Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 28 - Phía Tây Đại Chiểu Trạch

Hai người Trương Tiểu Phàm và Tống Đại Nhân đáp xuống Vân Hải, rồi tản bộ vào Ngọc Thanh Điện. Hai người đi đến đâu cũng được các đệ tử đời thứ ba chào hỏi rất cung kính.

Khi hai người đến đại sảnh Ngọc Thanh Điện thì thấy nơi đây đã đứng mấy chục vị trưởng lão, đứng đầu là Tiêu Dật Tài, Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ, thấy hai người bọn họ đến bọn Tiêu Dật Tài lên tiếng chào hỏi.

Đám người chuyện vãn một hồi thì Trần Lâm thình lình xuất hiện tại chủ vị, mọi người thấy Trần Lâm đến thì nhanh chóng thi lễ.

“ Miễn lễ, mọi người ngồi xuống đi” Trần Lâm cười vui vẻ nói.

Khi mọi người đều ngồi xuống hàng ghế được sắp sẵn thì Trần Lâm bắt đầu lên tiếng:

“ Thưa các vị sư huynh đệ đồng môn, hôm nay mời các vị đến đây là bởi có một việc cấp bách cần các vị đi hoàn thành”

“ Xin Trưởng Môn phân phó” Tiêu Dật Tài lên tiếng nói.

“ Gần đây, tại phía Tây Đại Chiểu Trạch có hiện tượng dị quang chiếu lên tận trời xanh, rất có thể là dị bảo xuất thế. Khi tin tức này lọt ra ngoài, phe Ma giáo đã cử nhiều người đi về phía Tây, có ý muốn chiếm giữ. Nếu để dị bảo này lọt vào tay bọn Ma giáo thì đúng là nguy hại đến thế gian, vì vậy ta triệu tập mọi người đến đây lần này là để đi đến Tây phương Đại Chiểu Trạch duy trì chính đạo, trảm yêu trừ ma, không cho ý đồ của Ma giáo thực hiện được”

“ Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc cùng các môn phái chính đạo thông báo cho ta biết đã cử đệ tử đến đó, bọn họ đang chờ đợi chúng ta đến để chủ trì tấn công Ma giáo. Ta hy vọng các vị sẽ làm rạng rỡ cho môn phái chúng ta”

Mọi người bắt đầu trầm trồ bàn tán, sau đó Tiêu Dật Tài đại diện đứng lên nói: “ Trưởng Môn chân nhân yên tâm, bọn chúng tôi nhất định không làm mất mặt vị thế lãnh tụ chính đạo của Thanh Vân Môn ta”

Trần Lâm mỉm cười gật đầu rồi nói: “ Lần đi này rất hung hiểm, mọi người phải thật cẩn thận. Đây là phù bảo của Tru Tiên kiếm ta mới luyện chế, có thể đánh ra được ba kiếm trảm thiên mạnh nhất cấp độ Chân Tiên, Tiêu sư huynh giữ lấy phòng khi Vô Cực Thiên Tôn xuất hiện đột xuất”

Tiêu Dật Tài giật mình nhận lấy phù bảo, cung kính nói: “ Đa tạ Trưởng Môn ban tặng”

“ Không có gì, lần đi này huynh hãy lãnh đạo bọn họ, nếu gặp tình huống ngoài ý muốn thì phải bảo trì lực lượng là trên hết, không nên ngạnh kháng” Trần Lâm nói.

“ Tuân lệnh Trưởng Môn” Tiêu Dật Tài cung kính nói.

“ Tốt, mọi người nhanh chóng xuất phát đi”

“ Dạ”

Phía Tây Đại Chiểu Trạch.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Tử Trạch lúc này trở nên thật u ám, xung quanh bao trùm một màn sương xám đục, bốn bề một màn tĩnh lặng, sắc trời đã dần chuyển sang tối tăm.

“ Khởi bẩm Đường Chủ, Tông chủ, đã phát hiện hành tung của phe chính đạo, bọn chúng đang tập trung tại phụ cận Vô Để Khanh, hình như là đang chuẩn bị ở qua đêm. Số lượng có đến trên trăm người, theo cách ăn mặc là đệ tử Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc” một đệ tử Thánh giáo trong bộ trang phục màu đen cung kính nói.

“ Chỉ là những tên trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng của bọn Liên minh, trước hết nên trừ khử bọn chúng đi, chính đạo sẽ không còn khả năng tranh đoạt với bọn ta nữa. Tốt nhất là tối nay chúng ta đột kích tiêu diệt hết bọn chúng, mọi người thấy thế nào ?” Ngọc Dương Tử cười khẩy nói.

“ Đạo huynh nói rất hợp ý ta, cứ quyết định như vậy” Qủy Vương hướng Ngọc Dương Tử cười nói.

“ Xin vâng theo hai vị tiền bối” Tần Vô Viêm và Kim Bình Nhi đồng thanh nói.

Đêm khuya trong đầm lầy chết chóc, bóng đêm như bao trùm hết tất cả vạn vật.

Trong bóng tối nhìn lại, các đệ tử chính đạo đang chùm chăn nằm ngủ say sưa bên đống lửa cháy âm ỉ.

“ Đúng là bọn trẻ con miệng còn hôi sữa, không có kinh nghiệm chiến đấu gì cả, chúng ta xông lên giết bọn chúng” Ngọc Dương Tử cười ha hả nói.

“ Đạo huynh, hãy khoan. Bọn chính đạo đang đặt bẫy chờ chúng ta cắn câu, huynh không thấy sao ?” Qủy Vương híp mắt nói với Ngọc Dương Tử.

“ Thưa hai vị tiền bối, tiểu điệt cũng cảm thấy phe chính đạo đang có âm mưu, chúng ta nên cẩn thận” Tần Vô Viêm nói theo.

“ Để biết bọn chúng có âm mưu hay không, ta có cách này” Qủy Vương nói.

“ Là cách gì ?” Ngọc Dương Tử không bình tĩnh nói.

“ Tần huynh đệ có khả năng điều khiển độc vật, huynh đệ hãy điều khiển bọn chúng tấn công lũ người chính đạo đang nằm ngủ đó, bọn ẩn nấp chắc chắn sẽ xuất hiện” Qủy Vương cười nói.

“ Đúng vậy, kế này rất hay” Kim Bình Nhi duyên dáng cười nói.

Hàng vạn con kiến to cỡ con chó liên tục được Tần Vô Viêm điều động từ khắp nơi trong Tử Trạch bò ra tấn công vào đám đệ tử chính đạo.

Từng tiếng la hét vang lên, bên phe chính đạo liên tiếp có đệ tử bị thương ngã xuống, đa số là đệ tử Phần Hương Cốc và Thiên Âm tự cùng các môn phái chính đạo khác, bên Thanh Vân Môn đều là các trưởng lão tinh anh nên không người nào bị thương.

Trận thế tác chiến do Tiêu Dật Tài, Tề Hạo và Pháp Tướng xây dựng để dụ Ma giáo vào bẫy đã nhanh chóng bị phá hủy. Chỉ trong thời gian khoảng một nén nhang, đã có khoảng hơn hai mươi đệ tử chính đạo đã ngã xuống bởi đàn quái kiến. Tuy nhiên, với lực lượng cường đại từ bọn người Thanh Vân Môn, đám quái kiến đã nhanh chóng bị đẩy lùi.

“ Chúng ta lên” Qủy Vương thấy vậy thì lên tiếng.

Hàng trăm người phe Ma giáo xông vào chém giết phe chính đạo, tiếng la hét, tiếng pháp bảo chạm nhau đinh tai nhức óc.

Dưới lực lượng mạnh mẽ của bọn người Thanh Vân Môn, các giáo chúng Ma giáo bị tử thương vô số, các đệ tử Phần Hương Cốc và Thiên Âm Tự cũng chết không ít người. Chỉ trong chốc lát, phe Ma giáo đã ngã xuống trên trăm người, phe chính đạo chỉ còn trên dưới năm mươi người.

“ Không thể ngờ bọn Thanh Vân Môn lại cường hãn như vậy, chúng ta tạm thời rút lui” Qủy Vương hét lớn.

Phe Ma giáo nhanh chóng bay thẳng vào bên trong nội trạch, dần dần mất hút vào trong màn đêm tối tăm.

“ Chúng ta không cần truy đuổi, mọi người trước hết kiểm tra lại tình trạng thương thế đồng môn” Tiêu Dật Tài hét lớn.

Liên tục hai ngày sau, hai bên chính đạo và Ma giáo chạm trán thêm mấy lần nữa, nhưng lần nào phe Ma giáo cũng bị đẩy lùi. Hai bên càng ngày càng tiến sâu vào nội trạch bên trong. Bỗng một ngày, khi hai bên đang đánh nhau thì từ phía xa xa một cột sáng vàng óng đánh thẳng lên tận trời xanh rồi nhanh chóng biến mất, cả hai bên lập tức đình chỉ chiến đấu, chia nhau hướng thẳng cột sáng bay nhanh tới.

“ Kim mang hiện thế, Hoàng Điểu tất xuất” U Cơ hờ hững nói rồi cùng Thanh Long hướng thẳng về phía cột sáng. Đây là câu văn được khắc trong Phục Long Đỉnh, kế hoạch truy bắt tứ thần thú đã hủy bỏ từ mười năm trước nhưng nàng vẫn còn nhớ rất rõ.

Cả hai phe cứ đâm đầu bay thẳng một hồi thì phát hiện phía trước có gì đó che chắn, khi mọi người nhìn kỹ lại thì tất cả đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh, đó là một cái cây vô cùng to lớn, đường kính có đến hàng trăm trượng, thân cây vươn thẳng lên tận trời xanh, không thấy điểm kết thúc.

Mọi người thầm nghĩ ánh sáng vàng lúc nãy chắc chắn xuất phát từ thân cây này, trên ngọn cây có thể là nơi cất giữ bảo vật nên nhanh chóng chia nhau phi thân bay thẳng lên ngọn cây.

Phi hành một hồi lâu, tất cả đều đã lên đến rất cao. Đột nhiên, mọi người bỗng dừng lại, đứng lơ lửng giữa không trung, bởi vì bọn họ phát hiện trên thân cây xuất hiện một cánh cửa bằng đá khổng lồ, khảm nhập vào trong thân cây, chu vi xung quanh bị vô số dây leo bao phủ, ở trên cánh cửa có khắc bốn chữ lớn: “ Thiên Đế Bảo Khố”.

Cả hai bên chính đạo và Ma giáo đều âm thầm kinh hỷ nhìn cánh cửa đá khổng lồ trước mặt, tuy nhiên ai ai cũng đều nắm chặt pháp bảo trên tay, chỉ cần bên nào có dị động thì sẽ lập tức tấn công.

“ Chúng ta không thể để dị bảo này lọt vào tay ma giáo, tàn sát thêm nhiều người thiện lương vô tội. Các huynh đệ, chúng ta lên” Tiêu Dật Tài hét lớn, tay cầm thất tinh kiếm lăng không đánh tới đám người Ma giáo.

Tiếng la hét, chém giết, tiếng pháp bảo va chạm lại vang lên ầm ỉ. Thấy dị bảo trước mặt, tất cả hầu như bị kích thích, ai ai cũng chiến đấu thẳng tay, không tiếc sinh mạng bản thân. Chỉ trong chốc lát, cả hai bên đều ngã xuống mười mấy người.

Bỗng nhiên không khí xung quanh bị bao trùm bởi một mùi tanh tưởi, trên bầu trời xám xịt, xuất hiện hai ngọn đèn cực lớn màu xanh lục, ngọn đèn hình dạng dài thẳng đứng, chính giữa có hai lỗ hổng đen ngòm, phát ra sát khí lạnh lẽo.

U Cơ bỗng như chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi thản thốt kêu lên: “ Hắc Thủy Huyền Xà, là Hắc Thủy Huyền Xà”.

Bình Luận (0)
Comment