" Hơn nữa, ảnh hưởng này thực chất thể hiện năng lực phá vỡ giống với một dạng nghịch chuyển thay đổi khả năng của nàng ta! Dù sao cũng không phải là tác dụng trực tiếp mà phần nhiều giống như một loại tác dụng phụ, chỉ khiến hạn chế hoạt động một thời gian nhất định mà thôi... "
Văn Trung nghe vậy liền buông lỏng nhưng vẫn rất yên lặng mà gật đầu.
"... sau đó sẽ không có nguồn gốc duy trì mà dần biến mất! Chỉ có điều, trong thời gian tới lực lượng thuần thể chất hay tích lũy nội sinh do luyện tập của cô gái này cũng đồng thời bị giảm sút."
" Điều này này cũng vì tính đặc thù do năng lượng của ngươi gây nên! "
Văn Trung vẫn rất im lặng lắng nghe. Chiếc vòng cũng tiếp tục tự mình giải thích:
" Cơ bản là nếu không có sự đồng hóa hoặc tự động tiếp nhận, vậy thì loại năng lượng đặc biệt này trong cơ thể ngươi cũng sẽ giống như máu huyết hay một phần nào đó trong cơ thể, tùy tiện chuyển sang cơ thể người khác sẽ khiến xảy ra việc xung đột hoặc thậm chí là sự bài xích nhất định "
" Hơn nữa, cơ thể nàng ta cũng chưa hẳn đã có đủ năng lực đào thải loại năng lượng này, sơ sảy có thể dẫn đến khả năng tổn thương ngược lại. Tuy nhiên, năng lượng ngươi dùng vừa vặn tiêu hao rất hợp lý, nên thực chất "tác dụng phụ" ở đây như ta đã nói, chủ yếu là do năng lực đặc thù của năng lượng này gây ra, tồn đọng lại giống như một dạng áp chế những năng lượng khác trong cơ thể nàng, có điều chỉ là gây ảnh hưởng tạm thời mà thôi"
" Vậy nên... "
" Vậy nên sau một thời gian nàng hoàn toàn có thể tự động khôi phục "
Lúc này, Văn Trung mới ngắt lời.
" Đúng vậy "
" Ừm, được rồi! Vậy ngươi ngắt liên hệ đi! "
Hắn nói.
Tiểu Long Nữ ở một bên thấy được vẻ lo lắng rồi lại thất thần của hắn, nàng cũng chỉ im lặng ngắm nhìn khuôn mặt hơi khẽ nhíu mày rồi lại giống như đang đăm chiêu suy nghĩ kia một hồi lâu, trong lòng cũng không biết đang nghĩ về điều gì.
Bất chợt, cảm nhận được đôi mắt đen kì dị mang theo sức hút khó hiểu kia lại trở về ngây ngẩn, chăm chú nhìn nàng, Tiểu Long Nữ hơi chút giật mình hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì! Chỉ là nghĩ ra vài thứ nên có chút thoải mái!
Hắn mỉm cười một lời hai ý nói ra.
Sau đó, Văn Trung liền bắt đầu đem vài lý do không quá mức thuyết phục nhưng cũng đủ sức che giấu sự thật rắc rối kia giải thích cho Tiểu Long Nữ về tình trạng của nàng, thuận tiện dặn dò nàng yên tâm về việc này.
Sau khi kể cho nàng đại khái mọi chuyện cũng gần tương tự với thực tế, Văn Trung cũng thuận miệng nói thêm:
- Như vậy cũng tốt a!
Lời này vừa nói ra, Tiểu Long Nữ liền ngây ngốc sau đó không tự chủ có chút ngượng ngùng.
Không hẳn chỉ vì ngụ ý bên trong của hắn, mà do chính nội tâm của nàng cũng không hiểu mà ẩn ẩn có chút vui vẻ, thở ra.
Có lẽ là vì nàng có thể tạm thời bỏ qua loại băn khoăn trước đó. Nhưng như vậy, cũng không thể che giấu một điều... nàng vậy mà lại có chút không nỡ rời bỏ hắn.
Hẳn là vì quen thuộc với mấy câu truyện "cổ tích" hấp dẫn của hắn đi!
Tiểu Long Nữ là một nữ tử đơn thuần nên cũng rất nhanh đơn giản hóa vấn đề của mình.
Chỉ là, nàng bất chợt lại bị một vòng tay chắc chắn bế lên, đem nàng về gần vách núi.
- Có lẽ ta vẫn còn phải vất vả tự mình đi kiếm ăn một thời gian a!
Văn Trung buồn bực than thở. Nhưng vốn đã có chút quen thuộc, bộ dạng của hắn dưới cái nhìn của Tiểu Long Nữ hoàn toàn lộ ra là cố tình làm vẻ, rõ ràng là muốn chọc nàng.
- Nàng nghỉ ngơi ở đây trước, đợi một lát ta quay lại!
Nói xong, hắn đã đặt Tiểu Long Nữ xuống, liền xoay người rời đi.
- Đợi chút... ta đi cùng ngươi!
Văn Trung nghe vậy liền khẽ ngừng lại, đứng đó nghi hoặc nhìn nàng.
- Ta có thể cử động, vẫn có thể làm được...
Tiểu Long Nữ lại nói.
Văn Trung chỉ yên lặng dùng ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Ngụ ý không nói cũng có thể hiểu: Đúng vậy! Nàng có thể cử động nhưng ngồi một chỗ là có thể hái được quả sao?
Tiểu Long Nữ bị ánh mắt của hắn làm cho không được tự nhiên, cũng có chút bối rối.
Nàng bỗng nhiên có ý định muốn đi cùng hắn, có thể là vì để hắn chăm sóc tường tận khiến bản thân có chút ái ngại.
Nhưng với nhìn qua tình trạng của nàng hiện nay, muốn đi cùng như vậy cũng không được hợp lý a. Có lẽ còn làm phiền hắn hơn!
Văn Trung không để ý đến, hắn lại giống như chợt bừng tỉnh, bỗng tiến lại ôm nàng lên, vẻ mặt nở nụ cười như có như không, đầy thâm ý nói:
- Ta hiểu! Đừng lo!
Ngươi hiểu gì, hiểu lầm a!
Tiểu Long Nữ mặc dù không biết được hắn hiểu điều gì, nhưng trực giác của nàng có thể khẳng định người này nhất định suy nghĩ không giống với suy nghĩ của nàng. Nàng thực sự không biết nói gì cho phải.
Ôm thân thể mềm mại trong lòng, Văn Trung lại nghĩ nghĩ nói:
- Nàng định dùng công phu đi hái quả sao?
Nhắc tới điều này hắn cũng không khỏi nhớ đến tuyệt học "Hầu tử trộm đào" nào đó, nhưng lại ngay lập tức bỏ qua.
Đùa giỡn, Tiểu Long Nữ muốn dùng công phu vậy nhất định sẽ là dùng dải lụa trắng đầy mỹ cảm mà hái. Tuy nhiên, đừng quên nàng còn bị đang bị áp chế sức lực, dù nàng muốn hắn cũng sẽ không để nàng làm vì vài việc nhỏ mà "tốn sức" như vậy.
- Không phải!
Thực tế Tiểu Long Nữ nào có dự định gì trong việc này, nàng lập tức đáp.
Văn Trung hơi trầm ngâm cảm thấy vẫn không thể hiểu được hỏi:
- Đừng nói là nàng để ta ôm lên, sau đó mới tự hái nhé!
Về vấn đề này Tiểu Long Nữ chỉ khẽ lảng tránh một chút, liền lựa chọn im lặng.
- ...
...
Trời mây bồng bềnh, núi rừng trùng điệp, dòng nước êm ả nhẹ nhàng trôi, thi thoảng xuất hiện những thanh âm tí tách, lạch cạch rất nhỏ mỗi khi chảy qua những hòn đá nằm khắp theo dòng suối. Nắng chiều còn khá chói chang nhưng không khí trong sơn cốc lại vô cùng mát mẻ, dễ chịu, ánh nắng chiếu xuống được những phiến lá che chắn lại làm cho chúng tản ra màu lục quang càng thêm tươi đẹp.
Tuy nhiên lúc này những thanh âm hay vẻ đẹp " nhỏ bé " kia lại hoàn toàn bị lu mờ bởi một bóng hình tuyệt mỹ giữa dòng suối.
Toàn thân nàng trắng như tuyết, làn da trắng mịn hơi thiếu đi màu hồng hiện giờ đã thêm phần sức sống, bên trên lại điểm qua những hạt nước long lanh càng thêm hấp dẫn mê người.
Nàng không một sợi vải che thân, mái tóc dài đen bóng xõa trên vai ngọc nõn nà, bộ ngực hơi lồi lên vừa vặn mà lại hoàn mỹ, cuốn hút vô cùng, bên dưới eo thon nhỏ nhắn lại để chìm dưới dòng suối, khiến địa phương thần bí được làn nước mờ ảo che lấp đi cảnh tượng tuyệt đối kinh diễm.