Phong Cảnh Thần nhíu mày: "Cô nói đi."
Ôn Hân Nghiên rũ mắt xuống, dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó: "Sau khi tôi giết gã tra nam đó, tôi vẫn cứ lẩn quẩn quanh nhà ba mẹ. Nhưng một tháng trước, đột nhiên có một vị thiên sư xuất hiện và bắt lấy tôi!"
"Tôi vốn tưởng ông ta muốn tiêu diệt mình. Nào ngờ, ông ta lại đặt một đạo cấm chế vào hồn thể của tôi, khống chế tôi làm việc ác cho ông ta! Chính ông ta đã sai tôi đi giết cậu bé mập đó!"
Ánh mắt Phong Cảnh Thần chợt trở nên sắc lạnh.
Nhưng hắn không hề hoảng loạn vì tin tức này, vẫn bình tĩnh hỏi: "Vị thiên sư đó là người thế nào? Tên gì, trông ra sao, và hiện đang ở đâu?"
Ôn Hân Nghiên ngập ngừng: "... Ờm."
Cô ấy cứng họng.
Rồi có chút không chắc chắn nói: "Là đàn ông, cao khoảng một mét tám. Giọng nói rất khàn, nghe không ra tuổi tác..."
Sau đó, không có sau đó nữa.
Cô là một con rối bị thiên sư bắt giữ, dĩ nhiên ông ta sẽ không tự giới thiệu về mình.
Thậm chí khi phái Ôn Hân Nghiên ra ngoài làm việc ác, vị thiên sư kia cũng chỉ niệm chú ra lệnh từ xa chứ không hề trực tiếp giao tiếp với cô.
Phong Cảnh Thần suy tư: "Cô có biết, ông ta chỉ bắt một mình cô, hay là đã bắt rất nhiều quỷ hồn khác không?"
Ôn Hân Nghiên nhíu mày, cố gắng nhớ lại: "Chắc là bắt được rất nhiều. Sau khi bị bắt, tôi bị nhốt vào trong một cái bình nhỏ. Trước khi đi làm nhiệm vụ, tôi thấy trên bàn của ông ta bày rất, rất nhiều bình nhỏ!"
Còn bên trong những chiếc bình đó có giam giữ các quỷ hồn giống cô hay không, thì cô không tài nào biết được.
Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ngoài những điều đó ra, còn thông tin nào hữu ích nữa không? Ví dụ như căn phòng của ông ta trông thế nào, ở khoảng vị trí nào?"
Ôn Hân Nghiên trầm tư vài giây: "Căn phòng đó... hình như là một mật thất. Không có cửa sổ, không có cửa ra vào, chỉ đặt một cái bàn làm tế đàn và một cái bồ đoàn. Ngoài ra không còn gì khác."
"Còn về vị trí..." Ôn Hân Nghiên tập trung hồi tưởng một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn phải bất lực lắc đầu, "Sau khi nhận lệnh, tôi gần như chỉ chớp mắt một cái đã ở bên cạnh cậu bé mập đó, tôi cũng không biết mình đến từ đâu."
Diêm Vương Ấn khẽ "ồ" lên một tiếng: "Nói như vậy, vị thiên sư kia hoặc là pháp lực rất cao, hoặc là chắc chắn ở rất gần trường học của chúng ta!"
Cho dù là quỷ, cũng không thể bỏ qua khoảng cách vật lý mà dễ dàng dịch chuyển tức thời được!
Ánh mắt Phong Cảnh Thần hơi thay đổi, hắn quay sang nhìn Diêm Vương Ấn: "Những chuyện này, Sổ Sinh Tử không hề ghi lại."
Diêm Vương Ấn cũng thấy rất lạ: "Ta chưa từng nghe nói có chuyện như vậy, lẽ nào Sổ Sinh Tử có vấn đề?"
Phong Cảnh Thần nhìn Sổ Sinh Tử chỉ có một trang giấy mỏng: "..."
Rõ ràng, không cần nghĩ cũng biết là Sổ Sinh Tử có vấn đề.
Đã vậy, Phong Cảnh Thần cũng tạm thời không nghĩ nhiều nữa.
Hắn giơ tay bổ sung một câu vào Sổ Sinh Tử, rồi nói với Ôn Hân Nghiên: "Nếu công và tội trên Sổ Sinh Tử ghi chép không rõ ràng, vậy tạm thời cứ phán quyết như vậy. Đợi sau này những gì cô trải qua được bổ sung đầy đủ, ta sẽ đánh giá lại công tội của cô sau. Cô có ý kiến gì không?"
Ôn Hân Nghiên ngơ ngác nhìn Phong Cảnh Thần: "Vậy... việc tôi báo cáo vừa rồi có được tính là lập công không ạ?"
Phong Cảnh Thần cụp mắt nhìn cô: "Cô muốn gì?"
"Tôi..." Ôn Hân Nghiên cúi đầu, giọng nói mang theo vài phần ai oán sầu thảm, "Tôi muốn báo mộng cho ba mẹ tôi, có được không ạ?"
Cô đã có mắt như mù, nhận lầm người, hại cha mẹ già trong nhà phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Dù kẻ thủ ác đã bị cô g**t ch*t, nhưng ngoài oán hận ra, trong lòng cô còn có cả sự hối hận và tự trách vô bờ.
Trong hai tháng lẩn quẩn gần nhà, cô đã trơ mắt nhìn cha mẹ vốn khỏe mạnh lại ngày một héo hon, gầy trơ cả xương cốt.
Rõ ràng chưa đến 50 tuổi, mà trông họ cứ như đã nửa bước chân vào quan tài.
Ôn Hân Nghiên bây giờ không còn mong ước gì khác, chỉ muốn cha mẹ mình nghĩ thoáng hơn một chút, giữ gìn sức khỏe.
Trong mắt Phong Cảnh Thần loé lên một tia hiếu kỳ: "Ra là quỷ thật sự có thể báo mộng cho người sống? Làm thế nào vậy?"
Vẻ mặt Ôn Hân Nghiên hơi khựng lại: "Ờm... nói thế nào nhỉ. Ừm, chính là..."
Cô ấp úng, vò đầu bứt tai một lúc lâu.
Nhưng thật sự không nghĩ ra được từ ngữ nào thích hợp, đành nản lòng: "Ai, tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa..."
Kỹ năng báo mộng này là thứ mà mỗi quỷ hồn sinh ra đã có.
Giống như con người biết đi thẳng vậy.
Nhưng nếu bạn hỏi một người bình thường xem họ đi lại như thế nào, thì có lẽ phần lớn đều không thể giải thích rõ ràng được.
Ôn Hân Nghiên trả lời xong, không khỏi cẩn thận liếc nhìn Phong Cảnh Thần. Cô không biết câu trả lời này của mình có làm chàng trai trẻ này nổi giận không...
Chẳng hiểu sao, Phong Cảnh Thần rõ ràng có tướng mạo ngoan ngoãn, lại còn đeo một cặp kính, trông hệt như một học sinh gương mẫu. Thế nhưng Ôn Hân Nghiên lại có chút sợ hắn.
Phong Cảnh Thần tất nhiên không hề tức giận: "Vậy đến lúc đó, cô cứ thi triển cho ta xem là được."
Ôn Hân Nghiên mừng rỡ: "Ngài đồng ý ạ?!"
Phong Cảnh Thần: "Ừm."
Yêu cầu này không hề quá đáng, hơn nữa hắn cũng muốn xem cái gọi là báo mộng rốt cuộc là như thế nào. Dĩ nhiên hắn sẽ không từ chối.
Được chấp thuận, khuôn mặt trắng bệch của Ôn Hân Nghiên vì vui mừng mà như có lại vài phần huyết sắc: "Cảm ơn, cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài..."
"Không cần khách sáo." Phong Cảnh Thần lại nhìn vào Sổ Sinh Tử.
Bên dưới phán quyết mà hắn vừa viết, vẫn còn một khoảng trống dành cho quỷ hồn ký tên đồng ý.
Vì thế hắn lại trịnh trọng hỏi, "Ôn Hân Nghiên, cô có đồng ý với phán quyết này không?"
Ôn Hân Nghiên vội vàng gật đầu lia lịa: "Đồng ý, tôi đồng ý!"
Cô vừa dứt lời.
Bỗng nhiên, một luồng kim quang nhỏ như sợi tóc từ trên trời giáng xuống, lập tức nhập vào cơ thể Phong Cảnh Thần!
Trong khoảnh khắc, Phong Cảnh Thần cảm nhận được một sự thư thái và ấm áp chưa từng có. Sự mệt mỏi tích tụ trong người tan biến sạch sẽ, đầu óc cũng trở nên minh mẫn lạ thường.
Và Sổ Sinh Tử trong tay hắn, dưới ánh kim quang, đã sinh ra trang giấy vàng trống thứ hai!
Ngay sau đó, cả hai trang giấy vàng đồng thời tan biến.
Giống như lúc xuất hiện, vô số điểm sáng vàng rực tựa pháo hoa tàn lụi, biến mất vào không trung.
Nhưng Phong Cảnh Thần không hề vội vã.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, mình có thể triệu hồi Sổ Sinh Tử ra bất cứ lúc nào, giống như vừa rồi.
Còn Diêm Vương Ấn ở bên cạnh chứng kiến cảnh này, toàn bộ cái ấn đều ngây dại.
Vài giây sau, một tiếng hét kinh hãi đột nhiên vang vọng khắp địa phủ: "Trời đất ơi!! Công đức kim quang?!!"
Phong Cảnh Thần quay đầu nhìn nó: "Công đức kim quang?"
Diêm Vương Ấn kích động bay tới đậu trên vai Phong Cảnh Thần, giọng nói cũng run rẩy: "A a a, là công đức kim quang đó!! Đây chính là đại bảo bối đó! Chỉ cần một chút thôi cũng có thể nâng cao tu vi, tư chất. Nhiều hơn một chút nữa, còn có thể lập tức thành thần, thành Phật!"
"Ngươi vậy mà lại có được công đức kim quang!! Trời ạ! Năm xưa toàn bộ thần, quỷ, người trong tam giới, vì cái thứ này mà vắt óc suy nghĩ, nỗ lực biết bao nhiêu, mà ngay cả một tia sáng vàng cũng chẳng thấy đâu!"
Phong Cảnh Thần nhíu mày: "Vậy nó tương đương với kinh nghiệm tăng cấp trong game à?"
"Dĩ nhiên không phải!" Diêm Vương Ấn phấn khích không thôi, "Ngoài việc tăng cấp, tác dụng của công đức kim quang còn lớn lắm! Gặp nguy hiểm có thể bảo mệnh, gây ra tội nghiệt có thể trung hòa, cho dù là đi ngược lại ý trời, cũng chết muộn hơn người khác một chút!"
"Còn nữa còn nữa, vừa rồi Sổ Sinh Tử không phải đã phục hồi được một trang sao? Chỉ cần chúng ta thu thập đủ công đức kim quang, nói không chừng còn có thể khôi phục toàn bộ địa phủ lại như cũ đó!!"
Diêm Vương Ấn kích động vỗ mạnh vào vai Phong Cảnh Thần: "Tóm lại, ngươi tuyệt đối đừng coi thường chút công đức kim quang này!"
"Năm xưa ngay cả các Diêm Vương khác dù cẩn trọng mấy vạn năm, cũng chưa chắc có được một tia!"
Trong mắt Phong Cảnh Thần loé lên một tia suy tư: "Vậy ra, công đức kim quang tương đương với một mã gian lận vạn năng trong game."
Thiết lập này, hình như rất giống với những gì hắn từng đọc trong truyện mạng? Là trùng hợp sao?
Diêm Vương Ấn: "...?"
Nó còn muốn sửa lại cái tư tưởng kỳ quái của Phong Cảnh Thần.
Thì Phong Cảnh Thần đã ngắt lời nó: "Vậy luồng công đức kim quang vừa rồi, từ đâu mà có?"
Nói đến đây, tâm trạng kích động của Diêm Vương Ấn không khỏi nguội đi vài phần.
Giọng điệu cũng trầm xuống một chút: "Hẳn là vì hiện tại nhân gian đang đối mặt với đại nạn. Địa phủ mỗi lần hoàn thiện được một phần, thì có thể giảm bớt đại nạn đi một phần."
"Vừa rồi ngươi thẩm phán quỷ hồn đầu tiên của địa phủ, đó là một đại công đức mang tính khai sáng, cho nên mới có công đức kim quang giáng xuống. Sau này, chắc sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu. Haizz..."
Nói xong, Diêm Vương Ấn cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Một tia công đức kim quang nghe thì có vẻ ghê gớm, nhưng đối mặt với kiếp nạn hiện tại, cũng chỉ như muối bỏ biển.
Phong Cảnh Thần nhìn Diêm Vương Ấn đột nhiên trầm xuống.
Trong đầu hắn bỗng lóe lên một câu: Cái Ấn nhỏ này lúc đáng tin, cũng ra dáng phết.
Hắn khẽ cười, véo nhẹ Diêm Vương Ấn: "Đừng lo."
Diêm Vương Ấn theo bản năng phản bác: "Ta mới không lo lắng đâu~"
Phong Cảnh Thần không vạch trần nó, quay đầu nhìn về phía Ôn Hân Nghiên.
Ôn Hân Nghiên lúc này đang ở trong trạng thái vừa mờ mịt vừa hóng chuyện.
Bị Phong Cảnh Thần nhìn như vậy, cô lập tức giật nảy mình. Vội vàng chỉnh lại vạt áo, không dám có nửa điểm suy nghĩ lung tung!
Giọng điệu của Phong Cảnh Thần ngược lại rất ôn hòa: "Báo mộng phải đợi họ ngủ rồi mới dùng được đúng không?"
Ôn Hân Nghiên: "Vâng."
"Vậy bây giờ còn sớm. Cô cứ làm việc trước đi." Phong Cảnh Thần chỉ vào ngọn núi rác khổng lồ bên cạnh, "Mục tiêu của chúng ta bây giờ, chính là dọn sạch ngọn núi này."
"Cô bắt đầu từ chân núi bên này trước, đào đất bùn ra, cứ để tạm ra một khu đất trống. Các loại rác khác trong bùn đất cũng phải phân loại cho gọn gàng. Làm được không?"
Ôn Hân Nghiên nhìn ngọn núi rác khổng lồ, cũng nhận ra đất ở đây khá tơi xốp, đào không khó lắm. Vì vậy cô ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Dạ được."
Cô đứng dậy, Phược Hồn Sách tự động rời khỏi người cô.
Phược Hồn Sách chỉ có thể trói buộc Ác Hồn, oán niệm của Ôn Hân Nghiên bây giờ đã tan biến, cô đã là một quỷ hồn bình thường, không còn nằm trong phạm vi khống chế của Phược Hồn Sách nữa.
Phong Cảnh Thần tiến lên nhặt Phược Hồn Sách lên.
Sợi dây thừng vốn thuần trắng, bây giờ đã đen một nửa.
Nhưng hắn cũng không để ý, lại cuộn Phược Hồn Sách lại bỏ vào túi, rồi nói với Ôn Hân Nghiên: "Vậy cô cố gắng làm việc nhé, tối ta lại đến."
Chuyện về vị thiên sư kỳ quái kia, hắn phải nhắc nhở Mộ Dung Sầm một chút.
Ôn Hân Nghiên khẽ gật đầu, quay người bắt đầu đào đất.
Phong Cảnh Thần quan sát một lúc, phát hiện Ôn Hân Nghiên quả thực không có vấn đề gì.
Cô không chỉ tận dụng chiếc quần dài của mình làm công cụ vận chuyển, mà còn rất thông minh chọn một khu đất trống có diện tích và lộ trình hợp lý.
Phong diêm vương tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của người công nhân đầu tiên của mình.
Lúc này hắn mới quay đầu nói với Diêm Vương Ấn: "Tiểu Ấn, chúng ta về thôi."
"Được thôi~"
Diêm Vương Ấn vừa dứt lời, không gian và thời gian lại một lần nữa thay đổi.
Luồng hơi nóng của dương gian ập đến, trong nháy mắt gột rửa đi âm khí lạnh lẽo trên người Phong Cảnh Thần.
Hắn nhìn đồng hồ, phát hiện đã bảy giờ tối.
Phong Cảnh Thần qua cửa sổ, nhìn ra hành lang bên ngoài đã có chút yên tĩnh, và những mảng tối do các tòa nhà đổ bóng xuống.
Ánh mắt hắn khẽ động: "Tốc độ thời gian ở địa phủ và nhân gian là như nhau à?"
Diêm Vương Ấn: "Đương nhiên rồi~"
Phong Cảnh Thần nhìn ánh tà dương sắp lặn ngoài cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong một tiếng ngắn ngủi vừa qua, đáy mắt ánh lên một tia sáng còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Thế giới mới này... thật thú vị.
Thật muốn nhanh chóng tự tay mình, từng chút một, vén màn những bí ẩn chưa có lời giải đáp bên trong.
Phong Cảnh Thần đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diêm Vương Ấn.
Diêm Vương Ấn nhìn thấy vẻ mặt không thể chờ đợi, lại còn lấp lánh mấy phần "hung quang tham lam" của hắn.
Trong đầu nó bỗng hiện lên hình ảnh của một kẻ đáng sợ nào đó.
Toàn thân cái ấn bỗng run lên!
Nó "oa" một tiếng suýt khóc: "Đừng, đừng ăn ta mà!!"