Bill đang nằm mê man trên giường, gương mặt của anh bị cào xé thậm tệ đến mức trông anh xấu xí khủng khiếp. Bà Pomfrey đã bôi vào những vết thương của anh một thứ thuốc mỡ màu xanh khó ngửi.
“ Ngài Bộ Trưởng định làm gì ? Chẳng có bùa chú nào có hiệu quả với những vết này cả” Bà Pomfrey nói. “Ta đã thử tất cả những thứ ta biết, nhưng không có cách naò chữa trị những vết cắn của người sói hết”
Trần Lâm không nói gì, chỉ thấy hắn để bàn tay lên vuốt lấy gương mặt của Bill, rồi một điều kỳ diệu xảy ra, những vết cắn trên mặt Bill lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.
Trần Lâm lúc này đã hoàn toàn giải phong ấn cho sáu viên đá vô cực, trên tay của hắn hiện tại cũng còn khá nhiều sợi khí vận chưa dùng đến.
“ Thật thần kỳ, Ngài Bộ Trưởng đúng là thần nhân … chuyên tạo nên những kỳ tích” bà Pomfrey xuýt xoa nói.
George và Fred vui mừng reo hò, tất cả mọi người ai cũng vui vẻ ra mặt khi trông thấy một màn này.
Một lúc sau, hai mươi vị Thần Sáng và những thành viên cấp cao trong Bộ Pháp Thuật như Fleur Delacour, Rufus Scrimgeour, Percy Weasley, Dolores Umbridge cũng theo đến.
Hai mươi sáu tên Tử Thần Thực Tử ngay lập tức được Rufus Scrimgeour và các Thần Sáng áp giải đến Azkaban, nơi có những phòng giam chuyên giam giữ Tử Thần Thực Tử do chính tay Trần Lâm thiết kế. Bị nhốt trong những phòng giam này, những tên Tử Thần Thực Tử sẽ bị trói buộc cả linh hồn lẫn thể xác, ngày đêm phải đối diện với những ảo ảnh về tội ác của chính mình. Đó được những Thần Sáng gọi là những phòng giam sám hối.
Sáng hôm sau, tin tức ngài hiệu trưởng Hogwarts Albus Dumbledore bị Tử Thần Thực Tử Severus Snape giết chết đã xuất hiện ở trang đầu của Nhật Báo Tiên Tri. Rất nhiều phụ huynh khi biết tin này đã lo sợ và đến thẳng Hogwarts để đưa con của mình về nhà.
Dưới sự trấn an của Ngài Bộ Trưởng Trần Lâm, học sinh và Phụ huynh đã bình tâm trở lại, rất nhiều học sinh đã từ chối về nhà chỉ để tham dự lễ tang của cụ Dumbledore.
Các phù thuỷ và pháp sư ở khắp mọi nơi trên thế giới, nườm nượp đổ về ngôi làng Hogsmeade, chuẩn bị để tri ân lần cuối sự kính trọng của họ dành cho cụ Dumbledore.
Harry, Ron, Hermione và Ginny đã dành hết cả thời gian của bọn nó bên nhau. Harry đã kể cho Ron và Hermione về toàn bộ chuyến đi của nó với thầy Dumbledore, về cái Trường Sinh Linh giá giả, nó không nói với Ginny vì sợ sẽ làm hại đến cô bé. Nó cũng dự định không nói cho thầy Trần Lâm về chuyện này.
Việc Snape chính là Hoàng Tử Lai cũng được Harry nói ra cho hai đứa bạn, cả ba đứa xúm lại cố gắng tìm manh mối về nhân vật tên R.A.B, kẻ đã lấy đi Trường Sinh Linh giá của Voldemort và thay vào đó một cái hộp giả nhưng không có chút kết quả nào.
Ngày hôm sau, Harry dậy sớm để thu xếp đồ đạc, chuyến tàu Hogwarts sẽ chuyển bánh một giờ sau đám tang cụ Dumbledore. Khi xuống tầng dưới nó thấy một trạng thái tĩnh lặng trong Đại Sảnh đường. Mọi người đều mặc áo choàng lễ phục và không ai có vẻ đói cả. Giáo sư McGonagall đã rời khỏi cái ghế cao giữa bàn giáo viên trống rỗng. Thầy Trần Lâm vẫn ngồi ở vị trí đầu dãy như khi thầy còn dạy ở Hogwarts, ngồi kế thầy là chị Fleur trong bộ váy áo màu đen, tiếp đó là những thành viên cấp cao trong Bộ Pháp Thuật như ông Rufus Scrimgeour, bà Dolores Umbridge Percy Weasley.
Trên bàn nhà Slytherin Crabbe và Goyle đang thì thầm với nhau. Dù chúng là những đứa to lớn vụng về, trông chúng lẻ loi cô độc khi không có cái vẻ cao cao tai tái của Malfoy ở giữa, lãnh đạo chúng. Malfoy giờ đây đã vào nhà ngục Azkaban, Harry cũng không nghĩ nhiều về Malfoy, bởi vì nó nghĩ Malfoy đáng bị như vậy.
Lúc này, giáo sư McGonagall đã đứng dậy và tiếng rì rào ảm đạm trong Đại sảnh lập tức biến đi. “Gần đến giờ rồi,” bà nói. “Hãy đi theo Chủ nhiệm Nhà của các trò ra sân. Nhà Slytherin đi theo giáo sư Horace Slughorn, nhà Gryffindors, đi theo cô.”
Buỗi lễ diễn ra một cách trang trọng và đầy cảm xúc tại một khoảnh đất hướng về phía hồ nước, rất nhiều người đã đến tham dự, thành viên hội Phượng Hoàng, những người mà Harry không biết và ngay cả những nhân mã cùng những người cá đều góp mặt.
Đứng cùng Ginny nhìn ra hồ nước, Harry đã bộc bạch nổi lòng của nó, nó muốn Ginny tạm rời xa nó một khoảng thời gian vì nó còn một trách nhiệm nặng nề phía trước chưa biết kết cục sẽ thế nào, nhưng cô bé Ginny cứng cỏi đã đáp lại nó bằng những lời lẽ đầy yêu thương.
“ Em chưa bao giờ thực sự ngừng yêu anh” cô bé nói. “ Thực sự chưa. Em luôn luôn hy vọng … chị Hermione nói em phải cố lên trong cuộc sống, có thể hẹn hò với ai khác, thư giãn đôi chút cùng anh, bởi vì em chưa bao giờ quen với việc nói chuyện khi có anh ở trong phòng, anh nhớ không? Và chị ấy nghĩ rằng anh sẽ chú ý hơn nếu em làm thế nhiều hơn.”
“ Một cô gái thông minh, Hermione ấy” Harry nói, gắng cười. “ Anh chỉ ước sao anh đã ngỏ lời với em sớm hơn. Chúng ta đã có thể những tháng năm … có thể …”
“ Nhưng anh đã quá bận rộn với việc cứu thế giới phù thuỷ” Ginny nói, cười nhẹ. “À … em không thể nói là em đã bị bất ngờ. Em đã biết việc này cuối cùng cũng sẽ xảy ra. Em biết anh sẽ không thể hạnh phúc cho đến khi anh săn lùng được Voldemort. Có lẽ đó là nguyên do em đã thích anh nhiều đến vậy.”
Harry không thể chịu đựng được khi nghe những lời này, nó không nghĩ quyết tâm của nó vẫn vững vàng nếu nó vẫn ngồi bên cô bé. Với một điệu bộ khổ sở, Harry đứng dậy, quay lưng lại Ginny và ngôi mộ của cụ Dumbledore và đi vòng quanh hồ. Đi lại làm cho nó dễ chịu hơn nhiều khi ngồi lại, cũng như bắt đầu lần theo dấu vết của những Trường Sinh Linh giá càng sớm càng tốt, ít nhất nó nghĩ như vậy.
“ Harry”
Harry quay đầu lại, thầy Trần Lâm đang mỉm cười đi về phía nó. Harry đoán chắc thầy Trần Lâm sẽ hỏi về chuyến đi của nó với cụ Dumbledore trước khi cụ mất, vì vậy nó dè dặt khi nghe thầy Trần Lâm nói.
“ Thầy có chuyện muốn nói với em, Hermione và Ron, trò gọi hai em đó lại đây, chuyện có liên quan đến giáo sư Dumbledore”
Sau một lúc ngập ngừng, Harry gật đầu nói. “Được thôi thầy”
Harry nhanh chóng gọi Hermione và Ron, khi cả ba tiến đến thì đã thấy ba cái ghế trống chờ sẵn, thầy Trần Lâm cũng đang ngồi trên một cái ghế.
“ Các em ngồi đi” thầy Trần Lâm cười nói khi thấy ba đứa có vẻ hơi e dè.
Sau khi tất cả đã yên vị, Harry lập tức nói. “Thầy có chuyện gì muốn nói với tụi em ạ ?”
“ Đừng gấp Harry” Trần Lâm nói sau đó búng tay một cái, một cái kết giới màu xanh tức thì xuất hiện, bao trùm lấy phạm vi mười mét xung quanh bốn người. Những vị khách mời đang dự lễ thấy một màn này thì không khỏi tò mò, ánh mắt đều tập trung đến vị trí kết giới màu xanh nhưng hoàn toàn không thấy gì bên trong.
“ Wow” Ron thốt lên thích thú, trong khi Hermione thì hơi lo lắng nhìn Harry.
Trần Lâm nhìn ba đứa cười nói.
“ Chuyện này chỉ bốn chúng ta biết thôi”
“ Thưa thầy, nếu là chuyện về giáo sư Dumbledore thì xin lỗi, em không thể nói được” Harry nhìn Trần Lâm nói thẳng.
Trần Lâm lắc đầu nói. “ Không phải, ta muốn nói với mấy đứa về di chúc của giáo sư Dumbledore, thầy ấy có để lại cho ba trò một số vật phẩm”
“ Tất… tất cả … chúng em ?” Ron hỏi. “ Cho cả em và Hermione nữa hả thầy ?”
“ Phải, cả ba trò” Trần Lâm xác nhận.
Harry, Hermione và Ron ngạc nhiên nhìn nhau, Harry là người thân cận nhất với cụ Dumbledore nhưng nó chưa bao giờ nghe cụ nói có vật phẩm cho nó, mà lại là di chúc, cụ biết trước cụ sẽ chết sao ?
Trần Lâm nhanh chóng lấy từ trong túi áo vét một cuộn giấy da, mở nó ra rồi đọc to.
“ Di chúc và Nguyện vọng cuối cùng của Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore … Tôi để lại cho Ronald Bilius Weasley cái Tắt sáng của tôi, hy vọng trò ấy sẽ nhớ đến tôi khi dùng nó.”
Trần Lâm bất ngờ lấy ra một vật từ trong không khí, một vật mà Harry đã nhìn thấy trước đây, nó giống như một cái hộp quẹt để đốt thuốc lá bằng bạc, nhưng Harry biết, nó có phép hút hết ánh sáng ở một nơi, rồi phục hồi lại chỉ bằng một cái bật đơn giản. Trần Lâm đưa cái Tắt sáng cho Ron, Ron cầm lấy và xoay cái vật đó trong mấy ngón tay, tỏ vẻ sửng sốt.
“ Em biết dụng ý của giáo sư Dumbledore chứ? Từ từ suy nghĩ đi nhé” Trần Lâm cười nói.
Ron lắc đầu, tỏ ra bối rối.