Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 62

Ý thức từ một quá khứ xa xôi dần dần thu hồi lại. Lúc này Lâu Xuân Vũ bị Tống Tây Tử kéo chạy sang bên đường đối diện, Tống Tây Tử cau mày, nghĩ đến vừa rồi không biết Lâu Xuân Vũ là còn chờ cái gì, ngay cả qua đường đều không để ý, cũng may không có gì nguy hiểm, nếu là ở giữa đường cái gặp xe lao đến làm sao bây giờ.

Lâu Xuân Vũ nhận ra bản thân vừa rồi suy nghĩ đến thất thần, thế nhưng lại quên mất mình vẫn còn đang trên đường đi.

Từ trong mắt Tống Tây Tử nhìn đến sự khiển trách đối với mình, Lâu Xuân Vũ nói một tiếng thực xin lỗi.

Nếp gấp giữa lông mày Tống Tây Tử từ từ biến mất, nàng nói: "Không sao, không phải còn có ta sao? Ngươi đi đường cẩn thận một chút, ta phát hiện ngươi luôn ngẩn người." Đặc biệt là khi người kia ở cùng với nàng, nếu như không phải thời gian nàng quen biết Lâu Xuân Vũ đủ lâu, nói không chừng sẽ hoài nghi Lâu Xuân Vũ có phải hay không là có tật xấu gì.


Lâu Xuân Vũ suy ngẫm, vì cái gì nàng luôn vì Tống Tây Tử mà bị xúc động tâm sự, nàng nghĩ tật xấu của mình có khả năng là không có thuốc nào chữa được, biện pháp duy nhất chính là rời xa Tống Tây Tử. Bởi vì nàng sẽ luôn bởi vì một hành động, một lời nói vô tình của Tống Tây Tử, mà nghĩ tới rất nhiều chuyện, nghĩ đến xuất thần.

Nhận thức được hành động rút lui ba bước của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử nhẹ giọng thở dài.

Nói Lâu Xuân Vũ kỳ quái, là có chút kỳ quái, có đôi khi biểu hiện chính là trưởng thành vượt qua độ tuổi này của nàng, nhưng khi nháo lên thật ra mới có chút bộ dạng mà nữ hài ở độ tuổi này nên có.

Lâu Xuân Vũ nhìn bóng lưng của Tống Tây Tử, trong lòng âm thầm thề, không nghĩ chuyện đã qua, chỉ nhìn người ở trước mắt thì tốt rồi.


Lâu Xuân Vũ có chút nhớ nhung gian phòng phụ của Tống Tây Tử, kiếp trước là ở trong đó, mới nhận thức Tống Tây Tử, hiện tại nàng sớm một chút mà nhận thức Tống Tây Tử, người đã nhận thức, nhưng vẫn chưa vào ở được.

Nàng đã từng ở nhà Tống Tây Tử vài lần, đôi khi là bởi vì công việc, đôi khi là bởi vì Tống Tây Tử lưu nàng lại.

Nhưng mà nàng vẫn là khách nhân trong gian phòng kia, trong gian phòng kia, nàng không có lưu lại cái gì, mỗi lần đến nhà Tống Tây Tử, vẫn là phải mang theo y phục khăn mặt cùng đồ dùng rửa mặt của mình, lúc rời đi liền đem theo tất cả mọi thứ.

Nàng đối với cuộc sống bây giờ đại thể là hài lòng, bởi vì năm tháng thật tĩnh lặng, người nàng bận tâm kiện kiện khang khang vô ưu vô lự.

Trong cửa hàng Taobao của Lâu Xuân Vũ có thêm vài đơn đặt hàng, còn có người nhờ nàng tư vấn qua Wangwang, hỏi rằng nó có thực sự ngon như lời blogger nói sao?


Lâu Xuân Vũ không khỏi tò mò hỏi nàng --- xin hỏi blogger ngươi nói là ai?

--- chủ tiệm ngươi không biết sao? Là một người có tiếng trong trường đăng lên ngày hôm qua, nói lưỡi vịt của ngươi ăn thật ngon, ta liền hiếu kỳ rốt cuộc là có ngon hay không. Chủ tiệm, thật sự có ngon như vậy sao?

--- có thể làm phiên ngươi gởi link cho ta xem một chút hay không?

--- hảo hảo, gởi cho ngươi.

Nói xong, Lâu Xuân Vũ nhận được một đường link, điểm vào mới phát hiện người viết bài đăng này lại là Tống Tây Tử, Tống Tây Tử có viết một vài chuyện liên quan tới nàng, còn đặc biệt đề cử cửa hàng Taobao của nàng, một giây sau bàn tay run rẩy có chút không cẩn thận áp lên bàn phím, trang web bị nàng đóng lại, nàng lấy lại tinh thần, trước mắt chỉ còn lại màn hình mặc định.

Nàng không có dũng khí mở lại đường link vừa rồi, chỉ có thể nhìn đường link kia mà ngẩn người.
Lúc này, Tề Nhã Nhã chợt vỗ lên bờ vai Lâu Xuân Vũ, nói: "Ngươi đang cười ngây ngô cái gì? Có đơn đặt hàng rồi sao, uy, không sai a, khó trách cười vui vẻ như vậy." Tề Nhã Nhã tiến đến trước mặt Lâu Xuân Vũ, thấy được trên Taobao có vài đơn đặt hàng, vui vẻ đến không được.

Lâu Xuân Vũ phục hồi tinh thần, vỗ vỗ gương mặt của mình. Chính mình là xảy ra chuyện gì a, tuổi tác hai kiếp sống cộng lại đã sắp bốn mươi rồi, Tống Tây Tử làm như vậy là sự chiếu cố đối với bằng hữu, nàng lại từ trong đó nếm ra tư vị ngọt ngào, như vậy không được, tỉnh lại a.

Cũng may mà có Tống Tây Tử hỗ trợ, ngày qua ngày đơn đặt hàng trên cửa hàng dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp nhưng ổn định mà bắt đầu tăng trưởng, đơn đặt hàng từ từ nhiều hơn.

Lâu Xuân Vũ đặc biệt có lời muốn nói, liền nhắn tin cho Tống Tây Tử --- cám ơn ngươi đã hỗ trợ, bởi vì nhờ có ngươi xuất thủ tương trợ, việc buôn bán của ta đã bắt đầu tốt rồi.
Tống Tây Tử cầm điện thoại lên nhìn đến tin nhắn này, vội hồi âm. --- ai bảo ta làm lão sư a, nếu như làm lão sư liền nên chiếu cố đồ nhi.

--- Tống lão sư thật tốt.

--- ngươi đi theo ta nhất định sẽ phát tài.

Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, lập tức đáp lại --- sau này phát tài sẽ mời ngươi ăn cơm.

Không bao lâu, một tin nhắn mới được gởi tới, Tống Tây Tử nói --- tình cảm không thể dùng tiền tài đến cân nhắc, nhưng mà có thể dùng tiền tài để diễn tả, cho nên GDP không thể thấp hơn 1000 a.

Lên đại tam, Tống Tây Tử liền không còn an nhàn như trước kia, nàng không khỏi nhanh hơn tiến trình, chờ đến kỳ nghỉ đông đại tam, nàng đã hoàn thành số tín chỉ của học kỳ sau trước thời hạn.

Đây là ý tứ của Trương Hâm. Trương Hâm cảm thấy công ty phát triển cần đến Tống Tây Tử, Tống Tây Tử đã có năng lực để bước ra xã hội, cũng không cần lại lãng phí thời gian ở trường học. Mà Tống Tây Tử hoàn toàn tin tưởng Trương Hâm, nếu như Trương Hâm nói có thể, nàng liền muốn thử, đề xuất đăng ký học vượt ở trường học, thật sự hoàn thành các khóa học của năm trong học kỳ đầu tiên, nếu như không phải Trương Hâm sợ nàng tiêu hao tinh lực, có thể nàng sẽ thử hòan thành cả những tín chỉ của đại tứ.
Bởi vì bản thân Trương Hâm đã từng làm như vậy, phía sau hắn có rất nhiều học đệ học muội đang đuổi theo cước bộ của hắn, Tống Tây Tử có chỉ điểm của hắn so với người khác liền thoải mái hơn một chút mà đạt được mục tiêu

Khi nửa học kỳ sau của đại tam khai giảng, Tống Tây Tử cũng không có ở trong trường, trong buổi toạ đàm hiệu trưởng lấy Tống Tây Tử ra làm nhân vật điển hình, khi hắn nói dưới đài có người ồn ào, có người trầm tư, trong nhóm người dưới đài lắng nghe toạ đàm liền có Lâu Xuân Vũ, trong lòng Lâu Xuân Vũ tràn đầy đều chỉ có một ý niệm, không hổ là Tống Tây Tử.

Tề Nhã Nhã triệt để từ bỏ nữ thần Tống Tây Tử mà nàng tâm tâm niệm niệm, tái hợp với bạn gái cũ làm thạc sĩ của nàng, chuyện này cả phòng đều biết, Tề Nhã Nhã vốn không có ý định lừa gạt mọi người.
Nàng cùng mỗi một người trong phòng đều nói nàng đang yêu đương, bởi vì bạn gái cũ không quên được nàng, tìm đến nàng tái hợp, nàng mềm lòng, đáp ứng. Cái này là toàn bộ quá trình mà Tề Nhã Nhã nói, không có bất kỳ thăng trầm cẩu huyết gì, dứt khoát làm cho người ta há miệng trợn mắt, không khỏi cảm thán, cũng chỉ có người như Tề Nhã Nhã mới làm ra được.

Bạn gái của Tề Nhã Nhã học thạc sĩ ở Bắc Kinh, cơ hội đi ra ngoài ít hơn so với Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã liền thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai nơi, vừa rảnh rồi liền lên tàu đến Bắc Kinh, mà lúc trở về mọi người trong phòng đều đã đi ngủ rồi, dù là như vậy, nàng vẫn là đem toàn bộ tình cảm chuyên chú vào trong đó, mỗi ngày thần thái sáng láng, ngay cả Liêu Dật Vân đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đó là Tề Nhã Nhã được nuông chiều từ nhỏ mà nàng quen biết sao, không phải a, mà là một hảo nữ nhân chịu thương chịu khó trong tình yêu.
Lâu Xuân Vũ từng gặp qua bạn gái của Tề Nhã Nhã, tuổi của nàng so với Tề Nhã Nhã lớn hơn nhiều, cũng khác với một Tề Nhã Nhã luôn hoạt bát xao động, nàng rất ổn trọng cũng rất thông minh, Tề Nhã Nhã nói nàng là học thạc sĩ mới đến Bắc Kinh, nhưng mà chưa đến một năm đã hòa nhập cực tốt với môi trường rộng lớn như vậy, ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn là khẩu âm của người Bắc Kinh, nghe không ra một chút dấu vết của Giang Chiết*.

(*Nằm phía đông Trung Quốc, gồm các và ở hạ lưu sông Dương Tử.)

Có đôi khi Liêu Dật Vân sẽ hỏi Tề Nhã Nhã chuyện của nàng và bạn gái, Tề Nhã Nhã cũng là có cái gì liền nói cái đó. Cho nên trong phòng cũng biết chuyện nàng mua lễ vật là mấy nghìn đến cả vạn tặng cho bạn gái, chính là tích lũy tiền tiêu vặt mà trong nhà cho nàng, mỗi lần hai người đi ra ngoài ước hẹn chi tiêu đều là nàng trả, mà bạn gái của nàng thì không có tỏ vẻ gì.
Lâu dần, những người khác cũng nhìn ra vấn đề.

Liêu Dật Vân trước đó đã từng nhắc nhở mọi người, nói mọi người không cần xen vào việc của người khác, không phải là nàng nghĩ tương đối sâu xa, mà nàng biết vốn là cũng vô dụng.

Tề Nhã Nhã là người đối với tiền bạc hoàn toàn không có khái niệm, tính cách của nàng chính là như vậy, bình thường mời đồng học bằng hữu đi ăn cũng chưa từng so đo lần sau người khác có mời lại nàng hay không, trong nhà đem tới đồ ăn ngon, nàng cũng là gặp người liền sẽ đưa tặng, trong nhà cho nàng rất nhiều tiền, cũng không quản nàng. Tính cách nàng tùy tiện, có một mặt tốt, chính là mỗi ngày đều rất vui vẻ, chuyện gì đều không để trong lòng, là hạt dẻ cười trong phòng. Nhưng mà một mặt khác, nàng đối với tiền tài không quan tâm, cũng không đại biểu có thể tiêu tiền không tiết chế như vậy, huống chi, Tề Nhã Nhã vẫn còn là một đệ tử, tiền của nàng đều là trong nhà cung cấp.
Liêu Dật Vân cùng những người khác trong phòng nhìn không được, nhiều ít cũng từng nhắc nhở Tề Nhã Nhã vài lần, nhưng mà thoạt nhìn là đang làm chuyện vô dụng.

Tề Nhã Nhã đối với bạn gái của nàng là toàn tâm trả giá, yêu đến càng sâu thì dù có khổ nhiều hơn nữa đều thành ngọt ngào, nguyện ý vì đối phương trả giá tất cả mà không cần so đo, Liêu Dật Vân nói lần một lần hai, nhìn thấy Tề Nhã Nhã bất vi sở động, cuối cùng cảm thấy vô nghĩa, cũng liền im lặng không nói nữa. Đồng thời, nàng cũng đã nhìn ra, về mặt tình cảm Tề Nhã Nhã là nhất căn cân* thông tới đáy, nói cũng vô dụng.

(*Là một phép ẩn dụ cho sự cứng rắn và bướng bỉnh)

Dù sao hiện tại vấn đề chưa đủ lớn, mọi người muốn nàng đề phòng bạn gái của mình, nàng chẳng những sẽ không để trong lòng, còn có thể cảm thấy mọi người không ủng hộ tình cảm của nàng và bạn gái. Ồn ào đến cuối cùng ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Lần này, Tề Nhã Nhã lại đi gặp bạn gái của nàng, bình thường quan hệ giữa Tạ Nhuế và Tề Nhã Nhã tương đối tốt, từ chỗ Tề Nhã Nhã biết được lần này đi du lịch lại là Tề Nhã Nhã chịu trách nhiệm toàn bộ chi tiêu, mà lần này chi phí nàng gánh vác không phải chỉ là của hai người, còn có hai vị tiểu muội mà bạn gái nàng đưa tới.

Bốn người ở trong một phòng khách sạn, Tề Nhã Nhã cùng bạn gái ngủ một giường lớn, hai vị tiểu muội khác ngủ một giường lớn, Tạ Nhuế nói nếu như bốn người trong phòng có quan hệ tốt cùng đi ra ngoài ở cùng phòng liền không sao, Tề Nhã Nhã cùng bạn gái nàng đi du lịch, tại sao phải ở cùng chỗ với hai người khác.

Tề Nhã Nhã liền nói vốn là muốn đặt một phòng khác cho hai vị bằng hữu kia, nhưng mà bởi vì lúc đi du lịch là ngày nghỉ lễ, đặt phòng quá mắc, cho nên liền miễn cưỡng ở ghép, mọi người chen chúc một chút.
Về phần vì sao Tề Nhã Nhã sẽ luân lạc tới mức tiền đặt phòng cũng không có, này còn không phải là do gánh không nổi sao.

Tạ Nhuế nói xong, những người khác đều trầm mặc, sau khi các nàng thương lượng chỉ có thể nói bóng nói gió mà nhắc nhở Tề Nhã Nhã không cần loạn dùng tiền, hoặc là quan tâm nàng nhiều hơn một chút, không muốn để nàng bị bạn gái của nàng đào rỗng, những chuyện khác các nàng đều là không thể giúp được.

Sau khi thống nhất ý kiến, ba người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc giường trống trơn không có người, trong lòng có chút xúc động. Vì cái gì người bị tổn thương luôn là hài tử ngốc.

Trên máy vi tính của Lâu Xuân Vũ có tiếng đinh đông, Lâu Xuân Vũ vội ngồi trở lại vị trí của mình, thuần thục hồi đáp tư vấn trên Wangwang.
Lúc trước cửa hàng Taobao chỉ có một mặt hàng, liền chỉ bán lưỡi vịt, sau đó cũng mở rộng thêm vài sản phẩm, không chỉ là lưỡi vịt, còn bắt đầu trở thành tạp hoá bán đồ ăn vặt, tiền vốn mua hàng hoá cũng không cần tự nàng bỏ ra, là mọi người trong phòng dùng tiền tiêu vặt của mình làm đầu tư, các nàng chi tiền nhập hàng, sau đó đặt trong cửa hàng của Lâu Xuân Vũ, nếu như bán được liền trích phần trăm cho Lâu Xuân Vũ, nếu như bán không hết các nàng tự mình chia ra ăn. Cho nên trong phòng mọi người nửa đùa nửa thật mà bắt đầu thử buôn bán, tuy rằng phần lớn vẫn là mua bán vốn nhỏ, bán ra còn không nhiều bằng chính bản thân ăn, nhưng mà mọi người cảm thấy như vậy rất vui vẻ, thua lỗ mọi người không để ý, có lời Lâu Xuân Vũ quản lý tài khoản rất rõ ràng, như vậy lâu dần liền chưa từng xảy ra vấn đề ồn ào mâu thuẫn.
Sau đó trong khóa học tự chọn Tạ Nhuế còn đem chuyện Lâu Xuân Vũ mở cửa tiệm xem như đề án mà viết ra.

Cửa hàng của Lâu Xuân Vũ luôn duy trì lượng tiêu thụ ổn định, sau khi hộ khách nhận hàng đánh giá bình luận tốt cũng dần dần nhiều lên. Trước khi gởi bưu kiện nàng sẽ đính kèm một mảnh giấy ở bên trong, viết tay một vài điều cần chú ý, bởi vì chữ viết tay của nàng rất đẹp, còn có người bình luận nói rằng nhìn chữ viết trên tờ giấy nhận được liền biết chủ tiệm nhất định là một mỹ nữ ôn nhu.

Vì vậy Tề Nhã Nhã còn đặc biệt lớn tiếng đọc to những bình luận này trước mặt mọi người trong phòng, làm cho Lâu Xuân Vũ thật sự là nghe không vô, xông lên cướp lấy điện thoại từ trong tay Tề Nhã Nhã, cầu xin nàng không cần lại đọc nữa.

Hiện tại mỗi ngày cửa hàng đều có đơn đặt hàng ổn định, Lâu Xuân Vũ dựa vào việc bán đồ ăn vặt liền kiếm được rất nhiều tiền.
Nhìn thấy cửa hàng Taobao từ từ phát triển ổn định, Lâu Xuân Vũ so với lúc trước càng thêm chú ý đến lĩnh vực này, còn đi tìm sách về thương mại điện tử, chỗ nào không hiểu cũng có thể hỏi lão sư miễn phí Tống Tây Tử.

Bởi vì đơn hàng dần dần nhiều lên, Lâu Xuân Vũ còn tiếp cận người chuyển phát nhanh để thương lượng giá cả, đem phí vận chuyển thương lượng thành 5 đồng một đơn trên cả nước, để giảm giá sản phẩm. Dần dần, trong phòng có càng nhiều những túi hàng hóa chất đống, bên cạnh còn có dòng chữ Lâu Xuân Vũ viết bằng bút lông ---- đây đều là hàng hoá, không được ăn.

Một góc trong phòng ngủ được xếp chỉnh tề đầy những hộp bìa cứng.

Lâu Xuân Vũ thuần thục chuyển bưu kiện, sao chép địa chỉ trên bưu kiện, gần đây các gói bưu kiện nhiều hơn so với trước một chút, dùng một giờ mới chỉnh lý xong, sau khi đem tất cả bưu kiện đóng gói hoàn thành, liền đem số đơn bưu kiện đăng lên Taobao, điền số bưu kiện và điểm giao hàng lên hệ thống.
Sự tình xử lý không sai biệt lắm, Lâu Xuân Vũ cầm điện thoại tính toán chi tiêu gần đây.

Nàng có một cuốn sổ, đem số liệu xuất hàng nhập hàng đều ghi lại, mỗi tháng đều sẽ đem lợi nhuận tính toán rõ ràng, có thể làm đến thuần thục vững vàng.

Đặc biệt là với bạn cùng phòng, nàng tính toán càng cẩn thận hơn so với tài khoản của chính mình, nàng không sợ chính mình chịu thiệt, chỉ sợ chiếm nhầm tiện nghi của bạn cùng phòng.

Tính cách của mọi người trong phòng đều rất tốt, đối với nàng hoàn toàn tin tưởng, đem mọi chuyện đều giao cho nàng, để nàng đi xử lý, càng như vậy, nàng càng là cẩn thận, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ làm mất đi sự tín nhiệm bấy lâu nay của mọi người đối với mình.

Trong tay Liêu Dật cầm theo một ly trà gừng đường đỏ cần thiết trong kỳ đại di mụ, dựa vào cái bàn, nhìn Lâu Xuân Vũ vừa ghi sổ sách vừa ấn máy tính, đem kết quả ghi xuống, nhìn Lâu Xuân Vũ làm sổ sách có loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
"Kinh phí trong phòng chúng ta công cộng còn bao nhiêu?" Liêu Dật Vân hỏi Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ta xem qua một chút, hơn năm nghìn sáu trăm ba mươi đồng. Làm sao vậy, muốn lấy ra sao?"

"Lại có nhiều tiền như vậy! Quả thực là không thể tin được." Các nàng xuất tiền nhập hàng cho Lâu Xuân Vũ bán, tiền kiếm được đều cho vào một hộp nhỏ trong phòng, lâu như vậy đến bây giờ đều không có ai kiểm toán, chỉ biết là Lâu Xuân Vũ làm vô cùng cẩn thận, cho nên mọi người cũng thoải mái một chút. Chờ đến khi cần phê duyệt kinh phí hoạt động tập thể, bảng tính toán này của Lâu Xuân Vũ liền phát huy tác dụng, để nàng phê duyệt, chi phí được lấy ra từ tài khoản chung, chỉ là không nghĩ tới bất tri bất giác đã tích lũy được nhiều như vậy.

"Nhiều không tốt sao?" Lâu Xuân Vũ nhìn thấy bộ dáng kinh hãi tiểu quái của Liêu Dật Vân, liền nhịn cười không được. Nàng đem đồ vật trên bàn đều dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, một việc cuối cùng chính là tắt máy tính.
Liêu Dật Vân tò mò hỏi: "Ngươi muốn đi ra ngoài sao?"

"Ân, ta đến nhà Tây Tử, nàng gọi ta đến cùng ăn cơm." Lâu Xuân Vũ nói.

Vừa nghe là Tống Tây Tử mời Lâu Xuân Vũ cùng đi, Liêu Dật Vân liền hâm mộ, "Quan hệ giữa ngươi và nàng thật sự không tệ, ta thật sự đố kỵ a, nàng cũng liền mời qua một lần, là muốn ta đến nhà nàng, hay là vì muốn gặp người khc a."

Lâu Xuân Vũ cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười.

Chỉ có thể nói một vài năm qua, nàng cùng Tống Tây Tử luôn bảo trì mối quan hệ hảo bằng hữu, nàng có thể tham gia vào cuộc sống hàng ngày của Tống Tây Tử, biết rõ nhưng tiến triển mới trong công việc của người kia, thật sự thấy rõ Tống Tây Tử đang từng bước cải thiện bản thân, trở thành Tống Tây Tử mà nàng quen thuộc sau này.

Nghĩ tới đây, Lâu Xuân Vũ không khỏi liền bước nhanh hơn.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường

Tống Tây Tử: Ta thật có mắt nhìn a, trong đám người ta thế nhưng đã tìm được người có tiềm lực như Lâu Xuân Vũ! Sau này nàng đi BMW ta nhất định sẽ có một chỗ a.

Lâu Xuân Vũ: Đúng, lão sư nói đều đúng.

Chúc mừng【 Lâu Xuân Vũ 】đã được một lần năm tay nhân vật chính【 Tống Tây Tử 】. Rất cảm động +10, mở của hàng thành công, tiền vàng vô lượng.

Làm tròn lên liền tương đương với động phòng rồi a.

Bình Luận (0)
Comment