Ta Không Muốn Yêu Đương Với Chưởng Môn

Chương 13


Lý Nhiên chê cười nói:
- Sư tôn, đừng nói giỡn nữa, làm sao ta lại là đối thủ của ngươi chứ!
Lãnh Vô Yên chắp tay ra sau lưng và nói:
- Yên tâm đi, bổn tọa cũng sẽ không khi dễ ngươi.

Bổn tọa sẽ không dùng tu vi, chỉ dùng ngón tay này thôi.

Nếu ngươi có thể đụng tới cơ thể của bổn tọa thì coi như là ngươi thắng.

- !
Khá lắm, lời kịch cũng giống nhau như đúc.

Lý Nhiên khóc không ra nước mắt.

Hắn giải thích:
- Sư tôn, ngài bình tĩnh một chút, quan hệ của ta và Lộc Hân Nhiên thực sự không có gì cả.

Lãnh Vô Yên chắp tay sau lưng, nghĩa chánh ngôn từ (*):
(*) lời lẽ nghiêm túc, chính nghĩa
- Bổn tọa đang kiểm nghiệm năng lực thực chiến của ngươi, có liên quan gì đến Lộc Hân Nhiên đâu chứ?
Kiểm nghiệm thực lực?
Đây rõ ràng là đang trả đũa mà!
Quả nhiên là nữ ma đầu, thường ngày nhìn có vẻ dễ thương ngốc nghếch, nhưng một khi ghen thì sẽ “tương ái tương sát!”
Lý Nhiên lưu manh nói:
- Vậy đệ tử chịu thua, đệ tử phục rồi.

Lãnh Vô Yên chống nạnh nói:
- Không cho phép chịu thua! Nếu như ngươi chịu thua bổn tọa, bổn tọa sẽ không để ý đến ngươi nữa!
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cũng chỉ nghĩ ra được một cách “trừng phạt”.

!
Lý Nhiên tiến thoái lưỡng nan (*)
Quyết định cuối cùng vẫn là “thỏa mãn” nàng, bằng không thì kết cục của hắn sẽ chỉ  khó coi hơn mà thôi.


Lý Nhiên không yên lòng mà dặn dò:
- Sư tôn, chút nữa ngươi ra tay nhẹ nhẹ thôi, tuyệt đối đừng ra tay tàn sát nhá, bằng không thì ngài sẽ là góa phụ đó.

Lãnh Vô Yên buồn cười nói:
- Yên tâm đi, bổn tọa tự có chừng mực, chỉ là tỷ thí mà thôi, ngươi sẽ không  có việc gì đâu.

- Có câu nói này của sư tôn, đệ tử thấy rất yên tâm.

- Có thể bắt đầu rồi chứ?
- Chờ một chút!
- Lại sao nữa?
Lý Nhiên xoa mặt mình mà nói:
- Nhỡ, ta nói là nhỡ, đệ tử may mắn thắng được thì có ban thưởng gì hay không?
- Ban thưởng!
Lãnh Vô Yên nghĩ nghĩ một hồi:
- Nếu như ngươi thắng, bổn tọa sẽ đồng ý một việc cho ngươi, chỉ cần nó không quá mức là được.

- Được.

Lý Nhiên gật đầu biểu thị ý thành giao.

Vù!
Một tiếng vang nhỏ, bóng mờ u ám lan tràn ra từ xung quanh người Lãnh Vô Yên, giống như một tấm màng mỏng trong suốt, bao vây toàn bộ biệt uyển phía sau núi lại.

Trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ.

Lý Nhiên vẫn đứng ở chỗ cũ, nhưng đã mất đi hoàn toàn cảm giác đối với ngoại giới.

Toàn bộ phía sau núi dường như đã biến thành đảo hoang bên trong Vương Dương.

Trong lòng Lý Nhiên có hơi sợ hãi:
- Đây chính là trường vực của Đế Cấp Cường Giả sao?
Lãnh Vô Yên nói:
- Bắt đầu đi, sẽ không có người tới quấy rầy chúng ta đâu.

- Được.

Trong nháy mắt, thân hình của Lý Nhiên cũng hóa thành U Ảnh mà không có một chút dấu vết nào, xuất hiện phía sau lưng nàng cứ như súc địa thành thốn (*) vậy.

Tốc độ nhanh hơn Lộc Hân Nhiên không chỉ gấp trăm lần thôi đâu!
Nhưng ngay khi hắn ra tay, một ngón tay ngọc ngà và thon dài đã điểm lên trên trán hắn.

Lãnh Vô Yên nói:
- Quá chậm rồi nha.

Lời còn chưa nói dứt, từ phía sau bỗng nhiên xuất hiện một Lý Nhiên khác, bàn tay mang theo cuồng phong đánh tới.

- Dùng U Ảnh làm ngụy trang, ý tưởng hay đấy, nhưng đáng tiếc tốc độ vẫn là quá chậm đi.

Lãnh Vô Yên gập đầu ngón tay lại rồi bắn ra làm cho Lý Nhiên văng ra ngoài.

Lý Nhiên xoay người đáp xuống đất, xoa xoa cái trán đau nhức của mình.

- Làm lại!
Bóng dáng của hắn mơ hồ một trận, hóa thành cái bóng ùn ùn kéo đến giống như là sóng biển cuộn trào mãnh liệt vậy.

Nhưng bất kể Lý Nhiên có làm như thế nào đi nữa thì trước mặt hắn luôn có một ngón tay ngọc ngà, cứ như là lớp phòng tuyến không thể đột phá nổi vậy.

Ầm! Ầm! Ầm!
Không biết Lý Nhiên đã bị đẩy lùi bao nhiêu lần.


Hắn nửa ngồi xổm dưới đất, khóe miệng từ từ chảy ra một vệt máu.

Thật ra thì Lãnh Vô Yên căn bản không hề dùng lực, thương thế này là do Lý Nhiên bị chính mình phản chấn.

Thân xác của Đế Cấp Cường Giả thực sự quá kinh khủng!
Lãnh Vô Yên không đành lòng nói:
- Được rồi, luận bàn đến đây thôi!
- Không, vẫn chưa xong đâu!
Lý Nhiên đã ngóc đầu dậy.

Hắn vẫy tay một cái, trong tay hắn lập tức hiện ra một cây Ngân Sắc Trường Thương đang phát sáng.

Hắn bước về phía trước một bước, không khí bỗng nhiên ngưng trệ lại, Ngân Linh điên cuồng run rẩy, không ngừng tản ra Thương Ý mạnh mẽ.

- Ơ?
Lãnh Vô Yên cau mày.

Bạch quang trong mắt Lý Nhiên càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng gần như không thể nhìn thẳng vào đó được.

Tay phải hắn nắm chặt thân thương, trời đất bỗng nhiên ảm đạm xuống, tựa như tất cả ánh sáng đều hội tụ hết lên bên trên mũi thương rồi.

- Bạch Hồng Quán Nhật!
Một thương đâm ra, ngân quang trào lên.

Thương Ý kinh khủng điên cuồng tràn ngập khắp không gian, làm toàn bộ ánh sáng phía sau núi đều chiếu rọi giống như ban ngày vậy!
- Có chút thú vị.

Lãnh Vô Yên mỉm cười, trong mắt tràn đầy thưởng thức.

Loong coong!
Ngón trỏ của nàng nhẹ nhàng chạm lên mũi thương, bạch quang bị dập tắt trong nháy mắt.

Mặc cho Lý Nhiên có phát lực như thế nào, Ngân Thương có run rẩy kêu vang thì hắn cũng không thể tiếp tục tiến lên một bước.

- Thương pháp không tệ, học ai đấy?
- Đây là thương pháp của Lý gia!
Lý Nhiên mở miệng nói, bỗng nhiên, hắn buông tay phải ra rồi ngã về phía  vòng tay của Lãnh Vô Yên.

Lãnh Vô Yên vừa muốn hất hắn văng ra, chỉ thấy tay trái của hắn đang kết ấn, đôi mắt tĩnh mịch, một cỗ áp lực bỗng nhiên đánh tới.

U La Điện Bí Pháp, Linh Áp Bí Ẩn!
Không khí nhất thời ảm đạm lại, mọi nhất cử nhất động đều có một sự ngăn trở rất mạnh mẽ.


Lý Nhiên muốn dùng chiêu này để trì hoãn thời gian phản ứng của nàng!
- Thủ đoạn hay lắm!
Ánh mắt Lãnh Vô Yên càng thêm tán thưởng.

Cho dù là nàng thì cũng phải dùng một chút khí lực mới có thể tránh khỏi xiềng xích bí ẩn kia, nàng lại búng trán hắn một cái.

- Phụt!
Lý Nhiên bỗng nhiên phun một ngụm máu tươi, cả người hắn ngã bay ra ngoài.

Ngã thịch trên mặt đất một tiếng rồi không hề nhúc nhích nữa, hơi thở cũng hoàn toàn không còn.

- Nhiên Nhi!
Trong lòng Lãnh Vô Yên cả kinh, chẳng lẽ là mình không khống chế được lực đạo sao?
Nàng vội vàng phi thân đến, ôm Lý Nhiên vào trong ngực.

Trong nháy mắt, linh lực đã chảy khắp toàn thân hắn.

- Kỳ quái, kinh mạch vẫn ổn định, căn bản không có vấn đề gì cả!
Lãnh Vô Yên bỗng nhiên sững người lại.

Nàng chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cái tay đang chộp vào chỗ cao ngất của nàng.

Lý Nhiên vừa phun máu, vừa cười xấu xa mà nói:
- Sư tôn, đệ tử thắng rồi.

Lãnh Vô Yên:
- …
Súc Địa Thành Thốn (*): là một thuật di chuyển, thu đất lại từ vài dặm thành 1 tấc, như vậy, khi đi một bước thì đi được vài dặm.

Tiến thoái lưỡng nan (*): tiến cũng cũng được, lùi cũng không xong, tóm lại là gặp khó khăn.

.

Bình Luận (0)
Comment