Chương 332: Tay phải cầm tiền, tay trái cầm đao giết!
Trương Phi đi.
Mang theo hai gốc linh dược Tô Mục tặng mà đi.
Có hai gốc linh dược đó, thương thế của Quan Vũ chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn, một cánh tay Lưu Bị mất đi. . . Cũng sẽ lần nữa khôi phục.
Nhưng.
Suy cho cùng vẫn không phải là linh dược như cấp độ của cửu tử hoàn hồn thảo.
Dù cho cánh tay đã mất kia được khôi phục, cũng không thể so sánh với cánh tay lúc đầu. Vốn thực lực đã thấp hơn không ít so với Quan Vũ cùng Trương Phi, sau lần này, chênh lệch giữa hắn và hai người, chỉ có thể càng ngày càng lớn!
Nhưng mà.
Chuyện này không liên quan đến Tô Mục.
Có thể cho ra hai gốc linh dược, đã là sự giúp đỡ khẳng khái của hắn (*), đã đủ để Trương Phi và Quan Vũ mang ơn.
(*) Khẳng khái/khảng khái: có tính chất cao thượng, vì nghĩa lớn
Về phần Lưu Bị sẽ nghĩ như thế nào ư?
Ai quan tâm!
Đối với Lưu Bị bên trong thế giới trò chơi này, Tô Mục đã sớm đã mất đi một tia hảo cảm cuối cùng!
Sau đó.
Ba người Lưu Quan Trương cũng đã rời đi.
Trong cả thành Lạc Dương, đã chỉ còn có dưới trướng Tô Mục, cùng với mấy vạn Tây Lương thiết kỵ trú đóng ở ngoài thành kia.
Không!
Còn có một người!
Vừa nghĩ tới vị tuyệt thế danh mưu mình đã suy đoán, trong lòng Tô Mục lập tức lan một vùng lửa nóng, ngay cả mấy phần phiền muộn do việc liên minh chư hầu tan rã, do việc bọn người Tào Tháo và Trương Phi rời đi mang tới, cũng biến mất không thấy gì nữa!
Mình mang binh trở về.
Ngay cả các lộ chư hầu cũng có được tin tức, ngay cả Hoàng Trung đều đã ra nghênh tiếp, Hí Chí Tài không thể không có được tin tức.
Nhưng hắn cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện. ..
Chỉ có một khả năng!
Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ mình giao phó, lưu lại vị đại tài kia!
"Quân sư ở đâu?"
Bỗng nhiên quay người, ánh mắt Tô Mục sáng rực mà hỏi.
"Chúa công, mời theo thuộc hạ đến chỗ này. Lúc thuộc hạ đến quân sư đã thông báo, hắn không tiện đến đây, khi nào chúa công tiện thì đến nhìn."
Khi Tô Mục hỏi thăm, Hoàng Trung lập tức đứng ra nói.
"Đi phía trước dẫn đường!"
Tô Mục vui mừng.
Chỉ là.
Chưa đợi hắn đi được mấy bước, Tô Mục giống như nhớ ra được điều gì đó, nói với Lạc Thiên Thiên bên người: "Thiên Thiên, chuẩn bị một cái rương, bên trong cho đầy vàng bạc châu báu, lúc nữa. . . sẽ có tác dụng lớn!"
Không hỏi nguyên nhân.
Lạc Thiên Thiên lấy ra một cái rương từ trong thanh vật phẩm, đưa cho Tô Mục.
Khi lấy món tài phú kinh trời kia, Lạc Thiên Thiên cũng không hiếm lạ gì với một cái rương chỉ có chút tinh xảo, ngay cả kỳ trân dị bảo nàng cũng lưu lại không ít trong thanh vật phẩm của mình đó thôi.
Đem cái rương tràn đầy vàng bạc châu báu để vào không gian trữ vật của mình, Tô Mục mới bảo Hoàng Trung đi phía trước dẫn đường, tiến về chỗ của Hí Chí Tài và vị tuyệt thế danh mưu kia.
Rất nhanh.
Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Trung, Tô Mục và Lạc Thiên Thiên đã tới một bên khác của thành Lạc Dương.
Hơn phân nửa thành Lạc Dương đã hóa thành phế tích trong trận hỏa hoạn, cái bên này của thành Lạc Dương nhờ hai vị đại tuyệt thế danh mưu liên tiếp thả ra "Cải Hoán Thiên Thời", nên may mắn có thể thoát khỏi.
Nhưng mà.
Công trình kiến trúc có thể may mắn thoát khỏi.
Bên trong còn có bao nhiêu người thì khó mà nói.
Một đường tiến lên.
Bọn người Tô Mục ngừng lại trước một lầu các khá hoa mỹ.
Đến nơi này, Tô Mục đã có thể nhìn thấy bên ngoài lầu các có trên trăm huyền giáp thiết kỵ đang thủ vệ, cũng có thể cảm giác được hai luồng khí tức âm ỉ phát ra từ trong lầu các.
Một luồng trong đó, chính là Hí Chí Tài!
"Hán Thăng, ngươi mang binh ở ngoài thủ hộ."
"Nếu không có mệnh lệnh của bản hầu, người ra kẻ vào tự tiện. . . Tất cả đều chém!"
Để Hoàng Trung canh giữ ở bên ngoài lầu các, thở ra một hơi, Tô Mục mới sải bước tiến vào trong.
Vượt qua tầng một.
Tiến vào tầng hai.
Hai mưu sĩ đang đánh cờ lập tức ánh vào trong tầm mắt của Tô Mục.
Trong đó một người là Hí Chí Tài, một người khác. . . Lại là một văn sĩ trung niên có tướng mạo gầy gò, khí chất bất phàm!
Tô Mục đến, Hí Chí Tài mỉm cười, hạ một quân, lúc này mới đứng dậy, cúi người hành lễ với Tô Mục: "Chúa công, thuộc hạ không phụ nhờ vả. Vị tiên sinh này quả nhiên là đại tài tuyệt thế!"
"Có thể lưu lại được hắn hay không, thuộc hạ đành không giúp được gì."
"Chí Tài vất vả rồi."
"Tiếp theo, giao cho bản hầu là được!"
Trấn an Hí Chí Tài vài câu, Tô Mục thay thế vị trí của hắn, ngồi xuống đối diện văn sĩ trung niên kia: "Thế nào, một Phượng Vũ hầu, còn chưa thể được ngươi để mắt sao?"
"Tất nhiên không phải."
Văn sĩ trung niên đối diện khẽ lắc đầu, chắp tay thi lễ: "Tô hầu là Hầu cao quý đệ nhất thiên hạ, còn là võ tướng đệ nhất thiên hạ. Ngay cả Đổng tướng quốc và Phi Tướng liên thủ, cũng chưa phải là đối thủ của Tô hầu. . . Phóng nhãn thiên hạ, ai dám khinh thị Phượng Vũ hầu?"
"Chỉ là. . ."
"Thảo dân không rõ. Tô hầu phí hết tâm tư vây thảo dân ở chỗ này, là vì điều gì?"
"Ha ha!"
Tô Mục cười lớn một tiếng: "Tiên sinh thật sự không biết?"
Ánh mắt của văn sĩ trung niên có hơi lấp lóe, cúi đầu chắp tay nói: "Đúng là không biết. Mong Tô hầu chỉ giáo."
"Ha ha!"
Tô Mục lần nữa cười lớn một tiếng, nói ra: "Nếu như những người khác nói không biết mục đích của bản hầu thì cũng thôi đi. Với tài hoa của tiên sinh nếu nói không biết, bản hầu tuyệt đối không tin!"
"Nhưng."
"Nếu tiên sinh đã muốn hỏi đến tột cùng, bản hầu sẽ nói cho ngươi biết!"
Ầm!
Ầm!
Một trái một phải, hai kiện vật phẩm được Tô Mục đặt trên mặt bàn, trước mặt người hai người.
Kiện thứ nhất, là cái rương mà Tô Mục mới vừa lấy từ chỗ Lạc Thiên Thiên, bên trong đầy vàng bạc châu báu, vô cùng quý giá!
Kiện thứ hai. . . Chính là linh khí mà Lạc Thiên Thiên hối đoái trước đó cho Tô Mục, nhưng vẫn chưa từng phát huy được tác dụng, Kim Lân Phá Quân Đao!
Tay trái là tiền vàng.
Tay phải là sát đao!
"Tô hầu, ý này là sao?"
Văn sĩ trung niên có chút kinh ngạc.
"Lấy tài năng của tiên sinh, nhập vào dưới trướng bản hầu, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay! Bản hầu chưa từng có hành vi bạc đãi người một nhà, càng sẽ không 'Qua cầu rút ván'!"
Đẩy cái rương đổ đầy vàng bạc châu báu về phía trước, Tô Mục tiếp tục nói, "Đồng dạng, lấy tài năng của tiên sinh, nếu gia nhập dưới trướng người khác, e là sẽ phải trở thành đại địch của bản hầu!"
"Bản hầu không muốn bỏ qua tiên sinh, càng không muốn người dưới trướng mình tử thương."
"Cho nên. . ."
"Nếu như bản hầu thật sự không được tiên sinh để mắt, như vậy. . ."
Nhẹ nhàng đẩy Kim Lân Phá Quân Đao về phía trước, Tô Mục trầm giọng nói: "Vì để tránh cho ngày sau thêm ra một địch nhân lớn, bản hầu cũng chỉ có thể làm tiểu nhân một lần, lưu lại tiên sinh ở trong thành Lạc Dương!"
Lời đã nói xong!
Từng tia sát ý phát ra từ trên thân Tô Mục!
Bao vây văn sĩ trung niên ở bên trong!
Văn sĩ trung niên mê mang.
Lời chào đã nói đâu? Chiêu đãi hiền sĩ đâu? Làm sao chỉ mất vài ba câu nói, mình còn chưa tỏ thái độ, Phượng Vũ hầu này đã sắp tế lên sát đao rồi?
Lạc Thiên Thiên cũng mê mang.
Một vị tuyệt thế danh mưu, không phải chư hầu nên đối đãi kính trọng à?
Lúc trước khi chưa thu phục được Hí Chí Tài, Tô Mục cũng đâu phải là cái dạng này. Đừng nói là cầm đao uy hiếp, ngay cả lời nói nặng hắn cũng không nói. Cho dù là Hí Chí Tài đã thần phục, Tô Mục vẫn luôn kính trọng có thừa.
Đều là tuyệt thế danh mưu.
Tô Mục đối đãi Hí Chí Tài kính trọng có thừa, có lý do gì mà đối đãi hung tàn với vị đại tài như thế a? Một lời không hợp tương đương với một đao chém. . . Hắn thật sự không sợ vị tuyệt thế danh mưu này dùng cái chết để tỏ ý chí sao?
Duy chỉ có Hí Chí Tài chau mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng lại không chắc chắn.
Không để ý đến ý nghĩ cùng phản ứng của Lạc Thiên Thiên và Hí Chí Tài.
Sau khi đã đưa ra giải thích, tay phải Tô Mục liền nắm lấy Kim Lân Phá Quân Đao, tựa như lúc nào cũng sẽ bất ngờ chém lưỡi đao vô cùng sắc bén về phía vị văn sĩ trung niên kia!
"Bản hầu giải thích đã cho ra."
"Tiên sinh."
"Mời lựa chọn!"
Chương 333: Độc sĩ nhập cốc, Giả Hủ thần phục!
Có thể xét thấy.
Tại thời đại Hán mạt Tam quốc này, dùng đao đồ sát đi uy hiếp một vị mưu sĩ gia nhập vào bên mình, là một hành động rất ngu ngốc.
Không nói đến sự coi trọng của cổ nhân đối với thanh danh, người chỉ có chút danh khí khi mà bị Tô Mục uy hiếp như thế cũng sẽ không khuất phục. Cuối cùng không những không thu phục được người ta, trái lại sẽ bị chụp mũ là một tên hung tàn bạo ngược, ảnh hưởng đến như gia nhập của những người sau đó.
Biến thành người khác.
Cho dù là một vị mưu sĩ đỉnh cấp thậm chí là mưu sĩ hạng một, Tô Mục cũng sẽ không có thái độ này.
Chỉ cần là võ tướng, mưu sĩ và văn thần gia nhập vào bên mình, hay là có hi vọng mình có thể thu phục, Tô Mục cũng sẽ danh riêng sự kính trọng đầy đủ.
Duy chỉ có. ..
Vị trước mặt này!
Theo lý thuyết.
Đổng Trác thất bại chạy trốn, dời đô.
Vị tuyệt thế danh mưu lừng lẫy nổi danh trong lịch sử hẳn cũng sẽ đi theo cùng. Nếu như hắn đã không rời đi theo tên thất bại Đổng Trác, trái lại còn ở lại thành Lạc Dương. ..
Chắc hẳn trong lòng của hắn đã có ý muốn thay đổi vị trí.
Một trận hỏa hoạn lớn của Thành Lạc Dương, nhưng đột ngột có một trận mưa to, chẳng phải vị tuyệt thế danh mưu này đang tuyên cáo sự tồn tại của mình đến Tô Mục, đến Mười tám lộ chư hầu?
Có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, mới có tư cách tiến vào phạm vi lựa chọn của hắn.
Có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, lưu hắn ở lại, khiến hắn tâm phục khẩu phục. . . Mới có tư cách trở thành minh chủ của hắn!
Quân chọn thần, thần cũng chọn quân.
Nói chính xác.
Từ lúc mới bắt đầu bước vào tòa lầu các này, cuộc đánh cờ của Tô Mục với vị danh mưu cũng đã bắt đầu.
Tô Mục đang quan sát tuyệt thế danh mưu, vị tuyệt thế danh mưu cũng đang thử kiểm tra Tô Mục, quan sát vị Phượng Vũ hầu danh chấn thiên hạ đây, có phải là người minh chủ như mình kỳ vọng hay không, có đáng giá để mình gia nhập hay không!
Tay trái là tiền.
Tay phải là đao đồ sát.
Đây hình như khiến hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng loại uy hiếp đó, loại thái độ nhất định phải có được đó. . . Sao lại không phải là sự coi trọng của Tô Mục đối với hắn?
Lạc Thiên Thiên nhìn không hiểu.
Hí Chí Tài cũng đang có điều suy nghĩ.
Nhưng Tô Mục thì biết rõ!
Với tâm tính đánh giá của vị này với hắn như trng lịch sử, nếu như không thể ngay lần đầu tiên thần phục được hắn, một khi hắn hơi bất mãn rồi chọn rời đi. . . Khi tìm đến hắn lần nữa, sẽ rất khó khăn!
Luận về bảo mệnh, luận về bí mật… Thiên hạ không người nào có thể chắc chắn!
. ..
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bầu không khí trong lầu các cũng càng ngày càng căng thẳng hơn.
Âm thầm tính toán trong lòng, khi mười giây vừa hết, Tô Mục thở dài: "Xem ra, bản hầu thật sự không thể chen vào đôi mắt của tiên sinh. Bản hầu đã biết lựa chọn của tiên sinh. Vậy nên để tránh có một địch nhân lớn trong tương lai, cũng là tránh cho tử thương của tướng sĩ Phượng Vũ quận. . ."
"Mặc dù rất không muốn, nhưng bản hầu vẫn đành phải dùng đao!"
Theo lời nói đó.
Sau một khắc!
Tô Mục cầm Kim Lân Phá Quân Đao lên,chém tới văn sĩ trung niên gần trong gang tấc!
"Chờ một chút!"
Tốc độ của Tô Mục nhanh đến mức nào?
Từ lúc hắn huy động Kim Lân Phá Quân Đao, đến khi lưỡi đao sắc bén sắp chém vào trên thân văn sĩ trung niên kia, trong lúc này e là ngay cả thời gian để chớp mắt cũng không đủ!
Lưỡi đao tới người!
Ý lạnh xông vào cơ thể!
Tại thời khắc này, vị văn sĩ trung niên cuối cùng đã mở miệng!
Trên mặt hắn mê mang, trong mắt khẩn trương, con ngươi vốn ngụy trang lặng yên như giếng, rốt cục xuất hiện một sát na lay động!
Không sai.
Tất cả đều là ngụy trang.
Ngay cả vị có cấp độ tuyệt thế danh mưu như Hí Chí Tài, cho tới nay cũng chưa từng nhìn thấu ngụy trang của vị văn sĩ trung niên!
Lưỡi đao tới người.
Một sợi sợi tóc im lìm trượt xuống.
Trên cổ của văn sĩ trung niên, một giọt máu nhỏ, cũng chậm rãi chảy ra.
"Tiên sinh còn có di ngôn gì?”
"Chỉ cần bản hầu có thể làm được, nhất định sẽ hoàn thành giúp tiên sinh!"
Vẫn nắm chặt Kim Lân Phá Quân Đao, Tô Mục mặt không thay đổi mở miệng nói.
Cứ như không phát giác được đồ đao trên cổ, tại thời khắc này, văn sĩ trung niên cuối cùng đã đánh tan ngụy trang trên mặt, cực kì trịnh trọng hỏi rõ ràng: "Xin hỏi Tô hầu, chí hướng như thế nào?"
Chí hướng?
Tô Mục sững sờ, đồng thời cũng mừng rỡ trong lòng.
Hắn biết, bản thân đã thông qua khảo nghiệm của vị đại tài trước mắt này.
Lúc trước khi thu phục Hí Chí Tài, khảo nghiệm Hí Chí Tài cho ra chính là một trận chiến với đại hiền lương sư; bây giờ thu phục vị đại tài này, khảo nghiệm hắn cho ra chính là. . . hắn, tự bản thân hắn, giữ người ta lại!
Sau đó.
Câu trả lời của Tô Mục sẽ quyết định đến việc có thần phục được vị đại tài này hay không.
Tuy nói vị này tiếc mệnh.
Trong lịch sử càng có không ít ví dụ về sự bo bo giữ mình.
Nhưng chung quy vẫn là một vị tuyệt thế danh mưu, đồng thời cũng có cốt khí và sức mạnh thuộc về tuyệt thế danh mưu. Nếu như câu trả lời của mình không làm hắn hài lòng, thậm chí vi phạm tính cách của hắn. . . Chỉ sợ Tô Mục thật sự chỉ đành phải cầm tù chung thân cho hắn, hoặc là trực tiếp chém chết!
‧‧‧ cầu hoa tươi ‧‧‧‧
Chí hướng.
Tô Mục hơi suy tư một phen, trầm giọng nói: "Hán thất có thể quật khởi, bản hầu thân là Trấn Quốc tướng quân, sẽ dốc sức phụ tá! Nếu như Hán Thất không thể. . . Bản hầu có tái tạo càn khôn (sự chuyển biến lớn) thì có ích gì!"
Hán Thất nếu có thể lại nối tiếp huy hoàng, Tô Mục hắn chính là Trấn Quốc tướng quân của Đại Hán!
Hán Thất nếu như không có hi vọng, Tô Mục hắn. . . sẽ tranh giành Trung Nguyên, tái tạo càn khôn!
Đây là đáp án cho ra của Tô Mục!
Trên thực tế.
Tô Mục đây là đang khi dễ cổ nhân.
Biết hướng đi lịch sử sau đó, hắn sớm đã biết Hán Thất không còn hi vọng nào mà quật khởi lần nữa. Tương lai tất nhiên sẽ là kết quả chúng anh hùng nổi dậy, chư hầu tranh bá. Phụ tá cho triều Hán. . . Cũng chỉ là một câu nói không.
Nhưng văn sĩ trung niên không biết a!
Hí Chí Tài cũng không biết a!
"Tái tạo càn khôn a. . ."
. . .
Yên lặng lặp lại một lần nữa lời nói của Tô Mục, văn sĩ trung niên có chút trầm mặc, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Hồi lâu.
Văn sĩ trung niên mới nhẹ nhàng thở dài: "Nếu có một ngày Tô hầu đăng quang ngôi vị cao, sao có thể cam đoan sẽ không làm điều ngang ngược, bạo lực với thiên hạ như Đổng tướng quốc?"
Làm điều ngang ngược?
Bạo lực thiên hạ?
Chỉ sợ. ..
Sự tàn bạo khi mà Đổng Trác một lờ không hợp đã chém chết người, mới là điều ngươi lo lắng nhất nhỉ?
"Yến tước an tri hồng hộc chỉ chí tai!" (*)
(*) Yến tước an tri hồng hộc chỉ chí tai: Bắt nguồn từ điển cố ‘Hồng hộc chi chí’ thường được dùng để chỉ những người có chí lớn. Trong ‘Sử ký – Trần Thiệp Thế Gia’ có một câu ‘Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai’, ý chỉ loài sẻ, loài nhạn (những kẻ bình thường) sao thấu chi hướng thiên nga. Do truyền bá “Tam Quốc” rộng rãi, càng vì ‘Trần Thiệp Thế Gia’ được đưa vào sách giáo khoa sơ trung (cấp 2) mà câu ‘Yến tước an chi hồng hộc chi chí tai’ đã trở thành câu nói được lưu truyền đã lâu, còn lưu hành cả trên mạng.
Tô Mục cười lạnh một tiếng: "Tiên sinh có biết, trăm vạn dặm cương vực của Đại Hán cũng chỉ chiếm cứ một góc của thế giới này? Bên ngoài Đại Hán, cường quốc san sát, dị tộc vô số!"
"Thậm chí. . ."
Các cảnh tượng trong quốc chiến và lời nói Hạng Vũ đã từng nói lần nữa vọng ở bên tai, Tô Mục trầm giọng nói: "Bên ngoài thế giới mà chúng ta sinh tồn. . . Còn có thế giới khác!"
"Bản hầu bất tài, chỉ nguyện Viêm Hoàng đứng ở đỉnh thế giới!"
"Bản hầu bất tài, nhưng cũng khinh thường chuyện qua cầu rút ván!"
"Tiên sinh, đã hài lòng hay chưa?"
Vài ba câu, Tô Mục buộc vòng tâm của văn sĩ trung niên về một thế giới to lớn hắn chưa hề được chứng kiến, cũng chưa từng tưởng tượng qua!
Tài hoa tuyệt thế, cũng chung quy vẫn là cổ nhân.
Ở mặt kiến thức này, văn sĩ trung niên không thể so sánh với Tô Mục – một cổ nhân giả xuyên qua!
Một phen rung động.
Một phen suy tư.
Cuối cùng, văn sĩ trung niên cúi người hành lễ!
"Như vậy. . ."
"Giả Hủ - Giả Văn Hòa. . . Bái kiến chúa công!"
Chương 334: Độc của Độc sĩ! Độc nhất thiên hạ!
Ầm!
Kim Lân Phá Quân Đao rơi xuống đất.
"Thiên Thiên!"
"Hồi thiên thuật!"
Theo tiếng gọi của Tô Mục, Lạc Thiên Thiên trực tiếp phóng thích một chiêu Hồi thiên thuật lên người văn sĩ trung niên, chữa trị cho vết thương do Kim Lân Phá Quân Đao tạo ra.
Lúc này.
Tô Mục mới một bước tiến lên, đỡ Giả Hủ dậy.
"Ha ha! Văn Hòa gia nhập, thực lực của bản hầu sẽ tăng lên rất nhiều! Từ đó về sau, chúng ta chính là người một nhà. Cam đoan của bản hầu, sẽ không bao giờ mất hiệu lực!"
Tô Mục vui đến điên.
Thật sự quá vui sướng.
Giả Hủ, Giả Văn Hòa.
Vị văn sĩ trung niên trước mắt này, đương nhiên đó là một trong những tuyệt thế danh mưu đứng đầu của thời Tam quốc, có danh xưng là "Độc sĩ" - Giả Hủ, Giả Văn Hòa! (*)
(*) Vài thông tin về Giả Hủ: Ông là một mưu sĩ nổi tiếng trong thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Giả Hủ được biết đến là một trong những quân sư giỏi và thân cận của Tào Tháo. Trước đó, ông từng theo Đổng Trác, Lý Thôi và Trương Tú. Trong Tam Quốc chí, Trần Thọ bình luận về Giả Hủ rằng: ‘Giả Hủ toan tính cơ hồ không hề sơ sót, đạt đến mức thấu hiểu sự quyền biến, đại khái là gần được như Lương, Bình vậy!’
Xét theo sự mưu trí, Giả Hủ đúng là người đứng đầu, nhưng cũng vẫn có người có thể so sánh.
Ví dụ như Hí Chí Tài ở đây, ví dụ như người mà gốc Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo cuối cùng đang chời đợi, ví dụ như. . . người vẫn đang trong quá trình lớn lên.
Nhưng mà!
Ở phương diện tự vệ, phóng nhãn toàn bộ thời Tam quốc của triều Hán, sẽ không ai có thể so sánh với Giả Hủ! Thậm chí, toàn bộ thời Tam quốc, hắn là vị mưu sĩ duy nhất sống trường thọ!
Mưu mình, mưu người, mưu binh, mưu quốc, mưu thiên hạ!
Năm cảnh giới này, chính là của Giả Hủ đưa ra.
Đồng thời, chính hắn còn luyện được đến mức cực hạn của nhất cảnh giới!
Bởi vì là Giả Hủ, nên khi bản tính bạo lực của Đổng Trác hiển lộ, suy yếu dời đô, hắn mới có thể lưu lại thành Lạc Dương, dự định thay đổi địa vị;
Bởi vì là Giả Hủ, nên khi bước vào toà lầu các này, Tô Mục mới một tay tiền vàng một tay đao đồ sát, không cho hắn lựa chọn nào khác!
Bởi vì một khi bỏ lỡ cơ hội này. ..
Với tài nghệ sáng tạo của Giả Hủ, đừng nói là thu phục hay chém giết. Ngay cả cơ hội lần nữa nhìn thấy Giả Hủ, cũng sẽ không còn!
Cũng may.
Hắn thành công.
Giả Hủ đã thần phục.
Vị Độc sĩ của Tam quốc. . . Cuối cùng đã gia nhập!
"Ha ha!"
"Đến, Văn Hòa, bản hầu giới thiệu một chút cho ngươi."
Cười một tiếng.
Tô Mục lôi kéo Giả Hủ, liên tục giới thiệu Lạc Thiên Thiên và Hí Chí Tài cho Giả Hủ, đợi sau khi đám người đã quen hơn, hắn mới nén vui mừng trong lòng, mở ra giao diện thuộc tính của Giả Hủ.
. ..
“Họ tên”: Giả Hủ
“Danh hiệu”: Độc sĩ (danh hiệu chuyên môn cấp độ SSS)
“Thân phận”: Lưu dân/Văn sĩ/Mưu sĩ
“Chức nghiệp”: Mưu sĩ (tuyệt thế)
“Đẳng cấp”: Cấp 90
“Thuộc tính”: Chỉ huy 73, Sức mạnh 47, Trí tuệ 99, Chính trị 84
“Đặc tính”: âm mưu thâm độc, Tuyệt sát, Loạn võ, Bo bo giữ mình
“Công pháp”: Độc sĩ tâm kinh (tuyệt thế công pháp, cấp 9)
“Kỹ năng”: Chuyên môn: Ngũ mưu tâm cảnh, Độc nhất thiên hạ; Thông dụng: Yêu ngôn hoặc chúng, độc thuật. Tăng công thủ, tăng tốc độ đánh, giảm công thủ bên địch, giảm tốc độ đánh bên địch, giáp nhẹ đi nhanh, cải biến thiên thời, thuật cổ vũ, thuật khích lệ, trung (thành) thuật, thuật phản gián, thuật động sát. ..
“Trang bị”: Tạm thời chưa có
“Độ trung thành”: 80 điểm
“Điểm thuộc tính tự do”: Tạm thời chưa có
. ..
. ..
Từ trên xuống dưới.
Nhìn một lần giao diện thuộc tính của Giả Hủ, trong lòng Tô Mục càng thêm sung sướng.
Danh hiệu, không cần nhiều lời.
"Độc sĩ" tuyệt đối là danh hiệu chuyên môn cấp độ SSS.
Thân phận, chức nghiệp, đẳng cấp những thứ này bỏ qua.
Ánh mắt Tô Mục dừng lại ở bốn thuộc tính của Giả Hủ, giây sau. . . Hắn liền thấy thuộc tính Trí tuệ cao tới 99 điểm của Giả Hủ!
99 điểm Trí tuệ!
Phải biết, Hí Chí Tài sau khi gia nhập vào bên Tô Mục, theo Tô Mục bước qua rất nhiều chiến trường, mới tăng được thuộc tính trí tuệ của mình lên tới 99 điểm. Nhưng Giả Hủ?
Vừa xuất hiện. . . đã là 99 điểm trí tuệ!
Đương nhiên.
Điều đó không phải nói lên rằng Hí Chí Tài yếu hơn Giả Hủ, chỉ có thể nói ưu điểm của hai đại danh mưu có hơi khác biệt.
Giả Hủ chủ công là trí tuệ.
Hí Chí Tài thì vừa chú trọng thuộc tính trí tuệ của mình, đồng thời, cũng quan tâm đến thuộc tính chính trị của mình. So sánh cả hai, Hí Chí Tài chú trọng về phụ trợ hơn, nên mưu trí và nội chính trị đều được coi trọng phát triển song song, Giả Hủ thì toàn bộ tinh lực đều đặt ở sự mưu trí.
Sau đó là đặc tính, công pháp và kỹ năng.
Mấy phương diện này, khác biệt giữa Hí Chí Tài và Giả Hủ càng lớn hơn.
Hí Chí Tài chú trọng phụ trợ.
Mà đặc tính, công pháp và kỹ năng của Giả Hủ, thì chỉ có một chữ, "Độc"!
Chém tận giết tuyệt!
Cắt cỏ cắt tận gốc!
Đặc tính, công pháp và kỹ năng của Giả Hủ, chính là thứ khiến hắn không thẹn với danh hiệu chuyên môn – Độc sĩ!
Mặt khác.
Khi nhìn đến một dàn đặc tính, công pháp và kỹ năng của Giả Hủ, trong lòng Tô Mục có ý nghĩ khác. Hình như. . . So với Hí Chí Tài, thân là Độc sĩ, Giả Hủ càng thích hợp theo quân, tham dự vào chiến lược tiếp theo của Tô Mục!
Có điều.
Đây là việc để sau, tạm thời không đề cập tới. . .
Nhìn liên tiếp các thuộc tính, ánh mắt của Tô Mục cuối cùng dừng lại ở độ trung thành của Giả Hủ.
Ngoài dự liệu của hắn, độ trung thành của Giả Hủ thế mà không thấp như trong tưởng tượng của Tô Mục, ngược lại vừa thần phục đã có độ trung thành cao tới 80 điểm!
Độ trung thành cao như thế, tuy nói so ra kém khi Hí Chí Tài vừa mới thần phục. ..
Nhưng vẫn coi là cao!
Tô Mục còn tưởng rằng, cách mình dùng để bức bách Giả Hủ thần phục, suy cho cùng độ trung thành của Giả Hủ sẽ chỉ dừng lại ở năm sáu mươi điểm mà thôi!
Vừa lòng thỏa ý.
Đóng lại giao diện thuộc tính của Giả Hủ, Tô Mục càng thêm mừng rỡ, thu hồi Kim Lân Phá Quân Đao, rồi chuẩn bị mang theo mấy người rời khỏi toà lầu các này.
Về rương vàng bạc châu báu kia. ..
Tự nhiên tất cả sẽ thuộc về Giả Hủ.
Không chỉ Giả Hủ.
Hí Chí Tài, Điển Vi, Hoàng Trung, mấy vị võ tướng và mưu sĩ vẫn luôn đi theo Tô Mục cũng sẽ có khen thưởng.
Độc sĩ đã gia nhập, có thể nói tất cả đều vui vẻ.
Ngay cả mưu sĩ thứ nhất của Tô Mục, Hí Chí Tài, cũng là mừng rỡ không thôi.
Một mặt, trước khi Tô Mục chưa đến, hắn đã giao lưu rất nhiều với Giả Hủ. Đối với người bạn cùng làm việc với mình, hắn cũng bội phục không thôi.
Một mặt khác, Giả Hủ gia nhập, thế lực chủ công của mình sẽ mạnh hơn, địa vị cao hơn, thân phận và địa vị của mình cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền mà tăng lên. Với đánh giá Hí Chí Tài của trong khoảng thời gian này về Tô Mục, những từ ngữ như ‘có mới nới cũ’, ‘qua cầu rút ván’, tuyệt đối sẽ không có trên người hắn.
Huống hồ. ..
Hí Chí Tài có am hiểu và cách hành sự của Hí Chí Tài, Giả Hủ có am hiểu và cách hành sự của Giả Hủ.
Có Giả Hủ gia nhập.
Cái Hí Chí Tài không am hiểu, và những việc không hợp với tính cách của Hí Chí Tài. . . Cũng có thể giao cho Giả Hủ làm!
Xong việc.
Giả Hủ dò hỏi như đùa: "Chúa công, nếu như vừa rồi thuộc hạ không hô ngừng kịp thời. . . Đao của chúa công sẽ thật sự chém xuống ư?"
"Sẽ."
"Nhất định sẽ."
Tô Mục dừng bước, nghiêm túc nói: “Tài năng mà bản hầu đã muốn. Nếu không dùng cho bên của bản hầu, tài năng dù có ném đến chỗ nào, cũng đều sẽ trở thành đại địch của bản hầu!"
"Một đao kia. . . Dù có nguyện ý hay không, bản hầu vẫn nhất định sẽ chém xuống!"
Bước chân Giả Hủ dừng lại, sắc mặt như thường.
Chỉ là ở trên giao diện thuộc tính của Tô Mục, độ trung thành của vị độc sĩ này lập tức tăng từ 80 điểm lên tới 86 điểm, tăng tận 6 điểm!
Chương 335: Trở về Phượng Vũ! Kiểm kê thu hoạch!
Theo Giả Hủ thần phục, một chuyện cuối cùng ở thành Lạc Dương của Tô Mục, đã được hoàn thành.
Hắn chuẩn bị trở về Phượng Vũ quận.
Đúng thế.
Vứt bỏ thành Lạc Dương vẫn còn dưới sự khống chế của hắn, trở về Phượng Vũ thành.
Đây là điều Tô Mục đã nghĩ sâu tính kỹ rồi mới làm ra quyết định. Không chỉ hắn, ngay cả Hí Chí Tài và Giả Hủ vừa mới quy thuận, cũng cực kì đồng ý với quyết định này của Tô Mục.
Thành Lạc Dương là vương thành.
Dù cho một lần hỏa hoạn lớn của Đổng Trác đã khiến hơn phân nửa thành Lạc Dương bị thiêu cháy thành phế tích, nó vẫn là vương thành, là một trong hai tòa thành hệ thống có cấp bậc vương thành trên cả lãnh thổ Đại Hán!
Lại thêm sự phát triển xung quanh thành Lạc Dương. ..
Có thể nói.
Ai chiếm cứ thành Lạc Dương, ngay sau đó sẽ có thể dựa vào tường thành cao lớn và sự phát triển xung quanh thành Lạc Dương, nhanh chóng phát triển, trở thành chư hầu một phương!
Nhưng mà!
Thành Lạc Dương, lại là một cái hố to!
Một cái hố to sâu không thấy đáy!
Đổng Trác dời đô sang thành Trường An, thành Trường An cũng đã trở thành đô thành mới.
Nhưng một câu ‘ma vương nhân gian’ đã chụp mũ lên trên đầu Đổng Trác, dù cho có khống chế được tiểu hoàng đế và văn võ bách quan, thì lần dời đô thành này của hắn sao có thể danh chính ngôn thuận được?
Chí ít.
Trong mắt các lộ chư hầu, trong mắt vô số bách tính của Đại Hán, thành Lạc Dương mới thật sự là đô thành!
Một vị chư hầu, trong tình hình này mà đi chiếm cứ thành Lạc Dương, sẽ để lại ấn tượng gì cho chư hầu trong thiên hạ, cho vô số bách tính trong lãnh thổ Đại Hán đây?
Ai chiếm cứ thành Lạc Dương, người đó sẽ để cho người khác có ấn tượng là một "Đổng Trác thứ hai".
Huống hồ.
Chiếm cứ thành Lạc Dương, chẳng phải còn phải đón Lưu Hiệp và bách quan triều đình sao?
Lại còn phải dẫn binh đi Trường An, có chính thống không?
Tô Mục không có hứng thú bước cục diện rối rắm này.
Một tòa vương thành mà thôi.
Phượng Vũ thành cũng là vương thành.
Một tòa vương thành đã biến thành cái hố to sâu không thấy đáy này. . . Người nào muốn thích thì muốn!
Phượng Vũ quận!
Công Tôn Toản!
Và U Châu tương lai. . . Đây mới là chiến lược tiếp sau đó của Tô Mục!
Chỉ có điều.
Thành Lạc Dương thì hắn không thèm.
Nhưng dân chúng còn ở lại trong thành và những nạn dân hắn đã cứu ở ngoài thành Lạc Dương, hắn lại hiếm có không thôi.
Sau khi nhận ra được suy nghĩ của Tô Mục, Giả Hủ chủ động xin đi, đi phụ trách việc dời nạn dân gần thành Lạc Dương và cư dân trong thành đến Phượng Vũ quận. Đương nhiên, hắn sẽ không theo quân, mà chỉ dùng đến mấy vạn Tây Lương thiết kỵ mà trước đó Tô Mục đã thu phục được mà thôi.
Giả Hủ làm thế nào để mấy vạn Tây Lương thiết kỵ đó ngoan ngoãn hộ tống nạn dân di chuyển, Tô Mục không hỏi tới.
Với năng lực của Giả Hủ, làm việc này cũng không quá khó khăn.
Cái Tô Mục muốn làm, chính là đưa tin tới quan viên của các châu quận trên con đường bọn hắn đi, để họ cung cấp lương thảo cần có cho nạn dân dọc đường di chuyển.
Với thanh danh và lực uy hiếp của Tô Mục bây giờ, lại thêm những lương thảo đó đều do Phượng Vũ quận trả tiền để mua, nghĩ vậy nên không ai dám không tuân theo.
Sau khi đã hoàn thành những việc này.
Mấy vạn Tây Lương thiết kỵ hộ tống nạn dân bắt đầu di chuyển.
Tô Mục cũng mang theo Lạc Thiên Thiên, Hí Chí Tài, Điển Vi, Hoàng Trung, Giả Hủ và huyền giáp thiết kỵ, Lạc Nhật cung kỵ và khát máu kích vệ đã sống sót bước qua cuộc đại chiến, cùng trở về Phượng Vũ thành!
Cưỡi truyền tống trận, đây cũng là một món tiền cần tiêu không nhỏ.
Nhưng mà.
Chặn lại được số tài phú kinh trời mà Đổng Trác đã vơ vét trong thành Lạc Dương, Tô Mục đã không còn thèm để ý với chút tiền lẻ này.
Đến tận đây.
Lần Chư hầu Thảo Đổng này của Tô Mục cũng đã hoàn toàn kết thúc.
Trở về!
Phượng Vũ thành!
. ..
. ..
Truyền tống trận lấp lóe quang mang.
Thanh toán món tiền lớn, đám Tô Mục lập tức vượt qua khoảng cách xa xôi giữa thành Lạc Dương và Phượng Vũ thành, về tới bên trong Phượng Vũ thành.
Sau đó.
Để tướng sĩ dưới trướng về doanh trại nghỉ ngơi, để Bạch Kỳ Sơn vừa vội vàng chạy tới phối hợp với Hí Chí Tài và Giả Hủ đi kiểm kê tạo danh sách số kỳ trân dị bảo trên tám chiếc xe ngựa mà bọn hắn mang về, Tô Mục thì cùng Lạc Thiên Thiên về phủ thành chủ.
Thu hoạch của Chư hầu Thảo Đổng lần này chia làm hai phương diện.
Phương diện thứ nhất, chính là chiến tích hắn lấy được khi thực hiện các công việc như là: Minh chủ của Liên quân thảo phạt Đổng Trác, đánh hạ Tị Thủy Quan và Hổ Lao quan, đánh giết địch nhân, trục xuất Đổng Trác.
Phương diện thứ hai, chính là thu hoạch có được sau khi đã chặn lại những tài phú Đổng Trác vơ vét trong thành Lạc Dương.
Thu hoạch của phương diện thứ hai cần nhiều thời gian để kiểm kê, chờ đến khi Bạch Kỳ Sơn, Hí Chí Tài và Giả Hủ kiểm kê xong tất cả mọi thứ, Tô Mục mới biết được thu hoạch ở phương diện này có bao nhiêu.
Thu hoạch về phương diện chiến tích,
Nhiệm vụ tình tiết lịch sử đã kết thúc, tập hợp lại chiến tích nhận được trong lần Chư hầu Thảo Đổng này của hắn, bất kỳ lúc nào cũng có thể chuyển đổi nó thành chiến lợi phẩm.
Nhưng mà.
Tô Mục không vội.
Trước kiểm kê thu hoạch của phương diện thứ hai.
Sau khi kiểm kê xong, kết hợp với thu hoạch của cả hai phương diện, rồi tổng hợp về thực lực và thế lực mà phe mình đã tăng!
Sau đó.
Tô Mục chạy tới thăm hỏi hai lão đầu là Lư Thực và Thái Ung. . . Hai đại văn đạo tông sư.
Đáng nhắc tới là.
Sau khi kết nghĩa ba người ở Phượng Vũ, tức giận trong lòng của lão Thái Ung dần dần biến mất, lại qua khuyên giải của Lư Thực, cũng gia nhập vào Học văn quán, bắt đầu giảng dạy cho học sinh.
Làm cho số lượng học sinh và văn sĩ của Phượng Vũ quận càng có thêm nhiều!
Thậm chí.
Một số học sinh và văn sĩ có tư chất khá cao, đang nhanh chân vượt qua hướng văn thần!
Nghĩ đến việc không bao lâu, Phượng Vũ quận sẽ có thể thật sự bồi dưỡng được văn thần thuộc về mình, xây nên hệ thống chính trị của toàn bộ Phượng Vũ quận. . . Thậm chí U Châu tương lai!
Đây là tác dụng cực lớn mà hai lão đầu nhìn như không đáng chú ý đã phát huy được!
Màn đêm buông xuống.
Sau khi đã sắp đặt yến hội khao thưởng cho tướng sĩ, Tô Mục và Lạc Thiên Thiên happy hồi lâu, lúc này mới nghỉ ngơi, sa giấc ngủ.
Một đêm không trò chuyện.
. ..
. ..
Ngày thứ hai.
Rửa mặt, sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Mục mới mang theo Lạc Thiên Thiên đến đại sảnh của phủ thành chủ.
Lúc này, Hí Chí Tài, Bạch Kỳ Sơn và Giả Hủ đã và đang đợi bọn hắn.
Qua việc kiểm kê hơn nửa ngày hôm qua, ba người đã hoàn toàn tính toán tất cả thu hoạch trong lần đến thành Lạc Dương vừa rồi!
Đợi cho Tô Mục cùng Lạc Thiên Thiên ngồi xuống, Hí Chí Tài đứng dậy, lấy ra một bảng liệt kê, báo cáo: "Chúa công, lần này thu hoạch của bên ta ở thành Lạc Dương đã thống kê được toàn bộ."
"Thu hoạch tổng cộng chia làm bốn phương diện: Tiền bạc, trang bị, linh dược, và vật phẩm đặc biệt."
"Trong đó về tiền bạc, chúng thuộc hạ đã thống kê trong đêm, đánh giá giá trị, lại thêm vàng bạc châu báu Chủ mẫu đã thu và mua bán, cuối cùng được kết quả là. . . Thu hoạch của phía ta lần này ở thành Lạc Dương, là khoảng 12 tỷ kim tệ!"
"Trong đó 5 tỷ kim tệ đã được chủ mẫu thu, cái khác thì tồn tại dưới dạng kỳ trân dị bảo. Nếu như chúa công muốn bán nó thành tiền trong khoảng thời gian ngắn, con số này có thể sẽ giảm bớt khoảng 30%."
"Ngay cả thế, thì thu hoạch về mặt tiền bạc của bên ta lần này, cũng đã đạt đến hơn 8 tỷ kim tệ!"
"Bao nhiêu?!!"
Đột ngột đứng lên, Tô Mục kéo cao âm điệu hỏi.
Chương 336: Kim tệ! Trang bị! Linh dược! Vật phẩm đặc thù!
Người dịch: daushiba
“Mười hai tỷ kim tệ."
"Trong đó 5 tỷ kim tệ đã được chủ mẫu thu lấy, còn lại 7 tỷ kim tệ tồn tại dưới dạng kỳ trân dị bảo và trân châu đá ngọc."
Hí Chí Tài cung kính nói.
"Mười hai tỷ. . ."
"Thật là mười hai tỷ?!!"
Tô Mục bình tĩnh không được nữa.
Hắn sớm đã biết thu hoạch lần này sẽ khá phong phú, nhưng thật không nghĩ tới thu hoạch lần này vậy mà phong phú đến mức như vậy! Chỉ với kim tệ thay thế cho kỳ trân dị bảo. . . Mà đã đạt đến hơn mười hai tỷ!
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
Tô Mục nào có từng tiếp xúc với một món tài phú khổng lồ như thế đâu?
Kỳ thật ngẫm lại, có thể lý giải.
Cái phú của thiên hạ nằm ở Lạc Dương. Đổng Trác gần như đã vơ vét hơn phân nửa của cải của thành Lạc Dương.
Đổng Trác chia binh thành hai đường, bản thân thì mang đi một phần, phần còn lại này, lại gần như 90% đều rơi vào trong tay Tô Mục.
Nếu như không có sự tồn tại như một bug của Tô Mục.
Khoản của cải khổng lồ này vốn phải chia ra cho tổng cộng 230 triệu người chơi của hai phe trận doanh Đổng Trác và trận doanh chư hầu. Tính theo đó, mười hai tỷ này chẳng những không nhiều, ngược lại còn có vẻ hơi ít.
Dù sao.
Một phần rất lớn trong đó, đã được Lạc Thiên Thiên bán cho hệ thống quy ra tiền.
Chỉ là một món của cải như vậy đã gần như được Tô Mục thu gần hết vào trong túi, tập hợp lại mới ra một số tiền khổng lồ đến mức đó!
Hơn mười hai tỷ!
Dù chỉ có hơn năm tỷ kim tệ, cũng đã làm cho Tô Mục hưng phấn đến mức không biết làm thế nào.
Không chỉ Tô Mục.
Đám Hí Chí Tài cũng là khiếp sợ không thôi.
Có điều.
Hôm qua, sau khi thống kê ra con số này, bọn họ đã sớm choáng váng vì quá mức hưng phấn.
Hồi lâu sau, cảm xúc của Tô Mục mới trở lại bình thường, trầm giọng nói: "Tiếp tục!"
Kim tệ!
Trang bị!
Linh dược!
Vật phẩm đặc thù!
Thu hoạch có 4 phương diện, Hí Chí Tài vừa mới chỉ nói về phương diện kim tệ!
Nhìn thoáng qua nội dung trên bảng liệt kê, Hí Chí Tài tiếp tục: "Về trang bị, trước mắt tổng số số lượng trang bị mà bên ta đã thu hoặc được là khoảng hơn 50 ngàn kiện. Trong đó trang bị phẩm chất ám kim có 18 ngàn kiện, trang bị phẩm chất hoàng kim 24 ngàn kiện, còn lại đều là trang bị phẩm chất bạch ngân.”
"Những trang bị này phần lớn bắt nguồn từ những dị nhân gia nhập trận doanh Đổng Trác."
"Nếu như bán ra. . . Giá trị của nhóm trang bị này, cũng sẽ cực kỳ nhiều!"
Hơn 50 ngàn trang bị, chỉ mới là trang bị ám kim đã có khoảng chừng hơn mười tám ngàn kiện!
Cũng là một phen phát tài to!
Có điều.
So sánh với kim tệ, những trang bị cũng có giá trị lớn này tạo ra rung động nhỏ hơn rất nhiều cho Tô Mục. Nguyên nhân là toàn bộ Phượng Vũ quận chỉ có mỗi một người chơi là Lạc Thiên Thiên, không có nhu cầu nhiều trang bị như vậy.
Trang bị của NPC binh chủng chính là trang bị rèn.
NPC đặc thù ẩn tàng và võ tướng (mưu sĩ, văn thần) dân bản địa thì trái lại là có thể sử dụng những trang bị này.
Nhưng.
NPC đặc thù bên trong Phượng Vũ quận phần lớn là học sinh và văn sĩ do học văn quán bồi dưỡng ra, chuyên đi xử lý toàn bộ chính vụ của Phượng Vũ quận, tạm thời không cần đến. Bọn người Bạch Kỳ Sơn, Chí Tài, Giả Hủ. . . Những thứ này cao nhất chỉ là trang bị phẩm chất ám kim, cấp bậc lại có vẻ hơi thấp.
"Đừng bán."
Nghĩ nghĩ, Tô Mục nói ra: "Trong Phượng Vũ thành chọn lấy đất xây dựng kho vũ khí, đưa tất cả những trang bị này đều chứa trong kho vũ khí. Tương lai, chúng ta cần sức mạnh của dị nhân, những trang bị này hoàn toàn có thể làm phần thưởng để thuê dị nhân!"
"Vâng."
Lên tiếng xong, Hí Chí Tài tiếp tục.
"Phương diện linh dược, lần này chúng ta thu hoạch được tổng cộng 1,347 gốc linh dược."
"Trong đó linh dược hạ phẩm có 1,066 gốc; linh dược trung phẩm 262 gốc; linh dược thượng phẩm có 19 gốc. Không phát hiện linh dược cực phẩm."
Linh dược cực phẩm, chính là linh dược cấp độ như cửu tử hoàn hồn thảo, có thể dùng mầm sống vô tận để tẩy rửa cho thân thể một người, căn bản chính là có thể cải biến thể phách (*) và tư chất của người!
(*) Thể phách/vía: một từ trong Đạo giáo. Có câu 3 hồn 7 vía, theo quan niệm của người xưa: thể phách - hay còn gọi là vía – chính là xác thịt, còn linh hồn thì được chứa đựng, được bao bọc trong thể phách. Họ cho rằng con người sống được là nhờ “tam hồn thất phách” này điều chỉnh mọi hoạt động và tư duy. Thất phách (7 phách) có vai trò cực kỳ quan trọng trong việc điều tiết cơ thể con người. Mỗi phách lại đảm đương một nhiệm vụ khác nhau như: hô hấp, tiêu hóa, sinh sản, nhịp tim…
Linh dược thượng phẩm, chính là cấp bậc của linh dược mà Tô Mục đã tặng cho Trương Phi.
Khởi tử hoàn sinh thì không dám nói chắc, nhưng có thể mất thời gian cực ngắn để khôi phục vết thương nặng, thậm chí khôi phục tay chân đã cụt.
Linh dược trung phẩm, hiệu quả kém hơn rất nhiều. Nhưng một gốc linh dược bỏ ra ngoài, cũng đủ làm cho một vị võ tướng hay mưu sĩ trong khoảng thời gian ngắn khôi phục thương thế mà không quá nguy hiểm đến tính mạng, khôi phục toàn bộ tinh lực, thể lực, thậm chí là nguyên khí! Tương đương như thuốc hồi phục lớn ở trong các trò chơi khác!
Linh dược hạ phẩm, hiệu quả yếu hơn lần nữa, chỉ có thể ở trong thời gian ngắn khôi phục được vết thương nhỏ, khôi phục khoảng một phần ba tinh lực, thể lực và nguyên khí, tương đương với thuốc hồi phục nhỏ ở trong các trò chơi khác!
Linh dược không tầm thường.
Cho dù là linh dược hạ phẩm thấp nhất, cũng cực kì trân quý.
Những linh dược này không phải cứ người chơi hay phú thương trong thành Lạc Dương có thể có được. Hoặc là bắt nguồn từ kho mật của hoàng cung, hoặc là bắt nguồn từ những nhà quan lại bị khám nhà diệt tộc trong thành Lạc Dương.
Ví dụ như, Viên gia.
"Hơn một ngàn ba trăm gốc linh dược. . ."
Tô Mục nghĩ nghĩ, nói: "Trừ bỏ kho vũ khí ra, tái tạo kho mật của Phượng Vũ, tồn trữ linh dược thượng phẩm vào kho, linh dược trung phẩm và linh dược hạ phẩm vào hết kho vũ khí. Bản hầu sẽ đích thân điều động huyền giáp thiết kỵ đóng giữ kho vũ khí và kho mật!"
“Mặt khác, mọi người đã lao động khổ nhọc. Từ trong hai trăm sáu mươi hai gốc linh dược trung phẩm lấy ra mười lăm gốc, mỗi người các ngươi có ba cây mang theo người!"
"Chúng thuộc hạ. . . Bái tạ trọng thưởng của chúa công!"
Hí Chí Tài vui mừng.
Giả Hủ và Bạch Kỳ Sơn cũng vui mừng.
Linh dược trung phẩm đã có thể khôi phục thương thế không quá nguy hiểm đến tính mạng với khoảng thời gian ngắn, và khôi phục toàn bộ tinh lực, thể lực với nguyên khí. Ở thời điểm quan trọng, một gốc linh dược trung phẩm rất có thể cứu được mạng!
Ai lại không thích?
Đợi cho hành lễ tạ ơn xong, Hí Chí Tài cầm lấy bảng liệt kê, tiếp tục nói: "Hạng mục cuối cùng, chính là vật phẩm đặc thù."
Khi nói đến đây, ngữ khí Hí Chí Tài hơi ngập ngừng.
Ngay cả tâm của Tô Mục và Lạc Thiên Thiên cũng treo cao.
Kim tệ.
Trang bị.
Linh dược.
Ba loại thu hoạch có giá trị rất lớn, nhưng chung quy vẫn là đồ vật và tiền tài có thể mua được.
Một hạng mục sau cùng này!
Vật phẩm đặc thù!
Thì có tiền mấy cũng khó mà mua được!
Ngập ngừng.
Thanh âm của Hí Chí Tài hơi hơi run rẩy: "Trong vật phẩm đặc thù, bao gồm quyển trục sách cổ, kỹ năng công pháp, đạo cụ đặc thù."
"Trong đó quyển trục sách cổ có bảy mươi ba quyển; công pháp và kỹ năng, tổng cộng tám trăm sáu mươi bốn loại, đạo cụ đặc thù. . . Ba mươi hai loại!"
"Giá trị phần vật phẩm này quá khổng lồ, không đong đếm bằng tiền. . ."
"Thuộc hạ đã sai người đựng vào thùng hàng, khóa kỹ, mang đến đây!"
Trong khi đang nói chuyện.
Hí Chí Tài phất phất tay.
Lập tức có một đội giáp sĩ mang theo ba cái rương xuất hiện ở bên trong đại sảnh.
Một cái rương, chứa quyển trục sách cổ.
Một cái rương, chứa kỹ năng công pháp.
Một cái rương, chứa đạo cụ đặc thù.
Ba cái rương này...
Mới là tồn tại trân quý nhất đến từ kho mật của hoàng thất, cũng là tồn tại… có giá trị lớn nhất trong lần thu hoạch này của Tô Mục!a
Chương 337: Chiếc nhẫn Thần khí và đạo cụ phục sinh!
Rương thứ nhất, quyển trục sách cổ!
Quyển trục sách cổ như thế nào?
Chính là sách cổ mà Tô Mục đã từng lấy được, giống như sách kỹ năng, chỉ cần sử dụng là có thể tăng cường bốn thuộc tính của mình (75 điểm trở xuống)!
Bây giờ.
Cả 73 quyển quyển trục sách cổ được chứa ở bên trong một cái rương, bày trước mặt Tô Mục!
73 quyển quyển trục sách cổ này, hoặc có thể gia tăng thuộc tính chỉ huy, hoặc có thể gia tăng thuộc tính trí tuệ, hoặc có thể gia tăng thuộc tính chính trị!
Bất luận loại nào...
Cũng đều có giá trị!
Có 73 quyển quyển trục sách cổ này, thuộc tính trí tuệ và thuộc tính chính trị đáng thương của Tô Mục đến ngay cả một NPC đặc thù cũng không sánh nổi, rốt cục đã được cứu rồi.
Thậm chí.
Hắn còn có thể coi đây là cơ sở, định hướng bồi dưỡng được võ tướng, mưu sĩ hoặc là văn thần Phượng Vũ quận cần! Trực tiếp tiết kiệm thời gian dài!
Rương thứ hai, công pháp kỹ năng!
Khi một rương kim loại được trình lên theo một tờ liệt kê của Hí Chí Tài, Tô Mục đã không bình tĩnh được nữa.
Tám trăm sáu mươi bốn loại kỹ năng công pháp.
Trong đó số lượng công pháp chiếm hơn phân nửa, khoảng chừng sáu trăm mười tám loại, số lượng kỹ năng có hai trăm bốn mươi sáu loại.
Trong hơn sáu trăm loại công pháp, công pháp đỉnh cấp có 6 bộ, công pháp hạng nhất có ba mươi bốn bộ, công pháp hạng hai một trăm năm mươi chín bộ, công pháp hạng ba bốn trăm mười chín bộ!
Có thể nói.
Đây đều chỉ là hơn sáu trăm bộ công pháp!
Chỉ cần tìm được NPC binh chủng đặc thù có tư chất đủ tốt. . . Tô Mục sẽ có thể bồi dưỡng họ thành hơn sáu trăm võ tướng thuộc về Phượng Vũ thành!
Cho dù không tìm được NPC binh chủng đặc thù số lượng nhiều như vậy, đây hơn sáu trăm bộ công pháp. . . Cũng hoàn toàn có thể làm phần thưởng, lưu vào trong kho mật của Phượng Vũ quận, làm vật nội bộ của Phượng Vũ quận!
Sau đó, chính là cuộc Chư hầu tranh bá.
Không ai còn cho Tô Mục chiến tích nữa, ngược lại Tô Mục phải phát chiến tích cho những người chơi và công hội bán mạng sống cho hắn.
Trang bị, linh dược trước đó, công pháp, kỹ năng hiện tại, tất cả đây đều là thứ mà người chơi theo đuổi, cũng có thể làm vật phẩm phần thưởng nhiệm vụ cấp cho cho người chơi.
Một câu.
Có những trang bị và linh dược này, có những công pháp và kỹ năng này, Tô Mục đã bật lên, áp đảo những vốn (tài sản) bên trong của những chư hầu phía trên!
Huống hồ.
Không chỉ là công pháp, còn có kỹ năng nữa!
Hai trăm bốn mươi sáu loại kỹ năng, không chỉ có võ tướng kỹ, mà còn gồm cả mưu sĩ kỹ, văn thần kỹ, kỹ năng cơ sở.
Đối với Tô Mục, đối với những võ tướng và mưu sĩ dưới trướng Tô Mục, những công pháp và kỹ năng có ở đây đã không còn tác dụng gì nữa. Nhưng đối với toàn bộ Phượng Vũ quận, tác dụng mà những công pháp và kỹ năng này đưa đến. . . là vô giá!
Thậm chí.
Dưới đáy cái rương chứa đầy công pháp và kỹ năng, Tô Mục còn phát hiện mấy loại quyển trục chưa biết tác dụng!
Tô Mục suy đoán.
Những quyển trục này rất có thể là, trong lần hệ thống đổi mới tiếp theo… mới có thuộc tính!
Tô Mục rung động.
Lạc Thiên Thiên rung động.
Bọn người Hí Chí Tài càng rung động, đến mức mà, trực tiếp đưa ba cái rương này vào phòng khách, để Tô Mục tự mình xem, tự mình chắc chắn.
Nói thẳng ra!
Chỉ với quyển trục sách cổ và kỹ năng công pháp bên trong hai cái rương trước, cũng đủ để để một cái thế lực tùy tiện sống dậy!
Cuối cùng.
Rương thứ ba.
Đạo cụ đặc thù!
Cái rương này nhỏ nhất, nhưng trái lại giá trị lại không hề nhỏ chút nào so với hai cái ruong trước, thậm chí còn vượt mặt hai cái rương đó!
Hai viên đá tiến giai vũ khí cấp Tiên Khí, đủ để đưa hai linh khí tiến giai thành Tiên Khí (vũ khí có tiên khí)!
Mười sáu loại vật liệu linh tính có thuộc tính khác nhau, đủ để chế tạo riêng ra mười sáu bộ linh khí có thuộc tính khác nhau!
Nếu như.
Hai loại vật phẩm này còn chưa đủ để thể hiện giá trị của chiếc rương này. ..
Loại vật phẩm thứ ba!
Nhẫn Tu Di!
Vật trang sức cấp bậc Chuẩn Thần khí (*)!
(*) Chuẩn Thần khí: Chuẩn ở đây được hiểu là gần như, gần bằng. Một ví dụ khác dễ hiểu hơn như cấp bậc Chuẩn tướng trong quân đội ở VN. Chuẩn tướng dưới Thiếu tướng, trên Đại tá.
Ở trong chứa một không gian trữ vật 1000x1000x1000m! Nhẫn Thần khí phẩm chất như thế, chỉ bằng không gian trữ vật vô cùng to lớn trong đó, cũng đã đủ vô giá!
Có thể nói.
Nếu như lúc trước Đổng Trác có được chiếc nhẫn Chuẩn Thần khí này, cũng có thể sử dụng chiếc nhẫn Chuẩn Thần khí. . . Thu hoạch mà Tô Mục có khi chặn được đội ngũ tiến về phía Tây, cũng chỉ có lương thảo và vàng bạc châu báu!
Những bảo vật giấu kín trong kho mật Hoàng thất. . . đã sớm không có phần của hắn!
Loại vật phẩm thứ tư!
Kim bài chết thay!
Không sai!
Chính là đạo cụ phục sinh có thể thay thế NPC dân bản địa hoặc là người chơi chết một lần, đã từng xuất hiện trong thế giới game sau lần đổi mới hệ thống thứ hai, nhưng lại chưa bao giờ có người chân chính gặp qua!
Hơn nữa. ..
Cả ba khối kim bài chết thay đều xuất hiện ở trước mặt Tô Mục!
Tại giai đoạn trước mắt của trò chơi, người chơi chết sẽ chỉ hạ đẳng cấp, rơi kinh nghiệm, hạ thuộc tính, rơi trang bị và kim tệ, ngoài ra còn có 24 tiếng cooldown việc phục sinh.
Tuy nói trừng phạt của tử vong đã rất nặng, nhưng vẫn không thể so sánh cùng dân bản địa.
Dù sao.
Dân bản địa đã chết chính là chết!
Dù là Tô Mục bây giờ, sau khi lấy được một lần cơ duyên, kia hắn gần như đã trở thành một người chơi. Trước lúc chính thức xuất hiện tại thế giới hiện thực, hắn chết. . . chính là đã chết.
Không còn có cơ hội.
Ba khối kim bài chết thay, đã cho hắn có ba lần cơ hội nữa.
Ba khối kim bài chết thay, cũng đủ làm cho ba vị võ tướng hoặc mưu sĩ dưới trướng hắn có thêm một cơ hội.
Kim bài chết thay này...
Sao có thể dùng tiền tài để đong đếm?
Đừng nói là tiền!
Có cầm một kiện Thần khí để đổi. . . Tô Mục cũng sẽ không đổi!
Cuối cùng.
Vật phẩm thứ năm, một cái chìa khóa.
Cũng là thuộc tính không biết, có thể là vật phẩm sau lần hệ thống đổi mới tiếp theo mới có thể cho thấy thuộc tính chính xác.
Cái chìa khóa này, và mấy quyển trục cũng không biết thuộc tính. . . giá trị rất có thể không thua gì đạo cụ đặc thù như chiếc nhẫn Tu di và kim bài chết thay!
Đến tận đây.
Việc kiểm kể thu hoạch lần này tại thành Lạc Dương rốt cuộc đã kết thúc.
Nhưng khuấy động trong lòng của hắn, thì đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ!
Ánh mắt đảo qua ba cái rương lớn, Tô Mục trực tiếp cầm lên chiếc nhẫn Tu di, nhỏ máu nhận chủ, dung nhập nó vào trong cơ thể của mình.
Sau đó. ..
Trước hết thu ba chiếc riêng lớn vào bên trong không gian trữ vật chiếc nhẫn Tu-di!
Tận đến giờ phút này, Tô Mục mới thả lỏng thở một hơi.
Hí Chí Tài không làm sai.
Nhóm vật phẩm này có giá trị quá lớn, lớn đến mức dù cho xây dựng kho mật, đưa nó tồn trong kho mật, để huyền giáp thiết kỵ trấn thủ bảo hộ, đều không thể để cho người ta yên tâm trình độ.
Chỉ có mang trên người Tô Mục, mới là cách làm cho người ta yên tâm nhất.
Lấy thực lực của Tô Mục, trong thiên hạ không người nào có thể giết chết, mà thuộc tính của chiếc nhẫn Tu di cấp bậc Chuẩn Thần khí càng thêm bảo đảm, không ai có thể đánh cắp vật phẩm khi mà Tô Mục còn sống!
Như thế.
Mới có thể vạn vô nhất thất! (không vào được, cũng không thất lạc gì)
. ..
Nhẫn Tu di: Đạo cụ trang sức cấp Chuẩn Thần khí. Ở trong chứa một không gian trữ vật 1000x1000x1000m, sau khi nhận chủ dung nhập vào thân, không thể mài mòn, không thể rơi xuống, không thể ăn cắp.,
. ..
Khi ba cái rương đều được đưa vào không gian trữ vật, mà nhẫn Tu di sau khi nhận chủ cũng hóa thành một hình xăm xuất hiện ở trên ngón tay của mình, Tô Mục mới cho phép mình xả hơi.
Khoản tài phú không thể đong đo giá trị. . . Cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về mình!
Chương 338: Hệ thống độ cống hiến và sự bùng nổ của thuộc tính!
Hồi lâu sau.
Tô Mục mới tỉnh táo lại từ trong khoản thu hoạch lớn khó tưởng tượng
Hắn có thể khẳng định.
Ngay cả phần của cải mà Đổng Trác đã mang đi, rất có thể còn không nhiều bằng phần của cải mà mình đã chặn. Dù sao, trước khi tình tiết lịch sử Chư hầu Thảo Đổng kết thúc, Đổng Trác chỉ là một NPC dân bản địa, không thể xem xét thuộc tính của từng kỳ trân dị bảo, cũng không có thời gian xem xét thuộc tính của từng kỳ trân dị bảo này.
Nhiều nhất. ..
Cái hắn mang đi sẽ chỉ là đồ vật thích hợp với hắn nhất.
Hắn còn có thể khẳng định, cả khi mình thân là minh chủ, chủ đạo toàn bộ kịch bản Chư hầu Thảo Đổng, chiến tích thu hoạch được cũng không lớn bằng của cải lấy được!
Lấy chiến tích để đổi lấy chiến lợi phẩm, chỗ tốt là có thể chọn đổi theo định hướng của mình.
Nhưng giá trị. ..
Tuyệt đối kém xa khoản của cải khổng lồ này.
Sau khi thu lấy phần của cải có giá trị nhất này, Tô Mục suy nghĩ, sau đó nói ra: "Chí Tài, Văn Hòa, có một việc cần hai người các ngươi hợp tác cùng nhau, mau chóng làm."
"Xin Chúa công phân phó."
Hí Chí Tài thi lễ, Giả Hủ cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình, mặt mũi nghiêm túc.
"Ta cần các ngươi thành lập hai hệ thống độ cống hiến."
"Một bộ, nhằm vào tất cả võ tướng, mưu sĩ, văn thần và nhân viên khác trong Phượng Vũ quận; một bộ, nhằm vào dị nhân gia nhập bên chúng ta."
"Hệ thống độ cống hiến cho dị nhân, bản hầu sẽ đưa trang bị trong kho vũ khí, một trăm gốc linh dược hạ phẩm, mười cây linh dược trung phẩm; hai trăm bộ công pháp hạng ba, năm mươi bộ công pháp hạng hai và mười bộ công pháp hạnh nhất để vào trong hệ thống độ cống hiến."
"Chỉ cần độ cống hiến của dị nhân đạt tới mức độ nhất định, là có thể dùng độ cống hiến từ trong hệ thống chuyển đổi trang bị, linh dược, công pháp và kỹ năng tương ứng."
"Hệ thống độ cống hiến cho nội bộ, ngoại trừ trang bị, linh dược, công pháp, kỹ năng, bản hầu sẽ đưa hai viên đá tiến giai vũ khí cấp Tiên Khí và vật liệu linh tính vào trong đó!"
"Thậm chí. . . Kim bài chết thay!"
"Chỉ cần độ cống hiến đủ, lần thu hoạch này của chúng ta, và thu hoạch về sau của chúng ta, tất cả đều có thể chuyển đổi!"
Tô Mục chỉ mới nói khái niệm đơn giản, Hí Chí Tài và Giả Hủ lập tức đã hiểu.
Đây rõ ràng chính là bộ hệ thống chiến công khác, khác với của triều đình Đại Hán!
Hai người đều mừng rỡ.
Ngay cả Bạch Kỳ Sơn bên cạnh cũng vui sướng.
Một mặt, sau khi bộ hệ thống độ cống hiến này được tạo dựng xong, toàn bộ Phượng Vũ quận liền sẽ đi trên con đường phát triển có thứ tự. Có tài lực mạnh, có đầy đủ nhân khẩu, lại có công pháp kỹ năng. . .
Phượng Vũ quận không muốn mạnh lên cũng sẽ rất khó khăn!
Một mặt khác, sau khi bộ hệ thống độ cống hiến được tạo dựng lên xong, thứ mà bọn hắn muốn, hoàn toàn có thể dựa vào độ cống hiến của mình đối với Phượng Vũ quận, để đổi lấy từ kho vũ khí, kho mật hay là từ Tô Mục!
Ví như.
Trừ của Tô Mục cùng Lạc Thiên Thiên ra, một khối kim bài chết thay duy nhất kia, cũng chính là một sinh mạng ngoài dự tính, ai mà không muốn?
Ai muốn có, đi lấy đủ độ cống hiến đi!
Kể từ đó, nếu Giả Hủ đến trễ hơn Hí Chí Tài có độ cống hiến đầy đủ, hoàn toàn có thể bước trước Hí Chí Tài một bước, đến đổi lấy kim bài chết thay; Bạch Kỳ Sơn có giai vị và đẳng cấp thấp nhất, nếu như có độ cống hiến đầy đủ, cũng không cần sợ giai vị và thực lực của mình không đủ, sợ đồ tốt nhất đã bị Tô Mục chia trước cho những tuyệt thế danh mưu, tuyệt thế danh thần kia.
Tất cả, đều nhìn năng lực mà nói chuyện!
Tất cả, xem độ cống hiến rồi nói chuyện!
Chỉ cần công lao cũng đủ lớn, chỉ cần độ cống hiến đủ nhiều. . . Ngay cả văn thần hạng hai như Bạch Kỳ Sơn, cũng không phải không thể áp đảo những tuyệt thế danh mưu như Hí Chí Tài và Giả Hủ!
Huống hồ.
Hai bộ hệ thống độ cống hiến, thì hệ thống độ cống hiến cho dị nhân chỉ bao gồm những vật phẩm hạ cấp và trung cấp.
Còn hệ thống độ cống hiến tạo ra cho nội bộ Phượng Vũ quận. . . Lại bao gồm phần lớn thu hoạch lần này của họ!
Linh dược thượng phẩm!
Công pháp đỉnh cấp!
Các loại kỹ năng!
Kim bài chết thay!
Có thể nói, chỉ là một hệ thống độ cống hiến. . . Liền huy động lớn tính tích cực của toàn bộ nhân viên Phượng Vũ quận.
Thậm chí.
Về sau có thể đưa chức quan, tước vị, đất phong. . . tất cả yếu tố đều cho thêm vào trong hệ thống độ cống hiến! Đến lúc đó. . . Phượng Vũ quận sẽ thật trở thành một tiểu vương quốc tự cấp tự túc!
Thấy được tầm quan trọng của hệ thống độ cống hiến, cũng nhìn thấy được tiền cảnh tương lai của hệ thống độ cống hiến.
Hí Chí Tài và Giả Hủ liếc nhau một cái, khom người cúi xuống: "Năm ngày, chúng thuộc hạ nhất định sẽ đưa ra phương án xác thực, cho chúa công xem qua!"
Sau đó.
Hí Chí Tài và Giả Hủ vội vàng rời đi.
Một hệ thống độ cống hiến bao toàn bộ các phương diện của Phượng Vũ quận, cũng không phải dễ dàng sáng tạo.
Với tài năng của Hí Chí Tài và Giả Hủ, có bắt tay nhau cùng làm, cũng cần thời gian không ngắn.
Vả lại.
Còn có hệ thống độ cống hiến dành cho dị nhân nữa!
Sau khi Hí Chí Tài và Giả Hủ rời đi, Bạch Kỳ Sơn cũng rời khỏi.
Việc của hắn cũng không ít.
Ngoại trừ xử lý sự vụ ngày thường của Phượng Vũ quận, những kỳ trân dị bảo, trân châu, ngọc thạch cũng cần bán đi dần dần, chuyển thành kim tệ. Đây đã định trước không phải một nhiệm vụ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Đợi đến khi phủ đại sảnh trong thành chủ một lần nữa trở nên trống rỗng, chỉ còn lại Tô Mục cùng Lạc Thiên Thiên...
Hình tượng Tô Mục vẫn luôn duy trì lúc này mới tan rã!
"Chúng ta. . . Phát tài?"
"Phát tài! Còn phát tài lớn!"
Tô Mục vui như điên.
Lạc Thiên Thiên cũng hưng phấn dị thường.
Hồi lâu sau.
Hai người mới hồi phục lại từ trong cảm xúc mừng như điên, bắt đầu xem xét những vật phẩm đã cho vào trong chiếc nhẫn Tu di.
Lấy ra hai kim bài chết thay.
Mỗi người một khối.
Phân biệt đập vào lên người mình và Lạc Thiên Thiên.
Tô Mục và Lạc Thiên Thiên lập tức có thêm một mạng nữa.
Tô Mục sẽ không thật sự chết đi, Lạc Thiên Thiên cũng sẽ không chết trận rồi bị hạ đẳng cấp hạ thuộc tính, rồi lâm vào quãng thời gian tử vong dài dằng dặc.
Bình tĩnh mà xem xét.
Một kim bài chết thay đối với Tô Mục là cực kì cần thiết, kim bài chết thay của Lạc Thiên Thiên lại có chút lãng phí.
Dù sao nàng sẽ không thật sự tử vong.
Thêm ra một khối kim bài chết thay, ngày sau có lẽ sẽ cứu vớt một vị danh tướng, danh mưu hoặc là danh thần dưới trướng mình!
Trên thực tế thì sao?
Lạc Thiên Thiên là chủ mẫu của Phượng Vũ quận.
Một khối này nàng không thể tiết kiệm.
Dù cho Tô Mục đưa ba kim bài chết thay đều để vào bên trong hệ thống độ cống hiến, tranh thủ cho võ tướng mưu sĩ dưới trướng hắn, đều chỉ là hơn ra một khối! Trừ phi, ngày sau Tô Mục thu hoạch được càng nhiều kim bài chết thay hoặc đạo cụ phục sinh tương tự, nếu không, hai khối kim bài chết thay này vẫn sẽ lưu lại cho Tô Mục và Lạc Thiên Thiên.
Đây là tự giác khi thân là một vị thuộc hạ.
Huống hồ.
Những võ tướng, mưu sĩ và văn thần dưới trướng Tô Mục, ngoại trừ Giả Hủ vừa mới gia nhập, những người khác hoặc đã ở trạng thái tử trung (trung thành đến chết), hoặc sắp đạt tới trạng thái tử trung.
Khi mà chết thay Tô Mục cũng cam tâm tình nguyện. . . Bọn hắn sao lại cùng Tô Mục, cùng Lạc Thiên Thiên tranh đoạt hai khối kim bài chết thay này?
Sử dụng kim bài chết thay xong.
Tô Mục liền lấy ra một đống sách cổ, đặt ở trước người mình.
Sau đó. ..
Chính là thời khắc thuộc tính của mình bùng nổ!
Chương 339: Kỹ năng cấp tông sư thứ ba và đặc tính Thần cấp!
Ba!
Lấy một cuốn sách cổ đập lên trên người mình.
Sách cổ hóa thành vụn sáng rồi biến mất, Tô Mục cũng cảm giác được một dòng lực lượng cực kì tinh khiết dần dung nhập vào trong cơ thể của mình.
Bên trên giao diện thuộc tính của hắn, một dòng chữ cũng im lặng nổi lên.
"Trí lực +10."
Trong lòng vui mừng.
Tô Mục cầm lên cuốn sách cổ thứ hai đập lên trên người mình.
"Trí lực +10."
Cuốn thứ ba.
"Trí lực +10."
Cuốn thứ tư!
"Trí lực +10."
Quyển thứ năm!
Khi trọn vẹn năm quyển sách cổ được tiêu hao, thuộc tính trí tuệ của Tô Mục đã từ 28 điểm ban đầu trực tiếp tăng đến 75 điểm! Thêm đến 47 điểm!
Tiếp tục!
Ba!
Ba!
Ba!
Khi liên tục năm quyển sách cổ gia tăng thuộc tính chính trị đập lên người mình, thuộc tính chính trị của Tô Mục cũng từ 26 điểm ban đầu tăng đến 75 điểm! Lập tức thêm tới 49 điểm!
Mười cuốn sách cổ bị tiêu hao.
Bốn thuộc tính của Tô Mục đã biến thành:
“Thuộc tính”: Chỉ huy 76, Sức mạnh 100, Trí tuệ 75, Chính trị 75
Đây đã là mức cực hạn trước mắt.
Bốn thuộc tính, mặc kệ loại nào, cực hạn có thể gia tăng thuộc tính khi dùng sách cổ, chỉ có 75 điểm. Muốn lên nữa, cần có điểm thuộc tính tự do hoặc là thiên tài địa bảo hoặc là cơ duyên thật sự!
Ngay cả như vậy.
Tô Mục đã cực kì hài lòng.
Tổng cộng gia tăng 96 điểm thuộc tính, đây tương đương với hắn thu được 96 điểm thuộc tính tự do a! Chỉ là những điểm thuộc tính tự do này không thể thêm vào hai thuộc tính hữu dụng nhất của hắn như thuộc tính sức mạnh hay chỉ huy thôi.
Thu lại 63 quyển sách cổ còn lại, chờ đến lúc gia nhập hệ thống độ cống hiến.
Lực chú ý của Tô Mục chuyển dời đến công pháp và kỹ năng.
Công pháp, cao nhất chính là công pháp đỉnh cấp.
Chính hắn thì không cần đến, nhưng có thể dùng để bồi dưỡng thuộc hạ. Chí ít Bạch Kỳ Sơn có hi vọng tấn thăng làm văn thần đỉnh cấp. Còn Sở Hằng. . . Có Hạng Vũ ban cho, hắn đã bắt đầu leo lên phía võ tướng đỉnh cấp.
Kỹ năng...
Ánh mắt nhìn hai trăm bốn mươi sáu loại kỹ năng, Tô Mục sa vào trong trầm tư.
Phong cách tác chiến của hắn đã có hình thức ban đầu.
Võ tướng kỹ dùng để thanh trừ binh lính, uy lực võ tướng kỹ so ra càng lớn, lực sát thương mạnh hơn đòn công kích bình thường, còn dùng để đối phó với địch nhân cùng trình độ với mình, thậm chí ở tầng thứ cao hơn.
Cùng võ tướng khác vừa vặn tương phản!
Dưới loại tình huống này, nhu cầu của Tô Mục đối võ tướng kỹ nhỏ hơn rất nhiều, ngược lại là nhu cầu với uy lực của kỹ năng bị động, đòn công kích bình thường lớn hơn rất nhiều!
Sau khi xem qua hết hơn hai trăm loại kỹ năng, Tô Mục cuối cùng chọn lấy hai loại kỹ năng.
Loại thứ nhất, võ tướng kỹ, loạn chiến tám hướng!
Trong nháy mắt bộc phát ra tám đường kích mang, phân biệt phóng đi tám phương hướng lấy mình làm tâm. Tuy uy lực của kích mang mặc dù không bằng với Bạo Long Tam Điệp, nhưng phạm vi công kích lại được tăng lên, dễ dàng hơn khi Tô Mục diệt binh.
Loại thứ hai, kỹ năng bị động, khinh thân quyết.
Cùng với "Thiết sa công” lúc trước, "Khinh thân quyết" cũng là một kỹ năng không có yêu cầu học du hiệp. Tô Mục phát hiện một trong hai hai kỹ năng du hiệp có thể vượt nghề để học.
Tác dụng của kỹ năng bị động này. . . Chính là gia tăng nhẹ tốc độ di chuyển và tốc độ công kích của hắn!
Kỹ năng đã chọn.
Nhìn thoáng qua điểm tiềm năng mình có trước mắt, Tô Mục bắt đầu đưa hết điểm tiềm năng vào trong kỹ năng bị động mới.
Trừ đi 10 điểm tiềm năng.
Khinh thân quyết được đề thăng đến cấp max, biến thành kỹ năng Khinh thân quyết Tiến giai.
Lần nữa trừ 10 điểm tiềm năng.
Khinh thân quyết được đề thăng đến cấp max, biến thành kỹ năng tinh anh Thần hành quyết.
Trừ 100 điểm tiềm năng.
Thần hành quyết được đề thăng đến cấp max, biến thành kỹ năng đại sư Thần hành thiên hạ!
Trừ 1000 điểm tiềm năng!
Thần hành thiên hạ được đề thăng đến cấp max, biến thành kỹ năng tông sư Tiêu Diêu Du!
Đợi đến khi điểm tiềm năng của Tô Mục lần nữa chỉ còn lại 15 điểm đáng thương, hắn đã có được kỹ năng bị động cấp tông sư thứ ba. Thêm nữa, đặc tính "Cấp tốc” hắn vốn có, cũng theo sự ra đời của kỹ năng tông sư thứ ba, tấn thăng làm "Thần tốc" !
Tốc độ di chuyển và tốc độ công kích, lần nữa tăng vọt!
Thuộc tính chưa thăng.
Cảnh giới chưa thăng.
Nhưng là "Tiêu Diêu Du" tăng tốc độ di chuyển và tốc độ công kích, lại làm cho chiến lực của Tô Mục trực tiếp tăng gấp bội!
Nếu như một lần nữa đi chiến trận Hổ Lao quan, e là hắn chỉ trong mấy phút là có thể nghiền ép, đánh bại Lữ Bố. Mà lần này. . . Ngựa Xích Thố không còn có cơ hội cứu chủ nữa!
Đến đây.
Việc tăng thực lực cá nhân của Tô Mục cũng đã qua một khoảng thời gian.
Vật phầm còn lại vô cùng quan trọng đối với toàn bộ Phượng Vũ quận, cũng cực kì trân quý, đối với Tô Mục, thậm chí đối với việc tăng lên thực lực cá nhân của Lạc Thiên Thiên thì tác dụng không lớn.
Đến lúc này,
Bọn hắn mới bắt đầu kiểm kê thu hoạch trong nhiệm vụ tình tiết lịch sử lần này.
Đầu tiên là đẳng cấp.
Đẳng cấp của Tô Mục từ cấp 58 tăng lên tới cấp 59, liên đới đến cảnh giới của hắn cũng từ Địa giai hạ phẩm lúc đầu tăng lên tới Địa giai trung phẩm.
Phương diện danh vọng.
Là minh chủ ra lệnh Chư hầu Thảo Đổng lần này, Tô Mục trực tiếp thu được 50000 điểm giá trị danh vọng, để tổng giá trị danh vọng của hắn từ 20600 điểm lúc đầu, tăng lên tới 70600 điểm.
Phóng nhãn toàn bộ Viêm Hoàng đại khu. . . Cộng thêm dân bản địa, chỉ sợ cũng có rất ít người có thể đối diện với Tô Mục trên mặt giá trị danh vọng.
Cuối cùng!
Chiến tích!
Nhiệm vụ tình tiết lịch sử lần này, bọn hắn tổng cộng thu được hơn 23 triệu chiến tích!
Là cỡ nào?
Rất nhiều!
Nhưng so sánh với thu hoạch tại thành Lạc Dương, hơn 20 triệu chiến tích lập tức có vẻ hơi vô nghĩa. Chí ít, chỉ một chiếc nhẫn Tu di cấp bậc Chuẩn Thần khí, cũng không phải là thứ mà những chiến tích có thể chuyển đổi.
Đương nhiên.
Đây cũng không có nghĩa là những chiến tích này không quan trọng.
Tài phú lấy được từ trong thành Lạc Dương, là bên trong có cái gì, thì bọn hắn liền nhận cái đó.
Mà chiến lợi phẩm dùng chiến tích chuyển đổi. . . Lại có thể căn cứ từ vật phẩm mình cần, để lựa chọn chuyển đổi thứ đó!
Sau đó.
Lạc Thiên Thiên mở ra danh sách trao đổi chiến tích, đồng thời nói ra từng vật phẩm có bên trên danh sách trao đổi cho Tô Mục nghe.
Rất nhanh Tô Mục liền chọn vật phẩm mình cần chuyển đổi trên danh sách trao đổi.
Quyển trục huấn luyện đặc tính binh chủng đặc thù!
Trị giá 10 triệu chiến tích!
Sử dụng xong có thể khiến cho binh chủng đặc thù chuyên môn của mình, ngoài việc có được đặc tính ban đầu ra, lại còn có thể bồi dưỡng được một loại đặc tính mới, tăng cường lực chiến cho binh chủng đặc thù!
Huyền giáp thiết kỵ chính là tinh binh đứng đầu thiên hạ.
Không người có thể phản bác.
Nhưng đặc thù binh chủng cũng NPC binh chủng, cuối cùng cũng không thể đối kháng với người chơi càng ngày càng mạnh, lại càng không cần phải nói đến võ tướng trong người chơi.
Quyển trục huấn luyện đặc tính của binh chủng đặc thù xuất hiện. ..
Lại làm cho Tô Mục thấy được một khả năng nhỏ nhoi huyền giáp thiết kỵ có thể tiến giai lần nữa, có thể đối kháng với người chơi, thậm chí là với võ tướng người chơi!
Chương 340: Dẫn binh lên phía Bắc, chinh chiến dị tộc!
Sau khi chuyển đổi lấy quyển trục huấn luyện đặc tính của binh chủng đặc thù, Tô Mục lại tiêu hao 5 triệu chiến tích, định đổi một phần huấn luyện đặc tính truyền thừa - "Thần lực".
Có hai kiện vật phẩm này.
Trên cơ sở đã có đặc tính "Cứng cỏi", huyền giáp thiết kỵ tương lai sẽ còn gia tăng loại đặc tính thứ hai - "Thần lực".
Đặc tính Cứng cỏi, gia tăng sức chịu đựng và lực phòng ngự của huyền giáp thiết kỵ.
Đặc tính Thần lực, gia tăng sức mạnh và lực công kích của huyền giáp thiết kỵ.
Trên cơ sở trang bị không thay đổi, giai vị không thay đổi, thuộc tính cũng không có thay đổi, gia tăng một đặc tính "Thần lực", đủ để cho lực công kích của huyền giáp thiết kỵ lần nữa tăng mạnh!
Hoàn thành chuyển đổi, lấy hai kiện vật phẩm, Tô Mục lập tức không còn hứng thú với vật phẩm khác.
Còn Lạc Thiên Thiên. ..
Sau khi xoắn xuýt một phen, phát hiện bên trong danh sách trao đổi không có vật phẩm trực tiếp tăng lên thực lực của mình, liền đưa tất cả chiến tích còn lại chuyển đổi thành vật liệu và trang bị linh tính, đưa lưu trữ vào trong kho vũ khí của Phượng Vũ quận.
Đến tận đây.
Thu hoạch lần này của bọn hắn cũng chính thức kết thúc.
Mà thuộc tính của Tô Mục cũng thay đổi thành:
. ..
“Họ tên”: Tô Mục
“Danh hiệu”: Chiến thần (cấp độ SSS)
“Thân phận”: Phó thành chủ của Phượng Vũ thành, Trấn quốc tướng quân, Phượng Vũ hầu
“Chức nghiệp”: Võ tướng (tuyệt thế võ tướng, Địa giai trung phẩm). Danh vọng: 70600
“Đẳng cấp”: Cấp 59.
“Thuộc tính”: Chỉ huy 76, Sức mạnh 100, Trí tuệ 75, Chính trị 75
“Đặc tính”: Thần lực vô song, Bất động như núi, Khám phá, Thần tốc
“Công pháp”: Đại Nhật Lưu Ly Chân Kinh (tuyệt thế công pháp, cấp 10)
“Kỹ năng”: Võ tướng kỹ: Viêm Dương Bạo, Bạo Long Tam Điệp, Loạn chiến bát phương; Vô song kỹ: Phá Diệt Chi Mâu; Kỹ năng bị động: Vũ khí tông sư, Kim Cương Bất Hoại, Tiêu Diêu Du
“Trang bị”: Huyết Thần Kích, Thị Huyết Đầu Mâu, Kim Lân Phá Quân Đao, Huyền Kim Chiến Giáp, Ô Mộc Kim Ti Cung
“Binh chủng chuyên môn”: Huyền giáp thiết kỵ (binh chủng đặc thù ẩn tàng)
“Điểm thuộc tính tự do”: 0 điểm
“Điểm tiềm năng”: 15 điểm
. ..
. ..
Thuộc tính cực hạn!
Bây giờ giao diện thuộc tính của Tô Mục, có thể gọi là thuộc tính cực hạn!
Phóng nhãn toàn bộ đại khu Viêm Hoàng, mặc kệ là dân bản địa hay là người chơi, rốt cuộc không còn có người vượt qua Tô Mục ở phương diện này!
Đồng dạng.
Sau khi đạt tới đỉnh phong, việc tiếp tục tăng cường thực lực của Tô Mục. . . Cũng chỉ có thể thăng cấp từng bước một, từng bước một thu hoạch điểm thuộc tính tự do, đến đề thăng cảnh giới và sức mạnh của mình.
Sau đó.
Tô Mục và Lạc Thiên Thiên đi nghỉ ngơi một phen.
Ngoại trừ huấn luyện huyền giáp thiết kỵ thường ngày, lần nữa bổ sung số lượng của huyền giáp thiết kỵ một phen, đồng thời còn bắt đầu huấn luyện đặc tính "Thần lực", hắn lấy ra đa phần thời gian để bồi Lạc Thiên Thiên.
Đương nhiên.
Là tỷ muội kết bái của Lạc Thiên Thiên, Điêu Thuyền và Chiêu Cơ cũng thường xuyên xuất hiện.
Từ việc tiếp xúc thời gian dài, kính sợ của Điêu Thuyền và Chiêu Cơ đối với vị hầu đệ nhất thiên hạ Tô Mục cũng giảm bớt rất nhiều, cùng lúc quan hệ càng quen thuộc hơn.
Sau đó.
Năm ngày kết thúc.
Hí Chí Tài và Giả Hủ cùng nhau tới.
Năm ngày, hai vị tuyệt thế danh mưu này gần như ngày đêm không ngừng nghỉ, rốt cục đã sáng tạo ra hai bộ hệ thống độ cống hiến mà Tô Mục nói. Không chỉ bao gồm phương pháp tính toán độ cống hiến của ba loại nghề lớn đó là: hệ thống võ tướng, hệ thống mưu sĩ, hệ thống quan văn. Mà thậm chí còn bao gồm cả NPC đặc thù ẩn tàng, thậm chí là tất cả nông phu, thợ mỏ, thợ rèn, may vá, y sư . . . bên trong Phượng Vũ quận cũng tính vào!
Chỉ chờ Tô Mục và Lạc Thiên Thiên thông qua, bộ hệ thống độ cống hiến này sẽ có thể chính thức thi hành tại Phượng Vũ quận.
Đồng thời.
Ngoại trừ kho vũ khí, kho mật, tất cả vật phẩm đã cất giữ trong chỗ Tô Mục. Ngay cả việc thăng chức quan, bổng lộc của quan viên bên trong Phượng Vũ quận, thậm chí là từng tòa viện bên trong Phượng Vũ thành, đều được Hí Chí Tài và Giả Hủ xếp vào trong danh sách trao đổi của hệ thống độ cống hiến.
Có thể nói.
Chỉ cần độ cống hiến cho Phượng Vũ quận đủ lớn, ngay cả một vị nông phu phổ thông. . . cũng có thể đổi lấy các loại vật phẩm, khiến mình trưởng thành làm một vị võ tướng, hay là trở thành một phú ông, an tâm sinh sống tại Phượng Vũ thành.
Đương nhiên.
Hệ thống độ cống hiến cho người chơi cũng được sáng tạo ra.
Sau khi tra xét hai bộ hệ thống độ cống hiến, Tô Mục rất vui vẻ, trực tiếp cho thông qua.
Sau đó.
Một bộ hệ thống gần giống với công huân của triều đình Đại Hán, cũng chính thức được thi hành tại Phượng Vũ quận.
Ngay cả là người chơi như Phù Sinh đại đế gia nhập vào bên Tô Mục, cũng có thể thông qua loại hệ thống độ cống hiến để đổi lấy các loại vật phẩm mà có trong kho vũ khí và kho mật của Phượng Vũ quận.
Muốn chuyển đổi vật phẩm, cần độ cống hiến.
Muốn đạt được độ cống hiến, phải có cống hiến đối với Phượng Vũ quận.
Người chơi cống hiến cho Phượng Vũ quận càng nhiều, quận lòng cảm mến đối với Phượng Vũ càng mạnh. Chỉ cần Tô Mục bảo đảm, điều này như đang trói vững người chơi vào xe ngựa chiến của mình!
Đợi đến ngày sau, khi người chơi quật khởi. . . Bọn hắn cũng sẽ không dễ dàng phản bội!
Sau đó.
Tô Mục chú ý chuyển dời đến chiến lược bước kế tiếp của Phượng Vũ quận”: Dẫn binh lên Bắc, chinh chiến dị tộc!
Một bước chiến lược này, không chỉ có thể để Tô Mục và dưới trướng thu được lượng lớn kinh nghiệm, tăng lên giai vị và đẳng cấp, mà tương tự còn liên quan đến một vị tuyệt thế danh tướng, thậm chí toàn bộ U Châu tương lai!
Một bước chiến lược này, đối với sự quật khởi của toàn bộ Phượng Vũ quận, có tác dụng cực kỳ quan trọng!
Về phương diện Võ tướng.
Hoàng Trung và Điển Vi tất cả đều đi theo, Sở Hằng hoàn toàn vẫn giữ nhà như trước đây—— đáng nhắc tới chính là, Sở Hằng đã đạt đến cực hạn của võ tướng hạng nhất, khoảng cách tấn thăng võ tướng đỉnh cấp cũng chỉ còn cách xa một bước.
Về phương diện binh chủng.
Huyền giáp thiết kỵ dưới trướng Tô Mục, ngoại trừ chừa lại một bộ phận đến trấn thủ kho vũ khí và kho mật ra, một vạn huyền giáp thiết kỵ còn lại đều mang theo toàn bộ.
Ba ngàn Lạc Nhật cung kỵ dưới trướng Hoàng Trung, cũng mang theo toàn bộ.
Khát máu kích vệ dưới trướng Điển Vi. . . Đối thủ lần này là dị tộc thành thạo cung ngựa, khát máu kích vệ vì quá nặng, liên lụy tốc độ tiến lên của toàn bộ quân đội, cho nên một người cũng không mang theo.
Về phương diện mưu sĩ.
Lạc Thiên Thiên khẳng định phải theo quân.
Hí Chí Tài và Giả Hủ. ..
Sau khi hai đại tuyệt thế danh mưu do dự hồi lâu, Tô Mục cuối cùng vẫn quyết định mang theo Giả Hủ.
Một mặt, là Độc sĩ Độc Tuyệt Thiên hạ, trong chinh chiến dị tộc Giả Hủ có thể phát huy ra tác dụng càng lớn, loại chiến lược diệt tộc tuyệt chủng. . . Cũng hợp phong cách hành sự của Giả Hủ hơn.
Về phần Hí Chí Tài. . . Về mặt hung ác và độc ác trong lòng này, còn kém Giả Hủ rất nhiều.
Một mặt khác.
Việc xây dựng của Phượng Vũ quận còn phải tiếp tục, kỳ trân dị bảo giá trị hơn bảy tỷ còn phải đem bán, hệ thống độ cống hiến vừa mới thông qua còn phải đi phổ biến. . . Nhiều việc như vậy, chỉ dựa vào Bạch Kỳ Sơn thì rất khó hoàn thành.
Ngoại trừ là tuyệt thế danh mưu, Hí Chí Tài còn là một vị văn thần đỉnh cấp am hiểu nội chính trị!
Hí Chí Tài tọa trấn, Bạch Kỳ Sơn phụ trợ.
Như thế, Phượng Vũ quận mới có thể tiếp tục duy trì tốc độ phát triển nhanh chóng trong thời gian kế tiếp.
Đợi sau khi đã sắp xếp xong.
Tô Mục mới mang theo bọn người Lạc Thiên Thiên, trực tiếp cưỡi truyền tống trận đến U Châu, chuẩn bị dẫn binh lên Bắc, chinh chiến dị tộc!
Chương 341: Tuyệt thế danh tướng trong Bạch mã nghĩa tòng!
Truyền tống trận lấp lóe quang mang.
Tô Mục trực tiếp mang theo bọn người Lạc Thiên Thiên, từ Phượng Vũ thành vượt qua trăm vạn dặm, đến Hữu Bắc Bình quận (1) chỗ Công Tôn Toản.
(1) Hữu Bắc Bình quận: Phần đất bên phải của quận Bắc Bình, như trong wiki, mình không dịch ‘Hữu’ ra ngoài.
Thời gian còn sớm.
Tướng sĩ dưới trướng Công Tôn Toản còn đang trên đường trở về Hữu Bắc Bình quận, còn bản thân Công Tôn Toản, thì đã sớm mang theo mấy thuộc cấp cưỡi truyền tống trận về tới Hữu Bắc Bình quận.
Khi Tô Mục mang theo người dưới trướng đến, nhận được tin tức, Công Tôn Toản vội vàng ra đón.
"Mạt tướng Công Tôn Bá Khuê, bái kiến Tô hầu!"
"Tô hầu quả nhiên người đáng tin!"
Công Tôn Toản vô cùng vui mừng.
Khi Liên minh chư hầu tan rã, Tô Mục liền từng nói với hắn, ít thì mười ngày, nhiều thì một tháng, hắn liền sẽ dẫn binh lên phía Bắc, chinh chiến dị tộc.
Bây giờ ngay cả thời gian mười ngày cũng chưa tới, Tô Mục đã đến trước, sao không khiến cho Công Tôn Toản mừng rỡ chứ?
Lại thêm hắn và Tô Mục đã có sẵn ước định.
Nếu như Tô Mục có thể dẫn binh lên Bắc, chém hết dị tộc phương bắc, hắn Công Tôn Toản cam nguyện quy thuận. Nên, thời điểm nhìn thấy Tô Mục, Công Tôn Toản vẫn tự xưng mạt tướng.
Dù sao.
Chỉ có chuyện Tô Mục không muốn đánh địch nhân, chứ không có chuyện Tô Mục không đánh lại được địch nhân.
Thời điểm Tô Mục mang theo người dưới trướng xuất hiện ở Hữu Bắc Bình quận, căn bản chính là ý nghĩa của việc ngày lành của dị tộc phương bắc sẽ chấm dứt.
"Bá Khuê mau mau đứng lên, không cần đa lễ."
Đỡ Công Tôn Toản dậy, đợi sau khi huyền giáp thiết kỵ và Lạc Nhật cung kỵ đều đã truyền tống hết đến Hữu Bắc Bình quận, Tô Mục bảo Điển Vi và Hoàng Trung mang theo hai nhánh quân đội ra doanh địa ngoài thành tự sắp xếp, mình thì mang theo Lạc Thiên Thiên và Giả Hủ, cùng Công Tôn Toản về tới phủ thành chủ.
Sau đó.
Công Tôn Toản chuẩn bị yến hội, nghênh đón Tô Mục.
Qua ba lần rượu, hai người mới bắt đầu thảo luận thế cục U Châu bây giờ đang gặp phải, và làm sao để chinh phạt dị tộc tàn sát bừa bãi ở biên cảnh U Châu.
Nói tới chỗ này.
Là không thể không nhắc đến Lưu Ngu (2).
(2) Lưu Ngu: Là tông thất nhà Hán, Lưu Ngu được phong làm Thứ sử U châu. Ông tham gia cuộc chiến quân phiệt đầu thời Tam Quốc và cuối cùng thất bại.
Lúc này.
Công Tôn Toản là Thái Thú (3) của Bắc Bình, Lưu Ngu lại là U Châu mục (4).
(3) Thái thú: là một chức quan trong thời kỳ cổ đại của lịch sử Trung Quốc, đứng đầu đơn vị hành chính "quận". Thời Đông Hán, triều đình đặt ra chức kế lại. Người Kế lại có nhiệm vụ thay mặt Thái thú lên báo cáo tình hình với Thứ sử. Kế lại của Thứ sử lại làm nhiệm vụ thay mặt thứ sử lên triều đình tâu báo, còn Thứ sử chuyên tâm vào việc ở bản châu.
(4) U Châu mục: Cuối thời Đông Hán, chức Thứ sử bị thay thế bằng Châu mục với đầy đủ quyền lực về quân sự lẫn dân chính.
Trên chức vị, Thái Thú Bắc Bình Công Tôn Toản là bị Lưu Ngu tiết chế.
(Thời Đông Hán, triều đình đặt ra chức kế lại. Người Kế lại có nhiệm vụ thay mặt Thái thú lên báo cáo tình hình với Thứ sử. Kế lại của Thứ sử lại làm nhiệm vụ thay mặt thứ sử lên triều đình tâu báo, còn Thứ sử chuyên tâm vào việc ở bản châu.)
Trên thái độ đối đãi với dị tộc, Công Tôn Toản và Tô Mục thì luôn luôn có thái độ "Không phải tộc loại của ta, tâm tất sẽ dị", đối với dị tộc là đuổi tận giết tuyệt, mà vị U Châu mục Lưu Ngu này. . . Lại luôn lôi kéo chính sách đối đãi với dị tộc.
Giữa hai bên, không thể nói ai đúng ai sai.
Nhưng rất rõ ràng.
Thái độ của Công Tôn Toản hợp khẩu vị của Tô Mục hơn.
Còn nữa. ..
Muốn đưa U Châu đặt vào trong sự khống chế của mình, vị U Châu mục Lưu Ngu này, cũng là một cửa ải quấn chặt không ra...
Giết Lưu Ngu?
Lấy thực lực và thế lực hôm nay của Tô Mục, Lưu Ngu dễ giết.
Nhưng hậu quả của việc giết Lưu Ngu, Tô Mục lại đảm đương không nổi.
Lưu Ngu vốn có dòng họ Hán Thất, ở mấy châu trên phương Bắc càng không có ai có danh vọng bằng. Nếu như thật sự phái người giết Lưu Ngu. . . E rằng đối với danh vọng của chính Tô Mục, sẽ là một cú shock hủy diệt!
Giá trị danh vọng mà hắn lấy được thông qua một loạt nhiệm vụ trong nội dung Loạn Hoàng Cân, Chư hầu Thảo Đổng, chỉ sợ cũng lập tức bị triệt tiêu.
Vậy làm thế nào?
Tô Mục kìm lòng không được nhìn về phía Giả Hủ.
Mà vị độc sĩ này cũng đang cùng lúc nhìn về phía Tô Mục, khẽ gật đầu.
Tô Mục trong lòng được định chắc.
Xem ra, Lưu Ngu không cần mình phải lo lắng. Có vị độc sĩ Giả Hủ này ở đây, chỉ cần bọn hắn có thể giết sạch dị tộc, không chỉ Công Tôn Toản quy thuận, toàn bộ U Châu cũng sẽ thuận thế mà đặt vào trong khống chế của Tô Mục!
Sau đó.
Nhân lúc chếnh choáng, sự hào hùng của Công Tôn Toản bộc phát: "Tô hầu, bọn ta có thích hợp khởi hành đi chinh phạt dị tộc không? Có Tô hầu ở đó, tiêu diệt dị tộc nghĩ có lẽ không phải việc khó. Công Tôn Toản bất tài, nguyện phụ bên cánh cho Tô hầu, theo Tô hầu cùng đi xuất chinh!"
"Chuyến xuất chinh này, bản hầu tự mình tiến công là được rồi."
Tô Mục khẽ lắc đầu, nói ra: "Biên cảnh U Châu đây, còn cần Bá Khuê sai người trấn thủ, không thể có chút sai lầm, để đề phòng dị tộc lúc cá chết lưới rách, xông vào trong biên cảnh của Đại Hán tùy tiện giết chóc."
"Mặt khác, có một nhánh dị nhân đã quy thuận bản hầu. Vì đó bản hầu đã đáp ứng xây thành trì, việc xây thành trì. . . Còn cần Bá Khuê để bụng nhiều hơn."
Đúng.
Sau khi thương lượng với Phù Sinh đại lão, Tô Mục đem đáp ứng quận thành của Phù Sinh Đại Đế chuyển dời từ bên ngoài Phượng Vũ quận đến địa giới U Châu.
Đối với quyết định này của Tô Mục, Phù Sinh Đại Đế chẳng những không có phản đối, ngược lại khá mừng rỡ.
Một mặt, Tô Mục có thể xây thành trì cho “Khoát Lạc gia tộc” trên địa giới U Châu, chẳng phải là mang nghĩa quan hệ của Công Tôn Toản và Tô Mục không tầm thường, bước kế tiếp của Tô Mục sẽ là mưu đồ U Châu ư?
Một mặt khác, người chơi không sợ lãnh địa xa xôi, không sợ nghèo khó chung quanh, sợ nhất chính là không có địch nhân!
Mà U Châu đâu?
Chưa nói đến tương lai Tô Mục sẽ ra tay nắm lấy.
Chỉ riêng chiến tranh giữa Đại Hán và dị tộc phương Bắc. . . đã cung cấp cho bọn họ vô số địch nhân!
Huống hồ. ..
Hệ thống độ cống hiến do Hí Chí Tài và Giả Hủ sáng tạo ra, thế mà đã xuất hiện trong cột nhiệm vụ của đám Phù Sinh Đại Đế, thông qua hình thức nhiệm vụ hàng ngày!
Hiệp trợ Tô Mục tiêu diệt toàn bộ dị tộc, không chỉ có thể thu hoạch được lượng lớn điểm kinh nghiệm, mà còn có thể thu hoạch được lượng lớn độ cống hiến!
Vật phẩm tương ứng với độ cống hiện trên danh sách trao đổi, thực sự đã khiến Phù Sinh Đại Đế thèm thuồng!
Về phần sau khi tiêu diệt dị tộc?
Không sợ.
Bên trên danh sách trao đổi độ cống hiến đã có mục chọn đổi lấy việc xây thành trì!
Chỉ cần độ cống hiến đủ, “Khoát Lạc gia tộc” thậm chí có thể kiến tạo càng nhiều căn cứ huyện thành, quận thành dưới sự duy trì của Tô Mục, trong phạm vi thế lực của hắn cho công hội mình hơn!
Loại đãi ngộ này. ..
Đều không phải là thứ mà người chơi chư hầu và công hội người chơi khác được hưởng!
Phù Sinh Đại Đế không có dị nghị.
Công Tôn Toản tất nhiên cũng không có dị nghị.
Vốn bên trong khu vực hắn thống trị đã có không ít dị nhân, cũng không ít lãnh địa của dị nhân. Lại xuất hiện thêm một tòa lãnh địa —— cho dù là quận thành -- -- cũng không tính là bao.
Hắn chỉ đáng tiếc
Mình không thể tự mình tham chiến, tự mình tham dự vào trận chiến tranh tiêu diệt dị tộc sắp tới.
"Có điều. . ."
Nhìn thấy mặt mũi Công Tôn Toản tràn đầy thần sắc tiếc nuối, Tô Mục mỉm cười nói: "Trách nhiệm mà Bá Khuê mang theo, không thể hành động qua loa. Nhưng thuộc hạ của Bá Khuê thì không ở hàng ngũ này. Chỉ không biết Bá Khuê có nguyện ý bỏ ra những thứ yêu thích hay không mà thôi."
Nhắc lại chuyện xưa.
Ban đầu trước khi chư hầu kết minh, Tô Mục đã từng đề cập tới việc này.
Lúc ấy Công Tôn Toản cũng một lời đáp ứng, chỉ cần Tô Mục nguyện ý dẫn binh lên phía Bắc, chinh phạt dị tộc, thì sẽ nguyện ý đề cử tiểu tướng dưới trướng mình cho Tô Mục.
Bây giờ. . . Ngẩng lên. ..
"Nếu có thể diệt sạch dị tộc, ngay cả bản thân Công Tôn Toản còn không tiếc quy thuận, huống chi là tiểu tướng dưới trướng?"
Công Tôn Toản cười to nói: "Tô hầu tiếp tục dùng rượu thịt đi! Tiểu tướng kia đang ở ngay binh doanh ngoài thành, đợi khi Tô hầu chuẩn bị xuất chinh, mạt tướng tất nhiên sẽ đề cử hắn cho Tô hầu!"
Có cam đoan của Công Tôn Toản, Tô Mục trong lòng định chắc.
Dù sao.
Ý nghĩ ban đầu để hắn chinh phạt dị tộc, chính là muốn có được vị tiểu tướng kia mà!
Vị tuyệt thế danh tướng giấu trong Bạch Mã Nghĩa Tòng (5), không có chút nào thua kém, thậm chí còn vượt qua Điển Vi và Hoàng Trung!
(5) Bạch mã nghĩa tòng: Công Tôn Toản thường cưỡi ngựa trắng, có mấy chục thủ hạ cũng cưỡi ngựa trắng theo ông, gọi là đội "bạch mã nghĩa tòng".
Chương 342: Nội dung nhiệm vụ mình sáng tạo!
Lời Công Tôn Toản đã nói đến đây, Tô Mục cũng không vội.
Sau khi cơm nước no nê, bọn người Tô Mục trở lại gian phòng nghỉ ngơi mà Công Tôn Toản đã xếp cho.
Lợi dụng thời gian này.
Tô Mục cũng thương lượng với Giả Hủ một phen, làm sao để chinh phạt dị tộc, thậm chí. . . Như thế nào triệt để giệt sạch dị tộc vẫn luôn tàn sát bừa bãi ở biên cảnh Đại Hán, cướp bóc bách tính Đại Hán!
Trước lúc này.
Suy nghĩ của Tô Mục chính là mang theo thuộc hạ mình, mang theo huyền giáp thiết kỵ xông vào cương vực phía Bắc, một đường quét ngang, thẳng đến khi đánh vào một tộc vương triều Ô Hoàn (1), phá tan dị tộc vẫn luôn tàn sát ở biên cảnh phương Bắc.
(1) Ô Hoàn: là tên gọi của một nhóm sắc tộc du cư cổ đại tại miền bắc Trung Quốc trong thời kỳ cổ đại, trong khu vực ngày nay là các tỉnh Hà Bắc, Liêu Ninh, Sơn Tây, thành phố trực thuộc trung ương Bắc Kinh và khu tự trị Nội Mông Cổ.
Lời nói kia của Công Tôn Toản, lại là mở ra cho Tô Mục một mạch suy nghĩ mới.
Hắn là Phượng Vũ hầu!
Hắn là Trấn Quốc tướng quân!
Với chiến tích và giá trị danh vọng của hắn cho tới nay, phóng nhãn toàn bộ triều đình Đại Hán, đều chưa đến mấy người có phần địa vị cùng với giá trị danh vọng so được với hắn!
Chư hầu Thảo Đổng, là kịch bản tình tiết lịch sử.
Nếu bình thường trong lịch sử là mượn một tay của Tào Tháo phát động một bài hịch (2).
(2) Hịch: là thể văn nghị luận thời xưa, thường được vua chúa, tướng lĩnh của một phong trào dùng để cổ động, thuyết phục hoặc kêu gọi đấu tranh chống thù trong giặc ngoài.
Bây giờ địa vị của Tô Mục so với Tào Tháo không biết đã cao hơn mấy phần, thực lực cũng so với Tào Tháo không biết đã cao hơn mấy phần. Nếu Tào Tháo đã có thể nghĩ ra được mật lệnh chỉ dụ giả mạo vua, mượn trợ giúp của chư hầu thảo phạt Đổng Trác. ..
Hắn vì sao không làm được?
Đương nhiên.
Cái hắn muốn nhờ cũng không phải là sức mạnh của chư hầu —— ngoại trừ Công Tôn Toản, chỉ sợ những chư hầu kai sớm đã sinh ra tư tâm, dù mình muốn mượn sức mạnh của bọn hắn, cũng rất khó làm được.
Cái hắn muốn mượn. ..
Là nhân vật chính thực sự bên trong thế giới trò chơi—— sức mạnh của người chơi!
So sánh với Đại Hán, Ô Hoàn chỉ là một dân tộc nhỏ, có lẽ ngay cả nhân khẩu so ra còn kém hơn một châu, thậm chí một quận của Đại Hán.
Nhưng chỉ bằng Tô Mục và tướng sĩ dưới trướng hắn, phải bao lâu mới có thể giết sạch dị tộc?
Đừng nói là giết sạch dị tộc, chỉ muốn đánh tan thế lực trọng yếu của dị tộc, đều cần tiêu tốn thời gian cực kỳ dài!
Nhưng mà.
Có người chơi gia nhập thì khác!
Chỉ cần có đủ chỗ tốt, đừng nói là chinh phạt dị tộc, có coi như để bọn hắn hóa thân dị tộc, sinh sống tại vùng đất nghèo nàn, bọn hắn cũng có thể làm được!
Có thể nói.
Chỉ cần có thể điều động sức mạnh của người chơi, độ khó của lần chinh phạt dị tộc này của Tô Mục, trực tiếp có thể suy yếu đến hơn 70%!
Như vậy.
Sau đó điều nên cân nhắc chính là. ..
Làm sao để điều động lực lượng người chơi!
Hoặc là nói, làm sao để biến chinh phạt dị tộc giống với những tình tiết lịch sử như Loạn Hoàng Cân, như chư hầu Thảo Đổng, để vô số người chơi chủ động gia nhập vào trong đó, chiến đấu dưới sự chỉ huy của mình!
Ròng rã ba ngày.
Tô Mục và Giả Hủ luôn trốn ở trong một cái phòng lập mưu gì đó.
Trong lúc đó Công Tôn Toản có qua mấy lần, sau khi biết được hai người đang mưu đồ vì chinh phạt dị tộc, liền hài lòng rời đi, chỉ bảo người hầu đúng hẹn đưa đồ ăn thức uống đến gian phòng, phục vụ hai người họ cho tốt.
Ba ngày sau đó.
Cửa phòng mở ra.
Tô Mục và Giả Hủ hơi có vẻ tiều tụy, cuối cùng cũng ra khỏi phòng.
Lúc này.
Trong tay Tô Mục đã thêm ra một phần hịch văn!
Sau một lúc thảo luận với Giả Hủ, Tô Mục cuối cùng vẫn quyết định phỏng theo những hành động của Tào Tháo ở chư hầu Thảo Đổng trước đó, xem xem có thể biến chiến tranh chinh phạt dị tộc của mình thành một nhiệm vụ tình tiết lịch sử hay không.
Nếu như có thể. ..
Hắn chỉ cần cung cấp chiến lợi phẩm, tất nhiên sẽ có vô số người chơi tham dự vào nhiệm vụ tình tiết lịch sử mà mình tạo ra, làm việc cho chính mình.
Nếu như không thể. ..
Cùng lắm thì chỉ vận dụng lực lượng của “Khoát Lạc gia tộc”, bản thân lại mang theo huyền giáp thiết kỵ đi giết vào chỗ sâu trong thảo nguyên.
Chỉ có điều sẽ chậm trễ mấy ngày.
Nhưng mình lại không có tổn thất.
Đương nhiên.
Ngoại trừ phần hịch văn chiến đấu này, trong ba ngày này, Tô Mục và Giả Hủ cũng tạo dựng chi tiết sẽ có sau khi phát động nhiệm vụ tình tiết lịch sử.
Bao gồm người chơi thực lực gì mới có thể nhận nhiệm vụ tình tiết lịch sử lần này;
Bao gồm độ cống hiến của người chơi trong nhiệm vụ tình tiết lịch sử lần này tính toán như thế nào;
Bao gồm việc sau khi người chơi thu được độ cống hiến tương ứng, có thể đổi được vật phẩm cấp độ gì từ Tô Mục...
Vân vân!
Đúng thế.
Nếu như mình phát động nhiệm vụ tình tiết lịch sử, ban thưởng cho người chơi tất nhiên là do mình cung cấp.
Sau khi chặn được món của cải của thành Lạc Dương, giá trị bản thân của Tô Mục có thể xưng là chư hầu số một.
Nhưng. ..
Ngay cả như vậy, Tô Mục cũng không dám nói mình có đủ những trang bị, linh dược, công pháp, kỹ năng để ban thưởng cho người chơi.
Nhưng hắn cũng không lo lắng.
Bởi vì mục tiêu lần này là dị tộc.
Dù chỉ là một dân tộc nhỏ. . . Nhưng vẫn đồng đẳng với một quốc gia nhỏ!
Chinh phục Ô Hoàn!
Diệt tuyệt Ô Hoàn!
Móc sạch quốc khố và nội bộ của tiểu quốc gia này. . . Tô Mục tất sẽ có đủ vật phẩm đến làm phần thưởng cấp cho người chơi!
Hoàn thành mọi việc, Tô Mục tìm đến Công Tôn Toản, bảo hắn dựng tế đàn ở bên ngoài thành trì cho mình.
Cùng lúc đó.
Từng đội huyền giáp thiết kỵ hóa thân làm người đưa tin, mang một phần hịch văn chiến đấu đến từng tòa lãnh địa của người chơi —— có tin tức của Phù Sinh đại đế cung cấp, đưa hịch văn chiến đấu đến lãnh địa của một số công hội cỡ lớn vẫn rất dễ dàng —— và cũng đem một phần hịch văn chiến đấu dán bên trong từng tòa huyện thành và quận thành.
Tô Mục không cầu đưa được hết hịch văn đến mỗi một tòa lãnh địa của người chơi —— bởi vì đó không thể nào làm được —— hắn chỉ cầu đa số người chơi nhìn thấy phần hịch văn chiến đấu này xuất từ tay Giả Hủ là được rồi.
Dù cho có truyền tống trận.
Đợi đến khi huyền giáp thiết kỵ đưa hịch văn chiến đấu đến lãnh địa của công hội cuối cùng, dán thiếp đến tòa huyện thành cuối cùng, thì ước chừng đã qua thời gian hơn mười ngày.
Thời điểm những huyền giáp thiết kỵ trở về, tế đàn ngoài thành đã được xây dựng xong từ lâu.
Sau đó.
Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người.
Tô Mục đến ngoài thành, từng bước một đi tới trên tế đàn.
Đốt hương cầu nguyện.
Đứng trên tế đàn cao khoảng hơn mười mét, Tô Mục lấy ra hịch văn chiến đấu, đọc tuyên bố: "Dị tộc hung tàn, phạm vào biên cảnh ta, bắt dân vùng biên giới của ta, tội ác tày trời!"
"Hiện có Trấn Quốc tướng quân của Đại Hán, Phượng Vũ hầu Tô Mục, đồng ý hành động vì đại nghĩa, chiêu mộ dị nhân, thề phải dọn sạch dị tộc xâm phạm biên giới, diệt luyệt!"
"Phàm là dị nhân, người có võ dũng hơn người, người có mưu trí siêu phàm, người hành hiệp trượng nghĩa. . . Đều có thể nhập dưới trướng của ta, chinh phạt dị tộc."
"Đợi đến ngày thiên hạ thái bình, chắc chắn. . ."
". . ."
Từng câu hịch văn chiến đấu được đọc lên từ trong miệng Tô Mục.
Thảm trạng của bách tính nơi biên cảnh cũng được hiện lên trước mắt mọi người.
Sau đó. ..
Đến khi một câu hịch cuối cùng được Tô Mục đọc xong, trời đất biến sắc, gió nổi mây phun!
Cùng lúc đó!
Nương theo cửa sổ lựa chọn nhiệm vụ lặng yên nổi lên, âm thanh nhắc nhở thanh thúy của hệ thống vang lên trong đầu vô số người chơi của đại khu Viêm Hoàng!
Chương 343: Nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù: Chinh phạt dị tộc!
"Đinh!"
"Hệ thống nhắc nhở!"
"Xét thấy dị tộc Ô Hoàn nhiều lần xâm chiếm biên cảnh Đại Hán, cướp đoạt vàng bạc lương thảo,đánh cướp dân vùng biên giới, Trấn Quốc tướng quân của Đại Hán, Phượng Vũ hầu Tô Mục có ý muốn dẫn binh lên phía Bắc, chinh phạt dị tộc."
"Bởi vậy gây dẫn ra nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù —— chinh phạt dị tộc!"
"Tất cả người chơi đạt tới yêu cầu của nhiệm vụ đều có thể tự do lựa chọn có hay không tiếp nhận nhiệm vụ tình tiết lịch sử này."
"Hệ thống nhắc nhở 1: Nội dung nhiệm vụ là nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù, gia nhập nhiệm vụ tình tiết lịch sử, người chơi cần tiếp nhận sự chỉ huy và điều khiển của Phượng Vũ hầu Tô Mục. Người chơi không phục tùng sự chỉ huy và điều khiển, trực tiếp được gán là nhiệm vụ thất bại. Nhiệm vụ sau khi thất bại, người chơi vẫn ở lại trên khu vực chiến trường, sẽ bị gán là địch nhân."
"Hệ thống nhắc nhở 2: Tình tiết lịch sử đặc thù lần này vốn do Phượng Vũ hầu Tô Mục khởi xướng, hệ thống chỉ chấp hành phán định (tức là độ cống hiến thì dựa theo tiêu chuẩn chỉ định của Giả Hủ, nhưng còn hệ thống thì tiến hành phán định và thống kê). Hành vi mà người chơi làm khi đang tiến hành nhiệm vụ được tính bằng độ cống hiến, sau khi nhiệm vụ kết thúc, chiến lợi phẩm được đổi từ độ cống hiến cũng do Phượng Vũ hầu cung cấp. Nếu như Phượng Vũ hầu chết trận trong tình tiết lịch sử đặc thù này, chiến lợi phẩm sẽ không thể chuyển đổi."
Là hệ thống nhắc nhở.
Mà không phải là hệ thống thông cáo!
Nhưng.
Từ tình tiết lịch sử mà Tô Mục đưa tới, đã hiện ra trước mắt tất cả người chơi của đại khu Viêm Hoàng với hình thức nhiệm vụ!
Nói cách khác.
Tô Mục đã được tính là sáng tạo ra một nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù!
Khi âm thanh nhắc nhở ba lần liên tiếp của hệ thống vang lên, nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù này cũng được bày ra, vô số người chơi cũng vì đó chấn kinh.
Lần đầu tiên.
Bọn hắn gặp nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù.
Lần đầu tiên.
Bọn hắn nhìn thấy nhiệm vụ tình tiết lịch sử được ban bố từ NPC!
NPC tuyên bố nhiệm vụ, điều này rất bình thường.
Khi mỗi một người chơi vừa tiến mới vào trò chơi, đều đã tiếp xúc qua NPC nhiệm vụ. Cũng không ít người chơi thu được không ít chỗ tốt và cơ duyên từ trong nhiệm vụ NPC phát ra.
Nhưng.
Nhiệm vụ là nhiệm vụ.
Tình tiết lịch sử là tình tiết lịch sử.
Thời điểm mà nhiệm vụ của một NPC phát ra, trực tiếp biến thành một tình tiết lịch sử đặc thù, thậm chí đủ để sinh ra thêm rất nhiều khu vực chiến trường, đây cũng là điều trước nay chưa từng có.
Dù sao.
Cho tới nay, nhận biết của người chơi đối với trò chơi chỉ là, nhiệm vụ tình tiết lịch sử do hệ thống mở ra, đã sớm có trong từng sự kiện lịch sử!
Bây giờ.
Một sự kiện vốn không tồn tại trong lịch sử, lại thay đổi thành một tình tiết lịch sử đặc biệt!
Nên nói. ..
Không hổ là Tô hầu ư?
Khi thấy rõ những nhắc nhở liên tiếp của hệ thống, vô số người chơi lập tức theo đó mà trở nên hưng phấn.
Chư hầu Thảo Đổng vừa mới kết thúc.
Chư hầu tranh bá chưa bắt đầu.
Người chơi đang đứng trong một trạng thái không có chiến dịch cỡ lớn để tham dự, chỉ có thể dựa vào một số nhiệm vụ nhỏ như là: đánh đạo tặc, tiêu diệt toàn bộ giặc Hoàng Cân còn dư,… để giết thời gian. Nhưng tình tiết lịch sử đặc thù mở ra, lại đúng lúc đưa cho họ một cơ hội tham chiến!
Hơn nữa.
Lần này không phải là đối kháng giữa những người chơi.
Chinh phạt dị tộc a!
Xông ra cương vực Đại Hán, tiến đánh dân tộc khác ngoài Đại Hán!
Dù cho đây không phải quốc chiến, thì cũng đã đủ làm cho vô số người chơi nhiệt huyết sôi trào!
Về phần nguy hiểm mà hệ thống nhắc nhở. ..
Thật đúng là không ai để ý.
Tô Mục là ai?
Vừa là thiên hạ đệ nhất Hầu, còn là thiên hạ đệ nhất võ tướng!
Hắn sớm đã dùng một bảng chiến tích huy hoàng để chứng minh thực lực của mình! Ngay cả Lữ Bố từng là thiên hạ đệ nhất võ tướng cũng phải suy tàn trước Tô Mục, chỉ là dị tộc, làm gì còn ai là đối thủ của Tô Mục?
Tiếp nhận nhiệm vụ!
Nhất định phải tiếp nhận nhiệm vụ!
Sau đó.
Khi bọn hắn chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ mới phát hiện, tình tiết lịch sử đặc thù cũng không phải ai cũng có tư cách tiếp nhận.
Tô Mục tổng cộng cần hai mươi vạn người chơi. (nhiều nữa thì không có nổi phần thưởng để phát. . . )
Chỉ người chơi có thực lực đạt tới cấp độ nhất định, mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ.
Thêm nữa.
Còn không thể đơn độc nhận nhiệm vụ.
Nói cách khác, người chơi tự do muốn gia nhập vào tình tiết lịch sử đặc thù lần này, phải lập tổ đội cùng với người chơi tự do khác, tiếp nhận nhiệm vụ với phương thức đoàn thể, mới có thể gia nhập!
Kể từ đó, liền khiến cho mỗi một người chơi gia nhập vào tình tiết lịch sử đặc thù lần này, trên cơ bản đều là tinh anh trong người chơi!
Nếu như tình tiết lịch sử đặc thù lần này không có nhiệm vụ hạn chế, nói không chừng còn chưa biết thế nào.
Sau khi Tô Mục tăng thêm hạn chế nhiệm vụ, ngược lại lại khơi dậy hứng thú của lượng lớn người chơi tinh anh.
Lúc này.
Đã có rất nhiều công hội tiếp nhận nhiệm vụ, chọn lựa người tham dự vào tình tiết lịch sử đặc thù lần này; cũng có vô số người chơi tự do liên hợp tạo tổ đội, dùng hình thức đoàn đội gia nhập.
Sau đó.
Vô số người chơi thông qua truyền tống trận, hướng về phía Hữu Bắc Bình quận!
. ..
. ..
Hữu Bắc Bình quận.
Bên ngoài thành trì.
Sau khi hoàn thành nghi thức tế tự, Tô Mục liền đi xuống từ trên tế đàn.
Lập tức hắn liền thấy được vẻ mặt vui sướng của Lạc Thiên Thiên.
"Thành công?"
"Thành công!"
Lúc này, Lạc Thiên Thiên liền nói lại nội dung hệ thống nhắc nhở cho Tô Mục một lần.
Nghe rõ nội dung hệ thống nhắc nhở, Tô Mục nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù không phải hệ thống thông cáo.
Nhưng mục đích đã đạt được là tốt rồi.
Như thế này.
Cũng làm cho mạch suy nghĩ làm thế nào để lợi dụng lực lượng người chơi của Tô Mục càng thêm rõ ràng. Khi mà có một số chuyện mình không tiện hoàn thành, hoàn toàn có thể dùng hình thức nhiệm vụ, mượn lực lượng của người chơi để hoàn thành nha...
Sau đó.
Tô Mục mang theo bọn người Lạc Thiên Thiên và Giả Hủ về thành trì.
Nhiệm vụ đã tuyên bố.
Tiếp theo chính là chờ đợi người chơi tiếp nhận nhiệm vụ đến đây.
…
Toàn bộ tình tiết lịch sử đặc thù có tên gọi là "Chinh phạt dị tộc", đã được Tô Mục chia thành nhiều giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất chính là trưng binh, cũng chính là chờ đợi những người chơi tiếp nhận nhiệm vụ đến.
Đợi đến khi người chơi tới rồi, lại dùng phương thức nhiệm vụ tiến hành chia cắt tổ hợp người chơi, sau khi đã đủ thuận tiện để mình chỉ huy và khống chế xong, mới là lúc bắt đầu giai đoạn chinh phạt dị tộc!
Rất nhanh.
Lượng lớn người chơi tiếp nhận nhiệm vụ nhao nhao đến Hữu Bắc Bình quận thông qua truyền tống trận.
Mà theo đề nghị của Tô Mục, Công Tôn Toản bố trị lại truyền tống trận của Hữu Bắc Bình quận, chỉ có người chơi tiếp nhận nhiệm vụ mới có thể sử dụng và truyền tống đi lại, giảm bớt những người không có phận sự đi đến.
Sau đó.
Lạc Thiên Thiên vừa mới trở lại nội thành, lập tức nhận được tin Phù Sinh Đại Đế và Vô Song Thiết Kỵ gửi tới.
Lần nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù này, hai đại công hội thuộc thê đội lớn nhất đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Trước lúc thu được nhắc nhở của hệ thống, Phù Sinh Đại Đế và Vô Song Thiết Kỵ đã tiếp nhận nhiệm vụ, đồng thời lập tức bắt đầu sắp xếp người chơi tinh anh trong công hội mình chạy tới Hữu Bắc Bình quận.
Chỉ có hai mươi vạn danh ngạch.
Nếu như trễ một bước, e là nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù lần này sẽ không còn phần của bọn hắn!
Về phần Xuyên Vân Đường Lang. ..
Rất bi thảm.
Dù cho Đổng Trác dời đô, thu nhỏ phạm vi thế lực đến Hàm Cốc quan, trụ sở “Vô Cực Thần Minh” vẫn như cũ nằm trong phạm vi thế lực của Đổng Trác!
Nói cách khác.
Hắn không chạy kịp lần nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù này.