Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế

Chương 41

Không khí vui vẻ dường như có thể lây lan, gần đây bất kể đi đến đâu, đều tràn ngập hỷ khí, trên triều đình, các vị đại thần cũng tràn đầy hỷ khí.
Tin tức trắc phi của thế tử Quang vương có thai, rất nhanh đã thông qua hậu cung của các phủ, bay đến tai những người ở tiền triều.
Người thừa kế ngôi vị hoàng đế tiếp theo, dường như đã rõ ràng hơn một chút.
Một triều vua một triều thần, những người bên dưới, không thể không tính toán cho bản thân.
Ai mà không muốn bay lên cành cao, đặt cược đúng vào vị hoàng đế tương lai, đó chính là công lao phò tá lập vua.
Cẩm thượng thiêm hoa, Tuyết trung tống thán, ủng hộ tân hoàng trước khi hắn đăng cơ, sau khi tân hoàng đăng cơ, mới được coi là người tâm phúc.
*锦上添花/雪中送炭: câu đầu tiên là trên gấm thêu thêm hoa, thấy mạng ghi là xuất phát từ 1 câu thơ của Vương An Thạch, ý tứ là đã tốt rồi còn làm tốt thêm, đã đẹp rồi còn làm đẹp thêm. Thấy thiên hạ hay đặt ngược nghĩa với câu thứ hai là trong tuyết tặng than (để sưởi ấm), tức là giúp đỡ người khác trong lúc người ta cần. Rất đa nghĩa, tùy theo cách nói, ngữ cảnh. Kiểu như là cẩm thượng thiêm hoa không bằng tuyết trung tống thán,  tức là hành động lúc người ta xuân phong đắc ý rồi tặng thêm đồ tốt không bằng được hành động giúp đỡ  người ta lúc khó khăn; hay nói cẩm thượng thiêm hoa thì dễ, tuyết trung tống thán thì khó; hay là hay thấy cẩm thượng thiêm hoa, ít thấy tuyết trung tống thán; hay là lúc này thứ cần làm ko phải là cẩm thượng thiêm hoa, mà là tuyết trung tống thán.
Văn võ bá quan trong triều, đều âm thầm rục rịch.
Chỉ là tiền triều không thể hành động quá rõ ràng.
Dù sao thì hoàng đế hiện tại vẫn còn đang tại vị, mà những người thừa kế bên dưới lại không phải là con trai của hắn, ủng hộ một cách trắng trợn, chẳng khác nào trực tiếp tát vào mặt hắn, quần thần cũng không phải kẻ ngốc.
Trên mặt nổi không thể hành động, nhưng có thể để phu nhân ở hậu cung chuẩn bị hậu lễ, việc giao thiệp riêng tư giữa các phu nhân hậu cung, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao.
Sùng Văn Đế lười biếng ngồi trên đại điện, nghe đám đại thần nói nhảm.
Vẫn không có chuyện gì mới mẻ đáng để vui mừng, chỉ có màn "đàn hặc" mỗi ngày của Tần Hành Triều là rất thú vị.
Từ khi Tần Hành Triều vào Gián sát viện, liền giống như chó điên, cắn xé lung tung.
Người của tả tướng cũng đàn hặc, người của hữu tướng cũng đàn hặc, người đã đàn hặc rồi cũng đàn hặc, người chưa đàn hặc cũng phải đàn hặc, bình đẳng đàn hặc tất cả mọi người.
Nhưng bởi vì Gián quan là một chức quan có thể "nghe phong thanh mà tấu sự", "không bị tội vì lời nói", cho dù là hoàng đế cũng không thể bịt miệng hắn ta, quần thần càng không thể.
Hơn nữa hắn ta quá tận tâm, trong môi trường gián quan có thể "nghe phong thanh mà tấu sự", hắn ta lại giữ vững tinh thần làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm được huấn luyện ở Hầu quan nha, chưa bao giờ nghe phong thanh, đều là lời nói thật, vừa mở miệng chính là sự thật.
Quần thần tức muốn chết, đặt cho hắn ta biệt danh "yểu điệu thướt tha, nịnh nọt quân vương, làm mất chức trách của gián quan".
Tần Hành Triều: Nhảm nhí, ngươi xem thành tích tháng này của ta có bao nhiêu, đứng đầu cả Gián sát viện, ngươi nói ta làm mất chức trách?
Còn chuyện nịnh nọt quân vương, nịnh nọt quân vương thì có tội sao, đó chẳng phải là tấm lòng son sắt của ta đối với bệ hạ sao, ta không có nịnh nọt, ta là thật lòng cảm thấy bệ hạ cái gì cũng đúng!
Sùng Văn Đế suýt nữa thì cười ngất.
Văn võ bá quan trong triều đều khiến hắn phiền lòng, may mà còn có một Tần Hành Triều khiến hắn vui vẻ.
Tần Hành Triều đàn hặc* ai, hắn liền mắng người đó một trận, nhìn những vị đại thần trước kia vênh váo tự đắc, giờ đây lại như con chó cụt đuôi cúi đầu xuống, haizzzz, sảng khoái!
*Tố cáo, phê bình
Mỗi ngày sau khi sảng khoái xong, Sùng Văn Đế liền uể oải tuyên bố bãi triều, đột nhiên, hắn nhớ đến chuyện gì đó, gọi Lâm Cảnh Viễn lại: "Lâm khanh, nghe nói lệnh ái* đã mang thai, chúc mừng chúc mừng."
*Từ dùng để chỉ con gái của người nói chuyện với mình
Lâm Cảnh Viễn là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, nghe được lời này, liền khom người thi lễ: "Nữ nhi đã xuất giá, chính là phụ nữ nhà người ta, từ nay về sau vinh nhục đều ở nhà chồng, không còn liên quan gì đến nhà cha nữa."
"Hahaha." Sùng Văn Đế cười lớn: "Lâm khanh thật là nghiêm khắc, không sợ nữ nhi trong nhà oán trách sao."
Lâm Cảnh Viễn cúi đầu thi lễ lần nữa: "Quân vi thần cương, phu vi thê cương*, đây là đạo lý chính đáng của trời đất, tôn trọng lễ nghi, tuân theo pháp luật, mới có thể giữ gìn chính đạo, tu thân tề gia."
*Văn hóa truyền thống: 'Tam cương ngũ thường' và 'Tam tòng tứ đức' “Tam cương” là chỉ về “Quân vi thần cương, Phụ vi tử cương, Phu vi thê cương” (Vua làm mẫu mực cho bề tôi, Cha làm mẫu mực cho con cái, Chồng làm mẫu mực cho vợ).
"Hahaha, nói hay lắm, ái khanh quả thực là lương thần của trẫm, lui xuống đi."
Lâm Cảnh Viễn liền khom người đáp ứng.
Đợi ông ta lui xuống, Sùng Văn Đế trầm ngâm không nói.
Nói là giữ gìn chính đạo, nhưng lại gả hai con gái cho hai vị vương gia, ông ta thật sự có chính trực như vậy sao?
Sùng Văn Đế uể oải, được Đức Nhân dìu dậy, gọi Yến Tiểu Phi: "Sau khi tin tức trắc phi của thế tử Quang vương có thai truyền ra, hậu cung của các phủ có phản ứng gì?"
Yến Tiểu Phi lập tức tường tận báo cáo, nghe một loạt danh sách, Sùng Văn Đế cười một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
"Hậu cung thì sao, hậu cung có ai đưa lễ mừng hay không?"
"Nương nương trong hậu cung thì phải nói đến Thục phi nương nương, ngay khi Lâm trắc phi có thai, liền vội vàng vào cung báo tin vui, Thục phi nương nương rất vui mừng, ban thưởng rất nhiều."
"Các vị nương nương khác cũng có ban thưởng, rất hậu hĩnh, chỉ có quý phi nương nương, tùy tiện sai cung nhân đưa chút đồ, còn có bốn vị nương nương, không đưa gì cả."
Sùng Văn Đế nghe vậy, lập tức hứng thú: "Không đưa gì cả? Là bốn người nào?"
Đợi đến khi hắn đến Thanh Hoa cung, nhìn thấy Tập Hồng Nhụy đang cười đùa vui vẻ, ngây ngốc điều chế dầu dưỡng da cùng với Lệ, Tuệ, Viên tam phi.
Ha! Hắn đã biết nhất định phải có nàng!
Lệ, Tuệ, Viên tam phi sau nhiều năm trừng mắt nhìn nhau trong hậu cung, cuối cùng cũng có thêm bạn mới, mỗi ngày đều nhịn không được đến cung của Tập Hồng Nhụy đi dạo.
Không có việc gì thì chơi mạt chược, điều chế dầu hoa, làm son phấn, trao đổi kinh nghiệm dưỡng da, thật là vui vẻ.
Không ngờ vào lúc này, hoàng thượng lại đến.
Mọi người vừa nhìn thấy, vội vàng đứng dậy hành lễ thỉnh an, Sùng Văn Đế cười nhìn ba vị phi tần: "Ba người các ngươi cũng ở đây à."
Ba vị phi tần vội vàng cung kính đáp vâng.
Nhiều năm như vậy, bọn họ bị lãng quên trong góc tối, hoàng thượng đối với bọn họ, gần như đã trở thành một danh từ.
Gặp được người thật, ngược lại cảm thấy bất an.
Sau khi Sùng Văn Đế hỏi han từng người, không khí cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt.
Hắn nhìn dầu hoa mà bọn họ đang điều chế, vui vẻ nói: "Các ngươi cả ngày chỉ làm những thứ này thôi sao?"
Tập Hồng Nhụy cười ha ha: "Nếu không thì làm gì?"
Nàng lấy một chút dầu hoa bôi lên cổ tay, cười tủm tỉm đưa đến trước mặt hắn: "Thơm không?"
Sùng Văn Đế vừa nhìn thấy cổ tay trắng nõn, tròn trịa kia, nào còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện thơm hay không.
Thơm, thơm quá, mắt cũng ngửi thấy mùi thơm rồi!
Lệ phi: "..."
Tiểu hồ ly tinh này!
Sau đó nàng ta lại cảm thấy có chút khó chịu, nếu như lúc nàng ta còn trẻ, cũng có thủ đoạn này, thì sao có thể thất sủng nhanh như vậy...
Dù sao thì hoàng đế đã đến, tự nhiên là phải cùng nhau ăn cơm.
Sùng Văn Đế thuận tay giữ Lệ, Tuệ, Viên tam phi lại.
Gặp được hoàng đế, cho dù là Viên phi cũng trở nên dè dặt, không dám cử động lung tung, chỉ có Tập Hồng Nhụy là thản nhiên, gắp thức ăn vào bát cho hắn.
"Hoàng thượng, ăn nhiều thịt nạc một chút, thái y nói rồi, ăn thịt nạc tốt, thịt mỡ hại sức khỏe."
"Haha, được." Sùng Văn Đế vui vẻ nhận lấy ý tốt của nàng, nếm thử.
Nói thật, thịt ở cung nàng, quả thực là ngon hơn so với các cung khác.
Sùng Văn Đế hiếm khi thấy thịt heo có thể làm ra hương vị như vậy, vậy mà không thua kém thịt dê bao nhiêu, không khỏi nói: "Ngày mai, chia cho trẫm một ít thịt ở cung nàng."
Tập Hồng Nhụy lập tức nói: "Được ạ! Ngày mai ta sẽ bảo Tống quả phụ đưa cho người mấy con!"
Sùng Văn Đế: "..."
"Cũng không cần nhiều như vậy..."
Tập Hồng Nhụy lại vô cùng hưng phấn: "Đó là cái gì chứ! Đến lúc đó ta sẽ bảo Tống quả phụ mở một trang trại nuôi heo, chuyên bán loại heo này, hoàng thượng cũng nói thịt này ngon, vậy chẳng phải là kiếm bộn rồi sao, hahaha!"
Đột nhiên nàng lại nhớ đến chuyện gì đó, cẩn thận tiến đến bên cạnh Sùng Văn Đế, kéo kéo vạt áo hắn: "Bệ hạ, thần thiếp ở trong cung thật sự quá nhàm chán, nên muốn cùng Lệ phi tỷ tỷ, Tuệ phi tỷ tỷ, Viên phi tỷ tỷ, cùng nhau làm chút việc buôn bán nhỏ bên ngoài, người sẽ không chê chúng ta làm người mất mặt chứ..."
Lệ, Tuệ, Viên tam phi: "..."
Chuyện này tại sao ngươi lại nói trước mặt hoàng thượng!
Sùng Văn Đế cười ha ha, búng lên trán nàng một cái: "Đã làm nương nương rồi, sao còn tham tiền như vậy!"
Tập Hồng Nhụy: "..."
"Không được sao... Không thì đến lúc đó chia cho người một ít..."
"Hahaha!" Sùng Văn Đế suýt nữa thì cười ngất, cái đầu nhỏ này cả ngày nghĩ gì vậy!
Hắn bất đắc dĩ búng lên trán nàng một cái nữa: "Nàng cứ giữ lấy mà tiêu đi! Trẫm còn thiếu chút tiền ấy của nàng sao!"
"Ahaha!" Tập Hồng Nhụy lập tức ôm lấy cổ hắn, lắc lư: "Hoàng thượng~ Người thật tốt~"
Tam phi: "..."
Còn có thể làm như vậy sao?
Sùng Văn Đế bị nàng lắc đến choáng váng, tự nhiên là đồng ý tất cả.
Hắn quay đầu nhìn nàng: "Chuyện trắc phi của thế tử Quang vương có thai, nàng biết chứ?"
Tập Hồng Nhụy lập tức ngồi dậy, hừ lạnh một tiếng: "Đó là đương nhiên ta biết rồi, nàng ta vừa mới có thai, liền đến chỗ Thục phi di mẫu báo tin vui, hận không thể muốn cả hoàng cung đều biết nàng ta có thai, hừ, sao ta có thể không biết."
Sùng Văn Đế lúc này mới nhớ ra, Tập Hồng Nhụy vốn là nha hoàn trong phủ tướng, nói không chừng đã từng gặp Lâm trắc phi, còn có ân oán với nàng ta.
Hắn lập tức hiểu ra tại sao nàng lại không đưa gì cả, hóa ra là vì lý do đơn giản như vậy.
Không khỏi bật cười: "Các vị nương nương khác trong cung đều đã đưa lễ mừng rồi, sao chỉ có nàng là không đưa, nàng không hòa đồng với mọi người à."
Tập Hồng Nhụy nghe vậy, lập tức cười khẩy một tiếng, khoanh tay: "Ta bị bệnh, con cũng không phải nàng ta sinh cho ta, nàng ta còn có công lao sao, hơn nữa cũng không phải chỉ có mình ta, ba người bọn họ cũng không đưa, ba người các ngươi có đưa sao?"
Sùng Văn Đế: "..."
Hay lắm, bốn người, đều ở đây cả sao?
Sùng Văn Đế nhịn cười đến mức sắp phát điên, nhìn ba vị phi tần kia, vui vẻ nói: "Tại sao các ngươi cũng không đưa?"
Tam phi: "..."
Thế tử Quang vương là ai?
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của bọn họ, Tập Hồng Nhụy vỗ bàn cười lớn: "Aha, bởi vì bọn họ không có tiền!"
Tam phi: "..."
Các ngươi nói gì thì là vậy đi...
"Hahaha!" Sùng Văn Đế hoàn toàn cười ngất.
Đây đều là những người gì vậy, người khác đều đang bay cao, bọn họ còn ở đây không biết đang làm gì.
Tuy cười, nhưng tâm trạng Sùng Văn Đế vốn luôn u ám, lại hiếm khi được thả lỏng.
Nhìn Tập Hồng Nhụy đang vui vẻ gắp thức ăn cho mình, ánh mắt Sùng Văn Đế trở nên sâu thẳm.
Càng tiếp xúc càng phát hiện, tiểu nha đầu này, thật sự rất thông minh.
Từ việc nàng có thể khiến một cửa hàng mới mở ở Linh Lung các làm ăn phát đạt, một quán mì bình thường bỗng chốc hồi sinh, cả hoàng cung trên dưới phân công rõ ràng, phục tùng răm rắp, đều có thể thấy được, nàng thật sự là một người thông minh.
Chỉ là tầm nhìn chính trị kém một chút, điều này đương nhiên cũng không thể trách nàng.
Nàng từ trước đến nay tiếp xúc đều là những thứ thấp kém, những sóng gió của tầng lớp thượng lưu, với tầm nhìn của nàng, căn bản không thể nào tưởng tượng được.
Sùng Văn Đế bỗng nhiên trầm tư.
Cũng chính là mấy năm gần đây, những lời thăm dò về việc lập trữ quân*, ngày càng nhiều, hắn bỗng nhiên ý thức được, mình thật sự đã già rồi.
*Là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế.
Mà sau khi trắc phi của thế tử Quang vương có thai, lòng người trong triều, chắc chắn sẽ càng thêm xao động.
Sùng Văn Đế bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, lão long vương trên vương tọa đã già rồi, ngay cả quy thừa tướng bên cạnh hắn, cũng bắt đầu nghĩ đến vị long vương tiếp theo.
Sau khi tân long vương lên ngôi, ai sẽ lo liệu hậu sự cho lão long vương này, không ai cả, ngay cả những long mẫu bên cạnh hắn cũng có thể sẽ không.
Người bên cạnh phản bội hắn, hắn cũng có thể tha thứ, dù sao đó cũng chỉ là một đám nữ nhân không nơi nương tựa, bọn họ phải dựa vào tân đế để sinh tồn.
Nhưng đám người bên dưới kia, đều là những kẻ lang tâm cẩu phế, bọn họ vì muốn lấy lòng tân đế, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn nào.
Đến lúc đó nếu tân đế nói, muốn đưa hắn ra khỏi tông miếu, thay bằng phụ thân ruột của mình, ai sẽ đứng ra bênh vực cho hắn?
Những đứa cháu trai kia của hắn, cho dù trước mặt hắn có tốt đẹp đến đâu, chung quy cũng không phải là con ruột của hắn, đối với phụ thân ruột của mình, chắc chắn sẽ thân thiết hơn hắn.
Sùng Văn Đế chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, liền cảm thấy tương lai đầy đen tối.
Tuy nhiên, khi hắn nhìn về phía Tập Hồng Nhụy, Tập Hồng Nhụy cũng dùng ánh mắt long lanh nhìn lại hắn, Sùng Văn Đế bỗng nhiên nhịn không được mỉm cười.
Đúng vậy, hắn còn có một tiểu thê tử.
Tiểu thê tử có đôi mắt sáng ngời của hắn, là tiểu phượng hoàng mà hắn mang ra từ vũng bùn, cả trái tim, cả ánh mắt, đều tràn đầy sự ái mộ dành cho hắn.
Nếu tân đế thật sự làm ra chuyện vong ân bội nghĩa như vậy, hắn dám khẳng định, tiểu phượng hoàng của hắn, nhất định sẽ dang rộng đôi cánh kiên cường nhất, trừng mắt nhìn con rồng mới kia.
Nàng chính là người như vậy, thà làm ngọc nát, chứ không làm ngói lành, một khi có người muốn khuất phục ý chí của nàng, nàng thậm chí có thể cầm kéo cắt đứt cổ họng của mình.
Mà nàng lại là một người nhân ái, che chở cho muội muội, thương xót hạ nhân, trượng nghĩa với cô nhi quả phụ, ghen tị với những thê tử khác của hắn thì ghen tị, nhưng không hề có ác ý, kiếm tiền còn nghĩ đến việc cùng nhau làm.
Sùng Văn Đế bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ, sau khi hắn chết, người sẽ bảo vệ hắn, không phải là vị đại thần nào, mà là tiểu thê tử của hắn.
Người có thể chăm sóc cho quả phụ của hắn, cũng không phải là tân đế, mà là chính bản thân quả phụ của hắn.
Sùng Văn Đế nhìn ba vị phi tần kia đang rụt rè, rõ ràng là lớn tuổi hơn rất nhiều, vậy mà lại bị một tiểu nha đầu xoay như chong chóng.
Trong hậu cung của hắn, phần lớn đều là những nữ nhân không mấy thông minh, nhạt nhẽo như vậy.
Nhưng tiểu thê tử của hắn, lại khác biệt.
Chẳng lẽ đây chính là ý nghĩa mà ông trời ban cho hắn nữ tử này sao?
Sùng Văn Đế bỗng nhiên ánh mắt lóe sáng, quay đầu nhìn Tập Hồng Nhụy: "Chữ trẫm dạy nàng, nàng luyện đến đâu rồi?"
Tập Hồng Nhụy lập tức vui vẻ ra mặt: "Tốt lắm ạ!"
Nói xong, nàng liền vui vẻ chạy đi lấy, sau đó đưa cho hắn xem.
Sùng Văn Đế nhìn thấy chữ viết quả nhiên đã tiến bộ rất nhiều, trong lòng rất vui mừng, nhưng trên mặt lại nghiêm khắc nói: "Không được, đây là viết cái gì vậy, có phải là không chịu khó luyện tập không, ngày mai nàng đến Thượng thư phòng, trẫm sẽ giám sát nàng luyện tập."
Tập Hồng Nhụy cùng tam phi đồng loạt trợn to mắt: "Hửm?"
...
Sau khi rời khỏi chỗ Tập Hồng Nhụy, bước chân Sùng Văn Đế nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, tại sao mình cứ phải chọn một người thừa kế trong số những đứa cháu trai, chẳng lẽ không thể chọn một đứa trong số những đứa cháu chắt sao?
Mang đứa bé đến bên cạnh, để phi tần của hắn nuôi nấng, nó còn có thể có tình cảm sâu đậm với cha ruột như vậy sao?
Hiện tại hắn cũng không phải là sắp chết, tại sao phải nhận nuôi một đứa trẻ lớn như vậy!
Mang đứa bé từ nhỏ nuôi dưỡng bên cạnh... để hoàng hậu của hắn nuôi nấng...
Hahaha!
Nghĩ thông suốt điểm này, sau khi nghe được tin tức thế tử Quang vương có con, Sùng Văn Đế liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sinh! Mau sinh đi! Tốt nhất là đứa con đầu lòng là một đứa bé trai bụ bẫm! Hắn sẽ lập tức mang về nuôi!
Hahaha!
Tập Hồng Nhụy: "..."
Vậy thì người vui mừng sớm quá rồi…

Bình Luận (0)
Comment