Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 18 - Thánh Điện Điện Chủ

“ Tiền bối là Điện Chủ của Thánh Điện ?” Tam Diệu Tiên Tử nháy đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên nói.

Mọi người trong phòng âm thầm chấn động vì lời nói của lão già áo bào đen, kể từ thời của Hắc Tâm Lão Nhân thì Thánh Điện đã không còn Điện Chủ, Thánh Điện đã thành nơi thờ phụng các bậc trưởng bối các đời của Thánh Giáo, nếu lão già này là Điện Chủ thì tuổi tác của hắn đã trên một ngàn tuổi rồi, con người không thể nào sống lâu như thế, chỉ có đạo hạnh đã đạt đến Chân Tiên thì mới có thể mà thôi.

“ Tiền bối có gì làm bằng chứng hay không ?” Độc Thần nhíu mày nói.

“ Đúng vậy, nếu tiền bối là Điện Chủ thì phải có Thánh Điện Lệnh, các trưởng bối Trường Sinh Đường của tại hạ đã từng thấy qua Thánh Điện Lệnh khi làm nhiệm vụ bảo vệ Thánh Điện nên có ghi chép lại” Ngọc Dương Tử nghiêm mặt nói.

“ Lũ hậu bối vô tri dám nghi ngờ ta sao ? Đệ tử Thánh Giáo, mau mau nghênh đón Thánh Điện Lệnh xuất thế đi, ha ha ha” lão già áo bào đen cười lên ha hả, phất tay ném ra bốn cái lệnh bài màu đen, to cỡ bàn tay, một mặt in hình U Minh Thánh Mẫu, một mặt in hình Thiên Sát Minh Vương, bên dưới có khắc những dòng cổ ngữ rất kỳ lạ. Bốn cái lệnh bài lơ lửng bay đến trước mặt bốn người Độc Thần, Ngọc Dương Tử, Qủy Vương và Tam Diệu Tiên Tử.

Bốn người cầm lấy lệnh bài ngắm nghía, sắc mặt bốn người từ từ chuyển sang trắng bệch, vật trên tay bọn họ đúng thật là Thánh Điện Lệnh được ghi chép trong truyền thuyết. Thánh Điện Lệnh được làm từ kỳ thiết từ trên trời rơi xuống, cứng rắn lạ thường, hai mặt in hình U Minh Thánh Mẫu và Thiên Sát Minh Vương, phía dưới có khắc tổng cương tu luyện của Thánh Giáo các đời. Thánh Điện quy định rằng khi thấy Thánh Điện Lệnh thì như gặp Điện Chủ, từ khi Hắc Tâm Lão nhân bị phe chánh đạo đánh bại thì Thánh Điện Lệnh cũng đã mất tích, chỉ còn lại ghi chép được lưu lại trên Thánh Điện ở Man hoang mà thôi.

Bốn người hít sâu một hơi sau đó vội vã quỳ xuống:

“ Điện Chủ”

Thanh Long và Tần Vô Viêm thấy vậy cũng kinh dị quỳ xuống theo.

“ Thế nào ? Đã nhận ra ta rồi à” Lão già áo bào đen cười khẩy nói.

“ Thuộc hạ tham kiến Điện Chủ” bốn người cùng nhau lên tiếng.

“ Thôi, các ngươi đứng lên đi” Lão già áo đen phất tay áo nói.

Sáu người đồng thanh đáp: “ Dạ”

“ Chắc các ngươi đang tự hỏi ta tên gọi là gì và tại sao ta lại xuất hiện trước mặt các ngươi lúc này chứ ?” Lão già cười nói.

“ Thuộc hạ không dám” sáu người đồng thanh nói.

“ Ta từng được gọi là Vô Cực Thiên Tôn, là Điện Chủ đời bốn mươi hai của các ngươi, cách đây 1200 năm trước ta tu luyện đạt đến bình cảnh, lúc đó ta cảm giác nếu đột phá cửa ải này sẽ đạt đến cảnh giới Chân Tiên như trong truyền thuyết từng đồn đãi, vì vậy ta đã bế sinh tử quan để phá ải. Nhưng người tính không bằng trời tính, ta đúng là đã đạt đến cảnh giới Chân Tiên nhưng thời gian cũng đã trôi qua ngàn năm, Thánh Giáo giờ đây đã suy vi đến trình độ này.” Lão già áo bào đen cảm khái kể.

“ Điện Chủ, ngài đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên trong truyền thuyết ?” Độc Thần ngạc nhiên hỏi.

“ Đúng vậy, ngươi muốn thử một chút không ?” Lão già áo bào đen cười nói.

“ Điện Chủ, thuộc hạ không dám” Độc Thần xua xua tay nói, thần sắc lo lắng.

“ Có gì mà không dám chứ” Lão già áo bào đen vừa nói vừa đưa ra tay trái, quang mang bỗng bao lấy tất cả sáu người trong phòng.

Khi mọi người nhìn lại lần nữa thì thấy bản thân đang đứng tại đại sảnh của Thánh Điện, ở Man hoang.

“ Thật là kinh thế hãi tục, Điện Chủ thần thông phi thường, thuộc hạ bội phục” Độc Thần cung kính hướng lão già áo đen nói.

Các đệ tử Thánh Giáo đang canh gác tại Thánh Điện lúc này tấp nập chạy lại bái kiến bọn người Ngọc Dương Tử, Độc Thần.

“ Thuộc hạ bái kiến Đường Chủ, bái kiến các vị tiền bối”

“ Các ngươi mau bái kiến Điện Chủ, Điện Chủ đã quay trở về Thánh Điện, từ nay tất cả chúng ta đều phải nghe lệnh của Điện Chủ, ngươi mau thông báo với các đệ tử Thánh Giáo khác tin tức này” Ngọc Dương Tử nói.

“ Thuộc hạ bái kiến Điện Chủ, Điện Chủ Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế” các đệ tử Thánh Giáo hướng về phía lão già áo đen đồng thanh hô to.

“ Tốt, các ngươi đứng lên đi” Lão già áo đen phất tay nói.

“ Dạ, Điện Chủ”

“ Chúng ta đến đại điện nói chuyện đi” Lão già cười nói.

Mọi người lần lượt đi theo lão đến đại điện, từ mấy trăm năm nay bởi vì Thánh Điện không có Điện Chủ nên đại điện chỉ có sắp hai hàng ghế đối diện nhau, ở phía trên không hề có chủ tọa. Lão già thấy cảnh này thì không hài lòng, phất tay một cái, lập tức từ trong không khí xuất hiện một cái ghế to lớn làm bằng vàng ròng, cái ghế lơ lửng trên không trung từ từ đáp xuống phía trên của đại điện. Lão già lại phất tay một cái, ở phía dưới đại điện lập tức xuất hiện bốn hàng ghế sơn son thiếp vàng, sắp xếp chỉnh tề.

“ Mọi người ngồi xuống đi” Lão già hướng mọi người nói rồi đi đến ngai vàng ngồi xuống.

Bọn Qủy Vương, Độc Thần, Ngọc Dương Tử, Tam Diệu Tiên Tử lập tức vào ngồi vị trí đầu của bốn hàng ghế, Thanh Long và Tần Vô Viêm thì ngồi ở vị trí thứ hai.

“ Các ngươi có chuyện gì muốn nói với ta thì nói đi, ta cũng muốn biết tình hình của Thánh Giáo hiện nay” Lão già lên tiếng nói.

Qủy Vương đứng lên kể hết tất cả sự tình về Thánh Giáo mấy trăm năm qua và cả đến sự việc xảy ra ở Lưu Ba Sơn gần đây.

“ Cũng vẫn là Thanh Vân Môn, thật đáng giận” Lão già phẫn nộ hét lớn.

“ Đúng vậy, thưa Điện Chủ, xin Điện Chủ ra mặt vì chúng thuộc hạ, tiêu diệt Thanh Vân Môn” bốn người bọn Qủy Vương lập tức đứng lên chắp tay nói, vẻ mặt hết sức thành kính.

“ Được, điều đó là tất nhiên, các ngươi không nói ta cũng sẽ tiêu diệt Thanh Vân Môn” Lão già cười nói.

“ Thật tốt quá, chúng thuộc hạ cám ơn Điện Chủ” Bọn Qủy Vương vui mừng nói.

“ Các ngươi bây giờ phải chấn chỉnh lại môn phái của mình, không được đấu đá lẫn nhau, nếu ta biết được người nào đấu đá, gây chia rẽ trong bốn môn phái, ta sẽ đích thân trừng phạt, có biết chưa ?” Lão già nghiêm mặt nói.

“ Thuộc hạ tuân mệnh” bốn người giật mình đồng thanh nói.

“ Bây giờ ta sẽ truyền thụ cho các ngươi ba quyển Thiên Thư, các ngươi hãy ra sức tu luyện để phát dương quang đại Thánh Giáo chúng ta, bốn người các ngươi tiến lại đây” Lão già lớn tiếng nói.

Mọi người nghe Điện Chủ truyền thụ ba quyển Thiên Thư thì phấn khởi vô cùng, vội vã tiến đến. Lão già phất tay, bốn quầng sáng đánh thẳng vào mi tâm của bốn người, trong phút chốc tâm trí của họ đã khắc sâu khẩu quyết của ba quyển Thiên Thư, bốn người thấy vậy mừng rỡ không thôi, luôn miệng đa tạ Điện Chủ ban ơn.

“ Trong Thánh Giáo của ta không thể có kẻ tàn tật được” Lão già vừa nói vừa hướng nhìn Thanh Long thánh sứ.

Thanh Long giật mình bất giác sờ qua tay trái của mình, ánh mắt đầy cảm khái.

“ Thanh Long, ngươi tiến đến đây, ta sẽ khôi phục lại cánh tay trái cho ngươi” Lão già cười nói.

Thanh Long không thể tin vào tai mình, vội vã tiến đến: “ Điện Chủ, ngài nói là thật ?”

“ Đương nhiên là thật, tuy nhiên ngươi phải chịu đau đớn một chút” Lão già híp mắt cười nói.

“ Dạ vâng, đa tạ Điện Chủ” Thanh Long nghiêm mặt nói.

“ Ta bắt đầu đây” Lão già vừa nói vừa giơ lên tay trái, một luồng sáng từ tay lão đánh thẳng về phía Thanh Long thánh sứ, chỉ trong phút chốc cánh tay trái bắt đầu mọc lại từ bả vai, đầu tiên là xương cốt, sau đó là cơ thịt, cuối cùng là lớp da. Thanh Long thánh sứ có vẻ vô cùng đau đớn, hàm răng cắn chặt đến nỗi chảy máu.

Bình Luận (0)
Comment