bản năng co giò bỏ chạy.

 

Giọng nói lạnh lẽo của Phong Cảnh Thần lại vang lên: "Ai dám động?"

 

Trong phút chốc.

 

Hiện trường hoàn toàn tĩnh lặng.

 

Tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, giống như những pho tượng vô hồn.

 

Phong Cảnh Thần lúc này mới thu lại ánh mắt, nhìn quả cầu năng lượng nhỏ trong tay.

 

Diêm Vương Ấn tò mò bay vòng quanh quả cầu năng lượng: "Thần Thần lợi hại quá! Chiêu này là gì vậy? Lại có thể cướp đoạt tu vi của người khác, thật đáng sợ!"

 

Phong Cảnh Thần cũng cảm thấy khá thú vị: "Không phải chiêu thức gì cả, chỉ là một thử nghiệm thôi."

 

Không ngờ một ý tưởng bất chợt của hắn lại có thu hoạch bất ngờ đến thế.

 

Đáy mắt Phong Cảnh Thần lóe lên một tia sáng: "Nếu nó có thể hấp dẫn, cướp đoạt quy tắc chân thực bên trong một vật thể, vậy thì gọi nó là... Phản Hư Chỉ 1.0 đi."

 

Diêm Vương Ấn: "???"

 

Phản Hư Chỉ nghe thì rất ngầu, nhưng tại sao lại thêm cái đuôi 1.0? Nghe kỳ cục quá đi!!

 

Phong Cảnh Thần vừa đặt tên xong cho chiêu thức mới của mình, bỗng cảm thấy một cơn đói quen thuộc trong bụng!

 

"..." Phong Cảnh Thần bình tĩnh nuốt một viên Tích Cốc Đan.

 

Quả nhiên, làm bất cứ chuyện gì cũng đều cần tiêu hao năng lượng. Không thể muốn làm gì thì làm.

 

Sau đó, Phong Cảnh Thần liếc nhìn quả cầu năng lượng trong tay lần cuối, thử bóp nát nó.

 

"Không—!" Tên đầu trọc kia đột nhiên kinh hãi, theo bản năng lao tới, muốn đoạt lại tu vi của mình.

 

"Rầm" một tiếng.

 

Hắn đâm sầm vào bức tường vô hình của chiếc ô đen lớn, ngất đi tại chỗ.

 

Và quả cầu năng lượng trong tay Phong Cảnh Thần đã hoàn toàn tan biến, từ nay hắn không còn khả năng khôi phục lại tu vi nữa.

 

Tiếp đó, Phong Cảnh Thần lấy ra Sổ Sinh Tử, vỗ lên trán từng người một.

 

Đây mới thực sự là mục đích của Phong Cảnh Thần khi đến đây.

 

Trong cơ thể Khang Chí Văn đã bị Tà thiên sư hạ cấm chế, không chỉ đơn giản là cấm nói. Dù có chết đi, linh hồn của họ cũng sẽ bị tổ chức đó thu về.

 

Nhưng không hiểu sao, sau khi chết Khang Chí Văn lại đến được địa phủ.

 

Vì vậy, Phong Cảnh Thần đoán rằng có thể là do Khang Chí Văn đã được Sổ Sinh Tử ghi lại tên tuổi.

 

Thế nên Phong Cảnh Thần muốn làm thí nghiệm này.

 

Đương nhiên, lời giải thích của hắn với Mộ Dung Kiều là "nhiệm vụ của địa phủ".

 

Rất nhanh, Phong Cảnh Thần đã "vỗ" hết tất cả mọi người có mặt.

 

Nhưng càng về cuối, vẻ thất vọng trong mắt Phong Cảnh Thần càng đậm.

 

Nghiêm gia là gia tộc thiên sư, ai ở đây cũng có tu vi. Nhưng không một ai trong số họ có chút công đức nào! Thậm chí không ít kẻ còn mang trên mình tội lỗi!

 

Điều này có nghĩa là gì?

 

Hoặc là sau khi tu hành thành công, họ chưa bao giờ đi trảm yêu trừ ma; hoặc là họ vừa làm việc tốt, vừa làm việc xấu, công và tội bù trừ cho nhau. Thậm chí có vài người, công không đủ để bù tội!

 

Nếu chỉ một hai người như vậy thì không sao, đằng này cả gia tộc đều như thế.

 

Gia phong của Nghiêm gia, có thể tưởng tượng được!

 

Ánh mắt Phong Cảnh Thần hơi trầm xuống.

 

Xem ra, không thể vơ đũa cả nắm các gia tộc huyền môn được.

 

Sau khi cất Sổ Sinh Tử, Phong Cảnh Thần lạnh nhạt liếc nhìn mọi người: "Còn một phút cuối cùng. Nếu các người không ra ngoài, đừng trách Mộ Dung Kiều hạ sát thủ."

 

Mọi người run lên!

 

Vài kẻ phản ứng nhanh, liền lăn lê bò trườn ra cổng lớn.

 

Những người còn lại thấy vậy, cũng không dám chậm trễ.

 

Chuyện đến nước này, họ không còn hy vọng gia chủ sẽ thắng.

 

Ngay cả một tu sĩ Tiên thiên mà Mộ Dung Kiều mang theo cũng đã lợi hại như vậy, bản thân hắn còn kh*ng b* đến mức nào nữa!!

 

Trong nháy mắt, Phong Cảnh Thần như lùa một đàn heo, đuổi hết người nhà họ Nghiêm ra cổng lớn.

 

Lúc này, trận chiến giữa Mộ Dung Kiều và gia chủ họ Nghiêm cũng đã đến hồi kết.

 

Mộ Dung Kiều dù mặc một chiếc trường bào không thích hợp để chiến đấu, vẫn giữ được phong thái nhẹ nhàng, ung dung.

 

Còn gia chủ họ Nghiêm thì đã đầy thương tích, chống đỡ một cách vô cùng chật vật và miễn cưỡng.

 

Mộ Dung Kiều thậm chí còn rảnh rỗi, liếc mắt về phía những người nhà họ Nghiêm bị đuổi ra: "Để lại tất cả những thứ đáng giá trên người các ngươi, rồi tự cút xuống núi. Nếu không... ta sẽ tiễn các ngươi xuống địa phủ bằng một kiếm!"

 

Người nhà họ Nghiêm: "!!!"

 

Không ai dám chần chừ, vội vã móc đồ đạc ra ngoài.

 

Mà gia chủ họ Nghiêm thấy Mộ Dung Kiều vừa áp đảo mình, vừa có thời gian đi uy h**p người nhà của lão!

 

Đây quả thực là... sự sỉ nhục tột cùng!!

 

Mặt gia chủ họ Nghiêm trong nháy mắt giận đến tím lại.

 

Nhưng đột nhiên, mọi cảm xúc của lão đều được thu lại, đáy mắt loé lên một tia tàn nhẫn và quyết tuyệt.

 

Lão cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên trường kiếm của mình!

 

Thanh trường kiếm vốn bình thường không có gì lạ, bỗng phát ra tiếng "ong ong"! Một luồng sát khí mãnh liệt bao bọc lấy thanh kiếm, khí thế ngút trời!

 

Đây là pháp khí mạnh nhất của Nghiêm gia họ, năm xưa tổ tiên chính là dựa vào thanh kiếm này mới đặt nền móng cho gia nghiệp của Nghiêm gia trong thời loạn lạc.

 

Gia chủ họ Nghiêm âm trầm nhìn Mộ Dung Kiều: "Hừ, có thể ép ta dùng đến chiêu này, ngươi cũng coi như có chút bản lĩnh. Nhưng Mộ Dung Kiều... hôm nay, chính là ngày giỗ của ngươi!"

 

Lão dồn toàn bộ pháp lực vào phi kiếm, hướng về phía Mộ Dung Kiều, chém xuống một cách hung hãn!

 

Mộ Dung Kiều lại cười nhạo một tiếng: "Chút trò mèo cũng dám múa may trước mặt ta."

 

Hắn lấy ra miếng ngọc phù vừa vẽ tối qua.

 

Trên miếng ngọc phù hình chữ nhật trắng nõn, những ký tự màu vàng vẽ nên một phù văn phức tạp mà mượt mà.

 

Phong Cảnh Thần nhìn thấy thứ này, ánh mắt sáng lên.

 

Mộ Dung Kiều nhanh chóng truyền một tia pháp lực vào ngọc phù, rồi ném nó đi!

 

"OANH—!"

 

Một tiếng nổ dữ dội vang lên ngay giữa Mộ Dung Kiều và gia chủ họ Nghiêm!

 

Mộ Dung Kiều vung tay, một lớp màng năng lượng ngăn chặn dư chấn của trận chiến lan tới.

 

Còn phía gia chủ họ Nghiêm thì không may mắn như vậy.

 

Lão vốn đã cạn kiệt pháp lực, phi kiếm và ngọc phù va chạm, phi kiếm vừa tiếp xúc đã vỡ tan!

 

Pháp bảo bản mệnh  bị hủy, lão phun ra một ngụm máu tươi. Dư chấn của vụ nổ trực tiếp hất bay lão!

 

Toàn bộ cổng lớn của Nghiêm gia sụp đổ hơn một nửa!

 

Khi bụi khói tan đi.

 

Chỉ thấy gia chủ họ Nghiêm ngã sõng soài ở phía xa, không rõ sống chết.

 

Mà ngọc phù Mộ Dung Kiều ném ra vẫn còn nguyên vẹn, lơ lửng bay trở về tay Mộ Dung Kiều!

 

Người nhà họ Nghiêm thấy cảnh này, tất cả đều chết lặng như gà gỗ.

 

Có kẻ yếu bóng vía, còn bị dọa cho chân mềm nhũn, ngã quỵ trên đất.

 

Phong Cảnh Thần bước nhanh đến bên cạnh Mộ Dung Kiều, tò mò nhìn ngọc phù: "Ngươi nghiên cứu thành công rồi?"

 

"Cũng gần xong rồi~" Mộ Dung Kiều như khoe bảo vật, đưa ngọc phù cho Phong Cảnh Thần, "Ta cảm thấy vẫn còn chút khuyết điểm nhỏ, nhưng đã không ảnh hưởng đến việc sử dụng rồi~"

 

Diêm Vương Ấn hừ nhẹ một tiếng, châm chọc: "Mới nổ có một người, đương nhiên là không ảnh hưởng."

 

Phong Cảnh Thần mở Chân Thực Chi Nhãn, quan sát tỉ mỉ ngọc phù.

 

Một lát sau, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, tự đáy lòng thán phục: "Thiết kế rất đặc sắc."

 

Mộ Dung Kiều và Phong Cảnh Thần tuy rất ăn ý, nhưng tư duy của hai người lại hoàn toàn khác nhau.

 

Phong Cảnh Thần thiên về lý trí khoa học, còn Mộ Dung Kiều lại hoàn toàn là chủ nghĩa trực giác.

 

Tấm phù này, hoàn toàn do Mộ Dung Kiều dựa vào kinh nghiệm và bản năng của mình mà mò mẫm làm ra.

 

Vì vậy, trên tấm phù này tràn đầy những ý tưởng lóe lên bất chợt và những tư duy kỳ diệu của Mộ Dung Kiều.

 

Đối với Phong Cảnh Thần, nó vừa hay là nguồn cảm hứng bù đắp cho những thiếu sót của hắn!

 

Mộ Dung Kiều thấy Phong Cảnh Thần xem đến mê mẩn, cũng không làm phiền hắn.

 

Khi hắn ngước mắt nhìn về phía người nhà họ Nghiêm một lần nữa, nhiệt độ trong mắt đã trở lại băng giá: "Giao hết đồ đạc ra đây, rồi cút đi."

 

Nói xong, thanh kiếm gỗ đào trong tay hắn tỏa ra sát khí lạnh lẽo, sẵn sàng ra tay với bất kỳ kẻ nào không thành thật.

 

Lúc này, tất cả người nhà họ Nghiêm đều đã bị Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều dọa cho sợ mất mật.

 

Ai dám không thành thật chứ?!

 

Chưa đầy vài phút.

 

Trước cổng lớn của Nghiêm gia, chỉ còn lại một đống vàng bạc châu báu cùng pháp khí, phù triện, đan dược, trận bàn.

 

Và... gia chủ họ Nghiêm đang nằm trên đống đổ nát, không rõ sống chết.

 

Hơn sáu mươi miệng ăn của nhà họ Nghiêm, không một ai dìu lão cùng chạy. Người gia chủ này làm cũng thật thất bại.

 

Mộ Dung Kiều cũng không quan tâm đến lão ta, mang theo toàn bộ chiến lợi phẩm trở lại bên cạnh Phong Cảnh Thần.

 

Vừa hay lúc này, Phong Cảnh Thần đã nghiên cứu xong tấm ngọc phù.

 

Phong Cảnh Thần đột nhiên ngước mắt nhìn Mộ Dung Kiều.

 

Đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy lấp lánh ánh sáng, linh cảm trong đầu hắn tuôn trào như pháo hoa.

 

Hắn đã nghĩ ra phương án tối ưu hóa việc làm con dấu cho Vô Thường Sống!

 

Mộ Dung Kiều bắt gặp ánh mắt này của Phong Cảnh Thần, trái tim của một "nhan khống" bất giác đập lỡ một nhịp.

 

"Khụ." Mộ Dung Kiều có chút ngượng ngùng cúi đầu, "A Ngọc, ngươi sao vậy?"

 

Vô số ý tưởng lóe lên trong đầu Phong Cảnh Thần, nhưng nhanh chóng bị hắn tạm thời đè nén xuống: "Không có gì, ngọc phù này của ngươi đã rất tốt. Nhưng chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa."

 

Hắn không chút lưu tình chỉ ra mười mấy khuyết điểm nhỏ: "Những chỗ này dòng năng lượng lưu chuyển không đủ thông suốt. Có thể thử giảm bớt lượng pháp lực truyền vào khi vẽ những khúc ngoặt này."

 

Không phải cái gì cứ nhiều là tốt. Tiến thoái có độ mới có thể tạo thành một tổng thể tự nhiên.

 

Mộ Dung Kiều nghe Phong Cảnh Thần chỉ điểm, trong nháy mắt thông suốt: "Thì ra là vậy! Ta cứ thấy nó kỳ kỳ ở đâu đó mà không biết là ở đâu! A Ngọc, ngươi thật lợi hại!"

 

"À đúng rồi." Hắn từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc phù khác, "Cái này, ta đã làm ra tấm phù tự động phân loại quỷ hồn mà chúng ta thiết kế lúc trước, ngươi xem thử đi."

 

Mộ Dung Kiều trực tiếp lờ đi cái tên có hậu tố 0.8 kỳ quặc kia.

 

Phong Cảnh Thần nhận lấy ngọc phù, dùng Chân Thực Chi Nhãn quét một lượt, vui mừng khen ngợi: "Không tệ, rất hoàn mỹ!"

 

Thiết kế ban đầu của họ đã gần như hoàn hảo, và Mộ Dung Kiều khi chế tạo thực tế, đã bằng trực giác thực hiện một vài thay đổi nhỏ.

 

Miếng ngọc phù bây giờ đã hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn mà Phong Cảnh Thần đặt ra!

 

Mộ Dung Kiều cũng rất vui: "A Ngọc thích là tốt rồi. Mấy ngày nữa ta lại làm thêm cho ngươi mấy cái để dự phòng~"

 

"Cảm ơn." Phong Cảnh Thần quả thực rất cần thứ này, "Để ta đưa thêm cho ngươi mấy cân linh ngọc."

 

"A Ngọc khách sáo quá~" Mộ Dung Kiều cười đến cong cả mắt, nhưng không từ chối màn "trao đổi quà tặng" này của hai người~

 

Phong Cảnh Thần cất kỹ ngọc phù, ngẩng đầu nhìn sang một bên.

 

Lúc này Diêm Vương Ấn đã lén lút mang Sổ Sinh Tử đến đóng một cái dấu lên người gia chủ họ Nghiêm.

 

Phong Cảnh Thần xem lướt qua cuộc đời của lão: "Gia chủ họ Nghiêm đó không phải người của tổ chức Tà thiên sư. Nhưng những năm nay cũng đã làm rất nhiều chuyện ác như ức h**p nam nữ, chèn ép độc chiếm thị trường."

 

"Nghiêm gia này, so với tổ chức Tà thiên sư kia cũng là một chín một mười."

 

Ngoại trừ việc chưa từng hại đến mạng người, những chuyện thất đức khác họ đều làm cả.

 

Chả trách lại cấu kết với mấy nhà kia.

 

Mộ Dung Kiều nghe vậy, ánh mắt trầm xuống: "Nếu đã như vậy, thì cũng không cần giữ lại bọn họ. A Ngọc, chúng ta phá hủy căn nhà này đi!"

 

Chỉ cần phá hủy căn nhà này, Nghiêm gia sau này dù muốn cũng không thể tụ lại được lòng người.

 

Hơn nữa...

 

Mộ Dung Kiều hừ lạnh một tiếng: "Lũ rắn độc này cứ thích xây nhà trong núi, phá hoại môi trường sinh thái. Trước đây không làm gì được bọn họ, hôm nay không cần phải nương tay nữa."

 

Mộ Dung gia giàu có như vậy, vẫn phải ngoan ngoãn tuân thủ chính sách quốc gia, chỉ có thể xây một khu biệt thự ở ngoại ô thành phố.

 

Lũ người không ra gì này lại dám xây một phủ đệ xa hoa như vậy trong khu bảo tồn thiên nhiên, quả thực là quá xa xỉ lãng phí!

 

Phong Cảnh Thần nghe vậy, cũng rất tán thành: "Vậy chúng ta mau bắt đầu đi."

 

Trong đầu hắn giờ đây linh cảm đang tuôn trào, đã không thể chờ đợi được muốn trở về làm nghiên cứu.

 

Mộ Dung Kiều: "Được thôi~"

 

Rất nhanh, hai người liền bắt đầu quá trình "dọn nhà".

 

Sau hơn hai tiếng đồng hồ, hai người mới vét sạch sẽ tất cả những thứ đáng giá, chất đầy cả không gian thứ nguyên của Phong Cảnh Thần.

 

Mộ Dung Kiều mở bình đan dược cuối cùng ra xem: "Chậc, trung phẩm đan dược. Bọn họ giàu hơn ta tưởng tượng đấy."

 

Phong Cảnh Thần nhận lấy bình ngọc từ Mộ Dung Kiều, tò mò hỏi: "Nhân tiện, giới huyền môn phân chia cấp bậc của đan dược, pháp khí, phù triện như thế nào?"

 

"A Ngọc không biết sao?" Mộ Dung Kiều nhất thời hứng thú, giới thiệu cho Phong Cảnh Thần, "Những thứ này thường được chia làm bốn cấp bậc: hạ, trung, thượng, và cực phẩm!"

 

"Quá nhiều khuyết điểm thì là hạ phẩm; khuyết điểm không che được ưu điểm là trung phẩm; khuyết điểm cực nhỏ là thượng phẩm; còn hoàn mỹ không tì vết, chính là cực phẩm rồi!"

 

Phong Cảnh Thần lại khẽ nhíu mày: "Không có một con số chính xác sao?"

 

"Hả?" Mộ Dung Kiều ngẩn ra, "Không có. Tất cả đều dựa vào nhận thức chung được hình thành từ lâu, cùng với sự giám định của một số chuyên gia."

 

Phong Cảnh Thần hiểu ra: "Giống như 'một lượng vừa đủ' trong các công thức nấu ăn vậy."

 

Mộ Dung Kiều nghiêm túc gật đầu: "Có thể nói như vậy!"

 

Đáy mắt Phong Cảnh Thần lóe lên một tia suy tư.

 

Xem ra, con dấu Vô Thường Sống của hắn còn có thể thêm vào nhiều chức năng hơn nữa.

 

Mộ Dung Kiều ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, dắt tay Phong Cảnh Thần: "A Ngọc, chúng ta đi thôi. Đến nhà tiếp theo nào~"

 

Phong Cảnh Thần: "Được."

 

Hai người trực tiếp nhảy lên phi kiếm, không quay đầu lại mà bay thẳng đến địa điểm tiếp theo!

 

Họ vừa rời đi.

 

Những lá bùa được dán khắp nơi trong phủ đệ của Nghiêm gia đồng loạt nổ tung.

 

Cả tòa dinh thự xa hoa, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

 

Gia chủ họ Nghiêm đang nằm bất động trên đất, đột nhiên ho khan vài tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

 

Lão đứng dậy, nhìn đống đổ nát không một bóng người của gia đình mình, gương mặt già nua khẽ co giật.

 

Đôi mắt vẩn đục tỏa ra hàn ý đáng sợ.

 

Giọng nói khàn khàn và già nua, như ác quỷ bò lên từ địa ngục: "Mộ Dung Kiều..."

 

Lão nhìn quanh tàn tích của Nghiêm gia lần cuối, sau đó thu lại mọi biểu cảm, nhanh chóng biến mất trong rừng núi.

 

Cùng lúc đó.

 

Khi Mộ Dung Kiều tấn công đến gia tộc thứ hai, thế giới bên ngoài cuối cùng cũng biết được hành động điên cuồng của hai người họ.

 

Chỉ trong vài phút, điện thoại của Sư Thu Lộ và Ngũ Tinh Hải gần như bị gọi đến nổ tung!

 

Sư Thu Lộ cúp cuộc gọi thứ 13 từ một trưởng bối trong sư môn, ngã phịch xuống ghế sofa, bất lực ôm trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái gọi là 'yên tâm' mà cậu ta nói, chính là như thế này sao?!"

 

Cả đời này cô chưa bao giờ nói nhiều với các sư trưởng như vậy, cả người cô tê dại cả rồi!

 

Còn Ngũ Tinh Hải bên cạnh, trông còn thảm hơn, cả người gần như sắp ngất đi.

 

Giọng cậu yếu ớt đến run rẩy: "Sư tỷ, em có thể tắt điện thoại được không?"

 

〒▽〒 Cứu mạng! Điều này quá khó khăn với một người sợ xã giao như cậu! Cậu sắp không thở nổi nữa rồi!!

 

Sư Thu Lộ đẫm nước mắt vỗ vai cậu: "Ráng... ráng thêm chút nữa đi. Tính ra thì, các sư thúc sư bá cũng gần như đã gọi hết rồi. Chúng ta sắp được nghỉ ngơi rồi..."

 

Lời cô còn chưa dứt, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

 

Trên màn hình hiển thị cuộc gọi, hai chữ 【Chưởng Môn】 to đùng hiện ra, khiến mắt cô tối sầm lại!

 

Năm tiếng sau.

 

Khi Mộ Dung Kiều cất cánh từ đống đổ nát của môn phái thứ ba.

 

Tất cả các thiên sư trong cả nước đều đã biết được tin tức động trời này—

 

Mộ Dung Kiều đột nhiên nổi điên, nhổ tận gốc ba thế lực rắn độc ở tỉnh An Long!

 

Có người xôn xao, có người phẫn nộ, có người thương hại, cũng có người hóng chuyện.

 

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều đang quan sát.

 

Bởi vì chuyện mấy gia tộc này có thể cấu kết với tổ chức Tà thiên sư đã lan truyền khắp giới huyền môn.

 

Hơn nữa chuyện livestream đã gây ồn ào rất lớn, bây giờ các thế lực thiên sư trên toàn quốc đều biết ân oán giữa Mộ Dung Kiều và mấy nhà đó.

 

Mộ Dung Kiều đi một mạch mà không giết một người nào, họ cũng không tiện nói gì.

 

Chỉ là không tránh khỏi việc trong lòng sẽ gán cho Mộ Dung Kiều một cái mác "trẻ người non dạ, nóng nảy".

 

Chỉ có hai nhà còn lại đã tham gia gây sự.

 

Họ biết tiếp theo sẽ đến lượt mình, tất cả mọi người đều hoảng loạn.

 

Có người vội vã cầu cứu bên ngoài, cũng có người quyết định chặt đuôi cầu sinh!

 

Vì vậy, khi Mộ Dung Kiều đến nhà thứ tư, toàn bộ sơn môn đã không còn một bóng người...

 

Sắc mặt Mộ Dung Kiều lập tức sa sầm.

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn hắn: "Muốn truy đuổi không? Ta có pháp khí có thể ghi lại và theo dõi khí tức."

 

Mộ Dung Kiều: "Có thể ghi lại được bao lâu?"

 

Phong Cảnh Thần: "Vĩnh viễn."

 

Ánh mắt Mộ Dung Kiều sáng lên: "Vậy phiền A Ngọc, giúp ta ghi lại khí tức của chưởng môn bọn họ trước đã."

 

Hắn hừ nhẹ một tiếng: "Thời gian của chúng ta quý giá như vậy, không thể lãng phí hết cho lão già đó. Nếu sau này tình cờ ở gần, chúng ta sẽ đi bắt hắn sau!"

 

"Được." Phong Cảnh Thần từ siêu thị thứ nguyên mua một thiết bị theo dõi mới.

 

Chỉ mất hai phút đã xong xuôi.

 

Mộ Dung Kiều nhận lấy chiếc la bàn nhỏ tinh xảo, có chút mới lạ: "A Ngọc, những pháp khí này của ngươi đều lấy từ địa phủ à? Trông thật kỳ lạ, nhưng rất hữu dụng."

 

"Đúng vậy." Phong Cảnh Thần còn thuận miệng khích lệ một câu, "Ta đã xem qua danh sách đổi thưởng đầy đủ. Chịu khó bắt quỷ, địa phủ còn có rất nhiều thứ tốt."

 

Mộ Dung Kiều nghe vậy, hai mắt tức thì sáng rực.

 

Tâm trạng bực bội vì lão già kia chạy trốn, lúc này đã tan biến!

 

Hắn phấn chấn nói: "A Ngọc nói đúng! Chúng ta nhanh đến nhà cuối cùng thôi. Làm xong ta sẽ tiếp nhận thụ lục Vô Thường Sống, đi bắt quỷ kiếm lương!"

 

Nói xong, Mộ Dung Kiều ôm lấy Phong Cảnh Thần rồi bay vút đi!

 

Sự tăng tốc đột ngột này khiến Phong Cảnh Thần chúi đầu vào lòng Mộ Dung Kiều.

 

Phong Cảnh Thần vừa ngước mắt lên, liền đối diện với đôi mắt hoa đào đang cười tít của Mộ Dung Kiều.

 

Tên này, rõ ràng là cố ý.

 

Vẻ mặt Phong Cảnh Thần có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng xen lẫn vài phần ý cười.

 

Hắn chưa từng kết giao với một người bạn... hướng ngoại như vậy. Thậm chí hắn rất ít khi có tiếp xúc thân thể với người khác.

 

Nhưng ngoài dự kiến, sự nhiệt tình này của Mộ Dung Kiều không hề khiến hắn cảm thấy khó chịu. Ngược lại còn khiến Phong Cảnh Thần cảm thấy... rất kỳ diệu.

 

Một trải nghiệm vô cùng mới mẻ.

 

Phong Cảnh Thần yêu thích tất cả những điều mới mẻ.

 

Tuy nhiên, ngay khi hai người đang nhìn nhau cười, bầu không khí đang rất tốt đẹp.

 

Bỗng nhiên có vài bóng người từ xa đang nhanh chóng tiếp cận.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều cùng quay đầu nhìn lại.

 

Chỉ thấy hai người đàn ông trung niên, kẹp hai bên một thanh niên trông khoảng 18 tuổi, đang đạp phi kiếm bay về phía họ.

 

Mộ Dung Kiều nhìn thấy thanh niên dẫn đầu, đáy mắt lóe lên vẻ chán ghét rõ rệt: "Chử Thiên Duệ, các người đến An Long làm gì?"

 

Chử Thiên Duệ cũng mặc một bộ hoa phục gấm vóc, ăn mặc như một công tử thời dân quốc, trong tay thậm chí còn cầm một chiếc quạt giấy.

 

Nhưng tướng mạo của hắn không kinh diễm như Mộ Dung Kiều, thậm chí đường nét còn rất góc cạnh. Thực ra không hề hợp với kiểu trang phục ôn văn nhã nhặn này.

 

Phong Cảnh Thần chỉ liếc một cái đã cảm thấy người này có chút kỳ quặc.

 

Không hiểu sao, ấn tượng đầu tiên của hắn chính là — tên này đang cố tình bắt chước Mộ Dung Kiều!

 

Chử Thiên Duệ đối mặt với địch ý của Mộ Dung Kiều, chỉ mỉm cười, chắp tay chào: "Mộ Dung đạo hữu, đã lâu không gặp."

 

Nhưng ngay cả độ cong của khóe mắt, khóe môi của hắn, dường như cũng là một sự mô phỏng vụng về Mộ Dung Kiều.

 

Mộ Dung Kiều nhìn bộ dạng đó của hắn đã thấy tức, hừ lạnh một tiếng: "Không cần khách sáo như vậy, ta và các người không thân. Có chuyện thì nói thẳng, không có chuyện gì thì đừng cản đường."

 

Nụ cười trên mặt Chử Thiên Duệ hơi cứng lại, vẻ mặt lấy lòng cũng thu đi: "Mộ Dung đạo hữu hà cớ gì phải vô tình như vậy."

 

Mộ Dung Kiều nhạo báng một tiếng.

 

Chử Thiên Duệ thấy vậy, cũng không tiếp tục lấy lòng mà bị ghẻ lạnh nữa, nói thẳng: "Hôm nay ba người chúng ta đến đây, là muốn mời Mộ Dung đạo hữu giơ cao đánh khẽ, tha cho Ninh gia một mạng."

 

Ninh gia, chính là mục tiêu cuối cùng của Mộ Dung Kiều.

 

Cũng là gia tộc của Ninh Bằng Trình, vị thiên sư đã lên tiếng vu khống Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều lúc trước.

 

Nghe vậy, Mộ Dung Kiều thẳng thừng đánh giá Chử Thiên Duệ từ trên xuống dưới: "Tha cho bọn họ? Được thôi. Bảo bọn họ ngoan ngoãn đứng ra, để ta điều tra từng người một xem họ có phải là Tà thiên sư không."

 

"Sau đó dâng lên toàn bộ tài sản của gia tộc họ để tạ lỗi, vậy thì ta có thể tha cho họ."

 

Chử Thiên Duệ nghe yêu cầu này, biểu cảm lại cứng đờ, đáy mắt thậm chí còn có thêm vài phần tức giận: "Mộ Dung đạo hữu, không thể nể mặt Chử gia chúng ta một chút sao..."

 

"Xì..." Mộ Dung Kiều không chút khách khí cắt ngang, "Mặt mũi của Chử gia các người, đáng giá mấy đồng?"

Bình Luận (0)
Comment