Chỉ trong nháy mắt, Lâm Oản lập tức cúi đầu đi, đè nén hơi thở của mình,
Không thể tin được mình đã thấy gì.
Trong đầu có một khoảnh khắc, nhớ tới một buổi trưa buồn ngủ, thầy giáo sinh học dùng có giọng nói như thôi miên dùng giọng điệu dí dỏm nói- -
“Tính trạng lặn giao với tính trạng lặn, không thể xuất hiện tính trạng trội giống như cha mẹ hai mí mắt một mí, không sinh được con có mắt hai mí, các em hãy về nhà nhìn cha mẹ mình, biết đâu không phải cha mẹ ruột ~”
Lớp học nhất thời vang lên tiếng cười chế nhạo, không khí nặng nề hòa hoãn một chút.
Âm thanh xa xôi đánh vào Lâm Oản hiện tại, cô ta không thể xác định có sai hay không, ánh mắt của Thái tử kia, hẳn là một mí mắt hai mí đi?
Sống cùng nhau lâu như vậy, cô ta đương nhiên không đến nỗi ngay cả Ninh Lan và Tập Lục Yên trông như thế nào cũng không biết, hai người này đều là mắt một mí tiêu chuẩn.
Mắt một mí là tính trạng lặn, trong trường hợp cha mẹ đều là mắt một mí thì không thể sinh con mắt hai mí.
Cho nên thái tử kia, sẽ không...
Ý thức được điểm ấy, cả người Lâm Oản đều nhẹ nhõm, mà khi cô ta kịp phản ứng, cũng chỉ có một ý niệm trong đầu, Tập Hồng Nhuỵ điên rồi sao!
Nếu là thật, cô ta hoàn toàn không biết Tập Hồng Nhuỵ tại sao phải làm như vậy, nàng vốn cũng đã là hoàng hậu, có được tất cả mọi thứ hợp pháp, tương lai thượng vị thái hậu là chuyện ván đã đóng thuyền, tại sao phải mạo hiểm Ly Miêu hoán thái tử!
Cho dù Tập Hồng Nhuỵ thật sự rất chán ghét con của cô ta, cũng có thể trước nâng thượng vị, chờ khi có hậu nhân, phê slaapj lần nữa, thậm chí có thể trực tiếp g.iết ch.ết.
Tại sao phải mạo hiểm tru di cửu tộc, làm loại chuyện lẫn lộn huyết mạch hoàng thất này, thật sự cho rằng đổi hài tử hoàng thất, giống như các loại kịch bản não tàn cùng trong tiểu thuyết diễn nhẹ nhàng như vậy sao!
Lâm Oản đầy đầu dấu chấm hỏi, nhưng nói thế nào đây, Tập Hồng Nhuỵ thật đúng là đã thành công, về phần tại sao thành công...
Trong nháy mắt, Lâm Oản mới chính thức hiểu được, chuyện nhắm vào cô ta không chút dấu vết kia, Ngưng Mộng hãm hại cô ta, có chứng cứ không nói lời nào toàn bộ chỉ đến cô ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thì ra đây mới là nguyên nhân chân chính!
Ý thức được chuyện này, máu trong người Lâm Oản như đọng lại, thiếu chút nữa đứng không vững, may mắn tiểu hòa thượng bên cạnh đỡ lấy cô ta: "Ngươi không sao chứ, chúng ta đi mau đi, nếu không bị người phát hiện..."
Lâm Oản hốt hoảng đứng dậy, cảm ơn hắn ta, Tiểu hòa thượng xấu hổ đỏ bừng mặt.
Thấy thế, Lâm Oản đỡ trán, nói dối tự nhìn thấy đứa nhỏ quá kích động, có chút chịu không nổi.
Tiểu hòa thượng nhất thời ân cần nói: "Vậy ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi!”
Lâm Oản cảm kích vùng khỏi hắn ta, đợi đến khi không có người bên cạnh, tự mình chống vào thứ gì đó có thể đỡ được mình, để cho tâm trạng của mình không nên quá mức kích động.
Hồi tưởng lại quá khứ, Tập Hồng Nhuỵ tựa như một ngọn núi lớn, đè cô ta không thở nổi, mà hiện tại một nhược điểm trí mạng của nàng, cứ như vậy đột ngột rơi vào trên tay cô ta!
Trái tim Lâm Oản đang run rẩy, đặc biệt muốn làm gì đó, nhưng đột nhiên tiếng hô hoán truyền đến cắt đứt suy nghĩ của cô ta: "Tiện phụ! Ngươi lại đi đâu lười biếng!”
Lâm Oản ngẩng đầu, liền thấy ma ma vẫn luôn đối phó với cô ta nổi giận đùng đùng đi về phía cô ta, trong nháy mắt trở lại hiện thực.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Dù cô ta nắm giữ bí mật như vậy, cũng không có ai đi tố cáo, đừng nói toàn bộ hoàng cung, toàn bộ thiên hạ, đều đã ở trong tay Tập Hồng Nhuỵ.
Cô ta chân trước nói cho hai người, chân sau tin tức này có thể bày ở trên bàn Tập Hồng Nhuỵ, một nô tỳ Dịch Đình muốn đối đầu với một hoàng hậu có thực quyền, trong nháy mắt tin tức bại lộ, chính là ngày chết của cô ta.
Cuối cùng Lâm Oản cũng ý thức được chân tướng cái xã hội phong kiến tàn khốc này, có quyền có thế quả thật có thể đổi trắng thay đen, vì diệt khẩu, thật sự có thể để cho tất cả đều chết.
Cô ta không thể l.ỗ mãng, cô ta cần một điểm bắt đầu thật tốt, mà trong nhất thời, cô ta liền nghĩ tới người kia --
Ninh Lan!
Nhưng hiện tại cô ta nên truyền tin tức này ra ngoài thế nào đây, thân là một nô tỳ Dịch Đình, ngay cả quyền lợi tùy ý đi lại cô ta cũng không có.
Đúng lúc cô ta thấp thỏm không yên, vô cùng cấp bách, người Cư Giản điện đưa quần áo tới, người cầm đầu ngạo mạn nói: "Đây chính là của Đức Nhân công công mặc trên người, các ngươi cẩn thận một chút!"
Ma ma Hoán Y cục gật đầu khom lưng nói vâng, đám người đi rồi lại nhịn không được mắng một câu: "Ra vẻ cái gì, hắn ta tưởng mình còn là chưởng ấn đại giám trước kia sao, hiện tại trong cung là thiên hạ của Ngôn Ngọc công công!"
Lâm Oản:...
Trong nháy mắt tâm hồ nổi lên gợn sóng, dù Tập Hồng Nhuỵ như cái thùng, vẫn tồn tại khe hở, cô ta biết phải tìm ai giúp mình rồi.
……
Tiểu thái tử qua một tuổi, hoàn toàn thoát khỏi thời kỳ suy yếu, Tập Hồng Nhuỵ liền thả quyền thăm hỏi, Ninh Lan thân là phụ thân của thái tử, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt con trai.
Nhưng vì tiểu tử không nuôi ở bên cạnh, tiểu thái tử căn bản không nhận ra hắn, vừa bị hắn ôm lấy, liền kéo miệng khóc lớn lên.
Ngay cả Thụy Vương thế tử hơi lớn một chút, cũng chỉ mở to mắt nhìn hắn, hoàn toàn không có ý tới gần, trên mặt Ninh Lan không khỏi lộ ra vẻ cô đơn.
Tập Hồng Nhuỵ lại hoàn toàn không nhìn được dáng vẻ này, trực tiếp ôm đứa nhỏ về, châm chọc nói: "Bây giờ biết khó chịu, lúc trước nên bảo vệ vợ con thật tốt.”
Ninh Lan cúi đầu, chán nản nói: "Nương nương giáo huấn rất đúng.”
Thăm con xong, hai người cũng không nói gì, Tập Hồng Nhuỵ trực tiếp bảo người đưa hắn đưa ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi ra ngoài, đột nhiên bị người khácgọi lại, vừa quay đầu lại, lại là Đức Nhân.
Ninh Lan lập tức bảo hộ vệ A Cửu dừng bước, quay đầu cung kính chào hỏi: "Đức Nhân công công.”
Đức Nhân đối với Ninh Lan cũng không xa lạ gì, cười híp mắt hành lễ, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Có một nô tỳ muốn gặp Phúc Vương Điện hạ, chúng ta nhất thời mềm lòng, liền đưa cô ta đến, không biết Phúc Vương có hứng thú gặp mặt hay không?"
Một nô tỳ?
Ninh Lan khẽ động, ý bảo tất cả nghe theo sự sắp xếp của Đức Nhân công công, sau khi hắn nhìn thấy Lâm Oản, cũng không có gì bất ngờ.
Ngẩng đầu nhìn Lâm Oản, không có biểu cảm gì nói: "Ngươi phí nhiều sức như vậy tìm đến, là muốn làm gì?"
Đức Nhân cùng A Cửu thức thời không theo tới, Lâm Oản nhìn Ninh Lan, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được tràn mi: "Ngươi nghe ta nói! Lần này ngươi nhất định phải nghe cẩn thận!”
Lâm Oản đem chuyện đứa nhỏ một mạch nói ra, bao gồm chuyện mình từ tương lai xuyên không tới, cũng không giấu diếm.
Ninh Lan rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Tương lai? Xuyên không? Vậy tại sao trước kia ngươi không nói thẳng với ta?”
Lâm Oản nghẹn họng.
Cô ta không biết nên giải thích với Ninh Lan thế nào, hiện tại cô ta cũng vô cùng hối hận, sớm biết sẽ rơi vào tình cảnh hôm nay, lúc trước cô ta sẽ trực tiếp bộc lộ tài năng, đấu với cô gái xuyên không kia.
Hai người các nàng có được tri thức giống nhau, khi đó cô ta còn có phụ thân là hữu tướng nắm quyền trong triều, cùng với phu quân có huyết mạch hoàng thất.
Khi đó Tập Hồng Nhuỵ cùng lắm chỉ là một sủng phi dựa vào lão hoàng đế sủng ái, lão hoàng đế không có con mà không có cuộc sống tốt, nếu cô ta thật sự đấu với nàng, chưa chắc sẽ đấu không lại nàng.
Nếu như cô ta cái gì cũng mặc kệ toàn lực phát triển thế lực, cũng không đến mức để cho Tập Hồng Nhuỵ giống như bây giờ, một nhà cường thế, thế như chẻ tre, lật đổ toàn bộ căn cơ của cô ta.
Khi đó Ninh Lan rõ ràng ném cành ô liu cho cô ta, rõ ràng hắn bao dung khích lệ cô ta nói ra chân tướng như vậy, cô ta lại vì sợ hãi, biến tất cả thành như bây giờ...
Ninh Lan vẫy tay, trong mắt tràn ngập thất vọng: "Không biết nên tin ngươi thế nào, mỗi câu nói của ngươi đều không biết là thật hay giả."
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, Lâm Oản tim như bị đao cắt, nhưng đây là sai lầm của cô ta, cũng là quả mà cô ta phải nhận, vì vậy cô ta vô cùng hèn mọn nói: "Van xin ngươi!"
Ninh Lan không để ý tới cô ta, xoay xe lăn kiên quyết rời đi.
Nhưng sau khi xoay người, trong mắt Ninh Lan đã hiện lên một cơn bão.
……
“Vương phi, Vương gia ở ngoài phủ cầu kiến, cho hắn vào không?”
Tập Lục Yên dừng động tác.
Hiện giờ nàng ấy một mình ở phủ Thế tử, không cần nghĩ gì cả, chỉ chuyên tâm nghiên cứu toán kinh, sửa sang lại một ít sách vỡ lòng cho trẻ con trong học đường, nội tâm bất tri bất giác bình tĩnh lại.
Nàng ấy rất hưởng thụ sự yên tĩnh này, tất cả quá khứ đều tan thành mây khói, nếu Ninh Lan không đến, có thể nàng ấy vẫn không nhớ tới hắn, mà nếu hắn đến, vậy mời hắn vào đi.
Một Vương gia, muốn gặp Vương phi của mình cũng cần cầu kiến, đây đại khái là chuyện không nói lý nhất trên thế giới này.
Nhưng thời gian lâu dần, cũng thành thói quen.
Ninh Lan đi vào, hàn huyên như thường lệ, trong lúc nói chuyện, hắn muốn nắm lấy tay Tập Lục Yên, lại bị Tập Lục Yên theo thói quen tránh đi.
Biểu cảm mất tự nhiên trên mặt Tập Lục Yên, Ninh Lan thức thời thu tay lại, mỉm cười: "Đứa bé gần đây có khỏe không?”
Tập Lục Yên thở phào nhẹ nhõm, những thứ hỗn loạn gộp lại, nàng ấy thật sự không biết nên đối mặt với Ninh Lan thế nào.
Nếu hắn nói với nàng ấy về chuyện đứa bé, hai người còn có đề tài chung hơn một chút, lập tức bảo người mang hai đứa bé tới đây.
Ninh Lan tiếp nhận tiểu nữ nhi từ tay ma ma, tiểu nữ nhi tính tình có thể giống mẫu thân, không thích khóc nháo, chớp mắt to nhìn hắn, trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì.
Nhưng diện mạo của đứa bé rất giống hắn, nhất là một đôi mắt phượng, giống như khắc ra cùng một khuôn với hắn, cho nên không ít người đùa giỡn, quả nhiên nữ nhi giống cha, trưởng thành nhất định là một đại mỹ nhân đây.
Ninh Lan lại đặt tầm mắt lên người con gái lớn, ánh mắt của con gái lớn không giống hắn, ánh mắt của nó càng giống mẹ hơn, nó và mẹ mình có một đôi mắt hai mí rất nổi bật.
Theo đó, Ninh Lan lại nhớ tới diện mạo hai đứa con trai của mình.
Đứa nhỏ thì quá nhỏ, không nhìn ra cái gì, nhưng cặp mắt kỳ lạ kia của tiểu thái tử, cùng với lời nói của Lâm Oản, cùng khắc ở trong đầu của hắn, tựa như đá chìm đáy biển.
……
Đêm khuya, Ninh Lan một mình ngồi trong phòng, đang ở Phúc vương phủ xa hoa, giờ phút này lại như đặt mình trong lồng giam.
Ninh Lan bình tĩnh suy nghĩ tất cả, hắn đang nghĩ, nếu tất cả đều là thật, như vậy kế hoạch đổi người kia sẽ bao hàm những người nào.
Đầu tiên là Như Ý, một thế cục lớn như vậy, tất có người chủ trì toàn cục, trong thời khắc mấu chốt, khống chế được hành động của người khác.
Tiếp theo là Tịch Mai, ở loại cục diện này cần một người tiếp ứng, nếu Như Ý đã đầu quân cho Tập Hồng Nhuỵ, vậy Tịch Mai tất nhiên cũng thế.
Đương nhiên còn có vợ của hắn, cùng với - -
Ngưng Mộng.
Ninh Lan không khỏi nhớ tới bãi cát gió thu lay động kia, tóc Tập Lục Yên lay động như lá cây, cùng với giọng nói hơi run rẩy của nàng ấy: "... Ngươi thích không?"
Bông tuyết tuôn rơi, khuôn mặt Ngưng Mộng còn tái nhợt hơn cả tuyết, nàng ta xuất hồn xuất khiếu quỳ gối bên cạnh hắn: "Mẹ chồng ta, hình như xảy ra một số vấn đề, xin ngài giúp đỡ..."
Tất cả, xâu chuỗi lại, khiến Ninh Lan không nhịn được cười ra tiếng.
Hoá ra khâu cuối cùng của kế hoạch, là hắn.
Hắn vốn tưởng rằng mình luôn quan sát trong bóng tối, thật ra vẫn luôn khỏa thân nhảy múa.
Hắn và vợ trước ngu xuẩn kia của hắn, ở trước mặt Tập Hồng Nhuỵ khả năng đều không có một tia bí mật.
Thằng hề nhảy nhót lại không tự biết, ha ha ha.