Ta Là Bán Yêu (Dịch)

Chương 1 - Con Trai Yêu Hồ ( Thượng)

Tại phủ Diệp Vương, có một nữ tử tuyệt sắc đứng dưới đình viện, trong lòng nàng ôm một tiểu bạch hồ đang say sưa ngủ. Nữ tử đẹp tựa tiên tử bước ra từ trong tranh, dù chỉ khoác trên người y phục màu trắng vẫn không ngăn được sự vũ mị ẩn giấu từ trong xương cốt. Đôi mắt phượng thịnh khí bức người, phát ra khí thế ngạo thế thiên hạ. Dưới ánh chiều tà, bóng dáng gầy gò của nàng liêu xiêu, mang theo vẻ cô đơn.

Lúc này, nàng đang bị thị vệ trong phủ bao vây. Một tên trong số đó đứng ra quát:" Ngươi là người phương nào? Có biết tự tiện xông vào phủ Diệp Vương là chịu tội chết?"

Nữ tử chậm rãi mở miệng, giọng nàng giống như âm thanh của trời mưa phùn, mang theo hơi thở lành lạnh:"Ta muốn gặp Diệp Trầm Phù."

Người kia nghe nàng gọi thẳng tục danh gia chủ, không khỏi giận dữ.

"Làm càn! Tục danh Diệp Vương há lại để cho ngươi gọi thẳng!" Nói xong, liền muốn giơ đao bổ về phía nàng.

Nữ tử không nói lời nào, khẽ liếc qua hắn. Đôi mắt nàng đen nhánh sâu không thấy đáy, người kia chỉ cảm thấy toàn thân bị cái gì hút lại, trong lòng dường như bị một cái chùy gõ thật mạnh. Một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lên trên trán, ngay sau đó gã hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê.

"Diệp Phong thống lĩnh!!!"

Mọi người kinh hô, tất cả đều hoài nghi nhìn nữ tử có vẻ nhu nhược này, họ không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Nếu được ban cho họ "Diệp", kẻ đó chắc chắn phải có địa vị không thấp ở phủ Diệp Vương, phải biết rằng Diệp Phong từ hai năm trước đã đi vào cảnh giới Ngưng Hồn, trong kinh thành cũng được cho là dạng cao thủ, nhưng nữ tử trước mắt không hề động tay, chỉ dùng một ánh mắt liền khiến gã trọng thương. Chắc chắn tu vi nàng sâu đến không lường được.

"Ta muốn gặp Diệp Trầm Phù." Nữ tử không thèm để ý ánh mắt mọi người, cúi đầu sờ sờ trấn an cáo nhỏ trong lòng đang run lên vì sợ hãi, không muốn lại bị làm phiền nên lặp lại yêu cầu lần nữa.

Mọi người cũng không dám tiếp tục xem thường nàng, một người cả gan tiến lên cung kính nói: "Cô nương xin dời bước sang đại sảnh chờ một lát, chúng ta lập tức đi thông báo ngay cho Diệp Vương."

Nữ tử khẽ vuốt cằm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không biểu lộ biểu cảm, coi như đáp ứng.

Không lâu sau đó, một vị lão giả tóc hoa râm, khí chất trầm ổn, khoác cẩm phục chậm rãi bước vào đại sảnh. Lão giả nhìn qua mới khoảng chừng chưa đến năm mươi tuổi nhưng lại có vẻ hủ bại.

Thọ mệnh người tu hành vượt xa người bình thường, dung nhan mãi không thay đổi, thành ra lão không thể nhìn già như thế được. Nhưng tốc độ di chuyển của lão chậm rì rì, kết hợp với nét mặt xám như tro, hiển nhiên là vừa trải qua một chuyện cực kỳ đau buồn.

Nhìn thân ảnh màu trắng trước mắt, một cỗ tức giận bùng lên trong lòng lão. Lão khó chịu nhăn mặt làm mấy nếp nhăn càng thêm rõ ràng : "Lăng Thiên Âm, ngươi còn có mặt mũi tới gặp lão phu! Lão phu tưởng rằng ngươi muốn mất tích cả đời chứ??"

Lăng Thiên Âm chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía lão giả, con ngươi trong suốt không mang theo một tia tạp chất, đáy mắt hiện lên tâm tình khó nói.

Sau đó, nàng khụy gối xuống, gập eo, khom người lạy.

Diệp Trầm Phù hơi ngạc nhiên, sau đó hất tay áo, hừ lạnh nói: "Làm cái dạng đại lễ này làm gì? Lão phu không chịu nổi lễ của ngươi."

Nàng cúi đầu, thấy không rõ vẻ mặt.

"Lạy ngươi, dĩ nhiên là vì ta áy náy."

"Áy náy?! Ha ha ha! Hay thật!" Diệp Trầm Phù đầu tiên là sững sờ, lập tức nghẹn ngào cười to, khóe mắt rưng rưng, nhưng ánh mắt lại sắc như đao, quét về phía nữ tử, nghiêm nghị nói: "Cái áy náy của ngươi có phải do ba tháng trước con ta vì ngươi mà chết?"

Nàng biểu tình ngưng trọng, nơi đáy mắt cất giấu một nỗi đau sâu thẳm khó phát hiện, đôi mắt trong trẻo của nàng ảm lên một chút buồn bã: "Là ta có lỗi với hắn."

"Hừ! Biết có lỗi với Vô Tu thì ngươi vốn là Yêu Hồ vì sao lại muốn dây dưa không dứt với hắn! Nếu không phải do ngươi, sao hắn có thể bị tộc thần bí kia để mắt tới? Từ đó bị sát hại tàn nhẫn. Vô Tu là thân nhân duy nhất của lão phu ở trên đời này, ngươi có biết tâm tình kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh là thế nào không? Ngươi bây giờ lại đến tỏ vẻ áy náy thì có ích lợi gì!" Diệp Trầm Phù nhớ tới cái sự thật khiến người tuyệt vọng, nhịn không được bắt đầu kích động.

"Khổ thân lão phu đến nay chưa thấy được hài cốt của con!"

Lăng Thiên Âm hơi run rẩy, trên mặt tái nhợt: "Hôm nay ta đến đây, là để thông báo với ngươi một chuyện!"

Trong mắt nàng trải qua một hồi đấu tranh. Do dự một lát, cuối cùng cắn răng một cái, nhẹ nhàng đưa ra tiểu bạch hồ đang say ngủ trong lồng ngực.

Diệp Trầm Phù nhìn tiểu hồ trong tay nàng, một ý nghĩ kỳ lạ trỗi dậy trong lòng lão, nhưng lão không thể tin được, lẩm bẩm nói: "Cái này. . . Đây là?"

Bình Luận (0)
Comment