Tại Ngọc Thanh Điện, đỉnh Thông Thiên Phong, Thanh Vân Môn.
“ Sự tình là như vậy thưa Trưởng Môn, Vô Cực Thiên Tôn nói là sáu tháng nữa sẽ tấn công Thanh Vân Môn chúng ta, tính đến nay thì chỉ còn hơn năm tháng mà thôi” Tiêu Dật Tài cung kính nói.
“ Ta biết rồi, cám ơn Tiêu Sư huynh. Lần đi này phe chính đạo chúng ta thương vong như thế nào ? Huynh có thể cho ta biết không ?” Trần Lâm ôn tồn nói.
“ Vâng thưa Trưởng Môn, phe chính đạo chúng ta tổn thất rất lớn nhưng không nhiều bằng bọn Ma giáo, Thanh Vân Môn chúng ta tổn thất ít nhất, 35 vị trưởng lão xuất sơn, có 8 vị không may ngã xuống, 5 vị bị thương nặng và 12 vị bị thương nhẹ. Bên Phần Hương Cốc đến có 38 vị, ngã xuống 25 vị, bị thương nặng 7 vị. Bên Thiên Âm tự góp mặt có 37 vị, ngã xuống 23 vị, bị thương nặng 9 vị. Ngoài ra còn rất nhiều đệ tử ở các môn phái khác như Kim Cương Môn, Bách Hoa Cốc, Hoàng Phong Động đã anh dũng ngã xuống”
Tiêu Dật Tài trầm mặc một chút rồi nói tiếp: “ Bên phe Ma giáo có khoảng hơn ba trăm người, chết tại trận có khoảng hơn hai trăm người, bị thương nặng hơn năm mươi người. Nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của Vô Cực Thiên Tôn thì rất có thể phe Ma giáo đã tổn thất nặng nề hơn”.
“ Phe chính đạo chúng ta lần đi này tổn thương nguyên khí thật lớn, các đệ tử ngã xuống đều là những tinh anh tài giỏi, thật đáng tiếc” Trần Lâm thở dài nói.
“ Thưa Trưởng Môn, lần đi Đại Chiểu Trạch lần này còn phát sinh ra một chuyện, có liên quan đến Lâm Kinh Vũ sư đệ, Trương Tiểu Phàm sư đệ và Trưởng Môn ngài” Tiêu Dật Tài gương mặt hơi tái xanh, cung kính nói.
“ Là chuyện gì, Tiêu Sư huynh cứ nói đừng ngại” Trần Lâm cười hiền lành nói.
“ Chuyện là vậy ...” Tiêu Dật Tài bắt đầu kể rõ đầu đuôi sự tình, ánh mắt thấp thỏm quan sát thái độ của Trần Lâm.
“ Thật không thể tưởng tượng được, Phổ Trí Đại sư một trong tứ đại thần tăng, lại có thể làm ra chuyện như vậy” Trần Lâm sau khi nghe xong thì hít sâu một hơi nói.
“ Trưởng Môn, xin ngài đừng quá kích động, ngài là Lãnh tụ của chính đạo, là hy vọng của tất cả thương sinh trong thiên hạ. Xin ngài hãy nghĩ đến sự tồn vong của bọn họ” Tiêu Dật Tài lo lắng nói.
“ Ta đã biết, Tiêu sư huynh không cần quá lo lắng ... tiểu Phàm sư đệ thế nào rồi?” Trần Lâm ôn tồn nói.
“ Thưa Trưởng Môn, Tiểu Phàm sư đệ đã bỏ đi cùng với con gái của Qủy Vương Tông Chủ tên là Bích Dao, hiện tại không biết bọn họ đã đi đâu” Tiêu Dật Tài nói.
“ Ta hiểu được thái độ của đệ ấy, thôi, chuyện này không nhắc đến nữa, huynh cũng đã vất vả rồi, hãy về nghỉ ngơi đi” Trần Lâm nói.
“ Dạ, thưa Trưởng Môn, ngài cũng phải bảo trọng sức khỏe” Tiêu Dật Tài cung kính nói.
“ Cám ơn huynh, ta biết rồi” Trần Lâm cười nói.
Nam Cương Sơn, Thất Lý Đồng.
Bầu trời mây đen giăng kín, âm phong rầm rú khắp nơi. Trên các dãy núi trùng trùng điệp điệp, lấy sơn cốc Thất Lý Đồng làm trung tâm, lúc này tập trung hằng hà sa số quái thú đủ các chủng loại, các loài sinh vật trong rừng đều bị những quái thú này ăn sạch sẽ, xương cốt vương vãi khắp nơi.
Điều đặc biệt là người dân Miêu Tộc tại đây lại không bị bọn quái thú này tấn công, bọn chúng kéo nhau lũ lượt đi qua các thôn xóm, tru diệt hết tất cả các loài động vật trên đường đi nhưng lại không động đến bất cứ một người nào.
Đám người Miêu Tộc cũng tỏ vẻ sợ hãi nhưng không ngăn cản bọn quái thú, để bọn chúng mặc sức hoành hành, tầng tầng lớp lớp tiến về phía Phần Hương Cốc, Trung Thổ.
Sở dĩ có chuyện như vậy là do năm đại chủng tộc ở Nam Cương đã được thống nhất dưới trướng của Thánh Nữ Linh Lung. Ngàn vạn quái thú dưới sự điều khiển của Thú Thần đã nhận lệnh không được tổn hại đến người dân của năm đại chủng tộc này, chỉ thực hiện mục tiêu càng quét toàn bộ Trung Thổ như mệnh lệnh của Vô Cực Thiên Tôn đưa ra.
Phần Hương Cốc, môn phái trấn giữ vùng Nam Cương, lúc này đã tràn ngập quái thú từ phía nam tiến đến. Vân Dịch Lam cốc chủ Phần Hương Cốc đã nhanh chân dẫn dắt toàn bộ đệ tử chạy về phương Bắc, hội mặt tại Thanh Vân Môn. Trên đường đi, lão đã ra cáo chiếu thông báo với toàn bộ giới tu đạo trong thiên hạ về sự phát triển của hạo kiếp yêu thú, về sự trỗi dậy của tuyệt thế yêu ma Thú Thần đã đầu nhập vào Ma giáo, lão kêu gọi người tu đạo trong thiên hạ tập trung tại Thanh Vân Môn – lãnh tụ của Liên Minh chính đạo để góp sức chống lại yêu thú và Ma giáo.
Nhận được lời hiệu triệu đó, hàng loạt môn phái như Thiên Âm Tự, Kim Cương Môn, Bách Hoa Cốc, Hoàng Phong Động, cùng rất nhiều tán tu đã nhanh chóng tập trung ở Thanh Vân Môn để hội minh.
Hàng loạt bá tánh nghe phong phanh được tin tức yêu thú tấn công đã lũ lượt chạy nạn về phía Bắc, bọn họ truyền miệng nhau chạy về dãy núi Thanh Vân, nơi đó sẽ có tiên nhân bảo vệ.
Đỉnh Thông Thiên Phong, Thanh Vân Sơn.
Bầu trời trên đỉnh Thanh Vân Sơn càng lúc càng u ám, âm phong réo rít từng hồi, mưa liên tục rơi mấy ngày hôm nay, không có dấu hiệu dừng lại.
Tất cả các môn phái chính đạo lúc này đã tập trung tại Ngọc Thanh Điện bàn bạc đối sách, ngồi ở chủ vị phía trên là Trưởng Môn Trần Lâm, hai bên trái phải lần lượt là Trưởng Môn Thiên Âm Tự Phổ Hoằng Đại Sư và Cốc Chủ Phần Hương Cốc Vân Dịch Lam. Trần Lâm vẻ mặt bình thản không biểu lộ điều gì, còn hai người bọn Vân Dịch Lam thì nhíu chặt lông mày, rõ ràng đang lo lắng trước hạo kiếp yêu thú lần này.
Một đệ tử đời thứ ba từ đại sảnh chạy vào trong điện, thái độ rất gấp.
“ Thưa Trưởng Môn chân nhân, rất đông dân chạy nạn khắp nơi tập trung trước Sơn môn, xin được bảo vệ khỏi yêu thú tấn công”
Trần Lâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “ Ngươi với một số đệ tử đi thông tri cho tất cả các đệ tử ngoại môn, lệnh cho họ dẫn dắt và bảo vệ dân chúng vượt qua dãy Thanh Vân Môn, đi về các thành trì ở phía Bắc, tạm thời cư ngụ tại đó sẽ được an toàn. Mục tiêu của yêu thú và Ma giáo lần này chính là nhân sĩ chính đạo chúng ta ở Thanh Vân Môn chứ không phải bách tính vô tội. Ngươi đi mau”
“ Đệ tử tuân lệnh” tên đệ tử đời thứ ba nhanh chóng chạy ra khỏi điện.
“ Tiêu Sư huynh, nhờ huynh thông báo cho Thủ tọa cùng đệ tử các chi phái tập trung tại Ngọc Thanh Điện, ta có việc phân phó”
“ Vâng, thưa Trưởng Môn” Tiêu Dật Tài nhanh chóng rời đi.
“ A di đà phật, lần hạo kiếp này, lực lượng Ma giáo kết hợp với yêu thú mạnh mẽ vô cùng, Liên minh chính đạo chúng ta sợ khó lòng chống nổi, bọn chúng tôi chỉ còn biết hy vọng vào ngài thôi, Trần Lâm chân nhân” Phổ Hoằng đại sư thở dài nói.
“ Vô Cực Thiên Tôn thần thông quảng đại, dưới tay y lại có thêm tuyệt thế yêu ma Thú Thần cùng vô số quái thú, đúng là đại nạn lớn nhất hàng ngàn năm nay. Trần Lâm Chân Nhân, ngài chính là người duy nhất có thể cứu được thiên hạ chúng sinh khỏi đại nạn ngàn năm này” Vân Dịch Lam cảm khái nói.
Trần Lâm còn chưa biết trả lời như thế nào thì hai người bọn họ đã cúi đầu, chắp tay thành kính nói.
“ Xin Trần Lâm chân nhân ra tay cứu vớt thiên hạ chúng sinh khỏi đại nạn”
Trần Lâm vội đỡ hai người bọn họ rồi nói: “ Hai vị đâu cần phải làm như vậy, ta là Minh chủ của Liên Minh chính đạo, an nguy của thiên hạ chúng sinh ta há không để ý đến. Hai vị yên tâm, ta sẽ ngăn chặn lần hạo kiếp này”
“ Bọn chúng tôi thay mặt thiên hạ chúng sinh cảm tạ ngài, Trần Lâm chân nhân” Vân Dịch Lam nói.
Mấy ngày sau, yêu thú rốt cuộc đã tiến đến chân núi Thanh Vân. Dẫn đầu tầng tầng lớp lớp yêu thú là mười ba Yêu Vương, hình thể quái dị khổng lồ, con nào con nấy cao cả chục trượng. Lơ lửng trên tầng trời cao, một thiếu niên anh tuấn mặc áo bào xanh đang khoanh tay đứng nhìn, chốc chốc người thiếu niên lại phát ra những âm thanh kỳ quái, đàn yêu thú phía dưới dường như nghe hiểu âm thanh này nên phát ra âm thanh hưởng ứng theo.
Bên cạnh người thiếu niên là một con quái thú to lớn, hình thù kỳ dị, có bốn con mắt, răng nanh lỏm chỏm nhọn hoắc, cái mõm đỏ tươi như chậu máu, cái cổ dài một cách dị thường, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn phủ những chiếc vảy cứng như thép nguội. Con quái thú chốc chốc lại há miệng nhe răng, hú lên những âm thanh ghê rợn.
“ Vòng kết giới à, để ta đến phá” người thiếu niên vừa dứt lời liền đánh ra một quyền vào vòng kết giới màu vàng kim trước mặt.
“ Ầm” một âm thanh chát chúa vang lên, vòng kết giới vẫn không hề hấn gì, người thanh niên thì bật ngược trở lại.