Ta Là Chí Tôn

Chương 1032

Từ lần cưỡng ép tăng tu vi đến giờ đã qua mười ngày, mười ngày quá độ này, khiến đám đệ tử củng cố đến muốn phát điên, đáng tiếc thời gian ma luyện quá ngắn, còn có tới chín phần đệ tử còn chưa thích ứng được.

Thậm chí, còn có mười mấy người, còn chưa học hết công pháp võ kỹ được truyền thụ.

Tình huống như vậy, không phải do cá nhân không đủ cố gắng, càng nhiều là do tư chất ngộ tính có hạn, dù muốn dùng ngoại lực để áp đặt, cũng cần phải có thời gian, thế nhưng Cửu Tôn phủ hiện tại, thứ thiếu nhất chính là thời gian!

Thời gian, thời gian a!

Nhìn thấy tình huống này, nhưng lại không thể làm gì được, Vân Dương cũng thấy tâm phiền ý mệt.

Hắn có thể cướp được hết thảy, nhưng duy chỉ không cướp được thời gian.

Trước mắt, cao tầng Cửu Tôn phủ đã ổn.

Thế nhưng muốn tranh đoạt Thiên Vận kỳ, không phải chỉ cao tầng là đủ, chí ít cũng phải có lực lượng treo cờ phát trống a!

Mà tu vi đám đệ tử, xa xa không đủ trình độ tham chiến.

Mà thời gian, chỉ còn có năm tháng lẻ tám ngày.

Đối mặt với đối thủ chí ít đạt tới Tôn giả, thậm chí còn có thể là Tôn giả cấp hai cấp ba… làm thế nào mới có thể xuất chiến mà không bại?

Hơn nữa còn muốn không thương không tử, nan đề này đã không còn là nan đề nữa, quả thực là vấn đề không thể giải a!

Năm tháng lẻ tám ngày!

Không phải năm năm, càng không phải năm mươi năm!

Sử Vô Trần cùng Lạc Đại Giang nhìn đám đê tử nối đuôi nhau ra trận, thời khắc đều trau mày, một hồi lâu sau, Sử Vô Trần cùng Lạc Đại Giang mới đưa ra một ánh mắt.

Sử Vô Trần đi tới bên người Vân Dương.

- Lão đại, cứ thế này chỉ sợ không ổn, ta nghĩ sau lần thi đấu này, có thể để các huynh đệ đưa đám gia hỏa này… ra ngoài rèn luyện.

Sử Vô Trần thấp giọng nói, thanh âm trầm thấp.

Vân Dương vừa quay đầu, ánh mắt như lãnh diện phóng tới:

- Sử Vô Trần, ngươi có ý gì?

Sử Vô Trần nói:

- Làm một ít nhiệm vụ cũng tốt mà. Cũng không phải nhiệm vụ cao cấp gì, thực sự chỉ để rèn luyện thôi…

Vân Dương háy hắn một cái, trầm giọng nói:

- Sử Vô Trần, những người này đều là đệ tử của chúng ta, đều là môn nhân của chúng ta, là môn hạ mà Cửu Tôn phủ vừa mới thu nhận.

Sử Vô Trần ho khan một tiếng:

- Ta không nói sẽ làm những nhiệm vụ nguy hiêm a, hơn nữa còn có chúng ta âm thầm chiếu ứng, nhất định sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa… không có lịch luyện, bọn hắn căn bản sẽ không hiểu cái gì là giang hồ… dù có thực sự xảy ra chuyện bất trắc, giờ phát sinh, so với để sau này cũng tốt hơn.

Vân Dương trầm mặc một hồi.

Lý trí nói cho hắn biết, biện pháp của Sử Vô Trần không sai, là đúng, làm như vậy mới là lựa chọn tốt nhất cho đám nhỏ.

Nhưng tình cảm nói cho hắn biết, làm như vậy lại vô cùng àn nhẫn, một phen rèn luyện này, đã đủ để hủy thế giới quan của bọn nó.

Mà chỉ cần ra ngoài, theo đó nhất định sẽ có tổn thất!

Thương vong không thể tránh khỏi!

Không chết người, sao có thể đạt được mục đích đanh thức tất cả mọi người? Dù nhiệm vụ có thuận lợi, cũng nhất định sẽ xuất hiện thương vong! Chỉ cần có máu tươi của bản thân, máu tươi của người bên cạnh, mới có thể để một võ giả thực sự tỉnh táo, vĩnh viễn khắc ghi trong tâm khảm!

Thi thể của địch nhân, khiến ký ức không vui được khắc sâu.

Chí ít với đám nhỏ mới bước vào con đường tu luyện chưa lâu, khó có thể tương tượng được…

- Được!

Vân Dương đáp ứng, chỉ là sắc mặt càng thêm âm trầm.

Sử Vô Trần cũng nặng nề:

- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, trước mắt chỉ có thể làm như thế.

Vân Dương hít một hơi:

- Ta hiểu, trước khi thi đấu tranh đoạt Thiên Vận kỳ, nhất định sẽ có một trận huyết chiến, tất cả những môn phái thu được tư cách khiêu chiến, sẽ lại phải chiến thêm lần nữa. Mà lần đó, cũng là sinh tử chi chiến, càng là tử vong ác chiến mà Cửu Tôn phủ chúng ta phải đối mặt

- Lúc đó, thương vong sẽ lớn chưa từng có.

So với việc đem sinh tử để lại lúc đó, ta tình nguyện đối mặt từ sớm hơn.

- Nếu không thể sớm tỉnh táo, đến lúc đó, người chết không chỉ là đệ tử bình thường, mà là tinh anh trong môn phái.

Sử Vô Trần nói:

- Lão đại nói đúng lắm.

Vân Dương nói:

- Chỉ có điều, trước khi ra ngoài, cần phải nói rõ cho từng đệ tử một. Không thể vì người chết mà chết, bọn hắn thành thục hơn người, nếu để bọn nó tự minh ngộ, như vậy sẽ càng tốt hơn!

- Đó là chuyện đương nhiên.

Vân Dương nặng nề gật gật đàu, khẽ thở dài một hơi.

Vừa mới kéo bọn nhỏ ra từ vòng tay tử thần, nay lại một lần muốn kéo toàn bộ về Địa Ngục a?

Lúc này minh ngộ, sao mà đau lòng?!



Sau lần thứ nhất phân đệ tử cho Cửu Tôn, đây lần đầu tất cả đệ tử cùng hợp lại, cũng là lần đầu triển cạnh tranh thứ hạng trong các đệ tử.

Tông môn thi đấu, chính là chiến đấu, chính là cạnh tranh!

Đệ tử chín sơn phong nhìn các huynh đệ phía đối điện, trong mắt mỗi người đều nồng đậm đấu chí!

Con đường Võ đạo!

Đạt giả vi tiên!

Cường giả vi tôn!

Người người đều biết, lần thi đấu này, chính là để quyết ta thập đại đệ tử.

Hoặc có thể nói, lần thi đấu này, quyết định mấu chốt vận mệnh Cửu Tôn phủ trong vài năm tới.

Là điểm phân cách của con đường tu luyện!

Thậm chí, còn phải mượn trận quyết chiến này để quyết ra thứ tử cửu phong.

Bởi vì sau khi định được thập đại đệ tử, chính là các đệ tử cùng giai giữa cửu phong sẽ thi đấu.

Thời hạn, một ngày một đêm.



Các phong rất nhanh đã có thể quyết ra ba hạng đầu!

Tám người Sử Vô Trần, còn có Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương tới thi đấu làm trọng tài, nhìn qua đệ tử của Vân Dương, đều vô ý mà ngậm chặt miệng lại, sợ miệng tự do sẽ lập tức đi chơi xa!

Ba hạng đầu các phong còn lại, tối thiểu nhất… đều là thiếu niên.

Thế nhưng ba hạng đầu của Vân Dương… khục, lớn nhất mới chín tuổi, lại còn là một tiểu nha đầu…

Ừm, người thứ hai, tám tuổi rưỡi, cũng là tiểu nha đầu.

Người thứ ba, tám tuổi rưỡi, đệ tử nam duy nhất.

Những phong khác, tu vi cao nhất đạt tới Thiên Huyền, hơi kém một chút cũng có tu vi Địa huyền, chỉ có tọa hạ đệ tử của vị chưởng môn sư tôn này, tu vi mạnh nhất… mới chỉ Ngọc Huyền. Mà cảnh giới này cũng là mới vừa hay đột phá.

Chớ nhìn Vân Dương bình thản như thế, kỳ thực trong lòng hắn đầy bất đắc dĩ.

Mẹ nó…

Lần sau, nhất định phải chọn nhóm lớn tuổi hơn một chút.

Vân Dương rất rõ ràng, ít nhất trong thời gian tới, chưởng môn chí tôn như hắn… nhất định phải chịu cảnh mất mặt rồi.

Thấy ánh mắt muốn giết người của Vân Dương tuần tra bốn phía, cả người Tiền Đa Đa đổ mồ hôi lạnh, lặng yên lẻn ra sau lưng Thạch Bất Giai, vẫn tiếp tục chậm rã chuồn ra cửa, nhanh chóng xoay người một cái…. Bỏ trốn mất giang.

Tiểu mập mạp có thể kết luận, chỉ cần hắn dám đi vào trong, Vân Dương nhất định sẽ không nể mặt mà đánh hắn trước toàn bộ các đệ tử!

Giữa sâu.

Các đệ tử đã bắt đầu bắt cặp đối chiến.

Vân Dương trầm mặt quan sát, ra vẻ lạnh nhạt.

Sắc mặt chưởng môn khó coi, các đệ tử cũng chỉ đành câm như hến.
Bình Luận (0)
Comment