Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 77

Sự hiện diện của Tống Tây Tử làm quấy nhiễu Lâu Xuân Vũ, cho nên không thể phát huy đến trình độ bình thường

Tống Tây Tử cũng nhìn ra nàng không được tự nhiên, nói: "Lâu lão sư, trạng thái hôm nay của ngươi không tốt a"

Cũng không nghĩ xem nguyên nhân là do ai. Lâu Xuân Vũ đem bàn học đã sắp xếp xong lại thu xếp chỉnh tề một lần, đây là động tác theo thói quen của nàng, dùng để giảm bớt phiền não trong lòng.

"Ngươi liền hảo hảo nghe giảng, đừng lên tiếng. Cũng không nên làm những tiểu động tác." Nhìn thấy liền phiền.

Tống Tây Tử vẫy vẫy tay, nàng tuyệt đối sẽ làm một đệ tử ngoan, còn giả vờ cầm bút ghi ghi chép chép.

Lâu Xuân Vũ nói sai nhiều lần trong nội dung, có đến vài lần quên từ, lúc này mặc dù Tống Tây Tử không có lên tiếng quấy rầy, nhưng mà vẫn là sinh ra quấy nhiễu đối với nàng.


"Ngươi đi ra ngoài đi." Lâu Xuân Vũ thật sự không có biện pháp, nếu như Tống Tây Tử còn ở đây, nhiệm vụ của nàng hôm nay khẳng định không làm được.

"Ta lại làm sai điều gì a Lâu lão sư, ta không có quấy rầy ngươi, cũng không có không tập trung, ta nghiêm túc là nghe lắng a." Cũng không thể để Lâu Xuân Vũ nói mình đi ra ngoài liền đi ra ngoài, thật mất mặt a.

Lâu Xuân Vũ phất phất tay, chỉ vào vị trí cửa lớp "Tống đồng học, có thể làm phiền ngươi đi ra có được không, không phải là vấn đề của ngươi, là ngươi ở nơi này, ta liền không có biện pháp nghiêm túc lên lớp."

"Vì cái gì?"

Lâu Xuân Vũ không còn lời nào để nói, nàng cũng không thể thẳng thắn mà nói bởi vì để ý ánh mắt Tống Tây Tử nhìn mình, thậm chí là bị ảnh hưởng đến trạng thái.

Nói ra không chỉ là mất mặt, càng là cảm thấy xấu hổ.


"Tống lão sư..." Lâu Xuân Vũ thậm chí dùng tới giọng điệu cầu khẩn.

Tống Tây Tử chỉ có thể rời đi, trước khi rời đi, nàng vẫn không quên nhắc nhở Lâu Xuân Vũ: "Lâu lão sư, tâm tình của ngươi còn chưa đủ trưởng thành, ta ở bên cạnh nhìn ngươi ngươi liền không thể lên lớp, vậy sau này có những đệ tử khác tới nghe ngươi lên lớp, ngươi không phải là một câu cũng giảng không được đi, đến lúc đó làm sao bây giờ, ngươi liền cả đời giảng bài trước cameras?"

"Đừng nói nữa, Tống lão sư, mời ngươi đi ra ngoài."

"Ta đi a, ta đi thật a, ta đi rồi ngươi liền sẽ hảo hảo lên lớp?" Tống Tây Tử cảm thấy cảnh tương như vậy thật đúng là hiếm thấy, nàng từ nhỏ đến lớn đều là đệ tử lão sư yêu thích nhất, thật sự chính là lần đầu tiên bị lão sư trực tiếp từ đuổi ra khỏi phòng học.


"Ngươi đi đi." Lâu Xuân Vũ đóng cửa phòng học, dựa lưng vào cánh cửa, nàng làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Trong phòng học chỉ còn lại một mình nàng, nàng từ từ đi đến trước màn ảnh, đối mặt với màn ảnh, hít sâu một hơi, lộ ra mỉm cười, bắt đầu giảng bài.

Không đến một giờ, nàng liền đem nội dung còn lại ghi hình xong.

Chỉ là sau khi ghi hình xong, nàng ngồi trong lớp học ngẩn người, Tống Tây Tử đi tới nhìn thấy một màn như vậy cho rằng nàng còn chưa làm xong, liền đi tới quan tâm nàng: "Lâu lão sư, lúc này ngươi lại nhìn cái gì không vừa mắt, ngươi nói với ta, ta giúp ngươi dời nó ra ngoài, là cái bàn này hay là cái ghế này?"

"Ngươi sẽ không mang thù như vậy đi." Lâu Xuân Vũ từ trong lời nói của nàng nghe ra ý tứ trêu chọc, lo lắng chuyện này về sau liền sẽ bị Tống Tây Tử ghi nhớ trong lòng, e rằng nàng không có việc gì liền sẽ lôi ra nói.
"Ta là loại người này sao, Lâu lão sư đối với ta cũng quá không có lòng tin a, đương nhiên con người chính là có thù tất báo, ta là lần đầu tiên bị đuổi ra khỏi phòng học, Lâu lão sư, ngươi chính là rất không bình thường a, ta đây là đệ tử luôn được yêu thích, ngươi thế nhưng lại đuổi ta."

Lâu Xuân Vũ nói: "Tối nay, ta nấu cơm cho ngươi."

Tống Tây Tử nhíu mày, nói: "Không được, ta thương tâm nói không hết, phải thêm một chén đu đủ ngân nhĩ. Ta liền đem chuyện này không để tâm nữa."

Lâu Xuân Vũ thỏa hiệp, nói: "Được."

Vừa lúc Chu lão sư đến tiểu phòng học nghiệm thu kết quả, nghe được Lâu Xuân Vũ làm món tráng miệng cho Tống Tây Tử, nghĩ đến lúc trước thỉnh thoảng Lâu Xuân Vũ có vài lần đem món tráng miệng ngọt đến công ty, nước miếng cũng có chút tràn lan.

Về phương diện nấu nướng Lâu Xuân Vũ có thể xưng là nhất tuyệt, thậm chí còn có người từng nói nếu như Lâu Xuân Vũ không muốn đi làm, về nhà mở nhà hàng gì gì đó, nói không chừng còn có thể làm ra chút danh tiếng. Mà đề nghị này đã được nhiều người tán thành.
"Tống lão sư, ngươi cũng không thể ăn một mình, thỉnh thoảng cũng cho các đồng sự chúng ta một chút chỗ tốt a." Chu lão sư đi đến bên cạnh Lâu Xuân Vũ, "Lâu lão sư, ngươi đối với ta là không tốt chút nào a, ta thích ăn nhất chính là đu đủ ngân nhĩ, ngươi một lần cũng chưa từng làm cho ta, ta thật đau lòng, vài ngày nữa chính là sinh nhật của ta, ngươi không thể vì ta mà làm một lần sao?"

"Ta đây làm nhiều một chút, ngày mai đưa đến cho mọi người có được không?"

"Đáng tiếc, ngươi là vì Tống lão sư mới làm, ta chỉ là thuận tiện hưởng ké, ta cũng cam chịu số phận a, ai bảo ta không phải là người ở chung với ngươi, nếu như ta và ngươi ở cùng một chỗ, mỗi ngày có thể ăn ngon, ta liền lão công cũng có thể từ bỏ, huống chi loại lão công này, không nghĩ đến còn tốt, nhìn thấy liền thấy hắn đáng ghét." Trong lòng Chu lão sư là ngứa vô cùng, kìm lòng không được mà dùng ngón tay véo lên đôi má Lâu Xuân Vũ, ân, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm, nàng có chút đồng cảm với tâm thái của địa chủ cổ đại đoạt tiểu thê tử về nhà, bởi vì nàng hiện tại liền rất muốn đem Lâu Xuân Vũ đóng gói mang về nhà, để Lâu Xuân Vũ nấu cơm cho mình.
Tống Tây Tử nói: "Lời này của ngươi có dám nói với lão công của ngươi hay không, các ngươi mới kết hôn bao nhiêu ngày, ngươi liền ghét bỏ hắn như vậy?"

Lâu Xuân Vũ thay Chu lão sư giải thích: "Chu lão sư cùng người yêu của nàng tình cảm tốt mới có thể đem lời ghét bỏ treo ở bờ môi, nếu như là loại tình cảm không sâu, nói không chừng đều không muốn nhắc đến."

"Không sai không sai, Tiểu Lâu chính là hiểu ta nhất. Làm tiểu thiếp của ta a, ta đến yêu thương ngươi." Chu lão sư rất thích đùa giỡn Lâu Xuân Vũ, mỗi lần đùa giỡn Lâu Xuân Vũ, đều có loại cảm giác bản thân là công tử phong lưu đang đùa giỡn lưu manh.

"Ah, đúng rồi, ta tới tìm ngươi là để nói với ngươi có một nam sinh tới tìm ngươi, hắn đã gọi điện thoại cho ngươi rất nhiều lần, ngươi đều không nghe máy, hắn bây giờ đang chờ ngươi ở khu vực tiếp tân, hắn nói hắn là đệ đệ của ngươi." Chu lão sư hậu tri hậu giác mới nhớ đến mục đích mình tới đây là gì, là muốn nói với Lâu Xuân Vũ có khách tới tìm. Kết quả nàng chỉ chú ý đùa giỡn Lâu Xuân Vũ, đem chuyện này quên mất.
Nghe được đệ đệ của Lâu Xuân Vũ tìm đến Lâu Xuân Vũ, trong lòng Tống Tây Tử không khỏi run lên một cái, nàng nhớ rõ bạn cùng phòng của Lâu Xuân Vũ từng nhắc qua tình huống gia đình của Lâu Xuân Vũ, ở trong mắt người khác dường như mẹ của Lâu Xuân Vũ là trọng nam khinh nữ, đệ đệ cũng thật gây thất vọng, bất quá nàng từng đến nhà Lâu Xuân Vũ gia một lần, phát hiện nhà của Lâu Xuân Vũ so với trong tưởng tượng liềm tốt hơn rất nhiều, ít nhất nàng nhớ rõ mẹ của Lâu Xuân Vũ rất khách khí, luôn nói nàng ăn nhiều đồ ăn, mà trong nhà Lâu Xuân Vũ cũng không phải không có địa vị, nơi nổi bật nhất trên tường chính là bằng khen của Lâu Xuân Vũ, dán không sai biệt lắm là tràn đầy một bức tường.

Sau đó đôi khi cũng nghe Lâu Xuân Vũ nhắc đến tình huống gia đình nàng, sau đại nhị Lâu Xuân Vũ cũng không có trở về nhà, cho dù là nghỉ hè nghỉ đông cũng đều là ở lại trong trường.
Trong nhà cũng không nguyện ý cùng nàng giữ liên lạc, sau đó đệ đệ của nàng thi đậu đại học thật tốt, vẫn là đệ đệ của nàng chủ động nhắn tin cho nàng, sau khi nàng nhận được liền rất vui vẻ, nhưng mà Tống Tây Tử biết rõ, Lâu Xuân Vũ cũng không hồi âm tin nhắn đó, nàng chỉ là một mình ăn mừng một chút.

Khi Tống Tây Tử ở chung với Lâu Xuân Vũ, tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc tới những chuyện này, bởi vì nàng cảm thấy Lâu Xuân Vũ xem như người trưởng thành, có năng lực xử lý tốt quan hệ gia đình của mình, mà bản thân xem như bằng hữu của Lâu Xuân Vũ, vốn không nên can thiệp quá nhiều, cho nên mỗi ngày hai người ở chung cũng là giữ gìn những sự ăn ý cơ bản, không chủ động nhắc tới, cũng không thảo luận tới.

Chỉ là không nghĩ tới lúc này, đệ đệ của Lâu Xuân Vũ lại tìm đến.
Tống Tây Tử dùng ánh mắt lo lắng nhìn Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nhìn ra được sự lo lắng của nàng, nở nụ cười, nói: "Đệ đệ mấy ngày trước có bắt chuyện cùng ta, chỉ là đến đưa cho ta một vài thứ gì đó, không có kinh khủng như ngươi nghĩ a."

Người ngoài rất khó lý giải mối quan hệ giữa Lâu Xuân Vũ và gia đình, có ít người nghe nói nàng đã vài năm không trở về nhà, thậm chí cùng trong nhà đoạn tuyệt liên lạc, thậm chí liền cảm thấy nàng quá mức cực đoan, Lâu Xuân Vũ thậm chí còn bị người khác ở trước mặt nói làm như vậy là không đúng, phải hiếu thuận với cha mẹ, không quản cha mẹ làm cái gì, xuất phát điểm cũng là vì hài tử, Lâu Xuân Vũ có ngày hôm nay, cũng là bởi vì trong nhà bồi dưỡng, có năng lực liền trở mặt, đó chính là vong ân phụ nghĩa.

Người nói như vậy kỳ thật cũng không sai, Lâu Xuân Vũ không có giải thích với bọn họ nguyên nhân nàng làm như vậy, cho nên nàng rất ít nhắc tới tình huống gia đình của mình, phần lớn thời điểm, nàng chỉ mỉm cười là được.
Mà người làm cho nàng cảm thấy chu đáo nhất chính là Tống Tây Tử bên này, Tống Tây Tử biết rõ tình huống của nàng, nhưng mà hầu như không đề cập tới, cũng sẽ không đứng ở quan điểm đạo đức mà dạy dỗ nàng.

Lần này Lâu Xuân Vọng tới đây, chủ yếu là tới vui chơi, thuận tiện được trong nhà phó thác, mang theo một vài đồ vật tới đây.

Lâu Xuân Vũ ở phòng bảo vệ tìm được Lâu Xuân Vọng, vài năm không gặp, đệ đệ vốn luôn gây phiền toái đã cao lớn trưởng thành, cũng trở nên trầm mặc.

Lần đầu tiên Lâu Xuân Vũ nhìn thấy hắn, đã lờ mờ thấy được dấu vết của Lâu Xuân Vọng ở kiếp trước, nhưng mà so với kiếp trước lại có khác biệt, đệ đệ trước mắt trở nên ôn hòa.

"Tỷ, đây là mẹ nói ta mang tới, có y phục của ngươi, còn có một vài loại trái cây ở nhà, mẹ nhất định muốn ta đưa cho ngươi, nói ngươi muốn ăn liền ăn một chút, không có dùng thuốc, ngươi có thể yên tâm mà ăn."
"Được rồi, ta nhận." Lâu Xuân Vũ tiếp nhận túi vải thật nặng, không cần nghĩ cũng biết bên trong chất đầy đồ vật.

Lâu Xuân Vọng cũng không biết phải nói gì, đưa tay gãi gãi sau ót hai lần, nói: "Mẹ hỏi ngươi lúc nào có thể trở về một chuyến, tết năm nay nếu như ngươi có thể trở về, trong nhà liền không làm cơm, liền đi ra tiệm ăn một bữa. Đều mời họ hàng đến, náo nhiệt một chút."

Lâu Xuân Vũ nói khẽ với đệ đệ: "Ngươi nói với mẹ, năm nay ta không trở về được, mẹ muốn ra ngoài ăn liền ra ngoài ăn, mời đông người như vậy, ăn ở bên ngoài cũng giảm được không ít phiền phức."

"Còn chưa về a, được rồi, ngươi ít nhất cũng trở về một chuyến a, ai không biết còn cho rằng nhà chúng ta chỉ có một mình ta là nhi tử."

Lâu Xuân Vũ tiễn Lâu Xuân Vọng, đem trái cây trong nhà đưa tới rửa sạch sẽ, chia cho đồng sự trong công ty.
Tống Tây Tử cầm lấy một trái cà chua, "Trong nhà ngươi trồng sao?"

"Ân. Ăn ngon không?"

Tống Tây Tử ăn xong một nửa liền gật gật đầu, không tệ, mà nàng cũng không quên quan sát biểu lộ của Lâu Xuân Vũ, từ trên gương mặt của người kia nhìn không ra mây mù, vậy lần này cùng đệ đệ gặp mặt hẳn là rất vui vẻ.

Tảng đá treo cao trong lòng Tống Tây Tử lúc này mới để xuống.

Mà biểu lộ của Tống Tây Tử cũng rơi vào trong mắt Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ vì vậy mà cảm động, ít nhất Tống Tây Tử luôn để ý đến cảm nhận của mình, luôn là bận tâm tâm tình của mình.

"Đệ đệ của ngươi thoạt nhìn đã trưởng thành hơn rất nhiều, thành tích thế nào?"

"Coi như tạm được, bất quá không tốt bằng ta."

"Ân ân, Lâu lão sư lúc đó cũng là đệ tử ưu tú, chuyện này ta là có thể làm chứng a."
Lâu Xuân Vũ nhớ tới Lâu Xuân Vọng trong ký ức, thi đại học không tốt, liền cam chịu, mỗi ngày trầm mê vào trò chơi, đoạn thời gian kia Lâu Xuân Vũ cũng không có quan tâm đến tình huống của đệ đệ, thẳng đến khi có một ngày mẹ của nàng ở trong điện thoại nói đệ đệ là trèo tường ra ngoài chơi game suốt đêm, nhận thông báo phê bình, mới biết được đệ đệ đã nghiện net, lúc đó Lâu Xuân Vũ chỉ biết sinh khí, cũng không biết có biện pháp nào có thể giúp đỡ đệ đệ, một phương diện Lâu mẹ lại không nỡ đánh đệ đệ, khiến cho sau này đệ đệ thiếu chút nữa ngay cả bằng tốt nghiệp đều không lấy được.

Mà kiếp này đệ đệ ít nhất đã đi đến hiện tại, vẫn xem như là nghe lời, không có giao du cùng những hồ bằng cẩu hữu kia, cũng không có trầm mê vào trò chơi, có đôi khi còn lên QQ hồi báo thành tích của mình một chút, cũng không có làm cho Lâu Xuân Vũ thất vọng.
***

Tống Tây Tử vội vàng về đến nhà, đem túi xách ném lên ghế sofa, thở phì phò nói với Lâu Xuân Vũ: "Trương Hâm là triệt để không có tiền đồ, thế nhưng lại bảo ta giả vờ làm bạn gái của hắn để ứng phó trong nhà."

Lâu Xuân Vũ đã nghe được những lời này, kinh ngạc nhìn Tống Tây Tử, hỏi nàng là xảy ra chuyện gì.

"Hắn không muốn kết hôn, nhưng mà trong nhà hối thúc hắn xem mắt, hắn hết cách rồi, liền để cho ta tới giả vờ làm bạn gái của hắn, tức chết ta rồi, không thích trong nhà sắp xếp, cự tuyệt không phải là tốt rồi sao, thậm chí ngay cả dũng khí cự tuyệt đều không có. Ta trước kia làm sao lại không biết hắn là loại người hèn nhát này."

Tống Tây Tử nắm chặt nắm đấm, nếu như lúc này Trương Hâm ở trước mặt mình, nàng nhất định phải đánh ba chưởng lên mặt Trương Hâm. Nhưng mà Trương Hâm ở trong điện thoại cầu xin nàng, cam đoan chỉ có một lần này, nếu như nàng không đi, Trương Hâm liền không thể giải thích với cha mẹ hắn, Trương Hâm thậm chí còn đem chuyện Ưng Nhạc Thiên xuất ngoại hơn nửa năm ra để thuyết phục Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử chỉ cần nghĩ đến Ưng Nhạc Thiên, liền ngưng thở, lúc trước Ưng Nhạc Thiên thương tâm mà xuất ngoại, sau đó ở Châu Âu giải sầu, từ bưu thiếp nhận được gần đây xem ra, Ưng Nhạc Thiên ở nước ngoài có thể là rất vui vẻ.

Cũng không biết ngày nào Ưng Nhạc Thiên sẽ trở về, sau khi trở về không biết có thể cùng Trương Hâm tái hợp hay không.

Dù sao hai người căn bản không có chia tay, khi một mình rời đi cũng không có triệt để ném lại một câu ta cùng Trương Hâm lão tử ngã bất tương vãng lai*, một ngày đúng hạn đi làm, làm một hảo lão bản ở công ty, trông coi công ty, cải tà quy chính, không thể nói hành động đó không phải là có ý tứ muốn để Ưng Nhạc Thiên nhìn đến.

(*Cả đời không qua lại với nhau)

Tống Tây Tử cầu nguyện ông trời có thể đánh xuống một đạo thiên lôi, đem Trương Hâm đánh chết, như vậy có thể xong hết mọi chuyện rồi. Nàng cũng có thể tim đối tượng tốt hơn cho Ưng Nhạc Thiên.
Sau khi nghe Tống Tây Tử nói xong chuyện thay Trương Hâm làm bạn gái chắn mủi tên, Lâu Xuân Vũ cau mày.

Trước đó, Tống Tây Tử xác thực từng giúp Trương Hâm rất nhiều lần, số lần nhiều đến mức khiến cho cha mẹ Trương Hâm triệt để nhận định Tống Tây Tử là tức phụ còn chưa xuất giá nhà bọn họ, Trương Hâm lại là một bộ dáng có thể kéo dài liền kéo dài, kéo dài tới cuối cùng cùng lắm thì nói đã chia tay, nhưng chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hắn và Tống Tây Tử.

Cho dù Trương Hâm luôn cùng người trong nhà giải thích, nhưng mà hiệu quả lại quá mức bé nhỏ.

Ba ba của Tống Tây Tử còn chưa hiểu thấu tình huống thậm chí đã được cha mẹ Trương Hâm tự mình đến thăm hỏi, cha mẹ Trương Hâm cho rằng đó là thể hiện thành ý muốn đến tận cửa để nói chuyện hôn sự, liền gởi đến một thùng Mao Đài, mà ba ba của Tống Tây Tử lại sợ hãi đến mức gọi điện thoại cho Tống Tây Tử, hỏi nàng có phải là cánh cứng cáp rồi hay không, muốn kết hôn cũng không nói với gia đình.
Tống Tây Tử dùng lý do tình cảm giữa mình và Trương Hâm đã tan vỡ để thoát khỏi gia đình Trương Hâm, nhưng mà không nghĩ tới mẹ của Trương Hâm lại tới tìm nàng thuyết phục nàng suy nghĩ thật kỹ về nhi tử của mình, phải hảo hảo quý trọng tình cảm, không cẩn dễ dàng nói chia tay. Tống Tây Tử chỉ có thể dùng bốn chữ dở khóc dở cười để hình dung.

Bọn họ đối với Tống Tây Tử, không đúng, phải nói là đối với hình tượng ôn nhu ngoan ngoãn mà Tống Tây Tử cố tình tạo nên là phi thường hài lòng.

Nhưng mà sự tình cũng không diễn ra như mong muốn, cha mẹ Trương Hâm có loại cảm giác bị đùa giỡn, xảy ra loại chuyện này, Trương Hâm cùng Tống Tây Tử đều có trách nhiệm, nhưng mà bọn họ lại cảm thấy đều là lỗi của Tống Tây Tử, thậm chí đến công ty chặn đường Tống Tây Tử, sau đó thậm chí có những hành động càng kinh khủng hơn nữa, khiến cho Tống Tây Tử không chịu nổi sự quấy nhiễu kia.
Trương Hâm cũng đã nhận thức được, hắn là nhất thời bình tĩnh mà tìm Tống Tây Tử diễn một màn này, liền mang đến phiền phức, làm rối loạn cuộc sống yên tĩnh của hắn, cũng đem Tống Tây Tử kéo vào vòng xoáy, mà trong cơn lốc xoáy này, mọi người đều là tức giận, lúc đó hắn mới hiểu được, nguyên nhân hết thảy đều là do hắn.

Ngày thường Trương Hâm là có thói quen thỏa hiệp, vô tình đã nuôi dưỡng ra khẩu vị giảo hoạt của người trong nhà. Bọn họ thậm chí cho rằng công ty chính là của Trương Hâm, cũng là của Trương gia, bọn họ là người nhà của lão bản, vì cái gì không thể đến công ty, thậm chí còn muốn lên mạng để tố cáo Tống Tây Tử tội lừa đảo, tìm thuỷ quân bôi đen nàng.

Tống Tây Tử không thể nhẫn nhịn được nữa, cùng Trương Hâm đi đến mức độ trở mặt, để Trương Hâm tự mình ra tay xử lý chuyện này, Trương Hâm cùng trong nhà thống thống khoái khoái tranh cãi một trận, đoạn tuyệt qua lại, gây ra rất nhiều phong ba, thậm chí người nhà của hắn còn tiếp nhận phỏng vấn lên án nhi tử sau khi gây dựng sự nghiệp thành công liền trở mặt, mang đến cho Trương Hâm rất nhiều ảnh hướng trái chiều.
Sau đó quan hệ giữa Trương Hâm và Tống Tây Tử liền không thể trở về như lúc trước được nữa.

Nghe Tống Tây Tử nói muốn giả vờ làm bạn gái của Trương Hâm, Lâu Xuân Vũ đứng lên.

Tống Tây Tử nhấn mạnh liền chỉ một lần này, nhưng mà Lâu Xuân Vũ biết rõ, sau một lần này cuộc sống bình yên của Tống Tây Tử liền bị phá vỡ.

"Không cần đi." Lần này, Lâu Xuân Vũ nhất định phải giữ chặt lấy Tống Tây Tử, không thể lại để cho nàng dính vào loại chuyện phiền phức này.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Trương Hâm: Tây Tử, van cầu ngươi, giả vờ là bạn gái của ta, ngươi giúp ta ứng phó trong nhà một chút a, có thể ứng phó một ngày liền một ngày.

Tống Tây Tử: Ngươi đi chết đi a, liền một lần này.

Lâu Xuân Vũ: Ta phản đối! Các ngươi không thể cùng một chỗ!!!!!!
Tống Tây Tử: Có cần thiết phải nghiêm túc như vậy không?

-------------------------

Lâu Xuân Vũ 【 để đệ đệ tự lập tự mình cố gắng 】 đã đạt thành tựu.

Về phần tự lập tự mình cố gắng tới trình độ nào, ta liền không viết nữa.

Hôm nay ta trì hoãn, nguyên nhân là vì ta cũng không biết vì cái gì tinh thần vô pháp tập trung, ta cảm thấy hẳn là do ta đã lớn tuổi rồi a, dù sao ta là lão tác giả rồi.

Bình Luận (0)
Comment