Ta Khiêu Khích Toàn Thú Thế

Chương 20


Na Tư nắm lấy lòng bàn tay Kỷ Tán Cẩm vuốt ve: "Lần này ta không ở trong đội phụ trách bảo vệ giống cái, không có ta đi cùng nàng phải cẩn thận."
Hắn dặn dò nàng rất nhiều thứ, nàng nghe đến mức tai đều muốn mốc, đáp ứng từng lời hắn mới chịu dừng lại.
Phi Cát đến gần không e dè nhìn thẳng vào Na Tư khóe miệng ngậm ý cười:
"Yên tâm, có ta đi cùng sẽ chăm sóc tốt cho nàng."
Ngoan Y ở phía sau không ngừng gật gù tỏ vẻ đồng ý.

Na Tư sắc mặt càng trầm càng trầm, nhấp khẩn môi, nhưng vẫn buông xuống trở về một câu.
"Nhờ cậy ngươi."
Dưới sự thúc giục của mọi người, Na Tư ánh mắt không tha mà đi rồi.

Mà ở bên này, đoàn người đã bắt đầu tiến vào rừng rậm.

Cả khu rừng mới còn mang hơi ẩm sáng sớm, tiết trời khoan thai dễ chịu.


Kỷ Tán Cẩm lặn lội xung quanh đã vài ngày ở phạm vi này đi tìm thảo dược sớm đã rất quen thuộc.

Nhưng cũng chỉ là gần bộ lạc, Na Tư nói rằng đi xa hơn nữa không còn an toàn.
Ngoan Y thẳng tung tăng gần nàng lúc thì chỉ cái nọ lúc bảo nàng nhìn cái kia.

Phi Cát đi ngay phía sau họ, xung quanh còn có vài ba thú nhân giống đực khác.
Lần này trước mặt người khác không tiện hái thảo dược hay độc, nàng bắt đầu nổi lên hái các loại gia vị linh tinh.

Không ngờ đi tìm một vòng lại còn tìm được rất nhiều.

Ngoan Y đi phía sau cũng không hiểu nàng đang làm gì.
Ngoan Y nhìn trái đỏ đỏ nàng cầm trên tay, kinh ngạc hỏi ra:
"Cẩm, những thứ này đều ăn được sao?"
Nàng hỏi hộ luôn tiếng lòng của vài giống đực ở đây, bất quá tất cả đều cho rằng Kỷ Tán Cẩm đang hái đem về chơi chơi thôi.
"Ừ, đều có thể ăn."
Nhìn những cái đó lung tung rối loạn thực vật, Ngoan Y có chút nghi ngờ, nhưng nàng vẫn rất cảm thán.
"Ngươi cũng biết thật nhiều, Cẩm hẳn là đồ chay tộc giống cái đi."
Kỷ Tán Cẩm dừng lại vài giây, môi hiện lên đạm bạc ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu nhưng cũng không trả lời nghi vấn của nàng.
Đi mãi cho đến lúc túi da thú cũng gần đầy, Ngoan Y nhìn không nổi nữa, còn khuyên nhủ nàng:
"Được rồi, ngươi không cần gắng sức như vậy đâu.

Vốn dĩ gọi là đi thu thập thực vật nhưng cũng là để giống cái chúng ta thỏa mãn cảm giác mới lạ thôi.


Dù sao chỉ ở trong bộ lạc rất nhàm chán."
Ngoan Y nói làm nàng hơi nhíu mày, nhìn lại túi của Ngoan Y, quả thực có khá nhiều trái cây, nhưng đều là của ca ca nàng trích nãy giờ.
Xung quanh các thú nhân khác cũng là vậy.

Thậm chí các giống cái còn ăn luôn số trái cây trong bao giống đực vừa hái.
Thật sự là như vậy...Chỉ vì lí do là thỏa mãn sự mới lạ của giống cái, giống đực còn không màng tính mạng để đi theo bảo vệ.
Trước giờ sống ở một thế giới mà một người phải ra chiến trường hằng ngày như Kỷ Tán Cẩm mà nói, quá không chân thực, lại có cảm giác khác thường.
Nàng ý thức được vấn đề của thế giới này quá nhiều, nói đúng ra còn không có khái niệm "bình đẳng".
Suy nghĩ này làm cảm xúc nàng chùng xuống, ngay cả Ngoan Y cũng nhận ra.

"Ân...!vậy về thôi."
Đang lúc chuẩn bị quay trở về, một bóng dáng bỗng nhiên chặn đường nàng tựa vô tình thuận miệng nói:
"Oa, ta vừa phát hiện ở bên kia có rất nhiều quả mọng đào, có thể giúp giống cái dưỡng nhan rất tốt."
Nàng không hiểu Lenni lại muốn mưu đồ gì, bị nàng ta làm cho thực phiền, không kiên nhẫn nhíu mi.
Thấy Kỷ Tán Cẩm không có phản ứng, Lenni ngữ khí sốt ruột lên, cắn răng hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào phải dụ nàng tới tay, giật lấy túi da thú trên tay nàng.


"Tránh ra."
Nâng lên mặt nhìn vào, lời nói độ thấp hạ xuống lần thứ hao, hỗn tạp không kiên nhẫn.
Lenni sắc mặt không quá đẹp nhưng vẫn cố cười:
"Ngươi bao quá nặng để ta đem về cho.

Ngươi vẫn nên đi hái quả mọng đào đi, biết đâu sau này sẽ nhiều giống đực để ý đến ngươi hơn."
Ngoan Y nghe xong đều xông lên đánh cái này điên giống cái.

Phi Cát cũng muốn đem túi của nàng lấy về.

Kỷ Tán Cẩm tay ngăn họ lùi lại, khoanh tay nhàn nhã nha một tiếng, cười như không cười nhìn nàng trò hề, đến lúc trên mặt Lenni toàn là quẫn bách xấu hổ, nàng mới không để ý đối nàng nói lời cảm kích:
"Vậy ta phải cảm ơn ngươi rồi." Sau đó không do dự xoay người đi đến phương hướng Lenni vừa chỉ..

Bình Luận (0)
Comment