Ninh Lan hơi nheo mắt lại, như vậy, kế hoạch của hắn về Bạch Liên Nhi và phủ Quốc Công, toàn diện thất bại, mà đối với lực lượng Tập Hồng Nhuỵ, cũng nên xem xét lại lần nữa.
Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Oản, vô cùng thoải mái nói: "Biểu muội tìm được lương duyên, một chuyện ta lo lắng cuối cùng cũng đã xong, phu nhân, đây thật đúng là một đại hỉ sự, bảo nội phủ đưa một phần tiền mừng thật dày đi.”
Nhìn vẻ mặt thoải mái trước nay chưa từng có của Ninh Lan, Lâm Oản vốn tràn ngập lo lắng trong lòng, trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Từ đầu đến cuối thái độ của Ninh Lan đối với Bạch Liên Nhi là kiên định từ chối, cái mà Bạch Liên Nhi gọi là si tâm yêu say đắm, tái giá với người khác, đều là nàng ta tự diễn tự hát, tự mình đa tình.
Cảm động chính mình cũng thôi đi, người khác ai mà để ý chứ?
Nếu như nàng ta muốn lấy cái này đả kích cô ta, thật sự là rất đáng thương, dù nàng ta có điên lên thì cô ta cũng chẳng quan tâm chút nào.
Giá trị của phụ nữ, không nên giới hạn ở hậu trạch, cô ta biết giá trị của mình.
Vì thế bình tĩnh đồng ý với Ninh Lan, sau khi mình làm xong chuyện này, liền dẫn hắn tới trước bàn, cho hắn xem một thứ mới.
Tim Ninh Lan vốn đã gần kề giới hạn, sau khi nghe Lâm Oản nói xong, đột nhiên bình tĩnh lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Oản, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Phu nhân, nàng rốt cuộc từ đâu mà có những ý tưởng tuyệt diệu này?"
Trong lòng Lâm Oản bởi vì ánh mắt tán thưởng này, hơi nhảy lên, nhưng vẫn rất tự kiềm chế nói: "Bình thường ta thích nghiên cứu một ít kỳ xảo kỳ lạ, thế tử gia sẽ không ghét bỏ chứ."
Ninh Lan lắc đầu lia lịa, cười khẽ ra tiếng: "Phu nhân, nói gì thì nói, những thứ nàng nghiên cứu ra, đều là những thứ có thể thay đổi vận mệnh của cả quốc gia, sau này sử xanh* ghi dấu, nhất định sẽ lưu lại tên của nàng."
*Sử xanh: Thời chưa có giấy, sử được chép cẩn thận và kỳ công trên thẻ tre nên thường gọi là “sử xanh”
Lâm Oản khó tránh khỏi cảm thấy hổ thẹn, rũ mắt xuống, không có ý tốt nở nụ cười.
Bởi vì hàng lông mày rủ xuống, cô ta bỏ lỡ, dưới nụ cười càng ngày càng kính nể của Ninh Lan, ánh mắt nhìn cô ta càng ngày càng sâu.
Đây thật sự là một món đồ rất khó lường, hoặc là nói, mỗi một hạng mục đồ vật ái thê của hắn đưa cho đều là những thứ khó lường.
Nhưng những thứ này không liên quan lẫn nhau, hoàn toàn không có liên hệ, lại có thể tùy tiện lấy ra "Tác phẩm gây sốc", rốt cuộc làm sao sinh ra từ trong cái đầu nhỏ cằn cỗi của cô ta đây?
Ninh Lan không thay đổi sắc mặt nghĩ đến câu hỏi này, cầm lấy bản vẽ, trong lúc bất chợt trong lời nói mang theo chút cẩn trọng: "Nhưng phu nhân, những thứ này, nàng bảo đảm chưa có người khác nhìn thấy sao?"
Nghe vậy, Lâm Oản nhất thời nhớ tới lúc trước mấy lần thất bại, da mặt nóng lên, ngẩng đầu nghiêm túc cam đoan nói: "Không có, ta chưa từng tiết lộ với ai cả, ngay cả Ngưng Mộng cũng chưa."
Ninh Lan lập tức xin lỗi cô ta: "Xin lỗi, không phải ta không tin nàng, ta chỉ sợ nàng quá đơn thuần, lại rơi vào bẫy của người khác."
Lâm Oản nhìn dáng vẻ sốt ruột giải thích của hắn, nhịn không được trong lòng ấm áp, giành nói trước: "Ta biết, ngài là người như thế nào, ta đều biết.”
“Tấc có dài, thước có ngắn, sở trường của mỗi người đều khác nhau.”
“Cho nên ta muốn đem bản thân, toàn quyền giao phó cho thế tử gia.”
Ninh Lan nhìn cô ta, vô cùng cảm động.
Giơ tay lên, cầm lấy tay cô ta, trịnh trọng nói: "Phu nhân, xin cứ việc giao tất cả của nàng cho ta đi, ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của nàng."
Hai người nhìn nhau cười, ngón tay đan vào nhau, tất cả đều im lặng.
……
Đồ cưới của Bạch Liên Nhi, rầm rầm rộ rộ phơi trang ba ngày, bên ngoài phủ Thọ Xương Bá, mỗi ngày đều tấp nập người, vô cùng đông đúc.
Vàng bạc châu báu, đồ trang trí, cửa hàng, ruộng vườn, người hầu nô bộc, xe ngựa, đi kiệu, vườn tược dinh thự, tất cả mọi thứ, mỗi cái đều khiến người bình thường nhìn đến chảy nước miếng.
“Trời ạ, cưới một người vợ như vậy, đây là may mắn gì đây......”
"Vậy còn phải nói, Thọ Xương Bá người ta, là thê đệ của hoàng đế, có tỷ phu là hoàng đế làm chỗ dựa, cưới một khuê nữ hào môn như vậy, cũng không kỳ quái, ôi, sao ta lại không có vận may kia, có một tỷ tỷ như vậy chứ!"
"Đáng tiếc, đáng tiếc, xem văn chương của Ngọc Hoa phu nhân, một người con gái thuần khiết như vậy, cũng khó tránh khỏi vì bạc trắng vàng kim mà cúi đầu trước một gia đình thô bỉ, Thọ Xương Bá gì chứ, thật ra cùng lắm chỉ là một tên nô bộc dựa vào tỷ tỷ trèo lên phú quý mà thôi."
Trong đám người nhất thời có người che miệng người nọ, nhỏ giọng nói: "Ngươi không muốn sống nữa!"
Người nọ bị che miệng, nhưng khuôn mặt vẫn không cam lòng, mà giống như hắn ta, còn không chỉ một người.
Muốn hỏi nguyên nhân, đương nhiên là "thù đoạt vợ".
Bài biền phú kia của Bạch Liên Nhi, sau khi được Sùng Văn Đế điểm danh khen ngợi, bài văn chương này, liền lưu truyền tới các thư viện lớn.
Các học sinh nhận được bài văn này đều than thở, lập tức coi Ngọc Hoa phu nhân là hồng nhan tri kỷ, viết thơ làm phú cho nàng ta không biết bao nhiêu, thậm chí có người y theo cách luật của nàng ta, viết một bài văn đôi.
Vốn nghĩ Ngọc Hoa phu nhân là người cao thượng như vậy, tất nhiên sẽ không giống như nữ nhân thế tục, chê nghèo yêu giàu, chú ý nền tảng gia đình.
Bản thân có thể dựa vào tài hoa, lọt vào mắt xanh của phu nhân, trở thành một đoạn giai thoại tài tử giai nhân.
Tuyệt đối không ngờ được, gửi trăm ngàn bài thơ, phủ Quốc Công kia, cũng không có một chút động tĩnh.
Sau đó đột nhiên truyền đến tin tức Ngọc Hoa phu nhân gả cho đệ đệ của nương nương mới đắc sủng.
Xuất thân của tân nương nương, ai mà không biết, gả vào nhà các nàng, chẳng lẽ còn có thể vì nguyên nhân gì khác sao?
Trong lúc nhất thời, người yêu thích Ngọc Hoa phu nhân, rất nhiều người càng nhìn những của hồi môn này càng tức giận.
Phi, hoá ra cũng chỉ là một nữ nhân nịnh nọt tục lưu!
Bản thân Ngọc Hoa phu nhân cũng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, vui vẻ chuẩn bị hôn lễ.
Hoàng đế đặc biệt cho phép nàng ta lấy chồng bằng y quan của công chúa, trâm cài hoa lệ, mỗi chi tiết đều thể hiện sự giàu có đẹp mắt.
Bạch Liên Nhi nhìn mình trong gương, không còn thấy khuôn mặt mong manh, nhịn không được lộ ra một nụ cười mang theo nước mắt, trở tay cầm lấy tay mẫu thân: "Mẹ."
Bạch mẫu trong gương, cũng là một bộ trang phục lộng lẫy của phu nhân.
Hiện tại bà ta được đề bạt làm Nhị phu nhân, Quốc công gia còn cho phép bà ta tự mình đi đưa dâu, nghĩ có thể tự tay đưa con gái lên kiệu hoa, một lòng liền vô cùng cởi mở, nghẹn ngào nói: "Đi thôi."
Bạch Liên Nhi nghe lời đứng dậy, bởi vì trang phục nặng nề, nha đầu hồi môn và hỉ nươn*g bên cạnh vội vàng đỡ lên.
*喜娘 (Hỉ nương): người săn sóc nàng dâu (trong lễ cưới ngày xưa)
Một bái từ biệt cha mẹ trưởng bối tông lão, kính phụng chư thiên quỷ thần.
Đợi đến lúc mặt trời lặn hoàng hôn, ngoài cửa truyền đến tin vui: "Tân cô gia đến rồi!”
Một đám người lập tức vui mừng hớn hở vây quanh tân nương ra cửa, chỉ có tân nương và mẹ tân nương nước mắt lã chã, tân nương lưu luyến không rời cáo biệt cha mẹ.
Thấy tình hình này, ngay cả lão quốc công cũng Tập Hồng Nhuỵ được sinh ra mấy phần không đành lòng, vỗ vỗ tay nàng ta, thở dài nói: "Đi thôi, sau này tới biệt phủ, nhớ phải làm tốt bổn phận thê tử, không được phá hoại thanh danh của phủ quốc công ta."
Bạch Liên Nhi nghe lời đứng dậy, cung kính vâng lời, nước mắt đọng trên mi.
Tân cô gia một bên thấy tân nương cùng người nhà đi ra, lập tức nhảy xuống ngựa, đi lên bậc thang, trải y phục quỳ gối bên cạnh tân nương, trịnh trọng lễ bái với nhạc phụ nhạc mẫu.
Từ khi làm thê đệ của Hoàng đế, lại làm quan, còn bị tỷ tỷ răn dạy, Tập Lục Liễu liền bắt đầu khổ luyện dáng vẻ.
Hiện tại hắn lập tức xuống ngựa, bước đi như rồng hổ, thân thể thẳng tắp, vô cùng ra dáng.
Thêm vào đó, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp như ngọc, chiều cao lại thay đổi mỗi ngày, sau khi thoải mái, hoàn toàn là một thanh niên tài tuấn ý có khí chất, Tập Hồng Nhuỵ ra dáng vẻ ngày xưa.
Người phía Tân nương bên kia nhìn thấy dáng vẻ tân cô gia, đều nhịn không được cười rộ lên, luôn miệng khen ngợi.
Tâm trạng lão quốc công cũng rất tốt, vui tươi hớn hở đỡ hắn dậy, liền nói mấy tiếng "Con rể ngoan con rể tốt".
Bạch mẫu trước đây chưa từng thấy Tập Lục Liễu, hôm nay sau khi thấy rõ, cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Tướng mạo như vậy, xứng với con gái bà ta, cũng không thiệt thòi.
Vì thế lập tức vui vẻ đặt tay con gái và tay tân cô gia vào cùng nhau.
Tập Lục Liễu cảm nhận được xúc cảm tinh tế trong tay, giật mình một cái.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chạm vào tay một cô gái...
Cố gắng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía vợ mình, nói thật lòng, hắn bây giờ còn có chút mơ hồ.
Trước kia đương nhiên cũng từng ảo tưởng lấy vợ, nhưng dù là ảo tưởng, cũng chỉ là ảo tưởng tìm một nha đầu tướng mạo chỉnh tề là được, nào nghĩ tới có một ngày có thể cưới tiểu thư phủ quốc công chứ!
Trong lòng run sợ cầm lấy tay tân nương, sợ không cẩn thận, sẽ bóp hỏng.
Nhưng mà hắn càng khẩn trương, càng sợ có vấn đề gì thì càng xảy ra vấn đề
Lúc đứng dậy xuống bậc thang, không cẩn thận giẫm phải làn váy của tân nương, tân nương lập tức ngã về phía hắn.
Bởi vì sự cố này, cây quạt trong tay tân nương buông lỏng một chút, rèm châu thấp thoáng, lộ ra một đôi mắt đỏ bừng lại kinh hoảng, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Tập Lục Liễu:...
Không biết qua bao lâu, mới nghe thấy nha hoàn hồi môn bên cạnh tân nương, dùng sức gọi hắn: "Cô gia! Cô gia! Nên lên kiệu!"
Tập Lục Liễu hoàn hồn, liền thấy một tiểu nha đầu dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, hoạt bát thông minh, che miệng cười chế nhạo hắn.
Mà tân nương đã sớm đứng thẳng người, dùng quạt che kín mặt, quay đầu đi Tập Hồng Nhuỵ hắn.
Tập Lục Liễu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, chậm rãi phục hồi tinh thần, lập tức lắp bắp nói: "Đúng! Đúng! Lên kiệu! Lên kiệu!"
Vốn khổ luyện đã lâu, sống lưng thẳng tắp, lại bất tri bất giác cúi xuống, hai tay cầm tay tân nương, ánh mắt nhìn chằm chằm, cẩn thận xuống bậc.
Chọc cho nha hoàn hồi môn bên cạnh tân nương, lại phải cố nén cười.
Sau khi đưa tân nương lên kiệu, Tập Lục Liễu chỉ cảm thấy mồ hôi sắp chảy ra, giơ tay lau trán.
Tiểu nha đầu kia lại che môi cười: "Cô gia! Lên ngựa đi!
Tập Lục Liễu cảm giác mình như uống say, mơ mơ hồ hồ đáp ứng, ở dưới một đám người vây quanh, mơ mơ hồ hồ xoay người lên ngựa.
Chờ đội đưa dâu đi ra một khoảng cách rất dài, hắn mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.
Mà chờ lấy lại tinh thần, trong đầu liền chỉ còn lại một ý nghĩ --
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Đội đón dâu sẽ rải tiền mừng dọc đường, cho nên ven đường đã sớm chật ních người chúc mừng, cướp tiền mừng.
Khi đến, Tập Lục Liễu còn có tâm tư làm ra vẻ, chắp tay với mọi người.
Mà hiện tại, hắn lại chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó chính là --
Con đường đón dâu này, vì sao lại dài như vậy chứ!
……
Tập Lục Liễu hận không thể chắp thêm đôi cánh, lập tức bái đường xong, sau đó đuổi những người không liên quan đi.
Nhưng mà không thể nào, chủ hôn hôm nay là Hoàng Thượng và đại tỷ của hắn.
Có hoàng thượng ở đây, dù là Tập mẫu, cũng phải lui về phía sau, đứng ở bên dưới.
Cả đình viện đều là trọng thần trong triều, im lặng chờ đợi.
Tập Lục Liễu nhe răng, cuối cùng cũng thu liễm một ít, nắm tay tân nương, cùng nhau quỳ gối trước Hoàng Thượng và nương nương.
Tập Hồng Nhuỵ nhìn đệ đệ của nàng, lúc đi ra ngoài hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lúc trở về chỉ biết dáng vẻ ngây ngô, liền biết Bạch Liên Nhi, đã trong nháy mắt bắt được đệ đệ nàng.
Nàng nói mà, bằng thủ đoạn của nữ phụ ác độc cuối cùng của Bạch Liên Nhi, đệ đệ ngốc nghếch của nàng, làm sao có thể chịu đựng được một đòn.
Đôi tân nhân, trong tiếng cười ngây ngô Tập Lục Liễu không khống chế được, bái xong Hoàng Thượng, nương nương và thiên địa.
Sùng Văn Đế thừa dịp người mới cúi đầu, vẻ mặt không thay đổi nâng cằm lên, hướng về phía Tập Lục Liễu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tập Hồng Nhuỵ, ý bảo: Nhìn đệ đệ của nàng kìa.
Tập Hồng Nhuỵ:...
Trường hợp nghiêm túc như vậy, không thích hợp động tác quá lớn, chỉ có thể quay đầu đi, không tiếng động trợn mắt một cái.
Sùng Văn Đế nhất thời nhịn không được cười lớn tiếng hơn.
Tập Lục Liễu ngẩng đầu nhìn về phía Sùng Văn Đế, vẻ mặt đều viết tâm trạng vui vẻ.
Tỷ phu Hoàng đế của hắn, cũng quá quan tâm hắn rồi, hắn cưới vợ, Hoàng đế lại vui vẻ như vậy sao?
Bái đường xong, mỗi người nói mấy câu may mắn, tân nương liền được đưa đến tân phòng.
Tâm Tập Lục Liễu đã sắp bay đi, nhưng là không được, hắn nhất định phải ở lại chiêu đãi khách khứa, mà hôm nay lai lịch của khách khứa cũng quá lớn rồi.
Trái phải hai tướng dẫn đầu, những văn võ khác ngồi theo thứ tự, rõ ràng là trường hợp vui vẻ, nhưng cảm giác đã thành triều đình thứ hai.
Loại trường hợp này, Tập Lục Liễu là tuyệt đối không có khả năng trấn trụ, vì thế Tập Hồng Nhuỵ cười nói: "Cảm tạ các vị đại nhân đến nâng đỡ của đệ đệ ta, hôm nay bất luận quân thần, chỉ luận thân sơ, các vị đại nhân nhất định phải tận hứng.”
Có Hoàng Thượng ở đây, không tới phiên một người của hậu cung chủ trì yến tiệc, nhưng mọi người nhìn về phía Sùng Văn Đế, lại chỉ cười không nói gì, rất giống một vị Phật gia, không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Chúng thần nhìn nhau, rất nhanh trong đám người liền vang lên một tràng âm thanh vui vẻ, trước đó có mấy cái đại thần lục tục đứng lên, miệng như lưu loát nói lên lời cát tường, xào nóng không khí
Tập Hồng Nhuỵ nắm chặt nắm đấm run rẩy, nhưng vào lúc này, một bàn tay to vững vàng, vững vàng nắm chặt tay của nàng.
Tập Hồng Nhuỵ quay đầu, liền thấy Sùng Văn Đế cười tủm tỉm nhìn nàng, trong mắt tràn đầy dịu dàng khích lệ.
Tập Hồng Nhuỵ nắm chặt ngón tay, từng chút vươn ra, quay đầu nhìn về phía hắn, giống như tìm được sức mạnh.
Quay đầu, trực tiếp đảo khách thành chủ, ôm cánh tay Sùng Văn Đế tựa vào vai hắn.
Quan viên ở phía dưới nói đến nơi đặc sắc, che môi cười sang sảng, không chút cố kỵ đáp lại quan viên ở phía dưới.
Người nọ phản ứng rất nhanh, lập tức lưỡi rực rỡ hoa sen*, tán dương cả Hoàng thượng, nương nương và đôi tân nhân cùng một lượt.
*Ăn nói lưu loát
Bởi vì vốn là một tiệc cưới thân mật, Tập Hồng Nhuỵ ôm cánh tay Sùng Văn Đế, hào phóng nói chuyện nhà với triều thần cởi bỏ quan y, quần thần cũng không tiện nói gì.
Trong đám người có tính tình nóng nảy, muốn bộc phát, bị đồng liêu bên cạnh bí mật đè lại.
Có bình tĩnh như nước, điềm tĩnh mặc cho xung quanh hỗn loạn.
Còn có chuyển động ánh mắt, không ngừng quan sát Hoàng thượng cùng đồng liêu.
Đương nhiên cũng có người gấp gáp nịnh nọt tân nương nương.
Trăm loại người, trăm loại phản ứng, trăm loại biểu cảm.
Đây là lần đầu tiên người đứng đầu triều chính như Tập Hồng Nhuỵ đối mặt với họ trong trường hợp không chính thức như vậy.
Tập Hồng Nhuỵ trong lúc cười vui, đặt tầm mắt băn khoăn ở trên mặt mỗi người, thưởng thức mỗi một phần biểu cảm trên mặt bọn họ, cùng mỗi một ánh mắt giao nhau, hơi không thể phát hiện rũ mắt xuống.
Hình như, cũng chỉ là người mà thôi.
Kỳ thật, khi Tập Hồng Nhuỵ lần đầu tiên bước vào thư phòng, tấu chương buộc tội giống như bông tuyết bay tới, đây là lần đầu tiên triều thần thăm dò Hoàng đế.
Sùng Văn Đế chỉ bình tĩnh nhìn, sau đó bình tĩnh cười cười: "Sao dám nhìn trộm gia sự hậu cung của trẫm?"
Một câu nói, trong nháy mắt làm cho người góp lời tê liệt ngã xuống đất.
Đại Tề mặc dù không giết Ngôn Quan, nhưng bằng một câu này, liền có thể tuyệt con đường làm quan của hắn.
Quay đầu nhìn về phía các đại thần khác, bọn họ mặt không thay đổi, nhìn thẳng, chuyện không liên quan đến mình.
Cho nên hắn chỉ có thể cắn răng nhận mệnh.
Từ lúc hắn bị đẩy ra, đã định trước là một quân cờ bị vứt bỏ, không ai thương hại hắn, chỉ có thể cầu xin ông trời, để hắn tránh thoát kiếp nạn này.
Nhưng mà sự tình đến trước mắt, chứng minh cầu thần vô dụng.
Vậy giờ hắn ở đâu?
Hắn ở trên mím môi ở trên bàn.
Bị bãi quan đoạt chức, nhàn rỗi ở nhà, nhiều năm kinh doanh cuối cùng thành không.
Hắn bán tất cả, cầu xin bằng hữu cũ ngày xưa, để cho thê tử của hắn, đưa một phần lễ vật cho Thần phi nương nương.
Vì thế hắn lại trở về.
Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt hoặc khinh hoặc khinh của những người khác, nhưng các đại nhân mà, không thể để cho tiểu nhân sống nổi!
Tuy rằng Sùng Văn Đế muốn nâng đỡ thái hậu nhiếp chính, đã càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng chỉ là người, thì có một ngàn tâm tư, không cách nào kết thành một mảnh.
Có người một xướng một họa, không khí dưới bữa tiệc nhanh chóng sôi động hẳn lên.
Còn Tả tướng Tiêu Nam Sơn ở tuổi 86, run rẩy giơ ly rượu lên, lúc kính Hoàng thượng và nương nương, bầu không khí trở nên mãnh liệt nhất.
Tập Hồng Nhuỵ khép cánh tay Sùng Văn Đế, cùng nhau cười to mời rượu ông, Sùng Văn Đế còn cười to chúc ông sống lâu trăm tuổi.
Trong bữa tiệc khách chủ đều vui vẻ, tiền mừng cũng nhận được vô số, mỗi người đều rất vui vẻ.
Mãi cho đến lúc hồi cung, Tập Hồng Nhuỵ căng thẳng thân thể, mới hơi chút buông lỏng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Sùng Văn Đế, trong mắt không tự giác mang theo ánh lệ mê mang cùng bất lực.
Sùng Văn Đế nhìn dáng vẻ cố gắng chống đỡ của nàng, không khỏi thở dài một tiếng.
Giao một sạp hàng lớn như vậy cho một tiểu cô nương mười bảy tuổi, để nàng đối mặt một đám hổ lang, có phải quá tàn nhẫn không?
Nhưng ngoại trừ thê tử của hắn, hắn không biết nên tín nhiệm ai.
Tiểu thê tử của hắn, cũng làm rất tốt, mặc kệ đối mặt với cái gì, đều có thể dùng thân hình nhu nhược của mình chống lên, không sợ chút nào.
Mà với sự thông minh lanh lợi của nàng, nếu quả được hắn tỉ mỉ điều dưỡng mấy năm, chắc chắn sẽ không thua kém bất cứ ai trong đời con cháu hắn.
Hắn chỉ già rồi, không phải sắp chết, Tiêu Nam Sơn sống đến 86 tuổi, vẫn còn sống, tại sao hắn không thể chứ?
Những người đó khi hắn còn sống, đừng nghĩ chủ ý đánh hắn cùng tiểu thê tử của hắn!
Tập Hồng Nhuỵ dựa sát vào trên vai Sùng Văn Đế, lần này là thật xem hắn là chỗ dựa.
Bất kể nói thế nào, thứ tốt nhất nàng có, đều là lão nhân này tặng cho nàng.
Nếu quả thật nàng cái gì cũng không biết, chỉ là được hoàng đế ngẫu nhiên nhìn trúng, liền nhặt về trong cung làm một sủng phi, vậy nàng hiện tại nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nàng nhất định sẽ ngốc hồ hồ hưởng thụ tất cả những thứ có thể hưởng thụ, xem người này như một tòa núi vàng, một tòa Bồ Tát, vui mừng tựa vào bên cạnh hắn.
Theo đuổi lớn nhất của một người phụ nữ có thể là gì chứ, còn không phải là một chút cảm giác an toàn.
Lão nhân cho nàng cảm giác an toàn quá đủ, đủ đến mức nếu quả không có góc nhìn dự đoán, sẽ làm cho nàng ở trong an dật tiêu vong, thẳng đến khi vô lực xoay chuyển trời đất, mới đột nhiên bừng tỉnh.
Cho nên cảm ơn góc nhìn dự đoán kia, để cho cô biết tất cả, biết một bí mật lớn nhất.
Vậy thì...
Ngày chết của vị hoàng đế này ở ngay trên long ỷ.
Trước mắt đầm nước này, sở dĩ có thể quấy đục như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất chính là, ai cũng không thể khẳng định ngày chết của Hoàng đế.
Mà nước đục cuối cùng sẽ trở về lắng đọng, nước rơi sẽ đá ra.
Lão hoàng đế dự tính thời gian còn lại là mười năm, thân thể lộ ra bại tượng chỉ mất sáu năm, hiện tại, đã qua năm thứ nhất.