Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 29

- Ai da, lại mù mắt rồi. Thế mà không nghĩ tới chấm bi trong cổ tích là có thật.

Văn Trung day day khóe mắt, khẽ lẩm bẩm.

Tên này sau khi phát hiện được năng lực mới lạ của mình liền vội vã chạy qua khu thể dục gần nhà, sau đó tập trung thử nghiệm thêm về toàn bộ tác dụng của thứ năng lực thú vị này.

Hiện là giờ tan tầm, không khí khá dễ chịu, nhiều người vừa đi làm về tranh thủ trời chưa tối hẳn liền đến đây chạy bộ, chơi thể thao hay tham gia một số bài tập nhẹ nhàng sau ngày dài mệt mỏi, hơn nữa cũng không thiếu trẻ con, học sinh đến vui chơi đùa nghịch ở xung quanh.

Vậy nên nơi này trở nên khá đông đúc và nhộn nhịp.

Tất nhiên, Văn Trung đến đây cũng không phải để thử nghiệm nhìn xuyên qua một đám có cả từ cụ già đến trẻ nhỏ này, hắn là muốn chọn quang cảnh thoáng đãng nơi đây để kiểm tra giới hạn tầm nhìn của mình.

Chỉnh xác hơn là khả năng nhìn rõ một vật ở khoảng cách xa.

Bởi theo nghiên cứu, do Trái đất hình cầu nên mắt người chỉ có thể nhìn tối đa 5km vì gặp phải đường chân trời.

Hắn không thể xác định mình có thể nhìn tới bao xa và cũng không muốn xác định, vì người bình thường cũng thể nhìn thấy mặt trăng cách khoảng 384 nghìn km so và mặt trời khoảng 149,6 triệu km, chưa kể tới vô số ngôi sao khác....

Hiển nhiên, đây là do chúng quá lớn, nhưng dẫu vậy thì việc nhìn thấy một vật và nhìn rõ ràng chi tiết một vật vẫn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Hắn có thể xác định mình có thể nhìn thấy biển số của một chiếc xe ở khoảng.... bao nhiêu thì hắn không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định là rất xa, xa hơn rất nhiều so với bình thường.

Có thể là vài trăm mét hoặc nhiều khả năng là một vài cây số.

Điều này khiến hắn cũng tự cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì sau này, theo sự gia tăng của năng lượng trong cơ thể, tầm nhìn rõ của hắn còn có thể tiếp tục xa hơn nữa.

Chiếc vòng cũng từng cho hắn biết, tuy những lần sau sẽ không tăng lên nhiều như lần đầu, nhưng cũng sẽ không thua kém quá nửa.

Điều này có nghĩa là gì?

Hắn tin tưởng một ngày nào đó, hắn đang đứng dưới mặt đất cũng có thể đọc được mã số của một chiếc máy bay vô tình bay trên bầu trời, hoặc thậm chí là cả một chiếc tên lửa bay ở rất xa... tuy nhiên cái rất xa của điều sau cũng xa như cái ngày hắn đạt được năng lực đó vậy.

Sau khi xác định giới hạn năng lực của mình, hắn cũng không có tâm tư đi thử nghiệm gì thêm.

Hắn đã dự định quay về rồi tự mình tìm hiểu xem cơ thể còn có thêm năng lực nào khác hay không.

- Ồ!

Chỉ là, lúc này hắn chợt nhìn thấy trong đám người già trẻ lẫn lộn lại có một cô gái xinh đẹp cực kỳ nổi bật xen vào.

Một thân quần áo bó sát hiện lên vóc dáng cuốn hút, cực kỳ hấp dẫn cùng với da thịt trắng mịn nõn nà, hơn nữa còn thấm chút mồ hôi thoạt nhìn càng thêm vô cùng kiều diễm.

Nhưng hắn không phải chú ý đến điều đó, cô gái này mặc dù rất đẹp nhưng so với Hancock của hắn thì nhan sắc hay vóc dáng đều không đủ xách dép cho nàng.

Hơn nữa, hắn cũng chưa đến mức vô cớ chú ý quá nhiều vào một cô gái chỉ vì những thứ này.

Điều khiến hắn bỗng nảy sinh quyết định nào đó, là vì quần áo của cô nàng không chỉ bó sát mà còn "thiếu vải" đến cực điểm.

Chiếc quần ngắn đã không thể ngắn hơn khiến toàn bộ đôi chân dài thon thả gần như lộ rõ ra ngoài, cả chiếc áo hở rốn lại còn cổ trũng làm cho khe núi tuyết trắng không hề cho chút che đậy tản mát ý vị cực kỳ khiêu gợi.

Vô cùng hở hang.

Tuy nhiên, hắn cũng không hề có ý định chỉ trích hay chê bai gì, bởi vì mỗi người tự có quyền ăn mặc của riêng mình.

Hắn cũng chỉ cảm thấy có chút không phù hợp mà thôi, vì ở giữa nơi có đa phần trẻ em và những người lớn tuổi luôn ăn mặc nghiêm túc và bảo thủ này, vẻ táo bạo kia có lẽ không hài hòa cho lắm.

Cũng chả đặt nặng vấn đề văn hóa hay đạo đức gì đó. Pháp luật còn chả quản được việc này, chẳng lẽ hắn đi ra quản.

Tự do hay chuẩn mực thì đều có điểm mâu thuẫn giữa hai bên. Quá rắc rối nên hắn cũng lười quan tâm, mặc kệ cái nào đúng cái nào sai, hắn chỉ thầm nghĩ:

" Ăn mặc kiểu này so với dùng năng lực để nhìn cũng không khác biệt nhiều, đã vậy nhân tiện thử lại một chút xem sao "

Năng lượng khẽ vận chuyển, đôi mắt hắn tập trung nhìn về phía cô gái.

Tất nhiên, hắn chỉ khống chế nhìn xuyên qua một tầng ngăn cách mà thôi, bởi lẽ nhiều thứ không quá rõ ràng mới là đẹp nhất.

Chỉ là, sau khi vận dụng năng lực thì có một màn "nhức mắt" hiện ra.

Do chưa thể không chế tốt cho lắm, nên khi hắn vận dụng, gần như toàn bộ mọi thứ trong tầm mắt hắn đều bị xuyên qua. Từ đó hắn mới thấy được một người đàn ông trung niên với bộ chấm bi huyền thoại như vừa rồi.

May mắn là cô gái được chọn làm mục tiêu với hai mảnh che đậy màu trắng cực kỳ khiêu gợi đủ khiến cho người nhìn phải hộc máu, khiến ánh mắt hắn cũng bị cuốn hút dần tập trung lại một vị trí duy nhất, không bị mấy "khung cảnh" bên cạnh làm cho khiếp sợ.

Không nghĩ tới, khi hắn gia tăng sự tập trung vào mục tiêu, số lượng người bị nhìn xuyên qua cũng dần thu hẹp.

Hắn vui mừng vội nhân cơ hội này tìm hiểu cách điều khiển năng lực cố định vào một mục tiêu chuẩn xác hơn.

Mà tạm thời vị trí này không ai khác chính là cô gái đầy quyến rũ kia.

Quả thật,sự cuốn hút nổi bật giống như bông hoa xuyến chi giữa đám cỏ dại " đáng sợ ", lại giúp hắn điều khiển năng lực thu hẹp, cố định mục tiêu thuận lợi hơn rất nhiều.

Chính xác mà nói, điều này giống với một chất xúc tác giúp hắn thông qua thực tiễn cảm nhận được sự biến chuyển năng lượng mà tiến hành điều chỉnh theo một quy luật chuẩn xác hơn.

Mặc dù lúc này tinh thần Văn Trung đa phần tập trung vào việc điều khiển năng lực nhưng lại không tránh khỏi sự phát giác của đối phương.

Cô gái thiếu vải này bỗng chợt quay sang nhìn hắn, thấy được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cơ thể mình không rời, vốn định lên tiếng trách móc nhưng phút chốc lại thấy khuôn mặt đẹp trai, cuốn hút cùng biểu lộ không cảm xúc nhưng lại giống như đang thất thần kia, vậy mà cô gái có vẻ táo bạo lại đỏ mặt hơi nghiêng người, đem ánh mắt lảng tránh nơi khác.

Văn Trung không hay biết điều này, hắn nhìn chủ yếu từ phần dưới khuôn mặt cô gái, hơn nữa giờ phút này đã đem toàn bộ tinh thần gần như tập trung vào việc điểu khiển năng lực.

Sau một thời gian, rốt cuộc số lượng người bị nhìn xuyên qua đã liên tục giảm đi chỉ còn khoảng hơn 15 người ở gần cô gái nhất.

13 người.

12 người.

10 người.

7 người.

....

Vì năng lực nhìn rõ phía xa của hắn, hơn nữa hắn ngồi cũng cao hơn bình thường nên số lượng người lọt vào tầm mắt ban đầu là rất nhiều.

Nhưng hiện tại đã sắp thu xuống đến mức thấp nhất.

Dù việc điều khiển năng lực này không quá khó, nhưng mới một thời gian ngắn đã tự mình nhanh chóng khống chế được như vậy, ngay suy nghĩ bí ẩn tồn tại trong chiếc vòng cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Ngay khoảng khắc 2 người cuối cùng ở gần cô gái dần trở lại với hình ảnh bình thường, bên tai Văn Trung chợt xuất hiện tiếng quát:

- Thằng kia, nhìn cái gì đấy?
Bình Luận (0)
Comment