Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế

Chương 13

Tuy nói khối ngọc bội đó không đáng bao nhiêu tiền nhưng thật ra vẫn có chút giá trị.
Tần Hành Triều vì mua nhà ở thành Đại Lương mà thắt lưng buộc bụng, dành dụm phần tiền hơn nửa đời người nên vốn không dám phung phí. Khối ngọc bội kia là thứ duy nhất mà hắn ta có thể dùng để tô điểm cho vẻ bề ngoài của mình. Mất nó đi khiến cho hắn ta khó chịu hơn một tháng trời.
Thế nhưng lại bị rơi ở phủ Thái tử, đó không phải là nơi mà hắn ta có thể tùy tiện đi vào tìm kiếm.
Khi đó hắn ta vẫn còn cải trang cùng với Hoàng đế, nếu như bị lộ tẩy vì hắn ta thì mặc kệ Hoàng đế có biết hay không, hắn ta cũng cảm thấy rất nguy hiểm…
Ngay lúc hắn ta vẫn còn đang khó chịu thì cô nương ngày hôm đó đã chủ động "giáng lâm" trước mặt hắn ta giống như đưa than sưởi ấm trong ngày đông đầy tuyết.
Thành Đại Lương nhỏ thật, nó khiến cho Tần Hành Triều kích động đến mức vành mắt nóng hổi. Ngày hôm sau hắn ta lập tức cải trang giả dạng xuất hiện trước mặt Tập Hồng Nhụy.
Tập Hồng Nhụy thấy ánh mắt mong chờ của hắn ta thì chậm rãi mỉm cười.
Khi đó nàng không ngờ nam chính sẽ ngáng chân mình nhưng cũng nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nàng và Sùng Văn Đế, một người là nha hoàn một người là Hoàng đế, sống hay chết, vinh hay nhục đều nằm trong suy nghĩ của Hoàng đế.
Thế nhưng sức nặng vận mệnh của nàng sao có thể treo trên một sợi dây hoàn toàn không thể khống chế một cách đơn giản như vậy được?
Thế nên sau khi cài chặt sợi dây này thì nàng lại rút một sợi dây khác ra, nhắm vào ngọc bội treo bên hông của con vịt lên cạn kia.
Người kia ăn mặc che kín thân, cũng không biết phải mặc bao lâu. Kiểu ăn mặc như vậy có thể tìm thấy khắp đường phố.
Chỉ có một thanh đao đặc biệt cùng với một khối ngọc độc đáo trông có chút giá trị. Mất một trong hai thứ đó thì sao có thể không nóng ruột nóng gan chứ?
Nàng ở bên ngoài trông coi, chờ khi danh tiếng của Linh Lung Các được các nữ tử truyền đi xa thì nàng vẫn luôn có thể đợi đến ngày hắn ta đến tận cửa!
Nhưng đã qua một tháng mà tên này thật sự không tìm tới. Sau này ngẫm lại, không phải vì là một tên quỷ nghèo nên hắn ta không dám tới Linh Lung Các đó chứ?
Tập Hồng Nhụy đợi mãi chẳng được. Ban đầu nàng vẫn bình tĩnh nhưng cuối cùng lại sốt ruột đến mức phải vội vàng chủ động tìm đến chỗ ở của Tần đại nhân, cuối cùng cũng dụ được hắn ta tới đây. 
Tập Hông Nhụy nghiêng người về phía trước, tay vẩy nhẹ cây quạt rồi thảnh thơi hỏi: "Hả? Ngọc bội như thế nào?"
Tần Hành Triều lập tức miêu tả dáng vẻ của khối ngọc với Tập Hồng Nhụy, quơ tay múa chân rất lâu.
Tập Hồng Nhụy hưng phấn thưởng thức màn biểu diễn của hắn ta. Chờ khi hắn ta nói đến mức cổ họng bốc khói thì nàng mới phì cười thành tiếng rồi chậm rãi lấy một khối ngọc bội từ trong ví ra, đung đưa trước mặt hắn ta: "Có phải như thế này không?" 
Vừa nhìn thấy ngọc bội, Tần Hành Triều lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi vội vươn tay ra: "Đúng đúng đúng! Chính là nó!"
Thế nhưng Tập Hồng Nhụy lại đột nhiên rút tay về rồi mở to đôi mắt óng ánh, nhìn hắn ta với ý tứ sâu xa: "Ta tìm được ngọc bội cho ngươi, ngươi định cảm tạ ta thế nào đây?"
Tần Hành Triều: ...
Hắn ta không phải là con nít ba tuổi nên vẫn hiểu quy củ trên đường. Thấy cô nương trước mắt giống như tiểu hồ ly, hắn ta chỉ có thể thấp giọng nói: "Nhờ cô nương giúp đỡ, tiểu nhân mới tìm được ngọc bội nên tiểu nhân nhất định sẽ không quên ơn cô nương, vấn đề này......"
"Ha ha ha!"
Đột nhiên Tập Hồng Nhụy lại bật cười thành tiếng rồi trực tiếp vứt ngọc bội cho hắn ta: "Đùa ngươi thôi, tốt xấu gì bản cô nương cũng là nha hoàn hồi môn của Thái tử phi, mới không tham món đồ bé nhỏ đó của ngươi. Huống chi người như ngươi sao có thể có ngọc tốt gì được, chắc chắn là đồ giả!"
Tần Hành Triều: ...
"Đúng đúng đúng! Là giả! Chẳng qua đó là vật mẫu thân ta tặng ta, có thể tìm được thì vẫn phải cảm kích cô nương vô cùng!"
"Hừ." Tập Hồng Nhụy đắc ý hất cằm lên, sau đó lơ đãng nói: "Hôm nay ngươi không đi theo chủ tử nhà ngươi à? Chủ tử nhà ngươi có lai lịch thế nào, trông không giống họa sĩ như lời hắn nói. Chắc cũng là quan lớn nhỉ?"
Tần Hành Triều: ...
Phải trả lời như thế nào bây giờ? Người nói dối là Hoàng đế, còn hắn chỉ là một thị vệ, dù nói thế nào thì cũng đều không đúng.
Thế nhưng Tập Hồng Nhụy đã hỏi thì hắn ta không thể không đáp. Để Hoàng đế ra ngoài lừa bịp mà bị người ta nghi ngờ thì chẳng khác gì hắn ta làm việc tắc trách.
Đây chính là điều bất lợi khi làm thị vệ của Hoàng đế. Chuyện chỉ nhỏ như một cái đánh rắm nhưng cũng có thể là chuyện quan trọng, mãi mãi sẽ không biết mình cắm câu vào quyết sách nào.
Thế là Tần Hành Triều liên tục suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ được một câu nói tương tự: "Cô nương đoán không sai, cố chủ nhà ta đúng thật là không phải người bình thường nhưng ngài ấy thật sự là một họa sĩ cao minh."
"À…" Tập Hồng Nhụy lập tức bày ra vẻ "đã hiểu" rồi hỏi lại: "Là quan lớn đã lui về đúng không?"
Nàng vừa đưa ra đáp án thì Tần Hành Triều lập tức "ừ" một tiếng, sau đó qua loa tắc trách vài câu rồi lại xoay người muốn đi.
Đột nhiên Tập Hồng Ngụy gọi hắn ta lại: "Chờ một chút!"
Tần Hành Triều lập tức dừng bước, quay đầu nhìn nàng: "Cô nương, còn có chuyện gì sao?"
Tập Hồng Nhụy lấy một cái túi gấm màu đỏ từ trong hộc tủ ra rồi lắc lư trước mặt hắn ta, mỉm cười nói: "Có thời gian thì đưa cái này cho lão gia của ngươi đi, để hắn dùng thử. Nếu dùng tốt thì mời hắn đưa người nhà thường xuyên ghé thăm Linh Lung Các."
Tần Hành Triều: ...
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn như hoa của Tập Hồng Nhụy thì chậm rãi nhận lấy rồi nói một tiếng: "Được."
Túi gấm này là đưa cho Hoàng đế nên hắn ta không có tư cách từ chối.
Thế là Sùng Văn Đế ở trong thâm cung nhận được món đồ từ thống lĩnh thị vệ của hắn, nó giống như đồ ở bên ngoài cung: "Đây là cái gì?"
Tần Hành Triều không dám giấu diếm mà kể rõ hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Sùng Văn Đế nghe hắn ta nói thì ký ức bị vùi sâu trong đáy lòng chợt thức tỉnh khiến hắn đột nhiên đi đến dưới mái hiên.
Nhìn thấy dưới hiên đã biến thành đám mây dày u ám của bầu trời đêm từ lúc nào khiến hắn tức giận đến mức tím mặt tím mày: "Con vẹt kia đâu? Ai đổi của trẫm?"
Mọi người xung quanh lập tức quỳ xuống, đôi mắt của Đức Nhân cũng tối sầm. Đúng lúc này lại có một tên tiểu thái giám bò ra, nơm nớp lo sợ nói: "Bệ hạ, là nô tài thấy con vẹt kia đặt ở đó rất lâu nên nghĩ…"
"Đồ khốn!" Đức Nhân đạp hắn ta ngã lăn ra mặt đất, tức giận la lanh lảnh: "Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Sao ngươi lại dám tự cho mình là thông minh hả?"
Tiểu thái giám không dám nói lời nào mà chỉ cuống quít dập đầu tạ tội.
Sùng Văn Đế thấy Đức Nhân dạy dỗ thì cuối cùng cơn giận cũng nguôi ngoai một chút. Hắn phất tay áo mặc kệ mấy chuyện rắc rối này, giao cho Đức Nhân xử lý tất cả.
Tiểu thái giám rơi nước mắt đầm đìa, ngẩng đầu nhìn Đức Nhân: "Cha nuôi…"
Đức Nhân không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ mặt hắn ta, tiểu thái giám cũng lập tức hiểu ý.
Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Hắn ta phấn đấu đi lên được vị trí hiện tại nhưng trong một khoảnh khắc lại chẳng còn gì nữa!
...
Sau khi Sùng Văn Đế rời đi thì mở túi gấm ra, một mùi thơm ngát đến kỳ lạ lập tức xộc vào mặt hắn khiến hắn phải quay đầu hỏi Đức Nhân: "Đây là cái gì?"
Đức Nhân cố hết sức đuổi theo đang lau mồ hôi đầm đìa trên trán, sau đó cụp mắt nói: "Thứ cho nô tỳ kiến thức thiển cận nên không nhìn ra vật này làm gì từ. Nếu bệ hạ có thời gian thì có thể đích thân đi gặp chủ nhân của nó xem?"
Sùng Văn Đế nghe xong thì lập tức nhớ đến thiếu nữ áo đỏ mà mình nhìn thấy ở ven hồ, long tâm cũng cực kỳ hưng phấn. Hắn vung tay nói: "Được, ngày mai chúng ta lại cải trang vi hành!"
Đức Nhân cúi đầu khom người, vâng vâng dạ dạ đồng ý, thậm chí hắn ta còn bắt đầu lên ý tưởng giúp Sùng Văn Đế.
Thái tử gia, giúp ngài một lần là nhà ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Muốn nhiều hơn nữa cũng không có.
Thế là ngay lúc Tập Hồng Nhụy đang miễn cưỡng ngồi quạt ở tiệm, vừa đưa tay lau mồ hôi thì một mùi hương vô cùng đặc biệt xông vào chóp mũi nàng.
Mùi hương kia chỉ có thể ngửi được từ người của thái tử Thụy Vương và lão Thụy Vương, ngay cả Phủ Tướng quân cũng không thể có.
Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía người tới rồi bật cười giòn tan: "Ui, đại họa sĩ, ngài tới thật à?"
Sùng Văn Đế nhìn về phía thiếu nữ lười biếng đang dựa vào tủ. Theo động tác của nàng, cổ áo và cái cổ thon thả trắng như tuyết hơi lộ ra. Dưới cái nóng như thiêu đốt của mùa hè, da thịt bị ướt một lớp mồ hôi mỏng của nàng dính vào y phục mỏng manh. Lúc nàng ngẩng đầu còn mang theo nụ cười rạng rỡ như hoa đào hoa mận.
Ánh mắt thanh tú động lòng người kia nhìn qua khiến cho tâm trạng của Sùng Văn Đế rất tốt, hắn mở miệng nói: "Ừm, tới rồi. Có phải là tới hơi muộn không?"
Tập Hồng Nhụy nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Không muộn, không muộn, người là ông lão đãng trí!
 

Bình Luận (0)
Comment