Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306 : Tâng Địa Ngục Thứ Mười Tám

Chương 306 : Tâng địa ngục thứ mười tám Chương 306 : Tâng địa ngục thứ mười támChương 306 : Tâng địa ngục thứ mười tám

Mỗi tu sĩ tham dự đỉnh tranh chưa bao giờ nhìn thấy tâng địa ngục thứ mười tám ít nhiều gì cũng đều có chút tưởng tượng về cảnh tượng ở đó, nhất là sau khi đã kinh qua mười bảy tầng trước.

Tư Mã Lam Quan cũng không ngoại lệ.

Nhưng y lại không ngờ sẽ thấy được một quang cảnh như trước mắt.

Sau khi chìm xuống làn nước tựa như thủy ngân sóng sánh ánh bạc, chịu đựng sức chấn động không gian vừa kỳ bí vừa quen thuộc, thân hình của Tư Mã Lam Quan vừa biến mất khỏi miệng giếng thì liền gặp phải một cơn chấn động khác.

Sơn thủy như thơ như họa của tầng mười bảy đã biến mất vô ảnh vô tung.

Nào đâu núi non chập trùng xanh ngắt, sông nước biêng biếc lững lờ hay khói sương bồng bềnh trắng xóa, thậm chí ngay cả bầu trời xanh trong cũng chẳng còn.

Trước mắt Tư Mã Lam Quan thật ra lại là một vùng hoang vu rậm rạp nguyên sơ !

Nơi đây là một tòa tế đàn cổ xưa.

Xa xa trước tế đàn là một dải bình nguyên xam xám um tùm hoang dại.

Cổ thụ hằng hà sa số cao vút chân mây, khuất mình trong nền trời âm u. Cây cao không thể thấy được ngọn, thân to cả trăm người ôm không xuể. Nhưng dù gì thì gì, cây nào cây nấy đều mục ruỗng hết cả, dọc theo lớp vỏ trên thân còn rũ rượi vài nhánh dây leo khô quắt đang cố sức vươn lên.

Phía sau tế đàn là một vùng đổ nát hoang vu kéo dài đến vô tận. Dường như xưa kia nơi đây đã từng là một thành trì phồn hoa, nhưng giờ thì đã tự chôn vùi mình trong bụi đất của thời gian. Tường thành cao lớn lún sụp, nhà cửa phố xá xơ xác điêu tàn.

Chỉ có bốn cây cột đá cao chọc trời, rông cuộn hổ phục chạm trổ trên thân là vẫn còn trơ trơ lặng lẽ giữa vùng phế tích và bình nguyên hoang vu này.

Đảo mắt nhìn lại chỉ thấy tứ bề xam xám trăng trắng như tro tàn.

Khí tức thời gian dâu bể phả thốc vào mặt.

Ngay cả người như Tư Mã Lam Quan vừa chân ướt chân ráo đến nơi, thấy cảnh tượng trước mắt bi tráng như vậy mà cũng phải sững sờ đến nghẹn lời.

Dưới chân y là tế đàn cổ xưa.

Đài tế trên rộng dưới hẹp, cao ước chừng mười trượng, được xây chồng bằng đá xám đen, mỗi khối kích cỡ sáu xích. Tư Mã Lam Quan hiện giờ đang đứng ngay trên sàn tế rộng khoảng sáu bảy trượng.

Quanh thân đài tế có rất nhiều hình vẽ cổ xưa màu nâu đậm mô tả đủ loài chim bay thú chạy nhưng y lại chưa từng thấy chúng bao giờ. Trong khi đó mặt sàn đài tế thì lồi lồi lõm lõm, dường như xưa kia bên trên vốn có lát thứ gì đó nhưng về sau đã bị người ta cạy lấy đi.

Trong không khí phảng phất một mùi máu tanh cũ cũ.

Tư Mã Lam Quan đưa mắt nhìn quanh thì chợt để ý đến những hình vẽ màu nâu đậm kia. Người đã quen lột da thú, da người như y không lạ gì với cái mùi này.

Đây là mùi máu thú.

Dường như... Vào thời đó có ai giết thú rồi lấy máu để vẽ những hình này làm trận pháp.

Trên mặt đất còn có một số đồ vật lặt vặt trông giống như công cụ, nhưng tất cả đều mục nát đến nỗi trông chẳng còn ra hình thù gì, chỉ cần đụng nhẹ một cái là đã rã thành một đống xam xám, bụi đen tản bay theo gió.

Tư Mã Lam Quan liền nhíu mày.

Đứng trên cái đài tế tròn này, y cảm thấy có cái gì đó rất bất bình thường -

Trong suy nghĩ của mọi người, mười tám tầng địa ngục của Cực Vực là nơi quỷ hồn chịu khổ ải.

Nhưng tầng thứ mười tám này lại hoàn toàn không giống như thuộc về Cực Vực.

Trừ tế đàn, thành trì và một số thứ tiêu biểu khác, Tư Mã Lam Quan không thể không để ý đến mùi máu ở rìa tế đàn. Đây không phải là mùi máu hồn lực trắng mà là mùi máu đỏ...

Rõ ràng là máu sinh vật sống.

Thật khó mà tưởng tượng nổi. Nơi đây vậy mà đã từng có sự sống ư ?

Nhưng Cực Vực vốn là một vùng đất không sinh linh cơ mà ?

Chỗ này là thượng cổ hay viễn cổ đây ?

Tư Mã Lam Quan mê mải phóng thích thần niệm.

Y hy vọng thu thập được càng nhiều tin tức càng tốt, nhưng ngoài những thứ đã nhìn thấy thì chẳng còn chút khí tức gì khác nữa.

"Người đâu rồi..."

Y vốn truy sát Kiến Sầu nên mới tới tâng địa ngục thứ mười tám này, nhưng hiện giờ chỉ có một mình y đứng ở đây trong khi người bị truy đuổi thì lại vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu.

Dõi mắt tứ bê cũng chỉ thấy xa xa ở phía dưới toàn là hoang nguyên rậm rạp, trông tựa như một vùng đầm lầy tịch mịch, tịnh không tiếng động. Bầu trời nơi nơi đều toàn một màu xám xịt, mọi màu sắc tinh khiết tươi sáng đều chẳng thể lọt qua, khiến cho con người ta ở dưới mà cảm thấy tù hãm ngột ngạt.

Cả thế giới này đều tối tăm mù mịt như vậy.

Ngay cả Tư Mã Lam Quan đã quen với sắc trời âm trâm lạnh lẽo của của Cực Vực mà cũng không biết tại sao lại cảm thấy khá khó chịu trước cảnh tượng này.

Dường như trong tâng này ẩn chứa nguy hiểm rất lớn.

Tư Mã Lam Quan vẫn nhíu chặt mày, lồng đèn trong tay nhẹ nhàng đung đưa.

Da người hay màng linh hồn sau khi được lột xuống rồi xử lý bằng thủ pháp đặc biệt thì trở nên tuyết bạch đến động lòng người, khiến cho ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn bên trong biến thành u u lạnh lão.

Ở thập đại quỷ tộc hay thậm chí trên toàn cõi Cực Vực, công pháp tu hành của Tư Mã Lam Quan là loại đặc biệt nhất và cũng đồng thời khó lường nhất. Tỷ như qua việc y ẩn mình trong ánh sáng để đánh lén mà Kiến Sầu đã không đoán ra được. Ngay cả những người quan sát cũng bất ngờ.

Ai nói quỷ tu không thể ẩn thân trong ánh sáng được chứ ?

Một đường mãn nhãn rành rành đó thôi.

Kiến Sầu mới vừa trải qua một trận kịch chiến với Thương Lục, vào được trong Chưởng ngục ty có thể nói là tương đối an toàn, cộng thêm trận pháp phòng hộ nữa nên lẽ ra đã hẳn không đề phòng đến tình huống bị đánh lén. Nhưng phản xạ của nàng...

Thực sự quá nhanh.

Rõ ràng trước khi tham gia đỉnh tranh, nữ tu này mới chỉ tới cảnh giới hồn châu, hẳn không làm sao có nổi kinh nghiệm và trực giác giao chiến linh hoạt mới đúng. Nhưng dù nàng ta không hề thấy chút dấu hiệu nguy hiểm nào mà vẫn chặn ngay được đòn tấn công của y.

“Thật là càng lúc càng thú vị...'

Giọng của Tư Mã Lam Quan khàn khàn ma quái, nghe rờn rợn vui sướng vì phát hiện ra con mồi vượt quá sự mong đợi của y. Cảm xúc càng lúc càng cao trào khiến y không khỏi hồi hộp háo hức -

Nữ tu này rốt cuộc có bí mật gì ?

Làn da mỹ miều của nàng ta đem làm lồng đèn sẽ diệu dụng như thế nào 2

Nhưng dù gì thì cũng phải tìm được người rồi mới nói.

Ở mười bảy tầng trước, Chưởng ngục ty tầng nào cũng có địa điểm truyền tống riêng. Tất cả đều cố định và giống nhau. Không có lý nào đến tầng mười tám lại thay đổi.

Kiến Sầu chắc chắn chỉ trốn ở đâu đó mà thôi.

Xa xa trước tế đàn là hoang nguyên rậm rạp cổ xưa, ở chính giữa có một vùng đất bằng phẳng rộng lớn. Tư Mã Lam Quan đoán Kiến Sầu có mau đến mấy đi nữa cũng không thể nào tới đó trong một thời gian khá ngắn ngủi như vậy.

Thế thì...

Chỉ có thể là ở sau phế tích. Cỏ thiên thời quắt queo cao quá đầu người um tùm phủ kín mặt đất và đồng thời cũng vùi lấp hết mọi dấu vết lẩn trốn của con người; hơn nữa phía trước lại còn là một vùng hoang tàn đổ nát.

Không có chỗ ẩn thân nào tốt hơn một nơi như thế này.

Tư Mã Lam Quan nhếch mép cười khoái trá, nửa mặt đã hung ác trông càng hung ác hơn, nửa kia thanh tú trông lại càng thanh tú hơn. Thần niệm vẫn luôn trong trạng thái tán xuất thăm dò, y tung mình nhảy xuống tế đàn rồi vừa bay là đà sát mặt đất vừa tiến về phía trước.

"Xoạt xoạt....

Trong trảng cỏ rậm rạp có tiếng sột soạt mơ hồ truyền đến.

Tư Mã Lam Quan liền dừng phắt lại.

Y ngự không êm ru không một tiếng động, khi dừng lại cảnh vật vẫn yên tĩnh như trước, nhưng lúc này ánh mắt đã bắt đầu hướng về phía phát ra tiếng động.

Sau khi bay khỏi tế đàn, mùi máu tanh cũ kỹ liền loãng đi, thay vào đó là mùi máu mới.

Cả một khoảng cỏ thiên thời khô bời bời một màu trắng ngà.

Nhưng trong đó lại có vài vết máu trắng đục nhiễu rớt trên lá.

Chậc.

Bị thương rồi.

Tư Mã Lam Quan liền cười lạnh : "Thân bị trọng thương sắp chết đến nơi, tấm da mỹ nhân này thôi để dành cho ta đi là vừa !"

Y vừa dứt lời thì ánh sáng u u lạnh lẽo trong chiếc lồng đèn da người chợt rực lên ! Một làn khói xanh đậm bỗng thoát ra từ phía trên chiến đèn rồi tụ lại thành một khuôn mặt mỹ nhân sắc diện đau đớn khổ sở. Nó dường như đang muốn bay ra hòng thoát khỏi cảnh tù hãm bên trong.

Nhưng khuôn mặt đó thủy chung vẫn bị giữ lại ở phía trên.

Tư Mã Lam Quan đưa năm ngón tay thuôn dài chụp lấy ngọn lửa âm u lạnh lẽo, ánh sáng xốc lên trên tay, khói mù cuồn cuộn bay như sao sa theo hướng tay vung về phía có dấu máu !

"Sàn sạt sàn sạt

Khói lửa mịt mờ như mưa !

Những đốm lửa khi rơi xuống mặt đất đều nổ tách tách như pháo hoa !

Trảng cỏ thiên thời từ chỗ có vết máu trở về sau liền bị khói lửa lia thành một đường như hình cánh quạt. Mọi thứ trong phạm vi rộng khoảng ba mươi trượng đều hóa thành tro bụi chỉ trong một nháy mắt.

Mặt đất liền trở nên quang đãng.

Bóng người mặc trường bào màu lam nhạt rốt cục không còn chỗ để ẩn thân nữa.

"Kiến Sầu !"

Tư Mã Lam Quan hoàn toàn không cần nhìn cũng nhận ra là ai. Y bật cười ha hả, lập tức đưa tay rút ngay từ chiếc lồng đèn da người ra một thanh trường kiếm màu lam nhạt, hào quang toát ra âm u rợn người.

"Kiếm của ta thật xứng hợp với ngươi !"

Kiến Sầu không đáp lại tiếng nào.

Vì bị Tư Mã Lam Quan đánh lén lúc vượt qua Chưởng ngục ty tâng thứ mười bảy và dù Lục mạch phân thần kính đã chịu phân lớn lực công kích, nhưng nàng cũng không tránh khỏi ảnh hưởng nên đã bị trọng thương.

Tuy sắc mặt hiện giờ tái nhợt nhưng khóe mắt đầu mày thì càng thêm đanh lại, tựa như bị phủ một làn sương tuyết.

Thấy Tư Mã Lam Quan đánh tới, Kiến Sầu vẫn ngồi yên mặt không đổi sắc, tay vỗ xuống mặt đất, rồi đột ngột kéo lên.

Hành động trong khoảnh khắc ấy cũng êm ru không một tiếng động.

Một làn ánh sáng trắng mờ óng ánh liền dựng lên quanh người Kiến Sầu.

Nhưng Tư Mã Lam Quan há có phải tay vừa ?

Nếu Kiến Sầu thối lui cực mau thì y đuổi theo cũng cực nhanh !

Trong nháy mắt, một ánh kiếm lam nhạt âm u đã phóng đến trước mi tâm của nàng ba tấc.

Nhưng cũng chính trong một chớp mắt đó, khuôn mặt thản nhiên của Kiến Sầu lại chợt lóe lên một nụ cười tựa hồ như rất thân thiện với y...

Dường như có cái gì đó không bình thường thì phải 2

Trực giác của Tư Mã Lam Quan từ trước đến giờ vẫn luôn chính xác, ngay tích tắc trong đầu y liền thoáng điểm lại mọi sự việc xảy ra kể từ lúc mới bắt đầu đặt chân xuống tầng thứ mười tám -

Cách y đoán ra hướng đi của Kiến Sầu, kế đó sau khi xuống tế đàn thì phát hiện ra dấu máu trắng, nhờ vậy nên mới phát hiện ra tung tích của nàng 1a...

Có lý nào dễ dàng như vậy ?

Một nữ tu đi được đến tận tâng thứ mười bảy mà vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn rất có thể đoạt được đỉnh nguyên lại là người đơn giản đến thế này sao 2 Coi chừng bị gạt !

Ngay trong một sát na, ý niệm này liền chợt lóe lên trong đầu Tư Mã Lam Quan !

"Kendg...

Kiếm thu về còn nhanh hơn lúc tới !

Nhưng y mới lùi chưa được sáu trượng thì Kiến Sầu ở phía trước đã bấm chỉ quyết I

"Bung trận

Tiếng quát vừa khẽ vang lên thì ở phía sau lưng Tư Mã Lam Quan, tức cũng chính là chỗ mà Kiến Sầu mới náu mình lúc nãy, liền nổ vang một tiếng, đất đá bắn tung tứ phía ! Trên mặt đất liền có đến bốn năm chục đạo ám quang đột nhiên phóng lên !

Sát khí toát ra rợn người gần như chỉ trong một chớp mắt.

Trúng phải sát trận rồi I

Tư Mã Lam Quan đáy lòng lạnh toát, sát ý bừng bừng. Khi trận pháp khởi động, y đã lấy hết sức kiềm lại đà lui, hơn nữa lại còn bất ngờ bật người về phía trước !

Cú đổi hướng ngoạn mục này khiến cho hầu hết mọi quỷ tu ngoài mười tám tầng địa ngục phải toát mồ hôi lạnh.

Nhưng tại đương trường nó lại chẳng khiến Kiến Sầu lo sợ hoảng hốt chút nào, ngược lại khóe môi nàng còn chợt mỉm cười vui vẻ, ánh mắt lại càng thêm băng lãnh cực độ !

Tiếng quát vẫn đanh gọn như lúc nãy -

"Bung trận Lần này Tư Mã Lam Quan chỉ mới tiến tới được ba xích !

'AmP

Chỉ quyết hoàn thành, trận bàn được Kiến Sầu chôn trước dưới đất liền âm ầm bùng nổ, ánh lam âm u phóng lên cả trăm trượng I!

Trận này không có tính sát thương mà chỉ nhằm vây hãm, lại cực kỳ chắc chắn, khiến cho Tư Mã Lam Quan không còn đường nào để lui mà phải bị nhốt ở bên trong !

"Bịch Ị"

Y hoàn toàn không thể phanh lại kịp nên đâm sầm vào bờ trận pháp, đầu óc choáng váng quay cuồng. Ngay lập tức, trọng lực vô tận từ bốn phương tám hướng liền ập xuống người y nặng tựa như một phát búa tạ !

Ngay cả đầu óc cũng thấy lùng bùng muốn nổ !

Cả người Kiến Sầu lơ lửng trên bờ trận pháp, thanh kiếm mà Tư Mã Lam Quan kéo từ ánh đèn ra chỉ còn cách nàng một xích.

Nhưng...

Cũng chỉ có một xích mà thôi.

Nhờ tranh thủ được đủ thời gian nên thần thái ung dung trấn định, nàng cười, nhại lại Tư Mã Lam Quan : "Trận Địa Phược này cũng thật xứng hợp với Tư Mã công tử đó."

Tư Mã Lam Quan sắc mặt tối lại, miệng nhất thời thổ ra một búng máu trắng đục.

Hai tay y đều nặng nề đến nhấc không lên, cử động thập phần khó khăn. Hồn lực quanh người dường như gặp phải lực cản nên lưu chuyển cũng cực kỳ chậm chạp... "Ngươi -"

Đây chỉ là địa phược trận mà thôi.

Cảm giác bị hãm bên trong ra sao Kiến Sầu đã từng kinh qua nên nàng dĩ nhiên biết rõ tâm trạng của Tư Mã Lam Quan điên cuồng phẫn nộ đến đâu, nhưng có tức cũng vô dụng.

Tạ Bất Thần kỳ tài ngút trời, trận pháp do y cải tiến vốn đã hiểm tuyệt.

Trong khi đó, nàng lại còn lĩnh ngộ thêm vài phần tinh túy từ người chủ căn trạch việc cũ nên pháp trận được nâng cao thêm một bậc, uy lực dĩ nhiên cũng vì thế mà càng quỷ khốc thần sầu hơn.

Huống chỉ...

Kiến Sầu chẳng thèm ngó ngàng gì đến trận pháp, làm như không thấy Tư Mã Lam Quan đang khốn khổ đủ bề bên trong. Ở nơi đã xếp bằng tọa hạ ban nãy, nàng cúi người gỡ lấy viên huyền ngọc được đặt ở trên mặt đất để làm mắt sát trận.

Chân đạp phương vị bát quái theo bộ pháp Cửu Cung.

Trước ánh mắt kinh hãi của Tư Mã Lam Quan, Kiến Sầu xoay người đặt viên huyền ngọc xéo về bên khốn trận !

Mắt trận khẽ động. Sự chuyển động này khiến sát trận vốn ban đầu không vây hãm Tư Mã Lam Quan thì bây giờ lại phủ gọn toàn bộ khốn trận !

Một cái vây một cái khốn nhất thời chồng lên nhau. Trên mặt đất liên nhô lên hàng trăm hàng ngàn gai sắc!

Đã vậy bên trong trận pháp lại còn nổi sấm lóe chớp đùng đùng. Ánh chớp màu tím đậm hút địa lực âm hoa từ bốn phương tám hướng rồi điên cuồng thi nhau giáng xuống người Tư Mã Lam Quang ! Đấn lúc này, trong Bát phương diêm điện, mấy vị diêm quân kia rốt cục cũng phải thấy hãi hùng, sắc mặt đại biến -

Sát ý trong mắt Tống Đế bùng lên : "Nữ tu này quái lạ ! Tu sĩ Cực Vực chúng ta hoàn toàn không thể nào có được kỹ thuật trận pháp siêu quần đến mức này !"
Bình Luận (0)
Comment