Chương 311 : Phật chưởng của diêm quân
Chương 311 : Phật chưởng của diêm quânChương 311 : Phật chưởng của diêm quân
Một khắc sau ra sao ?
Suốt một hồi lâu trên toàn cõi Cực Vực, mọi quỷ tu đều như bị thôi miên trước đòn phản kích đến long trời lở đất của Kiến Sầu. Dường như ai nấy cũng đều cùng đắm mình trong cảm giác lâng lâng thư thái như khi nàng hấp thu linh lực. Hết thảy đều vì một màn kinh diễm này của nàng mà bái phục đến độ phải vỗ bàn tấm tắc khen hay;
Thế nhưng ngay khi họ nghe thấy câu nói như sấm nổ bên tai của tiểu sa di Thiền tông kia...
"Cái gì ?"
“Nhai Sơn ?"
"Kiến Sầu đại sư tỷ ?"
“Chuyện gì đây ?”
"Sao ta chưa từng nghe qua vậy - A, chờ chút, thấy mẹ rồi, Nhai Sơn hả ?!!"
Có rất nhiều người chưa từng nghe nói đến cái tên này đã từ rất lâu rồi. Vì vậy nên khi nghe thấy lời tiểu sa di Định Năng, bọn họ hầu như không định thân kịp, thậm chí còn ngẩn người há hốc miệng một hồi lâu.
Nhưng...
Giống như biển sâu chợt yên lặng sau một đợt sóng thần khủng khiếp nhưng chỉ một lát sau, dung nham núi lửa đang nung nấu dưới tận đáy biển liền phụt lên khỏi các miệng hố, biến cả vùng biển thành một trời mênh mông bão tố đến hủy thiên diệt địa ! Ngàn ngàn vạn vạn người nghe rõ câu nói kia thì đầu óc lùng bùng choáng váng.
"Ê, giỡn cái gì kỳ vậy a !"
“Chuyện gì vậy trời 2"
"Ta có nghe lộn không hả ? Sao con lừa trọc kia sao lại nói nữ tu này là Nhai Sơn ?”
"Tổ cha nó..."
"Là tu sĩ Nhai Sơn sao 2?”
"Lần đỉnh tranh này đúng là điên mẹ nó hết rồi !"...
Nhất thời, ngay cả kẻ trí giả tu tâm dưỡng tính lâu năm trong Uổng Tử thành mà cũng không khỏi phải tức đến đỏ mặt, ngón tay đeo huyền giới run run, miệng mắng to : "Thật uổng công lão tử tin ngươi !"
Trừ các câu thô tục, còn lại thì chẳng có câu nào có thể diễn tả hết cảm giác choáng váng kinh hãi của mọi quỷ tu.
Kệ cha nó I
Thực hư ra sao không biết nhưng chửi trước cái đã rồi hãng nói I
Từ khi có cái trò "nữ tu hôn châu yếu nhất từ trước đến nay", số lượng người tham gia theo dõi đỉnh tranh đột ngột tăng vọt.
Vậy mà trước đó đa số quỷ tu đều đặt cược không quá tầng ba nàng ta chắc chắn phải chết !
Nhưng nào ngờ nữ tu yếu đuối thoạt nhìn chỉ cần một búng tay cũng đủ chết này chẳng những không bị các đại cao thủ đuổi giết mà ngược lại còn liên tiếp dùng đủ thứ thủ đoạn kinh người để chuyển bại thành thắng ! Ngay cả hai người Trương Thang, Lệ Hàn có khả năng đoạt đỉnh nguyên nhất cũng đồng hành chung nhóm với nàng ta.
Thậm chí trước khi vào mười tám tầng địa ngục, nàng ta còn phá được một đòn đánh lén của Hình Phi;
Vừa mới chân ướt chân ráo đến ngục Hàn Băng, dù mắc kẹt trong trận chiến giữa Chung Lan Lăng và nữ tu áo đỏ do Thương Lục hóa thành nhưng vẫn có thể thoát thân được như thường;
Kế đó trước Chưởng ngục ty Hàn Băng, còn đem dù hư ma ra, bức lui thành công Tư Mã Lam Quan;
Trên mặt hồ núi lửa ở ngục Nhiệt Não, dù này lại bung ra khiến một phen trời sâu đất thảm, Phan Hạc Tâm một đời kiêu hùng của tộc Quỷ vương cũng phải bỏ mạng, hồn về chín suối I
Dọc đường không biết nàng ta đã phải chạm trán với bao nhiêu cường địch rồi ?
Cho đến tầng địa ngục thứ mười bảy, trước lọt ổ mai phục của Tuyết Vực Mật Tông, sau đánh với Thương Lục, nhưng khi đang chuẩn bị sang tầng mười tám thì lại bị Tư Mã Lam Quan đánh úp một lần nữa.
Thế mà mãi đến vừa rồi, một kích kia mới đánh cho hai vị thiên tài mới nổi của Cực Vực đến u đầu sứt trán I
Sức áp đảo như vậy thật khủng khiếp !
Thuật pháp kỳ diệu như thế này trước giờ chưa ai thấy qua !
Ngoài ra phong độ cường giả khiếp người của nàng còn khiến cho tất cả đều không khỏi tâm phục khẩu phục !
Cho dù mọi người đều tự hỏi nàng đã từng làm gì, lai lịch xuất thân như thế nào, người chống lưng là ai thì mọi thắc mắc hoài nghi đều hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới lòng ngưỡng mộ của họ đối với nàng !
Hoàn toàn không có ai nghi ngờ !
Đến khi đỉnh tranh kết thúc, chỉ e thư mời của thập đại quỷ tộc và Bát phương diêm điện sẽ bay tới tấp như bươm bướm xuống tay nàng.
Có khi nàng sẽ lên làm một vị đại phán quan nổi tiếng cũng chưa biết chừng, thậm chí...
Còn có thể trở thành một diêm quân mới chấp chưởng Cực Vực nữa thì sao ?
Thế nhưng bây giờ, vào lúc thắng bại đã gần định, bọn họ lại nghe thấy gì?
Nhai Sơn !
Vậy mà lại là Nhai Sơn !
Hai chữ này đối với toàn Cực Vực mà nói thì có khác gì ác mộng ?
Quỷ tu tu luyện chưa lâu hay ít hiểu biết về lịch sử Cực Vực có lẽ không cảm thấy gì đặc biệt nhưng đối với những kẻ vẫn còn nhớ trận chiến mười giáp trước hoặc biết rõ hai chữ "Nhai Sơn" đến cùng có ý nghĩa ra sao thì không khỏi phải hít sâu một hơi khí lạnh, thậm chí cơ mặt cũng giật giật lên theo I
Muốn loạn rồi I
Đỉnh tranh kỳ này đúng là muốn loạn hết cả lên rồi !
Sau trận chiến âm dương giới mười giáp trước, trừ người của Phật môn còn thì tất cả tu sĩ Thập Cửu Châu đều không thể nhập luân hồi được nữa.
Nhưng mới vừa rồi con lừa trọc Thiện Tông kia lại nói Kiến Sầu từ Nhai Sơn đến, đã vậy còn là đại sư tỷ gì gì nữa kia ?
Mẹ bà mày, mới nghe là đã biết tâm bậy tâm bạ rồi I
Không thể nào !
Không ai có thể lọt vào để phá Thích thiên tạo hóa trận, hơn nữa tu sĩ Thập Cửu Châu còn chưa đoạt lại quyền khống chế luân hồi thì làm sao nàng †a tới đây được ?
Đã vậy lại còn dám to gan lớn mật mà đi đỉnh tranh nữa !
Quan trên ngó xuống người ta trông vào đó a I
Hoặc là nàng ta bị điên, hoặc là con lừa trọc nhỏ kia nhìn lộn, hoặc là cả Cực Vực này... sắp phải chịu tai vạ đến nơi rồi ?
Mấy lão già đã từng tham chiến cách đây sáu trăm năm bây giờ ai nấy cũng đều quyền cao chức trọng hết cả.
Nhưng vào lúc này, dù đang ngồi trong môn đình của thập đại quỷ tộc hay trên chỗ cao nhất trong Địa thượng lâu mười tám tầng, hay trong một góc hẻo lánh nào của Bát phương thành thì tự tâm kẻ nào cũng cảm thấy hoang mang kinh sợ từng hồi...
Hễ ai đã từng kinh qua cuộc chiến này đều không thể nào quên...
Cuộc chiến âm dương giới cách đây mười giáp.
Tu sĩ Thập Cửu Châu lướt tới như thủy triều cuộn sóng; cả một Cực Vực trên ngàn vạn dặm chỉ toàn là núi thây biển máu !
Không biết bao nhiêu hồn phách của quỷ tu đã phải vĩnh viễn tiêu tán rồi ?
Mà cả ngàn tu sĩ Nhai Sơn kia cũng phải chôn xương nơi hoàng tuyền...
Bầu trời Cực Vực vốn vạn cổ u ám thế mà vào ngày đó lại sáng như ban ngày. Đó là vì kiếm của những tu sĩ Nhai Sơn đã chết bay sáng trời, hào quang của pháp bảo xé rách đêm đen và hư không lạnh lẽo, xuyên thẳng qua tầng ngăn cách giữa hai giới âm dương để trở về kho "vũ khí"...
Ngày đó là ngày chấm dứt chiến tranh.
Ngày đó cũng là ngày mà những tu sĩ may mắn sống sót của Cực Vực đặt tên là "Đêm trắng" !
Mười giáp trước đây, Nhai Sơn đã gần như chết hết trong trận chiến ấy !
Mười giáp sau, bọn họ lại còn muốn ngóc đầu dậy nữa sao ?
Vào lúc này, bao kiêng ky và sợ hãi từ sâu tận trong tâm khảm của ngàn vạn quỷ tu cuồn cuộn dâng trào, hơn nữa khi thấy một bóng người bay gấp đến địa ngục mười tám tầng thì đáy lòng lại càng run rẩy thêm...
Thậm chí đất bằng cũng dậy sóng ngay cả trong Bát phương điện !
Nhai Sơn...
Đối với họ mà nói, sự khủng khiếp mà hai chữ này mang lại còn sâu, còn nặng hơn gấp mấy lần những người khác !
Lúc trước, khi mới nhìn thuật pháp của nữ tu này, bọn họ đã nhận ra một chút dấu vết của "Phiên Thiên ấn", hơn nữa còn đoán rằng giữa cô ta và Vụ Trung Tiên có lẽ có mắc mứu gì đó.
Nhưng thật không ngờ hiện tại vị tiểu sa di Thiền Tông này lại khẳng định cô ta là người của Nhai Sơn !
Nhất thời, từ diêm quân Tần Nghiễm cho đến Chuyển Luân, ai nấy đều sợ đến nói không nên lời.
Một hồi lâu sau, diêm quân Ngõ Quan trong dáng dấp thiếu niên mới khẽ nhíu hai hàng mày thanh tú, lệ khí nặng nề ánh lên trong mắt, hỏi : "Trước khi bọn họ và đám Tuyết Vực Mật Tông xung đột gay gắt, cái tên Tông Đồ kia có kêu cô ta là "Đại sư tỷ" không ?”
Nghe vậy mọi người liền nhớ lại chỉ tiết này.
Nhưng lúc đó khi Tông Đồ xưng vậy, Kiến Sầu lại cũng không chịu thừa nhận thân phận của mình. Hơn nữa, nàng ta cũng hoàn toàn không nói gì đến hai chữ "Nhai Sơn".
Tuy vậy bây giờ nghĩ lại thì mới thấy sự việc ăn khớp đến kỳ lạ !
Nhưng...
Nếu nàng ta là nữ tu Nhai Sơn thì làm sao lại có thể trà trộn vào Cực Vực được chứ ? Làm sao lại có thể lẻn vào đỉnh tranh thần không biết quỷ không hay như thế này ?
Mà bọn họ lại lấy nàng ta làm chiêu bài câu khách của đỉnh tranh năm nay mới là chuyện buồn cười hơn cả I
Rõ ràng là nàng ta đã qua mặt bọn họ, giở trò ngay dưới mí mắt của bọn họ rồi I
Đây quả thật là một cú tát như trời đánh vào mặt những nhà cầm quyền Cực Vực !
Họ làm sao chịu nổi cái nhục như thế này ?
Nhất thời, đáy lòng ai nấy đều đùng đùng lửa giận, sát ý ngập trời !
Diêm quân Tần Nghiễm đang đứng trên chỗ cao nhất trong đại điện, lớp lớp hơi mù dầy đặc từ sâu trong đáy mắt nổi lên, đỏ đậm như máu, dụi không tan, quệt không mất !
Đỉnh tranh năm nay đúng là do ngài chủ trì.
Mà Kiến Sầu, vị nữ tu có vấn đề rõ mười mươi này lại cũng là do ngài chính miệng định ra, đã vậy lại còn tự mình đưa thêm mấy món pháp khí sát thủ, an bài nhân lực để "hỗ trợ" cho nàng ta nữa !
Nhưng Nhai Sơn là kẻ thù của Cực Vực I
Ngài thân là diêm quân đệ nhất điện, cường giả tối cao của Cực Vực, vậy mà khi không lại đi may áo cưới cho tu sĩ Nhai Sơn*, hơn nữa còn xếp đặt người bảo vệ I
(* Nghĩa chú thích trong chương 288 Chiến xa Khôn Ngũ Đô )
"Hay ! Ha ha ha, thực là quá hay
Trong nháy mắt đó, diêm quân Tần Nghiễm nhớ đến hết thảy những việc này mà không khỏi vỗ tay bật cười ha hả, không biết là vì thật sự đánh giá cao Kiến Sầu hay cười cho diêm vương bọn họ có mắt như mù !
"Không hổ là tu sĩ Nhai Sơn. Lai lịch quả nhiên thật tốt, lá gan thật không nhỏ a!"
Mọi người chưa ai nghe thấy y cười lạ lùng như thế bao giờ, đáy lòng nhất thời kinh hãi, chỉ hơi đoán ra mà quay đầu nhìn lại.
Nhưng diêm quân Tần Nghiễm vẫn yên lặng đứng nhìn chằm chằm bóng người trên màn sáng bằng đôi mắt lấp lánh ánh tím âm u, tay phải vốn vẫn chắp sau lưng chợt đột nhiên giơ cao lên !
"Âm Ị
Trong chớp mắt, cả tòa diêm điện, thậm chí là cả Bát phương thành đều chìm trong một luồng sức mạnh to lớn mênh mông !
Ở tầng địa ngục thứ mười tám, Kiến Sầu vẫn còn đang lơ lửng trong không trung.
Một câu của tiểu sa di Thiền Tông kia có thể nói là "Lời không kinh người chết chẳng yên*", âm thanh không những khiến toàn Cực Vực chấn động mà khi rơi vào tai Kiến Sầu thì lại chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
(* Nguyên văn Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu - Thơ của Đỗ Phủ trong bài Sơ lược cảnh sông lúc nước dâng cao)
Nàng thật không ngờ lại bị người ta vạch trân thân phận vào thời khắc dâu sôi lửa bỏng như thế này !
Tây Hải Thiền Tông !
Ngàn tính vạn toán cũng không phòng trước được tình huống này.
Tu sĩ Phật môn vốn có thể nhập luân hồi.
Lợi dụng điểm thuận tiện này, Phật môn đã cho tu sĩ trong môn phái đi Cực Vực để tu luyện đặc biệt. Nhóm người này cũng chính là tu sĩ hai tông Thiện Mật vẫn giữ được trí nhớ của mình lúc còn sống trên Thập Cửu Châu.
Vì cũng có liên quan đến bia Cửu Trọng Thiên nên nếu có người nào đã từng nghe nhắc đến tên nàng thì thật ra cũng là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng ngược lại, nếu có ai đã từng tận mắt thấy nàng thì khả năng này cực kỳ nhỏ.
Nào ai có thể ngờ được trong số họ vậy mà lại lòi ra một kẻ đã từng trốn đi xem tiểu hội Tả Tam Thiên, hơn nữa lại còn có tượng vô cùng sâu sắc đối nàng 2
Trên tế đàn, hơn phân nửa số tu sĩ Thiên Tông đang đứng cách Định Năng không xa cũng còn chưa kịp định thần lại.
Nhưng Phó Triêu Sinh cũng có mặt ở đó thì thót tim, tay chân run lên !
Trong nháy mắt ấy, hắn đã phải nén lòng lắm mới không đấm một phát vào mõm cái tên tiểu hòa thượng bô lô ba la này, tiễn nó đi thẳng về cõi tây thiên cực lạc luôn cho rồi I
Ngay cả Trương Thang vốn luôn nghiêm nghị ở cách đó không xa mà cũng thiếu điều muốn tối tăm mặt mũi, khóe mắt y khẽ giật giật nhưng rất khó có ai nhận ra.
Cả hai người bọn họ đều biết rõ mồn một về Kiến Sầu !
Nhưng ai mà ngờ lúc quan trọng nhất lại bị lộ chứ ?
Phó Triêu Sinh lặng lẽ chắp hai tay sau lưng, đồng thời đáy mắt lóe lên một tia sáng nhạt, mắt Vũ và mắt Trụ cũng mở ra cùng một lúc nhìn bao quát cả cõi Cực Vực khổng lồ !
Tin tức lập tức ào ào xô tới như thủy triều.
Mà hắn vẫn đứng yên bất động, cả người căng thẳng nhìn về phía Kiến Sầu -
Trong một khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau đều tựa như hiểu cùng một ý -
Chạy !
Không cần nghĩ nhiêu, cũng không cần câu mong may mắn !
Ai cũng biết thời khắc quan trọng nhất đã đến.
Cho dù vắng mặt các vị diêm quân đi nữa thì không có lý nào các trưởng lão thập đại quỷ tộc, các phán quan của Bát phương diêm diện lại không chú ý đến trận chiến kinh thế hãi tục vừa rồi của nàng.
Một tu sĩ Nhai Sơn vào được Cực Vực mà thần không biết quỷ không hay, chẳng những vậy lại còn đi đỉnh tranh nữa ư 2?
Tin tức như thế này e rằng sẽ tới tai đám diêm quân chỉ trong một chớp mắt thôi, đến lúc đó thì đừng mong ăn trái ngọt. Kiến Sầu tính tình cũng cực kỳ quyết đoán. Gần như trong một sát na ấy, kế hoạch trong lòng đã định. Mắt nàng cũng chẳng thèm nhìn đến Tư Mã Lam Quan và Thương Lục đang phục thù một kích cuối cùng trên mặt đất mà cả người liền lộn cái vèo về một phía khác của vùng phế tích !
Chỗ đó là ranh giới cuối cùng của mười tám tầng địa ngục;
Chỗ đó được một nguồn lực vừa hỗn tạp vừa hỗn độn bao phủ;
Chỗ đó có một luồng chảy loạn lưu thời gian và không gian;
Chỗ đó -
Có Thích thiên tạo hóa trận bề thế ngăn cách hai vùng âm dương !
Cánh phong lôi Đế Giang bay sao mà nhanh kinh người !
Vừa vỗ cánh đã nghe cuồng phong gào rít bên tai, lôi điện đùng đùng lóe sáng quanh thân, cả người Kiến Sầu chợt hóa thành một đường chớp sáng màu vàng kim rực rỡ rồi phóng vút lên không, xé toang cả bầu trời âm u đen tối của Cực Vực !
Trong mắt vô vàn quỷ tu Cực Vực, cảnh tượng ấy sao mà giống hệt như năm nào ngàn vạn pháp khí lăng không bay đi !
Tựa như một cơn ác mộng !
Bóng nàng thoắt cái đã vụt qua khỏi đức Địa Tạng Bồ Tát khổng lồ;
Cả tòa thành hoang tàn đổ nát thoắt cái cũng bị bỏ lại phía sau;
Vụt qua luôn cả một miền hoang nguyên căằn cỗi vạn vạn rãnh nứt khô nẻ !
Càng tới gần tốc độ bay càng nhanh !
Thiên địa linh khí đồi dào trên mặt đất tựa như cuối cùng cũng tìm được một nguồn tháo nước nên đồng loạt xô nhau phóng lên cao chui hết vào thân thể Kiến Sầu.
Trong khoảnh khắc, nàng tựa như một mặt trời chói lọi lơ lửng nơi chân trời I
Chỉ một cái vỗ cánh là đã bay tới Thích thiên tạo hóa trận rồi !
Trong tay áo nàng, viên thạch châu của Vụ Trung Tiên tặng cho đã trở nên nóng đến phát bỏng !
Thời cơ đến rồi !
Ngay lúc ấy, tay áo rộng liền nhanh nhẹn hướng về trận pháp chỉ còn cách trong gang tấc mà phất lên không chút do dự !
"Vút!
Một tiếng sắc nhọn !
Viên thạch châu kia liền lao đi vun vút như một mũi tên rời cung, nhắm thẳng vào Thích thiên tạo hóa trận I
Một tấc I
Một thước I!
Một trượng !
Rồi mười trượng !...
Trên đường bay đi, viên đá vừa xoay vừa biến lớn, thoáng chốc đã to đến khiếp người I
Không gian bao quanh nó chấn động mãnh liệt I
Thấp thoáng có thể thấy được bên trong một bóng người mặc áo trắng xanh - thân thể mà Vụ Trung Tiên đã đặt vào !
Trong khoảnh khắc đó, cả Cực Vực vang động ầm trời I Có ai có thể ngờ rằng nữ tu này lại còn có thân thể ! Thì ra nàng ta đang định vượt Thích thiên tạo hóa trận để trở lại Thập Cửu Châu đây mà !
Ngàn vạn quỷ tu hết hồn kinh hô !
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi !
Thạch châu sắp phóng ra thân thể của Kiến Sầu, chỉ một chút xíu nữa thôi là thân hồn dung hợp !
Nhưng cũng ngay chính vào lúc này, một luông khí tức cuồn cuộn như muốn quét sạch cả trời đất từ Bát phương thành giáng xuống, phủ trọn cả mười tám tầng địa ngục !
"Cực Vực ta há có thể để ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi !"
Giọng nói vang rên như sấm nổ vang trên toàn bộ mười tám tầng địa ngục !
Hư ảnh đức Địa Tạng Bồ Tát vốn vẫn đứng sừng sững ở phía trên tòa thần miếu trắng toát lúc này mới mở choàng mắt ra.
Nhưng đôi mắt ấy chẳng có chút từ bi gì của Phật tổ Bồ tát.
Mà chính là -
Đôi mắt của diêm quân Tần Nghiễm - vị chúa tể nắm quyền sinh sát trong tay I
"Âm lb
Một tiếng thật lớn !
Cũng vào lúc này, hai tay của đức Địa Tạng Bồ Tát vốn vẫn chắp lại liền tách ra. Bằng một sức mạnh rung trời lở đất, bàn tay phải màu vàng kim khổng lồ đẩy mạnh về phía Kiến Sầu đang trước Thích thiên tạo hóa trận - Một chưởng ầm vang I! Chẳng biết đây có phải là một chưởng từ Phật quốc phát đến hay là một chưởng của địa ngục !