Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 35 - Gặp Gỡ Gilderoy Lockhart

“ Xin chào chủ nhân đáng kính, ngài đã về”

Một giọng nói the thé, nịnh nọt vang lên đằng sau tủ bếp.

Trần Lâm nhận ra đó là Bobby, con gia tinh trong nhà của hắn.

Trần Lâm hắn không phải phù thủy thuần huyết, đáng lẽ ra không có gia tinh phục vụ trong nhà, nhưng hai năm trước, hắn vô tình đã cứu Bobby khỏi bị quái thú ăn thịt trong một nhiệm vụ của Bộ Pháp thuật.

Bobby từ đó nhất quyết đi theo hắn, cho dù hắn có làm cách nào con gia tinh này cũng tìm đủ mọi cách để lưu lại. Không có cách nào, hắn đành chấp nhận cho nó sinh sống trong nhà của mình, làm công việc quản gia.

Bobby là tên hắn đặt cho con gia tinh này.

“ Chào Bobby”

Bobby trong bộ trang phục quản gia, thân hình nhỏ nhắn đi tới trước mặt Trần Lâm cất giọng the thé nói.

“ Chủ nhân, ngài đói chưa, Bobby mang đồ ăn tới cho ngài”

“ Được rồi, cảm ơn Bobby” Trần Lâm mỉm cười, gật đầu nói.

“ Chủ nhân ngài không cần nói vậy, được phục vụ chủ nhân là vinh hạnh nhất đời của Bobby” Bobby đôi mắt to long lanh mọng nước nhìn Trần Lâm sau đó chậm rãi rời đi.

Trần Lâm trong lòng âm thầm cảm thán, giới phủ thủy cổ xưa dùng phù chú nô dịch gia tinh đời này qua đời khác, quả thật thủ đoạn nham hiểm.

Ba ngày sau, Trần Lâm một thân một mình lên đường đi đến học viện pháp thuật Hogwarts.

Hogwarts là một học viện pháp thuật có lịch sử lâu đời, trong ngàn năm qua, hầu hết các phù thủy ở Anh đều xuất thân từ Hogwarts, trong đó có không ít những phù thủy nổi tiếng như Dumbledore hoặc thậm chí là Voldemort cũng đều tốt nghiệp từ nơi đây.

Hogwarts mang trong mình không ít những bí ẩn, mà nếu Trần Lâm không có ký ức nguyên tác thì hắn chắn hẳn không bao giờ biết.

Trần Lâm một mạch độn thổ đến làng Hogsmeade sau đó bay thẳng đến Hogwarts dưới hình dạng đại bàng Harpy, đây là kiểu di chuyển hắn yêu thích nhất để vào trường, bởi vì Hogwarts được phù phép để ngăn chặn việc đột nhập bằng độn thổ, chổi bay các loại. Theo như hắn nhớ, năm học đầu tiên, các học sinh sẽ được đón tiếp ngay khi vừa rời khỏi ga và đi thuyền vào trường, từ năm thứ hai trở lên thì đi bằng xe do Vong mã kéo.

Từ trên cao nhìn xuống, Trần Lâm có thể quan sát trọn vẹn toàn bộ khuôn viên của Hogwarts. Hogwarts, một tòa lâu đài huyền bí cổ xưa với bảy tầng lầu, nằm trên một vùng đất hoang sơ hùng vĩ, phong cảnh đặc trưng của vùng Bắc Âu.

Khu sân vườn của tòa lâu đài rất rộng lớn, bao gồm một hồ nước mênh mông, một khu rừng rậm rạp, vài căn nhà kính trồng cây, chòi canh và một sân Quidditch.

Thân hình to lớn của đại bàng Harpy từ từ đáp xuống sân trường, khi chạm đến mặt đất, thoắt cái đã biến thành thân ảnh Trần Lâm trong bộ áo bào phù thủy mới tinh.

Đúng lúc này, trong một tán cây, một con mèo mướp nhảy ra ngoài, biến thành một người phụ nữ trung niên khá cao. Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy thời gian biến thành hình người của bà chậm hơn so với Trần Lâm một nhịp.

“ Trần Lâm, kỹ năng hóa thú của trò càng ngày càng điêu luyện đó, đã hơn ta xa”

Người phụ nữ trông bộ áo choàng màu xanh ngọc lục bảo, mỉm cười nhìn Trần Lâm nói.

Giọng nói này Trần Lâm còn lạ gì, đây là sư phụ dạy hắn biến hình thuật, giáo sư Mc Gonagall.

“ Chào buổi sáng, giáo sư Mc Gonagall”

Giáo sư McGonagall hình dáng vẫn y hệt như trong trí nhớ của hắn, thân hình cao lớn, vẻ ngoài nghiêm túc, mái tóc dài búi chặt, mũ chóp nhọn nghiêng về một bên, cặp kính mắt gọng vuông đặc trưng.

Giáo sư McGonagall nhìn một lượt Trần Lâm, gật đầu hài lòng. Người thanh niên trước mặt đây từng là học trò bà đánh giá cao nhất.

“ Đi theo ta Trần Lâm”

“ Dạ thưa cô”

Trần Lâm nhanh chóng đi theo giáo sư McGonagall.

“ Năm ngoái ta biết trò được bầu chọn là Thành viên danh dự của Liên đoàn phòng chống Nghệ thuật Hắc ám … rất khá đó, Trần Lâm … trò làm cho ta rất hãnh diện” Giáo sư McGonagall vừa đi vừa nghiêm túc nói.

“ Dạ cám ơn cô McGonagall, nếu không có cô chắc em sẽ không có được thành tựu như vậy”

“ Không phải đâu em, đó là do trò nổ lực phấn đấu, ta chỉ trợ giúp đôi chút thôi” giáo sư McGonagall mỉm cười.

“ Giáo sư Dumbledore đang phỏng vấn ngài Lockhart, chắc trò cũng biết ngài Gilderoy Lockhart chứ ? Cậu ta cũng cùng khóa với trò đó”

“Gilderoy Lockhart thì em không lạ gì, cậu ta lúc còn ở nhà Ravenclaw rất hay làm mấy trò khôi hài để gây chú ý … mấy năm nay cũng khá nổi tiếng … cậu ta cũng đến phỏng vấn vị trí giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nữa hả cô McGonagall ?” Trần Lâm tuy biết trước nhưng vẫn giả vờ cười nói.

“ Đúng vậy … à, cậu ta đã ra rồi kìa” giáo sư McGonagall chỉ tay về phía phòng làm việc của hiệu trưởng nói.

Theo hướng chỉ tay của giáo sư McGonagall, Trần Lâm thấy một nam phù thủy có bề ngoài khá tuấn tú, mái tóc vàng lượn sóng và đặc biệt là hàm răng đều, sáng bóng, bởi vì người nam nhân này đang nhìn phía hắn, vẫy tay mỉm cười.

“ Khẩu lệnh là phượng hoàng lửa … chúc trò may mắn, ta còn có việc phải làm” giáo sư McGonagall không muốn nói chuyện với Gilderoy Lockhart, sau khi dặn dò Trần Lâm vài câu, bà nhanh chóng rời đi.

Qua giọng điệu và thái độ bỏ đi của giáo sư McGonagall, Trần Lâm có thể thấy được giáo sư rất không vừa lòng về Gilderoy Lockhart và hy vọng Trần Lâm hắn có thể trở thành giáo sư bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám chứ không phải là Gilderoy Lockhart.

Thông thả đi đến phía Trần Lâm, Gilderoy Lockhart tươi cười nói.

“ Chào cậu Trần Lâm, đã lâu không gặp”

“ Chào Gilderoy, cậu cũng ứng tuyển giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám hả ?” Trần Lâm bắt tay Gilderoy Lockhart, cười nói.

“ Đúng rồi, mới vừa phỏng vấn xong, giáo sư Dumbledore rất hài lòng về ta … à, đừng nói với ta cậu cũng ứng tuyển vị trí này đó nhé ?”

Trần Lâm gật đầu thành thật nói.

“ Tôi hôm nay cũng đến phỏng vấn”

Gilderoy Lockhart nghe vậy thì nhoẻn miệng cười nói.

“ Ồ, một vị trí mà có đến hai nhân tài như chúng ta ứng tuyển, giáo sư Dumbledore cũng khó lựa chọn à … tôi biết cậu cũng là Thành viên danh dự của Liên đoàn phòng thủ Nghệ thuật Hắc ám như tôi … nhưng cậu quanh năm làm việc ở Bộ Pháp Thuật, không đi đây đi đó nhiều nên chắc không có kinh nghiệm tiếp xúc với sinh vật hắc ám nhiều bằng tôi đâu … mười năm qua, tôi đã đi rất nhiều nơi, mỗi chuyến đi càng làm cho tôi thêm trưởng thành …”

Lúc còn là học sinh trường Hogwarts, Gilderoy Lockhart luôn ám ảnh bởi việc Trần Lâm lúc nào cũng nổi danh hơn hắn. Mặc dù chưa bao giờ nổi tiếng với các học sinh khác, Gilderoy Lockhart đã cố gắng đạt được danh tiếng nhỏ bằng cách khắc chữ ký của mình bằng các chữ cái dài 20 feet vào sân Quidditch, tạo ra một câu thần chú bắn một hình chiếu ba chiều khuôn mặt của chính mình lên bầu trời để bắt chước dấu hiệu Bóng tối hoặc tự gửi cho mình tám trăm thiệp tình nhân, khiến bữa sáng bị hủy do số lượng phân và lông vũ của cú rớt trong cháo.

Sau khi tốt nghiệp, Gilderoy Lockhart vẫn luôn tìm hiểu cuộc sống và công việc của Trần Lâm. Mấy năm gần đây, nhận thấy Trần Lâm không hề nổi danh như bản thân hắn, Gilderoy Lockhart trở nên cực kỳ phấn khích, trong lòng hắn luôn nghĩ, học bá thì đã làm sao ? Không phải ra đời cũng trở nên bình bình đạm đạm mà sống, không như ta đây được mọi người tung hô.

Hôm nay gặp được Trần Lâm, hắn quyết tâm muốn cho Trần Lâm hoài nghi nhân sinh, cảm thấy thua hắn về mọi mặt.

“ Đây là quyển sách tôi mới viết, tổng kết kinh nghiệm về tất cả những chuyến đi từ trước đến giờ, cậu xem tham khảo … cũng khá hay ho đó”

Gilderoy Lockhart lấy ra từ vali một quyển sách dày cộp, ngoài bìa là hình ảnh Gilderoy Lockhart với nụ cười tỏa nắng đang giơ hai tay lên, cái tựa đề có kiểu chữ rất cầu kỳ, nhưng Trần Lâm có thể đọc được, đó là ‘Ta thần kỳ’.

Được Gilderoy Lockhart dúi quyển sách vào tay, Trần Lâm không thể nhịn được cười. Hắn nhìn Gilderoy Lockhart, nghiêm túc nói.

“Gilderoy à … người khác không biết nhưng Dumbledore và Bộ Pháp Thuật vẫn luôn chú ý đến cậu, nếu cậu vẫn dùng bùa chú ký ức để lấy cắp chiến công của người khác làm của mình thì cậu sẽ bị vào Azkaban nhanh thôi”

Gilderoy Lockhart nghe Trần Lâm nói vậy thì giật mình, ánh mắt dè chừng nhìn Trần Lâm, bàn tay trong túi áo cầm chặt đũa phép, sẵn sang tung ra một đòn bùa chú ký ức bất cứ lúc nào.

“ Tấn công tôi là một sai lầm đó Gilderoy, cậu biết thực lực của tôi mà phải không ?” Trần Lâm như hiểu suy tính của Gilderoy Lockhart, nhàn nhạt nói.

“ Là bạn học cũ, tôi khuyên cậu nên rời khỏi Anh Quốc càng sớm càng tốt … nếu không … ha ha”

Gilderoy Lockhart nhíu mày, vẻ mặt âm trầm nhìn Trần Lâm sau đó quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment