Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 18

"Không nên như vậy a, ngươi nhìn ta, ta rất thảm, không dám công khai xuất quỹ, không thể thể hiện tình cảm, ai, đối với bên ngoài còn phải nói mình là thẳng nam, người kia của ta mỗi ngày đều nói với người trong nhà ta là đối tác của hắn, nào có đối tác ngủ trên cùng một cái giường a, ta đây liền không thể gặp người sao, ta dầu gì cũng là con người có giá trị hơn mười triệu..."

Tống Tây Tử không quen nhìn hắn ở trước mặt nàng giả bộ nhu nhược, dù sao nam tử thân cao một mét tám cũng giả vờ không ra Lâm Đại Ngọc.

"Đó là tiền của công ty, không liên quan tới ngươi."

Trải qua chuyện của Tề Nhã Nhã, Tống Tây Tử thật ra liền nghĩ tới người xa lạ luôn gởi tin nhắn cho nàng lúc trước, nàng lấy điện thoại cũ ra, sau khi khai giảng trường học phát phiếu điện thoại, lại thêm mua điện thoại mới, chiếc điện thoại cũ này liền không có sử dụng, vẫn luôn để đó, không biết đã hết pin từ lúc nào, nàng cắm sạc điện thoại, vừa khởi động máy liền có vài tin nhắn báo tới, công thêm những tin nhắn trước kia, ít nhất có khoảng mười tin nhắn, nàng nhiều lần muốn đem những tin nhắn này xóa đi, nhưng mà chung quy là nhịn xuống, một tin nhắn cuối cùng nói rằng người kia hy vọng có thể dùng thân phận một người không quen biết mà chúc phúc nàng.


Điều này làm cho nàng nổi da gà.

Lần này hành vi của Tề Nhã Nhã làm cho nàng liên tưởng đến người kia, nàng cân nhắc thật lâu, đầu ngón tay lướt qua nút gọi nhiều lần, rốt cuộc liền đè nén xuống, bấm dẫy số này, gọi điện thoại qua, đầu bên kia điện thoại nghe máy, nhưng mà không có âm thanh âm.

Tống Tây Tử không lên tiếng, bên kia cũng không lên tiếng, Tống Tây Tử chỉ cần nghĩ đến người kia ẩn mình bên cạnh nàng, ánh mắt theo dõi từ đầu đến cuối không có rời khỏi nàng, liền cảm giác phi thường không thoải mái.

"Xin hỏi."

Lời nói của Tống Tây Tử bị cắt ngang, bên kia điện thoại là thanh âm run rẩy của một nữ hài tử, "Thực... Thực xin lỗi, ta... Ta nhắn tin nhầm người."

"Ngươi muốn tìm ai?"

"Ta muốn tìm một vị bằng hữu của ta, ta cho rằng nàng... Là chủ của dãy số này."


"Nàng tên gì?" Tống Tây Tử truy vấn.

"Xin lỗi là ta nhắn nhầm rồi, ta thật sự không nghĩ đến dãy số này có người đang dùng. Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Thanh âm của vị cô nương kia giống như sắp khóc.

Tút tút tút.

Tống Tây Tử nhìn điện thoại trong tay, cau mày.

Nàng lẽ nào nghĩ lầm rồi sao, hay là người kia đang gạt nàng?

Nàng mua dãy số này là lúc nghỉ hè, lúc đó số điện thoại di động là được lựa chọn linh hoạt, sau khi nàng mua được liền lắp vào điện thoại, chưa từng nói với bất kỳ ai, sau đó lập tức liền nhận được tin nhắn đầu tiên, vốn không có ai biết nàng dùng dãy số này, coi như là theo dõi chú ý việc riêng tư của nàng, cũng không có khả năng liền biết đến nhanh như vậy.

Nếu như suy nghĩ của nàng là sai lầm, nói như vậy thì từ lúc bắt đầu chính là đã sai rồi, người kia nhắn tin nhầm, nàng liền vô tình nhận được tin nhắn kia...


Tống Tây Tử chỉ có thể trấn an bản thân như vậy, nàng trở về đem mạch suy nghĩ sắp xếp lại một lần.

Nàng nhắn một cái tin nhắn cho người kia —— Xin chào, giữa chúng ta có thể tồn tại hiểu lầm, ta cũng vừa tiếp nhận dãy số này, người quen của ngươi có khả năng đã không còn dùng dãy số này nữa rồi.

Sau đó không lâu, người kia gởi đến một tin nhắn đáp lại: Quấy rầy, ta sau này sẽ không nhắn nữa.

Sự tình giải quyết xong? Giải quyết xong. Tống Tây Tử đem di động ném lên bàn, như vậy liền thật sự chính là nàng suy nghĩ lung tung.

Mà ở bên này, Lâu Xuân Vũ ôm lấy mặt của mình, không thể tin được đây là sự thật, dãy số mà nàng cho là số không thực, đã gọi tới rồi.

Điện thoại di động của nàng vang lên, hiển thị chính là số điện thoại di động của Tống Tây Tử bốn năm sau.
Hô hấp của nàng suýt nữa là dừng lại.

Bàn tay nàng run rẩy vô pháp dùng lực, điện thoại căn bản không nặng cũng cầm không được, điện thoại luôn rung lên, nàng khẽ cắn môi nhấn xuống nút nghe máy, sau một khoảng khắc trầm mặc làm cho nàng ngạt thở, nàng đã nghe được thanh âm từ đầu bên kia điện thoại.

Trong đầu của nàng vô cùng hỗn loạn, thanh âm kia giống như Tống Tây Tử, lại dường như không giống, nàng chỉ biết mình rất sợ hãi, giống như bị siết chặt cổ họng, vô lực phản kháng.

Nàng nghe được bản thân nói xin lỗi, nói nhắn nhầm người, nàng thậm chí ngay cả lời nói của đối phương đều không có nghe rõ, vội vàng cúp điện thoại.

Cúp điện thoại nàng liền hối hận, nàng thậm chí ngay cả thanh âm của đối phương đều không có cẩn thận nhận rõ.

Nhưng mà chiếc điện thoại kia giống như nung trong lửa mà bắt đầu nóng lên, nàng sinh ra ảo giác bị phỏng, ném điện thoại lên trên bàn.
Người kia, là Tống Tây Tử sao, nếu là nàng, vậy không phải những tin nhắn của mình, đều đã bị nàng xem qua rồi?

Người kia sẽ nghĩ như thế nào? Cảm giác mình là người bị bệnh thần kinh? Hay cảm thấy rất buồn cười? Nàng nhắn nhiều như vậy, nói năng lộn xộn, giống như một người có bệnh thần kinh mà nói loạn, chỉ có bản thân nàng biết, ẩn trong những con chữ kia, đó là sự lĩnh ngộ đau triệt nội tâm của một nữ tử hơn ba mươi tuổi.

"Không đúng không đúng không đúng, nàng hẳn là không nhìn thấy những tin nhắn trước đó, liền nói mình là nhắn nhầm, nàng cùng tin rồi..." Bàn tay Lâu Xuân Vũ đè lấy lồng ngực của mình, trái tim loạn nhảy lên đến mức không thể chịu đựng được, thẳng đến khi điện thoại trên bàn lại rung lên một cái, nàng so với vừa rồi càng thêm sợ hãi, trong lòng bàn tay đã thấm ra mồ hôi, nàng nổi lên dũng khí mở khóa điện thoại, nhìn thấy tin nhắn phải hồi đầu tiên từ dãy số kia sau khi nàng đã gởi đi rất nhiều tin nhắn —— Xin chào, giữa chúng ta có thể tồn tại hiểu lầm, ta cũng vừa tiếp nhận dãy số này, người quen của ngươi có khả năng đã không còn dùng dãy số này nữa rồi.
Bàn tay nàng run run, đầu lưỡi đặt ở hàm trên, nàng thậm chí có thể nghe được thanh âm khi những chiếc xương của nàng cọ sát vào nhau.

—— Quấy rầy, ta sau này sẽ không nhắn nữa.

Sau khi nàng đánh xong mấy chữ này, ném điện thoại vào một góc khuất trên bàn, BA~ một tiếng vang thật lớn, quấy nhiễu nàng, nàng làm sợ đến từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy đến ban công, ôm lấy bản thân mà bật khóc.

Tống Tây Tử không có ý định đem chuyện này nói cho người khác, nàng đem các loại khả năng trước sau suy đoán qua một lần, nghĩ có thể là nữ hài kia ngại ngừng thổ lộ với người mình thích, giới tính của người kia không xác định, cho nên âm thầm dùng tin nhắn để biểu đạt tâm ý của mình. Không nghĩ đến dãy số này bị nàng sử dụng, tin nhắn liền nhắn đến chỗ của nàng.
Về phần không có hồi đáp nhưng người kia vẫn tiếp tục nhắn tới, khả năng có thể là cô nương này đã chuẩn bị tình huống sẽ bị cự tuyệt, mang theo dũng khí của sự tuyệt vọng mà làm chuyện này.

Nàng nghĩ đến giọng nữ run rẩy giống tùy thời sẽ bật khóc trong điện thoại kia, cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã nghe qua ở nơi nào, lại cảm thấy là bản thân đa tâm. Sau đó liền đem chuyện này ném ra sau đầu.

Khóa huấn luyện quân sự trôi qua được một nửa, đột nhiên xuất hiện một trận mưa lớn làm rối loạn trật tự lên lớp.

Giáo quan ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời một cái, hắn nhìn đám đệ tử bị xối ướt thành một nồi canh gà, tư thế quân trang lại như cũ là thẳng tắp, hắn cũng không có biện pháp nào khác, trực tiếp hô giải tán.

Mọi người lập tức hóa thành chim bay trong rừng, như ong vỡ tổ mà chạy đến nơi có mái che bên cạnh thao trường
Một giây trước còn là khí thế hừng hực như ngọn lửa cháy sáng, một giây sau chính là mưa như trút nước.

Lão thiên gia hỉ nộ vô thường, lại cho đệ tử có thời gian để thở dốc.

Nơi có mái che chỉ có một điểm như vậy, Lâu Xuân Vũ cùng vài người tránh mưa dưới mái hiên của phòng lưu trữ dụng cự thể thao, vài đồng học từ phía sau chạy tới, đã không còn chỗ để đứng vào.

Lâu Xuân Vũ thấy được Tống Tây Tử bị dầm mưa thấm ướt hết một nửa rồi, muốn mở miệng gọi nàng, nhưng mà chính là không có dũng khí lên tiếng.

Lúc này, Tề Nhã Nhã ở bên kia giơ tay lên, dùng sức quơ quơ, "Tống Tây Tử, Tây Tử, tới đây, đứng vào cùng ta."

Tống Tây Tử nhìn về phía bên kia, Tề Nhã Nhã nỗ lực tạo ra một chỗ trống cho nàng, chỉ vào bên cạnh mình, "Có chỗ trống."

Tống Tây Tử mắt sắc, nhìn thấy được chỗ trống ở bên cạnh Lâu Xuân Vũ, liền nhanh chóng chạy tới, lần này cùng Lâu Xuân Vũ đứng sát cùng một chỗ.
Bên kia, nhìn thấy Tống Tây Tử không đến, ngược lại là chạy về phía bên cạnh, Tề Nhã Nhã liền thương tâm, một chỗ trống mà nàng thật vất vả tạo ra, lập tức liền bị người khác chiếm lấy.

Cách màn mưa, nàng mang vẻ mặt ai oán mà nhìn Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử nhìn xung quanh một lần, người bên trái nàng rụt cổ lại, mái tóc bị nước mưa thấm ướt, dính vào cần cổ người kia, làm cho nàng thấy không rõ mặt của người kia.

Mà bên phải là đồng học cùng lớp của nàng, ánh mắt các nàng nhìn thấy nhau, bắt đầu hàn huyên.

Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử đứng sát nhau, chính giữa cách một phần y phục ướt nhẹp, sau khi tỉnh mộng đây là lần đầu tiên nàng cách Tống Tây Tử gần như vậy, Lâu Xuân Vũ nhìn màn mưa tí tách rả rích, không khỏi bắt đầu hoảng hốt.

Trận mưa liên miên không dứt trút xuống mái hiên, tiếng nói chuyện bên cạnh tiến vào trong tai liền trở nên mơ hồ, nàng lại nghe rõ ràng nhịp tim thình thịch của bản thân...
Trong hơn một năm khi nàng thuê phòng cùng Tống Tây Tử, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Lâu Xuân Vũ.

Ngày mà nàng chuyển đến nhà của Tống Tây Tử trời cũng đổ cơn mưa lớn như vây, nàng cho rằng đồ đạc của mình cũng không nhiều, nhưng mà sau khi dọn dẹp vẫn là có chút nhiều, sau khi cắn răng vất đi một ít, liền cũng đóng gói ra một rương hành lý lớn cùng một cái balo thật nặng.

Nàng giống như tiểu muội nông thôn vào thành phố làm công trong phim truyền hình, đeo một chiếc balo nặng như núi, trong tay kéo lấy một cái rương mà dù có cố sức lôi đi cũng không nhúc nhích, tay kia cầm một túi gạo đã dùng được một nửa cùng một ít ngũ cốc.

Đoạn đường này nàng đi thật gian khổ, là muốn tiết kiệm tiền mà ngồi xe buýt xe tới đây, trạm xe buýt cách chung cư một con đường, khi nàng xuống xe cho rằng mưa nhỏ, kiên trì có thể tới đây, kết quả mưa nhỏ biến thành mưa như trút nước, nàng không có chuẩn bị liền một thân ướt đẫm.
Nàng đứng ở trước cửa ra vào của một tiệm trái cây chờ cơn mưa đi qua, chỉ là cúi đầu nhìn đôi giày sandal đã bị ướt đẫm trên chân, lại thêm hơi lạnh trong tiệm trái cây thổi tới, liền cảm thấy lòng bàn chân rét run.

Quần áo ẩm ướt, dán sát vào da thịt nàng, làm cho nàng càng thêm chịu không nổi.

Khi Tống Tây Tử lái xe đi ngàng qua tiệm trái cây liền nhìn thấy hình bóng nho nhỏ đáng thương này.

Tống Tây Tử gọi tên của nàng, lúc nàng ngẩng đầu lên trên gương mặt hiện lên thần sắc mừng rỡ.

Lâu Xuân Vũ không nghĩ tới lại gặp được Tống Tây Tử ở đây, Tống Tây Tử dừng xe ở ven đường, sau đó mở cửa xe, nàng cầm dù đi tới, "Lên xe, ta đưa ngươi đi."

"Ta có thể đợi mưa tạnh..."

Tống Tây Tử không cần đối với nàng khách khí, người kia hận không thể đem cả người lẫn hành lý đều ném vào trong xe, "Cơn mưa này không biết tới khi nào mới tạnh, lẽ nào ngươi muốn đứng đợi ở chỗ này? Huống chi chúng ta là đến cùng một chỗ, cho dù là không cùng một chỗ, ta thấy một người quen dầm mưa ướt đẫm, ta còn có thể giả vờ không quản sao?"
Lâu Xuân Vũ bị khí thế không cho phản bác của nàng áp đảo, tiếp theo Tống Tây Tử nói cái gì, Lâu Xuân Vũ liền ngoan ngoãn phục tùng.

Phục hồi lại tinh thần, nàng đã ngồi ở trên ghế trong phòng tiếp khách, hành lý của nàng được kéo đến trước cửa phòng của nàng.

Tống Tây Tử rót cho nàng một ly nước nóng, khi đưa cho nàng, vừa vặn nhìn thấy ở đuôi lọn tóc của nàng có một giọt nước rơi xuống, liền thầm nghĩ mệt cho nàng còn là một lão sư, thật sự là không biết chiếu cố bản thân.

Hành lý Lâu Xuân Vũ vừa chuyển vào vẫn còn chất đống, Tống Tây Tử vốn không biết khăn của nàng ở đâu, không tiện động thủ tìm kiếm, liền đem khăn mặt của mình đi tới, thấy Lâu Xuân Vũ còn chưa phục hồi tinh thần, liền tự tiện chủ trương thay nàng đem khăn mặt phủ lên trên đầu của nàng.
Tống Tây Tử cũng không phải là loại người làm việc tốt không muốn lưu danh, cũng không có rảnh rỗi mỗi ngày đi làm chuyện tốt, nhưng mà sự quan tâm của nàng đối với Lâu Xuân Vũ chỉ cón thiếu việc lau tóc cho người kia.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Lâu Xuân Vũ: Ngươi trước kia đối với ta tốt như vậy, hiện tại... Ngươi bây giờ thật là lạnh lùng, thật tàn khốc, thật vô tình... Anh anh anh anh

Tống Tây Tử: Lúc nào?

Lâu Xuân Vũ: Bốn năm sau.

Tống Tây Tử: Alo, bệnh viện tâm thần sao, chỗ này có người điên.

Bình Luận (0)
Comment