Vấn đề tiền bạc, nói đơn giản chỉ gói gọn trong bốn chữ: tăng thu, giảm chi.
Tình hình của Địa Phủ hiện tại, muốn tăng thu quả thật có chút phiền phức, rất nhiều kế hoạch kiếm tiền cần đến vài tháng mới thực hiện được.
Về phần giảm chi...
Phong Cảnh Thần nhớ lại sổ sách mà hai vị kế toán đã giao.
Hiện tại, hai khoản chi lớn nhất cho điểm giao dịch đa chiều chính là mua Uẩn Âm Đan và các vật liệu nghiên cứu của chính Phong Cảnh Thần.
Kinh phí nghiên cứu tuyệt đối không thể cắt giảm!
Vậy thì, Uẩn Âm Đan...
Đôi mắt Phong Cảnh Thần khẽ đảo, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.
Nếu kế hoạch này tiến triển thuận lợi, nói không chừng còn có thể giải quyết luôn cả vấn đề tăng thu! Một mũi tên trúng hai đích!
Đã quyết định, Phong Cảnh Thần lập tức bắt tay vào việc.
Chẳng mấy chốc.
Những bản vẽ chi chít hình ảnh và công thức tính toán tuôn ra dưới tay Phong Cảnh Thần, từng kế hoạch chấn hưng Địa Phủ dần dần thành hình.
Mãi cho đến khi bình minh ló dạng, động tác của Phong Cảnh Thần mới dừng lại.
Vừa đúng lúc này.
Mộ Dung Kiều từ phòng ngủ đi ra, uể oải vươn vai: "A Ngọc, bọn tớ đã báo cáo hết tất cả các địa điểm trong trung tâm nhiệm vụ cho Chưởng môn rồi."
Hắn bước đến trước mặt Phong Cảnh Thần, cười gian xảo: "Chưởng môn nói sẽ lập tức sắp xếp nhân lực đi bắt. Đến lúc đó, họ sẽ giao hết ác quỷ bắt được cho chúng ta để cày cấp cho Vô Thường Sống Thụ Lục đó~"
Phong Cảnh Thần: "..."
Hay thật, dám công khai có ý định bòn rút của Địa Phủ ngay trước mặt Diêm Vương.
Phong Cảnh Thần cười khẽ: "Được thôi, nhưng bên Địa Phủ chưa chắc đã công nhận đâu nhé."
Cứ chuẩn bị sẵn đường lui trước, nếu họ không kiếm chác quá đà thì tạm thời sẽ không vá lỗ hổng này.
Dù sao, có thêm vài Vô Thường Sống cũng lợi nhiều hơn hại cho Địa Phủ.
Mộ Dung Kiều nghe ra được ẩn ý của Phong Cảnh Thần, cười đầy ẩn ý: "Yên tâm! Tớ sẽ 'nói chuyện' phải quấy với họ."
Nói xong chuyện chính.
Mộ Dung Kiều cúi xuống, tựa cằm lên vai Phong Cảnh Thần, mời mọc: "A Ngọc, chúng ta cùng đi ăn sáng nhé?"
Phong Cảnh Thần vừa định đồng ý.
Điện thoại của cả hai đột nhiên cùng vang lên tiếng chuông dồn dập!
Là Yến Tư Diệu đã bắt đầu một cuộc gọi trong nhóm chat.
Mộ Dung Kiều nhanh tay bấm nghe.
Liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân vội vã, và giọng của Yến Tư Diệu: "Mộ Dung, bọn tớ vừa phát hiện manh mối quan trọng của vụ án, các cậu mau ra đây!"
Thân phận Vô Thường Sống của cậu ta và Tả Chiêu vẫn chưa bị lộ, tối qua không cần báo cáo tình hình với sư môn, nên đã chuyên tâm nghiên cứu các manh mối có thể liên quan đến vụ án.
Quả nhiên đã giúp họ tìm ra được đầu mối!
Sắc mặt Mộ Dung Kiều và Phong Cảnh Thần đều trở nên nghiêm túc, cả hai đột ngột đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Dung Kiều: "Tớ đến ngay đây!"
Phong Cảnh Thần tiễn Mộ Dung Kiều ra cửa: "Cậu vạn sự cẩn thận."
"Yên tâm đi." Mộ Dung Kiều đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Lúc này, Tuệ Thanh, Tả Chiêu và những người khác cũng đã ra khỏi phòng.
Cả nhóm không nói nhiều lời, chỉ liếc nhau một cái rồi vội vã chạy xuống lầu.
Chỉ còn lại Phong Cảnh Thần và Ngũ Tinh Hải.
Phong Cảnh Thần bèn khóa cửa phòng 608, đi sang phòng đối diện: "Tinh Hải, nghiên cứu của cậu tiến hành đến đâu rồi?"
Sau khi nhập học, Ngũ Tinh Hải không tham gia nhiệm vụ của nhóm.
Thay vào đó, cậu ở lại ký túc xá, nghiên cứu về "công nghiệp hóa huyền học" mà Phong Cảnh Thần đã đề cập!
Vừa nhắc đến chủ đề này, hai mắt Ngũ Tinh Hải liền sáng lên: "Tớ đã dựa theo bản vẽ của Thần ca, chế tạo ra cỗ máy chiết xuất âm khí đầu tiên rồi! Đang định gọi cậu qua xem cùng đây."
"Nhanh vậy sao?" Phong Cảnh Thần có chút kinh ngạc, lập tức theo Ngũ Tinh Hải vào ký túc xá của họ.
Vừa bước vào cửa.
Một cỗ máy khổng lồ chiếm đến tám phần mười diện tích phòng khách đập vào mắt.
Cỗ máy này có hình dáng hơi giống một bông hoa loa kèn được phóng đại.
Tất nhiên, nó trông còn giống hơn với thiết bị nén năng lượng mà Lãnh chúa Dalek đã tặng!
Đúng vậy, đây chính là bản thiết kế mà Phong Cảnh Thần đã vẽ ra sau khi tham khảo thiết bị luyện kim kia.
Qua sự cải tạo "bản địa hóa" của Ngũ Tinh Hải, giờ đây nó đã ra dáng ra hình.
Phong Cảnh Thần dùng Chân Thực Chi Nhãn quét một vòng, gần như không phát hiện ra tì vết nào: "Không tệ, kỹ năng luyện chế pháp khí của cậu ngày càng tốt hơn rồi."
Ngũ Tinh Hải được khen đến mức ngượng ngùng cúi đầu: "Tất cả đều là thiết kế của Thần ca, tớ chỉ làm theo thôi."
"Không, đừng tùy tiện phủ nhận thực lực và cống hiến của chính mình." Phong Cảnh Thần quay lại, nhìn thẳng vào Ngũ Tinh Hải.
Giọng nói của anh như mang theo một ma lực khiến người khác phải tin phục: "Bản vẽ của tôi, tôi tự biết. Nếu năng lực của cậu không đạt đến trình độ tương xứng, thì không thể nào tạo ra được một phiên bản chỉnh sửa hoàn hảo đến vậy."
Phong Cảnh Thần nói tiếp, giọng có chút đùa cợt: "Cho nên, sau này cậu đừng quá khiêm tốn nữa, nếu không chẳng phải là đang hạ thấp cả tôi sao?"
Ngũ Tinh Hải hơi sững sờ, rồi mặt đỏ bừng lên!
Cậu lúng túng vung vẩy tay chân: "Xin lỗi, xin lỗi, Thần ca tớ biết sai rồi, sau này tớ nhất định không nói vậy nữa!"
Phong Cảnh Thần thấy phản ứng của cậu lớn như vậy, biết là do tính cách nên cũng không trêu nữa: "Không cần để ý, tôi đùa thôi."
Nói xong, anh lập tức chuyển chủ đề để Ngũ Tinh Hải không bị chìm vào cảm xúc: "Khởi động máy thử xem đi."
"À, được!" Ngũ Tinh Hải nói đến chuyện chính, tâm trạng liền khá lên rất nhanh.
Cậu đi đến trước cỗ máy, đặt một tấm ngọc phù do Mộ Dung Kiều luyện chế vào một khe cắm.
Sau đó dùng một chút pháp lực để kích hoạt ngọc phù.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Bông hoa loa kèn khổng lồ đột nhiên vang lên một trận "ầm ầm" dữ dội!
Trong mắt phải của Phong Cảnh Thần, có thể thấy rõ âm khí trong không khí đang từ từ bị hút vào cỗ máy khổng lồ này!
Ngũ Tinh Hải cũng có Chân Thực Chi Nhãn DLC.
Cậu nhìn không rõ bằng Phong Cảnh Thần, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi: "Thần ca, chúng ta thành công rồi phải không?!"
Phong Cảnh Thần: "Chắc là vậy, đợi khối pin năng lượng này tiêu hao hết rồi xem sao."
"Pin" mà anh nói, chính là khối ngọc phù kia.
Đó là một loại phù triện hoàn toàn mới do Mộ Dung Kiều chủ đạo sáng tạo, Phong Cảnh Thần đưa ra ý kiến sửa đổi, và cả hai cùng nghiên cứu ra!
Khối ngọc phù này giống như một viên pin, có thể chứa năng lượng và cung cấp cho các cỗ máy tương ứng.
Quan trọng hơn là, sau khi năng lượng trong ngọc phù cạn kiệt, chỉ cần đặt nó trong môi trường có năng lượng, nó sẽ có thể tự động từ từ hấp thụ năng lượng mà không cần bộ sạc ngoài!
Đây tuyệt đối là một cột mốc cực kỳ quan trọng trong quá trình công nghiệp hóa huyền học!
Dù sao, đối với máy móc công nghiệp hóa, nguồn năng lượng chính là vận mệnh!
Trước đó, sau khi sáng tạo ra loại phù triện này, Mộ Dung Kiều cũng đã nhận được mấy trăm điểm công đức.
Và hiện tại, ngọc phù được Mộ Dung Kiều đặt tên là "Ngọc phù Trữ Năng", cuối cùng cũng lần đầu tiên được chính thức đưa vào sử dụng.
Phong Cảnh Thần mở Chân Thực Chi Nhãn, không một chút gián đoạn mà quan sát hai món đồ mới này.
Nửa giờ sau.
Cỗ máy khổng lồ cuối cùng cũng từ từ ngừng tiếng gầm rú.
Ngọc phù Trữ Năng từ màu xanh lục ban đầu đã chuyển sang màu hồng nhạt. Đây là dấu hiệu năng lượng không đủ.
Ngũ Tinh Hải tiến lên gỡ ngọc phù xuống.
Phong Cảnh Thần thì đi đến phần đuôi của "loa kèn", trước một chiếc hộp trong suốt.
Chiếc hộp này có chiều dài, rộng, cao đều là 1 mét, là một hộp chứa năng lượng được luyện chế hoàn toàn từ thủy tinh tự nhiên.
Lúc này nếu nhìn bằng mắt thường, trong hộp không có gì cả.
Nhưng dưới sự dò xét của Chân Thực Chi Nhãn, chiếc hộp này giống như một chiếc đèn lồng đang cháy sáng!
Nồng độ năng lượng bên trong đủ để "thắp sáng" cả căn phòng.
Phong Cảnh Thần lộ vẻ vui mừng: "Năng lượng hiện tại không có chút rò rỉ nào, cứ để đó một ngày, tối nay tôi sẽ qua xem tình hình. Nếu được, tối nay chúng ta ra ngoài trường thử nghiệm lại lần nữa, xem hiệu quả hấp thụ tối đa của cỗ máy này."
Khoa Tôn giáo có Tụ Linh Trận, hàm lượng âm khí ở đây rất thấp. Muốn tiến hành thử nghiệm cực hạn, phải tìm một nơi chuyên biệt mới được.
Ngũ Tinh Hải gật đầu lia lịa: "Được. Vậy hôm nay tôi sẽ nghiên cứu trước cách cấy âm khí vào các vật dụng thông thường."
Về vấn đề này, Phong Cảnh Thần cũng không có phương án cụ thể, chỉ có thể để các Thiên Sư tự do phát huy.
Phong Cảnh Thần: "Vất vả cho cậu rồi. Nhưng mà..."
Anh nhìn phòng khách "chật chội": "Chúng ta vẫn phải nghĩ cách tìm một địa điểm thí nghiệm rộng rãi hơn. Nếu có thể xây một phòng thí nghiệm thì tốt..."
Muốn công nghiệp hóa, nhà xưởng không thể quá nhỏ. Nếu ngay cả dây chuyền sản xuất cũng không đặt vừa, thì làm sao phát triển được.
Đôi mắt Phong Cảnh Thần khẽ chuyển, không biết đã nghĩ ra điều gì.
Ngũ Tinh Hải gãi đầu: "Vậy tôi sẽ nói với sư huynh, để anh ấy nghĩ cách."
"Được." Phong Cảnh Thần không ở lại lâu, "Tôi phải đi huấn luyện quân sự. Tối gặp."
Ngũ Tinh Hải: "Tạm biệt Thần ca!"
...
Phong Cảnh Thần trở về ký túc xá cất kỹ các bản vẽ, xuống lầu ăn sáng xong liền bắt xe buýt đến sân tập quân sự.
Nhưng khi anh đến sân tập vẫn chưa tới bảy giờ rưỡi, còn cách giờ huấn luyện chính thức 18 phút.
Trên sân, hầu hết các lớp vẫn chưa tập trung đông đủ.
Lớp của Phong Cảnh Thần chỉ có hai nữ sinh đến khá sớm, đang tụm lại với nhau vừa lướt điện thoại vừa tán gẫu.
Khi Phong Cảnh Thần đi ngang qua, anh đột nhiên nghe thấy họ nói: "Này, cậu xem! Vlog tối qua của Đào Hiểu Sướng bị người ta bóc ra là cô ấy dùng thuốc giảm cân đó."
Một cô gái mặt tròn khác lập tức sáng mắt lên: "Cái gì, cái gì? Loại nào thế? Tớ cũng muốn mua!"
Cô gái gầy gầy kia cũng rất hứng thú với chủ đề này: "Hình như tên là 'Tiêm Thể Hoàn', trên thị trường không có bán, phải có mối quan hệ nội bộ mới mua được!"
Cô gái mặt tròn lập tức thất vọng: "Haiz, quả nhiên thế giới của người có tiền cách chúng ta một bức tường mà."
Hai người cùng thở dài một câu, rồi chuyển sang chủ đề khác.
Ngược lại, Phong Cảnh Thần nghe thấy vậy, lại nhạy bén phát hiện có điều không ổn.
Anh cố ý tìm Vlog mà hai cô gái kia nhắc đến, quả nhiên thấy một bình ngọc trắng thoáng qua trong ống kính.
Dùng Chân Thực Chi Nhãn dò xét, lại thấy một luồng sương đen?!
Chắc chắn có chuyện mờ ám!
Phong Cảnh Thần lập tức gửi thông tin này vào nhóm chat của Câu Hồn Sứ.
Ngay sau đó, anh "gửi bản sao" cho Mộ Dung Sầm, nhờ cậu ta nghĩ cách xem có thể lấy được Tiêm Thể Hoàn này không.
Tên béo này giao du rộng rãi, không ít cậu ấm cô chiêu ở Hoa Hạ đều là bạn của cậu ta, thậm chí còn có thể quen mặt trong giới con nhà giàu nước ngoài.
Để cậu ta đi điều tra về Tiêm Thể Hoàn, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn các Thiên Sư ra tay.
Phong Cảnh Thần vừa gửi tin nhắn xong.
Cô gái mặt tròn lại kêu lên một tiếng kinh hãi: "Mau nhìn này, tối qua ở bờ sông ngoại ô kinh thành lại phát hiện một thi thể nữ!"
"Trời ạ." Cô gái gầy gầy nhìn vào màn hình điện thoại của cô bạn, sắc mặt lạnh đi, "Đây là vụ án giết người hàng loạt sao? Chuyên nhằm vào nữ sinh à?"
Cô gái mặt tròn cũng có chút hoảng sợ: "Không biết nữa, thông báo của cảnh sát vẫn chưa có. Chúng ta ở trong trường, chắc sẽ không có chuyện gì đâu... Hiện trường vụ án cách đây cũng còn xa lắm."
Phong Cảnh Thần đột nhiên ngước mắt.
Anh nghĩ đến dáng vẻ vội vã của Mộ Dung Kiều và mấy người kia sáng sớm nay, lật lại lịch sử trò chuyện trong nhóm Câu Hồn Sứ, quả nhiên thấy được thông tin liên quan.
Hóa ra tối qua Yến Tư Diệu và Tả Chiêu khi xem trung tâm nhiệm vụ đã phát hiện một tọa độ có vị trí rất kỳ lạ, gần với nơi phát hiện thi thể nữ lần trước.
Vì vậy năm người đã vội vã chạy đến đó.
Kết quả không tìm thấy ác quỷ, mà lại là người đầu tiên phát hiện ra một thi thể nữ mới!
Phong Cảnh Thần xem xong lịch sử trò chuyện của họ, ánh mắt khẽ ngưng lại.
Anh có chút nghi hoặc mà gửi một tin nhắn vào nhóm: 【Thi thể nữ được phát hiện hôm nay chết vào lúc nào? Có phải do ác quỷ gây ra không? Thiên Võng không hề phát hiện có ác quỷ gây án.】
Từ lúc Thiên Võng được thiết lập cho đến giờ, trung tâm nhiệm vụ chưa từng xuất hiện nhiệm vụ phát sáng đỏ.
Và hệ thống hậu đài của Thiên Võng mà Phong Cảnh Thần nắm giữ cũng không nhận được cảnh báo nào.
Không lâu sau, Mộ Dung Kiều trả lời: 【Vừa mới chết. Nhưng rất kỳ lạ, trên người cô ấy có dấu vết do ác quỷ gây ra, giống hệt với tình trạng của thi thể nữ trước đó.】
Phong Cảnh Thần nhíu mày.
Lẽ nào Thiên Võng thật sự có BUG?
Anh suy nghĩ một chút, rồi trả lời: 【Các cậu cứ điều tra trước, tôi sẽ báo cáo lại với Địa Phủ, xem có phải là do Thiên Võng không.】
Mộ Dung Kiều: 【Được! Chúng ta chia làm hai hướng, có tình hình gì thì báo cáo trong nhóm ngay.】
Câu nói này vừa dứt, cả nhóm liền im lặng.
Lúc này, trên sân tập người cũng đã đến gần đủ, một ngày huấn luyện mới chính thức bắt đầu.
Bề ngoài, Phong Cảnh Thần vẫn tu luyện như thường lệ.
Nhưng lần này, toàn bộ tâm trí anh đều tập trung vào Thiên Võng trên bầu trời, kiểm tra từng chi tiết có thể xuất hiện BUG.
Mãi cho đến khi buổi chiều huấn luyện kết thúc, Phong Cảnh Thần cuối cùng cũng đã kiểm tra xong mọi ngóc ngách.
Nhưng mà... không có!
Thiên Võng không hề có bất kỳ BUG nào!
Dù vẫn còn nhiều tì vết nhỏ, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến chức năng chính là giám sát biến động âm khí.
Phong Cảnh Thần tuy không mù quáng tự tin, nhưng cũng sẽ không quá mức hoài nghi bản thân.
Nếu không phải là vấn đề của Thiên Võng, vậy thì chắc chắn là vụ án này có điều kỳ lạ!
Phong Cảnh Thần lập tức lấy điện thoại ra.
Lúc này, trong nhóm chat của Câu Hồn Sứ đã trôi qua rất nhiều tin nhắn, đại khái là họ đã bắt được một đám quỷ.
Trong đó có một con ác quỷ trăm năm, đã bị Yến Tư Diệu đưa vào Địa Phủ.
Nhưng thông tin liên quan đến vụ án thì gần như không có.
Phong Cảnh Thần: 【Tiểu Kiều, bây giờ điều tra đến đâu rồi? Bên Địa Phủ nhắn lại, Thiên Võng mọi thứ đều bình thường. Vụ án này e là không đơn giản.】
Không lâu sau, Mộ Dung Kiều gửi tin nhắn: 【Bọn tớ về trường rồi, A Ngọc cậu đến phòng họp 203 ở lầu Niệm Hiền đi, chúng ta nói chuyện chi tiết.】
Lầu Niệm Hiền là một tòa nhà giảng đường tổng hợp của khoa Tôn giáo.
Phong Cảnh Thần trước đây khi tham gia lễ bốc thăm của họ đã đi ngang qua, nên cũng biết đường.
Vì thế anh từ chối lời mời ăn tối của các bạn học, vội vã bắt xe buýt trở về khoa Tôn giáo.
Khi Phong Cảnh Thần đến phòng họp, những người khác đều đã có mặt đông đủ.
Ngay cả Ngũ Tinh Hải cũng dũng cảm một mình từ ký túc xá đi đến phòng họp. Hiện tại cậu đang nằm bẹp trên ghế như một cái xác.
Phong Cảnh Thần vừa vào cửa.
Mộ Dung Kiều liền lập tức nhiệt tình chào đón: "A Ngọc, cậu ăn tối chưa? Tớ mang tiểu long bao cho cậu này."
Phong Cảnh Thần: "Cảm ơn."
Anh cũng ngửi thấy mùi thơm, tuy không đói nhưng cũng không từ chối ý tốt của Mộ Dung Kiều.
Phong Cảnh Thần đi đến chỗ ngồi, mở hộp đóng gói ra: "Các cậu có muốn ăn không?"
"Họ ăn rồi!" Mộ Dung Kiều nhanh nhảu đáp, không cho ai có cơ hội nhòm ngó bữa tối yêu thương mà hắn mang về.
Tả Chiêu nhìn dáng vẻ keo kiệt của hắn, khinh thường khịt mũi một tiếng.
Tuệ Thanh chắp hai tay trước ngực: "A di đà phật, tiểu tăng không ăn mặn, thí chủ không cần khách sáo."
Những người khác cũng không coi câu nói khách sáo này của Phong Cảnh Thần là thật.
Phong Cảnh Thần cũng không khách sáo nữa, ăn một chiếc tiểu long bao xong, liền hỏi: "Vụ án của các cậu tiến triển thế nào rồi?"
Mộ Dung Kiều: "A Ngọc, cậu ăn xong rồi hẵng nói."
"Không sao, nói đi." Phong Cảnh Thần không muốn lãng phí thời gian.
Mộ Dung Kiều: "..."
Hắn ho khan vài tiếng: "Tớ chỉ sợ cậu nghe xong sẽ không ăn nổi nữa."
Sắc mặt Phong Cảnh Thần không đổi: "Nói đi."
"Vậy được rồi." Mộ Dung Kiều không kiên trì nữa, đứng dậy đi đến trước tấm bảng trắng của phòng họp.
Phòng họp này không lớn, chỉ có một chiếc bàn họp hình chữ nhật, một tấm bảng trắng và một máy chiếu, vừa đủ cho 10 người họp.
Hành động này của Mộ Dung Kiều lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Phong Cảnh Thần bình tĩnh cắn một miếng tiểu long bao, nước thịt tươi ngon tràn ra.
Trong khi đó, Mộ Dung Kiều đã dán hai tấm ảnh lên bảng trắng.
Đó chính là hai thi thể nữ trong vụ án lần này, đang nằm trên bàn giải phẫu.
Vì được vớt lên từ sông, cả người thi thể đều ướt sũng, da dẻ trắng bệch một màu đặc trưng của người chết. Nhìn thôi cũng đủ khiến người ta khó chịu.
Hơn nữa, do thời tiết nóng bức, một trong hai thi thể đã bước vào giai đoạn trương sình, phình to lên một cách dị dạng, trông vô cùng kinh khủng và buồn nôn.
Cho dù là pháp y chuyên nghiệp, lần đầu tiên nhìn thấy loại thi thể này cũng sẽ nôn không ngừng.
Mộ Dung Kiều cẩn thận nhìn về phía Phong Cảnh Thần.
Phong Cảnh Thần nhìn tấm ảnh, sắc mặt lạnh nhạt ăn xong một chiếc tiểu long bao, rồi lại cắn chiếc tiếp theo.
Hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mọi người: "!!!"
Trong phút chốc, cả phòng họp đều hướng về Phong Cảnh Thần với ánh mắt sùng kính nhất!
Mộ Dung Kiều cũng hoàn toàn yên tâm.
Hắn cầm bút lên, vừa viết lên bảng trắng vừa giải thích: "Thân phận của hai thi thể nữ này hiện chưa rõ, tớ đã bói cho họ, không phải là người địa phương ở kinh thành, nghi là người ngoại tỉnh đến làm việc. Cảnh sát đã đến làng quê của họ, các chợ lao động, và các khu nhà trọ để điều tra. Không biết khi nào sẽ có kết quả."
Mộ Dung Kiều chỉ vào tấm ảnh thi thể bị trương phình bên trái: "Đây là người chết được phát hiện đầu tiên, chúng ta tạm gọi là cô A, người thứ hai là cô B."
Hắn viết hai ký hiệu này lên bảng, rồi tiếp tục: "Pháp y xác định cô A tử vong vào khoảng chiều ngày 29, tớ tính ra cũng vậy. Tối ngày 31, cô A được phát hiện trôi nổi trên sông. Còn chúng ta thì sáng ngày 1 mới nhận nhiệm vụ và đến điều tra."
"Cô B chết vào lúc 3 giờ rạng sáng hôm nay, trôi trên sông không bao lâu thì bị chúng ta phát hiện."
Phong Cảnh Thần lúc này đã ăn xong tiểu long bao: "3 giờ sáng. Thiên Võng được thiết lập lúc 11 giờ tối qua. Vậy là cô ấy chết dưới sự giám sát của Thiên Võng."
Sắc mặt Mộ Dung Kiều nghiêm nghị: "Đúng vậy! Hơn nữa, pháp y không điều tra ra được nguyên nhân cái chết của họ. Tớ thấy âm khí trên người họ rất nặng, chắc chắn là chết do tà thuật hoặc do ác quỷ!"
Đôi mắt Phong Cảnh Thần khẽ động: "Thiên Võng không giám sát được, có phải là vì, cô B không phải hôm nay mới bị hạ độc thủ không?"
Bất kể là Thiên Sư hay ác quỷ, chắc chắn có rất nhiều phương pháp khiến người ta chỉ chết sau một thời gian bị hại!
Ánh mắt Mộ Dung Kiều sáng lên: "Tớ cũng nghĩ vậy! Quả nhiên, tớ và A Ngọc chính là tâm đầu ý hợp~"
Tả Chiêu cười lạnh phá đám: "Người thông minh bình thường đều có thể đoán được."
Mộ Dung Kiều: "... Ngươi muốn đánh nhau phải không?"
Yến Tư Diệu vội vàng đè Tả Chiêu lại: "Đừng kích động, vụ án quan trọng hơn. Mộ Dung cậu tiếp tục đi."
Mộ Dung Kiều lại không vui, kiêu ngạo khoanh tay: "Tớ còn một manh mối quan trọng nữa, nhưng là các cậu đi điều tra hiện trường vụ án, các cậu nói thu hoạch của mình trước đi."
Yến Tư Diệu: "..."
Hắn bất đắc dĩ cười nói: "Được thôi."
"Manh mối của bọn tớ cũng không nhiều. Bọn tớ đã kiểm tra camera giám sát ở đoạn sông xảy ra chuyện nhưng không phát hiện gì. Sau đó đến kiểm tra thực địa ở góc chết của camera thì phát hiện, cả hai người chết đều tự mình đi xuống sông từ cùng một nơi."
Hắn nhấn mạnh câu cuối cùng.
Mọi người đột nhiên đồng loạt nhìn về phía hắn.
Yến Tư Diệu buông tay: "Không sai, bọn tớ đã xác nhận rất nhiều lần dấu chân và khí tức tại hiện trường, họ đúng là 'tự mình đi xuống' sông. Hơn nữa bước chân rất... kỳ quái. Có lẽ là rất vội vàng?"
Nghe vậy, mọi người không khỏi khẽ nhíu mày.
Không có khí tức của người khác, nghĩa là không có thứ gì đang truy đuổi họ.
Phong Cảnh Thần: "Vậy thì có thể là ảo thuật, hoặc là pháp thuật mê hoặc tâm trí?"
Yến Tư Diệu gật đầu, rồi thở dài: "Nhưng những pháp thuật này thường sẽ tan biến theo cái chết của nạn nhân, rất khó truy tìm. Cho nên..."
Hắn nhìn về phía Mộ Dung Kiều: "Mộ Dung, cậu có thể nói phát hiện của mình được rồi chứ?"
Mộ Dung Kiều lúc này mới kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt đào hoa đầy bí ẩn lướt qua mọi người, giọng điệu khoa trương nói: "Hôm nay sau khi tớ và pháp y giải phẫu thi thể nữ thứ hai, đã có một phát hiện hoàn toàn mới!"
Sự chú ý của mọi người lập tức bị hắn thu hút.
Giọng Mộ Dung Kiều càng sôi nổi hơn: "Chị pháp y phát hiện, cả hai thi thể nữ này, đều đã từng phẫu thuật hút mỡ thẩm mỹ! Hơn nữa thủ pháp phẫu thuật gần như y hệt, có thể kết luận là do cùng một bác sĩ thực hiện!"
Phong Cảnh Thần đột nhiên ngước mắt: "Phẫu thuật hút mỡ?"
"Đúng vậy!" Mộ Dung Kiều gật đầu mạnh, "Cho nên, hai người họ hoặc là đã đến cùng một bệnh viện thẩm mỹ, hoặc là đã tìm cùng một phòng khám chui hoặc bác sĩ lang băm."
Sư Thu Lộ bổ sung: "Cũng có thể là một thẩm mỹ viện kinh doanh trái phép."
Mộ Dung Kiều vỗ bàn: "Không sai, đây chính là hướng điều tra tiếp theo của chúng ta!"
Mọi người đều gật đầu tán thành với vẻ mặt trầm tư.
Phong Cảnh Thần lại khẽ cau mày.
Anh mở điện thoại, vừa hay nhận được tin nhắn từ Mộ Dung Sầm.
Một tia sáng lóe lên dưới cặp kính của Phong Cảnh Thần: "Là Bệnh viện Thẩm mỹ Mỹ Mỹ."
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Mộ Dung Kiều: "A Ngọc, cậu có manh mối rồi sao?!"
Phong Cảnh Thần đưa điện thoại cho hắn xem: "Tiêm Thể Hoàn mà Đào Hiểu Sướng đã ngấm ngầm quảng cáo trong vlog, chính là do bệnh viện này bán ra. Chuyện này và phẫu thuật hút mỡ, chắc chắn có liên quan."
Tuy hai việc này mới nhìn qua quan hệ không mấy chặt chẽ, nhưng trực giác mách bảo Phong Cảnh Thần, chúng nhất định có liên quan!
Trực giác của Mộ Dung Kiều còn mạnh hơn: "Tớ cũng cảm thấy bệnh viện này có vấn đề! Chúng ta đi xem ngay bây giờ!"
Những người khác cũng không có ý kiến.
Bất kể có phải là bệnh viện này hay không, đây vẫn là manh mối có tính định hướng mạnh nhất hiện tại.
Cả nhóm hùng hổ đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.
Phong Cảnh Thần lại ngước mắt: "Nhiều người như vậy, đi đột nhập một bệnh viện thẩm mỹ vào ban đêm sao?"
Tài liệu về Bệnh viện Thẩm mỹ Mỹ Mỹ, Mộ Dung Sầm cũng đã gửi cho Phong Cảnh Thần.
Đây là một bệnh viện nằm ở nội thành, tổng cộng chỉ có hai tòa nhà bốn tầng.
Họ đi quá đông, ở một nơi nhỏ như vậy ngược lại sẽ dễ bị phát hiện.
Mộ Dung Kiều quét mắt nhìn đội ngũ năm người đông đảo, cũng cảm thấy có chút khoa trương: "Lộ Lộ, hôm nay cậu đã tiêu hao quá nhiều sức lực, về nghỉ ngơi đi."
Hôm nay họ đã gặp phải một cuộc phục kích của mấy chục con ác quỷ, nếu không có trận pháp Sư Thu Lộ ở đó, có lẽ đã liên lụy đến những người dân vô tội.
"Được." Sư Thu Lộ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không cố chấp.
Như vậy chỉ còn lại bốn người, đội hình bố trí rất hợp lý.
Phong Cảnh Thần chợt nói: "Tôi cũng muốn đi."
Mộ Dung Kiều không hiểu: "A Ngọc?"
Phong Cảnh Thần không phải vì tò mò hay cậy mạnh: "Tôi có thể giúp các cậu phá giải dữ liệu trong máy tính của họ. Nếu hai người chết là bệnh nhân ở đó, hẳn là phải có hồ sơ bệnh án chứ?"
"Nếu có thể xác định được thân phận của họ, chúng ta nhất định có thể tra ra được nhiều thông tin hơn."
Mộ Dung Kiều nghiêm túc suy nghĩ: "A Ngọc nói đúng. Nhưng mà, như vậy chúng ta năm người, vẫn hơi nhiều."
Đôi mắt hắn đảo một vòng: "Hay là chỉ tớ và A Ngọc hai người đi thôi. Các cậu đi các bệnh viện thẩm mỹ khác kiểm tra, không thể bỏ sót bất kỳ manh mối nào."
Tả Chiêu lại không đồng ý: "Vậy tại sao không phải là tôi dẫn cậu ấy đi? Đã nói là lần này tôi đi chỗ nguy hiểm nhất mà."
Mộ Dung Kiều lập tức trợn tròn mắt: "Không được! A Ngọc không cần đi theo ngươi!"
Tả Chiêu hừ lạnh một tiếng: "Cậu ấy còn chưa lên tiếng, ngươi ồn ào cái gì?"
Mộ Dung Kiều đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phong Cảnh Thần: "A Ngọc, cậu muốn đi cùng ai?"
Phong Cảnh Thần nhìn hai người họ cãi nhau ấu trĩ, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Vậy thì cả hai cậu cùng đi đi. Vừa hay có hai tòa nhà, chúng ta chia ra tìm kiếm. Nhưng mà..."
Anh nhìn về phía Tuệ Thanh và Yến Tư Diệu: "Tối nay tôi vốn định để Tinh Hải tìm một nơi thích hợp để thử nghiệm pháp khí mới. Các cậu có thể thay tôi dẫn cậu ấy đi không? Chỉ cần một người là được."
"Các cậu quen thuộc kinh thành hơn, hẳn là có thể tìm được địa điểm thử nghiệm thích hợp."
Tuệ Thanh và hai người kia đều lớn lên ở kinh thành, quả thực thích hợp hơn Phong Cảnh Thần để đi cùng Ngũ Tinh Hải.
Yến Tư Diệu và Tuệ Thanh liếc nhìn nhau.
Yến Tư Diệu chủ động nói: "Vậy tôi đi cùng cậu ấy. Tôi tương đối giỏi tấn công trực diện, không giỏi lẻn vào lắm."
Tất nhiên, "không giỏi lắm" mà cậu nói cũng chỉ là so với Mộ Dung Kiều và mấy người kia.
Nếu để cậu đi, cũng chắc chắn không làm hỏng việc.
Chỉ là cách sắp xếp như vậy đã là phương án tối ưu nhất.
Đội ngũ lại một lần nữa được tinh giản còn bốn người.
Mộ Dung Kiều đã không thể chờ đợi được nữa: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi xem ngay bây giờ, nói không chừng còn có thể bắt được manh mối gì đó."
"Được." Mọi người đồng thanh đáp, rồi lập tức chia làm hai ngả.
Mười lăm phút sau.
Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều, dưới sự dẫn đường của Tuệ Thanh và Tả Chiêu, đã đến một góc khuất không xa Bệnh viện Thẩm mỹ Mỹ Mỹ.
Bốn người lén lút thò đầu ra quan sát.
Lúc này đèn hoa đã lên, bệnh viện thẩm mỹ đã đóng cửa.
Nhưng bên trong vẫn le lói ánh đèn, hẳn là của bệnh nhân nội trú và nhân viên y tế trực ban.
Tình hình này, trông không có gì bất thường.
Nhưng trực giác của Mộ Dung Kiều lại mách bảo hắn: Bệnh viện này chắc chắn có điều mờ ám! Hơn nữa bên trong nói không chừng còn có nguy hiểm!
Sắc mặt Mộ Dung Kiều hơi ngưng lại.
Hắn quyết định nhanh chóng, lấy ra bốn tấm bùa phân phát cho mọi người: "Đây là Cảm Ứng Phù, chỉ cần xé nát một tấm, những tấm còn lại sẽ cảm ứng được."
"Nếu chúng ta không may bị lạc nhau trong bệnh viện, gặp nguy hiểm thì cứ xé bùa, đến lúc đó mọi người tùy cơ ứng biến."
Tả Chiêu và Tuệ Thanh đều gật đầu đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.
Phong Cảnh Thần lại nghi hoặc: "Chỉ có thể cảm ứng được bùa bị xé? Có thể cảm ứng được vị trí đại khái không?"
Mộ Dung Kiều giàu nứt đố đổ vách: "Vậy thì mỗi người dán thêm mấy tấm Theo Dõi Phù nữa!"
Rất nhanh, bốn người đã dán lên nhau vài tấm Theo Dõi Phù.
Nhưng Phong Cảnh Thần vẫn cảm thấy chưa ổn: "Như vậy không thể giao tiếp được, gặp chuyện chẳng phải là chỉ có thể dựa vào sự ăn ý sao?"
Mà cái đội này của họ... có cái quỷ gì ăn ý đâu!
Mộ Dung Kiều và hai người kia cùng lắc đầu: "Hết cách rồi, bọn tớ mới ở kỳ Kết Đan, không thể truyền âm bằng thần thức được."
Đôi mắt Phong Cảnh Thần khẽ động: "Vậy đợi tôi một chút."
Anh dùng ý niệm mở hệ thống đa chiều, rất nhanh đã tìm thấy thứ mình muốn: Tai nghe nano!
Chiếc tai nghe này trông như một hạt vừng, có thể gắn trực tiếp vào tai, thực hiện truyền âm đồng bộ.
Phong Cảnh Thần quyết đoán mua bốn chiếc, giả vờ là lấy ra từ kho đa chiều.
Anh giải thích cách dùng cho ba người: "Gắn vào đi, tôi sẽ điều chỉnh một kênh, kéo cả bốn người chúng ta vào, tai nghe sẽ để ở chế độ luôn bật, đến lúc đó mọi người chú ý lắng nghe là được."
Chế độ luôn bật tuy có thể hơi ồn ào.
Nhưng điểm tiện lợi nhất là, chỉ cần giọng nói của một người đột nhiên biến mất, mọi người có thể lập tức nhận ra người đó đã gặp chuyện!
Mộ Dung Kiều và hai người kia nhìn thứ rõ ràng không thuộc về công nghệ hiện đại, càng không thuộc về huyền học.
Không khỏi liếc nhìn Phong Cảnh Thần.
Nhưng tình hình hiện tại, ai cũng không hỏi gì, chỉ ngoan ngoãn gắn chiếc tai nghe kỳ lạ vào tai.
Sau khi Phong Cảnh Thần điều chỉnh xong kênh, trong tai họ liền truyền đến một loại tạp âm rất kỳ lạ.
Nhưng âm thanh này rất nhỏ, chỉ mười mấy giây là họ đã quen.
Mộ Dung Kiều lại lấy ra một tấm bùa nữa phân phát cho ba người, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Các cậu cầm lấy phòng thân, tớ nghi ngờ bên trong bệnh viện kia không đơn giản."
Tả Chiêu cầm lấy tấm bùa cực phẩm từ tay đối thủ không đội trời chung, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ một lời khó nói hết.
Nhưng hắn cũng không tùy hứng vào lúc này.
Trực giác của Mộ Dung Kiều trước giờ luôn đáng tin, lúc này mà kiêu ngạo thì chẳng khác nào lấy mạng mình ra đùa.
Phong Cảnh Thần cũng nhắc nhở: "Tuệ Thanh, cậu tốt nhất nên báo trước với sư môn một tiếng, để họ chuẩn bị sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào."
Tuệ Thanh cũng hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của sự việc: "Được, tiểu tăng sẽ gọi điện ngay."
Cậu lấy ra chiếc điện thoại cố ý mang theo, rồi bắt đầu bấm số.
Sau khi Tuệ Thanh báo cáo xong, mọi người cũng không trì hoãn nữa.
Mỗi người một tấm Ẩn Thân Phù, thân hình liền biến mất tại chỗ!
Phong Cảnh Thần đang cúi đầu cố gắng tìm kiếm cơ thể của chính mình.
Bỗng nhiên một hơi ấm quen thuộc áp sát, vô cùng chính xác nắm lấy eo anh.
Giọng Mộ Dung Kiều vang lên bên tai: "A Ngọc, tớ đưa cậu vào, đừng lộn xộn."
"Được." Phong Cảnh Thần lập tức tập trung.
Ngay sau đó, anh chỉ cảm thấy bàn tay trên eo hơi dùng lực, cả người liền bị nhấc bổng lên không!
Vài cú nhún nhảy nhẹ nhàng, họ đã lọt vào bên trong bệnh viện thẩm mỹ!
Tòa nhà sát đường của bệnh viện này là phòng khám, phía sau là khu nội trú. Họ hiện đang ở khu vườn hoa giữa hai tòa nhà.
Lúc này cả hai tòa nhà vẫn còn đèn chưa tắt, ngược lại khu vườn chỉ còn lại vài ngọn đèn đường mờ ảo.
Không biết vì sao trông lại có vài phần âm u.
Phong Cảnh Thần khẽ nhíu mày, lấy ra chiếc ô đen lớn từ kho đa chiều, chuẩn bị mở ra bất cứ lúc nào.
Trong khi đó, Mộ Dung Kiều sau khi dừng lại một chút, đột nhiên ôm anh chạy về phía phòng khám.
Phong Cảnh Thần nghe thấy tiếng động trong tai nghe, phán đoán Tả Chiêu và Tuệ Thanh đã đi về phía tòa nhà nội trú.
Cũng không biết họ đã giao tiếp thế nào, trông có vẻ cũng có chút ăn ý.
Mộ Dung Kiều mang theo Phong Cảnh Thần, lẻn đến dưới lầu tòa nhà phòng khám.
Lúc này cửa tòa nhà đã khóa.
Ngay khi Phong Cảnh Thần đang suy nghĩ làm sao để mở khóa, tầm mắt đột nhiên xoay chuyển!
Cả người lại một lần nữa bay lên không trung trong trạng thái không trọng lượng!
Phong Cảnh Thần theo bản năng ôm chặt lấy cổ Mộ Dung Kiều.
Mộ Dung Kiều mang theo Phong Cảnh Thần vượt nóc băng tường, lao thẳng đến một cửa sổ đang mở ở lầu ba.
Phong Cảnh Thần lập tức hiểu ý Mộ Dung Kiều, cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Khi đến gần cửa sổ, cả hai đồng thời dùng sức.
Nhẹ nhàng một cú lộn người, liền lặng lẽ không một tiếng động tiến vào căn phòng.
Hai người nhìn quanh.
Đây dường như là phòng làm việc của một bác sĩ.
Trong phòng chỉ có một chiếc máy tính, và một giá sách lớn chứa rất nhiều tài liệu và sách vở.
Phong Cảnh Thần quét mắt một vòng, không phát hiện camera giám sát, bèn nhẹ nhàng véo vào cánh tay Mộ Dung Kiều.
Mộ Dung Kiều lập tức hiểu ý, mang anh đến trước máy tính, nhỏ giọng nói: "Máy tính này cũng được sao? Không cần tìm máy chủ lưu trữ dữ liệu à?"
Giọng Mộ Dung Kiều rất thấp, gần như toàn là hơi thở.
Hơi thở ấm áp phả vào má Phong Cảnh Thần, trong căn phòng tối tăm này lại có chút ám muội khó tả.
Nhưng Phong Cảnh Thần không hề bị ảnh hưởng, cũng nhẹ giọng đáp: "Ở đây là đủ rồi."
Anh lấy chiếc điện thoại tự chế ra.
Thậm chí còn không cần chạm vào máy tính.
Phong Cảnh Thần mở hệ thống lập trình, nhập vào vài lệnh đơn giản trong đại dương những sợi chỉ vàng.
Lập tức, có mấy sợi chỉ vàng từ màn hình điện thoại bay ra!
Như thể xuyên phá không gian, chúng chui vào bên trong chiếc máy tính!
Mộ Dung Kiều nhỏ giọng kinh ngạc: "A Ngọc, đó là cái gì vậy?"
Phong Cảnh Thần im lặng nửa giây: "Hiệu ứng hoạt hình."
Mộ Dung Kiều: "?"
"Tôi đã đưa một đoạn chương trình vào máy tính này." Phong Cảnh Thần chỉ có thể giải thích đơn giản như vậy.
Thực ra cảnh tượng vừa rồi, nói là hiệu ứng cũng không sai.
Bởi vì những sợi chỉ vàng chỉ trông như là đã xuyên phá không gian. Thực tế chúng chỉ từ vật dẫn là điện thoại di động, tiến vào vật dẫn là máy tính.
Trong quá trình di chuyển, vì mắt người không thể nhìn thấy năng lượng và tín hiệu của thế giới điện tử, chỉ có thể thấy những sợi chỉ vàng.
Cho nên mới tạo ra cảnh tượng dễ gây hiểu lầm này.
Mộ Dung Kiều tuy vẫn không hiểu rõ, nhưng biết bây giờ không phải là lúc để hỏi. Liền kìm nén sự tò mò, yên lặng chờ đợi.
Phong Cảnh Thần thao tác một hồi trên điện thoại, rồi ngừng lại: "Đang quét dữ liệu, khoảng mười giây nữa là xong."
"Dữ liệu" mà anh nói, không chỉ là hồ sơ bệnh án ban đầu muốn tìm.
Mà là toàn bộ hồ sơ thao tác và tài liệu của từng chiếc máy tính trong Bệnh viện Thẩm mỹ Mỹ Mỹ!
Những sợi chỉ vàng trong hệ thống lập trình là kết quả của việc giải cấu trúc các quy tắc của thế giới thực.
Nó có sức ảnh hưởng nhất định đối với thế giới thực, huống chi là thế giới chiều không gian thấp do con người tạo ra.
Nếu Phong Cảnh Thần muốn, thậm chí có thể hack sập toàn bộ mạng lưới của Trái Đất trong nháy mắt!
Hiện tại, Phong Cảnh Thần chỉ cần để những sợi chỉ vàng dùng tín hiệu điện tử của máy tính này làm cổng vào, là có thể dễ dàng như đi trên đất bằng mà xâm nhập vào toàn bộ hệ thống thông tin điện tử của bệnh viện.
Và việc những sợi chỉ vàng "đường đường chính chính" lấy đi một lượng thông tin khổng lồ như vậy, không những không gây ra bất kỳ cảnh báo nào, mà còn chỉ cần mười giây.
Đây chính là sức mạnh khủng khiếp của việc tấn công chiều không gian thấp hơn!
Mười giây sau.
Vài sợi chỉ vàng từ trong máy tính trở về điện thoại.
Phong Cảnh Thần thu lại điện thoại: "Đi thôi, về rồi xem."
Dữ liệu quá nhiều, vẫn cần màn hình lớn để xử lý mới nhanh được.
"Được~" Mộ Dung Kiều khẽ đáp, mang theo Phong Cảnh Thần đi ra cửa.
Họ đương nhiên không thể chỉ đến để lấy dữ liệu điện tử.
Bệnh viện thẩm mỹ này quá kỳ quái, nhất định phải điều tra kỹ một phen!
Phong Cảnh Thần đang định đẩy cửa.
Thì bỗng nhiên, cánh tay Mộ Dung Kiều dùng sức, mang theo Phong Cảnh Thần đâm sầm vào cửa!
Phong Cảnh Thần còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa gỗ cứng rắn đã lập tức hóa thành chất lỏng.
Xuyên Tường Thuật!
Phong Cảnh Thần cảm giác như vừa xuyên qua một quả bong bóng, trong nháy mắt cả hai đã ở hành lang bên ngoài.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.
Phong Cảnh Thần biết ngay tên Mộ Dung Kiều này cố ý dọa người.
Anh bật cười liếc nhìn khoảng không khí vô hình, không thèm tính toán với Mộ Dung Kiều. Thay vào đó, anh ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.
Phòng làm việc họ vừa vào, nằm ngay cạnh cầu thang.
Hai bên trái phải, dường như cũng là phòng làm việc của bác sĩ.
Ở cuối hành lang bên trái, còn có một căn phòng đang sáng đèn!
Không cần nói nhiều, cả hai lập tức rón rén đi tới.
Họ còn chưa đến gần, trong đêm khuya yên tĩnh này, đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng làm việc kia vọng ra.
Một giọng đàn ông trung niên khẽ thở dài: "Không phải chúng tôi không muốn giúp cô, nhưng cô phải biết với tình hình hiện tại của cô, viện trưởng không thể đồng ý điều trị miễn phí cho cô nữa."
"Tại sao không thể đồng ý?!" Một giọng nói sắc nhọn đến chói tai vang lên, "Tôi biến thành thế này không phải là do các người làm sao?! Lúc trước phẫu thuật thì hứa hẹn ngon ngọt, kết quả bây giờ xảy ra vấn đề rồi thì trở mặt không quen biết?!"
"Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn tìm luật sư kiện chết các người!"
Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều đi đến bên cửa sổ.
Mộ Dung Kiều trực tiếp thi triển Thấu Thị Thuật, cảnh tượng trong phòng hiện ra trước mắt.
Chỉ thấy một người phụ nữ toàn thân quấn băng, đang lấy điện thoại ra định gọi.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng đối diện cô ta, không những không ngăn cản, mà trên mặt còn mang theo nụ cười chế giễu, bình tĩnh nhìn người phụ nữ quấn băng làm ầm ĩ.
Người phụ nữ quấn băng tức giận không thôi mà bấm số điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng điện thoại "tút tút" hai tiếng xong, lại vang lên một giọng nữ: "Xin lỗi, khu vực của quý khách tạm thời không có tín hiệu, xin vui lòng gọi lại sau."
"Sao có thể? Đây là nội thành kinh thành! Sao có thể không có tín hiệu?!" Người phụ nữ quấn băng không nghi ngờ nhiều, tiếp tục gọi.
Nhưng hết lần này đến lần khác, vẫn không có tín hiệu!
Người phụ nữ quấn băng hoàn toàn không ý thức được có điều gì không ổn, hoặc là, tình hình hiện tại không cho phép cô ta suy nghĩ.
"Nối máy cho tôi! Nối máy cho tôi!" Cô ta điên cuồng bấm vào màn hình điện thoại.
Nhưng theo từng câu thông báo không có tín hiệu.
Người phụ nữ quấn băng cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó, giọng nói và cơ thể bắt đầu run rẩy, không dám quay đầu lại nhìn dáng vẻ của vị bác sĩ kia.
Mà ở ngoài phòng, Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều nhìn rất rõ.
Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng vốn trông ra dáng con người, lúc này đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người phụ nữ quấn băng, khí thế trên người đã hoàn toàn trở nên âm u.
Âm khí đen kịt từ người hắn tỏa ra, từ từ quấn lấy mắt cá chân của người phụ nữ, rồi từng chút một men theo cẳng chân bò lên trên.
Cái lạnh thấu xương hoàn toàn đóng băng cơ thể.
Người phụ nữ quấn băng lúc này cuối cùng cũng không thể giả vờ không biết nữa.
"A ——" Người phụ nữ hoảng sợ muốn chạy ra ngoài.
Nhưng, hai chân cô ta không động đậy.
Âm khí đen kịt từ lâu đã trói chặt chân cô ta.
Bây giờ cô ta không những không thể động đậy, mà tốc độ lan tràn của âm khí còn đột nhiên tăng nhanh, chớp mắt đã muốn nuốt chửng cô ta!
Một vệt sáng vàng lóe lên trong mắt Phong Cảnh Thần, anh đột nhiên giơ tay đập Sổ Sinh Tử l*n đ*nh đầu người phụ nữ!
Sổ Sinh Tử lập tức ghi lại thông tin cuộc đời của cô ta.
Sau đó...
Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều đứng yên không nhúc nhích, cũng không đi cứu người phụ nữ đó, mặc cho cô ta bị âm khí nuốt chửng.
Bởi vì cả hai vừa liếc mắt đã nhận ra, người phụ nữ quấn băng này thực ra đã chết từ lâu.
Thứ đang cử động bây giờ, chẳng qua chỉ là một cái xác.
Nếu cứu người không có ý nghĩa, cả hai bèn nhân tiện xem xem con ác quỷ giả dạng bác sĩ này, rốt cuộc muốn làm gì.
Cùng lúc đó.
Vào khoảnh khắc vị bác sĩ ra tay với người phụ nữ quấn băng.
Yến Tư Diệu đang ở ngoại thành bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, lấy Vô Thường Sống Thụ Lục ra, mở trung tâm nhiệm vụ.
Chỉ thấy trên đó đột nhiên xuất hiện một nhiệm vụ màu đỏ thẫm, còn đang phát sáng!
Sắc mặt cậu ta nghiêm lại, vội vàng bấm vào xem.
Nhưng khi thấy địa điểm, không khỏi khẽ cau mày: "Đây là... Bệnh viện Thẩm mỹ Mỹ Mỹ?"
Ngũ Tinh Hải vẫn đang lắp ráp "loa kèn".
Cậu nghe thấy giọng Yến Tư Diệu, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Yến Tư Diệu nhẹ nhàng lắc đầu: "Bên phía Mộ Dung và mọi người hình như đã xuất hiện một con ác quỷ đang hại người. Tôi đang nghĩ..." Có nên báo cáo cho sư môn và gia tộc không?
Ác quỷ xuất hiện trong kinh thành, đây chắc chắn là một chuyện không hề bình thường.
Mấy ngày nay không chỉ nhóm của họ, mà Bồ Đề Tự và Càn Thanh Môn cũng đã cử người đến điều tra.
Thông tin này, có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc của họ.
Chỉ là như vậy... nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đột nhập bí mật của Mộ Dung Kiều và mọi người!
Một bên là tông môn gia tộc, một bên là đồng đội của mình. Điều này khiến Yến Tư Diệu có chút khó xử.
Ngũ Tinh Hải lại không nghĩ nhiều như cậu, vội vàng nói: "Con ác quỷ đó có lợi hại không? Sư huynh và mọi người không sao chứ?"
Yến Tư Diệu: "Không rõ, cấp độ đỏ thẫm, hẳn là cấp ác quỷ trăm năm, Mộ Dung và mọi người sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng mà..." Mọi việc đều sợ chữ "nhỡ".
Ngũ Tinh Hải suy tư: "Vậy thì đợi một chút đi. Năm phút sau nếu nhiệm vụ này vẫn còn, vậy chứng tỏ sư huynh có thể không đánh lại, chúng ta sẽ gọi viện binh!"
Yến Tư Diệu nghe Ngũ Tinh Hải nói vậy, nhất thời như người trong mộng được đánh thức!
Đúng vậy!
Cậu chỉ báo cáo chậm vài phút, chắc là không có vấn đề gì chứ?
Yến Tư Diệu nhìn về phía Ngũ Tinh Hải, ánh mắt có chút kinh ngạc và tán thưởng: "Tinh Hải, trước đây cậu toàn lầm lì không nói, chúng tôi đều không biết cậu lại thông minh như vậy."
"Hả?" Ngũ Tinh Hải đột nhiên bị khen, lập tức xấu hổ đỏ mặt. Cậu theo bản năng muốn khiêm tốn, nhưng lại nghĩ đến lời của Phong Cảnh Thần.
Vì thế cậu cố gắng nói: "Cảm ơn, cảm ơn!"
"Haha. Được rồi, tiếp tục làm việc đi." Yến Tư Diệu vỗ vai cậu.
Ngũ Tinh Hải thở phào nhẹ nhõm: "Ừm!"
Một bên khác, Bệnh viện Thẩm mỹ Mỹ Mỹ.
Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn âm khí của con ác quỷ nuốt chửng hoàn toàn người phụ nữ quấn băng.
"A ——!" Sau một tiếng hét thảm thiết, người phụ nữ không còn bất kỳ tiếng động nào, hồn đã quy về Địa Phủ.
Bỗng nhiên.
Con ác quỷ vô cùng nghi hoặc: "Hử? Hồn phách đâu?!"
Nó vội vàng thu lại âm khí, nhả người phụ nữ ra.
Phong Cảnh Thần & Mộ Dung Kiều: "?!!"
Cả hai nhìn người bị âm khí nhổ ra, vẻ mặt kinh ngạc y hệt nhau.
Chỉ thấy người phụ nữ vốn đang bị băng quấn kín, lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ "con người"!
Cô ta mặc một chiếc váy hoa nhỏ, đi giày cao gót màu trắng, trên mặt thậm chí còn được trang điểm tinh xảo!
Phong Cảnh Thần: Dùng âm khí để thay đồ một chạm à?