Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 22 - Hai Cường Giả Cấp Chân Tiên

Trảm Long Kiếm tích tụ năng lượng vô cùng cường đại, kiếm khí bao phủ một vùng không gian rộng lớn hàng vạn trượng, Vạn Kiếm Nhất lao đến như một cơn cuồng phong, chém thẳng Trảm Long Kiếm xuống đầu của Vô Cực Thiên Tôn.

Mọi người bên phe Ma giáo đều giật mình trước chiêu kiếm thần sầu, tinh diệu tuyệt luân của Vạn Kiếm Nhất, trong lòng âm thầm khâm phục vị lão giả này, thật không hổ danh người đã từng xông lên Thánh Điện năm xưa.

Kiếm khí phô thiên cái địa dường như muốn chẻ Vô Cực Thiên Tôn ra làm đôi nhưng khi lưỡi kiếm gần đến đỉnh đầu của Vô Cực Thiên Tôn thì đứng lại, không thể tiến lên tiếp được. Lưỡi kiếm đã bị Vô Cực Thiên Tôn dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp cứng.

Vạn Kiếm Nhất không hề nao núng, lập tức buông kiếm, bàn tay ngưng tụ kiếm khí màu xanh lăng lệ chém nhanh lên đỉnh đầu Vô Cực Thiên Tôn.

Tất cả hành động chỉ xảy ra trong một chớp mắt, các giáo chúng Ma giáo vô cùng kinh hãi trước diễn biến trên.

“ Ầm” lưỡi kiếm khí màu xanh sắc bén va chạm lên đỉnh đầu của Vô Cực Thiên Tôn phát tiếng động cực mạnh.

Mọi người nghĩ thế nào Vô Cực Thiên Tôn cũng bị thương trước đòn đánh này của Vạn Kiếm Nhất thì diễn biến tiếp theo làm cho mọi người không ngờ tới. Vô Cực Thiên Tôn không hề hấn gì cả, Thanh kiếm khí màu xanh đã tan biến từ bao giờ, chỉ có bàn tay và cánh tay của Vạn Kiếm Nhất đã bị gãy nát, méo mó, xiêu vẹo. Tuy đã bị thương như vậy nhưng Vạn Kiếm Nhất ánh mắt vẫn bình thản, giống như mọi chuyện không hề làm ảnh hưởng đến gã vậy.

“ Ngươi rất cố gắng nhưng đáng tiếc” Vô Cực Thiên Tôn vừa nói vừa vung chân đá một cú thật mạnh vào người Vạn Kiếm Nhất. Chỉ nghe ầm một tiếng, Vạn Kiếm Nhất đã bị văng ra xa hàng trăm trượng.

“ Vạn Sư huynh” Thủy Nguyệt Đại sư cùng Thương Tùng Đạo nhân hét lên lo lắng, lập tức hướng phía Vạn Kiếm Nhất bay tới.

Các giáo chúng Ma giáo vô cùng vui sướng, phát ra tiếng cười khoái trá vang vọng khắp đỉnh Thông Thiên Phong.

Các đệ tử Thanh Vân Môn lúc này đã rơi vào tột cùng tuyệt vọng. Những tưởng Vạn Kiếm Nhất xuất hiện sẽ có thể đảo ngược tình thế nhưng cuối cùng hy vọng vẫn bị dập tắt.

Trong chốc lát, các giáo chúng Ma giáo đã bao vây toàn bộ mọi người Thanh Vân Môn, tiếng chém giết, tiếng pháp bảo va chạm lại vang lên khắp nơi.

Lục Tuyết Kỳ lúc này đang đỡ một nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong bị thương, Thiên Gia thần kiếm trên tay nàng sắc xanh loang loáng, đã có rất nhiều giáo chúng Ma giáo bị chết dưới kiếm của nàng. Cũng bởi vì vậy, càng lúc càng có nhiều giáo chúng Ma giáo vây lấy nàng, tấn công tới tấp. Lục Tuyết Kỳ sau một hồi gắng gượng đã chống đỡ không thể lâu lơn được nữa.

“ Keng”

Thiên Gia thần kiếm rớt khỏi tay Lục Tuyết Kỳ cắm trên mặt đất, Lục Tuyết Kỳ gương mặt không hề hốt hoảng, nàng không hề quan tâm đến các pháp bảo đang hướng nàng đánh tới, nàng chỉ nhìn về hướng Đại Trúc Phong, ở nơi đó có một hình bóng đã khắc sâu vào trong tâm trí nàng. Trong những giây phút cuối cùng này, nàng muốn được nhìn thấy hình bóng đó.

Thời gian và không gian xung quanh Lục Tuyết Kỳ giống như bị ngừng lại, một người thanh niên bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, người thanh niên mặc áo bào xanh, gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, đang mỉm cười nhìn nàng. Lục Tuyết Kỳ nhoẻn miệng cười, trong ánh nắng ban mai, gương mặt nàng mỹ lệ vô cùng.

“ Huynh đã đến”

“ Tuyết Kỳ sư muội, ta đã đến” Trần Lâm cười nói.

“ Thanh Vân Môn trông cậy vào huynh” Lục Tuyết Kỳ lấy lại vẻ lạnh lẽo băng sương.

“ Ta đã biết, cứ giao cho ta” Trần Lâm nhặt lên Thiên Gia thần kiếm đang cắm dưới đất và trao cho Lục Tuyết Kỳ.

“ Huynh cẩn thận” Lục Tuyết Kỳ nhận lại Thiên Gia rồi nói.

Trần Lâm gật đầu với nàng rồi phất tay một cái, thời gian và không gian đã trở lại bình thường, các giáo chúng Ma giáo đang vây công Lục Tuyết Kỳ vô cùng ngạc nhiên vì pháp bảo của họ toàn đánh vào khoảng không.

“ Lũ tà giáo, yêu ma dám xâm phạm Thanh Vân Môn của ta, các ngươi sẽ nhận lấy hậu quả thích đáng” giọng Trần Lâm vang vọng khắp dãy Thanh Vân Sơn, lúc này hắn đã phi thân lên trời, đứng đối diện với Vô Cực Thiên Tôn.

“ Là Trần Lâm sư huynh, Trần Lâm sư huynh đã đến, Thanh Vân Môn được cứu rồi” các đệ tử Thanh Vân Môn reo lên sung sướng.

“ Tiểu Lâm đã xuất quan rồi sao ?” Tô Như vui mừng nói.

“ Đúng vậy, hắn đã xuất quan rồi nhưng không biết có đột phá cảnh giới Chân Tiên hay chưa, tên Vô Cực Thiên Tôn này là cao thủ cấp độ Chân Tiên, lão Thất không biết có đối phó được không nữa?” Điền Bất Dịch vẻ mặt không vui không buồn nói.

“ Trần Lâm, chúng ta lại gặp mặt” Thanh Long hét lớn

“ Ngươi mọc lại cánh tay rồi à, cũng không tệ, nhưng ngươi vẫn còn chưa đủ trình độ đấu với ta đâu. Nếu vẫn muốn giữ cánh tay vừa mới mọc lại thì mau lui xuống” Trần Lâm cười nói.

“ Ngươi” Thanh Long thánh sứ tức giận nói.

“ Thanh Long, mau lui xuống, ngươi không phải là đối thủ của hắn” Vô Cực Thiên Tôn nhàn nhạt nói.

“ Vâng Điện Chủ” Thanh Long nhanh chóng lui lại.

“ Ngươi là Trần Lâm phải không ? Thật không ngờ Thanh Vân Môn lại có một nhân tài đột phá đến cấp Chân Tiên, lão phu đúng là mở rộng tầm mắt” Vô Cực Thiên Tôn ôn tồn nói.

Mọi người cả hai phe Ma giáo và Thanh Vân Môn đều vô cùng kinh hãi, không thể tưởng tượng được ngày hôm nay lại có đến hai cường giả cấp Chân Tiên trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt họ. Hai người này lại ở hai phe chính tà đối nghịch, trận chiến của họ sẽ khủng khiếp như thế nào đây.

Điền Bất Dịch và các thủ tọa Thanh Vân Môn âm thầm thở phào một hơi, họ biết rằng Thanh Vân Môn hôm nay đã được cứu, không bị rơi vào cảnh diệt môn, vạn kiếp bất phục.

“ Ngươi chắc là Vô Cực Thiên Tôn ? Từ nãy tới giờ ngươi hoành hoành ngang ngược, đã đến lúc ngươi trả giá đắc rồi đó” Trần Lâm cười hướng Vô Cực Thiên Tôn nói.

“ Tên tiểu tử ngông cuồng, ta phải dạy cho ngươi một bài học về tính lễ độ” Vô Cực Thiên Tôn hét lên vang vọng đất trời.

Trần Lâm phất tay một cái, một vòng tròn màu vàng kim xuất hiện bao phủ toàn bộ dãy núi Thanh Vân Môn. Các giáo chúng Ma giáo kinh hãi vạn phần, bọn họ cảm giác như mình đã bị nhốt lại tại đây.

“ Ngươi không phiền ta tạo kết giới này chứ, với trình độ của ta và ngươi nếu đánh thẳng tay sẽ làm hủy diệt khu vực này mất” Trần Lâm cười nói.

“ Thật là biết làm trò, ngươi nên giữ mạng của mình trước lão phu thì tốt hơn” Vô Cực Thiên Tôn cười khẩy.

“ Đừng vội nhiều lời, đánh thử mới biết” Trần Lâm vừa dứt lời đã biến mất không thấy, sau đó xuất hiện bất thình trước mặt Vô Cực Thiên Tôn, xuất ra một quyền đánh vào mặt lão.

“ Ầm” một âm thanh nặng nề vang lên, Vô Cực Thiên Tôn bị đánh bay thẳng lên trời, Trần Lâm lại thình lình xuất hiện sau lưng lão và giáng tiếp một đòn, nhưng lần này lão đã né được và đánh thẳng một quyền vào ngực Trần Lâm.

“ Bình” Trần Lâm bị đánh bay ngược ra sau. Hai người liên tục áp sát và tung ra những đòn quyền cước rất mạnh vào nhau.

Tốc độ trận đấu diễn ra quá nhanh, mọi người trên đỉnh Thông Thiên Phong nhìn lên trời quan sát cuộc chiến chỉ thấy những đốm sáng và cường lực lan rộng khi hai người va chạm vào nhau chứ hoàn toàn không hề thấy thân ảnh của bọn họ. Xung lực phát ra từ trận đấu liên tục đánh lên vòng sáng màu vàng kim từng tiếng ầm ầm, nếu không có vòng bảo vệ này thì dãy Thanh Vân Sơn đã sụp đổ từ rất lâu rồi.

Bọn người Qủy Vương, Độc Thần quan sát trận chiến bất giác cảm thấy bản thân nhỏ yếu không thể tả, đối với hai người này bọn họ thấy sức lực của mình chỉ là những con kiến so với người khổng lồ mà thôi, không đáng nhắc đến. Sắc mặt người nào cũng từ xám xịt chuyển sang ảo não không thôi.

Bình Luận (0)
Comment