Ta Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 90

Phong Cảnh Thần phi thân đạp gió, lao như một mũi tên đến phòng bế quan của Mộ Dung Kiều.

 

Huyền Nguyên chân nhân đã sớm có mặt ở đó, chân mày nhíu chặt khi nhìn lên không trung.

 

Tại nơi đó, khí tức thuộc về Mộ Dung Kiều đang ngày một suy yếu.

 

Huyền Nguyên chân nhân vô cùng khó hiểu: "Kỳ lạ, sao lại thế này?"

 

Tuy Nguyên Anh kiếp là cửa ải sinh tử, nhưng tùy vào tư chất mà mỗi người phải đối mặt với nguy hiểm khác nhau. Theo lý mà nói, một thiên tài kiệt xuất như Mộ Dung Kiều không lẽ nào lại gặp phải sự cố như vậy.

 

Phong Cảnh Thần cũng mang đầy nghi hoặc.

 

Hắn vận Chân Thực Chi Nhãn, nhìn sâu vào bên trong phòng bế quan.

 

Lập tức, đáy mắt hắn hiện lên vài phần kinh ngạc.

 

Quá trình thiên sư tấn giai Nguyên Anh, bản chất chính là dung hợp hoàn toàn linh hồn và thể xác, vốn tồn tại ở hai chiều không gian khác nhau. Chỉ có như vậy, thiên sư mới có thể siêu thoát khỏi giới hạn của hai chiều không gian, thu được sức mạnh to lớn hơn.

 

Nhưng sau khi Thiên Đạo của dương gian bị tổn hại, không rõ vì sao, linh hồn của thiên sư muốn thoát ly khỏi chiều không gian kia sẽ gặp phải sự ngăn cản và công kích nhất định.

 

Thiên sư có tư chất bình thường có thể sẽ không qua khỏi. Bị cản lại đã đành, đáng sợ nhất là bị đánh trọng thương hoặc trực tiếp bị tiêu diệt!

 

Còn thiên sư có tư chất tốt, thường có thể dùng một quyền đánh tan mọi chướng ngại.

 

Thế nhưng Mộ Dung Kiều đây là...

 

Vẻ mặt Phong Cảnh Thần trở nên vô cùng phức tạp.

 

Cái tên này, hắn đang đánh nhau với "người ta"!

 

Trong đường hầm nối liền hai chiều không gian, vô số những bóng đen kịt lao tới, âm mưu ngăn cản linh hồn Mộ Dung Kiều rời đi.

 

Thiên sư bình thường sẽ trực tiếp dùng một quyền đánh nổ chúng, rồi thừa cơ rời đi.

 

Nhưng Mộ Dung Kiều chẳng hiểu vì sao lại cứ đứng ở rìa thông đạo, đến một tên đánh chết một tên, không hề có ý định tiếp tục đột phá.

 

Hắn cứ chần chừ như vậy, biểu hiện ra bên ngoài chính là linh hồn bị ngăn cản, một dấu hiệu của việc đột phá thất bại.

 

Phong Cảnh Thần: "..." Cậu ta đang làm cái gì vậy?

 

Hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên dẫn ra một luồng pháp lực đã qua tinh luyện từ đan điền, truyền vào mắt phải.

 

Chân Thực Chi Nhãn được khuếch đại công năng!

 

Cộng thêm sự hỗ trợ của cặp kính DLC, Phong Cảnh Thần nhanh chóng phát hiện ra manh mối.

 

Chỉ thấy mỗi khi Mộ Dung Kiều đánh tan một bóng đen, một lượng công đức và quy tắc cực nhỏ sẽ dung nhập vào linh hồn hắn!

 

Hay cho cậu, hóa ra là đang lợi dụng kẽ hở này để "farm quái" tích lũy kinh nghiệm ư?

 

Phong Cảnh Thần nhìn động tác của Mộ Dung Kiều, sau một thoáng buồn cười, đáy mắt hắn loé lên tia sáng, dường như đã ngộ ra điều gì.

 

Lúc này, rất nhiều thiên sư nhận được tin tức cũng đã vội vã kéo đến, vây kín bên ngoài phòng bế quan.

 

Đột nhiên, Hoằng Cát chủ trì, Trấn Thủ Sứ, cùng với Nam Phong và Nam Kiều, bốn người đáp xuống bên cạnh Phong Cảnh Thần.

 

Nam Kiều thấy khí tức của Mộ Dung Kiều ngày càng yếu đi, bỗng ngẩng phắt lên: "Xảy ra chuyện gì? Sao Mộ Dung có thể đột phá thất bại? Có phải có kẻ nào hãm hại nó không?!"

 

Ánh mắt hắn sắc lẻm quét qua tất cả các thiên sư có mặt, uy áp quỷ khí đáng sợ trong nháy mắt bao trùm toàn trường!

 

Tất cả các tiểu thiên sư nhất thời mặt mày trắng bệch!

 

"Chân nhân đừng kích động." Phong Cảnh Thần thu lại ánh mắt.

 

Hắn bình tĩnh nói: "Tiểu Kiều hiện tại rất ổn, chúng ta cứ chờ là được."

 

Đáng tiếc, pháp lực đã qua tinh luyện của hắn hiện không còn nhiều, không thể dò xét thêm thông tin hữu ích hơn.

 

"Thật sao?" Nam Kiều hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn nhíu chặt mày, không hoàn toàn tin lời giải thích này.

 

Nam Phong lại càng không giấu được vẻ lo lắng: "Trông nó chẳng giống ổn chút nào!"

 

Khí tức trong phòng bế quan lúc này đã gần như không còn, mắt thấy việc đột phá sắp thất bại đến nơi!

 

Phong Cảnh Thần vô cùng điềm tĩnh: "Chân nhân yên tâm, Tiểu Kiều sẽ tự biết nắm bắt thời cơ."

 

Đời người thiên sư, chỉ có một cơ hội duy nhất để mở ra thông đạo giữa hai chiều không gian. Phong Cảnh Thần tin rằng Mộ Dung Kiều sẽ không vì cái nhỏ mà mất cái lớn, luyến tiếc chút công đức và quy tắc kia.

 

Quả nhiên.

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo.

 

Một luồng khí thế còn dâng trào hơn trước, bá đạo như mặt trời ban trưa, bao trùm toàn trường!

 

Sau đó, với một tư thế không thể ngăn cản, nó lan tỏa ra khắp khoa Tôn giáo, Hoa Đại, thậm chí ra ngoài cả khu Đại học!

 

Trong giây phút ấy.

 

Tất cả sinh vật trong khu Đại học thành dường như có cảm ứng, theo bản năng cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

 

Cảnh tượng đồng loạt này, vô cùng hùng vĩ.

 

Các thiên sư có mặt tại đây lại càng trợn tròn hai mắt.

 

"Hay lắm." Khí thế của Nam Kiều lập tức thu lại, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

 

Nam Phong cũng rất phấn khởi: "Trận thế này, còn mạnh hơn cả sư đệ năm đó."

 

Hoằng Cát cảm thán: "A di đà phật, lão nạp cũng là lần đầu tiên thấy được khí thế thành Anh hùng tráng đến vậy.."

 

Mắt Nam Phong sáng lên, bắt đầu hóng chuyện: "So với sư phụ chúng ta cũng không bằng sao?"

 

Hoằng Cát cùng thế hệ với Cư Bụi chân nhân và Nhất Mộng.

 

"Hừ." Nam Hoa chân nhân đột nhiên xuất hiện, vỗ một cái vào gáy Nam Phong, "Không được vô lễ."

 

"Oái." Nam Phong ôm đầu, liếc nhìn sư huynh với ánh mắt đầy oán niệm.

 

Phong Cảnh Thần nghe họ nói chuyện, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười.

 

Trận thế này của Mộ Dung Kiều, có lẽ đúng là trước nay chưa từng có. Nếu trước đây có người phát hiện ra phương pháp này, không thể nào không có chút tin tức nào bị lọt ra ngoài.

 

Trong lúc mọi người đang cảm khái, "Két~" một tiếng, cửa phòng mở ra.

 

Tất cả cùng ngẩng đầu.

 

Mộ Dung Kiều bước ra từ phòng bế quan.

 

Tu vi của hắn vẫn chưa thể thu liễm hoàn hảo, quanh thân tỏa ra thần quang dịu dàng. Kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ kia, hắn trông như một vị thần tiên hạ phàm.

 

Chẳng hiểu vì sao, tim Phong Cảnh Thần bỗng dưng hẫng một nhịp.

 

Thế nhưng, Mộ Dung Kiều đối mặt với mấy trăm cặp mắt đổ dồn về phía mình, vẫn trấn định quét mắt một vòng.

 

Khi nhìn thấy Phong Cảnh Thần, đôi mắt hắn đột nhiên sáng rực! Hắn gần như lao tới như một chú chim nhỏ: "A Ngọc~"

 

Mộ Dung Kiều gần như lao vào lòng hắn, siết chặt lấy người kia!

 

Trời ạ, đã bao lâu rồi không được gặp A Ngọc, hắn cảm thấy mình sắp phát điên vì nhung nhớ rồi!

 

Phong Cảnh Thần ôm lấy tấm thân đang khẽ run của hắn, nhịp tim hỗn loạn của mình cũng dần bình ổn lại, ý cười trong mắt càng thêm dịu dàng: "Chúc mừng cậu, đột phá thành công."

 

"Ừm! Cảm ơn A Ngọc!" Mộ Dung Kiều vui vẻ dụi dụi vào vai cổ Phong Cảnh Thần.

 

Rồi hắn ngẩng đầu nhìn Phong Cảnh Thần, vui mừng nói: "Ồ! A Ngọc, anh kết đan rồi?! Giỏi quá đi!!"

 

"Khụ khụ khụ!" Nam Phong hết sức bất mãn, ho khan mấy tiếng thật mạnh.

 

Cái tên nhóc này, bao nhiêu trưởng bối đứng ở đây mà trong mắt nó chỉ có mỗi A Ngọc. Thật là hết nói nổi!

 

Phong Cảnh Thần cũng mỉm cười nhìn hắn: "Lát nữa hẵng nói."

 

"Vâng~" Mộ Dung Kiều lúc này mới quay người hành lễ với các vị trưởng bối.

 

Mọi người: "..."

 

Luôn có cảm giác như bị ép ăn một miệng đầy cẩu lương.

 

Nam Hoa nhìn Mộ Dung Kiều vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Hôm nay con vừa mới thành Anh, hãy về củng cố tu vi cho tốt. Vài ngày nữa chúng ta sẽ đến giảng giải cho con về việc tu hành tiếp theo."

 

Mộ Dung Kiều nghiêm túc gật đầu: "Vâng! Cảm tạ Tạ chưởng môn!"

 

Nam Hoa cũng không ở lại lâu, gật đầu chào hỏi Hoằng Cát và Trấn Thủ Sứ rồi quay người rời đi.

 

Nam Phong vẫy tay với các thiên sư xung quanh: "Được rồi, tan đi tan đi, ai về việc nấy, nhà bao việc. Đợi chúng tôi chọn được ngày lành tháng tốt, sẽ mời mọi người đến tham dự đại điển thành Anh."

 

Mọi người nghe vậy, cũng thức thời lục tục rời đi.

 

Nhân tiện, họ đem chuyện Mộ Dung Kiều thành Anh với dị tượng hiếm thấy lan truyền ra khắp nơi!

 

Chẳng mấy chốc.

 

Chủ đề trong bài đăng được ghim trên Tích Tích Diệt Tà Ma đã tập trung cao độ vào Mộ Dung Kiều, thậm chí những lời đồn ngày càng khoa trương.

 

Nào là khí thế thành Anh như rồng bay hổ gầm, nào là mây lành tím giăng ba ngàn dặm từ phương Đông...

 

Rõ ràng không hề có video hay hình ảnh, tất cả chỉ dựa vào lời kể, vậy mà rất nhiều thiên sư đều tin sái cổ!

 

Cũng không thể trách họ ngây thơ, thật sự là đối với thiên sư bình thường, Nguyên Anh kỳ chính là cảnh giới cả đời chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

 

Hiện tại Mộ Dung Kiều chưa đến 20 tuổi đã đạt tới trình độ này. Coi như có thổi phồng đến mức nào, họ cũng tin!

 

Trên mạng nghị luận sôi nổi.

 

Trải nghiệm thành Anh truyền kỳ của Mộ Dung Kiều, cùng với danh xưng thiên tài của hắn, càng khắc sâu vào lòng người hơn nữa.

 

Khi đám đông trước phòng bế quan đã tan đi, hiện trường chỉ còn lại vài người. Mộ Dung Kiều ghé tai giới thiệu với Phong Cảnh Thần: "A Ngọc, vị này là sư phụ của Tả Chiêu, Phúc Yên thiên sư.

 

Phúc Yên người cũng như tên, trông là một vị thiên sư trung niên có tính tình vô cùng hiền hòa.

 

Ông gật đầu với Phong Cảnh Thần: "Phong Vô Thường, chào cậu."

 

Phong Cảnh Thần mỉm cười: "Chào Phúc Yên thiên sư."

 

Nam Phong vẫy tay: "Được rồi, Tả Chiêu chưa ra nhanh vậy đâu, chúng ta về phòng thí nghiệm nói chuyện."

 

Phúc Yên gật đầu.

 

Hai phút sau.

 

Bốn người một quỷ đến phòng thí nghiệm của Nam Phong tại trụ sở, ngồi quây quần bên một ấm trà.

 

Hương trà thoang thoảng thấm vào ruột gan, đồng thời cũng nhanh chóng làm dịu đi luồng pháp lực còn đang xao động của Mộ Dung Kiều.

 

Mắt Mộ Dung Kiều sáng lên: "Đồ tốt!"

 

Nam Phong hừ nhẹ: "Đó là đương nhiên, nếu không phải thấy ngươi tấn giai Nguyên Anh, thứ tốt này ta còn lâu mới cho tiểu tử ngươi."

 

Mộ Dung Kiều cũng không khách sáo, bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch!

 

"Trà ngon! A Ngọc anh mau uống đi." Nói rồi, Mộ Dung Kiều lại rót cho mình một ly.

 

Cái dáng vẻ như trâu gặm mẫu đơn này làm Nam Phong tức đến râu ria dựng đứng.

 

Nam Kiều ôm kiếm, đưa câu chuyện trở lại chủ đề chính: "Mộ Dung, lúc nãy con đột phá là có chuyện gì? Có phải phòng bế quan có vấn đề không?"

 

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Phúc Yên căng thẳng.

 

Đệ tử của ông vẫn còn đang ở trong phòng bế quan đó!

 

Mộ Dung Kiều vội vàng xua tay: "Không có không có, là vấn đề của con thôi."

 

Vẻ mặt hắn vô cùng ngây thơ: "Chỉ là lúc linh hồn con xuyên qua thông đạo, thấy mấy cái thứ đen đen đó trông ngứa mắt quá. Thế là con nhẩm tính thời gian một chút, quyết định ở lại đập cho chúng nó một trận!"

 

Nam Kiều & Nam Phong: "..."

 

Lý do này thật sự là... quá đầy đủ!

 

Mộ Dung Kiều chính là một kẻ tùy tâm sở dục như vậy.

 

Ngay cả Phúc Yên cũng không hề bất ngờ, bình thản uống trà.

 

Sau đó, Nam Phong và Nam Kiều quan tâm thêm một chút về trạng thái của Mộ Dung Kiều, rồi không mấy bình tĩnh mà đuổi cậu nhóc đi củng cố tu vi.

 

Mộ Dung Kiều cùng Phong Cảnh Thần rời khỏi phòng làm việc, tò mò nhìn đông ngó tây.

 

Căn cứ nghiên cứu của họ, so với trước khi Mộ Dung Kiều bế quan đã khác đi rất nhiều.

 

Ban công vốn trống trải, nay đã được ngăn ra thành từng phòng nhỏ bằng những tấm kính lớn, trông có vẻ hơi chật chội.

 

Mộ Dung Kiều nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của các thiên sư qua lại, nghi hoặc hỏi: "A Ngọc, có chuyện gì xảy ra sao? Tinh Hải và Thu Lộ đâu rồi?"

 

Hai người họ vậy mà từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.

 

Phong Cảnh Thần cũng vừa mới trở về, không biết tung tích của hai người: "Để tôi xem."

 

Phong Cảnh Thần mở điện thoại ra. Quả nhiên, trong nhóm chat Câu Hồn Sứ đã có tin nhắn. Sư Thu Lộ đã đến "tiền tuyến" hỗ trợ di dời. Còn Ngũ Tinh Hải và giáo sư Đạm, đã trực tiếp dời phòng thí nghiệm của họ đi nơi khác vì trụ sở không còn đủ chỗ.

 

Giáo sư Đạm dứt khoát tìm đến Nam Phong.

 

Nam Phong lập tức "thương lượng" với Huyền Nguyên, tìm cho họ ban công của tòa nhà bên cạnh để làm phòng thí nghiệm.

 

Mộ Dung Kiều lúc này cũng đã xem xong tin tức trong nhóm, khẽ nhíu mày: "A Ngọc, bên phía Tây Quỷ Vương có chuyện gì sao?"

 

Lúc này hai người đã đi xuống lầu.

 

Phong Cảnh Thần quang minh chính đại lấy ra chiếc xe bay: "Cùng đi xem sao? Trên đường tôi sẽ kể cho cậu."

 

"Được!" Mộ Dung Kiều lúc này có linh cảm không tốt, cũng không thể an tâm trở về củng cố tu vi.

 

Chiếc xe bay chậm rãi khởi động.

 

Bùa ẩn thân được khắc vào thân xe khởi động, chiếc xe lập tức biến mất trong mắt mọi người.

 

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Kiều ngồi trong xe bay.

 

Hắn tò mò đánh giá xung quanh, nhưng vẫn tạm thời kìm nén sự hiếu kỳ: "A Ngọc, Tây Quỷ Vương rốt cuộc đã làm gì?"

 

Phong Cảnh Thần thiết lập điểm đến cho xe, rồi kể tóm tắt lại sự việc.

 

Mộ Dung Kiều nghe xong, tức giận không có chỗ phát tiết: "Phế vật, đúng là một đám phế vật! Bình thường không làm việc thì thôi, vừa ra tay đã gây ra cái họa lớn như vậy! Đúng là... ngu xuẩn!"

 

Hắn bây giờ cũng đã là Nguyên Anh kỳ, mắng năm đại gia chủ một cách vang dội.

 

Phong Cảnh Thần khẽ lắc đầu: "Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tìm cách cứu vãn."

 

"Chúng ta bây giờ đi xem thử, mười mấy hộ không chịu di dời kia là có chuyện gì. Đợi việc này giải quyết xong, tôi định vào kết giới một chuyến."

 

Mộ Dung Kiều lập tức tỉnh táo lại: "Tôi đi cùng anh!"

 

Phong Cảnh Thần chần chừ nửa giây, rồi nói: "Được."

 

Trong lúc nói chuyện, xe bay chậm rãi dừng lại.

 

Điểm đến đầu tiên đã tới.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều cùng ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

 

Chiếc xe đang lơ lửng trên không một ngôi nhà tự xây ở nông thôn.

 

Họ đến thật đúng lúc, vừa nghe thấy tiếng cửa đóng sầm một cái!

 

Mấy tiểu thiên sư bị hất văng ra ngoài.

 

Bên trong truyền đến một tiếng gầm gừ giận dữ: "Cút! Đã nói không đi là không đi, các người còn lải nhải nữa, lần sau lão tử chém chết các người!"

 

Các thiên sư thấy ông ta không biết điều như vậy, sắc mặt nhất thời sa sầm.

 

Một người được nuông chiều từ bé hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

 

Có người chần chừ đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan.

 

Còn một tiểu thiên sư hết cách, chỉ có thể gọi qua cửa: "Bác ơi, ở đây thật sự rất nguy hiểm. Nếu không đi, bác thật sự sẽ chết đó!"

 

Người đàn ông trong nhà nghe thấy cậu ta nguyền rủa mình như vậy, cơn giận càng bùng lên: "Cút! Lão tử đi lấy dao đây!"

 

Nói xong, tiếng bước chân trong nhà quả nhiên nhanh chóng đi xa.

 

Thấy cái tên này cố chấp như vậy, mấy thiên sư đang chần chừ cũng tức giận: "Thôi, ông ta muốn chết thì cứ để ông ta chết. Chúng ta đi!"

 

Tiểu thiên sư kia bị họ kéo đi.

 

Đợi người đàn ông cầm dao phay mở cửa, nhìn thấy cổng lớn trống không, còn tức giận phun một bãi nước bọt: "Thứ gì đâu."

 

Sau đó lại "Ầm" một tiếng, đóng sầm cửa lại.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều thấy cảnh này, không khỏi khẽ nhíu mày.

 

Hai người liếc nhìn nhau, không lựa chọn hiện thân, mà theo danh sách Phong Lương đưa, đi xem từng nhà một.

 

Nhưng tình hình tiếp theo cũng không khá hơn là bao.

 

Có nhà thì vô cùng cố chấp, căn bản không tin núi Lộ Môn sẽ sụp.

 

Có nhà thì tham lam đến cực điểm, đòi tăng giá đền bù, đòi mấy chục triệu mới chịu đi!

 

Lại có nhà, chẳng hiểu vì sao thái độ cực kỳ ác liệt, như thể các thiên sư đã giết cả nhà họ vậy, khiến các thiên sư tức điên lên.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều đi theo danh sách cả một ngày, gần như không thấy nhà nào có thể thành công.

 

Mắt thấy ngày sắp hết, thời gian Tây Quỷ Vương phá kết giới thoát ra ngày càng gần.

 

Mộ Dung Kiều không khỏi có chút nôn nóng.

 

Lúc này, xe bay đến không phận một căn nhà nhỏ ở nông thôn.

 

Một làn hương cơm thơm phảng phất bay ra.

 

Mộ Dung Kiều khẽ "ồ" một tiếng: "Họ đang ăn cơm sao?"

 

Hai người đi suốt một chặng đường, đây là nhà đầu tiên có tâm trạng ăn cơm.

 

Phong Cảnh Thần hạ thấp xe bay một chút.

 

Chỉ thấy trong sân nhỏ.

 

Một bà lão đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn bày đầy những món ngon sắc hương vị đủ cả.

 

Nhưng bà lão lại không để ý đến bàn thức ăn, chỉ không ngừng ngó vào trong nhà.

 

Rất nhanh, một chàng trai trẻ bưng nồi canh cuối cùng đi ra: "Đến rồi đây~ Bà ơi, ăn cơm thôi."

 

"Ai." Bà lão lập tức cười tươi như hoa, nhìn chàng trai trẻ như nhìn cháu ruột của mình.

 

Mộ Dung Kiều lại có chút giật mình: "Tần Dụng Thư?"

 

Chàng trai trẻ đó, chính là Tần Dụng Thư đã trúc cơ thành công!

 

Đôi mắt hạnh của cậu khi cười lên đặc biệt có duyên với người lớn tuổi: "Bà ơi, con nghe nói sáng nay bà có hơi ho, tối nay con hầm canh phổi heo, bà uống nhiều một chút nhé."

 

Tần Dụng Thư múc cho bà lão một bát đầy.

 

Bà lão vô cùng vui vẻ: "Ai, được được được. Cháu cũng ăn đi, cũng ăn đi."

 

Tần Dụng Thư cũng không khách sáo, ăn cơm một cách rất tự nhiên, còn gắp thức ăn cho bà lão.

 

Bầu không khí trong sân vô cùng hài hòa, phảng phất như hai bà cháu thực sự.

 

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, bữa cơm mới kết thúc.

 

Tần Dụng Thư vừa trò chuyện với bà lão, vừa cần mẫn dọn dẹp bàn ăn, bát đũa, lau dọn sạch sẽ cả nhà.

 

Sau đó cậu còn cẩn thận xoa bóp, đấm lưng cho bà lão, giúp bà thư giãn gân cốt.

 

Đến tận tám giờ tối, khi bà lão đã lên giường chuẩn bị ngủ.

 

Tần Dụng Thư mới nói: "Bà ơi, bà cứ yên tâm ngủ đi. Ngày mai con lại đến thăm bà."

 

Bà lão nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, vẻ mặt có chút do dự.

 

Tần Dụng Thư ân cần hỏi: "Bà ơi, bà sao thế ạ?"

 

Bà lão im lặng nhìn cậu một lúc lâu, rồi bỗng thở dài một tiếng: "Tiểu Thư à, ngày mai cháu cũng không cần đến nữa đâu."

 

Tần Dụng Thư hơi sững sờ: "Sao vậy ạ, bà?"

 

Bà lão buồn bã lắc đầu: "Ta biết, cháu và những người đến khuyên ta dọn đi là cùng một hội. Cháu cũng muốn ta dọn đi, nên mới đến chăm sóc bà lão này."

 

Tần Dụng Thư sững người, vội vàng giải thích: "Bà ơi, con không cố ý lừa bà, con..."

 

Bà lão giơ tay, ngăn lời Tần Dụng Thư lại: "Ta biết. Bà biết cháu là một đứa trẻ tốt."

 

Giọng bà nghẹn ngào: "Là bà không đúng, ta chỉ muốn cháu ở bên ta thêm vài ngày nữa, nên mới vờ như không biết gì. Là ta đã lừa cháu."

 

Bà lão hít một hơi thật sâu, nén lại giọt lệ đục ngầu trong mắt: "Nửa tháng nay có cháu bầu bạn, bà cũng đã mãn nguyện rồi. Tiểu Thư à, sau này cháu đừng đến nữa, hãy trở về sống cuộc sống của mình đi. Bà sẽ không đi đâu."

 

Tần Dụng Thư nghe vậy, vành mắt cũng không khỏi đỏ lên.

 

"Bà ơi." Cậu nắm chặt tay bà lão, giọng điệu vô cùng quả quyết, "Bà không lừa con, con biết."

 

Giọng cậu cũng có mấy phần nghẹn ngào: "Nửa tháng nay, ngày nào con cũng rất vui, chưa bao giờ vui như vậy! Bà ơi, con từ nhỏ đã không có người thân, cũng không có trưởng bối."

 

"Ở cùng bà, con mới hiểu được có bà nội, bà ngoại là một điều hạnh phúc đến nhường nào."

 

Cậu ngồi xổm xuống, đôi mắt to nhìn thẳng vào bà lão: "Bà ơi, bà theo chúng con đi đi. Nếu bà ở lại, thật sự sẽ chết đó!"

 

Cậu khẩn cầu: "Bà ơi, sau này con còn muốn đến thăm bà, còn muốn cùng bà trò chuyện ăn cơm. Bà theo chúng con đi có được không?"

 

Cả người bà lão đột nhiên run lên.

 

Bà không thể tin được mà nhìn Tần Dụng Thư, những giọt lệ già nua cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi: "Cháu thật sự còn muốn đến thăm bà lão này sao?"

 

Tần Dụng Thư gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên! Bà ơi, bà theo chúng con đi, được không ạ?"

 

"Ta, ta..." Bà lão nắm chặt tay Tần Dụng Thư, như nắm lấy hy vọng sống sót cuối cùng, khóc không thành tiếng.

 

Cuộc đời bà đầy trắc trở, thuở nhỏ mất cha, trung niên mất chồng, tuổi già mất con.

 

Ai cũng nói bà mệnh khắc, con dâu cũng đổ lỗi cái chết của con trai cho bà, mang theo đứa cháu trai duy nhất đi biệt tăm.

 

Bao năm nay, bà chỉ có một mình cô độc trong căn nhà trống rỗng này.

 

Khi đám người kỳ lạ đến nói núi Lộ Môn sắp sụp, sẽ đè chết mọi người xung quanh, trong lòng bà lão thậm chí còn có một cảm giác giải thoát mơ hồ.

 

Nhưng bây giờ...

 

Bà đẫm lệ nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tần Dụng Thư.

 

Đứa cháu trai của bà, năm nay chắc cũng lớn thế này rồi.

 

Nếu như, nếu như...

 

Bà lão cuối cùng cũng không kìm nén được cảm xúc của mình: "Ta đi, ta đi với các cháu!"

 

Tần Dụng Thư sau một thoáng vui mừng khôn xiết, cũng không nhịn được mà cùng bà lão rơi lệ.

 

Một già một trẻ ôm nhau khóc nức nở.

 

Khi họ đã bình tâm lại, hành động cũng rất nhanh chóng.

 

Ngay trong đêm, họ đã thu dọn xong đồ đạc, chuyển đến khách sạn duy nhất còn hoạt động trong thành phố.

 

Sáng mai, họ sẽ lên tàu, rời xa Lộ Môn Sơn!

 

Mười mấy "hộ cứng đầu", cuối cùng cũng khó khăn "giải quyết" được một.

 

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Kiều ngồi trên xe bay, nhìn chiếc xe do chính phủ sắp xếp chở hai người rời đi, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc.

 

Mộ Dung Kiều khoanh tay: "Không ngờ, tiểu tử này cũng có chút bản lĩnh."

 

Trước đây hắn còn tưởng Tần Dụng Thư chỉ biết chịu bắt nạt thôi chứ.

 

Phong Cảnh Thần nhìn vào điện thoại: "Mỗi người đều có điểm yếu và sở trường riêng. Tính cậu ấy mềm mỏng, không có sự cao ngạo của thiên sư, nên mới có được lòng tin của người thường."

 

Trong lúc nói chuyện, anh đã xem xong hậu trường của Tích Tích Diệt Tà Ma.

 

Anh phát hiện ra tình hình nhận nhiệm vụ thuyết phục các hộ dân cứng đầu quả thực có vấn đề.

 

Phần lớn thiên sư sau khi thử khuyên nhủ một lần không thành công, liền dứt khoát chọn từ bỏ nhiệm vụ.

 

Có một số ít thử hai, ba lần, nhưng vẫn không thể kiên trì.

 

Cứ hết người này đến người khác, người dân bình thường có thể tin tưởng họ mới là lạ!

 

Nếu không phải còn có nhân viên chính phủ cùng nỗ lực, số lượng hộ dân cứng đầu chắc chắn còn nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều!

 

Mộ Dung Kiều nhìn thấy số liệu này, cũng bất đắc dĩ lắc đầu: "Những người này thật là."

 

Phong Cảnh Thần suy nghĩ một chút, liền đăng một thông báo.

 

Từ bây giờ, ai nhận nhiệm vụ thuyết phục hộ dân cứng đầu, sẽ không được phép từ bỏ!

 

Hơn nữa, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ không thể nhận thêm bất kỳ nhiệm vụ nào khác.

 

Mộ Dung Kiều thấy vậy, cũng không mấy lạc quan: "Như vậy e là sẽ không có mấy người nhận nhiệm vụ đâu."

 

"Không sao cả." Phong Cảnh Thần cũng chỉ muốn xem thử, liệu còn có thiên sư nào có đủ sự kiên nhẫn này không.

 

Anh nhìn về phía Mộ Dung Kiều: "Cậu củng cố tu vi mất bao lâu? Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết mấy gia đình còn lại."

 

Mộ Dung Kiều suy nghĩ kỹ một lúc, thận trọng nói: "Một ngày là đủ! Đợi tu vi tôi ổn định, tôi sẽ đến giúp anh~"

 

Phong Cảnh Thần gật đầu, điều khiển xe bay: "Vậy chúng ta về thôi."

 

Vẫn còn mấy gia đình, nhưng bây giờ không cần phải xem nữa.

 

"Vâng~" Mộ Dung Kiều ngồi bên cạnh Phong Cảnh Thần, không biết chán mà ngắm nhìn gò má của A Ngọc.

 

Phong Cảnh Thần quay lại nhìn hắn, chợt nhớ ra: "Đúng rồi, lúc nãy khi cậu đánh những bóng đen đó, có cảm nhận được gì không?"

 

Mộ Dung Kiều ngơ ngác chớp mắt: "Không có."

 

Phong Cảnh Thần ngừng một chút: "Cho nên cậu thật sự chỉ đơn thuần là thấy chúng nó ngứa mắt...?"

 

"Đúng vậy!" Mộ Dung Kiều thẳng thắn thừa nhận, "A Ngọc, sao vậy? Có vấn đề gì à?"

 

"Cũng không có." Phong Cảnh Thần trầm mặc vài giây.

 

Quả nhiên, Mộ Dung Kiều luôn có thể mang đến những bất ngờ vô hạn.

 

Anh cười khẽ lắc đầu: "Cậu xem thử Vô Thường Sống Thụ Lục của mình đi."

 

Mộ Dung Kiều nghi hoặc mở ra.

 

Lập tức, đôi mắt đào hoa của hắn kinh ngạc đến trợn tròn: "Sao điểm công đức của tôi lại nhiều hơn 10 nghìn thế này?!"

 

18 năm cuộc đời trước đây của hắn, cũng mới tích lũy được 10 nghìn điểm!

 

Phong Cảnh Thần cũng hơi kinh ngạc.

 

Những mảnh công đức vàng đó trông thì vụn vặt, gộp lại không ngờ lại nhiều đến vậy.

 

Mắt Phong Cảnh Thần hơi động: "Không chỉ có công đức, mà còn có quy tắc."

 

Anh kể lại cảnh tượng mình đã thấy cho Mộ Dung Kiều nghe.

 

Mộ Dung Kiều nghe vậy, lúc này mới bừng tỉnh: "Không sai! Sau khi tôi thành Anh, quả thực như trong nháy mắt đã cảm ngộ được đại đạo!"

 

"Lúc đó tôi còn tưởng là do tu vi đột phá mang lại. Trước đây sư phụ và sư thúc đã nói với tôi, tất cả mọi người khi thành Anh đều sẽ có cảm giác mông lung này. Nhưng A Ngọc anh vừa nói như vậy..."

 

Mộ Dung Kiều vô cùng bình tĩnh: "Đại đạo mà tôi cảm ngộ được, nhiều hơn rất nhiều so với những gì sư phụ và sư thúc nói!"

 

Phong Cảnh Thần suy đoán: "Bởi vì cậu đã đánh những bóng đen đó nhiều hơn họ."

 

"Tôi cũng thấy vậy!" Mộ Dung Kiều nheo mắt lại, đột nhiên ý thức được, "Những bóng đen đó, e là không tầm thường."

 

Quy tắc và công đức là những thứ khó kiếm đến mức nào?

 

Chỉ cần đánh chết một đám bóng đen, đã có thể nhận được nhiều như vậy.

 

Điều này quá... đáng ngờ!

 

Mắt Phong Cảnh Thần hơi động, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, đáy mắt chợt loé lên một tia sáng.

 

Hắn khẽ gõ ngón tay: "Đợi lúc tôi tấn giai, có thể nghiên cứu kỹ một chút."

 

Mộ Dung Kiều nhìn dáng vẻ của Phong Cảnh Thần, đôi mắt đào hoa như có điều suy nghĩ mà híp lại.

 

A Ngọc quả nhiên có rất nhiều bí mật nhỏ!

 

Hắn khẽ hừ một tiếng, cố ý ngồi sát lại gần, dán chặt vào Phong Cảnh Thần.

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt nhìn hắn: "?"

 

Mộ Dung Kiều không nói gì, chỉ yên lặng tựa đầu lên vai Phong Cảnh Thần.

 

Hừ~ Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ đoán ra hết từng bí mật nhỏ của A Ngọc~

 

Phong Cảnh Thần nhìn vẻ mặt đắc ý khó hiểu của hắn, đáy mắt không khỏi dâng lên ý cười.

 

Không lâu sau, xe bay đã về đến dưới lầu ký túc xá.

 

Khi họ trở về, một tin tức tốt lành đã truyền đến.

 

Đội tiểu thiên sư do Sư Thu Lộ dẫn đầu, cũng đã "nhổ" được một hộ cứng đầu!

 

Sư Thu Lộ vô cùng phấn khích, trực tiếp lên diễn đàn chia sẻ kinh nghiệm của mình.

 

Thực ra những gì cô làm, cũng tương tự như Tần Dụng Thư.

 

Hộ dân đó là một ông lão khiếm thị, thà chết chứ không muốn chuyển đến một nơi xa lạ để bắt đầu lại từ đầu.

 

Sư Thu Lộ và các đồng đội đã điên cuồng lên mạng tìm kiếm tài liệu, liên hệ chuyên gia học giả.

 

Họ tìm ra một đống lớn các phương án cải tạo nhà ở và các sản phẩm công nghệ cao có thể cải thiện chất lượng cuộc sống cho người khiếm thị.

 

Sau đó họ mỗi ngày đều đến nhà, đưa ra cho ông lão các loại đề nghị cải thiện cuộc sống.

 

Từ sáng đến tối, họ không ngừng vẽ ra cho ông một viễn cảnh tương lai tốt đẹp.

 

Cuối cùng, đã khiến ông lão xiêu lòng!

 

Sư Thu Lộ đăng bài xong, liền chạy vào nhóm chat Câu Hồn Sứ: 【Sư huynh! Em đã hứa sẽ lắp đặt cho người ta một căn nhà hoàn hảo, một bộ cũng phải mấy chục vạn đó!】

 

Mộ Dung Kiều vô cùng hào phóng: 【Gửi số tài khoản của em qua đây.】

 

Sư Thu Lộ: 【Cảm ơn sư huynh nhiều!】

 

Sư Thu Lộ: 【Đúng rồi, chúc mừng sư huynh tấn giai Nguyên Anh!! Đợi em trở về, sư huynh phải khao cơm đó!】

 

Mộ Dung Kiều: 【Không thành vấn đề, muốn ăn gì cứ gọi.】

 

Ngay lúc hai sư huynh muội đang trò chuyện.

 

Trên diễn đàn không ngờ lại liên tiếp có tin vui truyền đến — lại có ba hộ cứng đầu nữa đồng ý di dời!

 

Các thiên sư hoàn thành nhiệm vụ đều vô cùng phấn khích lên diễn đàn chia sẻ kinh nghiệm.

 

Kết quả mọi người vừa nhìn, liền phát hiện phương pháp của họ đều na ná nhau.

 

Thực ra điều quan trọng nhất vẫn là bốn chữ: Lấy chân thành đối đãi.

 

Không ai muốn nghe một kẻ vênh váo tự đắc nói chuyện.

 

Chỉ khi thiết lập được một mô hình giao tiếp bình đẳng, mới có thể có một con đường giải quyết vấn đề tốt đẹp.

 

Nhưng, một số thiên sư mắt cao hơn đầu, lại không nhìn thấy đạo lý cốt lõi này.

 

Trong mắt họ, các thiên sư hoàn thành nhiệm vụ có thể thành công là vì họ đều mang danh hiệu [Công chức dự bị Địa phủ].

 

Họ đều là thành viên của công đoàn!

 

Lần này, cuối cùng cũng có người tổng kết ra cái gọi là "kinh nghiệm".

 

【Đây chắc là bí kíp làm nhiệm vụ được lưu truyền nội bộ trong công đoàn của họ đúng không? Tốt thật, có công đoàn chống lưng đúng là khác. Ha ha ha.】

 

【A, nói là hoàn thành tốt nhiệm vụ là có thể vào hội. Kết quả cuối cùng nhiệm vụ vẫn do thành viên cũ làm xong, chỉ lừa chúng ta làm không công thôi.】

 

【Không hổ là Địa phủ a.】

 

...

 

Những lời lẽ âm dương quái khí này nhanh chóng chiếm lĩnh chủ đạo trong bài đăng.

 

Mấy vị thiên sư lên chia sẻ kinh nghiệm nhìn thấy những lời này cũng không khỏi sững sờ.

 

Sau đó, là sự bất lực và thất vọng sâu sắc.

 

Đám người này, trong mắt ngoài mặt mũi và quy tắc ngầm ra, còn có thể chứa được cái gì nữa?

 

Những kẻ gián điệp dẫn dắt dư luận giờ đã bị tiêu diệt gần hết.

 

Những thiên sư nói ra những lời này bây giờ, không phải là có ý đồ riêng, mà là thật tâm nghĩ như vậy!

 

Sự thật này, ngược lại càng khiến người ta thất vọng hơn.

 

Huyền môn hiện tại, quả thực đã là một vũng bùn.

 

May mà họ đã nhảy ra ngoài.

 

Những thiên sư có đầu óc bình thường không tranh cãi với họ, tắt mạng đi, tiếp tục chuyên tâm làm việc thực tế.

 

Mặc dù hôm nay họ đã hoàn thành được 7 trường hợp, nhưng vẫn còn 10 gia đình chưa chịu đi. Trọng trách còn nặng nề.

 

Còn đám người âm dương quái khí trên mạng, thực ra cũng không thể nháo nhào được bao lâu.

 

Hệ thống phát hiện có người nói xấu Địa phủ.

 

Chiến cơ phun phím của Ông Hiểu Xu lập tức đăng nhập, trực tiếp phun cho đám người kia một trận tơi bời, hận không thể tại chỗ thoát mạng!

 

Phong Cảnh Thần không để ý đến những chuyện vặt vãnh trên mạng này.

 

Sau khi Mộ Dung Kiều đi bế quan điều chỉnh trạng thái, anh liền lấy ra báo cáo chi tiết về 10 gia đình còn lại.

 

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, anh nhanh chóng viết ra 10 phương án hành động có tính công kích cao.

 

Mỗi người đều có nhược điểm, chỉ cần đúng bệnh bốc thuốc, sẽ nhanh chóng thuốc đến bệnh trừ.

 

Trước đây công việc tiến triển không thuận lợi, là vì các thiên sư và nhân viên chính phủ không thể nắm bắt chính xác trọng điểm.

 

May mà, Phong Diêm Vương lại rất giỏi mấy chuyện lừa gạt lòng người này.

 

Chưa đầy nửa giờ.

 

Mười phương án hành động hoàn toàn khác nhau đã xuất hiện trong hòm thư của Phong Lương.

 

Phong Lương lập tức sai mười đội tiểu thiên sư, dựa theo phương án mà hành động ngay lập tức!

 

Sau khi Phong Diêm Vương làm xong tất cả những điều này, liền cẩn thận mở ra Sổ Sinh Tử điện tử.

 

Bắt đầu phê duyệt những quỷ mới tích lũy trong hai tháng qua.

 

Nhưng mà.

 

Khi thấy trên màn hình điện thoại hiện ra một danh sách dài đến không thấy điểm cuối.

 

Phong Diêm Vương trầm mặc nửa giây: "..."

 

Có lẽ, nên tìm cho Địa phủ một vị Phán Quan.

 

Phong Cảnh Thần khẽ thở dài, bắt đầu nghiêm túc làm việc.

 

Hai tháng nay, cùng với việc thiết bị chuyển hóa âm khí trên Thiên Võng phát huy tác dụng, số lượng quỷ hồn tự nguyện đến Địa phủ mỗi ngày đã lên tới 100!

 

Trong đó thiện ác lẫn lộn, cấp độ tội nghiệt đều dao động trong khoảng 0-1.

 

Điều này làm Phong Cảnh Thần có chút nghi hoặc.

 

Không biết tại sao, Địa phủ vẫn luôn không thể thu hút được những quỷ hồn có công đức.

 

Tuy người lương thiện trên đời không nhiều, nhưng tuyệt đối không ít. Không thể nào trong số nhiều quỷ như vậy, lại không có một người lương thiện nào.

 

Trừ phi là...

 

Tình hình hiện tại của Địa phủ, không chỉ không thể thu hút ác quỷ, mà thiện hồn cũng không chủ động đến!

 

Phong Cảnh Thần như có điều suy nghĩ mà cụp mắt xuống.

 

Xem ra, anh phải dành thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng quy tắc thu hút quỷ hồn của Địa phủ.

 

Phong Cảnh Thần tạm thời ghi nhớ điểm này, tiếp tục công việc trong tay.

 

Không lâu sau, một cái tên quen thuộc đập vào mắt anh.

 

"Mã Kiến Trúc Nghĩa?" Phong Cảnh Thần hơi nghi hoặc.

 

Đây không phải là lão già lần trước bị Nam Hoa chân nhân bắt tự phế tu vi sao?

 

Hồn phách của lão sao lại đến được Địa phủ?

 

Trước đây Mộ Dung Kiều đã nói với Phong Cảnh Thần.

 

Để phòng ngừa sau khi chết hồn phách rơi vào tay Tà đạo hoặc ác quỷ, các thiên sư đều sẽ chế tác một lá mệnh phù, giao cho bạn bè thân thiết hoặc môn phái bảo quản.

 

Mệnh phù trong đại đa số trường hợp có thể tự động thu liễm hồn phách của thiên sư sau khi chết.

 

Sau đó đợi đến đại hội siêu độ hàng năm, mọi người sẽ đem những mệnh phù đã được kích hoạt trong năm đó đi siêu độ.

 

Cho nên từ khi Địa phủ mở cửa trở lại, chưa từng tiếp nhận một quỷ hồn thiên sư nào.

 

Lão già này là chuyện gì xảy ra?

 

Phong Cảnh Thần kéo xem cuộc đời của lão đến cuối cùng, quả nhiên thấy một dòng chữ — 【Trước khi lâm chung nhận lời ủy thác của đồng đạo, đến Địa phủ để điều tra tin tức.】

 

Con ngươi Phong Cảnh Thần đột nhiên co rút lại.

 

Điều tra tin tức?

 

Điều kiện tiên quyết hẳn là, Mã Kiến Trúc Nghĩa có thể truyền tin tức trở về!

 

Làm sao có thể?

 

Hiện tại mà vẫn còn có thiên sư có thể xuyên qua được kết giới của Địa phủ ư?

 

Đây chính là giới hạn mà ngay cả cấm chế của tổ chức Tà thiên sư cũng không thể đột phá!

 

Phong Cảnh Thần bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, trực tiếp quay người trở về Địa phủ.

 

Diêm Vương Ấn lập tức có cảm ứng, bay tới: "Thần Thần!"

 

Nó vui mừng đâm vào lòng Phong Cảnh Thần: "Thần Thần, anh xuất quan lúc nào vậy? Sao không nói với chúng em một tiếng? Oa, em nhớ anh quá!"

 

Phong Cảnh Thần véo nhẹ Diêm Vương Ấn, mỉm cười nói: "Vừa mới xuất quan không lâu, lát nữa còn phải về dương gian."

 

Anh không lãng phí thời gian: "Tiểu Ấn, chúng ta đến tầng mười tám địa ngục xem."

 

Cấp độ tội nghiệt của Mã Kiến Trúc Nghĩa là 1, bây giờ hẳn là đang ở đội lao dịch phân loại rác thải.

 

Diêm Vương Ấn vô cùng phấn khởi: "Được~ Thần Thần, đợi anh giết xong Tây Quỷ Vương, chúng ta ra ngoài chơi có được không? Không mang theo cái tên tiểu tử thối kia."

 

Lần trước nó không được đi chơi cùng Thần Thần, trong lòng vẫn còn nhớ kỹ đó!

 

Phong Cảnh Thần dán lên người một lá bùa ẩn thân: "Đến lúc đó xem có cơ hội không."

 

Diêm Vương Ấn coi như anh đã đồng ý, tâm trạng càng thêm phấn chấn, nhảy nhót trên không trung: "Thần Thần, anh dán bùa ẩn thân làm gì vậy?"

 

Phong Cảnh Thần kể chuyện của Mã Kiến Trúc Nghĩa cho nó nghe, rồi nói: "Chúng ta đi xem thử họ có thủ đoạn gì."

 

Diêm Vương Ấn nghe vậy, tâm trạng cũng bình tĩnh lại: "Sao có thể chứ? Ai có thể truyền tin giữa Địa phủ và dương gian? Đây là vi phạm quy tắc! Hơn nữa cũng không có mấy quỷ có thể làm được."

 

Phong Cảnh Thần trong lòng đã có suy đoán: "Cho nên mới phải qua xem thử."

 

Rất nhanh, họ đã đến lối vào tầng mười tám địa ngục.

 

Phong Cảnh Thần lập tức nhận ra Mã Kiến Trúc Nghĩa giữa đám quỷ lao dịch đông đúc.

 

Lão già này đang ngồi xổm trên đất phân loại rác thải với vẻ mặt âm hiểm.

 

Trông lão, không khác gì dáng vẻ phẫn uất của những quỷ hồn khác.

 

Diêm Vương Ấn cũng nhận ra lão già từng là thiên sư đó, khịt mũi coi thường: "Cũng là thiên sư đấy, trên người không có công đức thì thôi, lại còn có tội."

 

"Lòng người dễ thay đổi." Phong Cảnh Thần không hề ngạc nhiên.

 

Lão già này đã sống hơn 300 năm.

 

Nửa đời trước cũng coi như là một thiên sư bình thường, làm việc thiện tích đức không ít.

 

Nhưng nửa đời sau, lão trơ mắt nhìn mấy tiểu bối thăng cấp lên Hóa Thần kỳ, ở khắp nơi đè đầu mình.

 

Mã Kiến Trúc Nghĩa bắt đầu có tâm lý b**n th**.

 

Lão cùng đám già cả khác kết bè kết phái, làm không ít chuyện thất đức.

 

Các cuộc cải cách cứu thế của huyền môn, mười cái thì có năm cái bị họ phá hỏng. Năm cái còn lại cũng đều sống dở chết dở.

 

Họ làm như vậy, tự nhiên là tổn hại âm đức.

 

Kết quả là, sau khi công tội bù trừ, Mã Kiến Trúc Nghĩa bị Tần Quảng Điện phán định tội nghiệt cấp 1, bị ném vào nhà máy trải nghiệm cực hình một ngày một đêm.

 

Phong Cảnh Thần không hề thương hại những người như vậy.

 

Anh mở Chân Thực Chi Nhãn, quan sát kỹ hồn thể của Mã Kiến Trúc Nghĩa.

 

Quả nhiên, rất nhanh anh đã thấy được một luồng khí tức khác thường trong cơ thể lão già!

 

Đây hình như là... Mệnh trời?

 

Diêm Vương Ấn cũng khẽ "ồ" lên một tiếng: "A! Thần Thần, là khí tức của mảnh vỡ Tam Sinh Thạch! Bọn họ vậy mà đem thứ này vào đây. Em đi báo cho Tam Sinh Thạch!"

 

"Chờ đã." Phong Cảnh Thần ngăn Diêm Vương Ấn lại.

 

Anh đưa ra suy đoán hợp lý: "Trong tay đồng bọn của lão, chắc chắn có một mảnh vỡ Tam Sinh Thạch khác. Mới có thể đột phá được kết giới của Địa phủ, truyền đi một ít tin tức."

 

Diêm Vương Ấn bừng tỉnh: "Không sai! Chắc chắn là như vậy. Thần Thần, vậy bây giờ chúng ta làm sao?"

 

Mắt Phong Cảnh Thần hơi động, lập tức có chủ ý: "Tiểu Ấn, ngươi chờ một chút..."

 

Khi Phong Cảnh Thần trở lại dương gian, ngoài cửa sổ đã hửng sáng.

 

Vừa lúc, Vô Thường Sống Thụ Lục của anh nhận được tin nhắn của Nam Kiều: 【Năm đại gia chủ đã tiến vào kết giới Quỷ Vương. Chúng tôi dự tính, kết giới nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm ba ngày, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi.】

 

Phong Cảnh Thần giơ tay trả lời Nam Kiều.

 

Cùng lúc đó.

 

Trong bài đăng được ghim trên Tích Tích Diệt Tà Ma, đột nhiên đồng loạt xuất hiện hàng loạt bài đăng có nội dung thống nhất.

 

【Ngũ đại gia tộc đức không xứng vị, bảo thủ tự phụ, gây ra tai họa và tổn thất trọng đại cho huyền môn và dương gian, không xứng là người đứng đầu huyền môn! Nay, môn phái XX của ta, thỉnh cầu Tử Tiêu Đạo Cung, Bồ Đề Tự, Càn Thanh Môn tái chưởng huyền môn, bình định loạn lạc, trả lại cho thiên hạ một bầu trời quang đãng!】

 

Đoạn văn này, được hàng trăm thiên sư từ các thế lực nhỏ đồng loạt đăng lên.

 

Hơn nữa họ còn không ngừng lặp lại việc đăng bài, rõ ràng là có tổ chức, có dự mưu.

 

Người qua đường tùy tiện trả lời một câu, sẽ lập tức bị đẩy trôi đến không thấy đâu.

 

Toàn bộ bài đăng nhìn qua, chỉ còn lại duy nhất một đoạn văn như vậy.

 

Các thiên sư hóng chuyện đều không khỏi ngơ ngác, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Đồng thời, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.

 

Những thế lực nhỏ này, lại dám mắng năm đại gia chủ như vậy?!

 

Đây là đang tìm chết sao?

 

Tuy Ngũ đại gia tộc không thể so với ba thế lực lớn, nhưng muốn xử lý những thế lực nhỏ này vẫn dễ như trở bàn tay!

 

Phong Cảnh Thần nhận được thông báo từ hậu trường của Tích Tích Diệt Tà Ma.

 

Vừa mở điện thoại lên đã thấy cảnh này, không khỏi bật cười.

 

Năm đại gia chủ vừa mới vào kết giới, đám người này đã nhảy ra "ép vua thoái vị".

 

Thời điểm này, tính toán thật chuẩn xác.

 

Cho dù đến thời khắc mấu chốt như vậy, đám người này vẫn không quên được việc đấu tranh quyền lực.

 

Thậm chí còn dám đem cái bầu không khí bẩn thỉu này đến ứng dụng của Địa phủ.

 

Thật là...

 

Đáy mắt Phong Cảnh Thần hơi lạnh đi.

 

Anh ra lệnh cho hệ thống xóa bỏ tất cả các bài đăng, sau đó phát ra một thông báo toàn server—

 

Cút

Bình Luận (0)
Comment