Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 121

Tề Nhã Nhã gọi Lâu Xuân Vũ đi ra ăn cơm, lại cả quá trình liền không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm túc.

Lâu Xuân Vũ đã quen bộ dáng vô ưu vô lự của nàng thường ngày, cho nên nhìn thấy cái dạng này của nàng, trong lòng không được tự nhiên, cảm thấy gương mặt này của Tề Nhã Nhã không thích hợp với biểu tình này.

Tề Nhã Nhã ngẩng đầu lên, trong lòng sắp xếp tốt ngôn ngữ, nói với Lâu Xuân Vũ: "Lão bản của ta sẽ dời công ty ra nước ngoài."

"Là vì muốn phát triển tốt hơn sao?"

"Ân, cái này là một mặt, một mặt khác nàng muốn mang Lucy xuất ngoại sinh hoạt."

"Vậy ngươi đang lo lắng sau này ngươi sẽ thất nghiệp?"

"Ta không biết, cho nên mới tới tìm ngươi, để ngươi giúp ta đề xuất chủ ý một chút. Nhà của ta ở đây, mấy năm trước ta cùng cha mẹ ta ồn ào mâu thuẫn, khi đó trẻ tuổi nóng tính, ta nhất thời xúc động nói không bao giờ liên hệ nữa, hiện tại bỗng nhiên thật nhớ bọn họ, nhưng mà ta muốn cùng Dương lão bản xuất ngoại, ta sợ không gặp được lão bản nào tốt hơn nàng"


Tề Nhã Nhã cúi đầu, nàng có vài lần, từ trong lòng tuôn ra một loại cảm xúc gọi là dũng khí gì gì đó, làm cho nàng hận không thể lao tới

Đứng trước mặt Dương Chiêu Đệ biểu thị quyết tâm, nói lão bản ngươi dẫn ta đi cùng a ta với ngươi cùng xuất ngoại phát triển a.

Nhưng mà một giây sau liền nghĩ đến chính mình vừa đi có thể chính là tha hương nơi đất khách quê người cũng không thể quay về được, liền đặc biệt uể oải, buổi tối còn ngủ không ngon.

Mấy ngày trôi qua, trong lúc bất tri bất giác đều đã gầy đi trông thấy.

Ở trước mặt Lâu Xuân Vũ, Tề Nhã Nhã thở dài không ngừng, khiến cho Lâu Xuân Vũ cũng bắt đầu nhức đầu.

Lâu Xuân Vũ nghe xong chuyện khổ não của Tề Nhã Nhã, giơ tay lên, nói: "Ngừng, ngừng, ngừng, ta hỏi một câu, Dương lão bản có mở miệng nói muốn ngươi đi theo nàng sao?"


"Nàng nói nàng có thể dẫn ta đi xuất ngoại."

Lâu Xuân Vũ dùng ánh mắt mà nói, ngươi có thể phân rõ đây là lời khách sáo, hay là lời mời nghiêm túc sao?

Tề Nhã Nhã hé miệng, không phát ra nửa điểm thanh âm.

"Cho nên, ta là tự mình đa tình sao?" Tề Nhã Nhã nâng tay áp lên ngực, đau quá, đau đến muốn nổ tung rồi.

Lâu Xuân Vũ nói: "Cho nên ngươi bối rối mấy ngày nay, chính là không có ý định mở miệng cùng Dương lão bản xác nhận ý tứ của nàng một chút sao?"

"Ngày đó nàng có uống một chút rượu, nhưng mà ta không có uống rượu a, ta rất thanh tĩnh mà nhớ rõ, nàng nói với ta, nàng có thể dẫn ta đi a, nhưng mà chỉ sợ ta không nỡ bỏ người nhà của ta." Tề Nhã Nhã nỗ lực nhớ lại tình cảnh ngày đó, vì vậy liền nhớ tới thần sắc của Dương lão bản khi đó, trong lúc bất tri bất giác thế nhưng lại nhớ rõ khắc sâu như vậy, hồi tưởng lại giống như người đó đang an vị ở trước mắt mình, còn có thể nhìn thấy ánh mắt kiên nghị, cùng sự phiền muộn đạm đạm, cùng với một chút yếu ớt bị rượu cồn phóng xuất ra của nàng.


Tề Nhã Nhã nghĩ đến liền muốn thực hiện, một khắc cũng không thể chờ được, cho nên nàng đứng lên nói với Lâu Xuân Vũ một tiếng xin lỗi ta phải trở về rồi, trước khi đi còn không quên thanh toán tiền.

Lâu Xuân Vũ đưa nàng đi, nói với theo bóng lưng vội vàng rời đi của nàng: "Đi đường cẩn thận."

Nhìn cả bàn thức ăn, Lâu Xuân Vũ gọi phục vụ viên đến, toàn bộ đóng gói lại, mang đến cùng Tống Tây Tử ăn.

Tề Nhã Nhã cưỡi xe đạp điện nhỏ của nàng trở lại công ty, một chiếc xe buýt dừng ở trước cửa công ty, nàng ngừng xe ở chỗ được dành riêng trong bãi đậu xe, chạy vào công ty, đi lướt qua chiếc ghế sofa quen thuộc, nàng thấy ghế sofa bị đưa lên xe tải, mà trên xe tải đều là những đồ dùng trong nhà nàng đã rất quen thuộc.

Sáng sớm khi nàng ra cửa, trong phòng vẫn là duy trì nguyên dạng, mới không lâu sau, liền đã chuyển đi hơn phân nửa, nàng không nghĩ tới tốc độ của Dương Chiêu Đệ sẽ nhanh như vậy, trước đây không lâu còn nói cân nhắc chuyện xuất ngoại, hiện tại đã đem hết thảy đều dọn đi rồi?
Nàng tìm Dương Chiêu Đệ khắp trong phòng, hỏi người của công ty dọn nhà có thấy nữ lão bản hay không, nhân viên công tác nói lão bản ở trên lầu.

Tề Nhã Nhã nói cám ơn, ba chân bốn cẳng chạy lên phòng làm việc ở trên lầu.

Phòng làm việc cua Dương Chiêu Đệ cái gì cũng không còn, đồ dùng trong nhà toàn bộ đã chuyển đi, văn bản tài liệu hồ sơ đều được đặt trong từng thùng giấy một, dán kín chất cao đến nửa tường.

Ảnh chụp Tề Nhã Nhã mặc áo cô dâu được Dương Chiêu Đệ in ra ghim ở trên tường lúc trước, đã trở thành một phần trang trí xinh đẹp, lại thêm những đường vẽ tùy ý của Dương Chiêu Đệ, khiến cho những tấm ảnh chụp trở thành một bộ thiết kế.

Tề Nhã Nhã đi vào phòng làm việc đã trống rỗng, đứng trước một bức ảnh metal rock, nhìn cực kỳ lâu.
Chút bất tri bất giác, nước mắt từ trong vành mắt đã tràn ra.

Nhiều năm sống chung như vậy, nàng cho rằng cái này chính là cả đời, lại quên rằng trăng có trờn có khuyết, người có tụ có tán. Nàng không nghĩ tới ngày này đến vội vả như vậy, không cho nàng một chút thời gian để chuẩn bị.

Bên tai truyền đến thanh âm giày cao gót đánh lên mặt đất, có quy luật có nhịp điệu, thanh âm thanh thúy, khiến cho tóc gáy phía sau Tề Nhã Nhã chuẩn bị dựng thẳng lên.

Giống như từng viên đạn, cắm vào trán của nàng, trong đầu nàng ba ba ba mà nổ tung.

Thanh âm kia từ xa tiến đến gần, cuối cùng dừng lại ở cửa ra vào.

Tề Nhã Nhã từ từ quay đầu qua, không ngoài dự liệu mà chống lại ánh mắt của Dương Chiêu Đệ.

Dương Chiêu Đệ thấy Tề Nhã Nhã khóc đến thảm hề hề, lông mi thật dài còn treo lấy một giọt nước mắt.
Nàng nhíu mày, rất không vui, thanh âm lại không tự chủ mà thả mềm mại: "Ngươi khóc cái gì?"

"Ngươi... Ngươi muốn đi... Ta có chút khổ sở."

"Đi cái gì?"

"Ngươi không phải là muốn xuất ngoại sao?" Tề Nhã Nhã hút hút cái mũi, cũng ý thức được chính mình khóc có chút thảm, nàng tìm kiếm khăn giấy ở trong phòng, nhưng mà không nghĩ tới gian phòng đã bị thu thập sạch sẽ, vốn là tìm không thấy.

Dương Chiêu Đệ đi đến bên cạnh cầm khăn giấy đưa cho nàng, mới hóa giải được sự lúng túng của nàng, Tề Nhã Nhã dùng liền mấy tấm, mới thu thập xong bản thân.

"Đêm qua ta gọi điện thoại cho ngươi, ngươi còn nhớ ta nói gì sao?" Ở trong phòng Dương Chiêu Đệ tìm không thấy nơi để ngồi, liền dứt khoát ngồi lên thùng giấy.

"Ta..." Biểu lộ của Tề Nhã Nhã dần dần ngưng kết.

"Ngươi quên rồi." Dương Chiêu Đệ ha ha hai tiếng, "Ta thế nhưng lại quên mất, khi ngươi ngủ mơ hồ chính là không quản lời nói gì cũng đều không thể lưu lại trong đầu óc."
"Thực xin lỗi, có thể hỏi một chút lúc đó ngươi nói với ta cái gì sao?" Tề Nhã Nhã ngồi xổm xuống bên chân Dương Chiêu Đệ, tận lực duy trì hình tượng hèn mọn yếu đuối nhu thuận.

"Ta hỏi, Nhã Nhã, ngươi ngủ rồi sao."

"Sau đó thì sao?"

"Ngươi nói không có ngủ, ân, đang xem tiểu thuyết. Còn cùng ta nói một chút đang xem tiểu thuyết gì, đây là chủ đề có thể cùng lão bản nói chuyện sao?"

"..." Hoàn toàn nhớ không được. Tề Nhã Nhã vô tội mà mở to mắt.

"Ta liền tiến vào chính đề, ta nói ngày mai văn phòng phải sửa chữa, cho ngươi nghỉ phép hai ngày."

"!!" A, nhớ rồi, chuyện kỳ nghỉ liền nhớ rồi. Trong lòng Tề Nhã Nhã hô to trời ạ, đầu óc nàng nhất định là làm từ hồ nhão, sáng sớm nàng cưỡi xe đạp điện vui vẻ đi ra ngoài, nhưng mà nàng căn bản chưa từng nghĩ đến vì cái gì ý thức của nàng lại xác định được hôm nay là ngày nghỉ a.
Bởi vì tư thế lúc này của hai người, Tề Nhã Nhã ngồi xổm, Dương Chiêu Đệ ngồi trên thùng giấy, Dương Chiêu Đệ liền rất thuận tay mà sờ lên mái tóc giống như con nhím của Tề Nhã Nhã, kia cắt ngắn đến mức độ có thể xưng là tóc đầu đinh cá tính, sờ tới sờ lui lại ngoài ý muốn mà cảm thấy nhu thuận.

"Nhưng mà, không phải ngươi muốn chuẩn bị xuất ngoại sao, vì cái gì còn nghĩ đến chuyện lắp đặt thiết bị?" Hơn nữa lại là đột nhiên như vậy, lúc trước đều không có nghe nàng nhắc tới.

"Ta có tiền, muốn tiêu tiền không được sao?" Dương Chiêu Đệ nở nụ cười, đây là loại câu hỏi gì a, nàng muốn lắp đặt thiết bị văn phòng, để công ty thay đổi hình tượng, liên quan gì đến chuyện nàng muốn xuất ngoại hay không.

"Lãng phí tiền a."

"Con người liền có thể chết bất kỳ lúc nào, cho nên hôm nay ngươi liền không ăn không uống không zuo ái* sao?" Chỉ có thể nói là quan điểm không giống nhau.
(*Make love í)

Tề Nhã Nhã lập tức liền bị thuyết phục.

"Lão bản muốn thế nào đều không thành vấn đề, lão bản muốn lắp đặt thiết bị thành cái dạng gì?"

"Ta muốn đem gian phòng một lần nữa phân chia một chút, ngươi bây giờ có thể có một văn phòng riêng a."

Nghe được câu này, đôi mắt Tề Nhã Nhã lập tức liền sáng, đi theo Dương Chiêu Đệ nhiều năm như vậy, nàng đều là làm việc ở lầu một trong kho hàng, chính là dùng bàn lớn, bất quá nàng cũng không thấy có cái gì không đúng, khi Dương Chiêu Đệ hứa hẹn cho nàng một phòng làm việc, trong đầu nàng đều tràn đầy một cái ý niệm, rốt cuộc đã hết khổ rồi a.

"Cám ơn lão bản! Lão bản ngươi đối với ta thật tốt, ta chỉ có thể càng thêm nỗ lực công tác để báo đáp ngươi, ta sẽ thay ngươi hảo hảo làm việc, hảo hảo kiếm tiền, giúp ngươi chiếu cố tốt Lucy, còn có ta cũng có thể giúp ngươi làm việc nhà..." Chỉ cần sau này mang theo ta.
Tâm tình kích động nhảy loạn ở trong lồng ngực nàng, nàng xúc động mà ôm lấy eo Dương Chiêu Đệ, đồng thời để cho thuận tiện, một chân liền quỳ gối trên mặt đất.

"Mummy, Nhã Nhã, các ngươi đang diễn trò sao?" Lúc này Dương Lộ Lộ liền xuất hiện ở cửa ra vào, nàng đặt câu hỏi khiến cho Tề Nhã Nhã khôi phục thần trí, nàng ngẩng đầu quan sát Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà cúi đầu nói với nàng: "Ôm đủ chưa?"

"Đã đủ rồi, đã đủ rồi. Lão bản eo thật nhỏ." Tề Nhã Nhã miễn cưỡng khe khẽ thu lại bàn tay của bản thân, làm cho động tác của mình tự nhiên một chút, sau đó khởi động thân trên, từ từ đứng lên.

"Không thể so với ngươi, eo của ngươi nhất định là nhỏ." Dương Chiêu Đệ nhìn eo của Tề Nhã Nhã, nữ nhân này tuy rằng bình thường mặc quần áo không chú ý hình tượng, nếu không phải là T-shirt oversize, chính là loại quần áo chơi bóng chà đạp đường cong cơ thể, nhưng mà nàng vẫn có thể nhìn ra được, Tề Nhã Nhã có một dáng người rất tốt, ngực lớn eo nhỏ có bắp thịt khỏe mạnh, những nữ nhân khác chính là cầu còn không được, Tề Nhã Nhã cố tình lại ngại ngực của mình vướng víu, chính là mong muốn ngực phẳng.
Tề Nhã Nhã theo lời nói của nàng, cúi đầu dò xét eo của mình, khoa tay múa chân một chút, hình như là eo của mình có nhỏ hơn một chút, nhưng mà xúc cảm xác thực không giống nhau, Dương Chiêu Đệ chính là mềm mềm, chính mình lại là thô sáp a.

"Lão bản nhất định là thiếu hụt rèn luyện, ta bình thường không có việc gì đều sẽ chơi bóng rổ cùng rèn luyện, cho nên trên bụng không có mỡ thừa..."

Lời còn chưa dứt, Dương Chiêu Đệ đã lưu cho Tề Nhã Nhã chỉ còn lại bóng lưng. Trước khi đi, Tề Nhã Nhã thấy rõ nụ cười trên gương mặt Dương Chiêu Đệ biến mất sạch sẽ, nàng hậu tri hậu giác ý thức được mình nói sai rồi.

Dương Chiêu Đệ nắm tay Dương Lộ Lộ, khi bước đi mỗi một nhịp giày cao gót đều giẫm trên mặt đất, thật dốc sức, giống như là muốn giẫm lên mặt người nào đó.
Dương Lộ Lộ chính là sát ngôn quan sắc, nói: "Nhã Nhã tỷ tỷ nhất định là muốn nói, mẹ mập."

Dương Chiêu Đệ lườm nàng một cái, Dương Lộ Lộ vội nói: "Con cũng mập, trên bụng con đều là thịt thịt. Mẹ xem! Voi, voi, cái mũi của ngươi..." Nói xong nàng nắm làn váy lên, muốn biểu hiện ra cho Dương Chiêu Đệ thấy thịt mỡ trên bụng của mình, đồng thời cũng đem quần lót hồng nhạt bại lộ trong không khí.

"Kéo váy xuống!" Dương Chiêu Đệ nhìn đến động tác này của nữ nhi, liền đưa tay đẩy ra bàn tay đang cầm lấy làn váy của Dương Lộ Lộ.

Động tác đẩy ra kia kỳ thật không nặng chút nào, chỉ là Dương Lộ Lộ không có chuẩn bị, đột nhiên bị đánh một cái, đều ngây ngẩn cả người.

Dương Chiêu Đệ dời đi ánh mắt, nàng không biết nên nói như thế nào, nhìn thấy Tề Nhã Nhã từ phía sau tiến đến, cái cằm điểm điểm Dương Lộ Lộ, gọi nàng tới đây nghĩ biện pháp.
Tề Nhã Nhã thu được mệnh lệnh của Dương Chiêu Đệ, lập tức chạy nhanh đến, mang theo vẻ mặt sáng lạn tươi cười, ngồi xuống trước mặt Dương Lộ Lộ, vuốt phẳng làn váy của nàng, "Lucy a, ngươi trước kia sẽ không như vậy làm, ngươi học ai vậy?"

"Cùng Y Y chơi đùa a."

"Không nên không nên, tuyệt đối không được, Lucy sau này không thể ở trước mặt người nào khác ngoài mẹ làm như vậy a, không thể kéo váy lên như vậy, chúng ta quy định một chút, cánh tay đến đây, còn có đầu gối đến đây, những nơi này đều phải giấu kỹ, đều không thể để cho người khác nhìn thấy."

Sau khi Dương Lộ Lộ nghe được liền vội vàng dùng tay đè chặt làn váy, "Đã biết rồi."

"Còn có khi Y Y làm như vậy, ngươi cũng phải ngăn cản nàng, nói nàng không thể làm như vậy, bởi vì không tốt."

"Vì cái gì không tốt?"
"Bởi vì khi đó bụng nhỏ của Lộ Lộ sẽ rám đen, rám đen liền khó coi."

Dương Lộ Lộ cũng quên mất vừa rồi phát sinh một màn kia, ngược lại liền bắt đầu mười một vạn vì cái gì.

Trong lúc bất tri bất giác một tay Dương Lộ Lộ kéo lấy Tề Nhã Nhã, một tay cũng kéo bàn tay Dương Chiêu Đệ.

Dương Chiêu Đệ đưa nữ nhi lên lầu, nàng dừng ở bậc thang trầm tư, nàng có thể nên xem thêm vài cuốn sách nuôi dạy trẻ, sự tình khác nàng đều ứng phó được, chính là không thể ung dung đối mặt với nữ nhi của mình.

Tề Nhã Nhã cùng Dương Lộ Lộ nói thật nhiều câu bye bye, đi một bước lại nói một câu bye bye, đến cửa ra vào vẫn không quên nói thêm một câu ngày mai gặp.

Nàng khe khẽ đóng cửa lại, Dương Chiêu Đệ đưa lưng về phía nàng, bóng lưng thoạt nhìn rất cứng ngắc.

Tề Nhã Nhã rất muốn đặt tay lên bờ vai kia, thay Dương Chiêu Đệ mát xa bờ vai một chút, nhưng mà lý trí của nàng nói cho nàng biết, nàng tốt nhất không nên làm như vậy, nếu như là những bằng hữu khác, ví dụ như Lâu Xuân Vũ có thể liền vui vẻ tiếp nhận, Dương Chiêu Đệ tuyệt đối sẽ một cước đạp nàng xuống đất.
"Dạy dỗ nàng, nàng sẽ biết." Tề Nhã Nhã hy vọng lời nói của mình có thể làm cho Dương Chiêu Đệ vơi đi một chút buồn phiền.

"Ngươi khổ cực rồi." Lúc trước Dương Chiêu Đệ liền suy đoán thân thế của Tề Nhã Nhã nhất định rất thảm, lúc này lại động não tưởng tượng cho nàng rất nhiều giả thuyết, ví dụ như từ nhỏ đã có đệ đệ muội muội phải chiếu cố, bất đắc dĩ liền trở thành trụ cột trong nhà, buổi tối người một nhà cơm nước xong xuôi liền ngồi trước bàn ăn một bên làm bài tập một bên hướng dẫn đệ đệ muội muội... Khó trách sẽ thuần thục như vậy, làm cho người ta đau lòng, ai, không dễ dàng, cuối năm liền cho nàng thêm chút tiền thuởng a.

Tề Nhã Nhã được khen gợi đến có chút ngượng ngùng, gãi gãi sau ót, tiếp theo hẳn là không biết nói gì rồi, liền tự mình tìm chủ đề, "Lão bản, ngươi có muốn cùng ta chạy bộ không? Ta hướng dẫn cho ngươi làm vài động tác hữu hiệu, điều kiện tiên quyết là không bị thương thân thể lại có thể gầy xuống a."
Hai chữ tiền thưởng vốn đang xuất hiện trong đầu Dương Chiêu Đệ lúc này liền tiêu tan, thậm chí đã được bôi đen, "Không cần, ta có huấn luyện viên yoga riêng, còn chuyên nghiệp hơn ngươi."

"Ân."

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường

Dương Chiêu Đệ: Tề Nhã Nhã, ta xem trọng ngươi, ngươi là một nữ nhân kiên cường mà dũng cảm, ngươi chịu đựng nhiều cực khổ lại không bị đánh ngã, vẫn như cũ có một trái tim lạc quan cùng tích cực hướng đến phía trước, khiến cho ta phi thường bội phục.

Tề Nhã Nhã: Lão bản ngươi đang nói cái gì?

Dương Chiêu Đệ: Phù, ta biết, đây là bí mật của ngươi, ta hiểu.

Tề Nhã Nhã:??

Bình Luận (0)
Comment