Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 324 - Chương 324 : Cựu Chủ Thời Hoang Cổ

Chương 324 : Cựu chủ thời hoang cổ Chương 324 : Cựu chủ thời hoang cổChương 324 : Cựu chủ thời hoang cổ

Thuyền Dạ Hàng rốt cục còn trò bịp gì nữa đây ?

Hình dáng hung tợn, nó đang muốn đục tường chui ra;

Khí tức bạo ngược gần như thổi đập vào mặt !

Đâu óc đầy nghi vấn, đáy lòng Bạch Dần cũng lạnh đi, nguy hiểm dâng trên trùng trùng !

Bây giờ tuyệt không phải là lúc cứu người nữa mà là làm sao trốn thoát I

Bạch Dần cắn chặt răng, nhất thời không dám ham chiến, đường kiếm chém ra vốn đang ở thế "Đan thanh họa cốt" thì đột nhiên vòng lại, lia thành một vòng cung rộng.

Trong nháy mắt đã biến thành thức "Bát mặc sơn thủy" rồi !

Kiếm khí đen trắng loang loáng trông tựa như nước mực bị hất tung ra khỏi vạc lớn, nét đậm nét nhạt giao thoa tạo thành một vòng bán nguyệt, đẩy Lương Thính Vũ ra !

Lương Thính Vũ đâu ngờ Bạch Dần đột nhiên ép chiêu biến thế, nhất thời vô ý liên bị mũi thanh kiếm Đan Thanh quét lên tay trái, rạch thành một đường máu dài, bức lui về sau ba phần.

Đồng thời ánh mắt thị cũng tràn đầy kinh hãi : "Kiếm pháp này !"

Kiếm pháp này ư ?

Bạch Dần dĩ nhiên nghe thấy, nhưng hắn bây giờ hoàn toàn không thể lo đến chuyện thân phận bại lộ được nữa. Hiện tại, bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn !

Đối phương đã lui ba phần, đây chính là cơ hội của hắn ! Ngay lúc ấy, tinh quang trong hai mắt vụt lóe, Bạch Dần dứt khoát đâm thẳng một kiếm vào vách tường !

Một tiếng "Cạch" giòn vang !

Mũi kiếm rắn chắc vừa điểm xuống vách tường liền tạo ra lực phản chấn. Bạch Dần mượn lực này tung lên, người như phi xà phóng về phía lối ra đại điện !

Lúc đến còn lạ nước lạ cái, nhất nhất cẩn thận, hơn nữa xung quanh trận pháp trùng trùng nên lúc nào cũng phải thận trọng, hành động vì vậy vô cùng chậm chạp; nhưng bây giờ chạy trốn thì đâu cần nghĩ nhiều như thế ?

Chỗ này tuy sâu nhưng cách lối ra bất quá chừng một trăm trượng là cùng.

Chỉ cần thuấn di một lần là xong !

Ngay sau khi thoát khỏi Lương Thính Vũ, Bạch Dần đã tính trước cách thoát thân nên liền định thần cảm thụ lực không gian xung quanh để thuấn di chạy trốn.

Nhưng ngay khi xuất linh thức ra, hắn mới kinh hãi thấy rằng -

Cảm giác không được !

Vậy mà không tìm ra được gì hết I

Bình thường rất dễ nhận ra lực không gian biến hóa ra sao, nhưng lúc này nó lại tựa như một mặt hồ bị gió táp mưa sa khiến sóng ánh sáng bị đứt gẫy nát thành vô số mảnh vụn... Trong tình cảnh đó, hoàn toàn không thể nào tìm ra quy luật hợp nhất được nữa !

Tất cả đều do hắc khí từ trong vách tường tuôn ra !

Khí này tràn ngập cả một thông đạo tối tăm u ám, sức chấn động tựa như lớp lớp sóng cuộn mà Bạch Dần chưa bao giờ thấy qua.

Nó không phải kiếm khí, không phải chưởng lực, thậm chí còn không thể cảm thấy được một tia linh khí nào !

Tịch diệt, hư vô.

Bá đạo, hùng hậu.

Cổ xưa, tàn bạo I

Nó tựa như một vị chúa tể ngủ đông chợt tỉnh giấc trong bóng tối, rồi không ngừng cựa quậy gầm rú gào thét, muốn phá tường xông ra !

"Rắc rắc rắc rắc !"

Các đường nứt càng lúc càng trở nên sâu hơn. Lớp tường phủ trên thân bức chạm hình con rết dường như lại mỏng thêm và giòn thêm vài phần. Mặt đá lúc trước vốn đen nhánh vậy mà bây giờ lại trong trong.

Thậm chí Bạch Dần còn có thể thấy rõ từng lớp vẩy đen kịt ánh lên ánh sáng lạnh lẽo dưới mặt đá U Vô này !

Thân thể to lớn, bóng đổ tối om.

Chân rết san sát ken dầy, sắc bén như gươm đao, hiểm ác như chân bọ ngựa I

Phóng mắt mà nhìn cũng không thấy được điểm cuối của cái thân này !

Không biết nó dài đến đâu, và cũng càng không thể biết được nó khủng khiếp đến mức nào !

Trước một sức mạnh vừa khổng lồ vừa xa lạ như vậy, thuật thuấn di hoàn toàn không thể vận dụng được.

Trong lúc cấp bách, Bạch Dần chỉ còn cách dựa vào sở học cả đời mà thúc đẩy linh lực toàn thân đến cực điểm, liều mạng chạy về phía trước !

Ba mươi trượng I!

Hai mươi trượng !

Mười trượng !

"Âm Ị

Tiếng chấn động cực lớn phát ra ngay cạnh bên người Bạch Dần !

Vào lúc này vách tường cầm tù con rết quái vật khổng lồ rốt cục cũng bùng nổ, đá vụn bắn tung như mưa. Cái thân khủng khiếp bị đè dưới lớp đá U Vô cuối cùng cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt tất cả mọi người trong thông đạo.

Từ tu sĩ gác địa lao của thuyền Dạ Hàng cho đến Lương Thính Vũ đang ở phía sau gấp rút đuổi theo Bạch Dần; từ Bạch Dần lúc này đã bị bại lộ hành tung cho đến Kiến Sầu vẫn còn đang tàng hình...

Ai nấy đều nhìn thấy được.

Ngay ở trước mặt !

Ngay ở trước mắt tất cả mọi người !

Bởi vì cái thân quá dài cho nên từ bất kỳ chỗ nào trong thông đạo cũng có thể thấy rõ hình dáng của nó.

Rành rành là rết nhưng trên thân lại có vẩy như rắn, màu sắc đen kịt, miếng miếng chồng lên nhau, khí tức hung tàn quái quỷ tựa như có thể hút hết mọi ánh sáng trên thế gian !

Hơn nữa lại còn tựa hồ như...

Có tham vọng nhấn chìm cả cái thế giới tươi sáng này vào đêm đen vô biên vô tận I!

Một luồng khí tức hung tợn tà dị có một không hai liền bạo phát !

Kiến Sầu ở phía trước Bạch Dần dĩ nhiên cũng chú ý thấy được hiện tượng này. Vì phát hiện ra điều dị thường sớm nên nàng đã chạy trước, bây giờ chỉ còn cách lối ra có năm trượng nữa mà thôi.

Năm trượng - Thông thường chỉ cần một ý niệm là đã có thể vượt qua.

Nhưng bây giờ, quãng đường này sao lại xa thật xa !

“Guuuuừ... uuuuừ -'

Tiếng rống trâm thấp, nghe như chậm rãi nhưng lại có tác dụng hủy diệt thân trí. Dưới sức ảnh hưởng của nó, một luồng khí tức bạo ngược có một không hai từ sâu trong thông đạo kéo tới, trong một sát na sau đã nhắm thẳng vào Kiến Sầu !

Giống như độc tố trôi xuống cổ, mũi kiếm chĩa vào mi tâm !

Nguy hiểm biết nhường nào !

Chỉ trong một chớp mắt đó, sống lưng Kiến Sầu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đơn giản là vì nàng vừa chợt nhận ra một điều vô cùng xác thực : Vật này thật ra đang nhằm về phía nàng mà tấn công !

"Rắc rắc rắc rắc I"

Trong thông đạo chật hẹp, vách tường không ngừng nứt vỡ. Sau tiếng rống kia, thân mình con trùng vốn vẫn đang đính trên tường đá liền trở nên sống động.

Cái đầu của nó nằm sâu trong thông đạo, còn đuôi thì nằm ở lối ra.

Kiến Sầu đứng cách lối ra khoảng gần năm trượng. Nàng nhìn không tới cái đầu ở sâu hút bên trong nhưng lại có thể thấy rất rõ cái đuôi khổng lồ của nó đang quét vê phía mình !

Nhanh và mạnh như một con hắc long !

Tựa như hai thanh trường mâu, hai cái gai nhọn dài thật dài ở phần đuôi của nó từ trong bóng tối vô tận bổ mạnh xuống, hòng đâm thủng lồng ngực của nàng, móc lấy trái tim đang đập thình thịch như trống trận ở bên trong !

Hung hãn !

Tàn bạo I

Tuyệt không lưu lại đường sống !

Trong khoảnh khắc đó, Kiến Sầu ngỡ mình không tài nào nhúc nhích nổi nữa.

Bị cầm tù, giam hãm trong luồng khí tức ấy, nàng tưởng như trong thông đạo chật hẹp này, thậm chí là giữa trời đất mênh mông này, chỉ còn lại mỗi một mình mình đang ngửa cổ chờ chết, đầu óc trống rỗng...

Nhưng cũng ngay trong khoảnh khắc ấy...

Đối mặt trước nguy cơ cực lớn, thời gian tựa như ngừng trôi. Vì vậy, cái cảm giác cổ quái mơ hồ lúc trước của nàng liền khuếch tán trong từng điểm ý thức rồi không ngừng bành trướng, phóng đại mãi lên, đến cực hạn chợt bùng lóe thành một đạo linh quang -

Phó Triêu Sinh.

Con phù du ấy...

Trước một hung vật khí tức tà ác mạnh mẽ có một không hai như vậy, lẽ ra nàng phải cảm thấy hoàn toàn xa lạ mới đúng. Nhưng hết lân này đến lần khác nó lại cứ khiến cho nàng bất giác nghĩ đến sự tồn tại của Phó Triêu Sinh... Giữa một nhịp thở, một bước lên trời !

Dường như sinh mệnh của nó thọ ngang với vạn vật, với trời cao trên kia và mặt đất bao la. Thực lực biến hóa kỳ lạ, có lúc lại hiện tà khí, khiến cho người ta khó lòng đoán trước...

Hung vật này có giống như sự tồn tại của Phó Triêu Sinh không ?

Gai đuôi giống như trường mâu thoáng chốc đã sà xuống rất gần. Cái hình dáng bén nhọn hung tợn của nó phản chiếu trong đáy mắt nàng càng lúc càng to. Đầu mút đen kịt không phản chiếu một bất kỳ một tia sáng nào cũng mỗi lúc mỗi lớn thêm.

Một cảm giác huyền diệu khó giải thích chợt xâm chiếm toàn bộ trí óc nàng.

Hai cái gai đuôi trước mắt thoạt nhìn đen kịt nhưng đó không phải là màu đen thông thường mà đen vì hư vô, vì không có ánh sáng.

Tựa hồ như nó sinh ra trước khi ánh sáng xuất hiện.

Đây mới đúng là "màu đen" mà mắt nàng cảm thấy.

Trong khoảnh khắc cái đầu mút kia phóng tới, ngoại trừ sự hung bạo và ác ý tràn ngập thì còn lẫn vào đó một hơi thở mênh mang vô tận, tựa như có thể thông qua hai cái gai đuôi dài ngoẵng ấy mà chạm đến được một tồn tại nào đó cực kỳ xa Xôi.

Nó giống như cảnh khởi đầu thời hoang cổ của vũ trụ mà nàng đã từng nhìn thấy trong mắt Trụ...

Nhưng ngay sau đó, hai con mắt nàng chợt nhói đau, mọi huyễn ảnh đang nhìn thấy liền lập tức bị phá hủy !

Đau buết ! Tựa như có hai thanh đao nhọn đâm vào hốc mắt nàng.

Hai cái gai đuôi kia rõ ràng chỉ còn cách Kiến Sầu khoảng một trượng, nhưng nàng không thể nào chú mục nhìn nổi, dường như ngay cả tư cách này nàng cũng chẳng có được I

Nó là thân minh cao cao tại thượng mà nàng chỉ là một con sâu cái kiến tâm thường bé nhỏ I

Cơn đau đột ngột kèm với sự phát hiện cực đoan không lấy gì làm dễ chịu này đã gần như đánh thức nàng chỉ trong một nháy mắt. Nó cảnh tỉnh mọi ý thức trong nàng, vực dậy sức kháng cự đang tạm thời bị tê liệt và đồng thời cũng giúp nàng xốc lên phản xạ đối phó trong một tình thế nguy hiểm chết người vượt quá mức bình thường !

Kiến Sầu không biết giữa mình và hung vật này có mắc mứu gì và cũng càng chẳng hiểu tại sao nó lại muốn ra tay hạ thủ mình ngay, mục đích vô cùng rõ ràng.

Nhưng vào thời khắc sống chết ấy, có ai có thể lo nghĩ nhiều như vậy ?!

Chỉ còn có một trượng !

Đuôi gai phóng tới quá mau, nàng có thể có được bao nhiêu thời gian đối phó chứ ? Thậm chí còn chưa tới ngay cả một khoảnh khắc để chớp mắt ! Quỷ phủ không có, cánh phong lôi muốn mở ra lại lâu, các cách tự vệ mà nàng có thể vận dụng được quá đỗi ít ỏi...

Nhưng không có đường lui nào khác !

Dù địch thủ cho nàng một ngày, một giờ hay chỉ là một sát na ngắn ngủi như hiện tại, việc mà nàng muốn làm vĩnh viễn chỉ có mội...

Đó chính là đánh trả ! Mắt nhắm lại -

Ánh sáng vụt tắt, khóe mắt rỉ máu;

Nín thở -

Tâm như nước hồ tĩnh lặng, tuyệt không gợn sóng;

Dừng bước -

Tiếng gió phá không, gào rít bên tai;

Rút đao ra -

Mọi công pháp chiêu thức đều quên hết cả đi !

Thanh đao dài hai xích, mặt đao sáng lạnh như nước hồ, cán đao cong cong như mảnh trăng non gắn liền với lưỡi truyền đến cảm giác thô ráp xù xì, khiến cho người cầm thực sự cảm thấy thế nào mới gọi là "Đại xảo bất công*”".

(* Đại xảo bất công : thuận theo tự nhiên, không bị gò bó theo nguyên tắc chiêu thức. Thành ngữ này lấy từ truyện Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung, trích di ngôn của Độc Cô Cầu Bại : "Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, trước 40 tuổi từng tung hoành khắp thiên hạ”.)

Năm ngón tay mảnh khảnh của Kiến Sầu bấu chặt chuôi đao.

Giống như lúc trước, khi nàng lấy được nó trong ẩn giới Thanh Phong am -

Nhà Tần để mất con hươu, thiên hạ tranh nhau đuổi bắt;

Lòng ta có đao, tên gọi Cát Lộc !

Nàng chưa từng tập qua bất kỳ đao pháp nào, vả lại lúc này nếu có đi nữa thì cũng chẳng có thời gian áp dụng. Điều duy nhất mà nàng có thể làm được là rút đao ra, nhập hết sức mạnh đang bạo phát trong người xuống thân đao mà vung về phía trước.

Hai thanh gai đuôi đập tới, sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong một chớp mắt I

"Xiiii... Xì."

Từ sâu trong thông đạo dường như khẽ vang lên một tiếng xì khinh miệt, âm thanh giống như tiếng lưỡi rắn thò ra thụt vào, hơn nữa lại còn ẩn chứa thù hằn sâu đậm và sắc thái giễu cợt cao cao tại thượng !

Nó, hay "Thần" nói cho đúng hơn, đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình !

Nhưng vậy thì đã sao 2

Kiến Sầu nghe thấy rõ, nhưng trước luồng khí tức hủy diệt khổng lồ đang quất thẳng vào mặt, nàng lại vô cùng bình tĩnh. Lưỡi đao tự nhiên chất phác mang sức mạnh rung trời lở đất kia vung lên !

Tự tâm ta -

Trong chúng sinh thiên hạ, dưới gầm trời này; ai là con sâu cái kiến, ai là Thần ?
Bình Luận (0)
Comment