Ta Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 44

Sổ Sinh Tử Điện Tử vừa xuất hiện, căn phòng vốn đang yên tĩnh bỗng trào ra một luồng khí tức bí ẩn, cuồn cuộn như thể trời long đất lở!

 

Mộ Dung Kiều trong phòng tắm lập tức phát hiện có điều không ổn, vội tắt vòi nước: "A Ngọc?!"

 

"Không sao đâu, đừng căng thẳng." Mắt phải Phong Cảnh Thần chợt lóe lên một tia sáng vàng.

 

Ngay lúc họ đang nói chuyện, luồng khí tức kia đã nhanh chóng rút đi.

 

Phong Cảnh Thần kịp thời tóm được cái đuôi nhỏ của nó, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

 

Lại có thể là thiên địa cộng hưởng?

 

Nếu Diêm Vương Ấn có mặt ở đây, e là tiếng hét kinh hoàng của nó đã xé toạc cả bầu trời rồi!

 

Trong vòng chưa đầy hai tháng mà đã hai lần liên tiếp kích phát thiên địa cộng hưởng. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên kể từ khi khai thiên lập địa!

 

Chỉ là...

 

Phong Cảnh Thần có hơi nghi hoặc.

 

Không biết vì lý do gì, lần thiên địa cộng hưởng này, so với trận đất rung núi chuyển ở địa phủ lần trước, quả thực chỉ như một phiên bản thu nhỏ siêu cấp nhái.

 

Nếu không nhờ Chân Thực Chi Nhãn đã xác nhận, sẽ không ai tin nổi cả hai lại có cùng một bản chất.

 

Đôi mắt Phong Cảnh Thần khẽ thay đổi, anh đăm chiêu nhìn về phía điện thoại của mình.

 

Lúc này trên màn hình, biển phù hiệu tạo thành từ những đường nét màu vàng vẫn đang vận hành chậm rãi theo một quy luật đặc biệt.

 

Giữa những đường nét rung động ấy, dù màn hình điện thoại chỉ nhỏ bé, trông chúng vẫn vô cùng lộng lẫy.

 

Và icon của ứng dụng Sổ Sinh Tử đang lơ lửng trên bầu trời của hệ thống lập trình tráng lệ này.

 

Trông nó chẳng khác nào muối bỏ biển.

 

Phong Cảnh Thần lẩm bẩm: "Có lẽ, là vì Sổ Sinh Tử Điện Tử hiện tại vẫn chưa đủ sức thực sự lay động cả thế giới?"

 

Nếu đúng là như vậy...

 

Ánh mắt Phong Cảnh Thần lóe lên.

 

Vậy thì hắn đúng là bị xem thường rồi.

 

Khóe miệng Phong Cảnh Thần bỗng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Hắn nhìn những đường nét màu vàng không ngừng chuyển động trên màn hình điện thoại, trong lòng chợt dâng lên một niềm mong đợi.

 

Đây chính là hệ thống lập trình mà hắn đã tạo ra sau khi giải phẫu toàn bộ quy tắc vận hành, công thức và phù văn của thế giới.

 

Tương đương với việc, hắn đã sao chép ra một tiểu thế giới điện tử chứa đầy khả năng vô hạn ngay trong chiếc điện thoại này!

 

Mà Sổ Sinh Tử Điện Tử, chẳng qua chỉ là một chức năng nhỏ bé không đáng kể trong đó mà thôi.

 

Nếu Thiên Đạo cho rằng đây chính là giới hạn của hệ thống lập trình...

 

Đáy mắt Phong Cảnh Thần chợt dâng lên vẻ chế nhạo sâu xa.

 

Hắn giơ tay di chuyển icon ứng dụng Sổ Sinh Tử ra màn hình chính của điện thoại.

 

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái.

 

Sổ Sinh Tử Điện Tử được mở ra, một giao diện tinh gọn màu xám tro nhạt xuất hiện trước mắt.

 

Lúc này, trên đó chỉ có ba mục: 【Chờ xét xử】, 【Đã xét xử】, và 【Chờ phúc thẩm】.

 

Ba chức năng này trông có vẻ bình thường, nhưng Phong Cảnh Thần có thể khẳng định, tuyệt đối chính chúng vừa rồi đã khởi động thiên địa cộng hưởng!

 

Bởi vì, đây là cầu nối giữa thế giới lập trình và Sổ Sinh Tử trong thực tại, là một sự kết nối vượt không gian!

 

Đây cũng chính là chức năng quan trọng nhất, và cũng khó tin nhất của thế giới lập trình do Phong Cảnh Thần tạo ra!

 

Bởi vì, bất cứ sự vật gì chỉ cần có thể kết nối, điều đó có nghĩa là...

 

Sự khác biệt giữa hai thế giới, nhỏ hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng!

 

Phong Cảnh Thần thật sự rất mong chờ, đến ngày Thiên Đạo nhận ra điều này, nó sẽ có phản ứng gì.

 

Vừa nghĩ đến đó, dáng vẻ của hắn cũng trở nên lười biếng và vui vẻ hơn vài phần.

 

Nhưng mà, vui thì vui, công việc vẫn phải tiếp tục.

 

Phong Cảnh Thần tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhấn vào mục 【Chờ xét xử】.

 

Giao diện thay đổi, hiện ra một danh sách ghi tên người.

 

Tổng cộng có sáu mươi ba người.

 

Đây đều là tên của những hồn ma đã vào căn phòng phân loại tự động nhưng chưa được thẩm tra.

 

Chỉ cần nhấn vào tên là có thể thấy được cuộc đời của hồn ma đó được ghi lại trong Sổ Sinh Tử.

 

Phong Cảnh Thần tiện tay nhấn vào cái tên đầu tiên, rồi triệu hồi Sổ Sinh Tử ra để đối chiếu.

 

Không có bất kỳ sai sót nào.

 

Lúc này, khi giao diện trượt xuống cuối cùng, một dòng chữ đen lớn xuất hiện:

 

【Người này khi sống không công không tội, xử ở lại địa phủ chờ đầu thai, vào lại Nhân Đạo luân hồi.】

 

Bên dưới dòng chữ này còn có hai nút lệnh là 【Thông qua】 và 【Phúc thẩm】.

 

Đây chính là chức năng chủ yếu và cốt lõi nhất của Sổ Sinh Tử Điện Tử — xét xử sơ bộ thông minh!

 

Ứng dụng sẽ tính toán chính xác từng việc tốt xấu được ghi lại trên Sổ Sinh Tử để đưa ra ý kiến phán xét thông minh đối với hồn ma.

 

Với cả một tiểu thế giới lập trình làm nền tảng thuật toán, độ chính xác của hệ thống xét xử sơ bộ này không phải là thứ mà căn phòng phân loại nhỏ bé kia có thể so sánh được.

 

Kết quả phán xét này giống hệt như những gì Phong Cảnh Thần nghĩ.

 

Hắn quyết đoán nhấn nút 【Thông qua】.

 

Chỉ trong vài giây, một luồng kim quang công đức yếu ớt đã xuyên qua rào cản giữa địa phủ và nhân gian, đáp xuống người Phong Cảnh Thần.

 

Xét xử thành công!

 

Cùng lúc đó.

 

Tại địa phủ, một hồn ma vô tư đang gãi đầu bối rối.

 

Vừa rồi hắn có cảm giác như ai đó ghé vào tai hỏi hắn "Có phục không?".

 

Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền thuận miệng trả lời một câu "Phục, phục, phục".

 

Sau đó... hình như chẳng có gì xảy ra nữa?

 

Chậc, địa phủ này thật kỳ lạ.

 

Khắp nơi là núi rác không nói, đến quỷ như họ còn phải làm việc để kiếm cơm. Đúng là khổ quá mà~

 

Hồn ma nọ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục vùi đầu bới rác.

 

Ở một nơi khác.

 

Phong Cảnh Thần, thông qua Sổ Sinh Tử Điện Tử, rất nhanh đã xét xử xong hơn sáu mươi hồn ma còn lại.

 

Theo những luồng kim quang công đức không ngừng hiện lên.

 

Chỉ trong mười mấy phút, Phong Cảnh Thần đã hoàn thành công việc mà bình thường phải mất gần một canh giờ mới xong!

 

Trong đó, phần lớn thời gian là để chờ đợi phản hồi từ các hồn ma.

 

Hiệu suất cao như vậy, hệ thống phán xét thông minh này tuyệt đối chiếm công đầu bảng!

 

Phong Cảnh Thần không ngừng xem xét hệ thống này, đáy mắt lộ ra vẻ vô cùng hài lòng.

 

Có kết quả phán quyết sơ bộ để tham khảo.

 

Sau này khi xét xử, Phong Cảnh Thần chỉ cần phán đoán kết quả phán quyết thông minh này "có hợp lý hay không" là được, giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian suy nghĩ.

 

Còn những phán quyết không hợp lý sẽ bị chuyển sang mục phúc thẩm, lúc đó Phong Cảnh Thần có thể triệu hồi Sổ Sinh Tử để tự mình điền phán quyết mới.

 

Sổ Sinh Tử Điện Tử cũng sẽ dựa trên kết quả phúc thẩm của Phong Cảnh Thần để học hỏi và nâng cấp một cách thông minh, nâng cao độ chính xác của phán quyết.

 

Cứ như vậy, Phong Cảnh Thần không cần phải quay về địa phủ nữa.

 

Chỉ cần mang theo chiếc điện thoại này, hắn có thể tiến hành xét xử hiệu quả cao mọi lúc, mọi nơi!

 

Điều này nếu đặt ở địa phủ trước kia, e rằng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Cũng không biết Diêm Vương Ấn sau khi biết được sẽ gào thét đến mức nào.

 

Phong Cảnh Thần khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, rồi mở mục 【Đã xét xử】.

 

Danh sách trong mục này thì nhiều hơn hẳn. Tất cả hồn ma ở địa phủ đều được thu thập vào đây.

 

Vì vậy, Phong Cảnh Thần đã cố ý thêm vào chức năng lọc và tìm kiếm.

 

Có thể dựa vào giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, cấp độ tội nghiệt... của các hồn ma khi còn sống để nhanh chóng tìm ra người mình muốn.

 

Đồng tử Phong Cảnh Thần khẽ thay đổi, ở cột nghề nghiệp, anh bắt đầu lọc "lập trình viên".

 

Cuối cùng, chỉ có tên Mạnh Vinh Hưng xuất hiện trong danh sách.

 

Điều này khiến Phong Cảnh Thần không khỏi khẽ "ồ" lên một tiếng.

 

Xem ra, tỉ lệ tử vong của lập trình viên cũng không phóng đại như tin tức thường đưa.

 

Phong Cảnh Thần đăm chiêu thu lại ánh mắt, cuối cùng mở đến mục 【Chờ phúc thẩm】.

 

Bên trong đúng như dự đoán, trống không.

 

Đến đây, lần thử nghiệm vận hành đầu tiên của Sổ Sinh Tử Điện Tử xem như đã thành công viên mãn.

 

Phong Cảnh Thần xác nhận điều này và cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

 

Dù sao thì toàn bộ hệ thống lập trình này được sao chép trực tiếp từ các quy tắc của thế giới thực. Nếu dễ dàng xảy ra bug như vậy, thế giới thực đã sớm hỗn loạn rồi.

 

Có thể nói, hệ thống lập trình này chỉ cần bạn biết cách sử dụng, tỉ lệ xảy ra bug gần như bằng không.

 

Sau khi xác nhận không có sai sót, Phong Cảnh Thần đưa Sổ Sinh Tử về lại địa phủ rồi đóng ứng dụng.

 

Ngay lúc này, tiếng cửa phòng tắm phía sau đột nhiên vang lên, hơi nước ấm áp cũng theo đó lan ra.

 

Phong Cảnh Thần quay đầu nhìn lại.

 

Chỉ thấy Mộ Dung Kiều mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh sẫm bước ra.

 

Mái tóc đen dày tùy ý xõa tung, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng của cậu.

 

Trên bộ đồ ngủ còn có những sợi chỉ vàng thêu hình lông công, khiến cho bộ trang phục có kiểu dáng bình thường này lại thêm mấy phần quý phái.

 

"A Ngọc." Mộ Dung Kiều đi đến bên cạnh Phong Cảnh Thần.

 

Có lẽ do nhiệt độ nước tắm quá cao, hai má cậu ửng lên một vệt đỏ hồng. Kết hợp với đôi mắt hoa đào dịu dàng ẩn chứa ý cười, quả thật là sắc đẹp say lòng người.

 

Điều này khiến Phong Cảnh Thần cũng không khỏi thầm cảm thán trong lòng về vẻ ngoài của cậu.

 

Mộ Dung Kiều tò mò cúi người, nghiêng đầu nhìn về phía điện thoại của Phong Cảnh Thần: "A Ngọc, cậu vừa làm gì thế?"

 

Đuôi tóc cậu lướt qua mu bàn tay của Phong Cảnh Thần, khiến người ta cảm thấy hơi nhột.

 

Phong Cảnh Thần đã sớm giấu kỹ icon Sổ Sinh Tử, lúc này vô cùng bình tĩnh nói: "Không có gì, đang nghịch điện thoại thôi."

 

"Ra là A Ngọc cũng biết dùng điện thoại cơ à~" Đôi mắt hoa đào của Mộ Dung Kiều hơi nheo lại, nhìn thấu Phong Cảnh Thần đang nói cho qua chuyện.

 

Nhưng cậu cũng không vạch trần, ngược lại khẽ "ồ" lên một tiếng: "A Ngọc, cậu đổi điện thoại rồi à?"

 

Chiếc điện thoại mới tự chế của Phong Cảnh Thần thực ra không khác biệt nhiều so với cái cũ về ngoại hình, nhưng cũng không phải giống hệt.

 

Điều này không thể thoát khỏi mắt thần của Mộ Dung Kiều.

 

"Ừm. Tôi đi tắm đây." Phong Cảnh Thần không muốn nói nhiều, dù sao chiếc điện thoại này quá quý giá, hắn tạm thời không thể làm ra cái thứ hai để tặng Mộ Dung Kiều.

 

Mộ Dung Kiều cũng thức thời không hỏi thêm: "Vậy cậu đi nhanh đi, tôi chờ cậu~"

 

Phong Cảnh Thần: "Không cần đâu, cậu buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, tôi sẽ không làm phiền cậu đâu."

 

Mộ Dung Kiều: "..."

 

Cậu bất đắc dĩ thở dài.

 

A Ngọc đúng là đồ không hiểu phong tình mà.

 

Nửa giờ sau.

 

Đèn trong phòng đã tắt, Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều cùng nhau nằm trên giường.

 

Chiếc giường rộng hai mét, khoảng cách giữa hai người còn khá xa.

 

Sự im lặng bao trùm không khí, bầu không khí không hiểu sao... có chút kỳ lạ?

 

Phong Cảnh Thần bình tĩnh nhắm mắt lại.

 

Thế nhưng, hắn của thường ngày chỉ cần đặt lưng là ngủ, lúc này đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.

 

Cách đó không xa, một nguồn nhiệt vừa quen thuộc vừa xa lạ không ngừng truyền đến, ngang ngược thể hiện sự tồn tại của ai đó, khiến người ta muốn phớt lờ cũng khó.

 

Đây không phải là lần đầu tiên Phong Cảnh Thần ngủ chung giường với người khác.

 

Trước đây khi chưa có phòng riêng, hắn cũng ở nhờ nhà của những người dân trong làng, ngủ chung với những đứa trẻ khác.

 

Nhưng không hiểu vì sao, cảm giác có Mộ Dung Kiều nằm bên cạnh lại đặc biệt khác lạ. Thậm chí còn khiến người ta có chút... như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

 

Mười phút sau.

 

Phong Cảnh Thần đột ngột mở mắt, nhìn lên trần nhà có tạo hình phức tạp trong bóng tối.

 

"A Ngọc?" Giọng nói nghi hoặc của Mộ Dung Kiều truyền đến, "Không ngủ được à?"

 

Phong Cảnh Thần quay đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt sáng ngời của Mộ Dung Kiều.

 

Hắn suy nghĩ một chút, cũng không che giấu: "Không biết tại sao, không buồn ngủ."

 

"Vậy à." Mộ Dung Kiều bỗng nhiên nghiêng người qua, tiến lại gần hơn một chút, "Chúng ta trò chuyện một lát nhé?"

 

Phong Cảnh Thần nhìn dáng vẻ đầy hứng khởi của cậu: "Cậu không buồn ngủ à?"

 

Mộ Dung Kiều thấy hắn lúc này vẫn không quên quan tâm mình, nụ cười trên mặt càng thêm đậm: "Không buồn ngủ. Tôi mười ngày nửa tháng không ngủ cũng chẳng sao cả~"

 

Nói rồi, cậu lại tiến lại gần hơn, đến sát mép gối của mình.

 

Khoảng cách với Phong Cảnh Thần chỉ còn chưa đầy mười centimet.

 

Mộ Dung Kiều nhìn Phong Cảnh Thần hiếm khi không đeo kính, tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn rất nhiều.

 

Ấn tượng đầu tiên mà Phong Cảnh Thần thường mang lại cho người khác luôn là một chàng trai ngoan ngoãn, lịch sự.

 

Nhưng bây giờ khi tháo kính ra, đôi mắt phượng sắc bén không còn gì che giấu, người ta mới nhận ra được vẻ sắc bén nguy hiểm không thể che đậy trên người hắn.

 

Sự tương phản cực độ này, giống như một lưỡi dao sắc bén, thỉnh thoảng lại cứa một nhát vào tim người ta.

 

Vừa k*ch th*ch, vừa khiến tim đập loạn nhịp.

 

Đặc biệt là với một kẻ cuồng cái đẹp hạng nặng như Mộ Dung Kiều.

 

Con người Phong Cảnh Thần, bất kể là ngoại hình hay tính cách, đều điên cuồng tấn công vào sở thích của cậu.

 

Mộ Dung Kiều hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nhịp tim ngày càng vang dội của mình, mở đầu cuộc trò chuyện đêm khuya: "A Ngọc hồi đi học chắc được nhiều bạn nữ yêu thích lắm nhỉ?"

 

Phong Cảnh Thần chưa từng trò chuyện đêm khuya với ai như thế này, cũng cảm thấy mới mẻ. Hắn đáp rất nghiêm túc: "Cũng ổn."

 

Thực ra với vẻ ngoài học sinh gương mẫu của hắn, bất kể là ở trường hay trong làng, nhân duyên luôn rất tốt.

 

Chỉ là... muốn trở thành bạn bè thân thiết, đó lại là một vấn đề ở chiều không gian khác.

 

Mộ Dung Kiều xem phản ứng của Phong Cảnh Thần liền đoán được: "Vậy A Ngọc trước đây chắc chắn chưa từng yêu ai."

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn Mộ Dung Kiều: "Yêu đương, có thú vị không?"

 

Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

 

Bởi vì chưa từng có ai có thể khiến Phong Cảnh Thần cảm thấy thú vị hơn việc nghiên cứu những điều chưa biết.

 

Mộ Dung Kiều nhận được câu trả lời này, hứng thú dâng trào: "Nói vậy là, A Ngọc không hề ghét việc yêu đương?!"

 

Cậu trước đây vẫn luôn cho rằng, Phong Cảnh Thần là loại người sẽ phấn đấu cả đời cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học.

 

A Ngọc trong tưởng tượng của Mộ Dung Kiều: Yêu đương? Chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ nghiên cứu của tôi thôi!

 

Mà Phong Cảnh Thần trong thực tế lại đáp rất nghiêm túc: "Những thứ có thể làm tôi thấy thú vị, tôi đều muốn thử một chút."

 

"Vậy sao~" Mộ Dung Kiều trong lòng vui mừng khôn xiết, đồng thời đồng tử đăm chiêu khẽ thay đổi, "Vậy tôi phải nghiên cứu một chút mới được."

 

Phong Cảnh Thần: "?" Cậu nghiên cứu cái gì?

 

Mộ Dung Kiều lại không chịu tiếp tục chủ đề này nữa, liền hỏi ngược lại: "Đúng rồi A Ngọc, trước đây ở nhà cậu hình như không thấy dấu vết sinh hoạt của người thứ hai?"

 

"Ừm. Tôi ở một mình." Phong Cảnh Thần cũng không che giấu điều này.

 

Hắn biết điều Mộ Dung Kiều thực sự muốn hỏi là gì, vì vậy nói thẳng: "Bố mẹ tôi trước đây làm công ở Ninh Dương, tôi lớn lên ở nhà ông bà nội."

 

"Chín năm trước, ông bà nội tôi qua đời, bố mẹ tôi liền mất liên lạc."

 

Mộ Dung Kiều hơi sững lại.

 

Ngay lập tức, cậu bật ngồi dậy, kinh ngạc nói: "Mất liên lạc? Họ, họ không cần cậu nữa?!"

 

Nói xong, cậu nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng xua tay: "A Ngọc, tôi không có ý đó. Tôi nói sai rồi, cậu đừng để bụng."

 

Phong Cảnh Thần ngược lại rất thản nhiên: "Không sao."

 

Nếu đã nói ra, Phong Cảnh Thần liền tiếp tục: "Nếu dùng những từ ngữ thông thường, họ đúng là đã bỏ rơi tôi."

 

Lúc Phong Cảnh Thần nói những lời này, ngữ khí và thần sắc đều vô cùng bình thản. Trông như thể chỉ đang kể lại một sự thật không mấy liên quan.

 

Mộ Dung Kiều nghe vậy, không lập tức đáp lại, mà chỉ cẩn thận nhìn Phong Cảnh Thần.

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn cậu: "Không sao, tôi không buồn."

 

Gần như từ khi Phong Cảnh Thần bắt đầu có nhận thức, hắn đã tự nhiên lĩnh hội được một đạo lý: Không ai sinh ra đã phải có trách nhiệm với người khác.

 

Cái gọi là bỏ rơi cũng được, mất liên lạc cũng hay.

 

Trong mắt Phong Cảnh Thần, sự ra đi của bố mẹ là lựa chọn của họ. Còn việc hắn phải sống tiếp một mình như thế nào mới là nhiệm vụ của chính hắn.

 

Mộ Dung Kiều nhìn một Phong Cảnh Thần thản nhiên như vậy, vẻ mặt hoàn toàn thu lại.

 

Cậu im lặng vài giây, đáy mắt dâng lên một nỗi đau lòng đồng cảm.

 

Bỗng nhiên.

 

Mộ Dung Kiều cúi người, ôm chầm lấy Phong Cảnh Thần: "Không sao. Họ đi, là tổn thất của chính họ."

 

Mộ Dung Kiều dụi mạnh vào vai và cổ Phong Cảnh Thần, cất tiếng hô tự đáy lòng: "A Ngọc của chúng ta, là người giỏi nhất trên đời!!"

 

Phong Cảnh Thần nghe cậu nói với tình cảm chân thật mà khoa trương như vậy, không khỏi cười khẽ: "Thật ra cũng không có gì. Đều qua cả rồi."

 

Hắn xưa nay không phải là người thích lưu luyến quá khứ, dừng lại ở hiện tại. Việc không ngừng theo đuổi những điều chưa biết và ngày mai mới là định mệnh vĩnh hằng của hắn.

 

Mộ Dung Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Phong Cảnh Thần.

 

Trong bóng tối, một nửa đường nét ngũ quan của Phong Cảnh Thần hoàn toàn chìm vào bóng đêm.

 

Thế nhưng, chàng trai trẻ trước mắt lại không hề khiến người ta cảm nhận được chút cảm xúc tiêu cực nào. Ngược lại, cậu tràn đầy khí thế vươn lên không ngừng.

 

Đúng như chính cậu đã nói, quá khứ đều đã qua rồi.

 

Mộ Dung Kiều nhìn một Phong Cảnh Thần như vậy, trái tim không kìm được mà đập rộn lên.

 

Ánh sáng của ý chí tiến thủ, vĩnh viễn là sự tồn tại hấp dẫn người ta nhất.

 

Mộ Dung Kiều khẽ cụp mắt, hít sâu để che giấu sự rung động của mình.

 

Sau đó, sự nghi hoặc mới ùa lên trong đầu.

 

Mộ Dung Kiều hoàn toàn không thể hiểu nổi: "A Ngọc, cậu có biết tại sao họ lại rời đi không? A Ngọc lúc nhỏ chắc chắn trông rất đáng yêu mà?"

 

Tại sao lại có cha mẹ nhẫn tâm như vậy, bỏ rơi một đứa con trai đáng yêu đến thế?!

 

"Ừm..." Phong Cảnh Thần thực ra chưa từng kể chuyện này với ai, hắn sắp xếp lại lời lẽ một chút, "Vì lúc nhỏ, tôi hay suy nghĩ về rất, rất nhiều vấn đề."

 

Có lẽ Phong Cảnh Thần từ khi mới sinh ra đã khác biệt với người khác.

 

Những đứa trẻ khác trong giai đoạn bi bô tập nói, rất nhanh đã học được cách gọi ba mẹ.

 

Còn Phong Cảnh Thần lại suy nghĩ: Ba mẹ là gì? Tại sao phải gọi họ như vậy?

 

Đợi đến khi Phong Cảnh Thần lớn hơn một chút.

 

Hắn sẽ thất thần nhìn chằm chằm một bụi cỏ nhỏ, suy nghĩ cỏ nhỏ lớn lên như thế nào? Mối quan hệ giữa cỏ nhỏ và cây to là gì? Tại sao con kiến có thể bò trên cỏ nhỏ, còn người thì không?

 

Cứ như thế, những suy nghĩ thiên mã hành không, hoàn toàn không thể kiểm soát.

 

Mà những vấn đề này đối với một đứa trẻ mà nói, thật sự quá phức tạp.

 

Dù Phong Cảnh Thần có thông minh thiên bẩm đến đâu, cũng phải suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra một câu trả lời không biết có chính xác hay không.

 

Kết quả là, một đứa trẻ như vậy trong mắt người khác, tự nhiên trở thành một đứa trẻ phản ứng chậm chạp, ngốc nghếch.

 

Hơn nữa, sau khi Phong Cảnh Thần đi học, đối với những kiến thức mà giáo viên truyền thụ, hắn càng thích tiến hành những suy nghĩ rất sâu.

 

Dẫn đến việc khi làm bài tập và thi cử, hắn luôn thích nghĩ vấn đề một cách cực kỳ phức tạp, câu trả lời viết ra thường khác một trời một vực với đáp án chuẩn.

 

Không thể tránh khỏi, kết quả thi cuối cùng lại càng chứng minh cho kết luận Phong Cảnh Thần là một đứa trẻ ngốc.

 

Kết quả là... cặp cha mẹ kia đã bỏ đi.

 

Họ không muốn đứa con này, một đứa trẻ có thể cả đời này cũng không thể lớn lên bình thường.

 

Phong Cảnh Thần thực ra rất có thể hiểu được lựa chọn của họ, dù trong đó có quá nhiều hiểu lầm.

 

Mộ Dung Kiều nghe xong lời giải thích hời hợt, không hề mang chút cảm xúc cá nhân nào của Phong Cảnh Thần, lại một lần nữa rơi vào im lặng.

 

Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

 

Tiểu A Ngọc lúc còn nhỏ khi đối mặt với sự chê bai của mọi người, cùng với việc hoàn toàn mất đi người nuôi dưỡng. Đã trải qua bao nhiêu gian khổ, mới có thể từng bước trưởng thành đến ngày hôm nay.

 

Mộ Dung Kiều từ từ vùi sâu mặt vào vai và cổ Phong Cảnh Thần, ôm chặt lấy hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào: "A Ngọc của chúng ta, là người giỏi nhất trên đời!"

 

Phong Cảnh Thần có thể trong hoàn cảnh như vậy mà trưởng thành, ưu tú hơn không biết bao nhiêu lần so với bạn bè cùng lứa.

 

Không cần sự công nhận của bất kỳ ai, bản thân hắn đã là một người vô cùng, vô cùng ưu tú!

 

Ngay cả Mộ Dung Kiều cũng không ngại thừa nhận, nếu là cậu trong hoàn cảnh đó, tuyệt đối không thể nào làm được đến mức này!

 

Phong Cảnh Thần nghe giọng Mộ Dung Kiều, dường như còn cảm động hơn cả bản thân hắn, đáy mắt không khỏi lóe lên vài tia cười.

 

Suy nghĩ một chút, hắn cũng thử ôm đáp lại Mộ Dung Kiều.

 

Tư thế thân mật như vậy, thật mới mẻ.

 

Mà lại bất ngờ khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

 

Phảng phất như thật sự có thể từ hơi ấm của người khác mà cảm nhận được sức mạnh vô tận.

 

Phong Cảnh Thần cảm thấy, hắn có chút thích những cái ôm.

 

Trong bóng tối, hai người không ai nói gì thêm, chỉ yên tĩnh tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng này.

 

Cũng không biết đã qua bao lâu.

 

Mộ Dung Kiều bỗng buồn bã cất lên một câu: "Thật ra, tôi cũng vậy."

 

Phong Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng chỉ có thể thấy một cái gáy tròn trịa.

 

Giọng Mộ Dung Kiều có chút trầm thấp: "Vào năm mẹ tôi mang thai tôi, Mộ Dung gia bị người ta nhắm đến. Rất nhiều tà thiên sư đã giáng rất nhiều loại nguyền rủa lên gia đình chúng tôi."

 

"Năm đó, không chỉ việc kinh doanh của Mộ Dung gia bị cướp đoạt, mà còn có rất nhiều người trong gia đình gặp phải đủ loại 'tai nạn bất ngờ'. Có người may mắn giữ được mạng, nhưng cũng có rất nhiều người..."

 

Khu biệt thự của nhà Mộ Dung, tổng cộng có 102 tòa, được xây dựng dựa trên số lượng thành viên của Mộ Dung gia lúc bấy giờ.

 

Mà bây giờ, chỉ còn 13 tòa biệt thự có chủ.

 

Mười phần không còn một.

 

Hành vi mưu tài sát hại tính mệnh độc ác như vậy của các tà thiên sư đã nhanh chóng kinh động đến Tử Tiêu Đạo Cung trấn giữ phía nam.

 

Mộ Dung Kiều: "Sư phụ và sư thúc của tôi phụng mệnh xuống núi trừ ma. Chỉ là họ đã đến chậm một bước, lúc đó ba mẹ tôi đã gặp 'tai nạn xe cộ', không thể cứu về được. Chỉ để lại một mình tôi trong bụng mẹ."

 

Sau đó, hai sư huynh đệ Nam Kiều đã mổ lấy thai, cứu Mộ Dung Kiều ra.

 

Sư phụ của Mộ Dung Kiều thấy đứa bé này căn cốt thanh kỳ, liền mang cậu về núi, nhận làm đệ tử.

 

Lúc Mộ Dung Kiều kể lại đoạn quá khứ này, cũng muốn được nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng giống Phong Cảnh Thần.

 

Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

 

Phong Cảnh Thần nghe giọng nói ngày càng nặng nề của Mộ Dung Kiều, gần như có thể tưởng tượng được đôi mắt vốn nên rực rỡ động lòng người kia, lúc này nhất định đang bị nỗi bi thương không nói nên lời che lấp.

 

Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, không hiểu vì sao, trong lòng Phong Cảnh Thần có chút đau buồn.

 

Hắn theo bản năng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Mộ Dung Kiều: "Đừng buồn."

 

"Ừm." Mộ Dung Kiều dụi vào người Phong Cảnh Thần, nhưng hơi thở vẫn cứ ủ rũ.

 

Chuyện cũ này, Mộ Dung Kiều chưa bao giờ nhắc đến với bất kỳ ai.

 

Sự việc đã qua nhiều năm như vậy, Mộ Dung Kiều mỗi ngày đều sống vui vẻ, ngay cả chính cậu cũng cho rằng, mọi chuyện đều đã qua rồi.

 

Nhưng hôm nay khi nói ra, Mộ Dung Kiều mới phát hiện... không qua được.

 

Mối thù sâu như biển máu, sự sinh ly tử biệt đẫm máu và nước mắt như vậy, làm sao có thể dễ dàng trôi qua được?!

 

Thế nhưng, kẻ thù năm đó đã toàn bộ phải đền tội.

 

Bất kể là tà thiên sư trong giới huyền môn, hay những kẻ tiểu nhân hiểm ác trong thế tục, tất cả đều đã nhận được sự trừng phạt thích đáng trước khi Mộ Dung Kiều hiểu chuyện.

 

Điều này càng khiến cho mối hận của Mộ Dung Kiều không có chỗ phát tiết, đồng thời cũng có chút... tủi thân.

 

Nói cho cùng, Mộ Dung Kiều năm nay cũng chỉ mới 18 tuổi. Dù là thiên tài, cũng vẫn là một thiếu niên.

 

Những cảm xúc phức tạp như vậy, 18 năm cuộc đời ngắn ngủi làm sao có thể tiêu hóa hết được?

 

Cậu cứ dụi vào vai gáy Phong Cảnh Thần, im lặng không nói.

 

Phong Cảnh Thần nhìn Mộ Dung Kiều như vậy, trong lòng khẽ thở dài, cũng không nói thêm những lời an ủi vô dụng nữa. Chỉ vỗ về nhẹ nhàng lên lưng cậu.

 

Lại là một khoảng im lặng kéo dài.

 

Lâu đến nỗi tiếng hót của chim dạ oanh bên ngoài cũng đã mệt mỏi.

 

Bỗng nhiên, Mộ Dung Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Phong Cảnh Thần.

 

Tâm trạng của cậu dường như đã ổn định lại.

 

Chỉ là thiếu đi vẻ hoạt bát thường ngày, thậm chí còn có thêm vài phần cẩn trọng: "A Ngọc. Bây giờ chúng ta, là bạn tốt nhất của nhau rồi phải không?"

 

Phong Cảnh Thần nghiêm túc suy nghĩ nửa giây, mới khẳng định đáp lại một tiếng "Ừm".

 

Hẳn là sẽ không có người thứ hai nào có thể giống như Mộ Dung Kiều, đường đột không báo trước mà lại khiến người ta vui mừng khi xông vào thế giới của hắn.

 

Mộ Dung Kiều nhận được câu trả lời này, sắc mặt trong nháy mắt từ u ám chuyển sang tươi sáng: "Tuyệt quá!"

 

Cậu vừa như vui mừng, lại vừa như ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ôm chặt lấy Phong Cảnh Thần: "A Ngọc cậu hứa rồi nhé, bạn thân nhất chỉ có thể có một người thôi. Chỉ có mình tôi thôi!"

 

Phong Cảnh Thần cũng cho là vậy: "Được."

 

"A Ngọc..." Mộ Dung Kiều vùi sâu mặt vào vai gáy Phong Cảnh Thần, hiện tại không rõ là vui mừng, hay là... một cảm xúc khác.

 

Hai người ôm chặt lấy nhau, ăn ý không nói gì thêm.

 

Rất nhanh.

 

Hai người vốn khó ngủ, lại cứ như vậy ôm nhau, chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

 

Cùng lúc đó.

 

Kinh thành về đêm vẫn còn xa hoa trụy lạc, nhưng trong nhiều con hẻm tối tăm, tội ác đã bắt đầu nảy mầm.

 

Đào Hiểu Sướng chân trần không biết đã chạy bao lâu trong đêm đen.

 

Cuối cùng, áo quần xộc xệch, dáng vẻ vô cùng thê thảm, cô loạng choạng bước vào một con hẻm tối tăm.

Bình Luận (0)
Comment