Ta Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 83

Làn sóng tranh cãi trên ứng dụng "Tích Tích Đuổi Tà Ma" đột ngột im bặt trong vài giây ngắn ngủi.

 

Sau đó, một cơn phẫn nộ còn dữ dội hơn bùng lên, gần như nuốt chửng cả ứng dụng!

 

Sỉ nhục, đây chắc chắn là sự sỉ nhục mà Địa phủ dành cho các thiên sư bọn họ!

 

"Thích thì dùng, không thích thì thôi?"

 

Đây là cái kiểu nói gì vậy?!

 

Thật sự coi bọn họ là hạng lính đánh thuê, muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi hay sao?!

 

Toàn bộ giới huyền môn đều tức điên.

 

Bất kể trước đó có hay dùng mạng hay không, giờ đây ai nấy đều chẳng khác gì những "anh hùng bàn phím" chính hiệu.

 

Dù lời lẽ không tục tĩu, nhưng sự phẫn nộ và oán niệm đã dâng lên ngút trời.

 

Tuy nhiên, Địa phủ không thèm đếm xỉa đến họ nữa.

 

Phong Cảnh Thần không chỉ phớt lờ đám thiên sư, mà còn sai hệ thống ghi lại tên những kẻ làm loạn, để Sổ Sinh Tử tập trung sàng lọc, điều tra!

 

Chuyện ầm ĩ đến mức này, chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây.

 

Trước đó họ còn đang sầu não vì không tìm ra nội gián, giờ đám ngốc này đã tự mình dâng tới cửa, Phong Cảnh Thần cũng không vội dập tắt dư luận làm gì.

 

Chứng kiến màn kịch này, Mộ Dung Kiều sa sầm mặt: "Lũ người này, được tâng bốc lâu quá rồi, đến mình họ gì cũng quên."

 

Thiên sư được người đời kính trọng, đâu phải vì bản lĩnh của họ cao cường đến đâu.

 

Mà là vì họ trảm yêu trừ ma, bảo vệ sự bình yên cho nhân gian, mới có được danh tiếng như ngày hôm nay!

 

Thế mà lại có những kẻ quên mất gốc gác, suốt ngày chạy theo cái gọi là sĩ diện, phô trương.

 

Không chỉ ngu ngốc, mà còn làm mất hết mặt mũi của những thiên sư chân chính khác!

 

A Ngọc muốn cải cách, việc đầu tiên phải làm chính là dẹp tan cái đám não tàn này!

 

Mộ Dung Kiều cảm thấy thông báo mà A Ngọc đưa ra vẫn còn quá ôn hòa.

 

Nếu để hắn ra tay, chắc chắn đã chửi cho đám không não này chui lại vào bụng mẹ!

 

Mộ Dung Kiều hừ lạnh một tiếng.

 

Rồi hắn đột nhiên phát hiện ra đám người kia mắng một hồi, thậm chí còn lôi cả Phong Cảnh Thần vào chửi cùng?

 

"!!" Mộ Dung Kiều tức đến nổ đom đóm mắt.

 

Chuyện này thì hắn tuyệt đối không nhịn được!

 

Hắn xắn tay áo, lao thẳng vào bài đăng khẩu chiến với đám thiên sư não tàn!

 

Tốc độ gõ phím của Mộ Dung Kiều cực nhanh, người khác nói một câu, hắn đáp lại mười câu.

 

Có thể nói là một mình cân cả đám, nhanh chóng khiến đám thiên sư bên kia bị chửi cho đến hoài nghi nhân sinh.

 

Phong Cảnh Thần đứng bên cạnh nhìn, không khỏi lắc đầu cười khẽ.

 

Hắn không can thiệp vào chuyện của Mộ Dung Kiều, mà mở trang quản trị của ứng dụng "Cứu Mạng Chó Của Ta".

 

Hôm nay, thời hạn ba ngày đã kết thúc.

 

Phong Cảnh Thần vừa mở ra đã phát hiện, ít nhất một nửa số người xui xẻo đã bị buộc gỡ ứng dụng.

 

Cái tỷ lệ này...

 

Phong Cảnh Thần khẽ lắc đầu.

 

Bản tính con người, quả nhiên là thích tự tìm đường chết.

 

Trong nhóm chat chính thức của "Cứu Mạng Chó Của Ta".

 

Những người xui xẻo còn lại dường như đã nhận ra điều gì, ai nấy đều im thin thít, không dám hó hé nửa lời.

 

Phong Cảnh Thần lướt một vòng, rồi thiết lập một chương trình trong hệ thống.

 

Những kẻ đã gỡ ứng dụng, khi gặp nguy hiểm lần nữa, hệ thống phải quét và phân biệt thật kỹ mức độ nguy hiểm là thật hay giả, rồi mới cho phép họ cài đặt lại ứng dụng để cầu cứu.

 

Việc này tuy sẽ làm lỡ một chút thời gian, có thể khiến tình huống của họ thêm nguy hiểm.

 

Nhưng đúng như lời Phong Cảnh Thần đã nói với Mộ Dung Sầm.

 

Mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm cho mạng sống của mình.

 

Nếu họ đã thích tìm đường chết đến vậy, thì đương nhiên phải gánh lấy hậu quả của việc đó.

 

Phong Cảnh Thần vừa thiết lập xong.

 

WeChat đột nhiên nhận được tin nhắn từ Mộ Dung Sầm: 【Anh Thần!! Cứu mạng!!】

 

Theo sau tin nhắn là một định vị vị trí.

 

Địa điểm chính là khách sạn họ đã ở trước khi khai giảng.

 

Phong Cảnh Thần hơi nhíu mày.

 

Khách sạn này...

 

Hình như là khách sạn mà Mộ Dung Sầm đặt cho cô bạn gái quen qua mạng?

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn Mộ Dung Kiều: "Sầm Sầm đi gặp bạn gái cậu ta à?"

 

Mộ Dung Kiều vừa chửi nhau với đám thiên sư vừa đáp: "Ừ, bạn gái cậu ta đến từ hôm Quốc Khánh rồi. Sao thế?"

 

Phong Cảnh Thần trầm ngâm: "Cậu ta vừa nhắn tin bảo tôi đến khách sạn của bạn gái cậu ta, kêu cứu mạng."

 

"Hả?" Mộ Dung Kiều ngơ ngác ngẩng đầu lên, bấm ngón tay tính toán, "Cậu ta đâu có gặp nguy hiểm gì."

 

Phong Cảnh Thần đứng dậy: "Đi xem sao đã. Biết đâu lại gặp phải chuyện gì khó xử."

 

"Được." Mộ Dung Kiều chửi thêm vài câu nữa rồi mới cất điện thoại đi.

 

Năm phút sau.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều đã đứng trước cửa phòng khách sạn mà Mộ Dung Sầm đã định vị.

 

Quả nhiên, bên trong vọng ra giọng nói căng thẳng của Mộ Dung Sầm: "Đợi đã! Hay là, để em đi mua bữa trưa cho chị nhé."

 

Một giọng nữ lả lơi đáp lại: "Chị đúng là đói thật, nhưng thứ chị muốn ăn... không phải mấy món đó đâu."

 

Phong Cảnh Thần & Mộ Dung Kiều: "..." Hình như họ đến không đúng lúc lắm.

 

Mộ Dung Sầm lại kêu lên như heo bị chọc tiết: "Không! Em đói rồi! Em muốn ăn cơm!"

 

Giọng nữ càng thêm quyến rũ: "Vậy để chị đút cho em no nhé."

 

Mộ Dung Sầm: "... A a a!! Cứu mạng!"

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều nhìn nhau.

 

Mộ Dung Kiều giơ tay gõ nhẹ lên cửa.

 

Giọng nữ: "Ai đấy ạ?"

 

Mộ Dung Sầm như vớ được cọng cỏ cứu mạng: "Là bạn em! Để em ra mở cửa!"

 

Lập tức, bên trong vang lên tiếng bước chân vội vã "thình thịch".

 

"Cạch" một tiếng.

 

Cửa phòng mở ra.

 

Phong Cảnh Thần vừa ngẩng đầu lên.

 

Liền thấy Mộ Dung Sầm quần áo xộc xệch, trên mặt còn có mấy vết son môi to đùng.

 

Vẻ mặt cậu ta như đưa đám.

 

Mãi đến khi nhìn thấy Phong Cảnh Thần, đôi mắt nhỏ bé ấy mới lóe lên tia sáng rực rỡ!

 

Cậu ta đột nhiên lao tới: "Anh Thần!! Oa——"

 

Mộ Dung Kiều lạnh lùng vô tình chặn cậu ta lại.

 

Lúc này, một người phụ nữ từ trong phòng bước ra, vẻ mặt nghi hoặc: "Hai vị đây là..."

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều quay đầu nhìn lại.

 

Sau đó...

 

Cả hai đều sững người.

 

Chỉ thấy người phụ nữ này, thân hình còn đô con hơn Mộ Dung Sầm một vòng.

 

Bà ta ăn mặc vô cùng gợi cảm, khuôn mặt trang điểm đậm.

 

Thế nhưng, lớp phấn dày cộp cũng không thể che giấu được dấu vết thời gian trên mặt bà ta.

 

Vị này... phải gọi là dì rồi!!

 

Mộ Dung Kiều đột ngột quay sang nhìn Mộ Dung Sầm: Không ngờ thằng nhóc nhà cậu lại có gu mặn thế này?!

 

Mộ Dung Sầm khóc không ra nước mắt, điên cuồng nháy mắt với Phong Cảnh Thần.

 

Phong Cảnh Thần không tào lao như Mộ Dung Kiều.

 

Hắn nói với người phụ nữ: "Chúng tôi tìm Sầm Sầm có chút việc, muốn nói chuyện riêng với cậu ấy."

 

Người phụ nữ nhíu mày, đưa mắt đánh giá hai người Phong Cảnh Thần.

 

Bà ta hoàn toàn không bị vẻ ngoài đẹp trai của hai người mê hoặc, cảnh giác hỏi: "Sầm Sầm, họ là ai vậy em?"

 

Mộ Dung Sầm vội đáp: "Là anh trai em! Anh ruột em đấy!!"

 

Người phụ nữ: "Không phải em nói em là con một sao?"

 

Mộ Dung Sầm: "..."

 

Cậu ta nhanh trí lấp l**m: "Là anh họ ruột!"

 

"..."

 

Cuối cùng.

 

Sau một hồi giải thích phức tạp, Mộ Dung Sầm cuối cùng cũng được giải cứu khỏi "ma trảo".

 

Vừa lên xe của mình, Mộ Dung Sầm không kìm được nữa, ôm lấy cánh tay Phong Cảnh Thần khóc rống lên: "Oa!! Sợ chết khiếp mất!"

 

Mộ Dung Kiều lại nói lời vô lương tâm: "Sợ cái gì? Trước đây tôi thấy cậu chẳng phải rất thích cô bạn gái này sao?"

 

"Oa!! Ông đừng nói nữa!" Tâm hồn bé bỏng của Mộ Dung Sầm không chịu nổi cú sốc này.

 

Vẫn là Phong Cảnh Thần đáng tin cậy, an ủi vài câu rồi hỏi cho ra nhẽ.

 

Người phụ nữ trong phòng lúc nãy đúng là bạn gái quen qua mạng của Mộ Dung Sầm.

 

Năm nay 48 tuổi.

 

Hơn Mộ Dung Sầm đến hai con giáp có lẻ!

 

Mộ Dung Sầm vừa nức nở vừa kể: "Với lại, bà ấy không hề thích em! Bà ấy chỉ thích em béo thôi! Em lên mạng tra rồi, bà ấy có sở thích yêu người béo!"

 

"Hu hu, bọn em gặp nhau năm ngày, bà ấy đút cho em ăn 25 bữa! Nhồi đến mức em đi không nổi nữa."

 

Phong Cảnh Thần khẽ nhíu mày.

 

Sở thích cá nhân là tự do, nhưng ép người khác hủy hoại thân thể mình thì không đúng.

 

Mộ Dung Sầm còn nấc lên: "Tuy... tuy bà ấy hoàn toàn khác với tưởng tượng của em."

 

"Nhưng em vốn nghĩ, dù sao cũng đã ở bên nhau lâu như vậy. Đợi hết Quốc Khánh, tiễn bà ấy đi rồi hãy nói chia tay."

 

"Ai ngờ, ai ngờ lúc nãy bà ấy lại muốn... Oa!!"

 

Mộ Dung Sầm hai tay ôm ngực, ra vẻ một thiếu nam thuần khiết bị vấy bẩn.

 

Mộ Dung Kiều: "... Phụt."

 

Hắn cố gắng nhịn.

 

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, phá lên cười ha hả!

 

Mộ Dung Sầm mếu máo, vô cùng u oán nhìn người ông trẻ vô lương tâm này.

 

Phong Cảnh Thần không cười nhạo cậu béo, bình tĩnh và lý trí nói: "Vậy bây giờ cậu định thế nào?"

 

Mộ Dung Sầm yếu ớt nói: "Em... em muốn chia tay bà ấy. Anh Thần, hai người đi cùng em cho em thêm chút dũng khí được không? QAQ"

 

Phong Cảnh Thần dĩ nhiên không từ chối.

 

Mười phút sau.

 

Vẫn là căn phòng khách sạn đó.

 

Mộ Dung Sầm nói một lèo hết những điều cần nói, rồi lập tức sợ hãi trốn sau lưng hai người Phong Cảnh Thần.

 

Cậu ta cúi đầu không dám đối diện với người phụ nữ.

 

Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi liên tục, ánh mắt u oán nhìn Mộ Dung Sầm, giọng như khóc như kể: "Sầm Sầm, em thật sự muốn chia tay chị sao? Lẽ nào tình cảm một tháng qua của chúng ta, trong lòng em không có một chút giá trị nào sao?"

 

Mộ Dung Sầm nghe thấy giọng nói này, bất giác rùng mình.

 

QAQ Hắn, hắn chính là bị cái giọng này lừa!!

 

Phong Cảnh Thần nhìn thẳng vào người phụ nữ: "Tình cảm là tình cảm, nhưng bà ép Sầm Sầm ăn nhiều như vậy là đang gây hại cho sức khỏe của cậu ấy."

 

"Nếu bà cứ tiếp tục đối xử với cậu ấy như vậy, chúng tôi thậm chí có thể kiện bà tội cố ý gây thương tích."

 

Người phụ nữ: "..."

 

Bà ta có vẻ bối rối, cố gắng nói: "Vậy... vậy sau này tôi không ép nó ăn nhiều nữa. Một ngày ăn năm bữa thôi. Bữa sáng, bữa trưa, trà chiều, bữa tối và bữa khuya."

 

Bà ta nhìn Mộ Dung Sầm: "Sầm Sầm, trước đây không phải em vẫn ăn như vậy và ăn rất vui vẻ sao?"

 

Mộ Dung Sầm: "..."

 

Cậu ta nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt đảo điên cuồng.

 

Cuối cùng, cậu ta đã quyết định.

 

Cậu ta nhắm mắt, liều mạng ngẩng đầu lên hét lớn: "Không, em không ăn! Em muốn giảm béo! Em không muốn làm một thằng béo nữa!!"

 

Người phụ nữ nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Em thật sự muốn giảm béo?"

 

Mộ Dung Sầm kiên quyết: "Đúng! Năm nay em mà không giảm béo thành công, em... em sẽ tuyệt thực! Chết mang cả hộp tro cốt chỉ nặng năm cân!"

 

Lần này, vẻ quyến luyến trên mặt người phụ nữ đã biến mất không còn một dấu vết.

 

Bà ta lạnh lùng nhìn Mộ Dung Sầm: "Không ngờ, em lại là loại người như vậy. Coi như tôi đã nhìn lầm em! Mộ Dung Sầm, chúng ta chia tay! Bây giờ là tôi đá em, chứ không phải em đá tôi! Đồ tồi!"

 

Người phụ nữ tức giận tột độ, xách túi của mình lên rồi quay đầu bỏ đi!

 

Ba người Phong Cảnh Thần: "..."

 

Nửa tiếng sau.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều đưa Mộ Dung Sầm về dưới lầu ký túc xá.

 

Mộ Dung Sầm vẫn còn sợ hãi, nắm chặt tay Phong Cảnh Thần: "Anh Thần, em thề, em nhất định phải giảm béo! QAQ Béo thật sự quá nguy hiểm!"

 

"Xì." Mộ Dung Kiều vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng.

 

"..." Mộ Dung Sầm uất ức hừ lạnh một tiếng, "Em đi đây!"

 

Nói rồi, cậu ta quay người chạy lên lầu.

 

Tiếng cười không kiêng nể của Mộ Dung Kiều đuổi theo sau lưng.

 

Cậu béo gần như tức chết!

 

"Ha ha ha!" Mộ Dung Kiều cười suốt đường về ký túc xá, cười đến đau cả bụng.

 

Hắn một tay khoác lên vai Phong Cảnh Thần, một tay chống hông: "Ha ha ha, thằng cháu trời đánh này, đúng là làm tôi cười chết mất. Ha ha ha."

 

Phong Cảnh Thần nhìn người ông họ vô lương tâm này, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu cứ từ từ cười, tôi về Địa phủ một chuyến."

 

Mộ Dung Kiều vừa nghe Phong Cảnh Thần sắp đi, lập tức không cười nổi nữa: "Vậy A Ngọc, khi nào cậu về? Tối nay chúng ta còn có kế hoạch đấy!"

 

Họ đã hẹn sẽ đi "thó" mấy tên Tà thiên sư bị bắt về Địa phủ.

 

Phong Cảnh Thần: "Trước khi trời tối chắc là về kịp."

 

Hắn phải đi đón Diêm Vương Ấn trở về, cũng không mất nhiều thời gian.

 

"Được thôi, vậy tôi cũng đi tu luyện một chút." Mộ Dung Kiều bị Phong Cảnh Thần nói cho một trận hôm qua, cảm giác áp lực ngày càng lớn.

 

Hắn tuyệt đối không thể để A Ngọc bỏ lại phía sau!

 

Phong Cảnh Thần mỉm cười: "Cố lên."

 

Hắn quay người trở về Địa phủ.

 

Vừa đặt chân xuống.

 

Phong Cảnh Thần bỗng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên.

 

Chỉ thấy cách đó không xa, một bức tường thành màu xám tro nhạt trải dài từ hai bên cánh cửa đồng lớn.

 

Phía nam nối đến bờ sông Vong Xuyên, phía bắc chạm đến một ngọn núi cao vô danh.

 

Bức tường dày nặng và cao vút tận mây, như thể mọc lên từ lòng đất, hòa làm một với cảnh vật xung quanh.

 

Dưới ánh sáng âm u của Địa phủ, công trình khổng lồ này không hề có vẻ mới mẻ, sáng sủa.

 

Ngược lại, nó trông tang thương và sợ hãi, giống như cánh cửa đồng vậy.

 

Đây chính là Quỷ Môn Quan!

 

Sau hơn hai tháng thi công, Quỷ Môn Quan cuối cùng cũng chính thức hoàn thành!

 

"Thần Thần~" Giọng nói lanh lảnh của Diêm Vương Ấn vang lên, "Sao anh về muộn thế? Bọn em đợi lâu lắm rồi."

 

Phong Cảnh Thần quay đầu lại: "Có chút việc nên về trễ."

 

Diêm Vương Ấn cũng không truy hỏi, hưng phấn nói: "Thần Thần, em đã đi kiểm tra khắp Địa phủ rồi, và bảo mọi người chuẩn bị sẵn báo cáo công việc hết rồi nha~"

 

Phong Cảnh Thần khen ngợi: "Làm tốt lắm."

 

"Đương nhiên rồi~" Diêm Vương Ấn vô cùng phấn khích, vừa đi vừa líu lo: "Em vừa mới đến cửa Vô Gián Địa Ngục xem thử. Cỗ máy lớn đó lợi hại thật, lớp đất âm bề mặt đã bắt đầu biến đổi rồi."

 

"Có lẽ chỉ mười mấy hai mươi ngày nữa thôi là chúng ta sẽ có một lô lớn đất âm cấp hai đó nha~!"

 

Phong Cảnh Thần nghe vậy, cũng có chút vui mừng: "Không tệ."

 

Hắn bắt đầu vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp: "Đợi lô đất âm này đạt chuẩn, chúng ta có thể mua một lượng lớn tài nguyên từ bên ngoài, đẩy nhanh sự phát triển của Địa phủ."

 

Diêm Vương Ấn ngây thơ lập tức sáng mắt lên: "Thần Thần yên tâm! Em nhất định sẽ trông coi kỹ đám đất âm này, tuyệt đối không để xảy ra sai sót!"

 

Phong Cảnh Thần xoa đầu nó: "Vất vả cho em rồi."

 

"Không vất vả đâu~" Diêm Vương Ấn được khen thì sướng rơn, "Đúng rồi Thần Thần, chúng ta mau bắt đầu công việc thôi! Bây giờ em gọi họ đến báo cáo với anh nhé?"

 

Phong Cảnh Thần: "Không cần. Tôi sẽ qua tìm họ, không cần lãng phí thời gian của mọi người."

 

"Dạ~" Diêm Vương Ấn vừa đáp xong.

 

Đã có một "nhân viên" không chờ được mà tự mình chạy tới.

 

Ông Hiểu Xu hôm nay rõ ràng đã cố tình ăn diện.

 

Cô ta dùng hồn lực biến ra bộ sườn xám nền trắng in hoa đỏ thẫm mà mình yêu thích nhất, tóc tai và trang điểm cũng được chăm chút kỹ lưỡng.

 

Dáng đi uyển chuyển, thướt tha, xứng danh đào hát nức tiếng một thời.

 

Bà ta đi đến trước mặt Phong Cảnh Thần, vẻ mặt vừa mong chờ vừa có chút thấp thỏm: "Bái kiến Diêm Vương."

 

Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu.

 

Không cần nói cũng biết cô ta đến vì mục đích gì.

 

Quỷ Môn Quan đã được dựng lên.

 

Sứ mệnh của cô ta cũng đã kết thúc.

 

Ông Hiểu Xu không biết kết quả này có vừa ý Diêm Vương hay không, căng thẳng đến mức móng tay gần như bấm sâu vào da thịt.

 

Phong Cảnh Thần cũng không vòng vo, mở Chân Thực Chi Nhãn, kiểm tra kỹ lưỡng Quỷ Môn Quan.

 

Kết quả là, hắn phát hiện ra một tòa thành nguy nga sừng sững như vậy, lại không có một lỗi sai nào!

 

Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Phong Cảnh Thần.

 

Phong Cảnh Thần vui vẻ khen ngợi: "Các người làm rất tốt."

 

Ông Hiểu Xu mừng rỡ ngẩng đầu: "Vậy, thưa Diêm Vương, chuyện ngài nói trước đây..."

 

Phong Cảnh Thần quay lại nhìn cô ta: "Trước đây ta đã hứa với ngươi, chỉ cần ngươi giám sát xây dựng xong tường thành Quỷ Môn Quan, là có thể lấy công chuộc tội, phục hồi tự do."

 

Giọng nói thanh lãnh của hắn có thêm vài phần nghiêm túc: "Ông Hiểu Xu, ngươi chủ trì xây dựng tường thành có công, nay miễn cho ngươi mọi hình phạt. Sau này, hãy sống tốt ở Địa phủ."

 

Dứt lời, dường như có thứ gì đó rung động trong không trung.

 

Phán quyết trong Sổ Sinh Tử cũng theo đó mà thay đổi.

 

Ông Hiểu Xu đột ngột ngẩng đầu.

 

Trong khoảnh khắc hoảng hốt, cô ta như nghe thấy tiếng gông xiềng được mở ra.

 

Cơ thể vốn nặng nề, giờ đây dần dần trở nên nhẹ nhàng, thậm chí cả hơi thở cũng khoan khoái hơn trước gấp nhiều lần!

 

Sự tự do chờ đợi đã lâu, đến quá bất ngờ và mãnh liệt.

 

Trong phút chốc, Ông Hiểu Xu sững sờ, không biết phải phản ứng thế nào.

 

Diêm Vương Ấn bay đến trước mặt cô ta, ra vẻ ông cụ non dạy dỗ: "Ông Hiểu Xu, Diêm Vương nhà chúng ta nhân từ, mới cho ngươi cơ hội đặc xá. Sau này ngươi phải biểu hiện cho tốt, góp một viên gạch xây dựng Địa phủ của chúng ta đấy nhé!"

 

Phong Cảnh Thần nghe Diêm Vương Ấn dùng giọng nói non nớt của trẻ con mà lại nói được những lời này, ngạc nhiên liếc nhìn nó một cái.

 

Còn Ông Hiểu Xu cũng bị Diêm Vương Ấn gọi tỉnh, vội vàng nói với giọng run run: "Đa tạ Diêm Vương! Thần, thần sau này nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, xây dựng Địa phủ mới thật tốt!"

 

Phong Cảnh Thần cũng thu lại vẻ mặt, gật đầu nói: "Ừm. Mặc dù bây giờ tường thành đã xây xong, nhưng Địa phủ vẫn còn trăm công nghìn việc, vẫn cần ngươi và đội xây dựng tiếp tục nỗ lực."

 

"Sau này ngươi cứ tiếp tục phụ trách công việc hiện tại, lương ba trăm đồng. Có vấn đề gì không?"

 

Ông Hiểu Xu lắc đầu nguầy nguậy: "Không vấn đề, không vấn đề gì ạ!"

 

Lương của kế toán Lưu cũng chỉ có ba trăm, một người vừa được miễn tội như cô ta, sao dám có vấn đề gì?

 

Phong Cảnh Thần lấy ra một tờ bản vẽ: "Đây là bản vẽ xây dựng tiếp theo, chúng ta sẽ xây một Tần Quảng Điện sau Quỷ Môn Quan. Lát nữa ta sẽ đi xác định địa điểm."

 

"Ngươi mang bản vẽ này về cho mọi người xem, ngày mai có thể bắt đầu thi công."

 

"Vâng." Ông Hiểu Xu không thèm nhìn bản vẽ đã vội đáp.

 

Phong Cảnh Thần lại nói: "Hai tháng qua giám công và các công nhân đều vất vả rồi, bây giờ hạng mục đã hoàn thành, thưởng cho họ một tháng lương. Ngươi dẫn họ đến chỗ Lưu kế toán để nhận."

 

Ông Hiểu Xu nghe vậy, hiểu rằng Phong Cảnh Thần đang tạo điều kiện cho cô ta lấy lòng người.

 

Trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười tự tin rạng rỡ: "Diêm Vương yên tâm. Mọi người nhất định sẽ không phụ lòng hậu đãi của Địa phủ!"

 

Phong Cảnh Thần hài lòng gật đầu.

 

Diêm Vương Ấn ở bên cạnh thúc giục: "Được rồi. Thưởng phạt xong rồi, mau báo cáo tổng kết công việc của ngươi đi."

 

Phong Cảnh Thần vì muốn rèn luyện Diêm Vương Ấn, đã giao cho nó một nhiệm vụ như vậy.

 

Và cậu nhóc này đã hoàn thành một cách vô cùng cẩn thận.

 

Ông Hiểu Xu cũng không chậm trễ, lập tức nói: "Thưa Diêm Vương. Ngoài việc tường thành Quỷ Môn Quan đã xây dựng xong, đội lao động cải tạo đang phục dịch đã hội quân với đội đào mảnh vỡ của Tam Sinh Thạch đại nhân."

 

"Tam Sinh Thạch đại nhân nói, với tốc độ hiện tại của họ, ước chừng khoảng mười mấy ngày nữa là có thể đào thông toàn bộ sông Vong Xuyên."

 

Cô ta ngước mắt nhìn Phong Cảnh Thần: "Diêm Vương, lúc đó nên sắp xếp cho họ hạng mục lao động cải tạo mới nào thì thích hợp ạ?"

 

Phong Cảnh Thần nghe vậy, suy nghĩ một lát, rồi hỏi Diêm Vương Ấn: "Tiểu Ấn, đầu nguồn sông Vong Xuyên mà các ngươi nói trong kho báu của Địa phủ, là chỉ nguồn nước à?"

 

Diêm Vương Ấn: "Đúng rồi đó~"

 

Nó đáp xong, cũng nhận ra: "Thần Thần, chúng ta nên đi tìm nó. Không thì đến lúc sông Vong Xuyên đào xong, nó cũng sẽ trơ trọi, không đẹp chút nào."

 

Phong Cảnh Thần: "Các ngươi có cách nào tìm thấy nó không?"

 

"Ờm..." Diêm Vương Ấn chần chừ một chút, "Nếu nó còn ở Địa phủ, thì chắc là nằm trong đống phế liệu đào ra từ sông Vong Xuyên!"

 

Nó vừa dứt lời, đột nhiên nghẹn ngào: "Thần Thần... Em, em có phải sẽ phải ở lại tìm bảo vật không? QAQ"

 

Phong Cảnh Thần sờ đầu nó: "Nếu em không muốn tìm thì thôi."

 

"Sao mà được?!" Diêm Vương Ấn ngược lại bị khơi dậy ý chí chiến đấu.

 

Nó nghiêm túc nói: "Sông Vong Xuyên là bộ mặt của Địa phủ chúng ta, tuyệt đối không thể để nó trơ trọi xấu xí như vậy."

 

"Còn nữa, hạt giống hoa Bỉ Ngạn chúng ta cũng phải tìm. Số lượng đó chắc chắn không ít, trong đống rác đào ra từ Hoàng Tuyền Lộ chắc chắn có."

 

Diêm Vương Ấn trịnh trọng phát nguyện: "Em nhất định phải tìm lại chúng, để Địa phủ trở nên thật xinh đẹp!"

 

Phong Cảnh Thần nhìn Tiểu Ấn với tinh thần trách nhiệm cao độ này, mỉm cười xoa đầu nó: "Được. Vậy tiếp theo vất vả cho em rồi."

 

Diêm Vương Ấn đắc ý nói: "Ừm! Em lợi hại lắm!"

 

Nó cũng có thể giúp Thần Thần làm rất nhiều việc~

 

Tiếp đó, dưới sự dẫn dắt của Diêm Vương Ấn.

 

Phong Cảnh Thần đi một vòng quanh Địa phủ, lắng nghe báo cáo tổng kết công việc của các quỷ hồn.

 

Chỗ hai vị kế toán.

 

Từ khi có máy tính, hiệu suất công việc tăng vùn vụt.

 

Đặc biệt là Quản Đông Đa trẻ tuổi, có "thần khí" hỗ trợ, năng lực nghiệp vụ vượt xa Lưu Hành Quốc!

 

Một mình cậu ta có thể sắp xếp ổn thỏa toàn bộ tài vụ của Địa phủ.

 

Phong Cảnh Thần thấy vậy, liền phân công lại công việc cho hai người.

 

Sau này Quản Đông Đa chuyên trách kế toán, còn Lưu Hành Quốc có thể chuyển sang làm thủ quỹ.

 

Như vậy, hai chức vị tách bạch, hệ thống tài vụ của Địa phủ cũng coi như có chút quy củ.

 

Cuối cùng, Phong Cảnh Thần nói với hai người: "Sau này người ở Địa phủ sẽ ngày càng đông, chỉ dựa vào hai người các ngươi chắc chắn không đủ. Thời gian này các ngươi tự lưu ý, thu nhận thêm vài đệ tử hoặc trợ thủ đi."

 

Quản Đông Đa nhút nhát, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

 

Lưu Hành Quốc mỉm cười nói: "Tôi cũng đang định nói với Diêm Vương ngài đây. Gần đây trong số người mới đến cũng có vài người làm nghề này, tôi thấy là những hạt giống tốt."

 

Phong Cảnh Thần nghe vậy, cũng dứt khoát nói: "Sau này những chuyện như vậy các ngươi không cần phải chờ tôi phê duyệt. Cần thiết thì cứ làm trước, nếu không được thì cũng có thể sửa chữa, không cần phải rụt rè."

 

Đây chính là một bước trao quyền thêm.

 

Lưu Hành Quốc cười đến nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng: "Được! Diêm Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tính toán cẩn thận, tuyệt đối không đưa ra quyết định bừa bãi. Tuyệt đối không phụ lòng tin tưởng của Diêm Vương!"

 

Đối với những con quỷ đã chết một lần như họ, quyền lực là thứ yếu.

 

Có được sự tin tưởng như vậy của Diêm Vương, mới là cảm giác thành công và thỏa mãn không gì sánh bằng!

 

Quản Đông Đa cũng gật đầu lia lịa.

 

Phong Cảnh Thần xác nhận bên họ không có vấn đề gì, liền theo sự dẫn dắt của Diêm Vương Ấn, quay sang khu vực thực phẩm.

 

Tức là khu vực nhà máy chế biến thực phẩm và đồng ruộng.

 

Nhà máy chế biến thực phẩm mới xây đã đi vào hoạt động, Âm Linh Thảo sau khi sấy khô đang được bán ra với quy mô nhỏ.

 

Một kg chỉ cần 5 hào, hiệu quả sử dụng tương đương với 1 viên Uẩn Âm Đan.

 

Nhưng vì sản lượng hiện tại có hạn, mỗi người chỉ được mua một kg, chỉ đủ để mua về nếm thử cho biết.

 

Những con quỷ tính toán chi li đã bắt đầu bấm bụng tính toán, mong chờ sản lượng tăng lên để giá còn giảm nữa.

 

Còn Phấn Phấn Quả được trồng cách đây không lâu, đã mọc thành từng cây con.

 

Khoảng một tháng nữa, cây sẽ có thể kết trái. Đồng thời có thể đạt được năng suất cao quanh năm!

 

Các quỷ hồn bây giờ thèm thuồng lắm, ngày nào cũng phải ra ruộng đi một vòng. Họ bấm ngón tay đếm xem còn bao lâu nữa mới được ăn mì.

 

Khi Phong Cảnh Thần đến.

 

Hắn còn thấy có người ngoài xưởng chế biến, đang trực tiếp nhai một cây Âm Linh Thảo đã sấy khô, như đang ăn vặt, say sưa thưởng thức.

 

Phong Cảnh Thần nhìn vẻ mặt như đang ăn cao lương mỹ vị của họ, cũng thử nhai một cây.

 

Sau đó...

 

Vẻ mặt Phong Diêm Vương cứng đờ.

 

Để không lãng phí lương thực, hắn cố gắng nuốt hết cả cây Âm Linh Thảo.

 

Thật sự là... một hương vị khó tả.

 

Không khác gì nhai cỏ khô sống, toàn mùi tanh của cỏ.

 

Nhưng Phong Cảnh Thần nhìn vẻ mặt thỏa mãn của các quỷ hồn, trong lòng khẽ thở dài.

 

Đợi đất âm cấp hai phát triển xong, trích một ít tài chính mua thêm hạt giống lương thực vậy.

 

Phong Cảnh Thần xác nhận dân sinh ở Địa phủ được duy trì tốt, liền quay sang xưởng đúc tiền.

 

Kết quả vừa đến gần, đã nghe thấy một tiếng "Ầm"!

 

Phương Chí Mẫn lại làm nổ lò.

 

Vương Gia Tường, con quỷ đen phía sau, đã quen với việc này, thậm chí còn không sợ chết mà đứng đó đưa khăn lau mặt cho Phương Chí Mẫn.

 

Hai người thấy Phong Cảnh Thần đến, vội vàng đứng dậy chào: "Diêm Vương."

 

"Không cần khách khí." Phong Cảnh Thần nhìn về phía cái lò bị nổ, "Đây là đang làm gì?"

 

Phương Chí Mẫn nhớ ra phải báo cáo công việc, liền nói: "Đang thử nghiệm vật liệu làm vòng tay. Hiện tại tiến triển rất thuận lợi."

 

Khụ, là thuận lợi theo một nghĩa khác.

 

Dưới sự "trợ giúp" của Vương Gia Tường, tỷ lệ thành phẩm thử nghiệm của anh ta rất thấp.

 

Chỉ cần không phải vật liệu phù hợp nhất, lắp vào là nổ ngay!

 

Hiệu suất làm việc cao như vậy, khiến tiến độ công việc của Phương Chí Mẫn tiến triển nhanh chóng.

 

Phương Chí Mẫn thô bạo lau đi lớp tro bụi trên mặt: "Diêm Vương yên tâm, tôi cảm giác chỉ mười mấy hai mươi ngày nữa là có thể tìm đủ vật liệu cho vòng tay này."

 

Phong Cảnh Thần suy nghĩ một chút: "Thời gian này cũng còn nhiều. Ngươi cũng không cần quá gượng ép, quan trọng nhất vẫn là đảm bảo an toàn cho bản thân."

 

Hiện tại số quỷ hồn trong phủ còn chưa đến một vạn, mọi người nhìn nhau đều quen mặt, cũng không vội phát vòng tay.

 

Phương Chí Mẫn cười rạng rỡ: "Diêm Vương yên tâm, tôi bây giờ không nỡ chết nữa đâu."

 

Cuộc sống tốt đẹp như vậy, anh ta thậm chí còn không muốn đi đầu thai nữa.

 

Ngay sau đó, Phương Chí Mẫn báo cáo: "Mấy ngày qua tôi và cảnh sát Cao đã bàn bạc về trang bị tiêu chuẩn cho Quỷ sai, chúng tôi cảm thấy ngoài trường mâu, loan đao, tốt nhất nên trang bị thêm một khẩu súng lục. Nhưng mà..."

 

Anh ta lắc đầu: "Tôi không biết súng lục làm thế nào, bản vẽ vẽ mãi không ra."

 

Phong Cảnh Thần mặt không đổi sắc, từ kho hàng bên ngoài lấy ra một tờ bản vẽ: "Vậy ngươi tham khảo cái này xem."

 

Đây là một trong những dự án "đang nghiên cứu" của hắn: Súng lục huyền học!

 

Phương Chí Mẫn vui mừng nhận lấy bản vẽ.

 

Anh ta xem đi xem lại mấy lần, càng xem mắt càng sáng: "Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Đa tạ Diêm Vương! Tôi biết phải làm thế nào rồi!"

 

Phong Cảnh Thần cũng rất hài lòng: "Cố lên, có cần giúp đỡ gì cứ đến tìm ta."

 

"Được ạ." Phương Chí Mẫn vô thức đáp.

 

Linh cảm trong đầu anh ta tuôn trào, đã không thể chờ đợi được nữa muốn bắt đầu nghiên cứu!

 

Phong Cảnh Thần cũng không làm phiền anh ta, quay đầu nhìn về phía Vương Gia Tường.

 

Vương Gia Tường lập tức chạy đến, cười toe toét: "Ân nhân, ngài tìm tôi?"

 

Phong Cảnh Thần lựa lời: "Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc, làm một thí nghiệm."

 

Hắn nhấn mạnh: "Là thí nghiệm trên cơ thể cậu."

 

"Hả?" Trong đầu Vương Gia Tường lập tức hiện lên cảnh tượng trước khi chết ở kiếp này.

 

Hắn không khỏi nuốt nước bọt, sợ hãi nói: "Thí, thí nghiệm trên cơ thể người?"

 

Phong Cảnh Thần cũng không giấu giếm: "Cũng gần như vậy. Oán khí trên người cậu có chút kỳ lạ. Tôi muốn thông qua Tam Sinh Thạch, xem lại cảnh tượng lúc cậu lỡ tay phóng hỏa."

 

"Mà Tam Sinh Thạch chỉ có thể tự mình xem, người khác không thấy được. Cho nên tôi muốn nghiên cứu một chút về kỹ thuật chia sẻ thị giác."

 

"À..." Vương Gia Tường nói đến chuyện kiếp trước, thần sắc có chút hoảng hốt.

 

Phong Cảnh Thần cũng không thúc giục: "Chuyện này không vội, phải đợi đến lúc cậu chuẩn bị luân hồi, mới có thể ở Vọng Hương Đài nhìn thấy kiếp trước trong Tam Sinh Thạch. Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi."

 

"Thí nghiệm này có một mức độ nguy hiểm nhất định, nhưng tôi có thể đảm bảo cậu sẽ không chết."

 

Vương Gia Tường có chút mờ mịt lắc đầu: "Vậy để tôi suy nghĩ thêm đã. Cảm ơn ân nhân."

 

Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu.

 

Vương Gia Tường liền quay người chạy về.

 

Diêm Vương Ấn không hiểu: "Thần Thần, oán khí trên người hắn có vấn đề gì à? Năm đó Địa phủ phán quyết có sai sót sao?"

 

Phong Cảnh Thần khẽ lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa thể xác định được nguyên nhân. Chỉ là oán khí trên người hắn, ngay cả cái chết cũng không thể tiêu trừ, rất kỳ lạ."

 

Diêm Vương Ấn nghe vậy, giọng điệu nghiêm túc hơn nhiều: "Điều này đúng là rất lạ! Theo lý mà nói, chỉ cần chết một lần, oán khí chắc chắn sẽ tiêu tan đi một ít."

 

Phong Cảnh Thần mở Sổ Sinh Tử điện tử: "Hơn nữa, Sổ Sinh Tử ghi chép cuộc đời mấy kiếp trước của hắn, trông mức độ xui xẻo cũng không có gì khác biệt."

 

Nói cách khác, oán khí sáu đời của Vương Gia Tường, e là không hề tiêu tan đi chút nào!

 

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đều là chết vô ích.

 

Diêm Vương Ấn thấy vậy, càng thêm mờ mịt: "Thật kỳ lạ, chuyện này ầm ĩ như vậy, Địa phủ không thể không tra ra điều bất thường chứ?"

 

Phong Cảnh Thần liếc nhìn nó, không nói tiếp: "Trước tiên đi nơi khác xem đã."

 

Chuyện đã qua lâu như vậy, cũng không phải bây giờ dăm ba câu có thể điều tra rõ.

 

Diêm Vương Ấn cũng thu lại suy nghĩ: "Được! Thần Thần, chúng ta tiếp theo đi đến xưởng gia công nhé~"

 

Xưởng gia công công cụ ở ngay bên cạnh, mọi hoạt động đều diễn ra thuận lợi.

 

Cùng với kinh nghiệm nhập xuất hàng hóa ngày càng thành thục, dưới sự điều hành của Mộ Dung Sầm, nhà xưởng đã không còn tình trạng thiếu nguyên liệu nữa.

 

Một bên khác.

 

Tòa nhà ở thứ hai đang được xây dựng rầm rộ, các quỷ hồn đều trông ngóng từng ngày.

 

Còn khóa huấn luyện thử nghiệm Quỷ sai do Cao Khiết phụ trách cũng đã bước vào giai đoạn cuối, vài ngày nữa là có thể sàng lọc ra những nhân tài cần thiết.

 

Mọi thứ đều ngăn nắp, phát triển tốt đẹp.

 

Phong Cảnh Thần suy nghĩ một chút, lại bảo Lưu Hành Quốc tuyển thêm một số công nhân.

 

Cố gắng để tất cả các ngành nghề đều thực hiện chế độ làm việc 8 tiếng một ngày và nghỉ luân phiên.

 

Bây giờ quỷ trong phủ ngày càng nhiều, các vị trí công việc cũng phải chuẩn bị thêm mới được.

 

Phong Cảnh Thần và Diêm Vương Ấn cuối cùng đến chỗ Mạnh Vinh Hưng và Ôn Hân Nghiên.

 

Mấy ngày trước, họ đã dẫn dắt các đệ tử, chuyển vào trung tâm phần mềm tạm thời.

 

Môi trường làm việc là hiện đại nhất trong tất cả các ngành nghề.

 

Mọi người vừa thấy Phong Cảnh Thần bước vào, lập tức đứng dậy chào.

 

Mạnh Vinh Hưng và Ôn Hân Nghiên lập tức mang theo báo cáo công việc của mình, tiến lên đón: "Diêm Vương."

 

Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu.

 

Ôn Hân Nghiên bắt đầu báo cáo: "Diêm Vương, hiện tại hai ứng dụng đã đi vào hoạt động ổn định, không có vấn đề gì lớn."

 

"Tiến độ học tập của các đệ tử cũng rất thuận lợi, đợi đến khi thợ rèn Phương nghiên cứu xong vòng tay, họ cũng gần như có thể tự mình đảm đương một mảng."

 

"Tuy nhiên, từ khi tích hợp phòng chat trực tuyến, hệ thống thường xuyên phát hiện người chơi trò chuyện về nội dung nhạy cảm, cần chúng tôi phải kiểm tra và xử lý thủ công."

 

"Hiện tại nhân lực của chúng tôi vẫn đủ, nhưng sau này các dự án nhiều lên, tôi đề nghị nên thành lập một bộ phận vận hành hoặc bộ phận chăm sóc khách hàng chuyên biệt thì tốt hơn."

 

Phong Cảnh Thần: "Được. Các ngươi cứ xem xét ứng cử viên trước đi."

 

Mạnh Vinh Hưng lập tức đề nghị: "Diêm Vương, tôi thấy chị Ông thích hợp làm trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng lắm đó! Chị ấy chửi người ghê lắm."

 

Bây giờ trên diễn đàn của "Tích Tích Đuổi Tà Ma" toàn thứ gì đâu, nên để chị Ông ra tay, trị cho bọn họ đến mức xấu hổ mà rút lui khỏi mạng!

 

"..." Ôn Hân Nghiên vội véo tay anh ta!

 

Chăm sóc khách hàng mà đi chửi người sao? Còn có thể vô lý hơn nữa không?!

 

Thế nhưng...

 

Phong Cảnh Thần và Diêm Vương Ấn suy tư: "Đề nghị này không tồi."

 

Nhân viên chăm sóc khách hàng của Địa phủ, phải mạnh mẽ một chút!

 

Ôn Hân Nghiên: "..."

 

Vẻ mặt cô cứng đờ trong giây lát, chỉ có thể gượng gạo cười "ha ha".

 

Cô kiên trì tiếp tục báo cáo: "Đúng rồi Diêm Vương. Gần đây chúng tôi nhận được phản hồi của người dùng, ngày càng có nhiều người chê giao diện ứng dụng của chúng ta xấu."

 

Mạnh Vinh Hưng cũng rất khó hiểu: "Tôi thấy bây giờ đã rất đẹp rồi mà."

 

Giao diện ứng dụng của họ đã thay đổi ba lần.

 

Lần đầu tiên, họ tìm giám công của khu dân cư. Người đó vẽ các đường nét thẳng tắp, trông rất đẹp.

 

Kết quả là một đám dân khó tính chê giao diện đen trắng quá đơn điệu, liền phản đối.

 

Vì vậy lần thứ hai, họ tìm một cô gái lúc còn sống làm giáo viên mầm non, tạo ra một phiên bản giao diện với màu sắc và đường nét rất sống động.

 

Kết quả! Lại có những kẻ khó tính cho rằng hình ảnh quá trẻ con, không phù hợp với thân phận của họ.

 

Đến phiên bản thứ ba, Địa phủ của họ cuối cùng cũng có một nhà thiết kế đồ họa chuyên nghiệp!

 

Chỉ là, nhà thiết kế này cả đời chỉ làm những việc theo khuôn mẫu.

 

Phiên bản giao diện thiết kế ra, lại bị đám dân khó tính chê là tầm thường, quá theo lối mòn.

 

Ôn Hân Nghiên thở dài: "Hiện tại chúng tôi vẫn giữ cả bốn phiên bản giao diện để họ có thể tùy ý lựa chọn. Nhưng vẫn có rất nhiều người không hài lòng, muốn có thêm nhiều giao diện để thay đổi."

 

Mạnh Vinh Hưng khoanh tay: "Tôi thấy, đều là do chiều họ quá mà sinh hư. Cứ để họ thích dùng thì dùng, không thì thôi."

 

Từ khi Phong Cảnh Thần chửi đám thiên sư đó, Mạnh Vinh Hưng bây giờ cũng cứng rắn hơn hẳn.

 

Phong Cảnh Thần ngược lại trầm tư.

 

Hắn nhớ đến nữ sinh viên thời Dân quốc mà hắn thấy ở nhà hàng lẩu hôm qua.

 

Những bức tranh bị con quỷ nam đó giẫm đạp dưới chân, có màu sắc tươi sáng hiếm thấy ở thời đại đó.

 

Hơn nữa, bút pháp ngắn gọn, thanh thoát, chính là phong cách thẩm mỹ tối giản, tươi sáng đang thịnh hành hiện nay.

 

Ánh mắt Phong Cảnh Thần khẽ động, giơ tay triệu hồi hai con quỷ hôm qua đến.

 

"A——!" Ngọn lửa nghiệp chướng Hồng Liên trên con quỷ nam đang cháy hừng hực, khiến hắn không ngừng lăn lộn kêu la.

 

Hắn bị Mộ Dung Kiều ném vào nhà giam Vô Gián, đã bị đốt một ngày một đêm, cổ họng trở nên khàn đặc.

 

Tiếng kêu thảm thiết, âm u rùng rợn này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả các quỷ trong phòng.

 

Thậm chí cả những con quỷ ở gần trung tâm phần mềm nghe thấy tiếng, cũng lần lượt đến hóng chuyện.

 

Còn nữ sinh viên kia nhìn thấy con quỷ nam này, theo bản năng run lên một cái! Cô vội vàng hoảng sợ lùi lại mấy bước, trốn vào góc tường run lẩy bẩy.

 

Diêm Vương Ấn tò mò bay qua: "Thần Thần, đây là ai vậy?"

 

"Hai con quỷ gặp trên đường hôm qua." Phong Cảnh Thần triệu hồi Sổ Sinh Tử.

 

Cuộc đời của con quỷ nam lập tức hiện ra trước mắt.

 

Ừm... tổng thể mà nói không có gì nổi bật.

 

Điểm khác biệt lớn nhất của hắn so với người thường là: Bạo hành gia đình.

 

Sau khi vợ của con quỷ nam sinh đôi con gái, bà liền bắt đầu bị hắn bạo hành.

 

Sau đó, người phụ nữ đáng thương đó vì bị ngược đãi đến tổn thương cơ thể, không thể tiếp tục sinh con nữa, càng bị hắn đánh chết.

 

Người con gái, cũng chính là nữ sinh viên kia, từ khi còn là trẻ sơ sinh đã bị hắn ngược đãi, lớn đến hai ba tuổi đã bắt đầu bị đấm đá.

 

Đến năm nữ sinh viên mười lăm tuổi, vì bị hắn ép gả cho một thương gia giàu có làm vợ lẽ, không chịu nổi sự nhục nhã đã chọn cách nhảy lầu tự tử.

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn con quỷ nam đang lăn lộn kêu la trên mặt đất, mặt không biểu cảm giơ tay, dập tắt ngọn lửa Hồng Liên trên người hắn.

 

Hắn viết phán quyết lên Sổ Sinh Tử: "Hà Xa, ngươi khi còn sống bạo hành gia đình, đánh chết vợ, ép chết con gái. Nay phán ngươi ở Địa phủ tiến hành lao động cải tạo, cho đến khi 18 tầng địa ngục được khôi phục, sẽ bị đày vào Băng Sơn địa ngục, Nồi Dầu địa ngục chịu cực hình."

 

"Sau đó sẽ bị đày vào súc sinh đạo luân hồi hai kiếp. Sau khi chuyển thế làm người, sẽ có một đời nghèo túng, cha mẹ không thương, vợ chồng bất hòa, con cái bất hiếu, cuối cùng chết phơi thây nơi hoang dã, không được chết yên lành."

 

Hà Xa nghe phán quyết này, cái đầu đang mê man vì bị đốt bỗng nhiên ngẩng lên, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác: "Vợ chồng bất hòa? Con cái bất hiếu? Vậy thì ta sẽ đánh cho đến khi chúng nghe lời mới thôi!"

 

Trong triết lý sống của hắn, không có gì là nắm đấm không giải quyết được!

 

Nữ sinh viên ở xa nghe vậy, thân thể lại run lên dữ dội.

 

Phong Cảnh Thần nhướng mi nhìn hắn: "Lục đạo luân hồi, nam chuyển thành nữ, nữ chuyển thành nam. Lần sau ngươi chuyển thế làm người, sẽ là thân nữ."

 

"..." Con quỷ nam cả người đột nhiên cứng đờ.

 

Hắn đột ngột ngẩng đầu: "Không! Ta không muốn làm đàn bà! Ta không thể làm phụ nữ..."

 

Phong Cảnh Thần phất tay.

 

Hà Xa trực tiếp bị ném vào xưởng chịu cực hình.

 

Từ xa lập tức truyền đến một trận kêu la như heo bị chọc tiết.

 

Đám quỷ vây xem không khỏi có chút thích thú.

 

Phong Cảnh Thần không để ý, mà quay đầu nhìn về phía nữ sinh viên kia, khẽ nhíu mày.

 

Hắn thấp giọng nói: "Tiểu Ấn, theo quy tắc cũ. Quỷ tự sát mà chết, phải bị đày vào Uổng Tử địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh?"

 

Nữ sinh viên đột ngột ngẩng đầu, hai mắt đầy vẻ mờ mịt.

 

Ôn Hân Nghiên ở bên cạnh cũng sốt ruột: "Diêm Vương, thế này, sao được ạ? Cô ấy cũng là bị ép mà! Sao có thể bị đày vào 18 tầng địa ngục, lại còn không được siêu sinh chứ?!"

 

Bình Luận (0)
Comment