Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế

Chương 129

Đến hừng đông, phủ Thụy vương thế tử truyền ra hai tin tức lớn:
Một: Tiền Thuỵ vương thế tử phi, con gái Lâm Kiến Viễn lập mưu hại Thế tôn mới chào đời thất bại 
Hai: Muội muội của tập Hồng Nhuỵ sinh cho nàng một đứa con trai, à không, là một đôi long phượng thai
Hai tin tức nổ tung này giống như được chắp thêm cánh, truyền khắp mọi ngóc ngách của Lương Thành, cuộc sống yên bình của mỗi người đều bị phá vỡ, đối với việc này cũng có phản ứng khác nhau.
Một điểm rất đơn giản, có thể nói nhân chứng, động cơ gây án đều có. Người trong viện sau khi Lâm Oản bị bắt, gần như đều bị dọa vỡ mật. Bọn họ quả thật hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, lại bị tội danh mưu hại Hoàng tự làm hoảng sợ đến hồn phi phách tán, không chút do dự bán đứng Lâm Oản và Ngưng Mộng không còn một mảnh.
“Từ sau khi thế tử phi có thai, Lâm thị mỗi ngày đều than ngắn thở dài, đều oán hận.”
“Mỗi ngày sau khi nàng ta than thở, đều đuổi hết bọn ta ra ngoài, bí mật thảo luận riêng với Ngưng Mộng”
“Lâm thị cũng không thân với bọn ta, nàng ta chỉ tin Ngưng Mộng, bởi vì Ngưng Mộng có thù oán với Hoàng hậu nương nương.”
“Là hai người bọn họ làm, thật sự không liên quan gì đến bọn ta!”
Các nàng bán đứng Ngưng Mộng, Ngưng Mộng liền bán đứng Lâm Oản.
“Mặc dù ta có thù cũ với Hoàng hậu nương nương, nhưng đã sớm sửa đổi, cũng không dám mưu hại Hoàng tự.”
“Là Lâm thị uy hiếp ta, nếu như ta không làm, liền đuổi ta ra khỏi phủ.”
“Nô tỳ ở trên đời này không nơi nương tựa, mới không thể không nghe theo nàng ta!”
Đến cuối cùng đều tập trung vào trên người Lâm Oản, chứng cớ vô cùng xác thực khiến cô ta không thể biện bạch, Tập Hồng Nhuỵ từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Lâm thị, bây giờ chân tướng đã rõ, còn gì để nói?"
"Không phải một cô gái yếu đuối, mưu đồ loại chuyện này cũng thật sự khó khăn, có lẽ còn có đồng minh, khai ra, tha cho ngươi không chết."
Lâm Oản:...
Nào có đồng minh, tất cả không phải đều là tỷ muội Tập thị tự biên tự diễn sao!
Không, đột nhiên cô ta nhận ra điều gì đó.
Đối với Tập Lục Yên mà nói, nàng ấy muốn cùng "Lan ca ca" thành đôi cả đời, đối với Tập Hồng Nhuỵ mà nói, chưa chắc.
Nhớ tới mấy cái tát không chút lưu tình của Tập Hồng Nhuỵ lúc trước trong viện, Lâm Oản sợ hãi cả kinh, không phải là Tập Hồng Nhuỵ - Hạng Trang múa kiếm, ý nhằm vào Bái Công* chứ.
*项庄舞剑,意在沛公: Bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao (Dựa theo tích Lưu Bang đến Hồng Môn bái kiến Hạng Vũ. Hạng Vũ mở tiệc chiêu đãi, nhưng Phạm Tăng lại sai Hạng Trang chuẩn bị kiếm để mưu sát Lưu Bang) –Nguồn: Hanzii dict, Baidu
Lâm Oản ý thức được chuyện này, lập tức trừng mắt, nghĩ đến Ninh Lan cũng có thể bị kéo xuống nước, thân thể của cô ta bắt đầu run rẩy.
Hiện tại điều duy nhất cô ta hy vọng là chỉ mong Ninh Lan còn thương tiếc một chút tình cảm ngày xưa, sớm phát hiện ra chân tướng, lật lại vụ án cho cô ta.
Nếu Ninh Lan cũng ngã, cơ đồ của họ sẽ hoàn toàn sụp đổ, không còn chút hy vọng nào.
Cho nên Lâm Oản hai mắt đỏ như máu nhìn Tập Hồng Nhuỵ, khàn cả giọng nói: "Nương nương cần gì nói như vậy, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, trong lòng người không phải rõ lắm sao!"
“A.”
Tập Hồng Nhuỵ nhịn không được lạnh một chút: "Thật đúng là tình thâm nghĩa trọng, có tình có nghĩa, nói như vậy, là vì Lâm gia trả thù ta?"
Điều Lâm Oản muốn nói đương nhiên không phải ý này, nhưng nếu như cô ta phủ nhận, Tập Hồng Nhuỵ sẽ tiến thêm một bước liên lụy đến Ninh Lan.
Vì thế cô ta nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, không có gì để nói.”
“Ha, hay cho câu thắng làm vua thua làm giặc." Tập Hồng Nhuỵ nhịn không được cười ra tiếng.
Lập tức nổi giận: "Đưa tiện nhân này vào tử lao!”
Từ đầu đến cuối, từ người lên kế hoạch đến người chấp hành, tất cả đều nhận ra, vụ án này từ nay không còn tranh cãi nữa, chính thức kết án, đóng quan kết loạn.
Mà vụ án này vừa kết thúc, trong nháy mắt lại liên lụy đến vô số vụ án.
Sau khi thủ đoạn mưu hại hoàng tự của bà Đỗ bại lộ ra ngoài, đột nhiên làm xúc động đến tâm sự của rất nhiều phu nhân.
Chỉ cần nhẹ nhàng xoa nhẹ lỗ tai, là có thể vô thanh vô tức phế bỏ tiền đồ của một bé trai, ngay cả Hoàng Tự cũng không thể tránh khỏi, như vậy con của các nàng...
Bà Đỗ vô cùng nổi tiếng về phương diện đỡ đẻ, rất được hoan nghênh trong giới quý tộc thượng lưu, bà ta đã đỡ đẻ cho không biết bao nhiêu phu nhân nhà quyền quý.
Hơn nữa cho dù không phải bà ta đỡ đẻ, phàm là hài tử chết non, thân có tàn tật, trong lòng cũng không khỏi giật mình, các nàng có phải cũng gặp phải loại chuyện này hay không?
Nữ tử sống ở hậu trạch, không có gì ngoài phu quân và con cái, trong nhất thời vô số hậu viện đều vì tin tức này mà nổ tung.
Mà việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, gia tộc bình thường cũng sẽ không truyền loại chuyện này ra ngoài, cho nên cho dù thật sự phát hiện một ít mờ ám, cũng sẽ cố kỵ thanh danh, cưỡng ép đ.è xuống, lặng lẽ xử lý.
Ngoại trừ một ít nữ tử quyền cao chức trọng.
Muội muội của Sùng Văn Đế, Thuận Nghi trưởng công chúa mang theo nữ nhi suốt đêm tiến cung, khóc ngã ở trước mặt Tập Hồng Nhuỵ và Sùng Văn Đế: "Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương! Xin ngài làm chủ cho thần muội!"
Từ lúc bắt đầu lên kế hoạch, mỗi một bước đều không phải vô ý nghĩa, Tập Hồng Nhuỵ đã đợi nàng ta rất lâu rồi.
Tập Hồng Nhuỵ thân thiết tiến lên nâng nàng ta đứng dậy: "Đừng vội đừng vội, từ từ nói, nếu trưởng công chúa chịu ấm ức, hoàng thượng cùng bổn cung nhất định sẽ làm chủ cho người.”
Thuận Nghi trưởng công chúa thấy vẻ ân cần của Tập Hồng Nhuỵ, cuối cùng nhịn không được khóc rống thất thanh.
Đường con cái của nàng ta có chút gian nan nên chỉ sinh được một đứa con gái, nàng ta yêu đứa con gái này như châu báu, hao hết tâm tư giúp nàng ấy chọn một người phu quân trong sạch.
Không ngờ nữ nhi của nàng ta cũng giống như nàng ta, khó khăn mãi mới sinh được một đứa con trai nhưng trời sinh ngu ngốc, chỉ có thể giống như nàng ta, nạp thiếp cho phu quân, nhận nuôi một đứa con thứ ở bên mình.
Vốn Sùng Văn Đế cũng không có con nối dõi, nàng ta cho rằng nhất mạch này nhà họ có thể cứ như vậy, cho nên Thuận Nghi trưởng công mặc dù đau lòng, cũng chỉ cho rằng là ông trời trêu đùa.
Hiện tại sau khi chuyện bà Đỗ tuôn ra, Thuận Nghi trưởng công chúa sợ hãi cả kinh, lúc trước người đỡ đẻ cho nữ nhi của nàng ta cũng chính là bà Đỗ!
Nếu đã như thế, vậy chuyện cháu ngoại nàng ta bị ngốc này, rốt cuộc là thiên tai hay là nhân họa đây...
Bà Đỗ kia là nàng ta tìm tới để đỡ đẻ cho con gái, vừa nghĩ đến cháu ngoại của mình bởi vì nguyên nhân này mà trở nên ngu ngốc, tim của Thuận Nghi trưởng công chúa sắp đau đến chết.
Nhưng khi nàng ta muốn điều tra, quận Mã gia vì tiểu tạp chủng hút máu cháu ngoại của nàng ta thượng vị, bức bách nữ nhi của nàng ta, muốn nữ nhi của nàng ta dàn xếp ổn thỏa.
Loại chuyện này, phải ấm ức thế nào chứ. Chỉ cần vừa nghĩ đến, trong đầu Thuận Nghi trưởng công chúa liền hiện ra vô số suy đoán đáng sợ.
Mặc dù đãi ngộ của công chúa Đại Tề kém xa hoàng tử, nhưng Thuận Nghi trưởng công chúa cũng là được vua cha nuông chiều mà lớn, căn bản không thể nhịn được loại tức giận này.
Cho nên sau khi quận Mã gia lộ ra ý này, không chút do dự, trực tiếp lôi con gái từ chỗ quận Mã gia ra, vào cung cáo trạng.
Tập Hồng Nhuỵ nghe xong những thứ này giận dữ: "Chết tiệt! Đây không phải là ức hiếp hoàng thất ta không người sao! Yên tâm, bổn cung định nghiêm tra đến cùng, tuyệt không tha thứ!"
Sùng Văn Đế nghe xong muội muội nói, cũng vô cùng tức giận, đã tức giận ác phụ mưu hại hoàng tự, cũng tức giận nuông chiều Quận mã gian ác, hắn còn chưa chết đâu, chính là không để ở trong mắt có phải không!
Muốn mắng theo, lại mắng không ra miệng, chỉ dùng sức gật đầu: "Ừm!"
Thuận Nghi trưởng công chúa nhìn khuôn mặt tàn tạ của ca ca, cùng với thân hình cương nghị quyết đoán của Tập Hồng Nhuỵ, nhịn không được mà khóc rống thất thanh.
Hoàng huynh của nàng ta không có con nối dõi, thân thể lại biến thành như vậy, vốn dĩ đến nước này, cho dù nàng ta phát hiện, cũng không thể không nhịn.
Nhưng bây giờ có Tập Hồng Nhuỵ, tựa như có tâm phúc, rõ ràng tuổi tác của nàng ta còn lớn hơn Tập Hồng Nhuỵ, giờ phút này lại rõ ràng cảm nhận được cảm giác an toàn của trưởng tẩu như mẹ.
Không khỏi khóc ngã xuống đất: "Nhờ vào Hoàng hậu nương nương làm chủ!"
Tập Hồng Nhuỵ nắm lấy tay nàng ta, dùng sức trấn an, xoay người bảo Ngôn Ngọc, để hắn ta tra rõ tất cả!
Ngôn Ngọc lĩnh mệnh, thủ đoạn của Hầu quan nha, cũng không phải người bình thường gánh được, chịu đựng không được một chút, bà Đỗ liền nói rõ hết tất cả.
Từ lúc dám nhận công việc phỏng tay mưu hại Hoàng Tự, liền biết bà ta đối với tay nghề của mình có bao nhiêu tự tin, làm chuyện đó không phải một lần hai lần.
Thủ đoạn bà ta ra tay vô cùng cao minh, không chỉ khiến người ta không thể động tay động chân, còn có thể tạo ra một bầu không khí nếu không có bà ta, đã sớm xảy ra chuyện, khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng người đi dạo gần bờ sông, làm sao có chuyện sẽ không ướt giày*, lần này tiến vào tầm mắt của Tập Hồng Nhuỵ, coi như bà ta xui xẻo.
*Câu này tương tự như câu: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”
Ngoài vụ án của Thuận Nghi trưởng công chúa, không chút bất ngờ, lại tìm ra một vài vụ án, Tập Hồng Nhuỵ cũng không có cái loại "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài" khái niệm này, ai bị bắt đều sẽ vạch trần.
Vì thế toàn bộ giới quý tộc thượng lưu, người người cảm thấy bất an, vạn lần không nghĩ tới hậu viện sẽ cháy theo cách này.
Chỉ hy vọng trong nhà mình không có loại chuyện này, có cũng đừng nháo đến bên ngoài đều biết, gia đình gia giáo xảy ra loại chuyện này, cũng quá mất mặt!
Bọn họ ngại mất mặt, Thuận Nghi trưởng công chúa lại không ngại mất mặt.
Sau khi xác định cháu ngoại mình thật sự là bị người khác làm hại, cho dù quận Mã gia nói nhiều hơn nữa, lại nói nghiêm trị hung thủ, Thuận Nghi trưởng công chúa cũng nổi điên không thỏa hiệp, trực tiếp dâng tấu cho Hoàng hậu nương nương, thỉnh cầu cho phép con gái mình mang theo cháu ngoại hòa ly!
Cả triều đều xôn xao.
Quân vương Đại Tề và các học sĩ cùng nhau trị thiên hạ, lễ nghi hưng thịnh. Hoàng thất hẳn là triều đại có tính kỷ cương và lễ độ nhất.
Cho dù Trưởng công chúa thân thể thiên kim, gả ra ngoài cũng tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức, tuân theo nhà chồng, làm tròn nghĩa vợ, còn chưa bao giờ có chuyện động chạm đến nhà chồng và ly hôn.
Thời điểm mấu chốt lại phát sinh loại chuyện này, không chỉ có trái với lễ pháp, cũng là một cơ hội thăm dò.
Sau khi muội muội của Tập Hồng Nhuỵ có con trai, ý nghĩ lập ấu đế của nàng càng rõ ràng hơn, nếu quả thật đến chiến trường đánh tiếp, đó chính là người chết ta sống, không thể dễ dàng kết thúc.
Mà hiện tại tranh luận về việc Thuận Nghi trưởng công chúa để con gái hoà ly này không nhỏ, cũng không phải là trực tiếp phát động xung đột với Tập Hồng Nhuỵ, chỉ là một lần thăm dò.
Đối mặt với quần chúng phẫn nộ, thề sống chết bảo vệ lễ pháp đảng cũ, Tập Hồng Nhuỵ rất bình tĩnh, trực tiếp chọn ra một cách nói kịch liệt nhất: "Vậy loại chuyện này nếu như phát sinh trên người con gái các ngươi thì phải làm sao?"
Người phản đối kịch liệt nhất không chút do dự nói: "Dù là nữ nhi của ta gặp phải loại chuyện này, ta cũng sẽ không để cho nó làm loại không tuân thủ nữ đạo, đi ngược phép tắc này. Kẻ vô liêm sỉ thế sao có thể tồn tại ở hậu thế, nếu thật sự là sinh ra nữ nhi như vậy, lão thần tình nguyện lúc trước dìm chết nó!"
Tập Hồng Nhuỵ cúi đầu liếc nhẹ hắn ta một cái.
Người nọ vốn tưởng rằng Tập Hồng Nhuỵ sẽ giận dữ mắng mỏ hắn ta, Tập Hồng Nhuỵ lại chỉ bình tĩnh nói: "Thật đáng sợ”
"Thánh nhân dùng quy tắc ràng buộc đạo đức con người, nhưng lại muốn dùng quy tắc giết hại sinh mệnh con người, cho dù người đó là con gái ruột."
"Tình phụ mẫu là tình cảm trân quý nhất thiên hạ này, lại có thể khi huyết mạch gặp phải cực khổ, làm như không nghe không thấy, thậm chí gây ra cực khổ sâu hơn."
“Từ góc độ quan hệ giữa người với người mà nói, uổng công làm người, từ góc độ quân thần mà nói, làm sao nói đến trung thành”
“Công chúa là quân, là thần, thiên địa - quân - thân - sư*, là thần tử, lại nói ra lời phản nghịch với một công chúa nương nương muốn đòi lại công đạo cho nữ nhi.”
*君亲师: Vua, cha mẹ và thầy
"Không có luân lí, cũng không trung thành, vậy là cái gì?"
“Là một con thú dữ khoác da người.”
“Vừa nghĩ tới miếu đường huy hoàng này có ác súc máu lạnh răng nhọn như vậy, làm cận vệ của thiên tử, bổn cung liền cảm thấy đêm không thể ngủ.”
"Người đâu, đuổi tên phản nghịch này ra khỏi đường, phế làm thứ dân, vĩnh viễn không dùng đến!"
Tên kia sửng sốt: Cái gì?
Mà mặc kệ hắn ta khiếp sợ thế nào, trái phải vẫn kéo hắn ta xuống, hắn ta muốn biện bạch, giọng Tập Hồng Nhuỵ lại nhàn nhạt truyền: "La hét giữa điện, tội thêm một bậc”
Vì thế triều đình trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Đảng cũ nhìn vẻ mặt lạnh lùng cao cao tại thượng của Tập Hồng Nhuỵ, há miệng, muốn nói lại thôi.
Đây chỉ là một lần thăm dò dễ hiểu, còn chưa tới chiến trường lập trữ, Tập Hồng Nhuỵ cũng đã dao trắng vào, dao đỏ ra, rõ ràng là nói với họ: Thử cũng không được!
Lúc này, nên phát động một đợt lại một đợt đối đầu mới, không phải vừa đánh nửa trận đã thất bại, đánh trận còn muốn thắng sao?
Nhưng đảng cũ lấy hết dũng khí, dũng khí vẫn không đủ.
Trên triều đình không chỉ có Tập Hồng Nhuỵ từ trên cao nhìn xuống, còn có đảng của Thái hậu ở một bên nhìn chằm chằm.
Những người đó hào hứng nhìn bọn họ, trong mắt tràn ngập khích lệ.
Xuống đi, xuống đi, mọi người xuống đi, để chúng ta lên đi!
Đã có hổ báo trong đường, cũng có sài lang ở bên cạnh, chính là muốn nói gì đó, há miệng, vẫn là không phát ra âm thanh.
……
Thỏa hiệp chính là như vậy, một khi thỏa hiệp tiếp tục, có thể vĩnh viễn không có điểm dừng.
Cùng chúng thần do dự so sánh, Tập Hồng Nhuỵ xuân phong đắc ý, khí diễm càng thêm kiêu ngạo, làm việc càng không cố kỵ, lập tức liền đồng ý thỉnh cầu hoà ly, không cho ai chút mặt mũi nào!
Thế là tin tức con gái của Thuận Nghi trưởng công chúa và Quận Mã hòa ly lập tức trở thành chuyện náo nhiệt cùng tội nữ Lâm thị mưu hại hoàng tự.
Loại bí mật cung đình này, bí mật trạch đấu, có thể nói là được yêu thích nhất, trong nháy mắt lan truyền khắp kinh thành.
Dưới tình huống Hoàng thượng và nương nương ở Kim Loan điện cho phép người ta viết kịch bản cho họ, sáng tác trở nên vô cùng tự do, trong nháy mắt lại trở thành một loại tư liệu sống mới nóng bỏng.
Sau khi thoại bản mới thịnh hành, dân chúng nói chuyện say sưa.
Đối với việc mưu hại hoàng tự, mọi người lòng đầy căm phẫn, con gái của Lâm lão tặc cũng không phải thứ gì tốt, mưu hại hoàng tự là cháu ngoại của Hoàng hậu nương nương!
Thật sự là không biết tự lượng sức mình, còn muốn trêu chọc, nương nương người ta là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm, có lục đinh lục giáp chi thần hộ thể*, chỉ bằng cô ta, hại được sao!
*Theo truyền thuyết, Bao Công là Văn Xương Đế Quân lịch kiếp, Văn Xương Đế Quân còn là Văn Khúc Tinh Quân - một trong 7 vị Bắc Đẩu tinh quân, giáng trần, tên gọi là Văn Khúc Tinh Quân (文曲星君). Vì vậy, ngoài việc xử án ban ngày ở dương gian, ban đêm, ông còn phải xử án ở âm phủ.
*Lục Đinh Thần và Lục Giáp Thần, thường được biết đến là Thái Tuế Thần. Giáp Tý Thái Tuế Dương Nhậm cùng các vị bổn bộ đi tuần du, coi việc lành dữ trong thiên hạ, giúp người quán xét, sám hối.
Về phần chuyện Quận Mã hoà ly, cách quá xa, bọn họ cũng không đưa vào được, thậm chí có chút hả hê khi người gặp họa, con gái của trưởng công chúa tới tay cũng bay mất rồi, khó chịu lắm phải không?
Mà nữ nhân này còn giúp tên ngốc đó thành Quận mã, ai mà chịu nổi chứ. Ly, nên ly!!
Chuyện thường tình như vậy, lại có người phản đối, yêu quái! Nhất định là yêu quái chuyển thế!
Nương nương cũng nói, hắn ta là ác súc khoác da người, mẹ ơi, nhất định là nương nương có hỏa nhãn kim tinh! Nhìn thấu biến hoá của nó rồi!
Quan phủ bắt người còn cần chứng cứ, dân chúng biên chuyện xưa căn bản không nói phép tắc cơ bản.
Vì thế giá trị quan Tinh Quân là trung tâm vũ trụ trong nháy mắt được đặt ra, đó chính là chỉ cần đối nghịch với Văn Khúc nương nương, tất cả đều là yêu quái!
Càng đáng sợ chính là, ở phương diện này bách tính cố chấp đến khó hiểu, còn tệ hơn việc đối nghịch với Tập Hồng Nhuỵ.
Làm quan không vì lợi ích, không vì tiền bạc, ít nhất cũng phải vì cái danh chứ.
Tập Hồng Nhuỵ vừa xuất hiện, liền trực tiếp dùng búa thần đánh người thành bùn đất, tất cả mọi người lập tức trầm mặc.
Mang hy vọng cuối cùng, đi xúi giục hoàng tử.
Sau khi Tập Hồng Nhuỵ có cháu ngoại, những thế tử trưởng thành khác cơ bản không được, vì thế bắt đầu chen chúc vào phủ Thụy Vương thế tử.
Đối với Thụy Vương thế tử, các tôn thất khác cảm giác rất phức tạp.
Ngay từ đầu với tư cách là con nhà người ta, là hạc giữa bầy gà trong tất cả các thế tử khác, mọi người đều ghen ghét với hắn.
Mà trong lúc cần người thử thuốc cho Sùng Văn Đế chỉ có hắn dám đứng ra nhưng lại khiến mình thành tên tàn phế, không có duyên với ngai vàng, mọi người bắt đầu mừng thầm trong lòng, âm thầm trào phúng.
Kết quả không ngờ dù bị tàn phế, còn có thể dựa vào sinh sản độc thắng một bậc, liên tiếp sinh hai long phượng thai, đây là vận khí nghịch thiên gì chứ!
Đứa con trai mới sinh kia, mặc dù là cháu của Tập Hồng Nhuỵ, nhưng cũng là con trai của hắn, vị trí cha ruột Hoàng đế ở đó, làm thế nào cũng không thể vuột mất.
Mọi người không còn giận dữ, liền bắt đầu xúi giục Ninh Lan, nhìn gương mặt mang thương tích của hắn, đau lòng nói: "Thất đệ, mặt thế nào rồi, ả ta dám tát thế tử, chuyện này cũng quá không để hoàng gia chúng ta vào mắt rồi rồi!"
Ninh Lan:...
Đã đến lúc này, tại sao hắn còn phải chịu đựng những thứ ngu xuẩn này......
Sau khi sự việc này xảy ra, mọi người bắt đầu dùng sức ở mọi phương diện, chỉ là không ai nghĩ đến thế tôn lại không phải là con ruột.
Vì thế sau khi bà Đỗ bị chém đầu, trong tiếng hoan hô của dân chúng, trò khôi hài oanh oanh liệt liệt này đã hoàn toàn hạ màn.
Tập Hồng Nhuỵ không nhanh không chậm xử lý hết tất cả, thậm chí ngày chém của bà Đỗ kéo dài tới sau thu, Tịch Mai lại không chịu nổi mà tinh thần sụp đổ.
Nàng ta lệ rơi đầy mặt quỳ xuống trước mặt Tập Hồng Nhuỵ: "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ tự nguyện rút lưỡi!"
Tập Hồng Nhuỵ đang cùng Tập Lục Yên, Như Ý, Ngôn Ngọc trêu đùa tiểu quận quân cùng tiểu thế tôn càng ngày càng vui vẻ, nghe được lời ấy, cùng nhau lâm vào trầm mặc.
Ngẩng đầu: "Vì sao?”
Tịch Mai lại chỉ biết khóc, biết bí mật như vậy, nàng ta làm sao có thể sống tiếp được, nếu như có thể, nàng ta nguyện ý tự rút lưỡi, đổi một cái mạng!
Tập Hồng Nhuỵ lại nhẹ nhàng nói: "Mới vừa sinh hạ một đôi long phượng thai, thị nữ thiếp thân bên cạnh muội muội ta liền mất đi đầu lưỡi, biết điều này có ý nghĩa thế nào không?"
"Huống chi chỉ cần có bí mật muốn tiết lộ, cho dù có rút lưỡi, thì làm sao không nói ra được?"
Tịch Mai trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng.
Tập Hồng Nhuỵ lại cười cười, đi tới trước mặt nàng ta, nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: "Nhưng tại sao ngươi lại cho rằng ta sẽ giết người diệt khẩu chứ, trước kia Thái tổ mặc hoàng bào, cũng không giết hết toàn bộ người theo hắn ta mưu phản diệt khẩu, sao lại cho rằng ta muốn giết ngươi diệt khẩu chứ?"
Tịch Mai:...
Tập Hồng Nhuỵ vỗ vỗ mặt nàng ta: "Ngốc rồi, ta không đáng làm vậy.”
……
Vùng sông nước phía Nam xa xôi, một khu vườn nhỏ, cuối cùng cũng đón được người mới đến.
Gã sai vặt đánh xe dừng xe lại, đón người trên đó xuống, người nhà này là một quả phụ, một mình mang theo một trai một gái, một bà lão lớn tuổi và một nha đầu.
Sau khi mở cửa, căn nhà nhỏ vuông vức, khung dệt đặt trong sảnh, quả phụ tên là Mạnh Ngũ Nương, cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cuối cùng cũng kết thúc......
Bị quá nhiều bên nắm được nhược điểm trí mạng, tiến thoái đều là một con đường chết, Ngưng Mộng vốn tưởng rằng mình lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà sau khi sóng to gió lớn, nàng ta thoát thân khỏi sóng lớn, gặp được một tia sáng.
Mở lòng bàn tay ra, là một cây trâm bạc hoa cúc kiểu dáng cổ xưa.
Nhiệm vụ mới: Ẩn nấp ở đây cho đến ngày dùng đến.
Đến hai mươi năm sau, nếu như không có ai đến tìm nàng ta, có thể để cho "nhi tử" lớn lên của nàng ta mang theo cây trâm bạc vào kinh thành tìm quý nhân.
Khi đó, nếu môi trường đủ tốt, cũng có thể để cho con gái nàng ta đi.
Ngưng Mộng ôm hai đứa con vào lòng, khóc rống thất thanh.
Ma ma tuổi tác tương đối lớn bên cạnh khuyên nàng ta: "Phu nhân, vất vả rồi, hiện tại dù sao cũng có một trai một gái, lại có ít tài sản, sau này vẫn còn phải sống, mỗi ngày đều khóc, đến lúc mắt hỏng thì phải làm sao.”
Ngưng Mộng nghe xong, dùng sức kìm nén nước mắt: "Ma ma nói rất đúng.”
Trong Thiện Tế Đường ở quận Phúc Chương, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều bé gái, bé gái bị bỏ rơi không cần lý do gì, chỉ cần là một bé gái là có thể bị bỏ rơi.
Còn bé trai tuy rất hiếm, cũng không phải là không có, nhưng một gia đình không nuôi nổi hơn mười đứa trẻ, sẽ là đứa nhỏ nhất yếu nhất, chỉ có thể bú sữa,  không thể làm việc nên bị vứt bỏ.
Hoặc là trong thanh lâu, trong ngõ tối, có những cô nương không thể lộ ra ánh sáng, bất đắc dĩ phải sinh những đứa con đó ra.
Mặc kệ hai đứa nhỏ này là lịch gì, hiện tại chỉ là con của nàng ta, gọi nàng ta là mẫu thân.
Nàng ta nuôi dưỡng bọn họ trưởng thành, bọn họ phụng dưỡng nàng ta sống quãng đời còn lại, ngày tất cả trở về bình yên, bọn họ còn có thể dựa vào cây trâm bạc này, mưu cầu tiền đồ cho quý nhân trong kinh.
Hết thảy đều có sắp xếp, Ngưng Mộng đã bắt đầu chờ đợi ngày đó.
Buông hai đứa nhỏ xuống, giao cho ma ma cùng tiểu nha đầu kia chăm sóc, lau nước mắt nói: "Cảm tạ mọi người chăm sóc dọc đường đi, chỉ là mấy ngày nay, vì mua căn nhà này, tiền tiết kiệm của ta cũng thiếu chút nữa vét sạch, cuộc sống sau này sẽ gian nan một chút, kính xin các vị đừng ghét bỏ."
Mọi người lập tức xua tay, vội vàng nói không sao không sao.
Dọc theo đường đi, vị Mạnh phu nhân này trả tiền công có thể nói là vô cùng vừa phải, hơn nữa còn là một vị tú nương tay nghề tuyệt đỉnh.
Nơi đây là khu trồng bông mới xây của triều đình, một huyện dệt bông, Tú Nương Chức Nữ là đáng quý nhất, đi theo nàng ta chắc chắn so với ở bên ngoài.
Ngưng Mộng cũng không nói gì nữa, trực tiếp mở máy dệt, kéo xe, bắt đầu điều chỉnh thử, cũng ước định về sau người phía dưới mỗi lần kéo ra một đĩa tơ, dệt ra một tấm vải, đều dựa theo tỉ lệ chia cho bọn họ.
Người dưới nghe xong nhất thời vui mừng khôn xiết, bắt đầu theo nàng ta học cách dùng xe dệt, cách dùng máy dệt.
Ngưng Mộng dần dần dệt thành sợi chỉ nhỏ, trái tim dần dần bình tĩnh trở lại, thật sự, tất cả những gì nàng ta mong đợi, đều đã thực hiện được.
……
Có người thoát khỏi vòng xoáy, nhưng lại có người đứng trong vòng xoáy.
Tập Hồng Nhuỵ nhìn Tịch Mai hoảng hốt chưa định thần, vô cùng tùy ý nói: "Dù là tạo phản, bên cạnh cũng phải có trợ thủ, không thể mỗi người đều g.iết ch.ết, quản chặt miệng của mình là được, không cần làm những chuyện này."
Tịch Mai:...
Nàng ta không nói gì, ngược lại Như Ý mở miệng: "Nương nương...... Chúng ta đây là đang tạo phản sao......”
Tập Hồng Nhuỵ trầm mặc trong giây lát, rất nhanh lại lên tiếng: "Đúng vậy, chúng ta đang tạo phản.”
Mấy người tụm đầu lại cùng một chỗ, cúi đầu nói: "Nếu chúng ta là đang tạo phản, ta đây rất muốn nói ra câu thoại kinh điển kia --"
“Nếu không giữ được bí mật, cửu tộc vứt xác nơi hoang dã, nếu giữ được bí mật, thiên hạ dễ như trở bàn tay.”
"Việc này quan hệ rất nặng, mặc dù là quan hệ cha mẹ con cái cũng không thể nói cho nhau, các ngươi hiểu chưa?"
Như Ý:...
Ngôn Ngọc:...
Tịch Mai:...
Vạn lần không nghĩ tới loại kịch bản kinh điển này, lại phát sinh trên người bọn họ......
Trong sự sợ hãi to lớn, không hiểu sao lại an tâm.
A, hoá ra là tạo phản, đã chỉ là tạo phản, vậy còn có cái gì đáng sợ nữa đâu?

Bình Luận (0)
Comment