Ta Là Chí Tôn

Chương 1017

Bắt đầu từ Khổng Lạc Nguyệt cùng Thạch Bất Giai, các tôn vị khác của Cửu Tôn phủ lần lượt xuất động, mười mấy môn phái chờ ở bên ngoài, cũng gặp phải cảnh tượng rung động không gì sánh kịp.

Cửu Tôn phủ, rõ ràng chỉ là một thế lực mới được thành lập không lâu, phủ chủ cũng chỉ là một tên dế nhũi mới phi thăng lên, sơn môn lập ra còn chưa được nửa năm, vốn phải là quả hồng mềm nhất!

Thế nhưng giờ mới tới cửa khiêu chiến, mấy kẻ hung ác như Thiên Tàn Thập Tú đã lập tức nhảy ra ngăn cản?

Nhưng mà ra thì ra, có điều, thực lực đám Thiên Tàn Thập Tú trước mắt này, so với trong truyền thuyết kể về bọn hắn, đâu chỉ cao hơn có một bậc… không, hẳn là đâu chỉ cao hơn gấp đôi?

Quả thực khiến người kinh ngạc.

Tất cả đám môn phái tới khiêu chiến Cửu Tôn phủ, đều như mơ phải ác mộng!

Vốn mang theo mười phần lòng tin tới để kiếm tư cách khiêu chiến Thiên Vận kỳ, cuối cùng lại trở thành tới để tặng tư cách cho người ta?

Chuyện này rốt cục là sao?

Thiên Tàn Thập Tú, dù được các tông môn cùng công nhận là đá mài đao… thế nhưng, đó là với đám tông môn có Thiên Vận kỳ, còn với những môn phái không ra gì ở đây, ai ai trong thập tú cũng đều là cao thủ đỉnh cao.

Huống chi, thực lực tu vi hiện tại, đều đã qua quá trình tăng vọt?

Mãi cho đến khi Sử Vô Trần xuất chiến, bảy môn phái nhảy ra khiêu chiến đều đã bị gãy kích trầm sa trước sơn môn Cửu Tôn phủ, người thấy đều cảm thấy chết lặng, sao có thể dám tiếp tục bước lên vết xe đổ?

Người sai nối tiếp người trước… đi chịu chết sao?!

- Đừng động thủ, chúng ta chỉ đến xem náo nhiệt, chỉ đến xem náo nhiệt thôi a!

Năm sáu môn phái còn lại cùng kêu lên:

- Hơn nữa chúng ta không có ý định tham dự tranh đoạt Thiên Vận kỳ… chúng ta tới chỉ muốn mở mang kiến thức, xem chênh lệnh để còn phấn đấu thôi a…

Nói xong câu này, mấy người chủ sự mấy môn phái kia đều thầm nhỏ máu trong lòng.

Đến xem náo nhiệt?

Tự mình phủ nhận tư cách của mình, so với việc dùng hai tay dâng tư cách cho người khác thì có gì khác biệt…

Loại cảm giác biệt khuất tới cực hạn này, lại còn phải tận lực vùi xuống tận đáy lòng, không dám tiết ra một tơ một hào, tránh cho người trước mắt bắt chẹt mượn cớ.

Mặc dù khó chịu, thế nhưng nhìn lại thi thể chồng chất trước sơn môn Cửu Tôn, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc…

Đám người như thấy nước lạnh xối qua đầu, như được thể hồ quán đỉnh.

Có khuất nhục hơn nữa, có biệt khuất khó chịu hơn nữa, dù sao cũng tốt hơn biến thành thi thể a?

Đám người của Cửu Tôn phủ không phải là người, một đám sát thần, toàn bộ quá trình chiến đấu không để lại bất cứ người sống nào, đã xuất thủ đều là tất sát chi chiêu.

Bảy môn phái trước đó, mỗi môn phái đều có chí ít ba mươi người, nhưng không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều đã ngã xuống trước của Cửu Tôn phủ, một mệnh ô hô, cùng đi cửu tuyền.

Dự tính của bảy môn phái đi trước cũng không khác gì dự tính của đám người bọn hắn, đều là muốn biến Cửu Tôn phủ thành đá đặt chân, thành tựu tư cách tranh đoạt Thiên Vận kỳ, nhưng không ai ngoại lệ, đều đã biến thành đá đặt chân cho Cửu Tôn phủ!

Có lẽ mấy môn phái nhảy ra đầu tiên còn có thực lực hạn chế, không phải rất mạnh, thế nhưng càng về sau, khi mọi người đều tự cho rằng bản thân có nắm chắc tuyệt đối rồi mới xuất thủ, dù sao nếu không có mấy phần tự tin, sao có thể dám tranh đoạt Thiên Vận kỳ!?

Thế nhưng kết quả lại không có gì khác biệt, Thiên Tàn Thập Tú trước kia, bát đại Tôn vị Cửu Tôn phủ hiện nay, người sau mạnh hơn người trước, mạnh đến khiến bọn hắn không còn dám tranh phong!

Dù tình nguyện mở miệng từ bỏ, vẻ mặt còn phải như chó nhìn thấy chủ, vẫy đuôi vui mừng mới mong kéo được chút hơi tàn!

Đây chính là thực lực, máu tươi chảy ngang trước sơn môn Cửu Tôn phủ, hơn hai trăm bộ thi thể ngổn ngang lộn xộn chính là minh chứng cho điểm này!

Ánh mắt Sử Vô Trần híp lại.

Hắn thực sự không nghĩ tới, đến phiên hắn xuất chiến, đám gia hỏa này lại sợ đến mức này…

Mấy môn phái cuối cùng, vốn nên phải có thực lực mạnh nhất, tại sao đột nhiên buông thả từ bỏ rồi, không nên a, không hợp lý a!

Ngươi từ bỏ, ta biết rèn luyện đệ tử thế nào?

- Thôi, các ngươi qua thu thập mấy bộ thi thể này một chút đi.

Sử Vô Trần hạ lệnh:

- Nhớ phải lục xoát kỹ mỗi bộ thi thể, lần này là bọn hắn chủ động khiêu khích, không lo giết người không được lấy của… tất cả ở đây đều là chiến lợi phẩm của chúng ta, không thể nghi ngờ.

- Bản môn đang trong giai đoạn sáng lập, tính cả binh khí, quần áo… bất kỳ vật tư nào cũng không thể lãng phí!

Năm môn phái may mắn tránh được một kiếp gồm gần hai trăm người, đứng tại chỗ như bùn tố mộc điêu, nhìn đám thiếu niên thiếu nữ phấn trang ngọc trác, lục lọi tìm kiếm trong chiến trường máu me đầm đìa.

Người người cùng xúc động muốn nôn mửa.

Một tay một chân lướt qua từng bộ thi thể, tìm kiếm hết thảy những vật có giá trị…

Cảm giác đó… thực sự không khác gì đang lướt qua cơ thể bọn hắn… nếu vừa rồi môn phái của bọn hắn cũng xuất thủ, hiện tại, chẳng phải bọn hắn cũng thành đối tượng cho đối phương lục lọi?

Đám người ở ngoài nhìn còn không kìm nổi cảm giác muốn nôn mửa, huống chi mười đệ tử đang trực tiếp chấp hành?

Mười thiếu niên còn chưa am hiểu thế sự!

Sắc mặt cả đám trắng bệch, tuyệt không tốt hơn đệ tử bảy tôn trước đó bao nhiêu.

Nhưng không có ai dám có chút lơ là, thậm chí động tác từ đầu tới cuối không chút chậm chễ do dự.

Sử Vô Trần lại nói, lạnh nhạt âm trầm.

- Nếu Cửu Tôn phủ chúng ta thua, vậy người hiện nằm dưới đất, chính là các ngươi, người bị lục xoát vơ vét, cũng chính là các ngươi.

- Thắng làm vua, thua làm giặc. Đây chính là giang hồ, khôn sống mống chết.

- Bên thắng sống sót, vì sinh tồn mà càng ngày càng cường đại. Một khi thua, liền biến thành chiến lợi phẩm cho bên thắng. Nếu các ngươi không muốn bại vong, không muốn trở thành chiến lợi phẩm trong tay người khác, như vậy từ giờ trở đi, nhất định phải không ngừng trở nên cường đại.

- Hôm nay, sư phụ có thể vì các ngươi mà chiến, thế nhưng sớm muộn cũng có một ngày, các ngươi phải tự đối mặt với hết thảy, đối mặt với hiện thực tàn khốc.

- Thiện lương có thể để trong tâm, nhưng thương hại không đáng có thì nhất định phải vứt bỏ.

- Bởi gì, đây chính là giang hồ.

- Hiện thực sẽ không bởi cái gọi là thương hại mà thay đổi, nhớ lấy chuyện hôm nay, đời này không được quên!



Người năm môn phái ở ngoài, tất cả đều vững vàng nghe Sử Vô Trần dạy bảo đệ tử, người người đều thầm lạnh run.

Giờ phút này, trong cảm giác của bọn hắn chỉ còn lại hai chữ.

Hối hận.

Mấy kẻ Cửu Tôn phủ này khiến cho bọn hắn cảm giác như đối mặt với một đám sói đói, hơn nữa còn là sói đói tràn đầu hung tàn.

Các giáo dục hậu bối của bọn hắn cũng đầy huyết tinh, tất cả chỉ có hiện thực.

Rốt cục, Sử Vô Trần cũng dẫn các đệ tử rời đi, nhưng máu tươi thi thể trên đất vẫn để đó, không chút ý định thu dọn, tất cả vẫn ngồn ngang lộn xộn, thậm chí còn thê thảm chói mắt hơn trước đó.

Bởi vì, Vân Dương còn chưa đi ra.

Những thứ ở lại, đều là công cụ, là tư liệu dạy bảo đệ tử.

Mặc dù những bộ thi thể đó đều từng là người sống sờ sờ, nhưng nếu bọn hắn đã lựa chọn muốn dùng Cửu Tôn phủ làm đá kê chân, như vậy việc hôm nay bọn hắn bị giết, thậm chí phơi thây hoang dã, đều là cái giá mà bọn hắn phải trả, cái giá này, không chỉ là sinh mệnh, mà còn là trở thành tư liệu thực tế cho Cửu Tôn phủ truyền đạo.

Còn sống hay đã chết, bọn hắn đều là đạo cụ cho người lợi dụng!

Năm môn phái còn lại không dám khiêu chiến, sợ vỡ mật mà rời đi trong yên tĩnh, e sợ gây ra chút náo động, cũng có thể bị coi là khiêu khích.
Bình Luận (0)
Comment