Ta Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 77

"Ta đoán... A Ngọc là..." Đôi mắt đào hoa của Mộ Dung Kiều khẽ đảo.

 

Hắn đột nhiên ghé sát lại gần Phong Cảnh Thần, giọng điệu đầy bí ẩn: "Là con trai của Diêm Vương! Đúng không?"

 

Phong Cảnh Thần: "..."

 

Diêm Vương Ấn trong đầu cậu không nhịn được mà phá lên cười: "Phụt... Ha ha ha! Cười chết mất! Thằng nhóc ngốc này."

 

Nó cười lớn đến mức rung cả lên: "Thần Thần là con của chính ngài ấy! Ha ha ha! Thằng nhóc này cũng nghĩ ra được chuyện đó cơ đấy!"

 

Phong Cảnh Thần cũng không ngờ lối suy nghĩ của Mộ Dung Kiều lại kỳ lạ đến vậy.

 

Những lời lẽ đã chuẩn bị sẵn để đối phó bỗng dưng nghẹn lại trong lòng.

 

Mộ Dung Kiều thấy dáng vẻ của Phong Cảnh Thần, bèn chần chừ: "Ta đoán sai rồi à?"

 

Phong Cảnh Thần bất đắc dĩ liếc hắn một cái: "Không phải ngươi biết thân thế của ta rồi sao?"

 

"A. Nhưng mà..." Mộ Dung Kiều nhíu mày, "Ý ta là kiếp sau chuyển thế cơ."

 

Hắn lại sáp lại gần Phong Cảnh Thần: "A Ngọc thật sự không phải là con trai Diêm Vương chuyển thế à?"

 

Phong Cảnh Thần chỉ liếc mắt ra hiệu, để hắn tự mình lĩnh hội.

 

Mộ Dung Kiều hết cách: "Thật sự không phải sao? Vậy rốt cuộc A Ngọc giữ chức vụ gì? Sao ta cứ có cảm giác địa phủ như là nhà của ngươi vậy?"

 

Phong Cảnh Thần quay đầu lại nhìn hắn.

 

Diêm Vương Ấn cũng ngạo nghễ chống nạnh: "Ha ha ha! Ngươi nói đúng rồi đấy, địa phủ chính là nhà của Thần Thần! Vì ngài ấy là Diêm Vương! Chính là Diêm Vương luôn đấy! Ha ha ha!"

 

Thế nhưng, Mộ Dung Kiều lúc này đã bị lối tư duy cố hữu trói buộc, hoàn toàn không dám đoán theo hướng sự thật.

 

Phong Cảnh Thần ngồi xuống ghế sô pha: "Được rồi, lần sau lại đùa tiếp. Có chuyện đứng đắn đây."

 

Mộ Dung Kiều lúc này mới thu lại vẻ đùa giỡn, ngồi xuống bên cạnh cậu: "Chuyện gì thế?"

 

Phong Cảnh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ đầy ẩn ý: "Gần đây không phải có rất nhiều luyện khí sư và đại diện các thế lực muốn tìm ta sao? Vừa hay, ta cũng muốn nói chuyện với huyền môn một chút."

 

Cậu đặt mấy chiếc cốc lên khay trà: "Thứ sáu tuần sau là quốc khánh, ta định tổ chức một buổi diễn đàn, mời tất cả các thế lực trong huyền môn cùng với đại diện tán tu tham gia."

 

Mộ Dung Kiều nhạy bén nắm bắt được trọng điểm: "Lần này là tổ chức dưới danh nghĩa của A Ngọc?"

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn hắn: "Không sai."

 

Ánh mắt Mộ Dung Kiều lập tức loé lên tia sáng thích thú: "Vậy thì e là người đến sẽ không nhiều đâu."

 

Phong Cảnh Thần cười đầy sâu xa: "Ta cũng không cần quá nhiều người."

 

Mộ Dung Kiều hiểu ý cậu, hứng khởi đột nhiên đứng bật dậy: "Được! Ta đi tuyên truyền giúp ngươi ngay đây. Huyền môn dạo này càng ngày càng trì trệ, chúng ta phải khuấy động lên mới được!"

 

Diêm Vương Ấn cũng sợ thiên hạ không loạn mà cổ vũ: "Khuấy động lên! Khuấy động lên! Quậy lên nào!"

 

Nửa giờ sau.

 

Tin tức Phong Cảnh Thần muốn tổ chức diễn đàn huyền môn đã theo mạng internet lan truyền khắp giới.

 

Ban đầu, mọi người còn rất xem trọng, tưởng rằng địa phủ sắp có hành động lớn.

 

Nhưng mà...

 

Sau khi dò hỏi và biết đây chỉ là hành động cá nhân của Phong Cảnh Thần, sự quan tâm của huyền môn đối với việc này lập tức giảm đi quá nửa.

 

Thậm chí có không ít kẻ sau lưng còn thầm chế nhạo, cảm thấy Phong Cảnh Thần đang mượn oai hùm.

 

Chỉ dựa vào một câu nói của hắn mà đòi triệu tập toàn bộ huyền môn ư?

 

Một Trúc Cơ thiên sư quèn mà cũng ngông cuồng quá thể.

 

Kết quả là.

 

Thời hạn đăng ký tham gia diễn đàn 24 giờ mà Phong Cảnh Thần đặt ra.

 

Đến khi kết thúc, chỉ nhận được chưa tới một trăm đơn đăng ký.

 

Trong đó phần lớn là sinh viên của khoa Tôn giáo, cùng với nhóm thiên sư đã canh chừng cậu từ lâu.

 

Còn những thế lực và thiên sư ở xa hơn thì chẳng buồn đến góp vui.

 

Mộ Dung Kiều nhìn danh sách, cười trên nỗi đau của người khác mà chép miệng vài tiếng: "Quả nhiên toàn là người trẻ. Mấy lão già kia, cứ chờ mà hối hận đi!"

 

Phong Cảnh Thần nói đầy ẩn ý: "Người trẻ tuổi mới tốt."

 

Lúc đó mà có mấy lão già cứng đầu đến thật, có khi lại phá hỏng cả buổi hội nghị của bọn họ.

 

Nhưng mà...

 

Phong Cảnh Thần sẽ không để họ xem thường mình như vậy.

 

Chỉ khi nào trong lòng các thiên sư hình thành được tư duy "đi theo Phong Cảnh Thần sẽ có thịt ăn".

 

Sau này Phong Cảnh Thần muốn làm gì cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

 

Thế là, hai phút sau.

 

Ứng dụng Tích Tích Diệt Tà Ma đã đăng một bài viết mới, khiến tất cả những ai không đăng ký tham gia diễn đàn phải hối hận đến xanh cả ruột!

 

【 Thông Báo Tuyển Mộ Vô Thường Dạng Nghiên Cứu 】

 

Địa phủ có nhu cầu tuyển mộ một số Vô Thường dạng nghiên cứu, thời gian đăng ký không giới hạn, đủ số lượng sẽ dừng.

 

Yêu cầu: Nắm vững kiến thức và năng lực thực hành cơ bản về luyện đan, luyện khí, vẽ bùa, bày trận, cùng với năng lực và tinh thần nghiên cứu khoa học xuất sắc.

 

Phương thức đăng ký: Chế tác một tác phẩm thể hiện được tài nghệ xuất sắc nhất của bạn, dùng hình ảnh hoặc video để ghi lại toàn diện ngoại hình của tác phẩm. Đồng thời dùng văn bản miêu tả công năng và ý tưởng nghiên cứu của tác phẩm đó. Hệ thống sẽ tiến hành sơ duyệt.

 

Sau khi qua sơ thẩm, có thể gửi tác phẩm qua đường bưu điện, hoặc đích thân đến khoa Tôn giáo, giao cho Vô Thường Phong Cảnh Thần.

 

Thông báo này rất ngắn gọn, nhưng lượng thông tin chứa đựng lại vô cùng lớn.

 

Địa phủ công khai tuyển mộ Vô Thường Sống?

 

Mà còn là một loại Vô Thường hoàn toàn mới?!

 

Thời gian lại không giới hạn, số lượng trông có vẻ không ít!

 

Điều này khiến cho rất nhiều thiên sư không giỏi bắt quỷ nhìn thấy một hy vọng mới.

 

Hơn nữa Mộ Dung Kiều và mấy người kia đã sớm tung tin.

 

Sau khi quy tắc này được công bố, lập tức dấy lên một làn sóng bàn tán sôi nổi.

 

Rất nhiều luyện đan sư và luyện khí sư lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bế quan để chế tác tác phẩm mới!

 

Còn một nhóm người khác thì chú ý đến cái tên Phong Cảnh Thần được cố ý nhắc đến trong thông báo.

 

Rất rõ ràng, Phong Cảnh Thần đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong đợt tuyển mộ này!

 

Họ lại liên tưởng đến việc Phong Cảnh Thần muốn tổ chức diễn đàn...

 

Những thiên sư không đăng ký lúc này chỉ biết đấm ngực giậm chân!

 

Nếu họ có thể tiếp xúc gần gũi với Phong Cảnh Thần, tìm hiểu xem địa phủ cần loại nhân tài nào.

 

Xác suất trúng tuyển của họ chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều!

 

Không được! Phải nghĩ cách thôi.

 

Xem có thể nhờ vả chút quan hệ gì không...

 

Trong chốc lát, buổi diễn đàn vốn không ai ngó ngàng tới lại một lần nữa trở thành chủ đề nóng hổi của huyền môn.

 

Thế nhưng, bây giờ họ có hối hận thì cũng đã muộn.

 

Mộ Dung Kiều trực tiếp đăng một dòng trạng thái trên vòng bạn bè: 【 Đã hết hạn đăng ký diễn đàn, hỏi nữa block thẳng!! 】

 

Ảnh chụp màn hình dòng trạng thái này nhanh chóng được lan truyền trong các nhóm thiên sư.

 

Một bộ phận thiên sư thấy vậy đành phải im lặng.

 

Nhưng cũng có một số người không cam tâm, thậm chí còn sau lưng mắng chửi Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều ra vẻ thanh cao.

 

Trăm người trăm tính, cho dù là thiên sư cũng không thể thực sự làm được siêu phàm thoát tục, tiên phong đạo cốt.

 

Cùng lúc đó.

 

Tại một mật thất không tên nào đó, hai người mặc áo choàng đen ngồi đối diện nhau.

 

Người đeo mặt nạ dựa vào ghế sô pha, tư thế rõ ràng rất thoải mái, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một sự ngột ngạt đến tột cùng.

 

Người đeo mặt nạ nhìn vào bài đăng tuyển mộ Vô Thường dạng nghiên cứu trên điện thoại: "Địa phủ dạo này động tĩnh càng lúc càng lớn. Ngươi nói xem... rốt cuộc họ muốn làm gì?"

 

Kể từ khi Quỷ Môn Quan mở ra, bọn họ đã chuẩn bị cho mọi tình huống. Thậm chí đã sẵn sàng để đồng quy vu tận.

 

Thế nhưng, mỗi một bước đi tiếp theo của địa phủ đều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

 

Đừng nói là Tổ chức Tà Thiên Sư, ngay cả huyền môn cũng trở tay không kịp.

 

Bây giờ Phong Cảnh Thần lại ngang nhiên như vậy, tổ chức tuyển mộ Vô Thường và diễn đàn gì đó.

 

Rốt cuộc địa phủ đang mưu tính chuyện gì?

 

Người áo đen cũng vô cùng nghi hoặc: "Địa phủ... dường như đã khác xưa."

 

Thậm chí cả Sổ Sinh Tử cũng có thể giao cho một Vô Thường nhỏ bé.

 

Điều này khiến thế giới quan của hắn vỡ nát.

 

Người đeo mặt nạ tắt điện thoại: "Thôi. Kệ họ muốn làm gì, chỉ cần kế hoạch của chúng ta vẫn có thể tiếp tục... Hừ. Dù là địa phủ, đến lúc đó cũng bó tay thôi!"

 

Người áo đen khẽ nhíu mày: "Tôn thượng, số hồn phách chúng ta thu về ngày càng ít. Bên địa phủ dường như có thể cướp đi linh hồn của thành viên chúng ta. Hay là, chúng ta ngừng nuôi Quỷ Mẫu đi."

 

"Không được!" Người đeo mặt nạ đột ngột ngẩng đầu.

 

Hắn liếc người áo đen một cái sắc lẹm: "Chỉ là một ít ác quỷ, có thể hy sinh để bảo vệ thế giới này là phúc khí của chúng! Áo Đen, chẳng lẽ ngươi lại đi thương xót cả ác quỷ sao?"

 

Người áo đen im lặng nửa giây rồi mới nói: "Thuộc hạ không dám."

 

Người đeo mặt nạ lúc này mới dịu giọng một chút: "Cứ điểm của chúng ta hiện tại tuy đã thu hẹp, nhưng nguồn cung hồn phách không thể giảm đi quá nhiều. Ta sẽ để họ tiếp tục nghĩ cách, lén lút bán Tiêm Thể Hoàn."

 

Vụ lùm xùm quảng cáo Tiêm Thể Hoàn lần trước, nhìn bề ngoài thì Phong Cảnh Thần đã thắng.

 

Nhưng trên thực tế, Tổ chức Tà Thiên Sư cũng không thua thiệt bao nhiêu.

 

Họ đã hi sinh nhiều con tốt như vậy, ít nhất cũng đã khắc sâu danh từ "Tiêm Thể Hoàn" vào lòng công chúng.

 

Có được "hiệu ứng thương hiệu" như vậy, đến lúc đó chỉ cần chuẩn bị thêm vài bài chào hàng tấn công tâm lý, không lo không có kẻ ngốc mắc bẫy.

 

Trên thế giới này, những kẻ dũng cảm tìm đến cái chết không phải là ít.

 

Người áo đen nghe vậy, khẽ nhíu mày.

 

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nói gì thêm.

 

Người đeo mặt nạ cũng chuyển chủ đề: "Trước đây ngươi đã đi gặp Phong Cảnh Thần rồi? Ngươi thấy hắn thế nào?"

 

Người áo đen dừng một chút rồi mới nói: "Hắn rất thông minh."

 

Người đeo mặt nạ nghiêng đầu: "Hết rồi?"

 

Người áo đen: "Hết rồi. Không nhìn ra có gì đặc biệt khác."

 

Hắn không hề để Phong Cảnh Thần vào lòng: "Chỉ là một Trúc Cơ thiên sư, nếu là ngày trước, hắn làm gì có tư cách trở thành Vô Thường. Chẳng qua là do địa phủ bây giờ đã suy tàn."

 

"Vậy sao?" Người đeo mặt nạ cầm lên một ly rượu vang đỏ, chậm rãi lắc nhẹ, "Nhưng chính một người như vậy, trong ba tháng ngắn ngủi, đã khiến cho kế hoạch năm năm của chúng ta tan thành tro bụi."

 

"Hắn thật sự không quan trọng sao?"

 

Người áo đen không hiểu: "Đó không phải là do địa phủ ra tay sao? Hắn một tên Vô Thường, nhiều nhất cũng chỉ là đứng bên cạnh cổ vũ mà thôi."

 

Động tác lắc ly rượu của người đeo mặt nạ đột nhiên dừng lại.

 

Mặt nạ rõ ràng đã che đi đôi mắt của hắn.

 

Nhưng trong không khí lại phảng phất có một ánh nhìn đáng sợ, nặng nề đè xuống!

 

Sắc mặt người áo đen hơi biến đổi.

 

Người đeo mặt nạ trầm giọng: "Địa phủ trước đây thảm hại như thế nào, làm sao có thể trong vòng mấy tháng ngắn ngủi lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy? Trùng hợp thay, lúc này lại xuất hiện thêm một Phong Cảnh Thần."

 

"Ngươi thật sự cho rằng, tất cả những chuyện này không liên quan đến hắn?"

 

Người áo đen nhíu mày: "Hắn chỉ là một Trúc Cơ kỳ nhỏ bé..."

 

Người đeo mặt nạ ngắt lời: "Hắn chỉ mất hai tháng để từ một người bình thường tu luyện đến Trúc Cơ kỳ."

 

Người áo đen vẫn không hiểu: "Nhưng cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ."

 

"..."

 

Người đeo mặt nạ bỗng dưng im lặng.

 

Người áo đen không hiểu tại sao lại ngẩng đầu nhìn hắn.

 

"Ha." Người đeo mặt nạ đặt ly rượu xuống, "Áo Đen. Bây giờ không còn là nhân gian của 600 năm trước, địa phủ cũng không phải là địa phủ của 600 năm trước. Ta đã nói với ngươi bao lần là phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn."

 

Hắn đứng dậy: "Được rồi. Nghiệt Cảnh Đài chắc cũng sắp tìm đến đây. Khoảng thời gian này chúng ta tổn thất nặng nề, tuyệt đối không thể mất thêm bất kỳ cứ điểm nào nữa. Ngươi mang theo mảnh vỡ của Nghiệt Cảnh Đài, đi chơi đùa với hắn một chút đi."

 

Thần sắc người áo đen hơi lạnh đi: "Vâng!"

 

Thứ tư.

 

Phòng học chuyên dụng của khoa Vật lý, đại học Thanh Hoa.

 

Sau khi giáo sư Đạm giảng bài xong.

 

Trong đầu Phong Cảnh Thần lại tuôn ra vô số linh cảm, cậu lại trầm tư và ngộ ra điều gì đó trong vài phút.

 

Điều này khiến Diêm Vương Ấn ở bên cạnh chấn động đến chết lặng.

 

Nội dung bài giảng hôm nay, nó nghe không hiểu một chữ.

 

Kết quả là Thần Thần nhà nó lại trực tiếp ngộ ra chân lý!

 

Quả nhiên, thiên tài và người thường như bọn nó không giống nhau.

 

Diêm Vương Ấn ra vẻ già dặn mà thở dài.

 

Mà Phong Cảnh Thần sau khi hoàn hồn, đột nhiên nhanh chóng thu dọn sách vở, chạy ra ngoài.

 

"Thần Thần chờ ta!" Diêm Vương Ấn giật cả mình.

 

Phong Cảnh Thần rất nhanh đã đuổi kịp Đạm Vân Đài: "Giáo sư Đạm!"

 

Đạm Vân Đài quay đầu lại: "Em Phong Cảnh Thần, có chuyện gì gấp sao?"

 

Phong Cảnh Thần bước nhanh đến trước mặt Đạm Vân Đài, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: "Dạ không, chỉ là vừa rồi nghe giảng xong, trong lòng có nhiều vấn đề muốn thảo luận với thầy. Chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không ạ?"

 

Đạm Vân Đài vui vẻ nhận lời: "Đương nhiên rồi."

 

Mười phút sau.

 

Hai người ngồi ở một góc trong nhà ăn của trường, mỗi người một khay thức ăn.

 

Sau đó bắt đầu đi sâu vào một số vấn đề vật lý, triển khai một cuộc thảo luận thân thiện.

 

Đây mới thực sự là một cuộc thảo luận.

 

Đạm Vân Đài vô cùng bất ngờ.

 

Ông vốn tưởng rằng mình sẽ là người chỉ dẫn trong cuộc nói chuyện này.

 

Lại không ngờ rằng, dù vốn kiến thức vật lý của Phong Cảnh Thần không bằng ông.

 

Nhưng cách Phong Cảnh Thần lý giải về toàn bộ thế giới và phương thức tư duy của cậu lại có những kiến giải vô cùng mới mẻ và sâu sắc.

 

Điều này đối với Đạm Vân Đài mà nói, có ý nghĩa khai sáng cực kỳ lớn!

 

Giáo sư Đạm càng trò chuyện càng thấy mắt mình sáng lên.

 

Sau khi ăn xong, ông không thể chờ đợi mà mời: "Em Cảnh Thần, hay là chúng ta đến văn phòng của tôi nói chuyện tiếp đi. Ở đó có không ít máy móc, chúng ta có thể vừa làm những thí nghiệm đơn giản để nghiệm chứng."

 

Phong Cảnh Thần đã đạt được mục đích, dưới cặp kính loé lên một tia sáng nhạt: "Đương nhiên ạ. Em còn có một chuyện khác, cũng muốn thương lượng với giáo sư một chút."

 

"Ồ?" Đạm Vân Đài hứng thú, "Em cứ nói."

 

Hai người bưng khay thức ăn đi ra ngoài.

 

Phong Cảnh Thần cuối cùng cũng nói ra mục đích cuối cùng của mình hôm nay: "Các nghiên cứu trong tay giáo sư đều đã đi đến hồi kết. Em ở đây có một hướng nghiên cứu hoàn toàn mới, không biết thầy có hứng thú không?"

 

"Hả?" Đạm Vân Đài dừng lại một chút.

 

Nếu là một sinh viên bình thường nói như vậy, ông có thể sẽ nghi ngờ sinh viên này có chút viển vông.

 

Nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi đã khiến Đạm Vân Đài hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Phong Cảnh Thần.

 

Ông không chần chừ bao lâu: "Được, em nói cho tôi nghe xem."

 

Phong Cảnh Thần nghe vậy, lại hỏi một câu có vẻ không liên quan: "Không biết giáo sư Đạm hiểu biết bao nhiêu về khoa Tôn giáo của trường chúng ta?"

 

Đạm Vân Đài không hiểu tại sao: "Không phải là khoa nghiên cứu về tôn giáo sao?"

 

Ông rất ít khi quan tâm đến các khoa xã hội nhân văn như vậy, cộng thêm vị trí "hẻo lánh" của khoa Tôn giáo, nên thật sự không tìm hiểu nhiều.

 

Phong Cảnh Thần trong lòng đã hiểu rõ.

 

Hóa ra ngay cả cấp bậc như giáo sư Đạm cũng không thể vô cớ biết được chuyện của huyền môn.

 

Quyết định này thực sự là... quá ngu ngốc.

 

Phong Cảnh Thần không chút khách khí vạch trần: "Giáo sư Đạm, thế giới này, không giống như phần lớn mọi người vẫn biết đâu ạ."

 

Cậu đi đến trước mặt Đạm Vân Đài, dùng thân mình che chắn.

 

Ngay trong ánh mắt nghi hoặc của lão giáo sư, cậu đột nhiên biến ra một miếng sắt.

 

Đạm Vân Đài dừng lại: "Ảo thuật?"

 

Phong Cảnh Thần: "Không, là phép thuật."

 

Đạm Vân Đài: "..."

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

Đạm Vân Đài nhìn vào đôi mắt trong veo của Phong Cảnh Thần.

 

Trong mắt ông dâng lên những cảm xúc vô cùng phức tạp.

 

Có kinh ngạc, có chần chừ, và nhiều hơn cả là nghi hoặc.

 

Một lúc lâu sau.

 

Đạm Vân Đài hít sâu một hơi, đè nén mọi suy nghĩ hỗn loạn, biểu cảm nghiêm túc nói: "Em Cảnh Thần, em đang nghiêm túc đấy chứ?"

 

Phong Cảnh Thần vô cùng thành khẩn nói: "Đương nhiên ạ. Nếu giáo sư còn muốn nghe, chúng ta đến văn phòng của thầy, em sẽ cho thầy xem nhiều bằng chứng hơn."

 

Đạm Vân Đài trầm ngâm nửa giây, quyết đoán nói: "Được!"

 

Ông nhìn chăm chú Phong Cảnh Thần, ánh mắt sắc bén mang theo một tia chờ đợi phức tạp: "Em Cảnh Thần, hy vọng em không đùa giỡn với một lão giáo sư sắp về hưu."

 

Khóe miệng Phong Cảnh Thần treo một nụ cười nhạt: "Thưa giáo sư, em đang mời thầy cùng bước vào một thế giới mới chưa được biết đến."

 

Đạm Vân Đài: "..."

 

Ông thấy đôi mắt lấp lánh ánh sáng của Phong Cảnh Thần.

 

Bỗng nhiên, trong lòng Đạm Vân Đài dâng lên một sự rung động khó tả.

 

Giống như lần đầu tiên ông tiếp xúc với vật lý.

 

Cảm giác rung động khi phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới, đối mặt với những điều hoàn toàn chưa biết!

 

Diêm Vương Ấn ở một bên, nhìn Thần Thần nhà nó dăm ba câu đã lừa được một người lên thuyền giặc.

 

Không khỏi cảm thán: "Không hổ là Thần Thần!"

 

Một giờ sau.

 

Văn phòng của Đạm Vân Đài.

 

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

 

Đạm Vân Đài ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Thế giới này, vẫn không có gì khác so với trước đây.

 

Nhưng không biết có phải do tác động tâm lý hay không, Đạm Vân Đài luôn cảm thấy mọi thứ đã không còn như cũ.

 

Thế giới quan của ông đang được tái lập một cách điên cuồng.

 

Vừa rồi Phong Cảnh Thần đã đưa ra đủ bằng chứng, Đạm Vân Đài không có lý do gì để nghi ngờ sự tồn tại của thế giới mới nữa.

 

Mấy chục năm cuộc đời của mình lướt qua như một thước phim trong đầu Đạm Vân Đài.

 

Một số chi tiết nhỏ trước đây chưa từng để ý, lúc này lại như mặt trời tỏa sáng, dẫn dắt ông suy nghĩ theo một hướng khác.

 

"Hóa ra, là vì nguyên nhân này sao?" Đạm Vân Đài tự lẩm bẩm, "Hóa ra bao nhiêu lần thí nghiệm thất bại, đều là đang chỉ về hướng này?"

 

Thế mà ông lại vì tư duy cố hữu, ngạo mạn cho rằng thế giới huyền học không tồn tại.

 

Để rồi bỏ qua các loại dấu hiệu, để rồi hết lần này đến lần khác lướt qua thế giới mới!

 

Đạm Vân Đài thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: "Địa phủ, quỷ, thiên sư, thần... hóa ra đều thật sự tồn tại."

 

Thế giới này, đặc sắc đến vậy.

 

Mà ông đến tận bây giờ mới phát hiện!

 

Phong Cảnh Thần cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cây cối xanh tươi giữa mùa hè: "Đúng vậy, chúng thật sự tồn tại. Thưa giáo sư, đây là một lĩnh vực chưa bao giờ được các nhà khoa học chú ý đến."

 

Cậu quay đầu lại, đôi mắt chân thành nhìn chăm chú vào Đạm Vân Đài: "Thưa giáo sư, em có thể mời thầy cùng khám phá thế giới chưa biết này không?"

 

Câu nói này, phảng phất như một câu thần chú phá vỡ gông cùm.

 

Đạm Vân Đài đột nhiên thoát khỏi sự tiếc nuối.

 

Ông quay đầu nhìn về phía Phong Cảnh Thần.

 

Hai mắt đột nhiên b*n r* tia sáng, cơ thể già nua một lần nữa trở nên rắn rỏi: "Đương nhiên! Em Cảnh Thần, không, đồng chí Cảnh Thần, xin hãy cho tôi gia nhập cùng các cậu!"

 

Phong Cảnh Thần nhìn khí thế sắc bén của lão giáo sư, đáy mắt dâng lên một nụ cười nhàn nhạt.

 

Quả nhiên, những nhà nghiên cứu khoa học chân chính tuyệt đối sẽ không vì thế giới quan bị thay đổi mà đánh mất tinh thần nghiên cứu của họ.

 

Quốc gia và huyền môn lại có thể ngăn cản một nhóm những nhà nghiên cứu ưu tú như vậy khỏi cánh cửa chân lý.

 

Thật là quá ngu ngốc.

 

Phong Cảnh Thần trịnh trọng đưa tay phải ra với Đạm Vân Đài: "Thưa giáo sư, chào mừng đến với thế giới mới."

 

Đạm Vân Đài nhìn đôi mắt sáng ngời của Phong Cảnh Thần, vội vàng nắm lấy tay cậu: "Chúng ta bắt đầu nhanh thôi. Tôi không thể chờ đợi được nữa rồi."

 

Phong Cảnh Thần cũng không lãng phí thời gian: "Được ạ. Nghiên cứu của chúng ta về thế giới mới cũng chỉ mới bắt đầu được vài tháng, và người tham gia cũng không nhiều. Em sẽ giải thích cho thầy về tiến độ nghiên cứu hiện tại của chúng ta."

 

Đạm Vân Đài lập tức ngồi thẳng lưng, còn lấy cả giấy bút ra, như một học sinh chăm chú lắng nghe.

 

Cả một buổi chiều.

 

Phong Cảnh Thần vừa giảng giải cho giáo sư Đạm, đồng thời cũng nhân cơ hội này hệ thống lại kiến thức của chính mình.

 

Vừa hay buổi sáng cậu mới ngộ ra nhiều điều, nên bây giờ tư duy cực kỳ rõ ràng.

 

Thậm chí trong quá trình giảng giải, nhiều ý tưởng mông lung đã được làm rõ, một số vấn đề khó khăn cũng được giải quyết dễ dàng!

 

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.

 

Con đường nhỏ rợp bóng cây ngoài cửa sổ đã được thắp lên những ngọn đèn đường sáng rực.

 

Phong Cảnh Thần mới tổng kết lại: "Tóm lại, mặc dù chúng ta đã đi một bước rất dài về mặt ứng dụng, nhưng về mặt lý luận, vẫn còn là một khoảng trống."

 

"Em cho rằng những ứng dụng thực tế như vậy chỉ là lâu đài trên cát. Bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ."

 

Giáo sư Đạm lúc này mặt mày hồng hào vì phấn khích, cả người như trẻ ra rất nhiều.

 

Ông gật đầu lia lịa: "Em nói không sai. Chúng ta nhất định phải đặt nền móng lý luận khoa học vững chắc cho huyền học. Cho nên em đã chọn tôi."

 

Phong Cảnh Thần sửa lại: "Thưa giáo sư, là thầy đã lựa chọn chấp nhận cả một thế giới mới này."

 

Đạm Vân Đài đã đi xa như vậy trên con đường nghiên cứu vật lý.

 

Hôm nay lại có thể dễ dàng chấp nhận một sự thật đủ để lật đổ toàn bộ nghiên cứu cả nửa đời người của mình.

 

Tố chất tâm lý và tầm nhìn khoa học của ông đã vượt xa người khác quá nhiều.

 

Đạm Vân Đài cũng cười nói: "Được rồi. Không nói những lời sáo rỗng nữa, thời gian của tôi không còn nhiều, bây giờ chúng ta bắt đầu nghiên cứu thôi!"

 

"Hy vọng lúc sinh thời, tôi còn có thể để lại chút gì đó hữu ích cho việc khám phá thế giới mới này."

 

Phong Cảnh Thần: "..."

 

Cậu im lặng nửa giây rồi mới nói: "Thưa giáo sư, hiện tại địa phủ cũng đang tuyển dụng nhân tài dạng nghiên cứu."

 

Cho nên, dù giáo sư có thật sự không may qua đời.

 

Đến địa phủ, có lẽ vẫn sẽ phải làm nghiên cứu thôi.

 

Đạm Vân Đài: "..."

 

Ông im lặng vài giây.

 

Bỗng nhiên.

 

"Ha ha ha!" Đạm Vân Đài phá lên cười ha hả.

 

Ông cười một cách sảng khoái: "Tốt! Tốt lắm! Không ngờ những năm cuối đời của chúng ta lại có thể gặp được một chuyện đại hỷ như vậy!"

 

Ông đứng dậy, nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ: "Tiếc nuối lớn nhất của tôi trong mấy năm qua chính là, còn có quá nhiều vấn đề chờ tôi nghiên cứu, mà cơ thể mình lại ngày càng tàn tạ. Không ngờ..."

 

Không ngờ a!

 

"Ha ha ha!"

 

Tràng cười dài này, dường như đã giải tỏa hết mọi ấm ức tích tụ trong những năm qua của Đạm Vân Đài!

 

Cái gì mà đời người có hạn, tri thức vô hạn.

 

Ông đã tìm được, cuối cùng cũng đã tìm ra một con đường vô tận!

 

Đại hỷ, đây tuyệt đối là chuyện vui lớn nhất trong đời ông!

 

Đợi đến khi Đạm Vân Đài cuối cùng cũng ngừng cười.

 

Trạng thái của cả người ông, có thể thấy rõ bằng mắt thường đã trẻ ra rất nhiều!

 

Đạm Vân Đài từ từ thu lại tâm trạng, nói với Phong Cảnh Thần: "Vậy tôi sẽ bắt đầu nghiên cứu từ 'âm khí và linh khí' mà em nói. Hai loại năng lượng này, hẳn là nền tảng tạo nên thế giới chưa biết đó."

 

Phong Cảnh Thần cũng nghĩ vậy.

 

Cậu lấy ra một vài bản vẽ của mình: "Thưa giáo sư, đây là một số tiến triển nghiên cứu trước đây của chúng em. Thầy xem có thể có chút gợi ý nào không."

 

"Được." Giáo sư Đạm nhận lấy bản vẽ, định xem kỹ.

 

Nhưng Phong Cảnh Thần đã ngắt lời ông: "Thưa giáo sư, cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm rồi hãy nghiên cứu tiếp."

 

Đạm Vân Đài: "Được."

 

Ông cũng muốn sống thêm một thời gian nữa.

 

Dù sao đến địa phủ rồi, ai biết có còn được tự do như bây giờ không.

 

Mà ở một bên, Diêm Vương Ấn.

 

Sau khi xem xong toàn bộ quá trình Phong Cảnh Thần "thu phục" giáo sư Đạm, đôi mắt nhỏ của nó láo liên.

 

Sau khi nó về địa phủ, nhất định phải kể cho bọn Thạch Đầu nghe chuyện này.

 

Thần Thần nhà nó thật sự quá lợi hại!

 

Nó nhất định phải cho mọi người biết, Thần Thần nhà bọn nó lợi hại đến mức nào!

 

Phong Cảnh Thần không biết "mục tiêu lớn lao" của tên nhóc này.

 

Tám giờ tối.

 

Phong Cảnh Thần tạm biệt Đạm Vân Đài, trở về ký túc xá.

 

Vừa mới mở cửa.

 

Một vật thể to lớn đột nhiên nhảy ra trước mặt cậu: "A Ngọc~"

 

Phong Cảnh Thần bình tĩnh ngước mắt.

 

Chỉ thấy đôi mắt đào hoa của Mộ Dung Kiều sáng rực nhìn cậu, rõ ràng là đang giấu tin gì tốt.

 

Phong Cảnh Thần đóng cửa lại: "Sao vậy?"

 

Mộ Dung Kiều lấy ra một tờ giấy: "Việc phân cấp pháp khí mà chúng ta nói trước đây, ta làm gần xong rồi nè~"

 

Phong Cảnh Thần vui mừng: "Nhanh vậy."

 

"Đương nhiên~ Còn hai ngày nữa là quốc khánh rồi đó nha~" Mộ Dung Kiều nháy mắt một cách duyên dáng, "Chuyện A Ngọc đã hứa với ta, đừng quên đó nha~"

 

Phong Cảnh Thần nhận lấy tờ giấy: "Không quên."

 

Diêm Vương Ấn không biết chuyện này, tò mò ghé lại gần: "Gì vậy gì vậy? Thần Thần các ngươi đang nói gì thế?"

 

Phong Cảnh Thần không để ý đến cái tên nhiều chuyện này, tỉ mỉ xem xét phương án phân cấp mới mà Mộ Dung Kiều viết.

 

Mộ Dung Kiều cũng ở bên cạnh giới thiệu: "Để viết cái này, mấy ngày qua hễ tan học là ta lại chạy đến kho của học viện. Ra ra vào vào, tốn không ít điểm tích lũy đâu đấy."

 

Vì buổi hẹn hò lần này, hắn thật sự đã cố gắng hết sức!

 

Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu: "Vất vả cho ngươi rồi."

 

"Không vất vả~" Mộ Dung Kiều cười tươi như hoa, tiếp tục nói, "Qua mấy ngày quan sát, ta phát hiện bất kể là pháp khí, đan dược, bùa chú hay trận bàn."

 

"Những món được xếp hạng hạ phẩm, phần lớn đều không có một quy tắc hoàn chỉnh. Trung phẩm thì phần lớn có một đến hai quy tắc; thượng phẩm thì là ba đến năm quy tắc."

 

"Cực phẩm là sáu quy tắc. Nhưng mà trong kho hàng, ta chưa thấy có món nào vượt quá sáu quy tắc."

 

Đây chính là cơ sở để Mộ Dung Kiều phân chia cấp bậc sản phẩm mới.

 

Phong Cảnh Thần lại khẽ lắc đầu: "Cách phân chia này tuy rõ ràng hơn trước, nhưng vẫn chưa hợp lý."

 

"Hả?" Mộ Dung Kiều ghé lại gần, "Không hợp lý sao?"

 

Phong Cảnh Thần nhắc nhở: "Số lượng quy tắc không phải là sự chồng chất đơn giản, mà là một quá trình lượng đổi chất đổi."

 

"Rốt cuộc phải có bao nhiêu quy tắc mới có thể gây ra sự thay đổi về chất của pháp khí, ngươi hãy quan sát kỹ lại một chút đi?"

 

"Được!" Mộ Dung Kiều chấp nhận thử thách, "Còn hai ngày cuối, ta nhất định sẽ tìm ra~"

 

Đáy mắt Phong Cảnh Thần thoáng hiện nụ cười, cũng không keo kiệt lời khen: "Tiểu pháp thuật phân biệt số lượng quy tắc của ngươi không tệ."

 

Muốn nhận biết cấp bậc, thì trước tiên phải cảm nhận được số lượng quy tắc.

 

Mộ Dung Kiều trong vài ngày ngắn ngủi đã sáng tạo ra một tiểu pháp thuật tên là "Bảo Vật Giám Định Thuật".

 

Nó cho phép thiên sư có thể cảm nhận trực quan số lượng "quy tắc" bên trong pháp khí!

 

Pháp thuật này đối với tiêu chuẩn phân cấp mới mới thực sự có ý nghĩa trọng đại.

 

Mộ Dung Kiều được khen càng thêm đắc ý: "Đương nhiên~ Sau khi ta sáng tạo ra pháp thuật này, còn nhận được 200 điểm công đức đó nha~"

 

"Bảo sao A Ngọc cứ nói, ngươi có con đường kiếm công đức khác biệt. Hóa ra làm học thuật lại kiếm tiền như vậy."

 

Phong Cảnh Thần cười cười không giải thích: "Tiếp tục cố gắng nhé."

 

"Được~" Mộ Dung Kiều cười tủm tỉm nhìn Phong Cảnh Thần.

 

Nhưng hắn nhìn một lúc, ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống đôi môi mỏng của cậu.

 

Đôi môi này phảng phất như có ma lực.

 

Lông mi Mộ Dung Kiều khẽ run rẩy, cơ thể như không thể kiểm soát mà càng lúc càng ghé lại gần.

 

Phong Cảnh Thần: "..."

 

"Khụ khụ khụ!" Mộ Dung Kiều vào thời khắc mấu chốt chợt bừng tỉnh!

 

Hắn lập tức lùi lại một bước dài, vội vàng nói: "Ta, ta bây giờ đi đến kho xem lại."

 

Nói xong, trực tiếp tông cửa xông ra!

 

"..." Phong Cảnh Thần nhìn ký túc xá trống rỗng, sau một thoáng bất đắc dĩ, đáy mắt lại hiện lên một tia cười.

 

Kể từ sau sự kiện ở quán bar.

 

Tình huống như vậy đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

 

Nếu Phong Cảnh Thần còn không hiểu Mộ Dung Kiều đang nghĩ gì, thì cậu đúng là kẻ ngốc.

 

Diêm Vương Ấn ở bên cạnh càng phẫn nộ sôi sục: "Hừ! Thằng nhóc kia vừa rồi lại muốn hôn ngươi! Thần Thần sao ngươi không né đi? Hắn là đồ lưu manh!"

 

Phong Cảnh Thần khẽ nhướng mày: "Tại sao phải né?"

 

Đôi môi của tiểu đạo trưởng mềm mại như vậy, cậu cũng rất mong chờ đấy chứ.

 

Diêm Vương Ấn: "?"

 

Nó dường như hiểu ra điều gì đó, lại dường như chẳng hiểu gì cả.

 

Phong Cảnh Thần không giải thích, quay người tiếp tục chuẩn bị cho diễn đàn thiên sư sắp tới.

 

Sáng ngày hôm sau.

 

Mộ Dung Kiều quả nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, mang theo bữa sáng trở về.

 

Phong Cảnh Thần nhìn bộ dạng hắn cố tỏ ra như không có gì, khóe môi khẽ cong lên.

 

Thật thú vị.

 

Bảo sao người đời lại thích sự mập mờ hơn là yêu đương rõ ràng, đúng là rất vui.

 

Phong Cảnh Thần xấu tính giả vờ như mình không phát hiện ra gì.

 

Để xem một mình Mộ Dung Kiều có thể chơi trò chơi mập mờ này được bao lâu.

 

Thời gian nháy mắt đã đến thứ sáu.

 

Sau khi các tiết học trong ngày kết thúc, toàn bộ đại học Thanh Hoa dường như vắng vẻ đi rất nhiều.

 

Kỳ nghỉ quốc khánh bảy ngày, có người chọn về nhà, có người chọn đi du lịch. Chỉ có một số ít người chọn ở lại trường.

 

Nhưng ở khoa Tôn giáo, tình hình lại hoàn toàn trái ngược.

 

Sau nửa tháng nỗ lực của huyền môn.

 

Số lượng nhiệm vụ cầu cứu trên ứng dụng Tích Tích Diệt Tà Ma đã giảm đi trông thấy.

 

Các "đàn anh đàn chị" của khoa Tôn giáo đi làm nhiệm vụ ở các tỉnh khác, vừa hoàn thành nhiệm vụ liền tức tốc quay về.

 

Chỉ để nhanh chóng đến kho hoặc thư viện, đổi hết số điểm tích lũy của mình!

 

Đồng thời, còn có một bộ phận thiên sư cố ý đến để tham gia diễn đàn do Phong Cảnh Thần tổ chức.

 

Ngày 1 tháng 10, bảy giờ sáng.

 

Cách buổi diễn đàn do Phong Cảnh Thần tổ chức còn ba tiếng đồng hồ.

 

Lúc này, tại phòng sinh hoạt chung của khoa Tôn giáo, trong căn phòng tôn lợp tạm bợ, bày đầy những chiếc bàn mượn từ phòng họp.

 

Nhưng những chiếc bàn này cũng không đủ.

 

Cho nên dù có sắp xếp ngay ngắn đến đâu, trông vẫn thiếu đi sự trang trọng.

 

Phía trước hội trường, còn có một bục chủ tọa được dựng tạm. Trên đó có một màn chiếu tiêu chuẩn cho các buổi hội nghị.

 

Nhưng dù nhìn thế nào, vẫn thấy rất đơn sơ.

 

Yến Tư Diệu, Tả Chiêu và Tuệ Thanh đến từ sáng sớm để chuẩn bị công việc tiếp khách.

 

Tả Chiêu khoanh tay, hừ lạnh nói: "Buổi họp mặt của chính bọn họ mà sao đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu? Mộ Dung Kiều đúng là giỏi sai khiến người khác."

 

Yến Tư Diệu biết hắn chỉ là không ưa Mộ Dung Kiều nên mới cằn nhằn.

 

Nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi: "Tinh Hải và Thu Lộ hôm nay xuất quan, họ nhận người xong sẽ đến ngay."

 

Đang nói chuyện, bỗng có người xuất hiện ở cửa.

 

Ba người cùng quay đầu lại nhìn, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống nhau.

 

Yến Tư Diệu nhìn người mới đến từ trên xuống dưới vài lần, chần chừ nói: "Trưởng phòng Phong? Anh đây là... đang yêu à?"

 

Chỉ thấy trưởng phòng Ngoại vụ vốn lôi thôi lếch thếch, hôm nay lại gội đầu, cạo râu, còn mặc một bộ vest chỉn chu.

 

Hoàn toàn khác một trời một vực so với hình tượng trước đây!

 

"Khụ khụ!" Phong Lương không quen kéo cà vạt trước ngực, "Tôi đây không phải là đến để nể mặt Phong Vô Thường sao."

 

Yến Tư Diệu hiểu ra: "Hóa ra trưởng phòng Phong cũng đến tham gia diễn đàn, mời anh qua kia quét mã đăng ký thư mời."

 

Lúc này ở cửa phòng thực nghiệm, đặt một tấm bảng có mã QR lớn.

 

Cái không khí hiện đại nồng nặc này, cùng với chủ đề diễn đàn thiên sư của họ, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ!

 

Phong Lương, một thiên sư gần gũi với người thường hơn, lại thích ứng rất tốt.

 

Anh ta quét mã đăng ký xong, thấy cũng không có người ngoài, bèn nói: "Tôi đến giúp các cậu một tay."

 

"Được ạ." Yến Tư Diệu cũng không khách khí, lấy ra một tập giấy nháp, "Vậy phiền trưởng phòng Phong, giúp bọn em chia ra mỗi chỗ ngồi năm, sáu tờ nhé."

 

Bốn người lại bận rộn thêm gần nửa giờ nữa, cuối cùng cũng bài trí xong hiện trường cho ra dáng một chút.

 

Lúc này, cuối cùng cũng có các thiên sư khác đến.

 

Bốn người liền đứng ở cửa, vừa trò chuyện vừa hướng dẫn.

 

Theo càng ngày càng nhiều người vào sân, phòng sinh hoạt chung rộng rãi cũng dần trở nên náo nhiệt.

 

Vòng tròn thiên sư cũng không lớn, mọi người nhanh chóng tìm được người quen và trò chuyện rôm rả.

 

Nhưng bỗng nhiên.

 

Một bóng người xuất hiện ở cửa, khiến âm lượng trong phòng lập tức giảm đi quá nửa.

 

Chỉ thấy ở cửa.

 

Tần Dụng Thư cầm điện thoại, một mình rụt rè đứng đó.

 

Bốn người Yến Tư Diệu thì không có phản ứng gì đặc biệt.

 

"A di đà phật." Tuệ Thanh chỉ vào tấm bảng, "Thí chủ, tham gia diễn đàn xin mời quét mã đăng ký thư mời."

 

"A, vâng!" Tần Dụng Thư vội vàng quét mã.

 

Sau khi thư mời được xác nhận, hắn khẽ gật đầu với bốn người. Đi vào tìm một góc không người, lặng lẽ ngồi xuống.

 

Nhìn thấy biểu hiện này của Tần Dụng Thư.

 

Các thiên sư có mặt lập tức dùng ánh mắt hóng chuyện đầy ẩn ý mà lén lút đánh giá hắn.

 

Nếu nói đến nhân vật nổi bật của khoa Tôn giáo học kỳ trước, Tần Dụng Thư tuyệt đối là một trong số đó.

 

Hắn với tư chất thuần âm thể đã chuyển ngành giữa chừng, thành công tiến vào khoa Tôn giáo vốn toàn thiên tài.

 

Vốn tưởng sẽ thuận buồm xuôi gió, ai ngờ lại đụng phải một người bạn hợp tác xui xẻo.

 

Bây giờ Chử Thiên Duệ vì vi phạm quy tắc sử dụng Tích Lịch Châm, đã bị nhà họ Chử đón về nhà diện bích sám hối, không biết khi nào mới được ra ngoài.

 

Nhưng Chử Thiên Duệ không bị trường đuổi học, nên Tần Dụng Thư không thể đổi bạn hợp tác.

 

Điều này dẫn đến việc đã khai giảng hơn một tháng, vị chuẩn thiên tài được vạn người chú ý này lại chưa hoàn thành được một nhiệm vụ nào!

 

Điều này khiến không ít kẻ sau lưng bắt đầu bàn lùi về hắn.

 

Tần Dụng Thư dường như cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người, không khỏi cúi đầu thật sâu, không dám nói một lời.

 

Bốn người Yến Tư Diệu thấy vậy, cũng không khỏi lắc đầu thở dài.

 

Họ tuy rất đồng cảm với hoàn cảnh của Tần Dụng Thư.

 

Nhưng trong huyền môn, xưa nay chỉ có cường giả mới nhận được sự tôn trọng của người khác.

 

Nếu Tần Dụng Thư không tự mình đứng lên, người khác cũng không thể giúp hắn cả đời.

 

Ngay lúc bốn người đang cảm thán.

 

Tả Chiêu đột nhiên nhanh tay lẹ mắt, dùng cây gậy dò đường chặn một người đàn ông định vào sân.

 

Yến Tư Diệu hoàn hồn: "Sư huynh, mời qua bên này quét mã xác nhận thư mời."

 

Người đàn ông bị chặn lại, biểu cảm cứng đờ: "Sao còn phải quét mã phiền phức vậy? Tôi quên mang điện thoại rồi."

 

Tả Chiêu liếc hắn một cái: "Tôi thấy không phải là không mang điện thoại, mà là căn bản không có thư mời thì phải."

 

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên sầm xuống.

 

Yến Tư Diệu vội vàng hòa giải: "Vị sư huynh này, trên thư mời đã nói rất rõ, không quét mã không thể vào trong. Bây giờ vẫn còn sớm, hay là anh về lấy điện thoại rồi quay lại."

 

Người đàn ông: "..."

 

Sắc mặt hắn biến đổi một hồi lâu, mới thuận theo lời của Yến Tư Diệu mà quay người rời đi.

 

Những người xếp hàng phía sau thấy vậy, cũng có vài người lẳng lặng bỏ đi.

 

Đương nhiên, cũng có người không tin, cứng đầu lấy điện thoại ra quét mã.

 

Kết quả, quét thế nào cũng không ra!

 

Tình cảnh lúc đó vô cùng khó xử.

 

Cuối cùng, người đó phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn buông một câu: "Thiên sư tụ họp mà còn phải dùng đến khoa học kỹ thuật của thế gian, còn ra thể thống gì nữa!"

 

Mọi người: "..."

 

Một bên khác.

 

Bên ngoài phòng bế quan của khoa Tôn giáo.

 

Phong Cảnh Thần thấy Yến Tư Diệu đang than thở trong nhóm chat Câu Hồn Sứ, cũng cảm thấy vô cùng cạn lời với một bộ phận thiên sư trong huyền môn.

 

Nhưng may là...

 

"Chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu thay đổi chưa?" Phong Cảnh Thần nhìn về phía Mộ Dung Kiều.

 

Mộ Dung Kiều cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời: "Đương nhiên! Chúng ta sẽ khiến bọn họ phải kinh thiên động địa!"

 

Ngay lúc này.

 

Hai phòng bế quan phía trước truyền đến hai luồng sóng năng lượng huyền diệu.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều đều vui mừng.

 

Sư Thu Lộ và Ngũ Tinh Hải, đã thăng cấp lên kỳ Trúc Cơ thành công!

 

Phong Cảnh Thần vội vàng mở Chân Thực Chi Nhãn, ghi lại một đống công thức không thể giải thích được.

 

Mười phút sau.

 

Hai cánh cửa đóng chặt nửa tháng gần như cùng lúc mở ra.

 

"Sư huynh, Thần ca!" Sư Thu Lộ và Ngũ Tinh Hải đồng thanh.

 

"Không tồi không tồi." Mộ Dung Kiều quan sát kỹ hai người, hài lòng gật đầu, "Rất tốt. Đạo cơ vững chắc, Trúc Cơ viên mãn. Không hổ là sư muội sư đệ của ta!"

 

Ngũ Tinh Hải được khen liền ngại ngùng cúi đầu.

 

Sư Thu Lộ thì không khách khí mà hừ nhẹ một tiếng: "Đó là đương nhiên~"

 

Phong Cảnh Thần cũng chúc mừng: "Chúc mừng hai vị, đã chính thức bước vào hàng ngũ thiên sư, tiền đồ vô lượng."

 

Thiên sư trước Trúc Cơ kỳ, thực ra cũng chỉ là người bình thường có thêm chút siêu năng lực.

 

Nếu gặp phải quỷ mạnh, nhiều nhất cũng chỉ chết chậm hơn người thường vài phút mà thôi.

 

Chỉ sau khi Trúc Cơ, mới có thể coi là đã bước vào ngưỡng cửa, trở thành thiên sư thực thụ có thể trảm yêu trừ ma!

 

Diêm Vương Ấn cũng ở bên cạnh nói chen vào: "Chúc mừng chúc mừng~ Huyền môn lại có thêm hai vị tuấn tài~"

 

Sư Thu Lộ và Ngũ Tinh Hải không nghe được tiếng của Diêm Vương Ấn.

 

Nhưng đều rất vui vẻ cảm ơn Phong Cảnh Thần.

 

"Được rồi, không cần khách sáo nữa." Mộ Dung Kiều một tay khoác vai sư đệ sư muội.

 

Không thể chờ đợi mà đi về phía trước: "Các ngươi ra đúng lúc lắm. Đi, sư huynh dẫn các ngươi đi chứng kiến lịch sử~!"

 

Mười giờ sáng.

 

Diễn đàn thiên sư do Phong Cảnh Thần tổ chức, số người đăng ký là 93, không một ai vắng mặt.

 

Trong đó ba thế lực lớn, mỗi bên cử năm đại biểu đến.

 

Các thiên sư khác, đa số đều đăng ký với tư cách cá nhân.

 

Bốn người Phong Cảnh Thần vừa vào cửa, lập tức nhận được ánh mắt chú mục của tất cả những người tham dự.

 

Ba sư huynh muội Mộ Dung Kiều đều bị mọi người đồng loạt bỏ qua.

 

Tất cả thiên sư đều đang âm thầm đánh giá Phong Cảnh Thần.

 

Vị Vô Thường Sống nổi danh thiên hạ chỉ trong ba tháng ngắn ngủi này.

 

Trông có vẻ... cũng không khác gì bọn họ?

 

Mặc áo thun, quần jean, giày thể thao đơn giản, tu vi cũng chỉ mới Trúc Cơ kỳ.

 

Trông hết sức bình thường.

 

Nhưng, khi có người đối diện với đôi mắt sau cặp kính gọng đen đó, lại đột nhiên cảm nhận được một tia sợ hãi đến lạnh người!

 

Các thiên sư không khỏi rùng mình một cái, theo bản năng thu lại ánh mắt.

 

Phong Cảnh Thần lúc này mới gật đầu chào Tuệ Thanh và mấy người, thong thả bước về phía bục chủ tọa tạm bợ.

 

Mộ Dung Kiều đi sát phía sau cậu.

 

Sư Thu Lộ và mấy người thì ngồi xuống hàng ghế đầu.

 

Phong Cảnh Thần đứng trên bục chủ tọa, hạ mắt nhìn xuống từng người có mặt.

 

Chỉ một hành động liếc nhìn như vậy.

 

Không khí vốn có phần lười nhác của hội trường bỗng trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu.

 

Đợi đến khi thần sắc của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.

 

Phong Cảnh Thần mới từ từ mở miệng: "Vô cùng vui mừng, vì mọi người đã nể mặt đến tham gia buổi họp mặt lần này. Tin tôi đi, các vị sẽ không bao giờ hối hận về lựa chọn của ngày hôm nay."

 

Cậu nhìn chăm chú vào mọi người, gằn từng chữ: "Bởi vì ý nghĩa của buổi diễn đàn hôm nay chỉ có một. Đó chính là..."

 

"Cải cách."

Bình Luận (0)
Comment