Ta Là Akira

Chương 7

Lãm Nguyệt đưa Mitamune ra khỏi cung điện Pharaong, cô cho ngựa chạy dọc những con phố phồn vinh của thành Thebes. Ôm Mitamune nhảy xuống ngựa, Lãm Nguyệt dắt ngựa đi thong dong vừa ngắm nhìn phố xá, vừa đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Mitamune. Trong vô thức, khóe môi cô khẽ nhếch lên một đường cong mềm mại thật tự nhiên, nụ cười này khác với những nụ cười giả dối thường ngày nó không mang theo một chút toan tính hay lo âu nào cả. Nhìn lại phía Mitamune, lông mày cô khẽ nhíu nhẹ rồi dãn ra, cô sải bước về phía Mitamune:

- Mitamune, em lại cò kè giá cả với ai rồi- Lãm Nguyệt trở về với bộ dạng thường ngày, uy nghiêm không ai dám xâm phạm nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy áp lực mà rất tự nhiên

- Nhưng đắt quá, không mua nổi- Mitamune chu môi hướng Lãm Nguyệt mà nói

- Thế em xem lại túi tiền của em có còn không đã – Lãm Nguyệt thở dài

- Ôi, ăn trộm………………….- Mitamune kêu lên thật chói tai làm mọi người dừng công việc quay lại nhìn về phía cô nhóc

- Em xem bị trộm lúc nào cũng không hay- Lãm Nguyệt như đang an ủi cô nhóc vừa như đang chế giễu làm Mitamune không thích chút nào, cô quay khắp nơi rồi dừng lại trên người một cậu bé khoảng 12-13 tuổi đang lén lút giấu một thứ gì đó

- Thằng nhóc kia, là ngươi trộm tiền của ta đúng không- Mitamune hét lên rồi chạy tới kéo lấy thứ bị cậu ta giấu trong tay

- Không nó là của tôi- Cậu nhóc hét lên, bọc trong người rách ra làm thuốc rơi tung tóe kèm theo túi tiền nhỏ của Mitamune

- Uiiiiiii trời, tiền đây rồi- Cô nhóc ngốc nghếch ôm chầm lấy túi tiền rồi ngóc đầu lên hướng cửa hàng vừa nãy định tiến tới thì quan phủ đi đến, thì ra lúc nãy đã có người báo quan.

- Thằng nhóc kia ngươi to gan lắm, dám ăn trộm giữa ban ngày- Giọng nói của quan phủ làm cho dòng người hiếu kì chen lấn tới chỗ của cậu bé đang đứng

Lãm Nguyệt rất lo lắng, cô chỉ định lấy lại tiền, giáo huấn thằng bé một chút rồi đi, ai dè chuyện lại to đến mức này. Cũng do cô sơ xuất quên mất đây là thế giới cổ đại, ăn trộm cũng bị trừng phạt nặng nề. Cố gắng chen vào dòng người đến chỗ cậu bé đang bị tra tội, Lãm Nguyệt lại thêm lo lắng, cô thực sự không muốn gây ra án mạng hay làm người khác bị thương. Khi ánh đao lóe sáng chém xuống, một ánh sáng màu bạc chém tới hất văng cây đao đi:

- Ta không cho ngươi đụng vào thằng bé- Lãm Nguyệt vừa rồi đã kịp thực hiện một cú nhảy trên không hoàn mỹ rồi rút thanh chủy thủ ra ngăn một nhát đao vừa rồi

- Hừ ngươi… ngươi… là ai mà.. mà… dám ngăn… ngăn… cản ta thi hành công vụ- Đao phủ lắp bắp nói

- Ta là ai, hừ nực cười – Lãm Nguyệt gỡ đấu lạp ra, một suối tóc màu bạch kim rơi xuống làm xung quanh ngạc nhiên

- Tử Thần Akira…..- Đao phủ kinh hãi hô to

- TỬ THẦN AKIRA- Người dân xung quanh cũng kinh hãi hô lớn

- Tại sao ngươi lại nỡ chặt tay một thằng bé chưa hiểu chuyện chỉ vì nó lỡ dại ăn cắp nhỉ…, nếu người đó là ngươi thì ta có nên chặt đứt ngón tay ngươi không – Vừa nói, Akira vừa nói vừa mân mê thanh chủy thủ trong tay mình

- Thế ngài nói phải làm sao đây Tử Thần Akira tôn kính- Một giọng nói từ xa truyền tới làm mọi người sửng sốt quay lại

- Thì ra là ngài, tể tướng râu dê Imhotep- Lãm Nguyệt nở nụ cười kinh bỉ, trong kí ức mà linh hồn chiến sĩ Ai Cập cho cô xem, cô ghét nhất là lão tể tướng râu dê: IMHOTEP
Bình Luận (0)
Comment