Ta Là Chí Tôn

Chương 1030

Lý Nhất Tâm nhíu mày trầm tư:

- Ồ? Ta lại không cảm ứng được điều có, ngươi có phát hiện được đầu nguồn không?

Tống Trường Cung cười khổ một tiếng:

- Nếu có thể tìm ra, ta đã không phải kinh ngạc như thế, ta đã từng nhiều lần dốc sức điều tra, thế nhưng cản bản không phát hiện được bất cứ điều gì, ngươi biết điều có có nghĩa gì không?!

Lý Nhất Tâm nghe vậy hơi sững lại, kinh ngạc nói:

- Hôm nay ta mới khôi phục, trước đó có thiếu hụt, không thể phát giác cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu ngươi thực sự có cảm ứng như vậy, chẳng phải nói, trong Cửu Tôn phủ có đỉnh phong võ giả tọa trấn?!

Tống Trường Cung gật gật đầu:

- Chẳng những nhất định có… hơn nữa còn là đỉnh phong đại năng mạnh hơn chúng ta mấy cảnh giới là ít…

Lý Nhất Tâm bình thản nói:

- Như vậy mới tốt, hai huynh đệ chúng ta, giờ chẳng những nợ thương minh, còn mợ Cửu Tôn phủ. Sau này chẳng những khi thương minh có việc, chúng ta muôn chết không chối từ. Cửu Tôn phủ gặp nạn, núi đao biển lửa cũng không nhíu. Mà nay Cửu Tôn phủ có cao nhân như vậy, tất có thể đi được càng xa, chúng ta cũng không còn cơ hội hồi báo.

Tống Trường Cung lặng lẽ nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy.

- Đi thôi, chỉ mong đại minh chủ thu được Đại Đạo chi khí, còn có thể không đổi tôn chỉ ban đầu… nếu không, huynh đệ hai ta dù khôi phục, nhưng so với thiên hạ quần hùng, vẫn chỉ như hạt cát trong sa mạc, không ảnh hưởng tới đại cục.

- Không quan trọng, dù sao chúng ta có thể sống tiếp đều là may mắn, mặc dù có lại ném đi cũng không có gì đáng tiếc.

- Ha ha.

- Ha ha ha…

Trong lúc nói chuyện, đã lại bay ra mấy chục dặm.

Tống Trường Cung bỗng nhiên lại nói:

- Ta nghĩ, một khi Cửu Tôn phủ trưởng thành… chỉ sợ, thực sự sẽ rung chuyển cả cái Huyền Hoàng giới này…

- Ta cũng có cảm giác này, tuy nhiên, nhất định phải tự bóp chết cái cảm giác đó từ trong trứng nước, tuyệt không nên nói ra ngoài.

Lý Nhất Tâm nở nụ cười nhàn nhạt:

- Đi thôi.

- Đúng rồi, còn một vấn đề mà ta nhịn mấy ngày nay, hiện tại chúng ta đã trở lại thời trẻ, có khí lực có tinh thần, ngươi có muốn lại…

- Lại cái gì? Lại chậm rãi chờ các nàng già đi? Nhìn các nàng chết đi? Nhìn từng người rời đi? Sau đó lại đơn độc mấy ngàn năm?

Tống Trường Cung ung dung thở dài.

Sau đó, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa.

Vùi đầu vào bước đi.



Thần thức Vân Dương đảo qua, bao lấy cả quảng trường trước đại điện, tình huống tu luyện của mười chín đứa nhỏ lập tức thu vào trong lòng.

Vân Dương căn cứ trình độ từng người một mà chỉ đạo một chút, sau đó lại bắt đầu dạo quanh cửu phong.

Hiện tại, chuyện Thiên Hạ thương minh tạm thời đã kết thúc, trận chiến tranh đạot Thiên Vận kỳ còn một thời gian nữa mới diễn ra, lúc này ngoại trừ dạy bảo đệ tử, cũng chỉ có thể đi vài vòng thư giãn tâm trí, sau đó lại tiếp tục luyện công, chờ đặc huấn vào buổi tối.

Nơi đặc huấn của Vân Dương cùng đám Sử Vô Trần tự nhiên không cùng chỗ tu luyện với các đệ tử, bên kia là nơi mà bọn nhỏ không thể tiếp xúc đến.

Sau một phen tuần sát, Vân Dương ngạc nhiên phát hiện, đệ tử cửu phong đều có mấy hạt giống siêu quần bạt tụy. Chịu khổ, thông minh, hiếu học, nhân phẩm kiên nghị, kiên trì bền ảo.

Phát hiện này, khiến Vân Dương vô cùng mừng rỡ, tự thấy có những mầm mống này, Cửu Tôn phủ muốn quật khởi cũng chỉ là thời gian sớm hay muộn.

Một đường đi tới ngọn núi cuối cùng…

Ánh mắt Vân Dương đưa qua, phát hiện có hai nhóc đệ tử không giống bình thường.

Một thiếu niên chừng mười ba mười bốn, một tiểu nữ hài chừng mười một mười hai.

Thiếu niên toàn thân áo trắng, vóc người cũng không cao, nhưng dáng người thẳng tắp, diện mục kiên nghị. Tiểu nữ hài dáng vẻ yếu đuối, thậm chí còn có vẻ ngây thơ, nếu chỉ nhìn tử ngoài, hai đứa nhỏ này không khác những đệ tử khác lắm.

Nhưng Vân Dương có thể nhạy bén phát hiện, hai đứa nhỏ này như đang suy nghĩ gì đó, còn khi luyện công lại càng thêm dụng tâm, chăm chỉ học tập.

Trong mắt Vân Dương, mỗi khi bọn hắn luyện một chiêu một thức, đều sẽ nhíu mày cân nhắc, sau đó lặp lại một lần, hoặc là hai lần, mãi cho đến khi động tác hoàn toàn chính xác.

Mà như thế còn chưa phải xong, sau khi xác nhận động tác đã chính xác, hai người lại tiếp tục cân nhắc châm chước, sau đó hai người vừa luyện, vừa thương lượng.

- Nơi này, mũi chân trái hướng ra ngoài, gót chân nhấc lên, mũi chân phải chạm đất, thân đi phía trái, quyền trái xông, khuỷu tay phải hướng xuống, lòng bàn tay để bên trong, hướng phía dưới, nửa eo phát lực. Những ở đây lại cần động khuỷu làm gì? Đoạn này lại cần đi trái đối địch, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Tay phải cùng khuỷu tay phải, có phải là để dự lưu cho những địch nhân khác hay sao?

- Ở đây, kiếm vọt ra, thân thể nghiêng nghiêng về phía trước, trọng tâm hoàn toàn hướng về phía trước, nếu mặt bên có địch… một kiếm này có thể dùng tốc độ trực tiếp vọt qua… phía sau có địch… phía sau không cần quản, mặt bên lại chặn lại mà qua… còn có ý khác hay không? Nếu là thực chiến… một kiếm này, đánh thẳng tới cổ họng là tốt nhất.

“…”

Mọi việc cứ như thế, một nam một nữ, hai tiểu gia hỏa lẩm bẩm, nghiêm túc tới tột đỉnh.

- Bạch sư huynh, ngươi xem chiêu này… hẳn là…

- Lâm sư muội, không phải như thế, ta cảm thấy nên…

- Vậy chúng ta thử một chút xem?

- Được.

“…”

- Quả nhiên là như vậy… như này sẽ càng thêm trôi chảy hơn…

- Hẳn là có thể tiết kiệm phân nửa lực lượng a?

- Bạch sư huynh, ngươi xem một kiếm này của ta…

- Ừm, khuỷu tay nhấn xuống một tấc, hẳn là có chút hiệu quả.

- Ừm…

Hai người hết sức chăm chú, toàn thân toàn ý tiến vào không gian tu luyện của riêng hai người, trong lòng không chút suy nghĩ chuyện gì khác.

Vân Dương để ý hai nhóc này luyện công tu luyện, có khi luyện sai, có khi luyện đúng, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng chú ý, càng nhớ tới khi bản thân mới tiếp xúc Võ đạo…

Lúc đó, bản thân hắn cũng nghiêm túc như thế, mỗi chiêu mỗi thức… đều nghiêm túc phỏng đoán, lúc nào cũng có vô số câu hỏi: Vì sao lại như vậy? Tại sao lại như thế?

Nghi vấn như vậy, khiến hắn cân nhắc vô số lần, cho đến khi vận dụng ra, lại suy nghĩ thêm vô số lần nữa, vô luận là ăn cơm hay đi ngủ, cơ hồ thời thời khắc khắc hắn đều đang cân nhắc lo lắng…

Nhìn hai tiểu gia hỏa này, Vân Dương lại như thấy được bản thân.

Đệ tử các phong khác, không phải không có cách làm tương tự, nhưng phần lớn đều là một người tự luyện, ngẫu nhiên có giao lưu, nhưng cũng chỉ là lướt qua liền dừng, rất nhanh lại tách ra. Duy chỉ có hai tiểu gia hỏa này, một mực luyện cùng nhau.

Bên cạnh, ngẫu nhiên có đệ tử khác qua nói một vài câu, hoặc là muốn tìm tiểu nha đầu nói chuyện, nhưng tiểu nha đầu chỉ hờ hững, một mực đi theo Bạch sư huynh, tự như cái đuôi, một tấc cũng không rời.

Trên gương mặt nhỏ nhắn như minh châu mỹ ngọc, tràn đầy vẻ sùng bái cùng thân cận. Đối với những người khác, lại không chút ý thân thiện…
Bình Luận (0)
Comment