Ta Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 85

Lời vừa dứt, sắc mặt của các đại thiên sư lập tức sa sầm.

 

Toàn bộ địa lao nhất thời chìm trong một luồng áp lực nặng nề đến nghẹt thở.

 

Vậy mà Phong Cảnh Thần chẳng hề nao núng, cậu nhìn thẳng vào các vị đại thiên sư: "Đã có người của địa phủ nói với ta rằng, nhiệm vụ của thiên sư là lấy việc giúp đỡ thiên hạ làm trách nhiệm của mình. Ta đã luôn tin rằng, ít nhất thì phần lớn thiên sư đều như vậy. Thế nhưng..."

 

"Từ khi ta tiếp xúc với giới huyền môn đến nay, thứ ta thấy lại là những cuộc tranh đấu ngấm ngầm không bao giờ dứt giữa các thế lực thiên sư. Cùng với đó là thái độ kẻ cả, xem thường người bình thường."

 

"Giúp đỡ thiên hạ ư? Không, các người chỉ cản trở, bảo thủ, đấu đá lẫn nhau, đó mới là bộ mặt thật của các người!"

 

Phong Cảnh Thần nhìn các thiên sư, đáy mắt ngập tràn thất vọng: "Các người còn nhớ mình là thiên sư không? Tây Quỷ Vương đã trốn thoát bao lâu rồi? Kế hoạch tấn công của các người đâu? Vẫn còn đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau à?"

 

Cậu chỉ tay vào đám Tà thiên sư đang bị giam giữ: "Bắt đám người này về bao lâu rồi? Bây giờ tổ chức Tà thiên sư đã lặn mất tăm, sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi. Các người đang làm gì vậy?"

 

"Hừ, chỉ biết nghĩ cách giữ gìn cái thể diện của mình."

 

Phong Cảnh Thần cười khẩy: "Thừa nhận mình thẩm vấn không ra kết quả, rồi giao người cho địa phủ thì khó lắm sao? Lẽ nào thể diện và lợi ích của các người lại quan trọng hơn cả an nguy của trăm họ thiên hạ?"

 

"Nếu trong lòng các người còn dù chỉ một chút lương tri, thì giờ đây đã không nên đứng ở đây!"

 

Từng lời của Phong Cảnh Thần sắc như dao, thẳng thừng vạch trần tấm màn che cuối cùng của giới huyền môn.

 

Nhiều thiên sư đối diện với đôi mắt sắc bén của cậu. Có người lặng thinh, cũng có kẻ bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng lên.

 

Phong Cảnh Thần nhìn những người đang lộ vẻ tức giận: "Ta nói không đúng sao? Hay là, trong lòng các người chưa bao giờ có thiên hạ chúng sinh? Hoặc là..."

 

Đáy mắt cậu loé lên một tia hàn quang: "Các người vốn dĩ là cố tình. Cố tình che giấu cho tổ chức Tà thiên sư tẩu thoát, cố tình để cho Tây Quỷ Vương có thời gian hồi sức. Có phải không?"

 

Trấn Thủ Sứ khẽ nhíu mày: "Phong Vô Thường, lời này của cậu đi quá xa rồi."

 

Phong Cảnh Thần quay người, liếc nhìn họ: "Các vị thấy quá xa thì cứ cho là vậy đi. Hôm nay ta muốn đưa hết những kẻ này về địa phủ, các người có ý kiến gì không?"

 

Hành động hoàn toàn không coi ai ra gì của cậu khiến một bộ phận thiên sư tức điên lên.

 

Thế nhưng, phản ứng của mấy vị thiên sư cấp Hóa Thần lại không quá lớn.

 

Hoằng Cát chắp tay trước ngực: "A di đà phật. Là chúng ta thẩm vấn bất lực, giữ họ lại cũng vô dụng, cứ đưa cả về địa phủ đi."

 

Nghe vậy, Phong Cảnh Thần cũng chẳng quan tâm những người khác nghĩ gì, cứ xem như tất cả đã đồng ý.

 

Cậu ra hiệu cho Mộ Dung Kiều và mấy người kia.

 

Sáu tiểu thiên sư này cũng can đảm không kém. Vừa hoàn hồn, họ đã lập tức đối mặt với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của các bậc tiền bối, thành thạo đưa toàn bộ Tà thiên sư trong địa lao xuống địa phủ.

 

Lúc này Phong Cảnh Thần mới quay lại nhìn Trấn Thủ Sứ: "Vậy chuyện hôm nay, các vị còn muốn hỏi tội chúng tôi không?"

 

Trấn Thủ Sứ khẽ nhíu mày.

 

Nam Hoa thay ông ta trả lời: "Lần sau không được tái phạm."

 

Phong Cảnh Thần không đáp lại, mà ngước mắt quét qua tất cả các đại thiên sư có mặt: "Nếu hôm nay đã nói đến nước này, vậy ta cũng không ngại nói thêm một câu."

 

"Nếu giới huyền môn không đặt an nguy của thiên hạ vào mắt, vậy thì chúng tôi chỉ có thể dùng cách của mình để bảo vệ thế giới này. Có những việc các người không làm, tự nhiên sẽ có người khác làm."

 

"Nếu các người cứ tiếp tục như vậy, tương lai sẽ có một ngày... tình hình có lẽ sẽ không được hòa bình như hôm nay đâu."

 

"Đi thôi." Phong Cảnh Thần quay đầu gọi Mộ Dung Kiều và mấy người kia, rồi dẫn đầu sải bước ra ngoài.

 

Sáu người Mộ Dung Kiều với vẻ mặt vẫn còn mơ màng vội vàng đuổi theo.

 

Các đại thiên sư ở lại, sắc mặt tức thì trầm xuống. Bị một tên tiểu bối khiêu khích thẳng mặt như vậy, ngay cả Trấn Thủ Sứ cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

 

Mãi cho đến khi khí tức của nhóm Phong Cảnh Thần rời khỏi Bồ Đề Tự.

 

Gia chủ Miên gia tức đến run người: "Nó coi mình là cái thá gì?! Một tên thiên sư Trúc Cơ quèn mà cũng dám hỗn xược trước mặt chúng ta!"

 

Nam Kiều nhếch mép cười, tra kiếm vào vỏ: "Bây giờ mới ra oai à, sao vừa rồi không thấy ông lên tiếng?"

 

Gia chủ Miên gia: "Ta..."

 

Ông ta còn chưa nói hết lời.

 

Trấn Thủ Sứ đã lạnh lùng cất tiếng: "Vừa rồi bị mắng chưa đủ hay sao? Người ta nói không phải sự thật à? Có điểm nào không đúng, sao lúc nãy không ai phản bác?"

 

Ông ta sa sầm mặt nhìn các đồng đạo một lượt: "Hôm nay thật là hay ho. Càn Thanh Môn ta mấy trăm ngàn năm qua, chưa từng bị ai chỉ thẳng vào mũi mà mắng như vậy!"

 

"Được lắm. Là chúng ta bất tài, không dám trèo cao cùng các vị, cũng không muốn bị người đời đâm sau lưng chửi mắng nữa. Từ nay về sau, người của Càn Thanh Môn ta chỉ lo việc trảm yêu trừ ma, còn lại mọi việc trong giới huyền môn, các vị tự lo liệu đi!"

 

Nói xong, Trấn Thủ Sứ liền phẩy tay áo bỏ đi.

 

Hành động "lật bàn" đột ngột của ông ta khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngơ ngác. Càn Thanh Môn là một trong ba thế lực lớn nhất, lại từng có trách nhiệm giám sát toàn bộ giới huyền môn. Bấy lâu nay, hễ có đại sự gì, đều là Càn Thanh Môn đứng ra chủ trì, tập hợp mọi người cùng giải quyết.

 

Kết quả bây giờ... Người đứng đầu lại muốn bỏ cuộc chơi ư?!

 

Chuyện này, sao trông không giống phong cách của vị Trấn Thủ Sứ này chút nào!

 

Nam Hoa chân nhân khẽ cười, liếc mắt nhìn mọi người: "Người hiền toàn bị các người bắt nạt. Nói thật, ta cũng không chịu nổi cảnh bị một tên tiểu bối chỉ thẳng vào mũi mà mắng. Sau này có chuyện gì, các người cũng tự giải quyết đi. Tử Tiêu Đạo Cung xin phép không tham gia nữa."

 

Nói rồi cũng phẩy tay áo rời đi.

 

Nam Kiều và Nam Phong nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Hai người ngẩn ra một lúc rồi vội vàng đuổi theo.

 

Điều này khiến không khí trong địa lao càng thêm kỳ quặc và khó xử.

 

Ba thế lực lớn nhất của giới huyền môn, trong chốc lát đã có hai thế lực "rời nhóm"? Đây là kịch bản khó tin gì thế này?!

 

Mọi người bất giác đổ dồn ánh mắt vào Hoằng Cát và Nhất Mộng. Hai vị lão hòa thượng nhìn nhau.

 

Hoằng Cát chắp tay trước ngực: "A di đà phật. Cửa Phật vốn là chốn thanh tịnh, các vị thí chủ xin cứ tự nhiên."

 

Họ cũng rút lui, chuồn mất.

 

Vệ Đạo đứng bên cạnh thấy hết trò vui, cũng chẳng chào hỏi một tiếng mà biến mất không tăm hơi.

 

Kết quả là... chưa đầy nửa giờ sau, giới huyền môn, vốn đang cùng nhau bàn bạc cách đối phó Tây Quỷ Vương, đã chính thức tan rã!

 

Không, cũng không hẳn là tan rã. Mà là các "đại ca" không muốn dắt díu đám "tiểu đệ" nữa!

 

Trong phút chốc, toàn bộ địa lao chìm vào sự tĩnh lặng đến quỷ dị.

 

Bên kia.

 

Phong Diêm Vương, người vừa "mắng" cho ba vị đại lão phải rời nhóm, sau khi về ký túc xá đã nhận được sáu ánh mắt đầy sùng bái.

 

Mộ Dung Kiều nhào tới, kích động ôm chầm lấy cậu: "Aaa! A Ngọc ngầu quá đi mất!"

 

Sư Thu Lộ và Ngũ Tinh Hải vẫy vẫy cây gậy phát sáng không biết lấy từ đâu ra: "Thần ca 'cháy' quá, 'cháy' quá!"

 

Yến Tư Diệu nắm chặt hai tay: "Những lời Thần ca vừa nói quá đúng!" Quả thực đã nói ra hết tiếng lòng của họ!

 

Tả Chiêu: "Mắng hay lắm."

 

Tuệ Thanh gật đầu tán thành: "Những tệ nạn của giới huyền môn đã tồn tại từ lâu. Nếu cứ tiếp tục duy trì sự hòa bình giả tạo này, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bệnh đến giai đoạn cuối, thuốc thang khó chữa."

 

Phong Cảnh Thần nhìn dáng vẻ kích động của họ, tâm trạng cũng dịu đi nhiều: "Mọi người đừng mừng vội. Hôm nay đã trở mặt với họ rồi, chúng ta không thể phát triển quá chậm chạp được."

 

"Nếu không, sau này gặp phải chuyện gì, không chừng sẽ có kẻ nhân cơ hội ra tay với chúng ta."

 

Mọi người nghe vậy, lập tức bình tĩnh lại.

 

Mộ Dung Kiều vội hỏi: "A Ngọc, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

 

Phong Cảnh Thần nhìn cậu và Tuệ Thanh: "Việc cấp bách của các cậu là phải nhanh chóng nâng cao tu vi. Đối mặt với một thế lực khổng lồ như tổ chức Tà thiên sư, tu vi Kết Đan vẫn còn quá yếu."

 

Mộ Dung Kiều lập tức gật đầu lia lịa: "Được. Vậy tớ vào phòng bế quan ngay đây!"

 

Tả Chiêu cũng có chút sốt ruột: "Tớ cũng đi học cách tu luyện tự động ngay."

 

Yến Tư Diệu lại hơi phiền não: "Tớ vẫn chưa chạm tới được bình cảnh, bế quan cũng vô ích. Hay là tớ ở ngoài giúp mọi người nghiên cứu, biết đâu lại tìm được chút cảm ngộ."

 

Tuệ Thanh cũng lắc đầu: "A di đà phật. Việc tu luyện của Phật tu không thể cưỡng cầu, vẫn phải chờ duyên phận."

 

Phong Cảnh Thần nói: "Vậy là Tiểu Kiều và Tiểu Chiêu. Các cậu có thể xác định được khoảng khi nào sẽ đột phá thành công không?"

 

"?!" Vẻ mặt Tả Chiêu đột nhiên cứng đờ!

 

Mộ Dung Kiều vô cùng tự tin: "Chắc khoảng hai, ba tháng nữa. Tóm lại là trước kỳ thi cuối kỳ nhất định sẽ ra."

 

Tả Chiêu nghe vậy, cũng chẳng bận tâm đến cách xưng hô kỳ lạ kia: "Tớ cũng vậy."

 

Ánh mắt Phong Cảnh Thần thay đổi: "Được. Vậy thì đợi các cậu thêm hai, ba tháng nữa. Vừa hay, khoảng thời gian này chúng ta cũng làm một vài việc chuẩn bị khác."

 

Từ lúc đứng ra chỉ trích các đại thiên sư cho đến khi về tới ký túc xá, trong mười mấy phút ngắn ngủi đó, cậu đã vạch ra sẵn toàn bộ kế hoạch tiếp theo.

 

Đã khó khăn lắm mới khuấy động được cơn bão này, vậy thì không cần phải để nó dừng lại quá dễ dàng!

 

Một nơi khác.

 

Nam Phong và Nam Kiều đuổi kịp Nam Hoa, vẻ mặt cả hai vẫn còn chút bàng hoàng.

 

Nam Phong níu lấy sư huynh: "Sư huynh, huynh nghĩ sao vậy?"

 

Tự dưng im hơi lặng tiếng mà "lật bàn", làm họ suýt nữa thì không theo kịp!

 

Nam Hoa đã khôi phục lại dáng vẻ tiên phong đạo cốt, ung dung nói: "Chỉ là đúng thời cơ mà thôi. Địa phủ tái xuất, cục diện huyền môn chắc chắn sẽ có sự thay đổi lớn. Chúng ta cũng nhân cơ hội này mà rút lui."

 

Ngay cả đám tiểu bối như Mộ Dung Kiều còn nhìn ra được những thói hư tật xấu khó sửa của giới huyền môn hiện tại, các đại lão làm sao có thể không thấy rõ? Chỉ là lợi ích giữa các thế lực trong giới đã ăn sâu bám rễ quá phức tạp. Nếu không có một thế lực bên ngoài để cân bằng, ba thế lực lớn mà tùy tiện hành động, không chừng sẽ gây ra hỗn loạn cho cả Hoa Hạ.

 

Vì vậy, mọi cuộc cải cách của họ đều trông như gãi ngứa, hoàn toàn bị trói tay trói chân.

 

Nam Phong cười đắc ý: "Nói vậy, chúng ta còn phải cảm ơn cậu nhóc Cảnh Thần kia nhỉ."

 

Nam Kiều khẽ nhíu mày: "Nhưng bây giờ thành ra thế này, chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

 

Đáy mắt Nam Hoa loé lên một tia sáng lạnh lẽo: "Muốn chống ngoại xâm, trước hết phải dẹp nội loạn."

 

Cả ba thế lực lớn, gần như cùng lúc, đã đưa ra cùng một quyết định.

 

Căn bệnh của giới huyền môn, chính là đám lão già cậy già lên mặt, ngu muội cố chấp! Những lão già ở các môn phái khác, họ không quản được. Nhưng bây giờ là thời đại của những biến đổi lớn, họ không muốn chính trong môn phái của mình còn bị trói tay trói chân!

 

Đêm đó.

 

Vì một phút bốc đồng của Mộ Dung Kiều và Phong Cảnh Thần, không biết bao nhiêu người đã có một đêm không ngủ.

 

Tin tức ba thế lực lớn đồng loạt rút lui, chỉ trong nửa giờ, đã lan truyền khắp giới huyền môn. Đệ tử của ba thế lực lớn đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Còn các thế lực nhỏ khác, cảm giác khủng hoảng nhanh chóng lan rộng!

 

Giới huyền môn mà không có ba thế lực lớn, còn có thể gọi là giới huyền môn sao? Và nếu không có họ che chở, sau này phải làm thế nào?!

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải các đại lão đang họp sao? Chẳng lẽ đàm phán thất bại?

 

Mọi người hoảng hốt tìm kiếm tin tức, ngay cả trên diễn đàn chuyên về trừ tà cũng tràn ngập không khí hoang mang.

 

【Tình hình sao rồi? Môn phái chúng tôi đang triệu tập các đệ tử quay về!】

 

【Bên tôi cũng thế! Chẳng lẽ sắp có đại chiến?】

 

【Toang rồi! Càn Thanh Môn bắt đầu triệu tập tất cả thiên sư từ cấp Kết Đan trở lên quay về.】

 

【Chà, Tử Tiêu Đạo Cung của chúng tôi cũng vậy.】

 

【!!! Bồ Đề Tự cũng bắt đầu rồi! Không phải thật sự sắp đánh nhau đấy chứ?!】

 

【Tin nóng —— Trưởng lão Nguyên Anh của Tử Tiêu Đạo Cung là Đông Phương Trượng, đang dẫn dắt đồ tử đồ tôn đối chất với chưởng môn, muốn tự lập môn hộ!】

 

【Cục trưởng Cục Câu Hồn của Càn Thanh Môn và Trấn Thủ Sứ đàm phán bất thành, đã đánh nhau rồi!】

 

【Lầu trên tin chậm quá, cựu cục trưởng đã bị Trấn Thủ Sứ một chưởng phế bỏ tu vi rồi.】

 

【Các trưởng lão của Bồ Đề Tự đột nhiên đồng loạt tuyên bố muốn bế quan vô thời hạn...】

 

【Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sắp tận thế rồi sao?】

 

Đêm đó, cả giới huyền môn dậy sóng.

 

Ba thế lực lớn ra tay vô cùng quyết đoán. Những lão già cấp Kết Đan, Nguyên Anh trong môn phái của họ, hoặc là bị phế tu vi trục xuất khỏi môn phái; hoặc là ngoan ngoãn bế quan không được dính vào thế sự; hoặc là tự rời khỏi môn phái, cắt đứt quan hệ...

 

Cứ như vậy, lực lượng chiến đấu cấp cao của ba thế lực lớn đã bị loại bỏ hơn một nửa! Hơn nữa, hơn nửa các chức vụ có thực quyền trong môn phái cũng bị bỏ trống, khiến việc vận hành trở nên ì ạch và có phần tiêu điều. Đệ tử trong môn phái ai nấy đều lo sợ, không dám hó hé.

 

Ấy vậy mà các thiên sư cấp Hóa Thần, sau khi hoàn thành tất cả những việc này, lại thở phào nhẹ nhõm. Cắt đi phần thịt thối, sự suy yếu hiện tại chỉ là tạm thời. Dù sao, chỉ cần các thiên sư Hóa Thần còn đó, không ai có thể lay chuyển được địa vị của ba thế lực lớn!

 

Thủ đoạn quyết liệt và tàn nhẫn của ba thế lực lớn đã khiến các lão già ở những môn phái khác sợ đến vỡ mật! Lũ lão già này có thể ảnh hưởng đến nửa giới huyền môn là vì không ít người trong số họ nắm giữ thực quyền rất cao trong ba thế lực lớn. Giờ đây, những quyền lực đó đã bị cắt đứt theo đúng nghĩa đen.

 

Vậy thì sức ảnh hưởng duy nhất còn lại của họ, chính là đám đồ tử đồ tôn và chút tu vi Kết Đan, Nguyên Anh cỏn con.

 

Thế này... làm sao chống lại được các thiên sư Hóa Thần của ba thế lực lớn?

 

Có người uất quá công tâm, tối sầm mắt lại, ngất xỉu tại chỗ. Cũng có kẻ rút kinh nghiệm xương máu, cắn răng quyết định tìm lối thoát mới, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!

 

Và họ không phải chờ lâu, lối thoát mới đã tự tìm đến cửa.

 

Tại phòng họp chung của năm gia tộc lớn.

 

Năm vị gia chủ ngồi quây quần, trên mặt ai cũng nở nụ cười đầy dã tâm.

 

Gia chủ Miên gia cười một cách sảng khoái chưa từng có: "Không ngờ, thật không ngờ. Chúng ta trông mong bao nhiêu năm cũng không thể chen chân vào được. Ai ngờ họ lại tự mình rời đi?!"

 

"Ha ha ha! Ngu ngốc! Ngu ngốc thật tốt quá! Tiếp theo, sẽ là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta!"

 

Gia chủ Yến gia kiêu ngạo gật đầu: "Không sai. Tôi đề nghị lập tức tổ chức đại hội huyền môn, trước hết để ổn định lòng người. Còn nữa, đám lão già kia bây giờ chắc chắn đang hoang mang, chỉ cần chúng ta có thể lôi kéo được họ về phía mình..."

 

So với ba thế lực lớn, năm gia tộc lớn ngoài việc thiếu hụt lực lượng chiến đấu cấp cao nhất, thì số lượng lực lượng cấp trung như Kết Đan và Nguyên Anh cũng không nhiều. Nhưng nếu có thể thu nạp được những lão già bị ba thế lực lớn "vứt bỏ", thì họ chưa chắc đã không có thực lực để đối đầu!

 

Gia chủ Khâu gia gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng chúng ta cũng phải đề phòng họ đoạt quyền. Dù sao thì..."

 

Bọn họ hiện tại cũng chỉ ở cấp Nguyên Anh, không có thực lực tuyệt đối để áp chế đám lão già kia.

 

Gia chủ Miên gia không mấy để tâm: "Bọn họ bây giờ chỉ là những con chó mất chủ của ba thế lực lớn, dễ khống chế hơn bao giờ hết. Yên tâm đi."

 

Năm vị gia chủ này có thể hợp tác với nhau, quả thực rất ăn ý ở nhiều phương diện. Chỉ trong vài câu nói, họ đã xác định được phương hướng lớn tiếp theo. Hiệu suất cao hơn không biết bao nhiêu lần so với khi giới huyền môn mở đại hội!

 

Ngày hôm sau.

 

Phong Cảnh Thần tiễn Mộ Dung Kiều vào phòng bế quan. Cùng lúc đó, năm gia tộc lớn đột nhiên cùng nhau tuyên bố sẽ đồng tổ chức đại hội huyền môn.

 

Đồng thời, Phong Cảnh Thần cũng nhờ Phong Lương thông báo trong nhóm. Họ sẽ khẩn cấp tổ chức hội nghị chính thức lần thứ nhất của "Công đoàn nhân viên địa phủ tại nhân gian"!

 

Ba giờ chiều hôm đó.

 

Hai cuộc họp gần như được tổ chức cùng một lúc.

 

Trụ sở của Công đoàn, cũng chính là phòng thí nghiệm của họ, chiếc bàn hội nghị lần trước vẫn chưa được dọn đi, giờ lại được sử dụng. Chỉ là không khí cuộc họp hôm nay hoàn toàn khác với lần trước.

 

Lần trước, những người đăng ký tham gia hội nghị phần lớn là các thiên sư từ các thế lực nhỏ, muốn tạo quan hệ tốt với Phong Cảnh Thần. Giờ đây, khi giới huyền môn đang có biến động lớn, ai nấy đều vô cùng bất an. Họ có thể tưởng tượng được rằng, một khi giới huyền môn thay đổi, những thiên sư nhỏ bé như họ chắc chắn sẽ như bèo dạt mây trôi giữa cơn sóng lớn, không còn ngày yên ổn!

 

Hiện tại, tất cả mọi người đều muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

 

Phong Cảnh Thần vừa bước lên bục chủ tọa. Hơn chín mươi cặp mắt đồng loạt đổ dồn vào cậu!

 

Cậu không nói lời thừa: "Hôm nay gọi mọi người đến đây là để giải thích một chút về những chuyện xảy ra gần đây trong giới huyền môn."

 

Mọi người: "!!" Hội trưởng quả nhiên biết nội tình!

 

Phong Cảnh Thần: "Chuyện này, có lẽ bắt nguồn từ tôi."

 

Mọi người: "?"

 

Tất cả đều ngơ ngác. Họ có nghe nhầm không?

 

Phong Cảnh Thần không hề che giấu, cậu kể lại ngắn gọn câu chuyện tối qua cho mọi người nghe. Các thiên sư có mặt nghe xong, vẻ mặt càng thêm hoang mang. Trên mặt ai cũng viết rõ mấy chữ: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì thế này?

 

Phong Cảnh Thần không cho họ thời gian phản ứng, giọng nói trầm xuống: "Thưa các vị, hiện tại không chỉ giới huyền môn đang trong cơn biến động lớn, mà cả nhân gian cũng đang đối mặt với vô vàn gian khó."

 

Mọi người ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu.

 

Phong Cảnh Thần thất vọng lắc đầu: "Các vị quên rồi sao? Ở phía Tây, có một Tây Quỷ Vương gần như mất kiểm soát. Nơi đó bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát một thảm họa nguy hiểm cho cả một thành phố, thậm chí là toàn bộ miền Tây!"

 

"Và trong bóng tối, còn ẩn nấp một tổ chức Tà thiên sư khổng lồ. Bọn chúng có thể như rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cắn một miếng. Nếu không tăng cường phòng bị, an nguy của nhân gian sớm muộn cũng sẽ bị phá vỡ."

 

"Còn có những vụ ác quỷ, tà đạo hại người, vốn như một căn bệnh cố hữu suốt trăm ngàn năm qua, chưa bao giờ dừng lại vì bất kỳ biến động nào."

 

"Thế giới này chưa bao giờ hòa bình như vẻ bề ngoài, an nguy của tất cả mọi người đều đang bị đe dọa."

 

"Vậy tại sao, các vị thân là thiên sư, không những không nhìn thấy những nguy cơ rõ ràng này, mà lại luôn tập trung vào những đấu đá nhỏ nhặt trong giới huyền môn?"

 

Các thiên sư bị hỏi đến ngẩn người.

 

Phong Cảnh Thần cũng không cần họ trả lời: "Bởi vì, hoàn cảnh hiện tại của các vị đã hạn chế tầm nhìn của các vị."

 

"Bởi vì, tất cả các sư trưởng xung quanh các vị đều tập trung vào những việc đó, nên các vị cũng bất giác bị cuốn theo."

 

"Nhưng, điều đó có đúng không?"

 

Có người lúc này hét lớn: "Không đúng!"

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn, lại là "kẻ đào lửa" Phong Lương.

 

Các thiên sư khác lần lượt phản ứng lại, cũng đồng thanh hô "Không đúng!". Mặc dù giới huyền môn luôn có tranh đấu ngầm, nhưng khi dạy dỗ đệ tử, ai cũng nói phải đi theo chính đạo, lòng mang chúng sinh. Những thiên sư trẻ tuổi có mặt ở đây, ai mà không biết đúng sai?

 

Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu: "Không sai. Hiện tượng này là sai, vì vậy chúng ta phải sửa chữa nó."

 

Cậu nhìn thẳng vào mọi người: "Mục đích thành lập công đoàn của chúng ta, chính là hy vọng có thể cùng mọi người trở về với sơ tâm khi trở thành thiên sư."

 

"Không có cái gọi là đại thế huyền môn, không có cái gọi là vinh quang sư môn. Chúng ta chỉ cần làm một việc duy nhất, đó chính là cứu rỗi!"

 

Giọng cậu đanh thép: "Đi bắt hết tất cả những ác quỷ gây rối, đi trói hết tất cả những Tà thiên sư làm ác lại. Để những kẻ gây hại cho chúng sinh này, toàn bộ phải bị ném vào địa phủ!"

 

"Đây là việc duy nhất chúng ta cần làm."

 

Lời vừa dứt, hiện trường lập tức xôn xao.

 

Những lời này của Phong Cảnh Thần đã chạm thẳng vào tiếng lòng của tất cả mọi người! Không cần phải bận tâm đến những cuộc đấu đá ngầm, chỉ một lòng làm tốt chức trách của một thiên sư. Đây mới là cuộc sống mà họ hằng ao ước!

 

Đáng thương thay, trước đây khi còn ở trong giới huyền môn, ngay cả một nguyện vọng thuần túy như vậy cũng rất khó thực hiện. Chỉ có thể nói, giới huyền môn hiện tại đã quá mục nát và lạc hậu.

 

Một thiên sư được cổ vũ đến mức đột ngột đứng dậy: "Hội trưởng nói hay lắm! Anh muốn chúng tôi làm gì cứ việc nói đi!"

 

Những người khác cũng nhao nhao hưởng ứng: "Đúng vậy! Hội trưởng nói mau đi, tôi chờ không nổi nữa rồi!"

 

Phong Cảnh Thần hài lòng thu lại ánh mắt: "Được. Hiện tại chúng ta đối mặt với ba nguy cơ. Trong đó Tây Quỷ Vương quá nguy hiểm, chúng ta không đủ năng lực tham gia."

 

"Còn lại là tổ chức Tà thiên sư và những ác quỷ, tà đạo gây rối trật tự, đó chính là mục tiêu của công đoàn chúng ta."

 

Các thiên sư gật đầu mạnh. Mục tiêu này rất thực tế, một đám "gà mờ" như họ cũng không dám đối đầu với Tây Quỷ Vương.

 

Phong Cảnh Thần tiếp tục: "Muốn nhắm vào hai mục tiêu này, chúng ta cần những người giỏi điều tra tin tức để tìm ra tung tích của tổ chức Tà thiên sư."

 

"Cũng cần những người giỏi luyện khí, luyện đan để làm tốt công tác hậu cần cho mọi người. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là những người giỏi chiến đấu, xông pha tuyến đầu."

 

"Trước đây bộ trưởng Phong đã phân tổ sơ bộ cho mọi người rồi, mọi người có ý kiến gì về việc phân tổ của mình không?"

 

Các thiên sư đều lắc đầu. Phong Lương làm việc rất cẩn thận, không cần điều chỉnh lại.

 

"Được." Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu.

 

Cậu lấy ra một bản vẽ luyện chế Phược Hồn Sách: "Đây là phương pháp luyện chế Phược Hồn Sách do địa phủ cung cấp, chỉ cần là luyện khí sư hạ phẩm, về cơ bản đều có thể học được."

 

Mấy vị luyện khí sư có mặt đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

 

Phong Cảnh Thần mỉm cười: "Tôi quyết định lấy đây làm pháp khí tiêu chuẩn của công đoàn chúng ta. Tất cả luyện khí sư đều có thể học, thế nhưng..."

 

"Mỗi luyện khí sư sau khi học, cần phải dùng giá gốc để luyện chế một Phược Hồn Sách cho 50 thành viên công đoàn. Đồng thời, chỉ sau khi đã luyện chế tổng cộng 100 Phược Hồn Sách cho thành viên công đoàn, mới có thể luyện chế cho các thiên sư bên ngoài."

 

"Mọi người có ý kiến gì không?"

 

Các thiên sư bình thường lập tức lắc đầu quầy quậy! Luyện chế pháp khí với giá gốc, chẳng khác nào cho không? Phải biết rằng, hiện tại luyện khí sư và luyện đan sư trong giới huyền môn rất khan hiếm. Phí luyện chế một pháp khí ít nhất cũng phải gấp 10 lần giá gốc! Mà như vậy còn chưa chắc đã tìm được người làm cho mình!

 

Không hổ là công đoàn của địa phủ, quả là hào phóng!

 

Còn các luyện khí sư ít ỏi có mặt ở hiện trường, sau vài giây do dự, cũng đều lắc đầu. Tuy họ là luyện khí sư, nhưng trình độ còn kém xa. Thêm vào đó, hiện nay rất nhiều tài liệu trong giới huyền môn đã thất truyền, số pháp khí họ biết luyện chế vốn không nhiều. Nếu có thể học thêm một phương pháp luyện chế pháp khí mới, biết đâu còn có thể tăng thêm vài phần cơ hội thăng cấp. 100 cái, cũng không phải là luyện không công.

 

Làm!

 

Thấy vậy, Phong Cảnh Thần cũng không keo kiệt mà "vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp": "Mọi người yên tâm. Sau này chỉ cần công đoàn chúng ta phát triển thuận lợi, phía địa phủ chắc chắn sẽ còn rót thêm tài nguyên. Những tài liệu như phương pháp luyện đan, đồ phổ các loại, sau này tuyệt đối sẽ không thiếu."

 

Mọi người nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng rực!

 

Sau đó, Phong Cảnh Thần lại lấy ra hai tờ giấy mỏng. Đây là giáo trình nhập môn luyện khí và luyện đan mà cậu đã xin Ngũ Tinh Hải và Nam Phong chân nhân. Mục đích, tự nhiên là để bồi dưỡng nhân tài mới trong công đoàn!

 

Phong Cảnh Thần: "Các luyện đan sư và luyện khí sư được công đoàn bồi dưỡng, cần phải phục vụ vô điều kiện cho công đoàn trong 10 năm. Đương nhiên, chúng tôi sẽ có lương và hoa hồng tương ứng, sẽ không để mọi người làm không công."

 

"Nội dung cụ thể lát nữa bộ trưởng Phong sẽ gửi vào nhóm, mọi người có gì không hiểu có thể hỏi anh ấy."

 

Các thiên sư nhất thời bàn tán sôi nổi, ai nấy đều hăm hở muốn thử.

 

Cùng với từng biện pháp mà Phong Cảnh Thần đưa ra, không khí hội nghị cũng ngày càng nóng lên. Tất cả mọi người đều không thể chờ đợi được nữa, muốn bắt tay vào việc ngay lập tức!

 

Trong quy hoạch của Phong Cảnh Thần, thành viên công đoàn chỉ cần làm tốt việc của mình, thì mọi tài nguyên cần thiết đều tuyệt đối không thành vấn đề! Đây là môi trường và chế độ mà tất cả thiên sư đều mơ ước, họ nguyện vì nó mà phấn đấu cả đời!

 

Phong Cảnh Thần cũng không dài dòng, sau khi "vẽ" xong viễn cảnh, cậu trực tiếp lôi ra một chồng tài liệu dày cộp. Đây là những manh mối mà Diêm Vương Ấn, Tam Sinh Thạch và Ông Hiểu Xu đã thẩm vấn đám Tà thiên sư suốt đêm qua mà có được.

 

Phong Cảnh Thần phân chia từng manh mối cho những người điều tra thích hợp. Sau khi giao nhiệm vụ xong cho tất cả mọi người có mặt, cuộc họp lần này cũng kết thúc.

 

Các thành viên công đoàn nhận nhiệm vụ của mình, ý chí chiến đấu sục sôi bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Khí thế hừng hực của họ, giữa bầu không khí u ám của giới huyền môn, đã trở thành một nét chấm phá tươi sáng khác biệt, khiến các thiên sư còn ở lại trường học cũng phải ngỡ ngàng.

 

Cùng lúc đó.

 

Tài khoản trừ tà của ba vị chưởng môn thế lực lớn đều nhận được một danh sách kỳ lạ. Đó là danh sách những nội gián trong giới huyền môn mà Sổ Sinh Tử điện tử đã sàng lọc trọng điểm sau khi theo dõi những kẻ "dẫn dắt dư luận" trên diễn đàn ngày hôm qua!

 

Danh sách nội gián này có hơn ba mươi người, trải rộng khắp các thế lực lớn nhỏ trong giới huyền môn, thậm chí có cả vài người được gọi là "thiên tài" có chút danh tiếng. Những kẻ này rải rác khắp nơi, tu vi cao thấp không đều. Phong Cảnh Thần sẽ không lãng phí thời gian đi bắt họ, vừa hay để cho ba thế lực lớn mài giũa lại móng vuốt của mình.

 

Ngay sau khi ba vị chưởng môn nhận được danh sách không lâu.

 

Cuộc họp do năm gia tộc lớn tổ chức cuối cùng cũng kết thúc. Đồng thời, một tin tức khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm được truyền ra.

 

Năm gia tộc lớn trực tiếp tuyên bố, họ sẽ thay thế ba thế lực lớn, trở thành người dẫn đầu của giới huyền môn.

 

Đồng thời, họ tuyên bố sẽ dẫn dắt toàn bộ các thế lực trong giới huyền môn tấn công Tây Quỷ Vương... sau một tháng nữa!

Bình Luận (0)
Comment