Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế

Chương 25

"Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này?" Tập Hồng Nhụy giật mình che miệng.
Tần Hành Triều cúi đầu, buồn bã nói: "Có thể là vì trời mưa lại uống rượu nên đứng không nổi mà té ngã. Mong Hồng cô nương nén đau buồn!"
"A..."
Tập Hồng Nhụy dùng quạt che nụ cười của mình, cố gắng không để cho mình lộ ra nét vui vẻ nhưng lại lười nặn nước mắt, nàng chỉ lấy khăn raqlai hời hợt: "Vậy Lục Yên về nhà một thời gian đi, xử lý xong thì quay lại đây!"
Tập Lục Yên ra sức gật đầu.
Chuyện Lâm Quý chết lớn như vậy, nếu nàng ấy không về thì sẽ dễ bị người ta phát hiện ra điều kỳ lạ.
Mà sau khi Lâm Quý chết thì cái nhà kia cũng không còn gì khiến cho Tập Lục Yên sợ hãi nữa.
Sau khi tiễn Tập Lục Yên đi, vẻ đau buồn của Tập Hồng Nhụy cũng không đọng lại quá lâu. Nàng đong đưa cây quạt, nói: "Tên chó già kia chết hại ta phải tìm người giết lợn khác."
Để tiện cho việc bảo vệ nàng, Tần Hành Triều được phái tới để giúp việc cho nàng. Sau khi nghe nàng nói thế, hắn ta không kiềm chế được mà tò mò: "Hồng cô nương, vì sao cô nương nhất định phải giết lợn?"
"Chuyện này à?..." Tập Hồng Nhụy đong đưa cây quạt rồi bí ẩn bước tới: "Nếu ngươi muốn biết thì ta cũng có thể nói cho ngươi biết nhưng đó là bí mật, ta chỉ nói cho ngươi biết thôi. Ngươi không được với ai đâu đấy!"
Tần Hành Triều ngước mắt, nghiêm túc nhìn sang nàng: "Cô nương yên tâm, tiểu nhân sẽ giữ kín như bưng."
"Ha ha ha!" Tập Hồng Nhụy vui sướng bật cười, sau đó nói: "Đã thế này thì ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Thật ra cũng không có gì phức tạp, chỉ là thịt lợn ăn ngon hơn thôi.
Sau khi nàng xuyên đến thế giới này thì biết rất nhiều điều mà người Đại Tề không biết.
Ví dụ như người đời sau ăn thịt lợn nhiều hơn nhưng ở Đại Tề, thịt lợn là rẻ nhất. Bởi vì thịt lợn luôn có mùi tanh tưởi không thể rửa sạch, kém xa thịt bò và thịt dê nên quý nhân không thích ăn.
Nữ nhân xuyên qua nói là bởi vì lúc này cổ nhân vẫn chưa nắm được kỹ thuật giết lợn. Nếu thiến lợn từ khi còn bé thì sẽ không có mùi lạ, hơn nữa lợn sẽ không động dục nên sẽ càng mau mập hơn, xuất chuồng cũng nhanh hơn.
Nữ nhân xuyên qua không thích làm chuyện quá gây chú ý nên không dùng đến những vật mà người ta cảm thấy kinh ngạc như là "thuốc nổ" hay "muối ăn" cho tới khi gặp nam chính.
Nhưng chỉ là giết lợn thì cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Cô ta không thích ăn thịt dê tanh nồng nên đã truyền thụ phương pháp này cho phòng bếp.
Tập Hồng Nhụy cũng được nhờ nếm thử món thịt heo. Quả nhiên thật sự rất ngon, còn ngon hơn cả thịt dê.
Bây giờ thịt dê rất phổ biến ở thành Đại Lương nhưng loài dê này cũng quá tai họa, những chỗ nó đi qua đều không có cỏ mọc. Dê thường được nuôi ở miền núi nhưng ngay cả vỏ cây cũng bị gặm sạch sẽ. Chỉ có ở phía bắc có nông trường thủy sinh lớn mới có thể nuôi được dê với số lượng lớn.
Hàng năm có người lui tới thành Đại Lương bán thịt dê, thậm chí nhiều đến mức đếm không hết. Vậy mà thịt dê còn đắt hơn cả vàng.
Mỗi khi nhìn thấy người Nhung đến từ phía bắc dùng xe thịt dê đổi lấy xe vàng, ai nấy cũng cao lớn vạm vỡ, eo triền bạc triệu lại còn mang chuỗi ngọc to bằng quả trứng gà đi rêu rao khắp nơi thì Tập Hồng Nhụy vô cùng tức giận.
Người trong nhà còn đang chịu cực chịu khổ mà lại vỗ béo mấy tên ngoại lai mọi rợ. Tập Hồng Nhụy là người không thể nhìn nổi người khác sống tốt hơn mình thì sao có thể chịu được?
So với dê thì lợn dễ nuôi hơn nhiều. Ăn cám uống cặn, đi quanh một vòng thì cái gì cũng ăn được, hơn nữa còn sinh rất nhiều con. Nếu nâng hương vị này lên một tầm cao mới và với giá thành rẻ như vậy, chắc chắn nó sẽ nhanh chóng đánh bại thịt dê và trở thành chủ lưu.
Nhớ lại kiếp trước, nữ nhân xuyên qua dùng thịt lợn đã thiến để làm "thịt kho Đông Pha", "giò lợn kho Đông Pha", "thịt thăn chua ngọt", "bún thịt", "sườn lợn om", "lợn sữa quay nguyên con", "thịt lợn rau muối"... Tập Hồng Nhụy lại nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Quán mì nước Tống quả phụ chuyên phục vụ cho tam giáo cửu lưu, những người này không thể ăn thịt dê ba bữa nên dùng thịt lợn làm món đặc trưng thì không thể tốt hơn.
Thế nên Tập Hồng Nhụy mở thêm một cái trại nuôi lợn để chuyên cung cấp thịt lớn.
Tên quán mì có phức tạp thế nào thì lời truyền miệng, hương vị, giá cả và bảng hiệu độc đáo mới là nền tảng lâu dài của một quán ăn.
Đến lúc đó không chỉ có thể cung cấp các món mì mà còn có thể cung cấp đủ các món thịt lợn đặc trưng.
Tập Hồng Nhụy thích ăn uống lại ưa thể hiện nên kiếp trước khi biết nữ chính dùng mấy món ăn riêng khéo léo để lấy lòng nam chính, nàng lập tức nghĩ đủ mọi cách trộm thực đơn cũng chỉ để lấy lòng nam chính.
Kể quả là nam chính ăn không ít mà lại không niệm tình cũ. Mời đầu bếp còn phải trả tiền, hắn ta "ăn chùa" mà còn đòi hỏi! Đúng là không biết xấu hổ!
A, đừng nhớ lại nữa, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã tức giận rồi.
Đời này nàng sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn đó nữa. Làm công cho một ông chủ keo kiệt không bao giờ biết ơn, muốn đánh thì cứ tự đánh mình.
Những món ăn kia đều được nàng ghi tạc trong đầu, mà nguyên liệu nấu ăn cũng giống nhau, cách làm thì cũng chỉ có mấy kiểu chiên xào nấu nướng kia thôi. Nàng đổi tên cho món ăn thì sao nữ chính biết được nàng biết từ đâu?
Mà công việc đơn giản như giết lợn, một khi có người bắt đầu làm lại thêm hiệu quả rõ rệt thì cũng không giấu được. Đến lúc đó cho dù nữ chính biết nàng học trộm từ mình thì còn cách nào sao? Cũng chỉ có thể tự nhận mình xui thôi…
Mặc dù biết tay nghề này sẽ nhanh chóng truyền đi nhưng Tập Hồng Nhụy vẫn dùng quạt che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng long lanh đang nhìn Tần Hành Triều, muốn bảo hắn ta giữ bí mật.
Tần Hành Triều nhìn nàng với vẻ chợt hiểu ra rồi đưa tay ôm quyền, trịnh trọng nói: "Hóa ra là như thế. Xin Hồng cô nương yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ nghe theo!"
"Ha ha, ngoan thật!"
So với Đức Nhân thông minh, xảo trá, ác độc có điểm mạnh và điểm yếu rõ ràng thì vị thống lĩnh Tần này lại là người khéo đưa đẩy, chất phác thật thà, trên cơ bản là "người thành thật" không thể tìm ra lỗi sai.
Nhưng mà người thành thật cũng sẽ có tâm tư. Khi hắn ta để mẫu thân và muội muội đến lôi kéo làm quen với nàng thì Tập Hồng Nhụy biết, bất kể như thế nào thì đây cũng sẽ là người của nàng.
Ở trên đời này, hễ có chung lợi ích thì nhất định sẽ có chung bạn bè.
...
Cái chết của Lâm Quý không gây ra quá nhiều sóng gió nhưng kiểu chết ly kỳ của hân ta lại khiến hàng xóm nói chuyện say sưa hồi lâu.
Mẫu thân thì gào giọng, hùng hùng hổ hổ rất lâu.
Khi còn sống là súc sinh, đến khi chết cũng không để cho người ta yên ổn, còn khiến cho bà ta phải bỏ tiền ra tiễn hắn ta!
Tập Lục Yên thấy ngày nào bà ta cũng chỉ tay lên trời mắng mỏ thì lặng lẽ đưa vòng tay mà Tập Hồng Nhụy tặng mình cho bà ta. Nhìn thấy mấy cái vòng bạc lớn nặng trĩu thì cuối cùng Tập mẫu mới ngậm miệng lại mà mỉm cười vui vẻ.
Sau khi xử lý xong hậu sự, bà ta hối thúc Tập Lục Yên đi để phụ giúp Tập Hồng Nhụy.
Thấy Tập Lục Yên xử lý tang lễ xong thì tinh thần tốt hơn rất nhiều nên Tập Hồng Nhụy kéo nàng ấy đi: "Đi, ta đưa muội đi xem nơi sau này muội sẽ làm việc."
Tập Lục Yên bị Tập Hồng Nhụy lôi kéo vào quán mì, vừa mới đi tới gần cửa thì đã nghe âm thanh náo nhiệt.
Vì ăn mừng quán mới mở mà Tập Hồng Nhụy mướn gánh hát để chuẩn bị thổi kèn trong ba ngày liên tiếp.
Giữa tiếng khua chiêng múa trống thổi kèn là Tống quả phụ đang hăng hái dặn dò người làm chạy tới chạy lui. 
Nhờ những ngày đi bán nước mơ chua đó mà chân nàng ấy khỏe hơn rất nhiều, bây giờ chạy tới chạy lui mỗi ngày cũng không khiến nàng ấy cảm thấy mệt mỏi.
Bây giờ trong lòng nàng ấy chỉ có một việc, đó là kiếm tiền! Kiếm tiền! Không còn đường lui nữa rồi, cái quán này nhất định phải được mở một cách rực rỡ!
Có mấy công nhân leo lên thang, khiêng bảng hiệu rồi treo lên.
Vải đỏ trên bảng hiệu rơi xuống để lộ vài chữ "Quán mì nước Tống quả phụ", nét bút bay bổng mà to lớn lập tức thu hút sự trầm trộ và khen ngợi của nhóm người.
Tống quả phụ buộc một cái khăn trên đầu, người mặc y phục gọn gàng đứng tạ ơn thực khách lui tới.
Quán mới khai trương nên giảm phân nửa giá, chẳng bao lâu đã thu hút được một nhóm người đến dùng bữa.
Lúc Tập Hồng Nhụy chạy đến thì thấy Tống quả phụ đang bận bịu thu xếp tứ phía, thế là nàng đi qua chào hỏi: "Thím Tống, có bận lắm không? Ta đưa muội muội của ta tới giúp ngươi."
Tống quả phụ nhìn thấy các nàng thì hai mắt lập tức sáng lên. Sau đó nàng ấy đưa hai nàng vào trong để xem tình hình hiện tại củA Oản.
Lúc này quán rất náo nhiệt, trước mặt mỗi người đều có một bát to, ai nấy cũng vừa ăn mì vừa húp nước.
Thành Đại Lương là kinh thành, cũng là nơi phong nhã nên đũa dĩa đều được dùng loại tinh xảo, khéo léo và đẹp đẽ. 
Tuy sợi mì càng mỏng càng thể hiện được tay nghề của đầu bếp, càng mỏng càng tốt, thậm chí còn có thể xỏ kim nhưng sau khi Tập Hồng Nhụy ghé thăm quán thì ngẫm nghĩ một lát rồi làm cách ngược lại. Nàng đặt mua một lô bát miệng to, mì thì dùng loại sợi to giống loại Tống quả phụ đã làm ngày hôm đó. Bát lớn cùng với sợi mì to, ở giữa là nước dầu kho. Khẩu phần đó nhìn vào đã thấy no nê.
Người chèo thuyền mới từ trên bến tàu xuống bưng một bát lớn, húp một hơi đã hết sạch. Sau khi nâng cánh tay lên lau miệng, hắn ta ngạc nhiên nhìn về phía Tống quả phụ: "Bà chủ, mì nhà bà rất chất lượng, cho ta thêm một bát nữa!"
"Có ngay!" Tống quả phụ vội vàng cười đáp lại rồi dặn dò bếp sau làm nhanh hơn.
Sau đó nàng ấy vui mừng nhìn về phía Tập Hồng Nhụy: "Mỗi ý tưởng của cô nương đều rất hữu ích!"
Tập Hồng Nhụy dùng quạt che mặt, nhanh chóng quạt mấy cái rồi hừ một tiếng, đó là đương nhiên rồi.
Làm ăn mà, cùng lắm chỉ là nhìn người bán trước, xem khách hàng sau thôi.
Người bán bán thứ gì thì sẽ tìm khách hàng muốn thứ đó, sau đó sẽ cung cấp nhu cầu của khách hàng.
Người đến người đi mất nhiều sức như thế, lấy đâu ra tâm trạng tìm hiểu kỹ như vậy? Còn không phải là nhìn vào số lượng và giá cả sao?
Giá cả được thương lượng thống nhất là xong, ai ra giá thấp cạnh tranh thì không thể làm bạn với người xung quanh, còn về số lượng thì có thể tự thêm thắt điều chỉnh một chút.
Những đầu bếp có tay nghề đỉnh cao đều làm trong quán ăn ở thành Đại Lương từ thế hệ nàng sang thế hệ khác, kiếm được nhiều vàng nhiều bạc nên đều gìn giữ bí quyết riêng, người ngoài khó mà có được.
So mảnh không bằng người khác vậy thì so sự rộng rãi vậy. Đặc điểm nổi bật chính là bát lớn cùng với sợi mì lớn, vừa nhìn vào một cái thì chắc chắn sẽ mê mẩn.
Tập Hồng Nhụy nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy thực khách lui tới thì biết mình đã thành công, sau này nàng đã có thể yên tâm làm bà chủ rồi. Cảm giác tiền vào túi mình thật sự quá tốt!
Tống quả phụ cũng cười tươi như hoa. Lúc bị thúc bá và các huynh đệ đuổi ra khỏi nhà, sao nàng ấy có thể ngờ mình sẽ có ngày hôm nay? Hồng cô nương thật sự là Bồ Tát!
Từng vụ từng việc trôi qua, Tống quả phụ cũng nhìn ra Hồng cô nương thật sự rất lợi hại.
Nàng ấy thật sự không biết rốt cuộc những người từng chèn ép nàng đã nghĩ gì…
...
Đến ngày bàn giao sổ sách theo thông lệ của Linh Lung Các, tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư.
Trước đó vì để chèn ép Tập Hồng Nhụy mà người làm tên A Tứ còn gân cổ hét rằng không có nàng thì càng kiếm được nhiều tiền hơn.
Kết quả là chưa được mấy ngày thì lợi nhuận đột ngột xuống dốc khiến cho mọi người đều hoa mắt chóng mắt. Sao lại như thế…
Ngưng Mộng nhìn qua sổ sách rồi mím môi không nói gì.
Theo lý mà nói, dựa vào danh tiếng của xà bông thơm thì Linh Lung Các sẽ ngày càng phát triển hơn. Thế nhưng bây giờ ngoài xà bông thơm có lợi nhuận khá cao thì các mặt hàng khác đều càng ngày càng tệ.
Ngưng Mộng biết đại khái vấn đề nằm ở đâu. Sau khi Tập Hồng Nhụy đi, khách quen của nàng nghe nàng không còn ở đây nữa thì rất nhiều người cũng không đến. Cho dù có đến thì cũng chỉ sai tôi tớ đến.
Thế nhưng Ngưng Mộng nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc tại sao sức hút của Tập Hồng Nhụy lại lớn như vậy.
Tuy nàng ta xa lánh Tập Hồng Nhụy nhưng dưới tình huống kinh doanh tốt đẹp, đương nhiên nàng ta sẽ không động vào sách lược kinh doanh của nàng, thậm chí còn phục vụ chu đáo hơn trước kia.
Khách hàng đến Linh Lung Các phần lớn đều là phu nhân tiểu thư. Nàng ta ở trong Vương phủ nhiều năm như vậy nên cũng biết rõ tính nết của các quý nhân. Ở phương diện hầu hạ chủ tử, nàng ta tự tin mình tuyệt đối có thể làm tốt hơn Tập Hồng Nhụy.
Sao diện mạo và giọng điệu giống như yêu tinh cùng với dáng vẻ ph.óng đ.ãng không yên phận của nàng lại có thể lấy lòng các phu nhân tiểu thư nhà cao cửa rộng chứ?
Nếu Tập Hồng Nhụy có ở đây thì chắc chắn sẽ phì cười thành tiếng vì suy nghĩ này.
Đương nhiên các tiểu thư, phu nhân đều mong nha hoàn của mình sẽ quy cũ nhưng mình sao giống người khác được?
Giống nữ chính của quyển sách này, cô ta coi trọng nhất là người có quy củ. Nếu như thấy nha hoàn cài trâm hoa thì cảm thấy không an phận, trông thấy tiểu thiếp mặc y phục phong phanh thì cảm thấy không quy cũ nhưng không phải cô ta cũng mặc áo lưới mỏng nhẹ trước mặt nam chính sao? Buông thả linh hồn "hiện đại" đã lâu để mong được sự an ủi của "linh hồn bạn lữ" cổ đại này à?
Kẻ lập quy củ, ắt hẳn có thể tung hô cho quy củ vang dội, rạch ròi dứt khoát, cũng cắt xén vuông vức.
Nhưng lúc đến mình thì ai sẽ sẵn lòng giữ vững các quy củ đó?
Các tiểu thư, phu nhân đến Linh Lung Các cũng không phải để chọn tỳ nữ. Vậy thì các nàng xem người bán hàng có hợp quy củ không làm gì?
Thế nên mỗi ngày Tập Hồng Nhụy đều ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, thay đổi kiểu tóc và y phục phù hợp là để các vị tiểu thư, phu nhân sẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình.
Trong phủ, nàng là tỳ nữ thì các tiểu thư, phu nhân đều coi nàng là đối thủ cạnh tranh có thể uy hiếp địa vị của mình nên đương nhiên sẽ không thích nàng.
Nhưng ở Linh Lung Các, nàng chính là các nàng. Nàng đều thể hiện ra những điều mà các nàng mong muốn.
Trên thực tế, người ta nhìn thấy thứ gì đẹp đẽ thì cũng sẽ thích, nhìn thấy dễ chịu thì sẽ muốn thử, không ai sẵn lòng cắt xén chính mình chỉ vì quy củ cả. Nàng mặc y phục hở cổ ph.óng đ.ãng như vậy mà các tiểu thư phu nhân lại vì điều đó mà không hề do dự lúc tính tiền.
Trong phủ, ở phương diện lấy lòng chủ tử ta có thể không bằng ngươi nhưng đời này của ta lại không có cách nào khiến cho mình an phận thủ thường, không tranh không đoạt.
Thế nhưng khi ở ngoài, muốn lấy lòng được một người bất kể là nam nhân hay nữ nhân thì sao ngươi có thể sánh được với ta?
A!
Người khó chịu hơn cả Ngưng Mộng đương nhiên là Bùi Tam.
Bởi vì lúc trước hắn ta đã tự mình chế nhạo những lời mà Tập Hồng Nhụy nói, mà khi lời nói của Tập Hồng Nhụy được xác minh thì không còn chỗ để ngụy biện nữa, cũng chứng minh là hắn ta đã sai.
Thế nhưng sao người sai là hắn ta mà Tập Hồng Nhụy lại là người đúng chứ? Như thế thì sau khi Tập Hồng Nhụy biết, hẳn là nàng sẽ đắc ý lắm!
Trong đầu hắn ta hiện lên dáng vẻ Tập Hồng Nhụy hất cằm, cười giễu hắn ta khiến cho trong lòng Bùi Tam hơi khó chịu.
Cùng lắm chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết thôi mà, có gì mà luôn cho rằng mình rất đáng gờm chứ?

Bình Luận (0)
Comment